Dịu Dàng Riêng Mình Em

Mạc Thiên Vũ bước đến bên cửa sổ, tầm mắt hướng ra bầu trời đêm bên ngoài, chậm rãi trượt tay lên phím nghe.

" Có chuyện gì không?"

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói chứa đến tám phần không nghiêm túc của Từ Hướng Viên, còn có tiếng cười đùa của Nhan Đường Quân: “Cậu đang ở đâu vậy?”

" Ở nhà"

Giọng điệu của Từ Hướng Viên có chút mất hứng: “Có thật không vậy, sao lại là ở nhà. Không phải giờ này cậu cùng Mộc Uyển Đình nên ở nơi khác hay sao?”

Nhân Đường Quân cũng nói vọng vào: “Này, cậu mau khai thật đi.”

Dù có suy nghĩ bằng đầu gối Mạc Thiên Vũ cũng biết lúc này Nhan Đường Quân và Từ Hướng Viên đang suy diễn ra những chuyện không đàng hoàng. Anh bình tĩnh nói: “Nơi khác là nơi nào, cô ấy uống hơi nhiều, về nhà vẫn tốt hơn.”


" À…Thì là…Nghe Nhan Đường Quân nói Mộc Uyển Đình uống rượu tới say nhừ, như vậy mà cậu cũng dám đưa về nhà cho bố mẹ cậu biết sao?"

Mạc Thiên Vũ: " Họ đi công tác không có nhà."

Nghe được vậy Từ Hướng Viên ngay lập tức lại cao hứng: " Chậc…Chậc… Bố mẹ cậu không ở nhà, cô ấy lại uống rất nhiều…Vậy hai người có…

" Cậu tưởng tượng đủ chưa?" Không đợi Từ Hướng Viên nói hết Mạc Thiên Vũ đã trực tiếp cắt lời anh ta.

Từ Hướng Viên: “…”

" Cúp máy đây."

Trước khi tắt máy, đầu dây bên kia truyền lại giọng nói vội vàng của Từ Hướng Viên: “Này…này…khoan đã… Khoan đã.”

Mạc Thiên Vũ nhíu mày, ẩn nhẫn nói: " Còn chuyện gì nữa?"

Từ Hướng Viên: " Nghe tôi nói này, đều đã trưởng thành cả rồi, cậu không được bắt nạt cô bé ấy đâu nha."

Mạc Thiên Vũ: “…”

Đêm đã khuya, nếu là ngày thường giờ này Mạc Thiên Vũ hẳn là đã đi ngủ rồi, nhưng đêm nay một chút buồn ngủ cũng không có, ánh mắt sâu thẳm vẫn nhìn ra khoảng không tĩnh lặng bên ngoài cửa sổ, bất giác lại nghĩ tới nụ hôn của Mộc Uyển Đình. Một cảm giác khó tả sâu trong lòng anh, giống như từng đợt sóng ồ ạt xô nhau ngoài biển khơi. Rất gần mà lại rất xa, tưởng như đã trong tầm tay mà lại tan biến lúc nào không ai hay, có chút êm đềm, có chút hung dữ, mà lòng người vì mê luyến êm đềm nên muốn nô đùa cùng sóng lớn nhưng cũng lại lo sợ vì sự hung dữ kia.

Ngày hôm sau, Khi Mộc Uyển Đình tỉnh dậy đã gần mười một giờ trưa. Cô cảm thấy đầu đau như búa bổ, cổ họng lại khô rát. Sau khi xoa xoa huyệt thái dương mấy cái Mộc Uyển Đình lại chợt giật mình, chiếc giường này, tấm chăn này sao lại giống đồ của cô đến vậy. Đưa mắt đi nhìn mọi thứ xung quanh, lúc này Mộc Uyển Đình mới ý thức được đây là phòng của mình. Cô mơ hồ nhớ lại, tối qua bọn họ đã ở quầy bar vùng ngoại ô thành phố chơi chuyền rượu, uống rất nhiều rượu…Nhưng thật sự nhớ không nổi mình đã về đây bằng cách nào.


Mộc Uyển Đình bước ra khỏi phòng ngủ, cô muốn xuống bếp tìm chút nước cho thỏa mãn cái cổ họng đang cháy rát của mình.

Vừa Bước vào đã thấy Mạc Thiên Vũ đang ngồi trên bàn ăn, cô nhăn nhó: “Anh…”

" Tỉnh rồi?" Mạc Thiên Vũ nhấp một ngụm nước nhìn về phía Mộc Uyển Đình rồi nói tiếp “Đói bụng chưa? Muốn ăn gì không?”

Mộc Uyển Đình đi tới ngồi vào bàn ăn. Vừa mới tỉnh dậy, mái tóc của cô hơi rối, sắc mặt cũng nhợt nhạt, giọng nói khàn khàn: " Em đau họng"

" Ai bảo em uống tới như vậy còn kêu."

Mặc dù Mạc Thiên Vũ nói lời trách mắng nhưng vẫn với tay rót một cốc nước ấm đưa tới trước mặt Mộc Uyển Đình: “Uống nước đi.”

“Ai đưa em về đây vậy?” Mộc Uyển Đình uống một hơi hết cốc nước, cổ họng có chút dễ chịu hơn, cô vừa thở dài vừa hỏi.

" Còn không biết mình về bằng cách nào. Em nghĩ ai đưa em về đây?"


Da đầu cô có chút tê dại, nghi hoặc hỏi lại Mạc Thiên Vũ: " Không phải Triệu Đan Kiều sao?"

Cô nhớ hôm qua ai cũng uống rất nhiều nhưng từ đầu tới cuối Triệu Đan Kiều vẫn luôn ngồi bên cạnh cô, ngày thường cũng hay giúp đỡ cô, vậy chỉ có thể là Triệu Đan Kiều đưa cô về.

Ánh mắt Mạc Thiên Vũ tối sầm lại, chưa kịp nói tiếp thì vừa lúc người giúp việc mang đồ ăn tới cho Mộc Uyển Đình.

" Uyển Đình mau ăn chút cháo đi, lần sau đừng uống nhiều như vậy nữa. Nếu hôm qua không có Thiên Vũ đưa con về, chẳng may gặp người xấu thì phải làm sao?"

Trong đầu Mộc Uyển Đình như vang lên một tiếng nổ lớn, bàn tay đang cầm thìa bỗng run lên, trong tâm trí lúc này đều là sự xấu hổ. Cô cúi gằm mặt nhìn bát cháo, lí nhí nói với Mạc Thiên Vũ: “Cảm ơn anh”

Mạc Thiên Vũ không nói gì chỉ liếc mắt nhìn cô một cái. Một cái nhìn khiến cho Mộc Uyển Đình thấy được cảm giác lạnh toát đang chạy dọc cả sống lưng. Đã nhiều năm rồi cô mới lại thấy cái dáng vẻ giận dữ như vậy.

Vài giây qua đi, Mộc Uyển Đình lại thấp giọng giải thích: " Hôm qua anh cũng tới đó sao. Thật ra lúc đầu bọn em đã thống nhất nếu ai say quá không thể về sẽ nghỉ lại phòng nghỉ của nhà hàng đó nên mới dám uống nhiều như vậy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận