Dịu Dàng Riêng Mình Em

Những người trong phòng bị ngữ khí bức người của chủ nhiệm biên doạ sợ, hơn nữa lời nói của ông ta đâu phải là không đúng. Tạp chí lần này được xem là tạp chí chủ đạo của tháng. Họ đã chi ra không ít tiền đầu tư vào dự án này, từ địa điểm chụp hay trang phục đều rất công phu, khó khăn lắm mới có được hai giờ đồng hồ của Lâm Lam vậy thì đâu có thể dễ dàng mời được người khác đến chụp ảnh ngay theo ý họ.

Chủ nhiệm biên phiền não, đưa tay xoa xoa trên ấn đường, bỗng nhiên hai mắt ông ta như phát sáng nhìn về phía Mộc Uyển Đình nãy giờ vẫn ngồi im lặng một góc.

" Mộc Uyển Đình, không phải chúng ta còn có Mộc Uyển Đình sao?"

Cả nhóm cùng khó hiểu nhìn chủ nhiệm biên rồi lại nhìn Mộc Uyển Đình. Trước ánh mắt mong chờ của mọi người, Mộc Uyển Đình thấp giọng: “Tôi sao…Tôi…”

Không đợi Mộc Uyển Đình nói hết chủ nhiệm biên đã vội cắt lời cô: “Không phải cô có quen biết với Lâm Lam sao? Hãy liên lạc với cô ấy, biết đâu cô ấy sẽ nể mặt cô mà suy nghĩ lại.”

Tiếp sau đó mấy người khác cũng tán thưởng ý kiến của chủ nhiệm biên.

" Phải đấy Uyển Đình, hãy thử gọi điện thoại cho cô ta đi."


" Thời gian lúc này đã rất gấp rồi, chúng ta căn bản là không có lựa chọn, cô giúp mọi người đi."

" Trong chúng ta chỉ có cô quen biết với Lâm Lam, chúng tôi trông cậy hết vào cô đó."

Mộc Uyển Đình không nén được tiếng thở dài, gì mà quen biết với nể mặt, nếu thật sự có chuyện này thì Lâm Lam đã không đùng đùng bỏ đi như vậy. Theo cô thấy chính là Lâm Lam không thích cô thì đúng hơn.

Nhưng mà, bây giờ cô không muốn cũng phải gọi. Tạp chí lần này thật sự rất quan trọng, nếu không được phát hành đúng kế hoạch sẽ ảnh hưởng tới không ít người. Hơn nữa cô vẫn luôn cảm thấy sự tức giận của Lâm Lam bắt nguồn từ cuộc điện thoại của cô. Cô cần phải có trách nhiệm trong chuyện này.

Mộc Uyển Đình không có số điện thoại của Lâm Lam. Đắn đo cả tiếng đồng hồ cuối cùng đành phải bắt đầu từ chỗ Nhan Thiên Kiều, cô ấy là người duy nhất có thể giúp cô xin số điện thoại từ chỗ Nhan Đường Quân hay Từ Hướng Viên.

Thật ra cô không cần đi một đoạn đường vòng dài như vậy. Chỉ cần một cuộc gọi cho Mạc Thiên Vũ là có thể có được thứ cô muốn nhưng tâm tư cô lúc này lại trỗi lên sự ích kỉ, không muốn Mạc Thiên Vũ vì chuyện của mình mà có liên hệ với Lâm Lam.

Sau khi có được số điện thoại của Lâm Lam đã là hơn mười một giờ trưa, Mộc Uyển Đình đứng bên cửa sổ, tựa lưng lên tường. Tay siết chặt điện thoại đặt áp lên tai.

Từng hồi chuông dài vang lên, ngay khi Mộc Uyển Đình xác định không có người bắt máy thì bên tai cô lại vang lên một giọng nói mềm mại: " a lo"

Mộc Uyển Đình do dự: " Xin hỏi đây có phải là số điện thoại của cô Lâm Không?"

" Tôi là Lâm Lam, xin hỏi cô là…"

Lúc này bàn tay cầm điện thoại của Mộc Uyển Đình có chút ẩm ướt, cô mím chặt môi, khó nhọc nói tiếp:

" Em là Mộc Uyển Đình, chuyện sáng nay… chị có thể suy nghĩ lại được không?"


" Về chuyện giá cả chúng ta có thể thương lượng lại."

Hiện tại Lâm Lam đang dùng bữa trưa tại nhà riêng, cô ta lắc lắc ly rượu vang trong tay cười nhạt. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Mộc Uyển Đình đã vì hai chữ “thân quen” phát ra từ miệng cô ta mà bị ép liên lạc nhờ giúp đỡ. Nhưng điều cô ta muốn không chỉ như vậy, cô ta còn muốn biết Mạc Thiên Vũ có vì Mộc Uyển Đình mà chịu mở miệng nhờ cậy tới cô ta. Nếu Mạc Thiên Vũ chịu mở miệng cô ta cũng sẽ không gây khó khăn cho Mộc Uyển Đình.

Lâm Lam nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói: " Chị thật sự thấy không khỏe."

Khi biết Mộc Uyển Đình không mời được Lâm Lam, bầu không khí ở studio lúc này cực kỳ ngột ngạt. Mọi người không còn ai có thể giữ được sắc mặt tốt.

" Mau nghĩ cách đi, thời gian đã chỉ còn lại nửa ngày." Chủ nhiệm biên đi đi lại lại, hết vò đầu lại gãi tai, vài phút sau ông ta lại bắt đầu chỉ đạo:

" Các cô nhanh chóng liên lạc với những người nổi tiếng khác, có ai rảnh thì báo ngay lại cho tôi."

Cả trăm cuộc gọi được phát đi rồi lại thu về cả trăm cái lắc đầu. Chủ nhiệm biên bất lực buông ra một tiếng chửi thề: " Mẹ kiếp, cái đám người này làm gì mà tối ngày đều bận hết vậy."

Reng…Reng…Reng

Tiếng chuông điện thoại trong túi chủ nhiệm biên vang lên. Ông ta hằn học nhìn dãy số lạ rồi nghe máy một cách khó chịu.


" A lo, xin hỏi ai gọi tới vậy?"

Đầu dây bên kia trầm giọng, từ tốn nói: " Xin hỏi đây có phải là số điện thoại của ông Hà Chính?"

" Là tôi, có chuyện gì vậy?"

" À, tôi là trợ lí của David, nghe nói chỗ ông đang tìm người mẫu chụp ảnh, không biết David của chúng tôi có phù hợp không?"

Chủ nhiệm biên nghe nhắc tới David thì sững sờ, dường như không tin được những gì vừa nghe, lắp bắp hỏi lại.

" David, là siêu mẫu David sao?"

" Là anh ấy, không biết có phù hợp với tiêu chuẩn chỗ ông."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận