Dịu Dàng Riêng Mình Em

Giọng nói của Từ Hướng Viên có chút mất kìm chế, lại có chút ẩn nhẫn như đợi chờ.

" Nếu em có thể chịu trách nhiệm với việc mình làm tại sao lại tránh mặt anh. Chính vì cùng nhau lớn lên nên anh biết em sẽ không làm được việc này."

“Thiên Kiều, thật ra khi em nói chuyện đó anh nghĩ là em đang trêu đùa nên anh mới thuận theo mà nói lời trêu đùa. Anh không cố ý từ chối, không cố ý tổn thương em.”

" Anh không quan tâm cũng không lo ngại về mối quan hệ giữa anh và Đường Quân. Anh chỉ quan tâm em đối với anh thế nào."

" Cũng không phải là chuyện bộc phát với anh vì khi đó anh không uống say, là anh muốn như vậy. Anh sợ sau khi em tỉnh rượu sẽ thật sự không để ý tới anh nữa vì vậy cố ý muốn ràng buộc với em."

" Anh sai rồi, đừng giận anh nữa. Anh sai rồi."

Nghe xong mấy lời này Nhan Thiên Kiều càng nháo loạn, cô ấy vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Từ Hướng Viên rồi lại liên tục đánh lên người anh ta.

" Lưu manh, anh chính là lưu manh. Cái miệng của anh chính là dùng để đi cãi lại người khác, cãi lại cả em."


" Ai trêu đùa anh, ai muốn trêu đùa với anh."

" Tức chết em rồi."



Phía tập đoàn Thiên Mạc, tiệc cũng đã tàn, khách mời lần lượt ra về. Mạc Thiên Vũ nhìn xuống đồng hồ, cảm xúc hụt hẫng cùng lo lắng đan xen. Anh nhấc máy gọi đi một cuộc điện thoại. Bên tai vang lên tiếng nói quen thuộc nhưng là từ hệ thống tổng đài thông báo số máy vừa gọi không liên lạc được.

Đêm qua anh gọi điện, cô nói đã ra tới sân bay, nhất định sẽ về kịp để dự tiệc cùng anh. Giờ này tiệc cũng đã tàn, người vẫn chưa tới. Mạc Thiên Vũ quay sang nói với trợ lí bên cạnh.

" Hoàng Hiên có tin gì chưa?"

Hoàng Hiên: " Tôi đã hỏi thăm, phía sân bay họ nói chuyến bay của cô ấy vẫn chưa hạ cánh."

Hơn hai giờ chiều, Mộc Uyển Đình vừa ra khỏi sân bay đã ném hết đồ cho Trần Tuấn rồi vội vàng bắt một chiếc taxi rời đi. Trên đường đi liên tục giục tài xế tăng tốc độ.

Khi cô ấy về tới Thiên Mạc đã là hơn bốn giờ chiều. Trong giờ hành chính, công ty không quá ồn ào, cũng không nhiều người ra vào. Mộc Uyển Đình đi tới quầy lễ tân trong sảnh lớn nói muốn tìm Mạc Thiên Vũ

Nghe nói người cô muốn tìm là chủ tịch đương nhiệm, nhân viên lễ tân có chút cảnh giác nhưng thái độ làm việc vẫn rất chuyên nghiệp, cô ấy nói Mộc Uyển Đình hãy đợi một chút để cô ấy liên lạc với phòng chủ tịch.

Sau khi gọi điện xong, thái độ của nhân viên tiếp tân đối với Mộc Uyển Đình không chỉ là cảnh giác mà còn là sự hiếu kì, cô gái trước mặt này là ai mà khiến trợ lí Hoàng Hiên bên cạnh chủ tịch đương nhiệm đích thân xuống đón. Lại lần nữa cô ấy lịch sự nói với Mộc Uyển Đình hãy đợi một chút.

Vài phút sau, cửa thang máy mở ra, Hoàng Hiên bước đến chào hỏi rồi đưa Mộc Uyển Đình tới thẳng văn phòng chủ tịch.

" Anh ấy đợi cô bên trong." Sau khi truyền lời xong Hoàng Hiên cũng nhanh chóng rời đi.

Vài tiếng gõ cửa vang lên. Vừa bước vào người bên trong đã ôm chầm lấy cô như một báu vật.


Đứng trong lòng anh, dường như mọi mệt nhọc đều tan biến, cô vươn tay gắt gao ôm cổ anh, chôn mặt lên bờ vai vững chắc, hít hà mùi hương quen thuộc.

" Anh, em nhớ anh. Xin lỗi, em không kịp về dự tiệc cùng anh."

Trái tim lơ lửng của Mạc thiên Vũ cuối cùng cũng được buông xuống, một lúc sau anh mới buông tay, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới mà đánh giá.

" Có chuyện gì vậy, gọi điện cũng không được, em làm anh lo lắng biết không?"

" Xin lỗi anh. Đêm qua họ thông báo thời tiết có nhiều sương mù khiến cho máy bay không thể cất cánh đúng giờ, lúc đó đã nửa đêm rồi nên em không báo cho anh."

Nói xong cô lại lấy trong túi ra chiếc điện thoại tối đen giơ đến trước mặt Mạc Thiên Vũ, xấu hổ nói:

" Em quên không cho nó ăn, nó chết đói rồi. Vì vậy xuống máy bay cũng không gọi được cho anh."

Mạc Thiên Vũ nhìn tới không chớp mắt, Mộc Uyển Đình vẫn lo lắng anh sẽ trách mắng lại nói thêm. “Lần sau em sẽ chú ý sạc pin điện thoại.”

Đáp lại sự ăn năn hối lỗi của cô chỉ là một cái nhéo má cùng giọng nói vô cùng nghiêm túc. " Không sao, sau này tuyệt đối không cho em đi công tác xa nữa là được rồi."


Mộc Uyển Đình:"…"

“Có gì không phục sao?”

Mộc Uyển Đình: " Sao có thể chứ."

Mạc Thiên Vũ như cười như không, như đùa lại như thật: " Sao không thể. Chủ nhiệm biên chỗ em dám ý kiến anh sẽ chỉnh cả ông ta."

" Anh đây chính là con nhà giàu phách lối sao?"

" Em nói đúng rồi đấy".

Mộc Uyển Đình: “…”

Trước giờ cô vẫn không giỏi cãi lí, nhìn bộ dạng á khẩu tới ngốc nghếch của cô Mạc Thiên Vũ vô cùng hưởng thụ. Anh đưa tay ra áp lên má cô ép cô nhìn về mình: " Được rồi, mau vào trong nghỉ một lúc đi, đợi chút anh tan ca chúng ta cùng đi ăn tối."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận