Dịu Dàng Riêng Mình Em

Một tràng câu hỏi dồn dập tựa như sóng biển thi nhau xô tới khiến cho Mộc Uyển Đình quay cuồng. Nghĩ rồi lại nghĩ tới tận nửa ngày mới nói:

" Anh ấy làm công việc kinh doanh, nhiều hơn con vài tuổi. Gia cảnh nhà họ rất tốt."

" Con nói thật sao?" Đào Diệp Vân vẫn cảm thấy khó tin, bà nhíu mày xác nhận lại.

" Vâng ạ, thời gian gần đây anh ấy hơi bận, khi nào có thời gian rảnh con sẽ đưa anh ấy tới gặp chú dì ạ."

Mạc Thiên Vũ như được thoát một kiếp nạn từ Đào Diệp Vân và Mạc Thiên Nhược nhưng sau lời xác nhận của Mộc Uyển Đình không khí có vẻ như trùng xuống vài phần.

Sau khi ăn xong Mộc Uyển Đình cùng Mạc Thiên Vũ trở về phòng. Đào Diệp Vân nhìn theo bóng lưng hai người khẽ thở dài nói với Mạc Thiên Nhược.

" Uyển Đình đã có bạn trai, như vậy là Thiên Vũ thật sự không còn cơ hội nữa rồi."


" Hai đứa nó từ nhỏ vẫn thân thiết với nhau, em còn cho rằng Uyển Đình nhất định sẽ trở thành con dâu của chúng ta."

" Cuối cùng hai đứa nó đều đã có người trong lòng. "

" Anh nói xem Uyển Đình thiện lương như vậy, gả đi rồi lỡ như phải chịu khổ thì biết làm sao?"

Sống cùng nhau nhiều năm như vậy, Mạc Thiên Nhược sao có thể không nhìn ra những điều này. Bên ngoài có tốt thế nào đi nữa thì Mộc Uyển Đình làm con dâu của họ vẫn tốt hơn. Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng cũng không thể ép buộc bọn trẻ. Năm đó ông đã thấy rõ Mạc Thiên Vũ tỏ vẻ bất mãn với những việc ông sắp đặt trước. Nếu cố gượng ép sợ rằng sẽ làm khổ hai đứa trẻ mà thôi. Ông vỗ võ lên vai Đào Diệp Vân an ủi.

" Nếu con bé gả đi không có cuộc sống tốt chúng ta sẽ lại đón con bé về nuôi tới già. Trong nhà có thêm một đứa con gái cũng rất tốt."

Rất nhanh đã tới hôn lễ của Nhan Thiên Kiều và Từ Hướng Viên.

Một người là Thiên kim nhà họ Nhan gia sản đồ sộ, một người là đại luật sư danh tiếng lẫy lừng. Hôn lễ được tổ chức đình đám tại khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố. Khách mời đối tác làm ăn, bạn bè, người thân còn có cả phóng viên nườm nượp tới chúc mừng.

Lâm Lam cũng tới dự tiệc cưới, cô ta vừa thấy Mạc Thiên Vũ liền tìm cách bắt chuyện. Trong sảnh lớn quá ồn ào, họ cùng đi tới một góc khuất ít người qua lại.

Hôn lễ diễn ra long trọng. Thời điểm cô dâu tung hoa cưới, chẳng ai nghĩ Mạc Thiên Vũ cao ngạo lãnh đạm lại đứng ra bắt hoa. Càng không ai ngờ tới bó hoa trong tay anh không trao cho cô bạn gái tin đồn Lâm Lam mà lại đi trao tặng cho Mộc Uyển Đình, người vẫn luôn được xem là người nhà của anh.

Sau khi tiệc cưới kết thúc, khách mời đã ra về hết chỉ còn lại mấy người bạn thân ngồi lại trò chuyện.

Từ Hướng Viên nhìn Mạc Thiên Vũ và Mộc Uyển Đình bằng ánh mắt khiêu khích, ngữ điều đầy tự hào.


" Mạc Thiên Vũ sao lớn lên tốc độ làm việc của cậu lại chậm chạp như vậy. Đến giờ này vẫn chưa đón được em ấy về nhà. Có cần tôi chỉ cho cậu một chút kinh nghiệm không?"

Nhan Thiên Kiều ngồi bên cũng dốc lòng hỗ trợ chồng: " Anh xem Uyển Đình xinh đẹp như vậy, tính tình lại tốt. Nếu anh không đẩy nhanh tiến độ sợ rằng có người cướp mất cậu ấy cũng nên."

Hai vợ chồng họ, kẻ tung người hứng. Mạc Thiên Vũ gật gật như đang tiếp thu nhưng lời nói lại không cho họ có cơ hội chiến thắng.

" Còn không biết tốc độ làm việc của ai chậm hơn ai." Anh vừa nói vừa lấy điện thoại bật lên một tấm ảnh giơ đến trước mặt Từ Hướng Viên và Nhan Thiên Kiều.

Từ Hướng Viên nhìn chăm chăm vào tấm ảnh, đột nhiên anh ta đập bàn chửi thề một tiếng: " Mẹ nó chứ, sao cậu có thể. Cậu đúng thật là độc ác, mang gông đeo vào cổ con người ta sớm như vậy."

Nhan Thiên Kiều cũng kinh ngạc, như thể không tin vào mắt mình, cố chấp hỏi lại: “Hai người thật sự đã đăng kí kết hôn rồi sao?”

Mạc Thiên Vũ nở nụ cười của người chiến thắng, đưa tay khoác lên vai Mộc Uyển Đình ôm vào lòng, thản nhiên gật đầu lại thản nhiên nói: “Để xem ai dám cướp vợ của anh.”

Nhan Thiên Kiều: “…”


Từ Hướng Viên: “…”

Đêm đó Mạc Thiên Vũ ôm Mộc Uyển Đình trong lòng, anh hỏi cô: “Tại sao em vẫn chưa muốn nói chuyện của chúng ta cho bố mẹ biết. Có phải em đang lo lắng điều gì không?”

Tại sao ư, mấy ngày trước cô vừa được chọn làm nhà thiết kế đại diện cho công ty tham dự triển lãm thiết kế trang sức quốc tế năm nay. Họ chỉ có một điều kiện là muốn cô trở thành nhân viên chính thức của công ty. Cô đã đồng ý, cũng đã nộp đơn xin nghỉ việc ở tòa soạn.

Cô muốn phấn đấu, muốn có thành tựu, muốn bản thân trở nên ưu tú hơn một chút như vậy sẽ xứng với anh hơn. Chỉ là cô cần thêm một thời gian nữa để thực hiện những việc này.

" Đợi em thêm một chút thời gian nữa thôi."

Mạc Thiên Vũ trầm mặc một lúc, sau cùng vẫn lựa chọn tôn trọng ý muốn của cô: “Nghe theo em”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận