Nắng ban mai trải dài từ bệ cửa sổ đến giường, trong không khí thoảng hương vị dịu dàng của ánh mặt trời.
Khương Cách đã tỉnh giấc từ lúc mặt trời vừa ló dạng, nghe thấy tiếng mở cửa từ bên ngoài, cô nhét chiếc răng báo trong tay dưới gối, xuống giường chạy ra cửa.
Cô mặc quần áo ở nhà, cổ tay và cổ chân mảnh khảnh lộ ra ngoài.
Cô đứng lấp ló giữa khe cửa, đôi mắt hoa đào nhìn về phía anh, con ngươi màu nâu trong veo.
Quý Tranh vốn định gõ cửa gọi cô, không ngờ cô lại tự mình chạy ra.
Anh nghiêng người mỉm cười, nói: “Chúc mừng năm mới.”
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới.
Khương Cách gật gật đầu nói: “Chúc mừng năm mới.”
Khí sắc của Khương Cách đã khá hơn hôm qua rất nhiều, khuôn mặt vốn tái nhợt cũng đã hồng hào lên.
Hẳn là tối qua cô ngủ khá ngon, hiếm hoi lắm Quý Tranh mới thấy Khương Cách thức dậy mà không gắt gỏng.
Quý Tranh vốn chỉ định đến gọi cô dậy, thấy Khương Cách đã tỉnh, Quý Tranh mỉm cười nói: “Tôi phải về nhà một chuyến, người lớn trong nhà gọi tôi về chúc Tết.”
Hôm qua cô sợ mình không khống chế được cảm xúc, sẽ khiến Khương Đồng và Tống Bách Hợp lo lắng, thế nên mới trở về căn hộ hồ Bạch Lộ.
Không yên tâm để Khương Cách ở nhà một mình, Quý Tranh ở lại cùng cô cả đêm.
Sáu giờ sáng nay, bà nội gọi điện thoại nói mọi người trong nhà đều đang đợi anh.
Năm nay Quý Tranh có cơ hội ở nhà ăn Tết, chị họ và gia đình dì út ở nước ngoài đều thu xếp trở về sum họp, không ngờ rốt cuộc vì công việc mà đến cơm tất niên anh cũng không ăn được.
Hôm qua là giao thừa, hôm nay là Tết, ngày gia đình sum vầy, vậy mà Quý Tranh lại ở bên cô.
Khương Cách bị anh nhìn, ngón tay vô thức vạch vài đường trên tay vịn cầu thang, nói: “Ừ, hôm qua cảm ơn anh.”
Thấy cảm xúc của cô đã ổn định, Quý Tranh khẽ bật cười, nói: “Không cần cảm ơn, vốn dĩ đây cũng là trách nhiệm của tôi.”
Ngón tay đang vạch trên tay vịn cầu thang của Khương Cách khựng lại.
Quý Tranh vốn định đưa Khương Cách quay lại tiểu khu Sơn Diêu, nhưng Khương Cách nói sẽ tự mình trở về.
Thấy tinh thần của cô đã ổn định lại, Quý Tranh cũng không cố chấp.
Sau khi chuyện đêm qua xảy ra, quản lý nhà đất và quản lý an ninh cũng đến cửa xin lỗi, thái độ vô cùng thành khẩn.
Hồ Bạch Lộ tấc đất tấc vàng, người sống ở đây không phú thì quý, tuyệt đối không được phép sơ suất cẩu thả.
Hôm qua quản lý an ninh nói muốn sa thải đội tuần tra tối hôm đó, đồng thời sẽ bồi thường vật chất cho Khương Cách.
Khương Cách nghe nói những bảo vệ tuần tra tối hôm qua đều là người xứ khác, đêm ba mươi vì muốn nhận tiền lương gấp đôi nên không về nhà ăn Tết.
Cô cũng không bị thương gì, chỉ bảo bọn họ tăng số lần tuần tra.
Nhóm bảo vệ tuần tra hôm nay rõ ràng đã cẩn thận hơn rất nhiều, cách mười phút sẽ đi tuần vài vòng quanh tầng nhà của Khương Cách.
Sau khi đảm bảo Khương Cách đã an toàn, Quý Tranh lái xe trở về đại viện quân đội.
Trong nhà đang chuẩn bị ăn bữa sáng, thấy Quý Tranh trở về, bà Lương Thanh Các đứng trong phòng bếp nói: “Còn biết đường về à.”
Hôm nay bà cụ vận bộ sườn xám hai màu đỏ đen, đeo trang sức đá quý, phục sức lộng lẫy, tinh xảo mà cao quý.
Tuy bà có phần bất mãn, nhưng dù sao cũng là đầu năm mới.
Quý Tranh mỉm cười xin lỗi, lúc rời đi thì trong tay đã được nhét một bao lì xì.
Bước vào phòng ăn, mọi người trong nhà đều đã ngồi vào chỗ.
Sau khi nói chúc mừng năm mới với mọi người, Quý Tranh nhìn về phía chỗ của mình, khẽ mím môi, bước đến bên cạnh Quý Phàm đang sa sầm mặt mày.
Quan hệ giữa hai cha con bọn họ vừa lúng túng vừa căng thẳng, thấy Quý Tranh chủ động ngồi bên cạnh Quý Phàm, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Quý Xuyến đưa đũa cho Quý Tranh, lúc Quý Tranh nói cảm ơn, Quý Phàm bên cạnh lên tiếng: “Bỏ công việc vệ sĩ đi.”
Mỗi lần Quý Phàm nói chuyện với Quý Tranh đều dùng giọng điệu ra lệnh, không cho phép phản kháng, đầy uy nghiêm và quyền lực.
Ở bên ngoài ông là chủ tịch của chuỗi rạp chiếu phim lớn nhất cả nước, đã quen ra lệnh cho người khác, lúc về nhà uy phong vẫn không giảm.
Vẻ mặt Quý Tranh không hề đổi, chỉ nói: “Ăn cơm trước đi.”
Hôm nay là ngày Tết, Quý Tranh không muốn cãi nhau với ba mình, anh cho ông một bậc thang xuống.
Nhưng Quý Phàm lại không hề muốn bước xuống bậc thang này, ông cất cao giọng nói: “Ba bảo con nghỉ việc!”
Quý Phàm lớn giọng, mọi người trên bàn ăn đều nghe thấy, mọi người nhìn sang, nhất thời không dám xen vào mâu thuẫn giữa hai ba con.
Ông cụ Quý Hiển tỏ vẻ không vui, lên tiếng nhắc nhở: “Quý Phàm.”
Quý Phàm ngẩng đầu nhìn ba mình, tỏ vẻ bất mãn: “Ba nuôi nó hơn hai mươi năm trời, vậy mà bây giờ nó lại không thèm ăn cơm tất niên, nửa đêm chạy ra ngoài làm vệ sĩ cho một con hát, đi hầu hạ cho người ta.
Ba không sợ mất mặt, nhưng con sợ, nhà họ Quý chúng ta chưa bao giờ có một kẻ vô tích sự như thế!”
Bầu không khí trên bàn ăn sặc mùi khói súng, Quý Chước hơi sợ hãi, cô bé chạy đến bên mẹ, Hoàng Di Quân ôm cô bé vào lòng.
Trên bàn ăn lặng ngắt như tờ, bầu không khí dần dần ép vụn thần kinh của mọi người trong nhà.
Quý Tranh không tiếp tục ăn nữa, Quý Phàm vừa nói xong, anh lập tức buông đũa, bình tĩnh đối mặt với cơn giận của ba mình: “Hôm nay là Tết, ngài có thể chín chắn hơn một chút được không? Đừng làm tâm trạng của mình ảnh hưởng đến người khác, đây là phép lịch sự tối thiểu.”
Quý Phàm quát: “Tôi là ba của cậu đấy!”
Nhìn khuôn mặt giận dữ của Quý Phàm, Quý Tranh quan sát ba mình sau một năm không gặp.
Anh trông rất giống ba, nhưng cũng không hề giống chút nào.
Trong tâm trí anh, ông hoàn toàn là một người xa lạ.
Im lặng một lát, Quý Tranh khẽ bật cười, một lần nữa nâng đũa, nói: “Chỉ những lúc cần con tuân lời, ba mới nhớ tới thân phận của mình.”
…
Sau khi Quý Tranh rời đi, Khương Cách vẫn chưa về tiểu khu Sơn Diêu.
Cô trở lại phòng ngủ thêm một lát.
Thông báo trên điện thoại từ camera ngoài cửa đánh thức cô dậy, ngoài cửa nhà có người, thần kinh Khương Cách siết chặt.
Nhưng sau khi lấy điện thoại xem video từ camera ngoài cửa, Khương Cách vội bật khỏi giường, để chân trần chạy ra khỏi phòng ngủ.
Quý Tranh mang đồ đạc đến, ngước mắt nhìn thấy Khương Cách đứng cạnh tay vịn cầu thang.
Đôi mắt nâu của cô sáng rực lên khi nhìn về phía anh, anh mỉm cười hỏi: “Đã ăn cơm chưa?”
Điện thoại của Quý Tranh có thông báo từ camera, chắc chắn anh biết cô vẫn chưa rời đi, Khương Cách nhìn anh, nói: “Anh biết mà.”
Quý Tranh bật cười, nâng túi đồ trong tay: “Ừ.
Tôi đến nấu chút đồ ăn cho cô.”
Dứt lời, Quý Tranh cầm túi đồ đi vào phòng bếp, anh vừa xắn tay áo, Khương Cách tiến vào.
Nhìn anh đi đi lại lại trong phòng bếp, Khương Cách hỏi: “Anh biết nấu ăn à?”
Cầm cải thìa, Quý Tranh quay đầu nhìn cô, cười nói: “Biết nấu mấy món đơn giản thôi.”
Trong lúc nói chuyện, Quý Tranh bỏ rau vào rổ, vặn vòi nước bắt đầu rửa rau.
Phòng bếp rất lớn, anh nhanh nhẹn xử lý nguyên liệu nấu ăn, Khương Cách đứng một bên, không xen tay vào được.
Rửa rau xong, tiếng xả nước ngừng lại, phòng bếp lại trở nên yên tĩnh, Khương Cách nhìn Quý Tranh cầm dao thái thịt, nói: “Tôi nên tăng lương cho anh thì hơn.”
Vệ sĩ, đầu bếp…
Nghe cô nói, Quý Tranh ngừng thái thịt, anh quay mặt về phía cô đang đứng, nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ mỉm cười, cất giọng nói trầm thấp.
“Không cần đâu, tôi tình nguyện nấu cơm cho cô.”
Dứt lời, anh cúi đầu thái rau, lưỡi dao cắt qua cải thìa, chạm vào mặt thớt gỗ, âm thanh lanh lảnh mà bình yên.
Ngoài cửa sổ là nắng vàng rực rỡ, bên tai Khương Cách văng vẳng lời anh nói, trống ngực vang dội.
Quý Tranh đã thái đồ ăn xong, Khương Cách vẫn đứng trong phòng bếp nhìn anh.
Anh cười cười, vừa định lên tiếng thì điện thoại Khương Cách bỗng reo lên, cô lấy điện thoại ra nhìn, vẻ mặt hơi thay đổi.
Quý Tranh nhìn bờ môi mím chặt của cô, hỏi: “Sao thế?”
Khương Cách hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn anh: “Em gái tôi đến.”
Hôm nay Khương Đồng đến để xin lỗi Khương Cách, lần này cô bé đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Khương Cách, Khương Cách không muốn cô bé nhắc đến người kia, càng không muốn cô bé động một chút lại nói muốn chết.
Hôm qua trong lúc cãi nhau, cô bé bật ra lời ấy mà không suy nghĩ đến hậu quả.
Sau khi khóc xong, cô bé tỉnh táo lại mới biết mình đã gây họa lớn.
Không phải hai người chưa từng cãi nhau, nhưng đây là lần đầu tiên Khương Cách giận đến thế.
Mặc dù tính tình Khương Đồng ngỗ nghịch, nhưng giỏi nhận sai, vốn dĩ hôm qua cô bé định chờ Khương Cách trở về rồi xin lỗi, không ngờ rằng Khương Cách gọi điện thoại cho Tống Bách Hợp nói mùng Một cô sẽ về.
Tối qua Khương Đồng cũng không thể ngủ yên, chờ mãi trời mới sáng, rốt cuộc trông ngóng một lúc lâu vẫn không thấy Khương Cách trở về.
Khương Đồng không chờ nổi nữa, bèn chạy đến nhà Khương Cách.
Khương Đồng không chắc hiện tại Khương Cách còn tức giận hay không, đến cửa nhà Khương Cách, Khương Đồng gửi một tin nhắn cho Khương Cách trước, hỏi cô có ở nhà không.
Vừa gửi xong, cửa lập tức mở ra, Khương Đồng hơi sững sờ, ngước mắt nhìn Khương Cách đang đứng trước cửa.
Cơ thể Khương Đồng cứng đờ, cô bé cắn môi gọi: “Chị…”
Khương Cách nhìn đôi mắt hơi ửng đỏ của Khương Đồng, ánh mắt cô hơi xao động, cô “ừ” một tiếng.
Khương Cách chịu mở cửa chứng tỏ cơn giận của cô đã gần nguôi ngoai.
Khương Đồng cũng nhẹ nhõm hẳn đi, vừa bước vào cửa đổi giày, Khương Đồng đã dang tay nũng nịu ôm lấy Khương Cách.
“Chị còn giận ạ?’
Cô bé tha thiết nhìn cô, giọng nói mềm mại nũng nịu, mái tóc bồng bềnh cọ xát trong lòng cô, thật giống như chú chó lông xù.
Khương Cách vẫn không hề bị lay động, vừa đi về phòng ngủ vừa nói: “Ừ.”
Khương Đồng bĩu môi, hừ hừ hai tiếng.
Đang làm nũng với Khương Cách, Khương Đồng bỗng nghe thấy tiếng động trong phòng bếp.
Cô bé vô thức nhìn về phía phát ra tiếng động, người đàn ông cao lớn trong phòng bếp cũng đang nghiêng đầu nhìn sang.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, người đàn ông mỉm cười với Khương Đồng.
Nụ cười ấm áp trên khuôn mặt anh tựa như ánh bình minh, trái tim Khương Cách hẫng một nhịp.
Khương Đồng không ngờ rằng trong nhà còn có người khác, mặt cô bé đỏ bừng lên, lập tức buông Khương Cách ra.
Khương Cách mở cửa phòng ngủ, cô bé theo Khương Cách vào phòng ngủ.
Khương Cách thường bận rộn công việc, Khương Đồng rất ít khi đến nhà cô, nhưng cho dù cô chuyển nhà bao nhiêu lần, nhà của cô luôn cho người ta cảm giác giống nhau, mới tinh, xa lạ, quạnh quẽ, giống như cô có thể dọn đi bất kỳ lúc nào.
Rèm cửa trong phòng ngủ được kéo ra, ánh nắng giữa trưa sưởi ấm cả căn phòng, mùi lê nhàn nhạt quanh quẩn trong không khí, mát lạnh mà ngọt ngào.
Đến lúc vào phòng ngủ, Khương Đồng mới có thể thả lỏng, cô bé dính chặt lấy Khương Cách.
Khương Cách ngồi trên ghế sa lon, cô bé ngồi bên cạnh cọ cọ trong lòng chị, vừa cọ vừa nói: “Chị không cho em vào giới giải trí thì em sẽ không vào, chị nhìn xem em nhuộm tóc lại rồi này, chị đừng giận nữa.”
Cô bé cọ cọ trong lồng ngực cô, rõ ràng đã mười sáu tuổi, lúc đứng dậy cũng cao gần bằng cô, vậy mà lúc này vẫn như một đứa trẻ.
Nghe Khương Đồng nói như thế, Khương Cách hơi dang cánh tay, ánh mắt Khương Đồng sáng vụt lên, thuận thế nhào vào lồng ngực cô, Khương Cách đưa tay vuốt tóc cô bé, nói: “Sau này có nghe lời không?”
Khương Đồng cuộn người ngồi trên chân Khương Cách, gật đầu như gà con mổ thóc, cô bé ôm lấy vòng eo thon của chị, nói: “Vâng vâng, sau này em chỉ nghe lời chị.”
Hai người cũng không nói về việc vô tình nhắc đến người kia trong lúc cãi nhau, cũng không tiếp tục nói về việc sống chết.
Trận cãi vã lần này cứ trôi qua trong mơ hồ như thế.
Có một số việc quá phức tạp, nói ra có lẽ không tốt cho Khương Đồng.
Lần này Khương Đồng không làm loạn nữa, hai người cũng không cần phải nhắc đến tần tượng chuyện kia.
Thấy Khương Cách đã hết giận, Khương Đồng bắt đầu trở nên hoạt bát hơn.
Cô bé ngồi thẳng người, chợt nhớ tới người đàn ông mình vừa thấy trong phòng bếp, cô bé tò mò hỏi: “Chị, người đang nấu cơm trong bếp là ai vậy?”
Vừa rồi lúc cọ cọ trong lòng Khương Cách, tóc Khương Đồng đã rối xù.
Khương Cách chỉnh tóc cho cô bé, thản nhiên nói: “Vệ sĩ của chị.”
“À.” Khương Đồng như đang suy nghĩ điều gì, lập tức hỏi: “Hôm qua chị không về nhà, vậy chị đi cùng với anh ấy suốt à?”
Khương Cách nhìn ánh mắt hóng hớt của cô bé, nói: “Ừ, sao thế?”
“Ừm…” Câu trả lời của Khương Cách khiến Khương Đồng nhíu mày, cô bé suy nghĩ một lát, sau đó nhìn Khương Cách với vẻ mặt phức tạp: “Chị, có phải chị thích anh ấy không?”
Khương Cách khựng lại.
Thiếu nữ tuổi trăng tròn mới biết yêu là gì, nên cũng vô cùng nhạy cảm với những chuyện này.
Mặc dù Khương Đồng chưa từng yêu ai, nhưng cũng đã nghe bạn học của mình nói.
Trước đây Khương Cách chưa từng ở cùng với người đàn ông nào, Bạch Tông Quân đối xử tốt với cô như vậy, cô chưa từng cho phép anh ta qua đêm tại nhà cô.
Bởi vì người kia mà một năm nay trạng thái tinh thần của Khương Cách rất không ổn định, đối xử với ai cũng như thuốc nổ.
Nhưng hôm nay đến, Khương Đồng cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của Khương Cách đã dịu đi rất nhiều, vẫn lạnh lùng như trước, nhưng tinh thần của Khương Cách đã thả lỏng.
Khương Đồng nói xong thì cẩn thận quan sát vẻ mặt của Khương Cách.
Nhưng chưa kịp thấy rõ vẻ mặt của cô, cô đã đứng dậy khỏi ghế sô pha, cất giọng lạnh lùng: “Không phải.”
Khương Đồng sờ mũi, “à” lên một tiếng, Khương Cách không nhìn cô bé nữa, cô vừa đi ra ngoài vừa nói: “Em gọi điện nói với dì một tiếng, trưa nay em ăn cơm ở chỗ chị, ăn cơm xong chúng ta trở về.”
Lúc Khương Cách tiến vào phòng bếp, Quý Tranh đã nấu ăn xong.
Hiệu suất làm việc của anh rất cao, lại gọn gàng ngăn nắp, trong bếp bày bốn đĩa thức ăn đã được dọn sẵn.
Không cần cô phải nói, anh đã nấu thêm phần cho Khương Đồng.
Dọn món ăn xong, anh đang chuẩn bị xới cơm.
Dáng người anh cao lớn, hai tay chống trên bàn bếp, mắt nhìn nút nồi cơm điện, hàng mi dài ánh lên dưới nắng.
Thấy Khương Cách tiến đến, Quý Tranh quay đầu lại, nhìn thấy rõ khuôn mặt của Khương Cách, anh lập tức tới gần.
Hơi thở của anh trở nên rõ ràng, Quý Tranh đến gần, cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn chỉ cách cô một ngón tay.
Khương Cách có thể thấy rõ con ngươi đen trong mắt anh.
Mùi bạc hà mát lạnh vây quanh cô, anh bật cười, ánh mắt sáng rực như sao trời.
“Sao mặt cô đỏ bừng thế?”.