Trở về khách sạn, Khương Cách ôm khẩu súng mô hình vào phòng ngủ.
Quý Tranh ở phòng bên cạnh, anh đóng cửa phòng rồi ngồi lên ghế sofa, cảm giác kéo cò súng lúc nãy vẫn còn lưu lại trên tay.
Dòng ký ức cuộn trào, rừng mưa oi bức, mặt đất đỏ thẫm, thi thể treo rũ rượi.
Ngón tay Quý Tranh khẽ cử động, cảnh tượng ấy bị xé nát, chỉ còn đọng lại một đôi mắt.
Đôi mắt của Khương Cách.
Quý Tranh hoàn hồn, anh đứng dậy bước ra ngoài ban công, gọi điện thoại cho Chương Đình.
Chương Đình nghe nói Quý Tranh đã có thể nhìn thấy rõ khi nhắm bắn thì vô cùng kích động.
Quý Tranh cảm nhận được rõ sự vui mừng của ông, anh cười nói: “Chỉ trong phút chốc thôi.”
Chương Đình bình tĩnh lại, hỏi: “Bây giờ thì sao?”
Tầng lầu của khách sạn rất cao, từ ban công có thể ngắm cảnh đêm của Lê Thành.
Quý Tranh tập trung nhìn về phía tòa nhà đài truyền hình Lê Thành, tầm mắt vẫn mơ hồ.
“Không được.” Quý Tranh dời mắt đi, nói: “Lúc trở về tôi đã thử, chỉ nhìn thấy rõ trong khoảnh khắc ấy, sau đó thì không thấy rõ nữa.”
Chương Đình an ủi: “Đây là tiến bộ vượt bậc nhất trong vòng nửa năm qua, đã tốt lắm rồi.”
“Vâng.” Quý Tranh mỉm cười đáp, anh dừng lại một chút rồi hỏi: “Vấn đề cảm xúc của Khương Cách chỉ tôi mới có thể làm dịu, chú nói rằng tôi đặc biệt với cô ấy.
Chuyện này có phổ biến không, hay phụ thuộc vào loại bệnh tâm lý?”
Chương Đình đã đoán được ý tứ trong lời của anh, ông hỏi: “Lần này cậu nhắm bắn được là nhờ cô ấy phải không?”
“Vâng.” Quý Tranh đáp lời, anh kể lại chuyện hôm nay cho Chương Đình, cuối cùng anh nói: “Lúc ấy tôi không biết những thứ tôi nhìn thấy là thật hay giả, cũng không biết rốt cuộc mình đang muốn bắn thứ gì sau ống nhắm.
Nhưng cô ấy kéo tôi ra khỏi cảnh tượng ấy, khi ấy tôi rất tỉnh táo, tầm mắt cũng rất rõ ràng, tôi có thể xác định tôi muốn bắn thứ gì, thế nên tôi nổ súng.”
Chương Đình hỏi: “Cô ấy làm gì?”
Xúc cảm lạnh lẽo mà mềm mại ấy một lần nữa chiếm lấy tim anh, khiến trái tim anh đập loạn.
Quý Tranh cụp mắt, nói: “Cô ấy nắm tay tôi.”
Chương Đình ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó nói: “Có lẽ là vì cậu có thể giúp cô ấy xoa dịu tinh thần, khiến cậu có ấn tượng rằng cậu đặc biệt với cô ấy, suy nghĩ này làm ảnh hưởng đến vị trí của cô ấy trong lòng cậu, từ đó khiến cậu cho rằng cô ấy cũng đặc biệt đối với cậu.”
Nói đến đây, Chương Đình dừng lại một chút, rồi chần chừ nói: “Hoặc có lẽ là do xuất phát từ tình cảm…”
Quý Tranh không kịp nghe rõ, anh hỏi: “Cái gì?”
Nghĩ lại lúc Quý Tranh đến đây mấy ngày trước, anh là quân nhân ưu tú nhất trên chiến trường, quân nhân sẽ kiên định không thay đổi.
Chương Đình bật cười, kịp thời xua đi suy nghĩ của mình, nói: “Không có gì.
Xem ra để cậu ra ngoài làm việc cũng có ích, sau này có tiến triển gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi, hoặc đến thẳng bệnh viện quân khu tìm tôi.
Hôm nay Cao Viễn vừa tới đây, ngoài miệng thì bảo đến gặp tôi, muốn hỏi tình hình của cậu, nhưng lại sợ hỏi thẳng cậu sẽ tạo áp lực cho cậu.
Hiện tại đã có tiến triển như thế, tôi cũng có thể cho anh ta một câu trả lời.”
Trước khi cúp máy, Chương Đình dặn dò Quý Tranh, đừng quên tâm nguyện thuở ban đầu.
Anh muốn về đơn vị, không chỉ riêng anh, chiến hữu của anh, binh lính dưới tay anh, cấp trên của anh, người nhà của anh, tất cả mọi người đều hi vọng anh có thể mau trở về đơn vị.
Gió đêm trên ban công lạnh buốt, Quý Tranh nhìn thành phố sáng rực ánh đèn, nghĩ lại những chuyện xảy ra nửa năm nay, tâm trạng dần thả lỏng.
Nhưng xen lẫn cảm giác thoải mái lại có một nỗi buồn vô cớ.
Anh không biết vì sao.
Việc quay phim Giữa Mùa Chanh vẫn lặng lẽ diễn ra, minh tinh trên màn ảnh thường sáng chói rực rỡ, nhưng những ngày tháng quay phim thật ra rất nhàm chán, chẳng khác gì với công việc của người bình thường.Đọc truyện tại !
Việc tuyên truyền phim cũng bắt đầu trong lúc quay phim.
Đôi khi có phóng viên đến phỏng vấn minh tinh, thường là tạp chí và bản tin giải trí.
Đôi khi lại có minh tinh khác đến thăm đoàn phim, rồi chụp ảnh đăng lên weibo để tuyên truyền.
Một tuần sau khi khai máy, Lý Tư Tân đến thăm Nhạc Bách Thanh.
Lý Tư Tân và Nhạc Bách Thanh là chị em họ, Lý Tư Tân xuất thân từ trường dạy múa, được ra mắt là nhờ có Nhạc Bách Thanh dẫn dắt, ban đầu cô ta ký hợp đồng với phòng làm việc của Lê Tinh Thành.
Tính tình cô ta thân thiện, xây dựng hình tượng không màng danh lợi, rất ít khi giành giật hay gây chiến, cô ta thân thiết với không ít minh tinh.
Năm ngoái cô ta rời phòng làm việc của Lê Tinh Thành, ra ngoài tự lập, quan hệ giữa cô ta và Nhạc Bách Thanh không những không trở nên căng thẳng, mà ngược lại hai người càng khăng khít hơn.
Mỗi khi phòng làm việc của Lê Tinh Thành có hợp đồng phim, nếu không thích hợp với Nhạc Bách Thanh, người được ưu tiên sẽ là Lý Tư Tân.
Lúc đầu Nhạc Bách Thanh muốn cho Lý Tư Tân nhận vai nữ chính trong Giữa Mùa Chanh, nhưng sau đó Lê Tinh Thành lại chọn Khương Cách.
Lý Tư Tân không hề bất mãn với việc này, còn nhiệt tình quảng bá giúp.
Nhạc Bách Thanh đăng bài lên weibo ngầm ám chỉ, truyền thông và fan hâm mộ giải mã ra được: Một, Khương Cách giành vai diễn của Lý Tư Tân, chèn ép Lý Tư Tân.
Hai, mối quan hệ giữa Khương Cách và Lê Tinh Thành vô cùng mờ ám.
Hai tin đồn này đã khiến truyền thông xôn xao từ trước khi phim khai máy.
Lần này Lý Tư Tân đến thăm đoàn phim, mấy trang blog bắt đầu âm thầm đăng lại tin đồn này, dẫn đến một loạt topic thảo luận, Khương Cách hay Lý Tư Tân thích hợp với vai nữ chính trong Giữa Mùa Chanh hơn, ai xinh đẹp hơn, ai phát triển tốt hơn, ai có thành tích tốt hơn…
Trong lúc Lý Tư Tân đến thăm đoàn phim, cả cô ta lẫn Khương Cách đều lên hot search.
Nhưng Lý Tư Tân được xem như người bị hại, tính tình cô ta không tranh không đoạt, không màng danh lợi, người qua đường cũng thương tiếc cho cô ta.
Lý Tư Tân gọi xe thức ăn đến, cô ta phân phát đồ ăn sáng cho mọi người xong mới đến phòng trang điểm tìm Nhạc Bách Thanh.
Sáng nay Khương Cách có cảnh quay, hai người chạm mặt nhau trong hành lang.Đọc truyện tại !
Khương Cách mặc trang phục như học sinh, tóc cột đuôi ngựa, khuôn mặt trắng ngần láng mịn, đôi mắt hoa đào sáng lung linh.
Vẻ mặt cô căng thẳng, khuôn mặt tỏ rõ vẻ ‘người sống chớ lại gần’, lúc đi ngang qua Lý Tư Tân, cô cũng không hề nhìn thấy cô ta.
“Khương Cách.” Lý Tư Tân gọi cô lại.
Khương Cách vẫn bước đi, nhưng Quý Tranh lại kéo cánh tay cô.
Cô quay đầu, đáy mắt lạnh như băng, vừa nhìn thấy Quý Tranh, hàng lông mày đang nhíu chặt của cô giãn ra một chút.
Quý Tranh buông cánh tay cô ra, dịu giọng nhắc nhở: “Cô Lý gọi cô kìa.”
Lần trước ở hậu trường tiết mục cuối năm của Nam Thành, Lý Nam đã giới thiệu cô ta cho anh.
Quý Tranh đã quên mất tên của Lý Tư Tân, chỉ nhớ họ.
Nhưng Lý Tư Tân lại nhớ rõ người vệ sĩ này, đàn ông với ngoại hình xuất chúng luôn khiến phụ nữ nhớ kỹ.
Lý Tư Tân mỉm cười, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Cô ta cầm lấy túi giấy trong tay trợ lý đưa cho Quý Tranh: “Hôm nay tôi có gọi xe thức ăn đến, ở đây có ba phần ăn sáng, không biết có đủ cho mọi người không.”
“Đủ rồi.” Quý Tranh cười nói.
Khương Cách dần trở nên mất kiên nhẫn.
Cảnh quay của cô sắp bắt đầu, cô không muốn phí thời gian.
Quý Tranh nhìn cô, nhắc nhở: “Nói cảm ơn nào.”
Khương Cách hoàn hồn, gật đầu nói cảm ơn.
Lý Tư Tân mỉm cười nói không có gì, Khương Cách quay người rời đi.
Lý Tư Tân nhìn bóng lưng hai người rời đi, sau đó xoay người đến phòng trang điểm của Nhạc Bách Thanh.
“Chẳng phải đây là lần đầu tiên em gặp Khương Cách à? Thái độ cô ta từ trước đến giờ luôn như thế à?” Nhạc Bách Thanh đang trang điểm, thấy Lý Tư Tân đến bèn hỏi.
Lý Tư Tân đưa bữa sáng cho thợ trang điểm và trợ lý, nhóm người ra ngoài ăn sáng, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.Đọc truyện tại !
“Vâng, lần trước ở hậu trường tiết mục cuối năm của Nam Thành, cô ta và Khang Kiều đấu đá với nhau, Khang Kiều giành vai diễn của cô ta.”
Nhạc Bách Thanh ngoái đầu nhìn một cách nghi hoặc: “Khang Kiều giành được vai diễn của cô ta? Cô ta thật sự không có quan hệ gì với Bạch Tông Quân sao?”
Hiện tại Khang Kiều đã mang tiếng là xe buýt công cộng trong giới giải trí, mấy nhà đầu tư có tiền có năng lực đều đã ngủ với cô ta chán chê, hiện tại chỉ còn cách ngủ với đạo diễn.
Bạch Tông Quân là giám đốc đầu tư của Truyền thông Nhĩ Gia, nắm trong tay vốn đầu tư của Truyền thông Nhĩ Gia, mấy hợp đồng phim như thế, chỉ cần anh ta vung chút tiền đầu tư là có thể lấy được.
Lời của Nhạc Bách Thanh khiến Lý Tư Tân hơi sững lại, cô ta nói: “Nói không có quan hệ gì cũng không đúng.
Bạch Tông Quân vẫn chưa bớt cái tính phóng đãng, nhưng trong lòng anh ta cũng có Khương Cách.
Sau này ăn chơi chán rồi, chắc hẳn anh ta sẽ trở về với Khương Cách thôi.”
Kiểu đàn ông thế này không hiếm lạ gì trong giới giải trí, trong lòng có ánh trăng sáng, mặc cho nước sông ba nghìn gáo, ta chỉ cần một gáo mà thôi*, thế nhưng lại không thể nào kiềm chế được nửa người dưới.
Thôi thì trước hết cứ treo ánh trăng sáng kia lên, chờ anh ta phiêu bạt tình trường xong, ngủ với đủ phụ nữ rồi sẽ trở lại với ánh trăng sáng của anh ta, dựng lên câu chuyện lãng tử quay đầu đầy thâm tình, thật là buồn nôn gần chết.
*Nhược thủy tam thiên chích thủ nhất biểu (弱水三千只取一瓢): có nghĩa rằng chỉ yêu duy nhất một người.
Đây là hình ảnh Giả Bảo Ngọc đã dùng để diễn tả tình yêu của mình dành cho Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng.Đọc truyện tại !
Sau một tuần quan sát, Nhạc Bách Thanh nhận ra Khương Cách là loại người thà bị gãy chứ không chịu cong, đến lúc đó không chừng Bạch Tông Quân sẽ phải gặm khúc xương cứng rồi.
Nhưng dù xương có cứng đến mấy, cuối cùng cũng phải khuất phục trước lợi ích.
Sau này Bạch Tông Quân quay về với Khương Cách, dù cô không muốn cũng không có cách nào.
Hiện tại Bạch Tông Quân không gây khó dễ cho Khương Cách, thế nên cô có thể dựa vào thực lực của bản thân mà phát triển trong giới giải trí.
Sau này nếu cô thật sự không nghe lời, chỉ cần Bạch Tông Quân giở chút thủ đoạn thôi là có thể khiến cô không ngóc đầu lên được.
Nghĩ đến đây, Nhạc Bách Thanh hỏi Lý Tư Tân: “Em biết vệ sĩ kia không?”
Lý Tư Tân nhớ tới người đàn ông cô ta vừa chạm mặt, gật đầu: “Biết, sao thế ạ?”
Nhạc Bách Thanh khẽ nghiêng người về phía ghế ngồi, nói với Lý Tư Tân.
“Khương Cách nói với chị rằng mình thích anh ta.”
Nói chuyện với Nhạc Bách Thanh thêm một lúc, Lý Tư Tân đứng dậy rời đi.
Cô ta vừa ra khỏi phòng trang điểm, Lâm Văn Dao gọi điện thoại tới.
Sau tiết mục của Nam Thành, hai người họ trao đổi liên lạc.
Hai người xấp xỉ tuổi nhau, Lâm Văn Dao hồn nhiên hoạt bát, Lý Tư Tân dịu dàng chu đáo, tính cách hai người họ cũng dễ nói chuyện.
Từ lần đó, hai người họ thường xuyên đi chơi cùng nhau.
Gần đây Lâm Văn Dao đang đóng phim, so với ba tiểu hoa khác, cô nàng không có gì phải lo lắng, muốn đóng phim thì đóng, không thì nghỉ.
Cho dù cô nàng có tùy hứng đến mức nào đi chăng nữa, hợp đồng vẫn sẽ ùn ùn kéo đến.
Đúng là số mỗi người mỗi khác.
“Tư Tân, tối nay chúng ta đi hát nhé!” Lâm Văn Dao ở đầu bên kia vô cùng hào hứng.
Lý Tư Tân suy nghĩ một lúc lâu, hỏi: “Mấy người? Ít người quá có sao không?”Đọc truyện tại !
Lâm Văn Dao cười hì hì nói: “Có anh tớ đi nữa, có anh tớ ở đó, ít người cũng không sao.
Hôm nay bạn anh ấy khai trương karaoke, gần quán bar TIME, cậu đến nhé, để tớ giới thiệu cậu với anh tớ.”
Quán bar TIME nằm trong tòa nhà TIME ở trung tâm thành phố Nam Thành, nơi ăn chơi sa hoa nhất của Nam Thành, chỉ có những nhân vật cao cấp mới được vào, người bình thường chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể đến gần.
Ánh mắt Lý Tư Tân vụt sáng, cô ta dịu dàng nói: “Được, tớ đi.”
Cúp điện thoại, Lý Tư Tân gọi trợ lý hẹn stylist và thợ trang điểm.
Sáng sớm tinh mơ, mặt trời đang từ từ nhô lên, không khí ven bờ biển ẩm ướt mà lạnh lẽo, gió táp vào mặt lạnh buốt.
Lý Tư Tân đứng trên hành lang, ở tận cùng có một khung cửa sổ nhỏ, vừa vặn có thể nhìn thấy bãi cát dưới lầu, cùng với Khương Cách đang ngồi nghỉ ngơi sau khi hoàn tất cảnh quay.
Cô ngồi trên ghế dựa, gió thổi làm tóc cô phất qua khuôn mặt.
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, đang nói gì đó với anh.
Anh hơi cúi đầu, khóe môi khẽ cong lên, im lặng nghe cô nói.
Trên bờ biển dài vô tận ấy, có cơn gió lạnh lẽo, cũng có ánh mặt trời ấm áp, tất cả tạo nên một bức tranh mang vẻ đẹp vĩnh hằng.Đọc truyện tại !
Lý Tư Tân dửng dưng đứng nhìn, sau đó lấy điện thoại chụp cảnh tượng này lại.
Khương Cách vừa cúp cú điện thoại đến từ Bạch Tông Quân, chỉ vì chuyện bạn bè mới mở quán karaoke mà anh ta đã gọi điện thoại cho cô ba ngày liền.
Nếu cô đang ở Nam Thành, không kín lịch quay phim, cô cũng sẽ đi.
Nhưng bây giờ cô đang ở Lê Thành, còn phải đẩy nhanh tiến độ phim, cô không có ý định đi.
Trong lòng Khương Cách, công việc luôn xếp hàng đầu.
Trong lúc Khương Cách nghe điện thoại, Quý Tranh ở bên cạnh đọc kịch bản.
Đoàn phim quay luân phiên giữa bờ biển và đại học, nhưng địa điểm quay chính vẫn là đại học.
Tuần này chủ yếu quay ở bờ biển, tuần sau khi trường học khai giảng, đoàn phim sẽ lục tục bắt đầu những cảnh quay ở trường đại học.
Phát giác Khương Cách đang nhìn mình, Quý Tranh ngước mắt nhìn lại.
Quý Tranh khép kịch bản, đưa cho cô.
Khương Cách nhận lấy, lật kịch bản ra bắt đầu đọc.
Trong lúc Khương Cách đọc kịch bản, Quý Tranh nhìn miếng bánh sandwich trên bàn, đây là bánh anh làm cho Khương Cách sáng nay, khá đơn giản, cho dù ở khách sạn cũng có thể làm được.
Khương Cách không quá kén ăn, nhưng minh tinh phải chú ý đến calories, những món anh làm thường rất thanh đạm, không quá nhiều calories mà vẫn đủ dinh dưỡng.
Một tuần quay phim liên tục, thêm vào đó, mấy ngày trước bộ phim điện ảnh mà cô bị Khang Kiều cướp mất đã công bố Khang Kiều vào vai nữ chính, Khương Cách lại trở nên căng thẳng.
Chứng ám ảnh cưỡng chế của cô vốn đã khá lên nhưng bây giờ lại tệ đi, cô càng lúc càng ăn ít, càng lúc càng cố gắng đóng phim, càng lúc càng yêu cầu nghiêm khắc với bản thân…
Quý Tranh lướt mắt nhìn kịch bản trên tay Khương Cách, hỏi: “Hôm nay muốn đi ôn tập không?”Đọc truyện tại !
Sau lần đi dạo phố lúc trước, ngày nào cô cũng có cảnh quay vào buổi tối, lúc kết thúc đã khuya, hai người cũng không có cơ hội ra ngoài nữa.
Anh vừa nói xong, Khương Cách lập tức nhìn sang, ánh mắt vụt sáng, cô mấp mấy môi: “Ừm.”
Quý Tranh nhìn cô, dịu dàng nói: “Ăn xong đi, tôi dẫn em đi.”
Khương Cách nhìn miếng sandwich còn hơn phân nửa, lại nhìn sang Quý Tranh, bàn tay cầm kịch bản hơi siết chặt.
Cuối cùng, cô cầm sandwich lên tiếp tục ăn.
Khương Cách ăn rất ít, mỗi khi ăn cô thường cắn miếng rất nhỏ, ung dung chậm rãi, giống hệt như mèo.
Cuối cùng cô vẫn không ăn hết, còn lại khoảng một nửa, chưa lấy giấy lau miệng, cô đã hỏi Quý Tranh: “Đi đâu?”
Bên khóe môi cong cong của cô có chút vụn bánh, Quý Tranh lấy khăn giấy lau cho cô.
Cách lớp khăn giấy, xúc cảm mềm mại từ đôi môi cô vô cùng rõ ràng.
Ngón tay anh khẽ vân vê, cảm giác tê dại lan truyền trên đầu ngón tay, dọc theo dây thần kinh chạy đến tận đáy lòng.
Quý Tranh nói: “Đi rồi em sẽ biết.”
“Nói cho tôi nghe.” Khương Cách nói.Đọc truyện tại !
Quý Tranh ngước mắt nhìn cô, Khương Cách cầm phần sandwich còn lại, nói: “Nếu anh nói cho tôi biết, tôi sẽ ăn hết chỗ này.”
Vẻ mặt Khương Cách vô cùng nghiêm túc, Quý Tranh hơi sững sờ, khóe môi cong lên, anh khẽ bật cười.
Được lắm, giờ còn biết cò kè mặc cả nữa à..