Quý Tranh chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ làm vệ sĩ cho Khương Cách trong bao lâu.
Có lẽ sau một thời gian, mắt của anh sẽ tốt lên, anh sẽ lập tức trở về đơn vị, cũng có lẽ mắt của anh sẽ không bao giờ hồi phục, anh sẽ chuyển nghề.
Nhưng sau khi chuyển nghề anh sẽ không làm vệ sĩ, có lẽ anh sẽ tiếp tục đi học, anh cũng không biết mình có thể làm vệ sĩ cho Khương Cách đến khi nào.
Quý Tranh không trả lời, Khương Cách cũng không nói gì tiếp, cô đứng dậy rời đi.
Lúc Khương Cách ra ngoài, Lam Đại đang thảo luận với đạo diễn về cảnh quay, thấy Khương Cách mặt mày sa sầm, Lam Đại cười cười: “Xin lỗi, để cô phải đợi lâu rồi.”
Khương Cách không ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Biết mình có lỗi thì lát nữa bớt NG* vài lần đi.”
*NG = no good = cảnh quay hỏng.
Lam Đại là tiểu sinh lưu lượng, xuất thân từ nhóm nhạc thần tượng, nhờ khuôn mặt đẹp trai hơn hoa mà anh ta nhận được rất nhiều fan hâm mộ.
Anh ta là người điển trai và nổi tiếng nhất trong nhóm, tuy nhiên anh ta cũng là người không có chí tiến thủ nhất.
Sau khi chuyển sang làm diễn viên, anh ta chỉ biết chưng diện, hoàn toàn không quan tâm đến việc rèn luyện diễn xuất.
Gần như lần nào anh ta đóng cùng với Khương Cách cũng bị NG.
Bị giễu cợt một cách thẳng thừng như thế, Lam Đại mất sạch mặt mũi.
Nhưng anh ta không thể nào phản bác lại lời của Khương Cách.
Khương Cách là bá chủ của cả đoàn phim, quả thật diễn xuất của cô rất tốt.
Phim trường được dọn sạch để chuẩn bị cho cảnh quay.
Khương Cách và Lam Đại đã vào vị trí, hai người đứng trong con hẻm nhỏ giữa màn mưa bụi.
Theo kịch bản, nam nữ chính vừa tham dự một hội nghị, nam chính đã biết rõ thân phận của nữ chính, khúc mắc duy nhất giữa hai người đã biến mất, dưới cơn mưa bụi trong hẻm nhỏ, hai người xác định mối quan hệ tình cảm.
Bầu trời trước lúc bình minh tối đen như mực, trong tay nam chính cầm ngọn đèn dầu, tiễn nữ chính trở về.
Màn đêm se se lạnh, hai người thảo luận về hội nghị vừa rồi.
Nữ chính vừa dứt lời, nam chính quay đầu nhìn về chân trời phía đông.
Hiện tại đang là sáu giờ rưỡi sáng, mặt trời sắp mọc, đường chân trời như một dải lụa đỏ phát sáng.
Nam chính nói: “Nhìn kìa, trời sắp sáng rồi.”
Nữ chính quay đầu, nói: “Đúng vậy, thật là đẹp biết bao.”
Nam chính: “…”
Đạo diễn: “Cắt!”
Khương Cách thoát khỏi vai diễn, Lam Đại cầm ngọn đèn dầu, nói với đạo diễn: “Xin lỗi đạo diễn, tôi quên lời thoại, làm lại lần nữa đi.”
Đây là một cảnh quay dài, nếu quên lời thoại chỉ có thể làm lại từ đầu, đạo diễn không còn cách nào khác, chỉ đành phất tay bảo quay lại.
Nhưng rõ ràng Lam Đại chưa học thuộc đoạn lời thoại này, khoảng thời gian sau đó, anh ta bị vấp hai lần liên tiếp, đều là vì quên lời thoại.
Mặt trời đã sắp mọc, nếu như hôm nay không quay xong phân cảnh này, ngày mai phải quay lại vào lúc sáng sớm, mọi người trong đoàn làm phim dần trở nên bất mãn.
Cho tới lúc phải quay lại đến lần thứ năm, Khương Cách đọc lời thoại xong, đưa mắt nhìn Lam Đại đang thất thần trước mặt, anh ta lại quên lời.
Đạo diễn hô “Cắt”, Lam Đại tức tối quay đầu, vừa định xin lỗi đạo diễn thì lại cảm thấy cổ áo bị nắm chặt.
Anh ta còn chưa kịp phản ứng, cả trường quay đã vang lên tiếng kêu thảng thốt.
Lam Đại bị nắm cổ áo, tấn lên bức tường lạnh lẽo ẩm ướt.
Sự dịu dàng khi quay phim đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt Khương Cách lạnh giá, giữa hai đầu lông mày hiện rõ cơn giận dữ, cô nắm chặt cổ áo của Lam Đại, giọng nói như phát ra từ hầm băng.
“Không muốn diễn thì cút!”
Khả năng diễn xuất của Lam Đại quả thật là kém, nhưng vừa rồi có hai lần anh ta rõ ràng là cố ý.
Khương Cách xinh đẹp, nhưng tính tình lại lạnh lùng xa cách, chỉ có lúc quay phim, anh ta mới được chứng kiến cô dịu dàng e lệ nói thích anh ta, đàn ông luôn có khát vọng chinh phục như thế.
Bị Khương Cách nắm cổ áo, nhưng có mọi người xung quanh chứng kiến, Lam Đại cũng không sợ Khương Cách động tay động chân với anh ta.
Cô vừa mới đánh Giản Nghiên, nếu lại đánh anh ta, tin đồn hống hách đánh người sẽ bị phanh phui, lúc đó chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng đến danh tiếng của cô.
Nhóm trợ lý đã chạy đến kéo Lam Đại ra, Khương Cách lạnh lùng đứng đối diện, Lam Đại vừa sửa sang quần áo vừa nói với cô: “Quên lời thoại là lỗi của tôi, tôi xin lỗi, nhưng cô cũng không thể nào ra tay đánh người được.”
Khương Cách cười lạnh, Tiểu Bàng và Lý Nam bên cạnh đã sợ đến mức run lẩy bẩy, luôn miệng nhắc nhở: “Khương Gia, Khương Gia…”
Khương Cách không đánh Lam Đại, cô chỉ lạnh nhạt nhìn anh ta, nói: “Người đại diện của anh đang thảo luận với truyền thông Nhĩ Gia, nếu như anh còn dám tiếp tục diễn xuất như thế này nữa, tôi cũng dám khiến anh không bao giờ ký được hợp đồng.”
Lam Đại muốn kiếm tiền dựa vào nghề diễn viên, dự định hủy hợp đồng với công ty cũ, gần đây anh ta đang có ý định rời khỏi nhóm, muốn đầu quân cho truyền thông Nhĩ Gia.
Lần này anh ta được đóng chung với Khương Cách cũng coi như là cành ô liu truyền thông Nhĩ Gia ném cho anh ta.
Truyền thông Nhĩ Gia là công ty truyền thông lớn nhất cả nước hiện nay, muốn hủy hợp đồng với công ty cũ trong êm đẹp thì chỉ có thể đầu quân vào những công ty lớn như thế.
Mà lời Khương Cách nói cũng hoàn toàn không phải là dọa dẫm, bởi vì ai ai cũng biết, thái tử Bạch Tông Quân của truyền thông Nhĩ Gia có quan hệ thân thiết với Khương Cách.
Lam Đại lập tức cụp đuôi, vội vàng cúi người xin lỗi nhân viên của đoàn phim, quay lại một lần nữa, lần này lập tức đạt.
Cảnh quay mặt trời mọc đã xong, sau khi nghỉ ngơi một lát, Khương Cách bắt đầu quay cảnh hành động.
Dáng người của Khương Cách vô cùng thích hợp để quay những pha võ thuật, khung xương của cô thon gầy nhỏ nhắn, khoác trên người bộ vest đen, tóc đen môi đỏ, động tác dứt khoát mà đầy khí phách.
Khương Cách có rất nhiều cảnh hành động, đa phần là đánh nhau với diễn viên võ thuật.
Nắng vàng lấp ló nơi chân trời, buổi sáng mùa đông Nam Thành mát lạnh, ánh ban mai chiếu lên khuôn mặt Khương Cách khiến cô trông hơi nhợt nhạt, tia nắng hắt lên cơ thể mảnh khảnh của cô, gọt ra một cái bóng mạnh mẽ sắc bén trên mặt đất.
Trong lúc Khương Cách quay phim, Quý Tranh ngồi bên cạnh quan sát.
Những cảnh hành động tốn nhiều thể lực hơn cảnh quay bình thường.
Bữa sáng của Khương Cách chỉ có một hộp salad và nửa ly sữa đậu nành, vậy mà trong một tiếng quay phim, cô chỉ nghỉ ngơi hai lần.
Đợi đến lúc Khương Cách đi quay phim, Quý Tranh nhìn diễn viên võ thuật đóng thế nam chính, hỏi Lý Nam: “Động tác ban nãy của Khương Cách còn khó hơn động tác hiện tại của nam chính, tại sao lại không dùng diễn viên đóng thế?”
Trên phim trường đang quay, Lam Đại vẫn đang đợi đến lượt diễn, sau khi diễn viên đóng thế diễn xong, anh ta phải quay vài cảnh đánh nhau cận mặt.
Lý Nam đưa mắt nhìn phim trường, cười nói: “Khương Gia xưa nay không bao giờ dùng diễn viên đóng thế.
Mấy nữ diễn viên nổi tiếng khác hầu như đều lăng xê nói mình chuyên nghiệp, rêu rao đầy trên mặt báo.
Khương Gia cũng vậy, nhưng Khương Gia chuyên nghiệp thật, còn bọn họ đều giả vờ giả vịt.
Như cái cô tiểu hoa mới nổi Khang Kiều đấy, quay một bộ phim mà phải dùng bảy tám diễn viên đóng thế, cuối cùng vẫn phải dùng kỹ xảo.”
Diễn viên đóng thế xuất thân chuyên nghiệp, vóc người rắn chắc, động tác mạnh mẽ, Quý Tranh nhìn Khương Cách đánh nhau với diễn viên đóng thế, hỏi: “Có lần nào bị thương không?”
Lý Nam nói: “Tất nhiên là có, Khương Gia đã vào nghề lâu năm như vậy, trên người có rất nhiều vết thương lớn nhỏ.
Nghiêm trọng nhất là lần ngã từ trên lưng ngựa xuống, nứt cả xương bàn chân.”
Nhắc lại lần đó, Lý Nam vẫn thấy rùng mình.
Động tác vừa rồi của Khương Cách có phần nguy hiểm, diễn viên võ thuật chuyên nghiệp cũng không thể tránh khỏi việc bị thương, huống chi là Khương Cách.
Quý Tranh dời mắt, hỏi: “Anh không định khuyên cô ấy dùng diễn viên đóng thế à?”
“Anh nghĩ Khương Gia chịu nghe lời khuyên à?” Lý Nam thở dài, Quý Tranh mới đến nên vẫn chưa hiểu rõ Khương Cách, anh ta nói với Quý Tranh: “Khương Gia đối xử rất tàn nhẫn với bản thân.
Kỳ thật đôi khi cô ấy không cần cố gắng đến mức đó, nhưng cô ấy chỉ muốn dựa vào quy tắc của mình, phải đạt đến trình độ bản thân yêu cầu.
Giống như bị ám ảnh cưỡng chế vậy…”
Lý Nam còn chưa kịp dứt lời, chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh bỗng thổi vụt qua bên người, đến lúc hoàn hồn lại, Quý Tranh đã ôm lấy Khương Cách, suýt chút nữa thì cô đã ngã xuống đất.
Khương Cách bị ngã, Lý Nam giật nảy mình, vội vàng chạy tới: “Khương Gia!”
Vừa rồi sau khi thực hiện xong động tác, cơ bắp Khương Cách bỗng đau nhức.
Cô không khống chế được cơ thể, ngã về phía sau, nhưng chưa kịp ngã đã được ôm lấy.
Mùi hương bạc hà quen thuộc, vòng tay mạnh mẽ, trong mê man, Khương Cách nghe thấy giọng nói trầm thấp dịu dàng của anh: “Sao thế?”
Nép vào lòng Quý Tranh, Khương Cách khẽ nhíu mày, giọng rất nhẹ: “Không sao, cơ bắp hơi nhức thôi.”
Mọi người xung quanh vây lại, Lam Đại sốt sắng hỏi: “Có cần gọi bác sĩ không?”
“Không cần.” Khương Cách trả lời, sau đó định đứng dậy.
Nhưng chưa kịp đứng, cơ thể cô đã bị nhấc bổng lên, trái tim Khương Cách hẫng một nhịp, đến lúc hoàn hồn, cô đã được Quý Tranh bế phốc lên. Đường cong quai hàm của anh thật hoàn mỹ, anh rủ mắt, hàng lông mi ánh lên dưới nắng mặt trời.
Trong lúc được Quý Tranh bế, vì động tác của anh mà hai chân Khương Cách đá phải một người.
“Xin lỗi, lỡ chân đá trúng anh.”
“Cô!” Lam Đại bị Khương Cách đá một cú thì lập tức sa sầm mặt mày.
Nhưng anh ta không dám làm gì Khương Cách, bèn trút tất cả tức giận cả sáng nay lên người Quý Tranh.
Lam Đại vừa định nổi đóa thì cảm thấy một ánh mắt lạnh như băng chiếu đến từ trong lồng ngực Quý Tranh.
Khương Cách nói: “Chẳng phải đã xin lỗi rồi sao?”
Lời mắng chửi vừa dâng đến miệng lại bị nuốt trở về, Lam Đại tức tối nói: “Được rồi được rồi.”
Quý Tranh bế Khương Cách vào phòng nghỉ.
Bác sĩ của đoàn làm phim đến kiểm tra, không có vấn đề gì, chỉ bảo Khương Cách chú ý, dù sao cũng đang trong kỳ kinh nguyệt.
Mọi người trong phòng nghỉ đều đã ra ngoài, Khương Cách nằm trên ghế dựa, liếc mắt nhìn Quý Tranh đang ngồi bên cạnh, nói: “Lúc nãy anh cố ý.”
Cô đang chỉ việc Quý Tranh để cô đá Lam Đại.
Sau khi trở về phòng nghỉ, sắc mặt Khương Cách đã tốt hơn một chút, Quý Tranh cười cười: “Ừ, anh ta không chuyên nghiệp.”
Người mạnh mẽ có cách trả thù mạnh mẽ, người dịu dàng cũng có thủ đoạn trả thù dịu dàng, nhưng kết quả đều khiến cô vô cùng sảng khoái.
Khuôn mặt Khương Cách vùi trong lớp lông trên cổ áo, trái tim bỗng ấm lên.
Sau khi hai người dứt lời, Tiểu Bàng bưng ly đến: “Khương Gia Khương Gia, uống chút đồ nóng nhé.”
Mở nắp ly ra, mùi hương trà gừng đường đỏ lan tỏa, Khương Cách không nhận lấy, nói: “Đổi thành nước nóng đi.”
Khương Cách có yêu cầu vô cùng nghiêm ngặt với chế độ ăn uống của bản thân như bị ám ảnh cưỡng chế, cô ăn rất ít, mùi vị rất nhạt và đơn giản, hơn nữa còn kiêng đường, chỉ uống khoảng 50g đường đỏ trong ngày đầu tiên tới tháng.
Nghĩ đến việc buổi sáng cô phải hít gió lạnh, còn suýt chút nữa thì ngất xỉu, Tiểu Bàng không đành lòng: “Khương Gia, sáng nay chị vận động nhiều như vậy, uống chút trà gừng đường đỏ cũng không sao đâu mà…”
Khương Cách nhíu mày, Tiểu Bàng lạnh tóc gáy, không đợi Khương Cách lên tiếng, Quý Tranh đã cười nói: “Đổi thành nước nóng đi.”
Có Quý Tranh giải vây, Tiểu Bàng nghe theo rồi vội vàng đứng dậy đi lấy nước nóng cho Khương Cách.
Sau khi Tiểu Bàng rời đi, bụng Khương Cách lại quặn đau, trước khi nhắm mắt lại, cô bắt gặp Quý Tranh đang nhìn mình.
Khương Cách nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, khóe môi anh cong lên, hỏi: “Tại sao cô lại khắt khe với bản thân thế?”
Đây là yêu cầu của bản thân Khương Cách, những người khác làm việc dựa trên quy tắc ngầm đã được lập ra từ trước, Khương Cách lại làm việc dựa trên quy tắc mà bản thân đề ra.
Cô không tin vào quy tắc của người khác, chỉ tin vào chính mình, tựa như đang tự nhốt mình trong thế giới riêng biệt.
Khương Cách liếc mắt nhìn Quý Tranh, sau đó lại dời mắt đi, nói: “Muốn kiếm tiền, muốn nổi tiếng, muốn đứng đầu trong cái giới này, thế nên phải lợi hại hơn bọn họ, tôi không còn nào cách khác.”
Ánh mắt anh hơi sững lại, Quý Tranh nhớ đến những lời của Lâm Dữ Bách.
“Cách Cách.”
Giữa không gian yên tĩnh bỗng có tiếng người gọi từ bên ngoài.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng đã bị đẩy ra, Bạch Tông Quân bước vào.
Trên mặt anh ta treo nụ cười, vừa nhìn thấy Quý Tranh ngồi cạnh Khương Cách, nụ cười trên mặt Bạch Tông Quân tắt vụt..