Quý Tranh là lính đặc chủng xuất sắc nhất quân khu Nam Thành, từ lúc tốt nghiệp trường quân đội rồi gia nhập đại đội lính đặc chủng, anh đã bắt đầu tham gia hành động.
Phòng chống ma túy, nhiệm vụ cứu viện, giữ gìn hòa bình, anh đã đặt chân đến bao nhiêu quốc gia trên thế giới, số người anh cứu từ mỗi lần hành động cũng không thể đếm xuể.
Anh lương thiện biết bao nhiêu.
Lần đầu tiên gặp nhau, thấy cô sợ hãi đứng trước con báo đốm, anh cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đến trấn an cô.
Một người như anh làm sao có thể tự tay giết chết 27 thường dân vô tội, điều này đã ám ảnh anh đến mức nào.
“Một năm trước, trong lúc nghĩ giải cứu những người dân làng bị bọn buôn bán ma túy ở Miến Điện bắt cóc, Quý Tranh đã bị bắt trong một trận mai phục ở biên giới Campuchia.
Cậu ấy từng tham gia rất nhiều nhiệm vụ chống ma túy, bọn buôn bán ma túy vốn có tai mắt bên trong, bọn chúng nhận ra năng lực của Quý Tranh rất xuất sắc, thế nên bọn chúng không muốn giết cậu ấy, mà định kéo cậu ấy về phe mình.”
“Hai tháng sau, quân đội tìm được căn cứ của bọn chúng, hai bên giao chiến, bọn chúng bỏ trốn, Quý Tranh được giải cứu.
Nhưng khi được giải cứu, tình trạng của Quý Tranh rất xấu, có khuynh hướng tự sát.”
“Khi ấy quân đội phát hiện 27 thi thể trong cánh rừng cách đó mấy trăm mét, tất cả đều là những dân làng bị bọn buôn bán ma túy bắt cóc.
27 người đã chết, vết thương lộn xộn, nhưng họ đều bị bắn chết bằng súng bắn tỉa.”
Nói đến đây, Chương Đình thở dài: “Là súng của Quý Tranh.”
Khương Cách như chìm trong biển nước, cô không tài nào hít thở được.
“Sau đó, Quý Tranh được đưa đến bệnh viện quân khu, đợi cậu ấy bình tĩnh lại, tôi bắt đầu điều trị tâm lý cho cậu ấy.” Chương Đình nói tiếp, “Quý Tranh từng giết rất nhiều kẻ thuộc đường dây ma túy, những kẻ cậu ấy giết ít nhiều cũng có quan hệ với những kẻ buôn ma túy còn sống, thế nên bọn chúng hận Quý Tranh.
Sau khi biết không có cách nào khiến Quý Tranh về phe mình, bọn chúng không giết chết cậu ấy, mà lại tra tấn và phá hủy cậu ấy.”
“Bọn chúng bắt Quý Tranh giết chết những thôn dân kia, hoặc tự giết chết bản thân.
Quý Tranh lựa chọn tự sát, nhưng có mấy kẻ lại không đồng ý, bọn chúng bèn cột ngón tay Quý Tranh vào cò súng, nhắm chuẩn, rồi đè ngón tay cậu ấy bóp cò súng.”
Cứ thế, Quý Tranh tận mắt chứng kiến 27 người vô tội chết dưới họng súng của mình.
“Bọn chúng phá vỡ phòng tuyến tâm lý của cậu ấy, phá hủy tín ngưỡng của một lính bắn tỉa.
Sau khi trở về, Quý Tranh còn không cầm được súng.
Cho dù về sau cũng miễn cưỡng cầm lên được, nhưng lúc nhắm bắn thì tầm mắt lại bị mờ.
Trong tâm trí cậu ấy vô thức cho rằng bắn súng là tội ác, thế nên đã khiến tầm mắt cậu ấy trở nên mơ hồ, để cậu ấy không thể nào bắn súng.”
Khương Cách lặng lẽ ngồi đó, cả căn phòng cũng hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc.
Chương Đình cúi đầu nhìn hồ sơ bệnh án của Quý Tranh, nói: “Quý Tranh là một quân nhân kiên cường.”
“Trong tình trạng như thế, cậu ấy vẫn hỏi tôi rằng, sau này liệu mình còn có thể cầm súng nữa không, có thể bắn súng nữa không.
Tôi an ủi cậu ấy, nói chỉ cần cậu ấy phối hợp điều trị, cậu ấy sẽ ngày một tốt lên.”
“Nhưng kỳ thật lúc ấy trong lòng tôi cũng không chắc.” Chương Đình nói: “Nếu như cậu ấy không lương thiện đến như thế, có lẽ cậu ấy đã vượt qua chướng ngại tâm lý này.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ cậu ấy quá lương thiện.”
Thế nên sẽ càng khó có thể phá vỡ chướng ngại tâm lý này.
Có thể đi đến bước đường này, Quý Tranh đã trải qua nhiều gian khổ, cũng là nhờ anh mạnh mẽ.
Trên ngực Khương Cách như có một hòn đá trĩu nặng, đè lên mạch máu khiến trái tim cô quặn đau.
Làn da cô càng lúc càng trở nên tái nhợt.
“Hiện tại thì sao?” Khương Cách hỏi, “Hiện tại anh ấy đã có thể khôi phục lại chưa? Anh ấy đã vượt qua được chướng ngại tâm lý trong lúc thôi miên rồi mà.”
Chương Đình ngước mắt nhìn Khương Cách, hôm qua trong lúc nói chuyện với Quý Tranh, Chương Đình vẫn cho Quý Tranh hi vọng, nhưng trên thực tế, ông không lạc quan đến như thế.
“Thôi miên khác với hiện thực, hiện thực càng tàn khốc hơn thôi miên, cũng sẽ càng khiến cậu ấy biết rõ mình sẽ mãi mãi không thể vượt qua được chướng ngại này.”
Căn phòng lại lâm vào trầm mặc, từng giây từng phút trôi qua, Khương Cách bình tĩnh cầm mũ và khẩu trang đứng dậy, cô cúi gập người chào Chương Đình rồi nói: “Bác sĩ Chương, xin hãy dẫn tôi vào quân khu.”
Chương Đình dẫn Khương Cách đến quân khu.
Trên đường đi, Khương Cách trầm ngâm không nói lời nào, dường như cô đang có điều suy tư.
Đến sân huấn luyện, cô bước xuống xe, nhìn về phía bóng người cao lớn trên sân.
Trước mặt Quý Tranh là khẩu súng, Lý Khả, Thẩm Văn và Nghê Ngạn đều đang đứng bên cạnh.
Hôm nay bọn họ vốn phải huấn luyện, nhưng ba người họ lại cùng xin nghỉ, đến sân tập bắn cùng Quý Tranh.
Quý Tranh đã cầm khẩu súng một lúc lâu, ngón tay mãi đặt trên cò súng, đầu ngón tay đã bị siết chặt đến mức tái nhợt, nhưng anh vẫn không bóp cò.
Lý Khả vẫn đang báo cáo hướng gió và độ ẩm, Thẩm Văn và Nghê Ngạn nhìn Quý Tranh rồi lại liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ mà lo lắng.
Khương Cách bước vào sân huấn luyện, hiện tại là mười giờ sáng, mặt trời chói chang treo trên đỉnh đầu, bầu không khí mùa hè khô hanh nóng bức.
Cô đứng ở mép sân, lớn giọng gọi.
“A Tranh.”
Trong khoảng sân trống trải, giọng cô vang lên lanh lảnh mà vang dội.
Vừa nghe tiếng cô gọi, Lý Khả, Thẩm Văn và Nghê Ngạn đều quay đầu nhìn sang.
Vừa nhìn, ba người đã biết đó là Khương Cách, Thẩm Văn vừa định phất tay đáp lại, Nghê Ngạn lập tức kéo cậu ta lại, ra hiệu cho cậu ta đừng lên tiếng.
Dòng suy nghĩ của Quý Tranh như một thước phim đứt đoạn, cảnh tượng trong phim tái hiện lại trong đầu anh, bị cắt đứt, rồi lại được chắp vá lại.
Từng gương mặt hiện rõ mồn một trong tâm trí anh, anh không thể nhìn thấy bia bắn sau ống ngắm, trước mắt anh chỉ có những khuôn mặt kia.
Trong khung cảnh hỗn độn ấy, một bóng hình màu đỏ xuất hiện, dải lụa đỏ tung bay sau cành cây khô.
Giọng nói Khương Cách vang lên, Quý Tranh như được kéo ra khỏi vũng bùn lầy, những hình ảnh trong đầu lập tức biến mất.
Cuối cùng, đầu óc anh trở nên trống rỗng.
Ngón tay trên cò súng được thả lỏng, máu từ từ lưu thông trong lòng bàn tay anh, cảm giác tê dại ập đến.
Giữa ngày hè khô hanh, ngọn gió mát thổi đến từ núi xa, trái tim Quý Tranh dần tìm lại nhịp đập.
Anh hoàn hồn lại, sau đó dời mắt khỏi ống ngắm, xoay người nhìn về phía cô.
Khương Cách đang đứng đó, cô đội mũ, khẩu trang đã kéo xuống, bóng dáng cô vừa cao gầy vừa yếu ớt, gió thổi qua mấy sợi tóc lòa xòa của cô, khuôn mặt cô đỏ ửng vì phải mang khẩu trang.
Đôi mắt hoa đào sáng ngời nhìn anh, cô gọi tiếp.
“A Tranh.”
Quý Tranh bừng tỉnh khỏi ác mộng.
Hơi thở và nhịp tim dần ổn định lại, anh đặt khẩu súng xuống rồi bước về phía Khương Cách.
Khương Cách đứng yên ở đó chờ anh đến.
Bước đến cạnh cô, anh khẽ cười rồi hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Khuôn mặt anh đã đỏ bừng vì phơi nắng, đôi mắt anh vẫn dịu dàng ấm áp như mọi khi, nhưng bờ môi anh đã trắng bệch.
Như đã phát giác ánh mắt cô đang nhìn môi mình, anh khẽ mím môi che giấu.
Khương Cách không để tâm mà chỉ nhìn Quý Tranh nói: “Em đến đón anh về nhà.”
Quý Tranh ngồi ở ghế lái phụ, Khương Cách lái xe về căn nhà cũ.
Đỗ xe trước con hẻm nhỏ, Khương Cách mở cửa xuống xe, Quý Tranh theo sau cô.
Hai người trở về căn nhà cũ, chỉ mới nửa tháng không đến thôi mà trong sân đã um tùm cỏ dại.
Quý Tranh mở cổng nhà, Khương Cách đi theo sau, nhìn thấy cỏ dại trong sân, cô thoáng ngạc nhiên.
Cỏ dại thường sinh trưởng rất nhanh, chỉ mới nửa tháng mà cây cỏ đã cao đến ngang đùi.
Quý Tranh quay đầu nhìn Khương Cách, cô mặc quần short đề lộ đôi chân dài trắng nõn.
Quý Tranh mỉm cười dang rộng vòng tay, Khương Cách lập tức hiểu ý lao vào lồng ngực anh.
Quý Tranh bế cô vào phòng khách.
Vào đến nơi, Quý Tranh đặt Khương Cách xuống.
Đợi Khương Cách đứng vững, anh nhìn cỏ dại trong sân rồi nói: “Để lát nữa anh dọn cỏ trong sân.”
Khương Cách trả lời: “Vâng.”
Ngôi nhà cũ như một căn cứ bí mật của hai người họ, Quý Tranh hỏi Khương Cách: “Chẳng phải hôm nay em đi đóng quảng cáo à?”
“Em hủy hợp đồng rồi.” Khương Cách nói.
Quý Tranh ngạc nhiên.
Nghĩ đến việc cô đến tìm mình, anh mỉm cười vuốt ve khuôn mặt cô.
Làn da cô nóng ran mà mềm mại, anh dịu dàng nói: “Sao lại như thế rồi?”
Khương Cách nắm chặt tay anh, nói: “Em có tiền để bồi thường vi phạm hợp đồng.”
Ánh mắt anh nhìn cô dần trở nên dịu dàng.
Mắt đối mắt, cuối cùng, bờ môi hai người quấn quít bên nhau.
Hai người vốn không có nhiều cơ hội ở riêng cùng nhau, nụ hôn này mãnh liệt hơn hẳn những nụ hôn lén lút bên ngoài.
Lúc tách ra, không chỉ Quý Tranh mà Khương Cách cũng thở hổn hển, khuôn mặt ửng đỏ.
Phòng khách thoáng đãng bỗng chốc trở nên nóng bỏng.
Quý Tranh ôm Khương Cách, rồi hôn lên mắt cô.
Khương Cách chớp mắt mỉm cười, ôm lấy Quý Tranh.
“Đến giờ ăn trưa rồi.” Khương Cách nói.
Quý Tranh nhìn ra sân, nói: “Vậy đi mua thức ăn thôi.”
Quý Tranh phơi nắng từ sáng đến trưa, cả người đã vã mồ hôi, anh đi tắm rửa một lượt rồi thay quần áo mới.
Khương Cách ngồi chờ anh trong phòng khách, cô nhìn cỏ dại trong sân, nhận cuộc gọi của Thái Kỷ.
Thái Kỷ vừa xử lý xong việc bồi thường vi phạm hợp đồng với bên quảng cáo, anh ấy lo cho sự an toàn của Khương Cách nên mới gọi điện thoại.
Thấy Khương Cách bắt máy, cơn giận của anh ấy đã nguôi đi phần nào, nhưng vẫn nghiêm giọng nói: “Sao em nói không đóng là không đóng thế hả, bao tuổi rồi mà còn tùy hứng như vậy? Mau trở về cho anh, buổi chiều còn buổi phỏng vấn với tạp chí.”
“Dời đi.” Khương Cách nói.
Thái Kỷ: “…”
Không đợi Thái Kỷ nổi đóa, Khương Cách dứt khoát nói thẳng: “Anh dời hết lịch trình tiếp theo giúp em, dời được thì dời, nếu cần gấp thì em sẽ tranh thủ thời gian đi làm, nếu không dời được mà không khẩn cấp thì cứ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng đi.”
Bộ phim của Tiền Dĩnh khai máy vào tháng Mười, từ đây đến tháng Mười còn hơn hai tháng.
Trong khoảng thời gian này Khương Cách chỉ có vài hoạt động cần cô xuất hiện, làm đại diện cho nhãn hiệu, nhận phỏng vấn cho tạp chí, hoặc là show giải trí, sẽ không ảnh hưởng nghiêm trọng đến cô.
Thái Kỷ cứ nghĩ Khương Cách đang nói mơ, anh ấy nhắc nhở: “Em có biết phải bồi thường bao nhiêu tiền không?”
“Sau này em sẽ kiếm lại được.” Khương Cách nói.
Thái Kỷ cứng họng không biết nói gì hơn.
Khương Cách cúi đầu nhìn mũi chân, cô nói với Thái Kỷ mấy lời đầy hàm ý: “Anh Thái Kỷ, trong cuộc sống có những việc nặng nhẹ khác nhau, đôi khi phải chấp nhận đánh đổi, hiện tại việc em muốn làm quan trọng hơn cả sự nghiệp của em.”
Khương Cách hồi tưởng lại cuộc đời của mình, lớn lên trong bạo lực, tận mắt nhìn thấy mẹ bị đánh chết, liều mạng kiếm tiền chữa bệnh cho Khương Đồng, sống trong nỗi sợ bị Khương Khang sát hại, trước khi gặp được Quý Tranh, cuộc sống của cô không hề có tia sáng.
Quý Tranh cho cô ánh sáng ấm áp, anh sưởi ấm cô bằng tình yêu của mình.
Anh bao dung cô, mạnh mẽ giúp cô vượt qua chướng ngại, trải hoa lên con đường sự nghiệp của cô, để cô cả đời này không còn phải lo lắng.
Nhưng cô đã cho Quý Tranh điều gì?
Mối quan hệ giữa hai người yêu nhau vốn là tương hỗ, cô không thể một mình nhận lấy ánh sáng và ấm áp từ Quý Tranh.
Bởi vì trong cuộc sống của anh cũng có những khoảng tối, cô mong mình có thể thắp sáng những góc u tối ấy.
Trước khi Quý Tranh hồi phục, trước khi anh một lần nữa thực hiện được ước mơ của mình, Khương Cách sẽ ở bên làm bạn với anh.
Cho dù tương lai có thế nào đi chăng nữa, nếu tương lai tốt đẹp, cô sẽ hãnh diện vì anh, vui mừng vì anh.
Nếu tương lai không như ý muốn, khi Quý Tranh ngã xuống, cô mong mình sẽ là người đỡ anh dậy.
Quý Tranh đã thay quần áo, Khương Cách vừa cúp điện thoại, thấy anh xuống lầu, Khương Cách bước đến nói: “Anh muốn ăn gì? Trưa nay để em nấu cơm.”
Anh cười hỏi: “Muốn ăn gì cũng được à?”
Hai người ra khỏi nhà, Quý Tranh lại bế bổng Khương Cách lên, cô nép mình trong lồng ngực anh, cười nói: “Chỉ cần em biết nấu là được.”
Khu chợ giữa trưa vốn không đông người, hai người mua vài nguyên liệu đơn giản rồi trở về.
Khương Cách vào phòng bếp nấu cơm, Quý Tranh ở bên cạnh phụ giúp.
Chẳng mấy chốc bữa ăn đã được chuẩn bị xong, hai người cùng ăn trưa.
Ăn cơm trưa xong, Quý Tranh ra sân chuẩn bị nhổ cỏ.
Khương Cách thay quần áo cũ của anh, che kín chân và cánh tay, sau đó cũng đi ra ngoài.
Mấy ngày vừa có mưa, mặt đất khá tơi xốp, rất dễ để nhổ.
Quý Tranh nhìn Khương Cách bước vào bụi cỏ, hỏi: “Muốn thi đấu không?”
Anh vừa cao lớn vừa khỏe hơn cô như thế, Khương Cách nói: “Không công bằng chút nào.”
Quý Tranh bật cười rồi chỉ tay vào khoảng sân: “Em nhổ một phần tư, anh nhổ ba phần tư, có được không?”
Khương Cách nhìn khoảng sân mình phải nhổ, miễn cưỡng đồng ý, hỏi: “Nếu thua thì thế nào?”
“Người thua phải nấu cơm tối.” Quý Tranh nói.
Khương Cách không có ý kiến, cô khẽ gật đầu rồi cúi người túm một nhánh cỏ.
Quý Tranh để mặc cho cô ngang nhiên gian lận, anh chỉ cười nói: “Vậy bắt đầu thôi.”
Anh vừa dứt lời, Khương Cách lập tức bắt đầu nhổ cỏ.
Khoảng sân vốn không lớn, cỏ cũng không nhiều, nói là thi đấu nhưng chỉ dăm ba phút là kết thúc.
Khương Cách chăm chú nhổ cỏ mà không chú ý đến Quý Tranh sau lưng mình.
Cô ra sức nhổ hết cỏ trong khoảng sân của mình, còn lại một đám cỏ cuối cùng, cô tham lam túm lấy tất cả, mượn trọng lượng cơ thể để rút lên.
Đám cỏ bị nhổ lên, cơ thể Khương Cách bật ngã ra sau theo quán tính, ngay lúc cô sắp ngã xuống đất, Quý Tranh đã nhanh tay bế cô lên.
Khương Cách được Quý Tranh bế kiểu công chúa, trong tay cô còn cầm mớ cỏ, trên rễ dính đầy bùn đất.
Cô quay đầu nhìn lại, Quý Tranh mỉm cười hôn lên môi cô, nói: “Anh thắng rồi nhé.”
Khương Cách vung vẫy đám cỏ trong tay, bùn đất rơi đầy lên người Quý Tranh.
Quý Tranh: “…”
Khương Cách bật cười khúc khích.
Thấy cô cười, Quý Tranh cũng bật cười theo: “Dám chơi xấu với anh à?”
Khương Cách ném đám cỏ đi, bộ quần áo sạch mới thay của anh lại lấm bẩn, cô nhìn anh rồi nói: “Anh đi tắm đi.”
Quý Tranh khẽ gật đầu, anh đặt Khương Cách xuống, rồi thu dọn cỏ trong sân chất ở một góc sân.
Sau khi được dọn sạch, khoảng sân lộn xộn giờ đã sạch sẽ như trước.
Dọn dẹp xong, Quý Tranh mới trở về phòng ngủ lấy quần áo mới, rồi tiến vào phòng tắm.
Khương Cách đứng trong sân, nhìn qua khung cửa sổ, cô có thể thấy bóng anh tiến vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm khép lại, Khương Cách hoàn hồn, rồi lại nhìn xuống người mình.
Cả người cô cũng dính đầy bùn đất.
Khương Cách phủi đất cát trên tay, xoay người đi vào phòng khách rồi lên lầu.
Cửa phòng tắm mỏng manh, tiếng nước từ vòi hoa sen vang vọng bên trong.
Khương Cách khẽ vặn nắm cửa, cánh cửa bị mở ra.
Quý Tranh vừa cởi quần áo, nghe thấy tiếng mở, anh vội nhìn sang.
Sau lưng Khương Cách là vệt nắng gắt giữa trưa hè, cô đứng trong ánh nắng, ngước mắt nhìn anh, rồi bước vào.
Khương Cách đóng cửa phòng tắm lại, trong căn phòng chật hẹp, hai người đứng đối mặt với nhau.
Trên người Quý Tranh không một mảnh vải, dòng nước chảy dọc cơ bắp rắn rỏi.
Nhìn Khương Cách trước mặt mình, yết hầu anh nhấp nhô, anh hỏi: “Sao em lại…”
Những lời tiếp theo đã bị Khương Cách ngăn lại bằng một nụ hôn trên yết hầu.
Môi lưỡi mềm mại của cô khẽ cắn lên yết hầu, cảm giác tê dại lan truyền khắp cơ thể anh.
Cô khoác tay lên vai anh, nhón mũi chân lên, đôi môi cô mân mê trên xương quai hàm lướt dọc đến vành tai anh.
Cô khẽ cắn lên vành tai anh, hơi thở cô truyền từ tai lan ra khắp cả người, cô cất giọng ngọt ngào.
“Anh có muốn ăn lê không?”
Phòng tuyến của Quý Tranh lập tức sụp đổ..