Vừa nếm thử hương vị sắc tình, “ăn” được một lần lại càng muốn ăn thêm.
Nắng chiều xuyên qua cửa phòng ngủ chiếu trên mặt đất.
Gió hè dìu dịu khẽ lay động rèm cửa trắng, tạo nên vài tiếng ma sát khe khẽ.
Khương Cách tỉnh lại giữa chăn đệm mềm mại, tất cả xúc cảm càng trở nên rõ ràng khi không mặc quần áo.
Cô nằm trong lòng Quý Tranh, cánh tay anh gối dưới cổ cô, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều, anh vẫn đang ngủ say.
Đã không còn sớm, hai người làm chuyện kia mất một lúc lâu, sau khi kết thúc, cô ngủ một giấc thật sâu, chẳng mấy chốc đã lấy lại sức.
Đầu óc cô dần tỉnh táo, nhưng cơ thể vẫn trống rỗng.
Hồi tưởng cảnh tượng trước lúc ngủ thiếp đi, vành tai Khương Cách nóng rực lên, cô khẽ xoay người nằm đối mặt với Quý Tranh.
Một buổi chiều thanh mát, trong gió thoang thoảng mùi hương của bùn đất ướt át và cỏ xanh trong sân, mang theo chút nóng bức, tựa như hơi thở nóng ẩm triền miên, khiến mọi thứ vừa khéo trở nên mập mờ mà kiều diễm.
Trái tim Khương Cách đập rộn ràng, trong đôi mắt hoa đào phản chiếu khuôn mặt đang say giấc của Quý Tranh.
Khuôn mặt anh luôn tuấn tú như thế, dù là bây giờ hay là bảy năm trước, anh luôn khiến lòng cô rung động mãi không thôi.
Hàng lông mày anh tuấn, đôi mắt hẹp dài, hàng mi rậm, sóng mũi cao, đôi môi mỏng hơi mím, khuôn mặt ấy toát lên khí khái của một người quân nhân đầy chính trực.
Sự dịu dàng chỉ là vẻ bề ngoài, bản chất thật của Quý Tranh vốn là cuồng nhiệt, sắc bén, phóng túng, ngang ngược mà cường hãn.
Giây phút lý trí của anh sụp đổ trước cô, anh đã cho cô chứng kiến bản chất thật của mình.
Nhưng chỉ cần đó là Quý Tranh, Khương Cách đều thích.
Chỉ ngắm nhìn anh thế thôi mà cô lại muốn hôn anh rồi.
Quý Tranh đã nói anh thuộc về cô, vậy cô muốn hôn thì có thể hôn nhỉ?
Khương Cách ngẩng đầu, chưa kịp hôn lên môi anh thì cánh tay đặt dưới cổ cô đã kéo cô lại gần.
Bàn tay anh đặt sau đầu cô, kéo cô vào lồng ngực ấm áp của mình.
Giây tiếp theo, đôi môi hai người chạm vào nhau.
Cảm giác tê dại truyền đền trái tim Khương Cách, cô ngẩn ngơ một lúc, cuối cùng thì dần dần đắm chìm vào nụ hôn ấy rồi hòa tan trong lồng ngực anh.
Nụ hôn này chỉ đơn giản là cử chỉ thân mật giữa một cặp đôi.
Nụ hôn kết thúc, anh mở mắt nhìn cô, trong đôi mắt chứa đầy tình yêu thương và sự thỏa mãn, đủ để khiến trái tim cô rung động.
“Em dậy lâu chưa?” Giọng Quý Tranh trầm khàn đầy gợi cảm.
“Vừa mới dậy.” Khương Cách trả lời.
Giọng cô cũng khàn khàn, nhưng không phải là vì vừa tỉnh dậy.
Vừa nói xong, Khương Cách ngước mắt nhìn Quý Tranh, trong mắt anh hiện rõ nét cười.
Anh ôm chặt cô vào lòng rồi vùi mặt mình vào hõm cổ cô.
Bờ môi anh nhấn nhá bên tai cô, giọng nói cũng dịu dàng hơn lúc nãy.
“Còn đau không?”
Khương Cách khàn giọng trả lời: “Không phải vì đau nên em mới kêu.”
Vừa dứt lời, cô đã cảm nhận được sự thay đổi của anh.
Nhưng anh cũng không làm gì tiếp, bầu không khí mập mờ trong phòng ngủ thoáng chốc đã dịu dàng trở lại.
Anh khẽ bật cười bên tai cô, sau đó lại ngả đầu lên gối.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, dòng cảm xúc cuồn cuộn trong mắt anh chậm rãi lắng xuống.
Quý Tranh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, hỏi: “Vậy còn mệt không?”
Lòng bàn tay anh chai sần vì cầm súng lâu ngày, nhưng mỗi lần anh chạm vào cô đều đong đầy dịu dàng.
Khương Cách đỏ bừng hai má, thành thật trả lời: “Mệt, còn đói bụng nữa.”
Ngoài cửa sổ mặt trời đã sắp lặn xuống núi, một buổi chiều cứ thế trôi qua.
Quý Tranh mỉm cười nói: “Em ngủ tiếp đi, để anh đi nấu cơm, nấu xong anh gọi em dậy.”
Nói rồi, anh rút cánh tay đang gối dưới cổ cô.
Khương Cách nằm lỳ trên giường, anh vừa rời đi, rõ ràng là đang giữa hè thế mà cô lại thấy lạnh lẽo.
Quý Tranh đưa lưng về phía Khương Cách mặc quần áo.
Dáng người của anh rất chuẩn, cơ bắp tràn đầy sức mạnh nhưng lại không quá lực lưỡng, dáng người cao ráo khỏe mạnh, tỉ lệ cân đối.
Anh vốn chẳng bao giờ dùng kem chống nắng, sau mấy ngày huấn luyện, làn da anh đã trở lại thành màu lúa mì, từng bắp cơ căng tràn, mỗi cử động đều mang sức hút đầy nam tính.
Nhìn anh mặc quần áo, trong đầu Khương Cách lại hiện lên cảnh anh rong ruổi trên người cô.
Mặt Khương Cách thoáng đỏ bừng, cô cố dời sự chú ý, nói với anh: “Em nhổ cỏ thua, em phải nấu cơm tối chứ.”
Quý Tranh mới chỉ mặc quần, vẫn chưa mặc áo.
Nghe Khương Cách nói, anh quay người lại, chống hai tay cúi sát vào người cô, hơi thở nóng rực ập đến bủa vây cô.
“Để anh nấu giúp Quý phu nhân.”
Nói rồi, anh đặt một nụ hôn lên trán cô.
Khương Cách ngước mắt nhìn anh nở nụ cười.
Mặc quần áo xong, Quý Tranh rót cho Khương Cách một ly nước rồi mới xuống lầu.
Uống nước vào, cổ họng Khương Cách dễ chịu hơn hẳn.
Cô nằm nhoài người bên mép giường, trong tầm mắt là tay vịn cầu thang bên ngoài cửa phòng đang phản chiếu ánh mặt trời.
Tay vịn làm từ gỗ lim, mặt gỗ trơn bóng như hổ phách, nắng chiều vàng ươm rực rỡ phản chiếu trên mặt gỗ.
Khương Cách híp mắt lại vì chói, chẳng mấy chốc cô đã ngủ thiếp đi.
Đến khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, Quý Tranh gọi Khương Cách dậy.
Anh đã nấu xong bữa tối, hai người vào phòng cùng ăn tối.
Cơm nước xong xuôi, tinh thần Khương Cách cũng phấn chấn hơn hẳn.
Quý Tranh đã rửa xong chén đĩa, anh lấy khăn lau khô nước đọng trên tay, rồi bước đến hỏi Khương Cách: “Em muốn ra ngoài chơi không?”
Khương Cách gật gật đầu, trả lời: “Chúng ta đến gốc cây cầu nguyện lần trước đi.”
Quý Tranh cúi đầu khẽ bật cười, rồi nghiêng người hôn lên môi cô.
Ánh mắt cô vụt sáng, cô mỉm cười nhìn anh.
“Em vẫn còn nguyện vọng gì à?” Quý Tranh hỏi.
“Nguyện vọng của em đã thành hiện thực rồi.” Khương Cách nói, “Em muốn đến cảm ơn.”
Quý Tranh đã hoàn toàn thuộc về cô, cả trái tim lẫn thân thể.
Quý Tranh đặt tay sau gáy cô rồi hôn khẽ lên khóe môi cô.
Anh vuốt tóc cô rồi nói: “Được thôi, chúng ta đi cảm ơn.”
Hai người đến đón xe buýt ở trạm xe tại đầu chợ, qua hai trạm xe, hai người dừng lại ở quảng trường nhỏ trên con phố gần miếu cũ.
Đêm nay trời lộng gió, đi dạo bên ngoài dễ chịu hơn hẳn khi ở nhà, con phố vốn yên tĩnh hôm nay cũng nhộn nhịp hẳn lên.
Trên đường không chỉ có nhóm người ra ngoài hóng gió, mà còn có không ít gánh hàng rong tụ tập trước công viên, nào là quầy bán đồ nào là trò chơi.
Tốp năm tốp ba người vây quanh sạp hàng đầy náo nhiệt.
Khương Cách lại đến mua một thẻ cầu nguyện ở quầy bán hàng, hôm nay cô không đội mũ mà chỉ đeo khẩu trang, mái tóc được búi lên cao.
Bác chủ quầy hàng nhìn thấy đôi mắt Khương Cách thì bèn khen cô xinh đẹp, Quý Tranh đứng bên cạnh mỉm cười cảm ơn, rồi đưa tiền cho bác ấy.
Hai người theo con đường lát đá trong công viên, chẳng mấy chốc đã đến gốc cây đa.
Giữa mùa hè, tán cây um tùm hơn hẳn mùa xuân, trên chạc cây thô to, từng lớp cành lá như một tán ô xòe rộng che chắn mọi bão tố.
Dưới tán cây không vắng người như lần trước, ngoại trừ Khương Cách và Quý Tranh còn có vài người khác đang treo thẻ cầu nguyện.
Trên băng ghế dài vẫn có một đôi vợ chồng đang ngồi, nhưng không phải đôi vợ chồng lần trước.
Người già ở Nam Thành ai cũng nhiệt tình, họ có thể hăng hái bắt chuyện với bất kỳ ai cho dù không quen biết.
Khi Khương Cách đến, đôi vợ chồng kia đang nói gì đó với một cặp đôi trẻ.
Bọn họ nói tiếng địa phương, Khương Cách nghe không hiểu.
Cô quay đầu nhìn Quý Tranh, anh mỉm cười nói: “Treo càng cao, nguyện vọng càng dễ thành hiện thực.”
Khương Cách gật đầu, nói: “Đúng thật.”
Quý Tranh mỉm cười vuốt ve mặt cô, rồi nói: “Vậy em treo lên đi.”
Vừa nói, Quý Tranh vừa quỳ một gối xuống, Khương Cách ngồi trên cổ anh.
Một giây sau, tầm mắt cô bay vút lên, trước mặt là cành lá xum xuê.
Bên này hai người vừa chuẩn bị xong, cặp đôi trẻ bên cạnh lập tức “òa” lên một tiếng.
Khương Cách nhìn sang thì thấy cô gái đang nói gì đó với chàng trai.
Nhưng phải nói thật với cặp đôi kia, nếu chênh lệch chiều cao và cân nặng giữa nam và nữ không đủ lớn, động tác này không dễ thực hiện chút nào.
Tuy rằng cô gái có phần hâm mộ, nhưng cũng không bắt bạn trai mình làm vậy.
Chàng trai lại muốn thử sức, Quý Tranh bèn nhắc nhở: “Làm vậy không an toàn đâu.”
Chàng trai từ bỏ, cười hỏi: “Anh tập luyện thế nào vậy? Anh thường đi tập gym à?”
Quý Tranh mỉm cười khoát tay.
Khương Cách cũng đã tập trung lại, cô cầm bút viết nguyện vọng mình lên thẻ cầu nguyện, sau đó treo lên cành cây cao nhất mình có thể với tới.
Làm xong, cô giật giật tai Quý Tranh, lần này anh không trêu cô nữa mà lập tức để cô xuống.
Xong xuôi, Quý Tranh hỏi cô: “Lần này nguyện vọng của em là gì thế?”
Khương Cách đóng nắp bút, ngước mắt nhìn anh nói: “Giống với nguyện vọng của anh khi bé.”
Quý Tranh thoáng bần thần, bàn tay mềm mại của Khương Cách nắm lấy tay anh.
Cái nắm tay của cô khiến anh choàng tỉnh, cô nói: “Đi thôi.”
Men theo con đường lát đá, hai người dạo bước đến quảng trường.
Trước lúc rời đi, Quý Tranh đã xịt thuốc chống côn trùng cho Khương Cách, nhưng bụi cây trong quảng trường quá rậm rạp, Khương Cách vẫn bị chích vài đốt.
Đi dạo một lúc, Quý Tranh dẫn Khương Cách rời đi.
Trước cổng quảng trường vẫn vô cùng náo nhiệt, thậm chí còn náo nhiệt hơn lúc nãy, trong lúc hai người họ vào trong, bên ngoài đã có thêm một quầy hàng.
Quầy hàng không nhỏ, có một loạt giá gỗ trưng bày một loạt thú bông ôm bóng bay, chủ sạp bắt loa chiêu dụ mọi người vào chơi.
“Đến đây dến đây, một trăm đồng mười lần ném phi tiêu, chỉ cần ném trúng bóng bay trên thú bông, thú bông sẽ thuộc về bạn.
Đừng bỏ lỡ đừng bỏ lỡ, cơ hội trúng thưởng rất cao, đừng sợ chịu thiệt, đừng sợ bị lừa…”
Những trò chơi như thế này gần như luôn có mặt ở những quảng trường hay đường phố đông người, sạp hàng lần này cũng khá giống sạp bắn bóng bay ở phố đi bộ lần trước.
Nhưng phần thưởng cao nhất lại khác nhau, lần trước là súng, lần này là một con gấu bông lớn bằng người.
Thế nên chẳng mấy chốc đã có một đám người tụ tập xung quanh, phần lớn là trẻ em và mấy cô gái trẻ tuổi.
Ngón tay Quý Tranh vuốt ve vết muỗi chính trên cổ tay Khương Cách, lòng bàn tay anh thô ráp, vuốt ve như thế sẽ giúp Khương Cách dễ chịu hơn.
Anh vốn định đi về phía trạm xe buýt, nhưng khi nhìn sang thì thấy Khương Cách đang dán mắt vào sạp trò chơi ven đường.
Quý Tranh dừng lại hỏi: “Em muốn chơi à?”
Khương Cách quay đầu, hỏi: “Có thể giành được con gấu bông lớn kia không?”
Quý Tranh khẽ cười rồi nói: “Chỉ cần em muốn, anh sẽ mang về cho em.”
Khương Cách mỉm cười lên, hai người vừa nói vừa bước đến sạp trò chơi.
Nói thế nhưng muốn giành được con gấu bông lớn kia cũng không dễ dàng gì.
Khoảng cách xa, mục tiêu nhỏ, Quý Tranh xếp hàng lấy phi tiêu, đến lượt hai người chơi, xung quanh càng đông đúc người vây xem.
Quý Tranh đưa phi tiêu cho Khương Cách, nói: “Em ném thử mấy cái đi.”
Ngoại hình hai người quá hút mắt, may mà Khương Cách đeo khẩu trang nên vẫn ổn, còn Quý Tranh lại đứng sờ sờ ở đó.
Dưới ánh đèn, dáng người anh thẳng tắp, ngũ quan sắc nét, cả người toát lên khí chất đầy chính trực, mỗi lần nói chuyện với cô, giọng nói anh luôn dịu dàng, đáy mắt đầy ôn nhu.
Kiểu đàn ông này khiến người ta không thể nào không rung động.
Trong đám người vây xem, không ít nữ sinh xuýt xoa khen anh đẹp trai.
Khương Cách ném ba cái phi tiêu nhưng không lần nào trúng mục tiêu, cô ngước mắt nhìn Quý Tranh, anh mỉm cười nói: “Muốn gì nào?”
Khương Cách ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, híp mắt cười nói: “Muốn con gấu bông lớn kia.”
“Được.” Quý Tranh trả lời, rồi giơ tay lên nhắm chuẩn, phi tiêu phóng vụt về phía trước.
“Bùm” một tiếng, quả bóng bay nổ tung.
Mọi người xung quanh sững sờ, vài giây sau có người kêu lên “ôi mẹ ơi”, đám người vây xem vừa ngạc nhiên vừa hâm mộ nhìn Quý Tranh.
Khoảnh khắc phi tiêu rời tay Quý Tranh, anh mới sững sốt nhận ra rằng tầm mắt mình không còn mơ hồ nữa, quả bóng xuất hiện rõ ràng trước mắt anh.
Dường như mỗi khi có Khương Cách bên cạnh, anh lại có thể nhắm chuẩn rất dễ dàng.
Từ lần chơi bắn súng ở phố đi bộ, đến lần anh bắn trúng bia ngắm trên sân tập, và cả lúc này, chỉ cần có Khương Cách ở bên, tầm mắt của Quý Tranh sẽ rõ ràng.
Khương Cách là thuốc chữa của anh.
Trong tiếng hô hào của nhóm người xung quanh, Quý Tranh nhìn sang Khương Cách, cô đang dang tay ôm lấy con gấu bông khổng lồ kia.
Con gấu cao đến gần một mét sáu.
Khương Cách cười tít mắt nhìn Quý Tranh, nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Trên đường về nhà, Khương Cách vẫn tự mình ôm lấy con gấu.
Cô ôm con gấu khổng lồ, bên cạnh là Quý Tranh, cảnh tượng trông vô cùng khí phách.
Về đến nhà, cả người cô đã đổ đầy mồ hôi, cô kéo khẩu trang xuống thở hổn hển.
Khương Cách ôm con gấu vào phòng mình, Quý Tranh mỉm cười đi theo sau.
Lúc lên cầu thang, anh đưa tay nâng chân gấu lên để tránh bị mặt đất làm dính bẩn.
Lần trước lúc anh giành được cho cô khẩu súng mô hình, cô cũng ôm nó trở về khách sạn như thế này.
“Em thích con gấu này đến thế à?” Đến trước cửa phòng ngủ, Quý Tranh khoanh tay tựa vào cửa, nhìn cô đặt con gấu lên giường mình.
Khương Cách vừa chỉnh lại chân gấu, vừa nói với Quý Tranh: “Em thích tất cả những thứ anh tặng em.”
Không phải là cô thích súng, cũng chẳng phải là cô thích gấu bông, cô chỉ là thích anh.
Ánh mắt Quý Tranh dịu đi, anh cong môi mỉm cười.
Khương Cách bỗng đi đến trước mặt anh.
Ôm con gấu cả đường, hiện tại Khương Cách đã thấm mệt, cô còn phải đeo khẩu trang, mấy sợi tóc bên má cô đã mướt mồ hôi.
Nhưng đôi mắt cô lại trong veo mà tĩnh lặng như dòng suối giữa núi sâu.
“Gấu ngủ trên giường em rồi.” Cô nói với Quý Tranh.
“Hửm?” Quý Tranh vẫn chưa kịp định hình, anh đưa tay vén tóc cô, hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Em chỉ còn cách ngủ cùng giường với anh thôi.”
Trong lòng bàn tay là khuôn mặt mềm mại ấm áp của cô, ánh mắt Quý Tranh sững lại, đáy lòng bỗng chốc sôi trào..