Vì biết rõ mình đã hồi phục, Quý Tranh không cần phải tập bắn cả ngày để kiểm chứng, thời khắc chạm tay vào súng, Quý Tranh đã biết rõ mình đã hồi phục.
Khi nổ súng phải thoải mái mà kiên định, không cần phải chiến tranh với tâm lý của bản thân, không cần do dự liệu mình có thể bắn trúng hay không, không cần lo lắng tầm mắt mình sẽ bị mờ hay không, hơn hết là không cần hoài nghi liệu mình có quyền định đoạt sống chết hay không.
Bóp cò súng, cảm nhận phát đạn phóng vụt đi, tiếng nổ súng vang lên, mục tiêu bị bắn trúng, một loạt động tác linh hoạt mà dứt khoát.
Đã rất lâu rồi Quý Tranh chưa từng có cảm giác này.
Vừa rồi sau khi trận đấu kết thúc, Triệu Dã đã ngừng bắn còn Quý Tranh lại tiếp tục, việc này phần nào làm ảnh hưởng đến kết quả thi đấu của bọn họ.
Nhưng kỳ thật mọi người đều biết, cho dù không có việc này thì Quý Tranh cũng giành chiến thắng áp đảo.
Nhìn mấy phát súng kỳ lạ của anh ở phút cuối, rồi lại nhìn Quý Tranh chạy đến ôm Khương Cách, mọi người sững sờ đứng nhìn một lúc, Nghê Ngạn không kiềm được kích động mà hô lên: “Đội trưởng hồi phục rồi!”
Mọi người hoàn hồn rồi lập tức vỗ tay hoan hô chúc mừng.
Nhiệt huyết và sự kích động của đám binh lính trẻ tuổi khiến cả sân huấn luyện bừng bừng sức sống.
Khương Cách bị Quý Tranh ôm chặt vào lòng, sau lưng anh là tiếng reo hò phấn khởi.
Lồng ngực hai người kề sát bên nhau, cô có thể cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch của anh.
Không một ai có thể hiểu được tâm trạng của Quý Tranh hiện tại, ngay cả cô cũng không hiểu được hết.
Khương Cách tựa đầu vào vai anh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, rồi hôn lên cằm anh.
Việc Quý Tranh hồi phục chẳng mấy chốc đã đến tai Cao Viễn.
Sau khi thi đấu xong với Triệu Dã, mọi người trong đội tiếp tục huấn luyện, Quý Tranh không huấn luyện cùng mà được Cao Viễn gọi đến văn phòng.
Khương Cách không vào cùng, cô vẫn đứng chờ ngoài hành lang như trước.
Cao Viễn vừa nhìn ra cửa đã thấy cô trong bộ váy đỏ, ánh mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Khương Cách gỡ khẩu trang rồi lễ phép gật đầu chào ông.
Quả là kỳ lạ, đường đường là một cô gái xinh đẹp rực rỡ như thế, hoàn toàn không hợp với quân doanh quy củ nghiêm ngặt.
Nhưng sau khi thực sự hiểu rõ quá trình hồi phục của Quý Tranh, Cao Viễn lại cảm thấy chỉ có cô mới xứng với người như Quý Tranh.
Không thể trông mặt mà bắt hình dong, tính cách và nội tâm của Khương Cách càng xinh đẹp hơn vẻ bề ngoài của cô, cô không phải là một bình hoa yếu ớt không chịu được sóng gió.
Cũng như những binh lính của mình, Cao Viễn vô cùng phấn chấn về việc Quý Tranh đã hồi phục.
Ông vỗ vỗ bả vai Quý Tranh rồi thở dài một hơi, ánh mắt nhìn anh có phần phức tạp mà nặng nề.
Thấy vậy, Quý Tranh cười nói: “Ngay cả lúc tôi chưa hồi phục, tôi cũng chưa bao giờ thấy chú thở dài thế này.”
“Nhảm nhí.” Cao Viễn đã thoải mái bật cười, ông ngồi xuống bên bàn làm việc, nói: “Khi ấy tôi nào dám thở dài.
Mọi người ai cũng cổ vũ ủng hộ cho cậu.
Nếu ngay cả người ngoài như chúng tôi cũng nản lòng, làm sao cậu có thể kiên trì được.”
Quý Tranh cúi đầu bật cười.
“Hồi phục lại là tốt rồi.” Cao Viễn nhìn Quý Tranh, bùi ngùi nói.
Một năm qua như kéo dài vô tận, thậm chí có lúc ông từng nghĩ đến việc từ bỏ, nhưng Quý Tranh lại một lòng kiên trì.
Không hổ danh là binh lính ưu tú nhất dưới trướng ông, cả tố chất thể lực lẫn tố chất tâm lý của anh đều xuất sắc.
Cao Viễn nói tiếp: “Có lẽ lão tướng Quý Hiển cũng đã biết rồi đấy.”
Mặc dù ông Quý Hiển đã về hưu nhiều năm, nhưng phần lớn người trong quân khu đều từng là cấp dưới của ông.
Sau khi Quý Tranh vào quân đội, anh lập tức nhận được rất nhiều sự chú ý.
Việc lần này không cần anh thông báo, chắc hẳn trong nhà cũng đã hay tin.
Quý Tranh cười nói: “Để tôi về nhà rồi gọi điện thoại cho ông.”
Hay tin từ người ngoài vẫn khác nghe tin từ chính anh, anh vẫn phải thông báo với người nhà một tiếng.
Cả năm nay mọi người trong nhà luôn lo lắng vì anh, bây giờ bọn họ đã có thể an tâm.
Cảm giác hào hứng kích động qua đi, sau vài câu tán gẫu, hai người họ bắt đầu nói chuyện nghiêm túc.
Sau khi Quý Tranh hồi phục, chuyện bây giờ cần làm là sắp xếp công việc tiếp đến.
Anh là quân nhân, cả năm nay anh đã tạm rời khỏi quân đội để hồi phục.
Hiện tại mắt anh đã khôi phục lại, anh phải trở về đơn vị để huấn luyện.
Cao Viễn ngồi trên ghế nhìn Quý Tranh.
Quý Tranh nhìn ra sân cỏ bên ngoài cửa sổ.
Thời gian tập bắn tỉa đã kết thúc, bọn họ còn phải vác vật nặng chạy năm nghìn mét.
Đây chỉ là một buổi huấn luyện bình thường, trước đây Quý Tranh cảm thấy không có gì đặc biệt, hiện tại nhìn đám lính kia, cả người Quý Tranh bỗng đầy phấn chấn.
Thấy anh nhìn, Cao Viễn hỏi: “Lúc nào thì cậu có thể về đơn vị?”
Quý Tranh hoàn hồn nhìn Cao Viễn, ông đang chờ câu trả lời của anh.
Quý Tranh ngồi nghiêm chỉnh rồi trả lời: “Lúc nào cũng được.”
Cao Viễn cười nói: “Đương nhiên là cậu về càng sớm càng tốt, nhưng khó khăn lắm cậu mới có bạn gái…”
Cao Viễn còn chưa dứt lời, Quý Tranh đã hiểu ý ông.
Anh cười nói: “Chuyện này thì không sao.”
Cao Viễn hỏi: “Cô Khương…”
Quý Tranh cúi đầu bật cười, rồi bình bình nói: “Chú đừng xem thường cô ấy.”
Cô là Khương Cách kiên cường độc lập, cô mạnh mẽ chẳng kém gì anh.
Khi anh chưa hồi phục, cô sẽ ở bên anh.
Một khi anh đã hồi phục, cô muốn thấy anh trở về quân đội hơn ai hết.
Bởi vì đây là nguyện vọng của anh, cô sẽ tôn trọng và ủng hộ anh.
Cao Viễn bỗng cảm thấy như mình nghe thấy chút tự hào trong lời nói của Quý Tranh.
Nhưng sau một khoảng thời gian chung đụng, Cao Viễn biết, Khương Cách xứng đáng với sự tự hào của Quý Tranh.
“Quân nhân vốn là thế, đứng trước nhiệm vụ, phải gác chuyện nhi nữ tình trường sang một bên.” Cao Viễn nói rồi thì mỉm cười với Quý Tranh, ông nói: “Nhưng chờ thêm vài năm nữa, cậu không làm nhiệm vụ nữa là có thể gặp vợ con mỗi ngày như tôi.”
Trách nhiệm của người lính đặc chủng vốn nặng hơn người thường, sau khi trở về quân đội, ngoài những buổi huấn luyện khó nhọc, bọn họ còn có vô vàn nhiệm vụ.
Quý Tranh hao tâm tổn sức như thế mới hồi phục được, anh chắc chắn không chỉ muốn ở lại luyện tập trong quân khu.
Nhưng Cao Viễn cũng nhắc nhở Quý Tranh, tuy rằng anh có dã tâm và kế hoạch của riêng mình, nhưng hiện tại anh không chỉ một thân một mình, anh cũng nên suy nghĩ cho Khương Cách, thường xuyên xa cách nhau cũng không nên.
Quý Tranh nán lại văn phòng Cao Viễn mười mấy phút, sau đó anh đi ra ngoài.
Hành lang lộng gió mát mẻ, nghe tiếng mở cửa, Khương Cách ngước mắt nhìn sang.
Anh đẩy cửa phòng bước ra, thấy cô nhìn mình, trong mắt anh hiện lên ý cười dịu dàng kiến tim Khương Cách xao xuyến.
Cô bước đến cạnh anh hỏi: “Sao rồi?”
Sau khi Quý Tranh hồi phục, cả tinh thần, cơ thể, thậm chí là ánh mắt của anh cũng thoải mái hơn hẳn.
Anh đưa tay vuốt tóc cô, trả lời: “Không có gì.”
Nói rồi, anh dõi mắt nhìn về nơi xa, quân khu tọa lạc tại chân núi, sau những rặng núi trập trùng, mặt trời đã dần khuất bóng.
Quý Tranh cầm tay Khương Cách nói: “Mình về nhà thôi.”
Lòng bàn tay anh ấm áp mà thô ráp vì vết chai, nhưng cái nắm tay của anh lại đầy dịu dàng.
Tay anh cọ xát vào lòng bàn tay cô, khiến cả người cô như tê dại.
Mười ngón tay liền với trái tim, tim Khương Cách cũng ngưa ngứa, cô mỉm cười gật đầu.
Vẫn giống như mọi ngày, hai người lái xe trở về nhà sau buổi huấn luyện tại quân khu.
Bảy giờ trời chập choạng tối, xe dừng trước đầu ngõ.
Phía chân trời nơi xa, hoàng hôn chỉ còn lấp ló.
Nắng nhuộm đỏ ráng chiều, ánh nắng đỏ hồng dìu dịu bao trùm lên vạn vật.
Hai người tay trong tay vừa trò chuyện vừa đi vào chợ.
Khoảng thời gian qua cuộc sống của hai người rất có quy luật, giống như một đôi vợ chồng bình thường, sáng sớm thức dậy ăn sáng rồi cùng nhau đi làm.
Giữa trưa ăn cơm tại quân khu, buổi chiều tan làm, hai người cùng nhau về nhà, dắt tay nhau vừa trò chuyện vừa mua thức ăn, sau đó về nhà nấu cơm ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, nếu thời tiết mát mẻ bọn họ sẽ ra ngoài đi dạo, nếu như quá nóng bức thì đành ở nhà, đôi khi sẽ chơi vài trò chơi nhỏ, đôi khi chỉ trò chuyện với nhau thôi là đủ.
Một lúc sau, hai người sẽ tắm rửa lên giường đi ngủ.
Khoảng thời gian ở bên Quý Tranh vô cùng yên bình, nhưng cũng vô cùng ngọt ngào.
Giữa khu thành cũ mộc mạc tĩnh lặng, xung quanh chỉ có những điều vụn vặt của cuộc sống thường nhật, nhịp sống chậm rãi, giản đơn mà viên mãn.
Hôm nay hai người trở về sớm hơn mọi ngày, thời điểm này trên đường tấp nập người ra vào chợ mua thức ăn, hàng xóm chạm mặt sẽ trò chuyện đôi ba câu, bọn trẻ con vừa tan học tụ lại chơi đuổi bắt, khiến khu phố yên tĩnh trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Trên đường đến chợ, hai người còn gặp bà lão và bé trai xin hái lê lần trước.
Bà lão niềm nở chào hỏi hai người, cậu bé lễ phép chào chú dì, rồi tặng Khương Cách một viên kẹo.
Khương Cách mỉm cười nhận lấy rồi nói cám ơn.
Sau khi chào tạm biệt hai bà cháu, Quý Tranh dẫn Khương Cách đến chợ.
Vừa nhận được kẹo, Khương Cách vẫn đang vui vẻ mỉm cười.
Tính tình cô không khác xưa là mấy, nhưng cô đã thích cười hơn trước.
Cô đeo khẩu trang, lúc cười chỉ có thể thấy đôi mắt hoa đào cong cong, đủ khiến lòng anh rung động.
Quý Tranh nhìn cô thả viên kẹo vào túi anh, rồi hỏi: “Tối nay em muốn nấu món gì?”
Khoảng thời gian này Khương Cách luôn đảm nhận chuyện bếp núc, ban đầu cô còn hỏi Quý Tranh muốn ăn gì, nhưng vì Quý Tranh không kén ăn nên về sau Khương Cách cứ nấu nướng theo ý mình.
Khương Cách ngẫm nghĩ rồi nói tên một món ăn, Quý Tranh hơi ngạc nhiên: “Trước đây em chưa làm món này bao giờ.”
“Em mới học.” Khương Cách nói thêm: “Món này có mấy thứ mà anh thích ăn.” Thế nên cô mới tìm cách nấu những nguyên liệu kia cùng nhau, muốn làm một món mới cho Quý Tranh.
Trong nắng chiều, Quý Tranh nhìn cô, đáy lòng tràn đầy ngọt ngào.
Anh đưa tay nhéo vành tai cô rồi nói: “Quý phu nhân quan tâm anh quá nhỉ.”
Vành tai hơi nóng, Khương Cách híp mắt cười, rồi đi theo anh vào chợ.
Giờ này trong chợ vẫn còn kha khá người, nhưng không đến mức chen lấn.
Hai người nhanh chóng tìm mua nguyên liệu.
Chào tạm biệt dì bán hàng xong, Quý Tranh xách nguyên liệu rồi dắt tay Khương Cách về nhà.
Về đến nhà, Khương Cách quay về phòng ngủ thay đồ trước, cô cột cao mái tóc lên rồi vào bếp.
Quý Tranh đang sơ chế nguyên liệu trong bếp, hai người đã phân công rõ ràng việc nấu cơm, Quý Tranh sơ chế, Khương Cách nấu.
Mặt trời đã hoàn toàn khuất dạng, ánh đèn vàng cam bao phủ cả căn bếp.
Bóng dáng hai người thong dong nấu nướng bên bếp lò, cùng với tiếng nói cười ấm áp mà hạnh phúc.
Hôm nay nấu món ăn mới, Khương Cách chưa nấu thạo lắm, trong món ăn thiếu chút hấp dẫn, nhưng cũng may là mùi vị khá ngon, Quý Tranh rất thích.
Ăn tối xong, hai người cùng nhau dọn dẹp phòng ăn và nhà bếp.
Dự là ngày mai trời sẽ mưa, tiết trời đêm nay oi ả hơn hẳn, trong không khí như đọng hơi ẩm, vừa mới ra ngoài một chuyến cả người đã rịn mồ hôi.
Quý Tranh gom quần áo ngoài sân, bước vào phòng máy lạnh, cả người mới mát mẻ hơn được một chút.
Trong lúc anh đi gom quần áo, Khương Cách đã đi tắm.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước rả rích, lúc đi ngang qua, Quý Tranh còn nghe thấy tiếng Khương Cách xoay người.
Cảm xúc cuộn lên trong ánh mắt, yết hầu Quý Tranh nhấp nhô, anh khẽ bật cười rồi cầm quần áo trở về phòng ngủ.
Vừa bước vào phòng, bà Lương Thanh Các đã gọi điện thoại tới.
Quý Tranh vừa rời khỏi quân khu, mọi người trong nhà đã hay tin anh hồi phục.
Trên đường về nhà, Khương Cách là người lái xe.
Vừa lên xe Quý Tranh đã phải tiếp điện thoại liên tục, đều là do người nhà anh gọi đến.
Anh có một gia đình đoàn kết mà ấm áp, cho dù chuyện của anh và Khương Cách khiến trong nhà ầm ĩ thế nào, sau khi nghe tin Quý Tranh hồi phục, mọi người chỉ còn cảm thấy vui cho anh.
Thế nên bà nội gọi điện thoại đến không chỉ là vì chuyện anh đã hồi phục.
Vào phòng ngủ, tiếng nước từ nhà tắm đã nhỏ đi một chút.
Điện thoại rung lên, Quý Tranh nhìn tên người gọi rồi nhấn nghe.
“Bà nội.”
Bà Lương Thanh Các xuất thân từ dòng dõi danh giá, bà luôn có sự điềm đạm mẫu mực mà hiếm có thể thấy được ngày nay.
Bà rất hiếm khi để lộ cảm xúc của mình, nhưng Quý Tranh vẫn có thể nhận ra tâm trạng bà rất tốt.
Bà hỏi han Quý Tranh về chuyện hồi phục, sau đó mới đi vào trọng tâm: “Đã nói chuyện với ba con chưa?”
Không chỉ là việc hồi phục, mà còn thêm cả chuyện xích mích lần trước.
Quý Tranh rũ mắt, trả lời: “Cháu gọi điện thoại rồi, ba cháu không bắt máy.”
Nghe anh trả lời, bà Lương Thanh Các nói: “Dạo này cũng không về nhà, lần này đúng là ầm ĩ.”
Quý Tranh không trả lời.
Bà Lương Thanh Các cũng trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Bà nghe bác sĩ Chương nói, trong khoảng thời gian cháu hồi phục, Khương Cách luôn ở cùng cháu?”
Đây là lần đầu tiên bà nội nhắc đến Khương Cách, ánh mắt Quý Tranh vụt sáng, anh khẽ cười rồi nói: “Vậy bác sĩ Chương có nói với bà nội, lần này Khương Cách cũng góp công lớn vào việc giúp cháu hồi phục không?”
Lương Thanh Các nói: “Có nói.”
Quý Tranh hỏi: “Vậy bà nội nghĩ thế nào?”
Hai bà cháu nói chuyện không hề gay gắt, thậm chí là có phần thoải mái.
Nghe Quý Tranh hỏi, bà Lương Thanh Các trả lời: “Xem xét lần này, cô Khương không giống như những gì bà nghĩ, nhưng chỉ thế mà thôi.”
Quý Tranh khẽ bật cười.
Trong nhà vẫn còn thành kiến với Khương Cách, nhưng nhìn tình hình hiện tại, Quý Tranh đã nhẹ nhõm hơn phần nào.
Nghe Quý Tranh cười, bà Lương Thanh Các không nhắc đến chuyện này nữa, bà hỏi: “Khi nào thì cháu về đơn vị?”
Nhắc đến chuyện này, nụ cười của Quý Tranh nhạt đi phần nào, anh trả lời: “Sắp rồi ạ.”
“Vậy trước khi cháu về đơn vị cả nhà không thể tụ họp lần nữa rồi.” Bà Lương Thanh Các nói tiếp: “Đợi đến khi cháu được nghỉ rồi nói tiếp.”
Khương Cách tắm xong thì lau tóc trở lại phòng ngủ.
Quý Tranh đang gấp quần áo trong phòng.
Mặc dù đây không phải trong quân đội, nhưng anh vẫn giữ những nếp sống tốt, trong nhà được dọn dẹp rất gọn gàng sạch sẽ, quần áo và chăn mền cũng được gấp chỉnh tề.
Thấy Khương Cách vào phòng, Quý Tranh mỉm cười với cô.
Khương Cách bước đến quỳ gối bên cạnh, rồi tựa người vào lòng anh.
Cô vừa tắm rửa sạch sẽ, cơ thể lành lạnh mà mềm mại.
Cô chỉ mặc chiếc váy ngủ, khi nhấc chân, làn da nhẵn mịn của cô chạm vào cánh tay anh, khiến cả người anh như tê dại.
Quý Tranh ngẩng đầu nhìn, Khương Cách cúi đầu hôn lên môi anh.
Bờ môi cô cũng mát lạnh mà mềm mại, cô cúi người khiến mùi lê càng nồng nàn, đó là mùi sữa tắm của cô.
Quý Tranh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, bờ môi anh lướt từ khuôn mặt xuống phần cổ, cuối cùng cắn lên vành tai cô.
Khương Cách bật lên một tiếng rên khe khẽ, Quý Tranh buông tha cho vành tai cô, rồi mỉm cười hôn cô một cái.
“Bà nội vừa gọi điện thoại cho anh.” Quý Tranh nói.
Khương Cách ngồi lên đùi anh.
Nghe anh nói cô quay đầu sang nhìn vào mắt anh, đôi mắt nâu trong veo như vừa được gột rửa, trông như viên kẹo lấp lánh.
“Bà nói gì thế?” Cả giọng cô cũng ngọt ngào.
Quý Tranh hôn lên mắt cô rồi nói: “Bà nói em khác với những gì bà nghĩ.”
Đây cũng xem như một lời nhận xét tích cực, bởi vì ấn tượng của bà về cô không mấy tốt đẹp.
Sự hồi hộp trong lòng Khương Cách cũng dịu đi, cô ôm hôn Quý Tranh.
Khương Cách chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, nụ hôn dần thay đổi ý vị, bầu không khí giữa hai người dần trở nên nóng bỏng, hơi thở của Quý Tranh cũng dần trở nên hỗn loạn.
Cuối cùng, anh bế Khương Cách đặt lên giường rồi nói: “Anh đi tắm đây.”
Đôi môi Khương Cách bị anh hôn đến mức đỏ lên, cô ngồi trên giường, dưới tà váy ngủ là đôi chân trắng nõn thẳng tắp.
Cô liếm khóe môi rồi khẽ gật đầu.
Lòng Quý Tranh rạo rực, anh vội ho khan rồi cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Tiếng nước vang lên trong phòng tắm bên cạnh, Khương Cách dần hoàn hồn lại.
Cô mỉm cười rồi nằm trên giường chờ Quý Tranh.
Vừa mới nằm xuống, chuông điện thoại cô đã vang lên.
Là Thái Kỷ gọi đến, Khương Cách nhìn tên người gọi rồi cầm lấy ấn nghe.
Hôm nay lúc rời đi Lý Nam đã nói với Khương Cách, bộ phim mới của đạo diễn Tiền Dĩnh có khả năng sẽ khởi quay trước dự định, hiện tại tin tức này đã được xác nhận.
Thái Kỷ gọi điện thoại cũng vì việc này.
Lúc quyết định gọi điện thoại, tâm trạng Thái Kỷ cũng có phần rối rắm, bộ phim này sẽ mất nhiều thời gian để quay, anh ấy không biết cụ thể tình hình của Quý Tranh thế nào.
Nếu như Khương Cách vẫn không quay lại, khi bên đạo diễn Tiền Dĩnh liên hệ anh ấy đành phải từ chối bộ phim này.
Nhưng anh ấy biết bộ phim này quan trọng thế nào với sự nghiệp Khương Cách, trong lòng anh ấy vẫn còn hi vọng, thế nên anh ấy vẫn gọi điện thoại cho Khương Cách, nhưng tốt nhất vẫn không nên ôm quá nhiều mong đợi.
Thấy Khương Cách bắt máy, Thái Kỷ lập tức nói việc khởi quay sớm với cô.
Phim sẽ khởi quay sớm hơn khoảng một tháng, nói cách khác thì khoảng nửa tháng sau, cô đã phải vào đoàn làm phim.
“Nếu như em không về kịp thì chỉ có thể từ chối, bên đạo diễn Tiền Dĩnh muốn khởi quay sớm, từ chối cũng không sao, lần sau vẫn còn cơ hội hợp tác.”
Nhưng những lời ấy vốn chỉ là khách sáo, phong cách của Tiền Dĩnh rất rõ ràng, mỗi phim luôn có ba phần.
Nếu chờ lần sau không biết phải chờ đến năm nào tháng nào.
“Không cần từ chối, em nhận.” Khương Cách nói.
Thái Kỷ kích động: “Thật sao?”
“Vâng.” Khương Cách đáp, cô nói: “A Tranh đã hồi phục, sắp tới đây em cũng có thể tiếp tục lịch trình.”
Thái Kỷ lập tức hỏi: “Khi nào thì bắt đầu?”
Khương Cách nói: “Ngày mai đi.”
Cô đã dời không ít công việc, có vài hợp đồng vẫn chưa hủy, cô phải cố gắng hết sức để bắt kịp đường đua.
Thấy cô tiến vào trạng thái làm việc nhanh như vậy, Thái Kỷ cũng có phần không nỡ, anh ấy nói: “Hai người còn chưa kịp…”
“Không được.” Khương Cách nói: “Sau này sẽ có nhiều thời gian hơn, anh ấy đã bỏ lỡ một năm để hồi phục, sau khi hồi phục thì một ngày cũng không được bỏ lỡ.”
Quý Tranh tắm rửa xong thì trở về phòng ngủ, Khương Cách đang nằm sấp trên giường lướt điện thoại.
Hai chân cô giơ lên đung đưa, đôi chân trắng nõn đến lóa mắt.
Cơn rạo rực vừa được áp chế xuống lại lập tức sôi sục trong cơ thể.
Quý Tranh bước đến cạnh giường, cúi người hôn Khương Cách, chìm vào những rung động chỉ thuộc về hai người.
Ân ái qua đi, trong căn phòng tràn ngập hơi thở dục vọng.
Cơ thể Khương Cách như nhũn ra, cô đón nhận nụ hôn cuối cùng của Quý Tranh.
Khương Cách ngước mắt nhìn anh, ánh mắt vẫn đầy mê man.
Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, trên gò má anh đã rịn mồ hôi, trong đôi mắt anh chất chứa dục vọng cuồn cuộn.
Anh hôn lên đầu ngón tay cô.
Ngón tay Khương Cách lướt dọc trên cổ anh.
Hầu kết anh chuyển động lên xuống, trông đầy gợi cảm.
“A Tranh…” Khương Cách gọi tên anh.
“Hửm?” Quý Tranh cúi đầu hôn môi cô.
Khương Cách ôm anh rồi khẽ khàng cọ xát bên tai anh, dịu giọng nói: “Em rất thích anh.”
Lời âu yếm sau cơn hoan ái luôn nồng nàn mà đậm say.
Quý Tranh hôn lên vầng trán mướt mồ hô của cô, đáp lời: “Anh cũng rất yêu em.”
Khương Cách bật cười, hai người họ ôm nhau, cảm nhận hơi thở của nhau.
Cô lại gọi anh một tiếng.
“A Tranh.”
“Hửm?”
“Anh trở về đội đi, em cũng phải về quay phim rồi.”.