<!-- 1 -->
Chương 24: “Tôi không quen cô ta”
“?”
Một dấu chấm hỏi hiện lên trên đầu Khương Thanh Thời, cô ngơ ngác nhìn Cố Tuệ An: “Cậu nói cái gì?”
Cố Tuệ An: “Đừng có giả ngu, tôi bảo cậu dạy tôi chút nghệ thuật chế ngự chồng.”
“…”
Khương Thanh Thời bị lời nói khiến người ta kinh ngạc của cô ấy làm nghẹn lời, hai mắt trừng lớn không thể tin nổi: “Nghệ thuật gì?”
Sao hôm nay cô lại có cảm giác như thính giác của mình có vấn đề vậy nhỉ?
Bị cô hỏi đi hỏi lại hai lần, Cố Tuệ An cũng có chút nóng nảy, tức giận trợn mắt nhìn cô: “Bây giờ tôi biết chúng ta nên đi đâu rồi.”
Cô ấy hừ một tiếng, gằn lên từng chữ: “Lát nữa sẽ đưa cậu đến khoa tai mũi họng.”
Khương Thanh Thời có chút nghẹn ngào: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy lời cậu nói khiến người ta rất khó hiểu sao?”
“Khó hiểu chỗ nào?” Cố Tuệ An cảm thấy lời mình nói rất rõ ràng.
Hai người im lặng một lúc, Khương Thanh Thời mới nói: “… Tôi nắm bắt được Thẩm Ngạn lúc nào?”
“Không có sao?” Cố Tuệ An mở to mắt nhìn cô: “Chỉ với đoạn đối thoại vừa rồi của cậu và chồng cậu, cậu đã hoàn toàn ở trong tư thế nắm bắt người ta rồi.”
Thành thật mà nói thì trước đây cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng hình thức ở chung của Khương Thanh Thời và chồng cô lại như vậy.
Nghĩ tới đây, Cố Tuệ An thở dài: “Rốt cuộc ai đã tung tin đồn tình cảm vợ chồng cậu không tốt vậy?”
Khương Thanh Thời nhướng mày: “Bộ nhiều người đồn lắm à?”
Trước đây vì chuyện của người em trai chưa từng gặp mặt mà Khương Thanh Thời đã rút khỏi các nhóm chat lớn nhỏ trong giới.
Sau khi đi du học, cô lại càng không quan tâm đến chuyện này. Cô biết chắc chắn ở sau lưng sẽ có người bàn tán về cô, bàn tán về nhà họ Khương, bàn tán về Thẩm Ngạn. Nhưng cô chưa từng hỏi cụ thể mọi người đã nói những gì.
Cố Tuệ An: “Rất nhiều.”
Cô ấy quan sát Khương Thanh Thời: “Nếu không, cậu cảm thấy tại sao có người biết rõ chồng cậu đã kết hôn rồi mà còn ráng tỏ tình với anh ta?”
“…”
Nói nghe cũng đúng.
Nhắc đến chuyện này, Khương Thanh Thời nhìn về phía Cố Tuệ An, giả vờ thản nhiên hỏi: “Người mà cậu nhắc đến ngày đó tiếp xúc với Thẩm Ngạn nhiều lắm sao?”
Cố Tuệ An: “Không rõ lắm, cậu muốn biết thì hỏi chồng cậu đi.”
“Tại sao phải hỏi anh ấy?” Khương Thanh Thời tự cho là bản thân đã che giấu rất tốt: “Tôi không muốn biết.”
Cố Tuệ An lườm cô rồi bật cười: “Cô gái à, cậu không cần phải nói một đường nghĩ một nẻo đâu.”
Khương Thanh Thời không nói nên lời: “Cậu học được lời thoại sến súa này ở đâu vậy?”
“Trong tiểu thuyết.” Cố Tuệ An rất thành thật.
Khương Thanh Thời: “…”
Trò chuyện linh tinh một hồi, lúc hai người vẫn chưa biết phải đi đâu, Cố Tuệ An đề nghị: “Hay là chúng ta đi xem phim đi?”
Dù sao cũng rảnh không có chuyện gì làm.
Khương Thanh Thời: “Được.”
–
Rời khỏi quán trà sữa, hai người đi đến rạp chiếu phim gần nhất.
Chọn ngẫu nhiên một bộ phim mới nhất, hai người mua một hộp bỏng ngô coi như bữa tối. Bình thường Khương Thanh Thời sẽ không ăn những thứ thực phẩm linh tinh thế này, nhưng tối nay cô cũng không có ý định ăn cơm, cho nên ăn một chút cũng không sao.
Điều Khương Thanh Thời không ngờ nhất là cô sẽ gặp Lư Chỉ Du – người đã tỏ tình với Thẩm Ngạn ở rạp chiếu phim.
Hai người nhìn thấy nhau từ xa, Khương Thanh Thời nhìn đi chỗ khác trước, biểu cảm lạnh nhạt, sắc mặt như bình thường.
Không lâu sau, bộ phim bắt đầu soát vé vào rạp.
Càng trùng hợp là hai người Khương Thanh Thời lại chọn cùng một bộ phim với Lư Chỉ Du, còn cùng một suất chiếu.
Ngồi trong rạp chiếu phim, Cố Tuệ An thì thầm vào tai Khương Thanh Thời: “Hai người có cùng sở thích à?”
Cô ấy vô cùng khó hiểu.
Bộ phim này là do Khương Thanh Thời lựa chọn.
Khương Thanh Thời không quan tâm đến cô ấy.
Phim vẫn chưa bắt đầu, cô liếc nhìn điện thoại, không thấy tin nhắn nào chưa đọc.
Bộ phim này nhàm chán hơn dự đoán của Khương Thanh Thời rất nhiều, từ đầu đến cuối hình ảnh đều được chế tác rất tinh xảo, nhưng logic cốt truyện vô cùng khó hiểu, không thể giải thích được.
Lúc hết phim, Khương Thanh Thời vô cùng hối hận: “Đáng lẽ không nên chọn bộ phim này.”
Cố Tuệ An gật đầu đồng ý: “Tôi cũng cảm thấy như vậy, bộ phim này quá tệ.”
Hai người vừa thảo luận vừa rời khỏi rạp, giống như hầu hết mọi người.
Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, Cố Tuệ An nói muốn đi vệ sinh, hỏi Khương Thanh Thời có đi cùng không.
Khương Thanh Thời lắc đầu: “Tôi ở bên ngoài chờ cậu.”
Cố Tuệ An: “Được.”
Bộ phim vừa kết thúc, trong và ngoài nhà vệ sinh có không ít người.
Khương Thanh Thời đứng ở lối ra bên phải đám đông, thuận tiện cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho Tư Niệm và Nguyễn Huỳnh, kể cho hai người bọn họ biết bộ phim này dở tệ đến mức nào, bảo hai người đừng lãng phí tiền bạc và thời gian.
Tin nhắn vừa được gửi đi, một giọng nữ xa lạ vang lên ở bên cạnh: “Cô Khương.”
Khương Thanh Thời ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy người đang chủ động bắt chuyện với mình thì khẽ mỉm cười: “Xin chào, có chuyện gì sao?”
Lư Chỉ Du nhìn gương mặt mịn màng thanh tú và đôi mắt sáng ngời của cô, có hơi khựng lại giây lát rồi nói: “Chúng ta đã từng gặp nhau ở bữa tiệc sinh nhật của bà Lục.”
Nghe vậy, Khương Thanh Thời làm như sực nhớ ra: “Vậy sao?”
Cô rũ mắt nhìn cô ta, thẳng thắn nói: “Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Tôi họ Lư.” Lư Chỉ Du tự giới thiệu.
Khương Thanh Thời rất biết cách lắng nghe: “Cô Lư có chuyện muốn nói với tôi?”
Lư Chỉ Du mím môi, nhìn dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên của cô, đôi môi mấp máy: “Không có gì, chỉ cảm thấy hôm nay có chút trùng hợp, không ngờ lại gặp được cô Khương ở đây.”
Khương Thanh Thời khẽ mỉm cười: “Đúng là hơi trùng hợp.”
Cô cũng cảm thấy bất ngờ vì sự trùng hợp này.
Lư Chỉ Du đáp lại một tiếng, đột nhiên nói: “Sao tổng giám đốc Thẩm không đi xem phim với cô Khương? Anh ấy đang bận à?”
Nghe cô ta hỏi như vậy, Khương Thanh Thời có hơi buồn cười.
Thành thật mà nói, thời điểm nhìn thấy Lư Chỉ Du trong bữa tiệc sinh nhật của mẹ Lục Gia Văn, cô đã cho rằng cô ta là người rất thông minh, hơn nữa còn rất biết suy nghĩ. Nhưng hiện tại xem ra cô đã đánh giá cô ta hơi cao rồi.
Suy nghĩ một lúc, cô mỉm cười nói: “Cô Lư, nếu như cô muốn biết chồng tôi có bận hay không thì có thể đến công ty hỏi anh ấy.” Nói đến đây, cô hơi dừng lại: “Đương nhiên, nếu như cô có phương thức liên lạc của anh ấy, muốn hỏi riêng anh ấy thì tôi cũng sẽ không có ý kiến gì.”
Nghe thấy câu này, trên mặt Lư Chỉ Du lộ ra chút xấu hổ, cô ta còn đang suy nghĩ nên nói tiếp thế nào thì một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên cách đó không xa: “Thanh Thời.”
Hai người đồng loạt quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Thẩm Ngạn đột nhiên xuất hiện ở cổng rạp chiếu phim, trên mặt Khương Thanh Thời lóe lên chút khinh ngạc, cũng quên không chú ý đến biểu cảm của Lư Chỉ Du.
Cô sửng sốt ba giây, ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Ngạn nhìn cô chăm chú, đi đến bên cạnh cô.
Cho đến khi đứng bên cạnh Khương Thanh Thời, anh mới chuyển sự chú ý về phía Lư Chỉ Du, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Cô Lư, lại gặp mặt rồi.”
Lư Chỉ Du sửng sốt, sắc mặt hơi thay đổi: “Tổng giám đốc Thẩm.”
Thẩm Ngạn gật đầu rồi đáp lại: “Vừa rồi nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô Lư với vợ tôi, có vẻ như cô Lư rất quan tâm đến đời sống riêng tư của tôi và vợ tôi thì phải?”
Bị Thẩm Ngạn hỏi như vậy, sắc mặt Lư Chỉ Du lập tức trở nên khó coi, cô ta ngại ngùng nói: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi không có ý này.”
“Vậy sao?” Thẩm Ngạn bình tĩnh đáp lại, giọng điệu giống như đang châm chọc khiến người ta không được thoải mái: “Cho dù có hay không, phía tôi cũng hy vọng cô Lư có thể hiểu rõ được vị trí của bản thân.”
Sắc mặt Lư Chỉ Du trở nên tái nhợt: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi thật sự không có ý đó.”
Thẩm Ngạn: “Vậy thì tốt.”
Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía Khương Thanh Thời, giọng điệu rõ ràng đã trở nên ôn hòa hơn: “Phim thế nào?”
Thẩm Ngạn thay đổi quá đột ngột, Khương Thanh Thời còn chưa hoàn hồn khỏi đoạn đối thoại giữa anh và Lư Chỉ Du thì đã nghe thấy một câu hỏi khác.
Cô ngẩn người, thành thật nói: “… Không hay lắm.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Lư Chỉ Du đã lặng lẽ rời đi.
Khương Thanh Thời liếc nhìn cô ta, sau đó lặng lẽ di chuyển sang một bên, kéo xa khoảng cách với Thẩm Ngạn.
Nhận ra hành động mờ ám này của cô, Thẩm Ngạn không nói gì, lúc anh đang định nói chuyện thì Cố Tuệ An từ phòng vệ sinh đi ra: “Tổng giám đốc Thẩm?”
Lúc nói câu này, cô ấy dùng ánh mắt im lặng hỏi Khương Thanh Thời: Sao chồng cậu lại ở đây?
Khương Thanh Thời khẽ lắc đầu.
Cô cũng không biết.
Thẩm Ngạn gật đầu với cô ấy: “Cô Cố.”
Cố Tuệ An còn chưa kịp lên tiếng, anh đã nói trước: “Anh trai của cô đang ở dưới lầu đợi cô.”
Cố Tuệ An bối rối: “Anh trai tôi?”
Không phải tối nay anh trai cô ấy có một bữa tiệc sao?
Thẩm Ngạn gật đầu.
Trong lúc Cố Tuệ An còn đang sửng sốt thì điện thoại reo lên.
Cô ấy lấy ra nhìn, là cuộc gọi từ anh trai cô ấy gọi đến.
Cố Tuệ An nghe máy, lúc nghe thấy anh trai cô ấy hỏi sao cô ấy còn chưa ra ngoài, có phải muốn anh ta lên tận nơi đón hay không, Cố Tuệ An giật mình nói: “Em xuống ngay, anh, anh ở yên đó là được rồi.”
Làm sao cô ấy dám để anh ta đích thân lên đây bắt cô ấy đưa về nhà được.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Tuệ An vội vàng nói với Khương Thanh Thời: “Thanh Thời, tôi đi trước đây, anh trai tôi thật sự đang ở bên ngoài đợi tôi, lần sau chúng ta lại hẹn nhau.”
Khương Thanh Thời: “…”
Sau khi bóng đèn đi rồi, Thẩm Ngạn cúi đầu nhìn Khương Thanh Thời, dùng tông giọng trầm thấp nói: “Chúng ta về nhà nhé?”
Khương Thanh Thời không có thói quen cãi nhau với người khác ở bên ngoài, cô cũng muốn giữ thể diện. Cô liếc nhìn Thẩm Ngạn một cái rồi sải bước đi ra ngoài.
–
Lúc này đã hơn bảy giờ tối, sắc trời đã tối hẳn.
Hôm nay Khương Thanh Thời tự lái xe ra ngoài, đi đến bãi đỗ xe, cô liếc nhìn người phía sau rồi nói: “Tôi không ngồi xe của anh.”
Thẩm Ngạn ừm một tiếng, co được dãn được: “Tôi ngồi xe của em.”
“…”
Khương Thanh Thời sửng sốt, cô không ngờ anh sẽ trả lời như vậy, im lặng mấy giây rồi hỏi: “Tài xế của anh đâu?”
Thẩm Ngạn: “Tôi bảo anh ta tan làm rồi.”
Khương Thanh Thời cạn lời cứng họng, đột nhiên không muốn nói chuyện với anh nữa.
Sau khi lên xe, Khương Thanh Thời liếc nhìn người đang ngồi ở ghế phó lái, giở giọng châm chọc: “Sao hôm nay tổng giám đốc Thẩm lại có thời gian đến đây vậy?”
Thẩm Ngạn thắt dây an toàn, khẽ trả lời: “Đến đón em.”
Anh thản nhiên như vậy khiến Khương Thanh Thời không biết phải bới móc anh thế nào.
Thẩm Ngạn nghiêng đầu nhìn cô đang giữ im lặng, thấp giọng hỏi: “Hôm nay tâm trạng của em không được tốt, là vì cô Lư kia sao?”
Khương Thanh Thời ngước mắt lên.
Thẩm Ngạn thấp giọng nói: “Tôi hỏi dì Trình rồi kêu trợ lý Phùng điều tra.”
Khương Thanh Thời khựng lại: “Trợ lý Phùng điều tra được chuyện gì rồi?”
Anh cũng không thể điều tra được chuyện Cố Tuệ An gửi bức ảnh của hai người cho cô đi?
Thẩm Ngạn: “Cô Lư kia tung tin đồn vợ chồng chúng ta mâu thuẫn, còn lén chụp ảnh của tôi.”
“Cái gì?” Khương Thanh Thời quay đầu lại: “Cô ta chụp ảnh của anh làm gì?”
Thẩm Ngạn: “Đăng lên vòng bạn bè.”
“…”
Khương Thanh Thời sửng sốt mấy giây, không nhịn được mỉa mai: “Sức quyến rũ của tổng giám đốc Thẩm lớn thật đấy.”
Đã kết hôn rồi mà vẫn có thể khiến những cô gái khác nhớ mãi không quên.
Thẩm Ngạn: “Cô Thẩm quá khen.”
Khương Thanh Thời cứng họng, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Tôi không có khen anh thật.”
Nhìn thấy dáng vẻ tươi tắn của cô, Thẩm Ngạn thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng: “Tôi biết.”
Anh im lặng một lúc, nghĩ đến những lời mà Lục Gia Văn đã dặn đi dặn lại, chậm rãi nói: “Cô ta là cháu họ ngoại của sếp Bành, một năm trước công ty có hợp tác với xí nghiệp Bành thị, cô ta là người liên lạc.”
Thẩm Ngạn không phải là người giỏi giải thích, anh lời ít ý nhiều nói: “Tôi không quen cô ta.”
Là người liên lạc của xí nghiệp Bành thị, Lư Chỉ Du đến công ty của Thẩm Ngạn vô số lần, nhưng số lần hai người gặp mặt lại rất ít.
Nhưng Bành Tuyết Phong là cậu của cô ta, cho nên chỉ cần hai bên có tiệc, Bành Tuyết Phong sẽ đưa cô ta đi cùng.
Lúc ban đầu Thẩm Ngạn cũng không nghĩ theo chiều hướng kia, anh không tự luyến đến mức đó. Cho đến khi Bành Tuyết Phong thường xuyên khen cô cháu gọi họ này ở trước mặt anh, anh mới giận mình nhận ra.
Từ đó trở đi, phần lớn các bữa tiệc với xí nghiệp Bành thị, Thẩm Ngạn đều sẽ để phó tổng giám đốc đi thay.
Đương nhiên cũng sẽ có những trường hợp anh không thể không đi, cũng chính vì như vậy mới khiến Lư Chỉ Du có được cơ hội để tỏ tình với anh, đây là vấn đề của anh.
“Tôi không quan tâm tổng giám đốc Thẩm có quen cô ta hay không.” Khương Thanh Thời mất tự nhiên mạnh miệng nói.
Thẩm Ngạn bất đắc dĩ cười: “Thật sự không muốn biết à?”
Khương Thanh Thời không nói gì.
Thẩm Ngạn mỉm cười, chăm chú nhìn cô: “Sau này, những chuyện thế này em có thể trực tiếp hỏi tôi.” Anh dừng một chút, nhìn cô nói: “Trước khi kết hôn với em, chúng ta đã có giao ước, tôi cũng đã hứa với em là sẽ không để những chuyện khiến em lo lắng xảy ra, lúc trước tôi đã nói như vậy, bây giờ vẫn sẽ như vậy.”
Anh sẽ không ngoại tình, càng sẽ không mập mờ không rõ với cô gái khác.
Nghe vậy, Khương Thanh Thời vô thức nói: “Vậy anh ——”
Lời vừa ra khỏi miệng, cô đã kịp thời dừng lại.
Cô muốn hỏi anh xem mảnh giấy trong phòng làm việc của anh viết về ai, nhưng lại cảm thấy chuyện đó không quá cần thiết.
Trước đây Thẩm Ngạn có người mình thích là chuyện bình thường, cô có quyền truy hỏi, nhưng không quyền can thiệp, ai cũng có quá khứ. Cô cũng vậy, trước đây cô đã từng thích Mạnh Tấn, chắc chắn Thẩm Ngạn cũng biết chuyện này, nhưng anh chưa bao giờ truy hỏi cô.
Có một số chuyện, giữa hai người có một sự ăn ý vô hình.
Hai người sẽ không truy hỏi những chuyện riêng tư trước khi kết hôn của đối phương.
Những thứ là của quá khứ cứ để nó trôi qua.
“Tôi cái gì?” Thẩm Ngạn thấy cô im lặng không nói, anh nhìn chằm chằm vào cô, giống như muốn đọc thấu suy nghĩ bên trong cô.
Khương Thanh Thời nheo mắt nói: “Không có gì.”
Thẩm Ngạn: “Em chắc chắn?”
Khương Thanh Thời ừm một tiếng, cô không muốn đi sâu vào vấn đề này, suy cho cùng hai người cũng chỉ là hôn nhân thương mai, cũng không phải yêu nhau chết đi sống lại, không cần phải hỏi rõ ràng như vậy.
Hôm nay cô đã đi quá giới hạn một cách khác thường.
Khương Thanh Thời tự nhủ trong lòng.
Trong xe trở nên im lặng.
Khương Thanh Thời có thể cảm nhận được ánh mắt Thẩm Ngạn đang dán chặt vào mình, cô muốn không để ý, nhưng lại không làm được.
Một lúc lâu sau, cô không khỏi lẩm bẩm: “Anh có thể đừng nhìn tôi nữa được không?”
Thẩm Ngạn ngước mắt lên: “Em căng thẳng à?”
Khương Thanh Thời: “Ừm.”
Một lái mới như cô lái xe vào buổi tối đương nhiên sẽ căng thẳng.
Thẩm Ngạn quay đầu nhìn cô, giọng điệu bình tĩnh kiên quyết: “Nếu không nói dối thì em căng thẳng gì chứ?”
<!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->