Dịu Dàng Tập Kích

<!-- 1 -->

Chương 25: “Thanh Thời, có một số nghi ngờ nói một lần là được rồi.”

Trong xe im lặng, ngay cả tiếng nhạc êm dịu cũng không có.

Nghe được câu nói của Thẩm Ngạn, Khương Thanh Thời vô thức phản bác lại: “Tôi làm gì có ——”

Cô còn chưa kịp nói ra hai chữ căng thẳng, Thẩm Ngạn đột nhiên gọi cô: “Thanh Thời.”

Trái tim của Khương Thanh Thời như ngừng đập, hàng mi của cô hơi run lên, dùng giọng điệu hung hăng đáp lại: “Cái gì?”

Thẩm Ngạn: “Phía trước có chỗ đậu xe.”

Khương Thanh Thời: “Hả?”

Thẩm Ngạn: “Để tôi lái cho.”

“…”

Khương Thanh Thời không thích lái xe, hôm nay cũng là vì hứng thú nhất thời, không muốn để Thẩm Ngạn biết được hành tung của mình cho nên mới không để tài xế đưa đón, tự mình lái ô tô ra ngoài.

Nghe anh nói như vậy, Khương Thanh Thời cân nhắc ba giây, sau đó quyết định không cố chấp với anh trong vấn đề này nữa.

Sau khi xe dừng lại, hai người xuống xe đổi vị trí.

Ngồi sang chỗ của Thẩm Ngạn, Khương Thanh Thời chú ý đến khu phố buôn bán nhộn nhịp cách đó không xa, người qua lại tấp nập, mùi khói lửa nồng nặc. Khịt mũi ngửi kỹ, còn có thể ngửi thấy mùi hương thức ăn thoang thoảng trên con phố.

Buổi trưa không ăn gì, buổi tối cũng chỉ ăn vài miếng bỏng ngô, lúc này Khương Thanh Thời cảm thấy bụng mình trống rỗng.

Nghĩ đến đây, cô liếc nhìn người bên cạnh.

Cảm nhận được ánh mắt lén lút của cô, Thẩm Ngạn có chút buồn cười, nhưng anh biết đại tiểu thư muốn giữ thể diện, bèn che môi nhịn cười, thản nhiên nói: “Có vội về nhà không?”

Hai mắt Khương Thanh Thời sáng lên, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Tổng giám đốc Thẩm muốn làm gì?”

Nghe vậy, Thẩm Ngạn cong môi cười cười, lông mày nhíu lại: “Muốn cô Thẩm đi dạo với tôi một lát.”

Khương Thanh Thời cố ý hỏi: “Đi dạo ở đâu?”

Thẩm Ngạn: “Em muốn đi đâu cũng được.”

Khương Thanh Thời mím môi ồ lên một tiếng, cho anh bậc thang để đi xuống: “Bên kia đi.”

Khóa xe xong, hai người đi về phía khu phố buôn bán nhộn nhịp.

Nói là khu phố buôn bán nhưng thật ra những năm gần đây đã được cho phép mở cửa chợ đêm. Chợ đêm trải dài cả con phố, những thứ để ăn uống vui chơi gì đó đều có.

Hai người vừa đến ngã tư, Khương Thanh Thời đã nhìn thấy một quán nhỏ bán bánh rán ở cách đó không xa, cô không thèm để ý đến người bên cạnh mà lập tức đi thẳng đến đó.

“Ông chủ, bánh rán này bán thế nào?”

Ông chủ ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy hai người đang đứng trước quầy hàng thì trên mặt tràn ngập ý cười: “Bên này có thực đơn đây người đẹp, cô xem thử xem muốn ăn gì?”

Khương Thanh Thời liếc nhìn thực đơn, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Ngạn: “Anh muốn ăn vị gì?”

Thẩm Ngạn khẽ nhướng mày: “Hửm?”

Khương Thanh Thời nói một cách hợp tình hợp lý: “Tôi chỉ muốn nếm thử vài miếng, lãng phí không tốt.”

Câu “lãng phí không tốt” này phát ra từ miệng Khương Thanh Thời mang theo một sự tương phản mạnh mẽ.

Tuy nhiên, Thẩm Ngạn cũng không vạch trần sở thích của vợ mình, anh bình tĩnh nhìn cô vài giây rồi chậm rãi nói: “Em muốn ăn gì thì chọn đi.”

Anh không kén ăn, anh cũng có thể ăn hết đồ cô ăn còn thừa lại.

Khương Thanh Thời cũng không khách sáo với anh, quay đầu lại gọi món với ông chủ, cô muốn một suất trứng với thịt gà, không ớt không rau.

Nghe xong yêu cầu của cô, ông chủ mỉm cười đồng ý: “Phía trước còn hai đơn bánh rán nữa, hai người có thể phải đợi khoảng mười phút.”

Khương Thanh Thời: “Không thành vấn đề.”

Bên cạnh quầy bánh rán là các quầy hàng khác, đối diện có quán nước giải khát, cửa hàng tiện lợi….

Khương Thanh Thời lười động đậy, đưa tay chọc vào cánh tay của người đầu gỗ bên cạnh: “Tôi khát nước.”

“Em muốn uống gì?”

Khương Thanh Thời: “Nước khoáng.”

Buổi tối uống đồ uống sẽ tăng cân, cô phải kiềm chế một chút.

Thẩm Ngạn ừm một tiếng, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: “Ở đây đợi tôi hay thế nào?”

Khương Thanh Thời không chút suy nghĩ gật đầu: “Ừ.”

Cô không muốn di chuyển.

Nhận được câu trả lời của cô, Thẩm Ngạn đi về phía đối diện.

Khương Thanh Thời nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, mơ hồ đoán được cô Lư kia thích điểm gì ở Thẩm Ngạn. Dáng vẻ cao ráo đẹp trai, chưa kể bờ vai rộng và vòng eo hẹp, anh còn giàu có và trẻ trung.

Thậm chí đến cả cô cũng có đôi khi không khống chế được mà bị anh làm cho rung động.

Nhận ra điều này, Khương Thanh Thời rũ mắt xuống, đưa mắt nhìn sang nơi khác.

Cô không thể tập trung toàn bộ sự chú ý vào Thẩm Ngạn được.

Đột nhiên điện thoại của cô rung lên, Khương Thanh Thời lấy ra xem, là tin nhắn của Tư Niệm gửi đến, nói buổi hẹn nếm thử cà phê được quyết định vào thứ Bảy tuần này, cô ấy nhất định phải đi, còn hỏi cô thật sự muốn đến Vân Thành chơi hai ngày sao?

Khương Thanh Thời mở lịch trình ra xem, thấy thời gian giáo viên về nước và thời gian diễn ra buổi triển lãm mỹ thuật đều là vào tuần sau.

Vì vậy cô không chút do dự trả lời Tư Niệm: [Muốn đi, cậu có muốn thứ Sáu bay đến đó trước không?]

Tư Niệm: [Thứ Tư và thứ Năm đều được, tớ có thời gian rảnh, nếu như đến sớm thì chúng ta sẽ đến khu vực lân cận chơi hai ngày.]

Vân Thành có vị trí địa lý thuận lợi, phong cảnh tuyệt đẹp, là nơi thích hợp để đi du lịch, nghỉ dưỡng.

Tư Niệm cũng đã một khoảng thời gian không đi du lịch, lần này đồng ý cùng đi Vân Thành là vì muốn thuận tiện đi chơi một chút.

Nhìn thấy câu này, Khương Thanh Thời cũng không do dự quá nhiều, thẳng thừng quyết định: [Vậy thứ Tư đi, tớ đặt vé.]

Tư Niệm: [Cái này bên người phụ trách sẽ nhận trách nhiệm, cậu xác định cậu muốn tự đặt vé?]

Khương Thanh Thời: [Người phụ trách đặt khoang thương gia hay thế nào?]

Tư Niệm: [Không phải.]

Khương Thanh Thời: [Vậy để tớ tự đặt.]

Tư Niệm biết cô không quen bay hạng phổ thông, cho nên cũng không tranh cãi với cô xem làm thế nào có lợi hơn.

Với Khương Thanh Thời, không cần phải dùng hai chữ có lợi này.

Hai người thỏa thuận xong, Tư Niệm bận rộn chuyện ở quán cà phê.

Khương Thanh Thời cất điện thoại đi, vừa ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy Thẩm Ngạn đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi ở phía đối diện, trên tay cầm một chai nước khoáng, dáng người cao ráo thẳng tắp, ánh đèn ven đường chiếu lên người anh khiến gương mặt tuấn tú càng thêm sắc nét, khí chất lạnh lùng.

Phát hiện ra gì đó, Thẩm Ngạn nhướng mày, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô.

Ánh mắt hai người giao nhau vài giây, Khương Thanh Thời mới chậm rãi dời ánh mắt sang chỗ khác, nói chuyện với chủ quán bánh rán.

Bánh rán đã làm xong.

Thẩm Ngạn đi đến bên cạnh Khương Thanh Thời, mở nắp chai nước khoáng đưa cho cô, sau đó nhận bánh rán từ tay ông chủ.

Sau khi nhận lấy, anh dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ rồi đưa cho Khương Thanh Thời: “Có hơi nóng.”

Khương Thanh Thời nhận lấy, nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Hương vị của bánh rán rất thơm, Khương Thanh Thời cũng không có quy tắc không được ăn thức ăn ven đường, cô mở giấy gói bên ngoài ra, cắn một miếng ngon lành.

Nhận thấy vẻ mặt cô thay đổi, Thẩm Ngạn hỏi: “Không ngon à?”

Khương Thanh Thời tiến lên hai bước, nuốt thứ trong miệng xuống, sau đó trả lời anh: “Không phải là không ngon.”

Cô thấp giọng nói với Thẩm Ngạn: “Không ngon bằng ở cổng trường cấp hai của tôi.”

Sau khi tốt nghiệp cấp hai, thỉnh thoảng Khương Thanh Thời sẽ nghĩ đến đồ ăn ở trước cổng trường, muốn tìm kiếm loại giống như vậy.

Nhưng mỗi lần đưa vào miệng, cô đều cảm thấy mùi vị tệ hơn rất nhiều.

Có đôi khi, Khương Thanh Thời không khỏi nghi ngờ rốt cuộc miếng bánh rán kia có thật sự ngon như vậy không, hay là do trong lòng cô nhung nhớ một bản thân vô tư không lo bị bà Từ quản lý nghiêm ngặt lúc đó.

Lại nghe cô nhắc đến chuyện cấp hai, ánh mắt Thẩm Ngạn nhìn cô trở nên dịu dàng: “Thật sự thích mùi vị ở trường cấp hai đến vậy sao?”

“Tôi cũng không nói rõ được.” Rất hiếm khi Khương Thanh Thời bộc lộ tâm trạng trước mặt Thẩm Ngạn, cô nhẹ giọng nói: “Có thể trong lòng tôi nhớ khoảng thời gian đó.”



Khi đó, Khương Thanh Thời đang học lớp chín, áp lực học tập rất lớn.

Từ nhỏ bà Từ đã quản lý cô rất nghiêm khắc, bà là người mẹ thường hay so sánh Khương Thanh Thời với những đứa trẻ hàng xóm, cũng may là thành tích học tập của Khương Thanh Thời ngay từ khi còn nhỏ đã khá tốt, cũng chưa bao giờ khiến bà phải mất mặt.

Nhưng trong khoảng thời gian đó, không biết tại sao tâm trạng của bà Từ lại không được tốt, ít nhất là vào khi đó Khương Thanh Thời không hiểu được nguyên nhân khiến tâm trạng của bà không tốt.

Có đôi khi bà mắng Khương Thanh Thời rất hung dữ, cũng sẽ bất ngờ bắt cô luyện đàn piano đến hơn mười giờ, mười một giờ, thậm chí là muộn hơn.

Cũng sẽ mắng cô khi cô dậy muộn mười phút đến trường vào buổi sáng.

Có một khoảng thời gian dài, Khương Thanh Thời đều không vui, cô sâu sắc cảm thấy bà Từ không còn thương cô nữa, thậm chí có thể không cần cô nữa.

Có một buổi sáng cô cảm thấy vô cùng tủi thân, thậm chí còn chưa ăn sáng đã bảo tài xế đưa cô đến cổng trường.

Thời gian vẫn còn sớm, Khương Thanh Thời vừa xuống xe đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.

Cô bảo tài xế dừng xe ở ven đường, đi về phía đầu ngõ.

Vừa đến đầu ngõ, Khương Thanh Thời đã nhìn thấy một người bạn học cùng lớp rất quen mắt đang đứng trước quầy ăn sáng, nói trong chiếc bánh rán cô ta mua ngày hôm qua có thứ gì đó khiến cô ta bị dị ứng.

Cô ta ở đó hét lớn ồn ào khiến người đi đường xung quanh tụ lại, nói dì bán bánh rán sử dụng nguyên liệu không tốt, ăn xong sẽ bị bệnh, dị ứng,…. vô cùng khoa trương.

Khương Thanh Thời có chút ấn tượng với người bạn học này, cô ta thường xuyên bắt nạt những bạn học yếu thế trong trường, nổi tiếng là kẻ hợm hĩnh.

Lúc đó, Khương Thanh Thời không chút suy nghĩ mà chui vào trong đám đông.

“Sau đó thì sao?” Thấy dáng vẻ ngại ngùng không nói thêm nữa của cô, Thẩm Ngạn truy hỏi.

Khương Thanh Thời xấu hổ sờ sờ chóp mũi, thấp giọng nói: “Sau đó tôi ra mặt bảo vệ công lý.”

Ánh mắt Thẩm Ngạn hơi dao động, nhìn sâu vào mặt cô: “Bảo vệ công lý như thế nào?”

Anh rất muốn biết.

Khương Thanh Thời liếc anh một cái: “Anh thật sự muốn biết à?”

Thẩm Ngạn gật đầu: “Em nói đi.”

Nhớ lại bản thân của lúc đó, Khương Thanh Thời cảm thấy thật sự có chút ngây thơ, cũng có chút ỷ thế bắt nạt người khác.

Cô mím môi dưới, ánh mắt lơ đãng nói: “Thật ra cũng không làm gì cả, tôi chỉ hỏi cậu ta là trong bánh rán có gì khiến cậu ta bị dị ứng thôi.”

Thẩm Ngạn: “Là cái gì?”

Khương Thanh Thời: “Cậu ta nói cậu ta bị dị ứng với trứng, sau đó cậu ta còn nói đã bảo dì kia không cho trứng, nhưng dì vẫn cho, sau đó còn tính thêm cậu ta một đồng.”

Nói đến đây, Khương Thanh Thời hừ một tiếng: “Tôi vạch trần cậu ta tại chỗ.”

“Vạch trần như thế nào?”

Khương Thanh Thời: “Cậu ta có thể ăn được trứng, cậu ta là bạn cùng trường của tôi, điều đó tôi biết.”

Thẩm Ngạn hơi khựng lại: “Em và người bạn học đó có quan hệ rất tốt sao?”

“Đương nhiên là không.” Khương Thanh Thời trừng mắt nhìn anh: “Nhưng bọn tôi là bạn học, từng gặp nhau ở căn tin trường.”

Thẩm Ngạn: “Em nói như vậy, người xung quanh có tin không?”

Khương Thanh Thời lắc đầu: “Không, có không ít người vẫn cảm thấy người bạn học kia của tôi không đến mức phải nói xấu người khác như vậy, hơn nữa còn có rất nhiều người có thành kiến rằng quán lề đường sẽ không sạch sẽ.”

Thẩm Ngạn đứng dưới góc độ của những người ngoài cuộc phân tích: “Cũng phải, sau đó thì sao?”

Khương Thanh Thời: “Sau đó cảnh sát tới, rồi sau đó người dì bán đồ ăn sáng phải nghỉ buổi sáng hôm ấy.”

Thẩm Ngạn không tin: “Chỉ vậy thôi sao?”

Khương Thanh Thời: “…Gần như vậy.”

Thẩm Ngạn: “Em mua bánh rán ở đó vào lúc nào?”

“…”

Khương Thanh Thời không ngờ anh lại nghe kỹ như vậy, cô ngẩng đầu nhìn anh, mơ hồ nói: “Ngày hôm sau.”

“Sáng hôm sau em lại đến?”

“Ừ.” Khương Thanh Thời gật đầu: “Thật ra tôi rất lo lắng từ nay về sau dì đó sẽ không còn bán đồ ăn sáng nữa.”

Cũng may là dì đó vẫn ở đó.

Chỉ là vào lúc bữa sáng nóng hổi nhất thì bên cạnh bà ấy lại không có lấy một người khách nào.

Thẩm Ngạn nặng nề ừm một tiếng: “Lo lắng của em không phải không có lý do.”

Anh dừng lại, hỏi Khương Thanh Thời một câu hỏi rất quan trọng: “Lúc đó em không đi một mình?”

Nghe vậy, Khương Thanh Thời trợn mắt khó tin, bất giác hỏi: “Làm sao anh biết?”

Vẻ mặt Thẩm Ngạn vẫn như cũ, nhưng giọng nói lại trầm hơn: “Tôi đoán vậy.”

Khương Thanh Thời ồ lên, cũng không suy nghĩ nhiều: “Tôi đi cùng bạn cùng lớp.”

Chuyện xảy ra sáng hôm đó đã lan truyền khắp trường, có không ít bạn học đã hỏi Khương Thanh Thời chuyện gì xảy ra.

Đương nhiên cũng có không ít người tỏ ra nghi ngờ, cho rằng quán lề đường không sạch sẽ, từ nhỏ bọn họ đã không ăn những món đó, thỉnh thoảng ăn một lần bị dị ứng là chuyện bình thường.

Khương Thanh Thời ra mặt lên tiếng thay người ngoài như vậy có lẽ là vì bản thân cô không ăn cho nên mới nói như thế, hoàn toàn không nghĩ đến những người đã ăn.

Khương Thanh Thời không quan tâm đến những người bàn tán sau lưng mình, ngày hôm đó lúc tan học cô chỉ hỏi một câu vào nhóm chat của lớp, đó là sáng hôm sau cô sẽ mời mọi người ăn sáng, chính là món bánh rán cách trường học không xa đó, có ai muốn ăn không.

Nhất thời trong nhóm chat không có ai trả lời, vào lúc Khương Thanh Thời chuẩn bị tắt nhóm chat để làm bài tập thì Cố Tuệ An trả lời số “1”.

Cô ấy vừa trả lời, những người khác cũng làm theo nói muốn ăn, còn có một số bạn cùng lớp hỏi cô đi mua lúc nào, muốn đi cùng cô.

……

“Khó trách.” Nghe Khương Thanh Thời nói xong, Thẩm Ngạn lại đáp một câu như vậy.

Khương Thanh Thời ngẩng đầu: “Khó trách cái gì?”

Thẩm Ngạn hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Lúc đó sao em lại có thể suy nghĩ chu đáo như vậy?”

“Không phải tôi nghĩ ra.” Khương Thanh Thời nhìn anh, có chút chột dạ: “Là người khác cho tôi chủ ý này.”

Sau khi nghe được nghi ngờ từ các bạn cùng trường, Khương Thanh Thời rất tức giận, nhưng cô không có cách nào để giải quyết.

Trong giờ nghỉ trưa, cô đã nhắn tin kể lại chuyện này với Mạnh Tấn, Mạnh Tấn đã cho cô cách giải quyết. Một mặt Mạnh Tấn cảm thấy sau vụ ồn ào vào buổi sáng, công việc kinh doanh của dì kia chắc chắn sẽ kém đi, mặt khác cũng có thể ngăn chặn phần nào đó sự bàn tàn của các bạn cùng lớp.

Người được nuông chiều từ bé có yêu cầu rất cao về đồ ăn thức uống như Khương Thanh Thời lại có thể ăn đồ của quán lề đường, chứng tỏ cũng không quá tệ.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Khương Thanh Thời không thể không thừa nhận rằng thân phận cô chủ nhà họ Khương này đã mang lại cho cô rất nhiều ưu thế và thuận lợi.

Thẩm Ngạn nhìn dáng vẻ không muốn nói thêm của cô, cũng biết điều không hỏi người đã đưa ra chủ ý cho cô kia là ai.

Nếu anh đoán không sai thì người đó chắc là Mạnh Tấn.



Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất giác đã đi đến quầy hàng cuối cùng của chợ đêm.

Cuối chợ đêm có rất nhiều trò chơi, ném vòng, bắn bong bóng được búp bê,….

Hiếm khi Khương Thanh Thời đến chợ dêm, cực kỳ có hứng thú với những trò chơi ngây thơ này.

Nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của cô, Thẩm Ngạn hỏi: “Em muốn con gì?”

Khương Thanh Thời vẫn còn nghi ngờ về kỹ thuật của anh: “Anh có thể không?”

“?”

Giống như hầu hết đàn ông, Thẩm Ngạn không nghe nổi người khác nghi ngờ về năng lực của mình, anh thản nhiên ừm một tiếng: “Tôi thử xem.”

Khương Thanh Thời nhướng mày, nhìn về phía những đồ vật nhỏ trải khắp mặt đất, chỉ vào hàng cuối cùng nói: “Tôi muốn con chó con đó.”

Thẩm Ngạn nhìn theo hướng cô chỉ, cau mày khó hiểu nói: “Em thích nó à?”

Sao anh lại không biết Khương Thanh Thời thích chó con nhỉ?

Ánh mắt Khương Thanh Thời lảng tránh, trả lời anh một cách mơ hồ: “…Coi như vậy đi.”

Nhìn thấy dáng vẻ suy tư của Thẩm Ngạn, Khương Thanh Thời sử dụng con át chủ bài: “Anh không thể làm được đúng không?”

“…”

Sự thật đã chứng minh, Thẩm Ngạn cũng là một kẻ ấu trĩ, không thể chịu được bị người ta khiêu khích.

Anh dùng ánh mắt dò xét liếc nhìn Khương Thanh Thời, quét mã lấy hai mươi vòng tròn đủ màu sắc.

Mục đích của Thẩm Ngạn rất rõ ràng, chính là con chó con mà Khương Thanh Thời muốn.

Hai người đứng trên vạch phân cách, anh ném những vòng tròn trong tay ra… Vòng đầu tiên thất bại, vòng thứ hai vẫn như vậy, vòng thứ ba… Hai mươi vòng tròn đầu tiên, Thẩm Ngạn giành được Doraemon bên cạnh con chó nhỏ kia.

Khương Thanh Thời kinh ngạc nhận lấy, bày tỏ sự ngưỡng mộ với Thẩm Ngạn: “Quả nhiên anh có thể.”

“…” Thẩm Ngạn bị cô làm cho nghẹn lời, có hơi đau đầu: “Thanh Thời, có một số nghi ngờ nói một lần là được rồi.”

Khương Thanh Thời ngại ngùng: “..tôi xin lỗi.”

Cô biết sai sẽ sửa ngay.

Thẩm Ngạn lại đến tìm ông chủ một lần nữa, lấy hai mươi vòng.

Lần này, anh lấy được thùng khoai tây chiên trước mặt con chó con.

Khương Thanh Thời cầm khoai tây chiên, do dự giây lát: “Hay là đừng chơi nữa?”

Thẩm Ngạn nhìn cô nói: “Muốn về rồi sao?”

Khương Thanh Thời vẫn chưa muốn về nhà.

Thẩm Ngạn hiểu rõ trong lòng, chậm rãi nói: “Tôi thử lại lần nữa.”

……

Nửa tiếng sau, sau khi Thẩm Ngạn đã bỏ ra số tiền gấp ba gấp bốn lần con chó nhỏ kia, cuối cùng anh cũng lấy được nó.

Ông chủ mỉm cười đưa con chó nhỏ cho hai người: “Hoan nghênh lần sau hai người lại đến chơi.”

Khương Thanh Thời: “ …”

Có lẽ hai người sẽ không đến nữa.

Đi thêm một đoạn, Thẩm Ngạn nhét con chó nhỏ vào lòng cô, khó hiểu hỏi: “Em thấy nó đáng yêu sao?”

Khương Thanh Thời ngẩng đầu nhìn anh, lại nhìn về phía con chó nhỏ, ăn ngay nói thật: “Đúng vậy, tôi cảm thấy nó rất đáng yêu.”

Hình như Thẩm Ngạn hiểu được ý tứ khác của cô, khóe miệng hơi nhếch lên, thấp giọng nói: “Vinh hạnh của nó.”

Nghe thấy câu này, Khương Thanh Thời có chút mất tự nhiên sờ sờ mũi, thúc giục anh: “Về nhà thôi, tôi mệt rồi.”

Thẩm Ngạn mỉm cười, kiên nhẫn đồng ý với cô: “Được.”



Nửa quãng đường còn lại là do Thẩm Ngạn lái xe.

Sau khi lên xe, Khương Thanh Thời để những thứ anh lấy được ra ghế phía sau, chỉ ôm con chó nhỏ kia.

Không chỉ vậy, cô còn bật đèn trong xe, cầm điện thoại lên chụp ảnh.

Chụp xong, Khương Thanh Thời gửi vào trong nhóm chat với Tư Niệm và Nguyễn Huỳnh, hỏi hai người: [Đáng yêu không?]

Tư Niệm: [Cậu thích con chó con thoạt nhìn rẻ tiền này từ khi nào vậy?]

Khương Thanh Thời: [Hỏi cậu nó có đáng yêu không chứ không bảo cậu đánh giá xem nó có đắt tiền hay không.]

Tư Niệm: [Ồ.]

Nguyễn Huỳnh: [Bình thường.]

Khương Thanh Thời đột nhiên không muốn nói chuyện với hai người họ nữa.

Cô thoát khỏi giao diện trò chuyện nhóm, mở khung chat của Cố Tuệ An ra: [Cậu về đến nhà chưa?]

Cố Tuệ An: [?]

Khương Thanh Thời: [?]

Cố Tuệ An: [Cô chủ Khương, đã qua ba tiếng rồi, bây giờ cậu mới hỏi tôi đã về nhà chưa có phải hơi muộn rồi không?]

Nếu như cô ấy bị bắt cóc, Khương Thanh Thời cũng báo cảnh sát muộn rồi.

Khương Thanh Thời: […Quên mất.]

Cố Tuệ An: [Sao, lại muốn hẹn tôi uống trà sữa à?]

Khương Thanh Thời: [Trong vòng nửa tháng tới tôi sẽ không uống trà sữa nữa.]

Cố Tuệ An nhướng mày, đang chuẩn bị quan tâm tình hình của cô và chồng cô thì lại nhận được bức ảnh thú bông hình chó con có dáng vẻ bình thường do Khương Thanh Thời gửi đến.

Cô ấy khó hiểu: [Có ý gì đây? Định tặng quà đáp lễ cho tôi à?]

Khương Thanh Thời: [?]

Khương Thanh Thời: [Cậu mơ cũng đẹp lắm.]

Cố Tuệ An nghẹn lời.

Khương Thanh Thời: [Tôi chỉ muốn hỏi cậu là nó có đáng yêu không?]

Cố Tuệ An: [Tặng tôi thì tôi sẽ nói đáng yêu, không tặng tôi thì không đáng yêu.]

Khương Thanh Thời: [Được rồi, hôm nay nói chuyện đến đây thôi.]

Cố Tuệ An: [.]

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Khương Thanh Thời cất điện thoại đi.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên cửa sổ phản chiếu góc mặt điển trai của người đàn ông đang ngồi trên ghế lái, Thẩm Ngạn lái xe rất tập trung, anh không có thói quen xấu của hầu hết đàn ông khi lái xe, anh rất có quy tắc, nghiêm túc giống như khi đang làm việc.

Khương Thanh Thời quan sát anh qua cửa sổ xe một lúc, rũ mắt xuống nhìn con chó con trong lòng, lặng lẽ cong môi.

<!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui