<!-- 1 -->
Chương 51: “Ông xã…”
Khương Thanh Thời rất thích ôm.
Mỗi lần cô cảm thấy yếu đuối hay đau lòng là cô rất muốn có ai đó ôm cô một cái, tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Từ lúc cô bị thương đến giờ cô cũng chưa chủ động yêu cầu Thẩm Ngạn làm gì.
Lúc này, cô bỗng nhiên rất muốn anh ôm cô một lúc, ôm cô thật chặt. Để cô cảm nhận được sự tồn tại của bản thân, cảm nhận được sự tồn tại của Thẩm Ngạn. <!-- vuông -->
Thẩm Ngạn chưa bao giờ từ chối yêu cầu nào của Khương Thanh Thời, huống chi là ôm cô. Anh rũ mắt cười, ôm cô vào lòng, đôi môi mỏng lướt qua mái tóc của cô, thấp giọng nói: “Vẫn đang nghĩ đến chuyện kia sao?”
Khương Thanh Thời lẩm bẩm: “Chỉ một chút thôi, chủ yếu là vì em muốn ôm anh.”
Thẩm Ngạn khẽ cười: “Có thể ôm lâu hơn nữa.”
“Cũng không cần lắm.” Khương Thanh Thời từ chối, “Em vẫn muốn ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm.”
Thẩm Ngạn hết cách với cô, cười nói: “Được, vậy ôm ba phút.”
Khương Thanh Thời hừ một tiếng: “Không thể năm phút sao?”
“Có thể.”
Hai người chần chừ ôm nhau ở cửa năm phút, chờ đến đủ thời gian mới nắm tay nhau đi ra ngoài.
Buổi tối gió lớn, hoa viên Hải Đường yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của hai người, còn có nhịp tim lên xuống.
Khương Thanh Thời mặc nhiều quần áo, ra ngoài đi dạo với Thẩm Ngạn cũng không thấy lạnh. Hai người đi dạo bên ngoài một vòng, khoảng chừng nửa tiếng sau mới trở về nhà.
Về đến nhà, Khương Thanh Thời muốn đi tắm, nhưng tay cô lại không thể chạm vào nước. Đang còn rối rắm thì Thẩm Ngạn đột nhiên lên tiếng: “Anh tắm cho em nhé?”
“?”
Khương Thanh Thời giật mình, ngước mắt lên nhìn vào con ngươi sâu thẳm của anh, vành tai chợt nóng lên: “….Em cảm thấy mình có thể làm được.”
Tuy rằng cô và Thẩm Ngạn đã làm rất nhiều chuyện thân mật hơn, sau đó anh cũng từng tắm cho cô rất nhiều lần. Nhưng Khương Thanh Thời cảm thấy anh tắm cho cô lúc đó và bây giờ vẫn có gì đó khác nhau.
Cô xấu hổ.
Nghe cô nói vậy, Thẩm Ngạn ngước mắt lên, giọng điệu nghiêm túc: “Bác sĩ nói cánh tay của em không thể chạm nước.”
Khương Thanh Thời có chút nghẹn ngào, kiên trì nói: “…Em sẽ cẩn thận.”
Thẩm Ngạn khẽ nhướng mày, chăm chú nhìn cô một lúc rồi trầm giọng nói: “Em chắc chắn?”
“…Chắc chắn.” Khương Thanh Thời gật đầu.
“Được rồi.” Thẩm Ngạn nhếch khóe môi, nheo mắt nhìn cô: “Có chuyện gì thì gọi cho anh.”
Khương Thanh Thời ậm ừ đáp lại, nhưng trong lòng lại đang nghĩ…. tốt nhất là không cần gọi anh. Cô cảm thấy rất mất mặt.
Giống như biết Khương Thanh Thời đang suy nghĩ gì, Thẩm Ngạn không nhịn được bật cười.
Khương Thanh Thời ôm váy ngủ bước vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng lại, nụ cười trên mặt Thẩm Ngạn nhạt đi, anh lấy điện thoại di động ra, đứng ở cách cửa không xa gửi tin nhắn cho Phùng Hạng Minh, sau đó lại liên lạc với Ngụy Minh Khiêm, hỏi anh ta tiến triển chuyện lúc trước anh nhờ anh ta tìm người điều tra.
Một lát sau, Ngụy Minh Khiêm gọi điện thoại đến: “Không phải lúc trước nói không cần gấp à?” Mấy ngày gần đây anh ta đều ở Cảng Thành, cũng không biết chuyện xảy ra chiều nay ở Bắc Thành, “Sao lại cần gấp như thế?”
Thẩm Ngạn dựa vào cửa sổ, bình tĩnh nói: “Đã xảy ra chút chuyện.”
Ngụy Minh Khiêm nhướng mày, nói với người bên cạnh một tiếng rồi đi vào trong sân: “Thế nào?”
Thẩm Ngạn: “Tình hình cụ thể đợi cậu quay về rồi nói sau, cậu cứ hỏi thử tiến độ giúp tôi đi.”
Ngụy Minh Khiêm cười nói: “Được.” Im lặng giây lát, anh ta lại dặn dò: “Có chuyện gì cứ nói với tôi bất cứ lúc nào.”
“Cảm ơn cậu.”
Cúp điện thoại xong, Thẩm Ngạn dựa vào cửa sổ ngắm trăng.
Đột nhiên phòng tắm bên kia vang lên tiếng mở cửa. Anh ngước mắt nhìn người đang trốn sau cánh cửa phòng tắm, giả vờ như không biết gì: “Em quên mang thứ gì sao?”
Khương Thanh Thời để lộ khuôn mặt đỏ bừng, tức giận trừng mắt với anh, vô cùng xấu hổ nói: “Không phải, anh lại đây.”
Thẩm Ngạn đè nén ý cười trong mắt: “Sao vậy?”
Khương Thanh Thời cảm thấy anh đã biết rõ còn hỏi, cô lườm anh, nói một cách lập lờ: “Em cần anh giúp.”
“Hửm?” Thẩm Ngạn đến gần cô: “Giúp gì?”
Nhìn thấy ý cười trong mắt anh, Khương Thanh Thời biết anh đang cố ý, cô tức giận gọi tên anh: “Thẩm Ngạn!”
Thẩm Ngạn vẫn cười cười: “Anh đây.”
Khương Thanh Thời: “Nhanh lên, em cần anh giúp.”
“Giúp cũng được.” Thẩm Ngạn đồng ý, nhưng lại không biết xấu hổ đưa ra yêu cầu: “Em đổi xưng hô khác đi.”
“…”
Khương Thanh Thời sửng sốt vài giây mới lấy lại phản ứng: “Không đổi thì anh không giúp sao?”
Thẩm Ngạn rũ mắt nhìn cô, không nói gì.
Khương Thanh Thời rất ít khi gọi Thẩm Ngạn là ông xã, không biết tại sao nhưng cô luôn cảm thấy xưng hô này quá mức sến súa, cô không thích lắm.
Giằng co vài giây, Thẩm Ngạn bất đắc dĩ thở dài, lúc đang chuẩn bị đi vào phòng tắm thì Khương Thanh Thời lại đột nhiên nhướng mày gọi anh: “Ông xã, giúp em đi.”
Bước chân Thẩm Ngạn khựng lại, ánh mắt lập tức tối xuống: “Gọi lại lần nữa.”
“…Ông xã.” Khương Thanh Thời rất hợp tác: “Mau lên.”
Yết hầu của Thẩm Ngạn cuộn tròn, anh nặng nề đáp lại rồi bước vào phòng tắm.
Năm phút sau, Thẩm Ngạn hối hận.
Anh không nên “khiêu khích” Khương Thanh Thời, biết rõ cô là bệnh nhân còn cố tình làm khó cô, cuối cùng người chịu khổ chỉ có mình anh.
Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, tiếng nước chảy róc rách.
Quần áo của Thẩm Ngạn ướt đẫm, nhưng anh lại không để ý đến. Anh phải luôn chú ý đến bàn tay không được chạm vào nước của Khương Thanh Thời, còn phải nghe cô chỉ huy, hướng dẫn anh nên tắm rửa cho cô thế nào, chỗ nào cần dùng lực nhẹ, chỗ nào phải dùng lực mạnh hơn một chút.
…………
Nếu có ai đó đứng ngoài cửa có lẽ sẽ nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, còn có một số đoạn đối thoại khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
“Em cố ý đúng không?” Thẩm Ngạn nhìn chằm chằm người đang cọ vào lòng anh, trầm giọng hỏi.
Gương mặt Khương Thanh Thời đầy vẻ vô tội: “Em đâu có.” Cô làm bộ làm tịch với anh, nũng nịu gọi anh: “Ông xã…. giúp em.”
Ngoại trừ ở trên giường, Khương Thanh Thời hiếm khi làm nũng với Thẩm Ngạn như vậy, anh không thể phản kháng được, cũng không muốn phản kháng.
Anh cam chịu thở dài, đặt những ngón tay thon dài lên làn da trắng nõn của cô, khàn giọng nói: “Muốn anh giúp em thế nào?”
Tối nay, Khương Thanh Thời không thể cử động một tay đã được đôi bàn tay thon dài mạnh mẽ mà cô rất thích “chăm sóc” chu đáo, còn được môi lưỡi của anh “hầu hạ”, chiếm được sự thỏa mãn ở một đẳng cấp khác.
Váy ngủ bị ướt trong phòng tắm, Thẩm Ngạn lấy áo choàng tắm màu đen quấn cô lại rồi bế cô ra khỏi phòng tắm.
Đặt cô lên giường xong, Thẩm Ngạn nhéo mũi cô, thấp giọng nói: “Anh đi thay quần áo trước đã.”
Toàn thân Khương Thanh Thời đỏ bừng, giọng nói đã hơi khàn đi: “Ừm.”
Cô rũ mắt xuống đồng ý, không dám nhìn người trước mặt.
Chờ đến khi Thẩm Ngạn thay xong quần áo, anh lại lấy một bộ váy ngủ khác ra mặc vào cho Khương Thanh Thời.
Sau khi mặc xong, Thẩm Ngạn mới quay vào phòng tắm dọn dẹp không gian bị hai người làm cho bừa bộn.
Trốn ở trong chăn, khuôn mặt và cơ thể Khương Thanh Thời vẫn còn nóng bừng. Chỉ cần nghĩ đến những chuyện Thẩm Ngạn đã làm với cô trong phòng tắm, cô lại đỏ bừng mặt muốn trốn đi. Cô cảm thấy xấu hổ, thật sự rất xấu hổ.
Thẩm Ngạn dọn dẹp xong đi ra ngoài, nhìn người đang nhắm mắt giống như ngủ say, khẽ nhưỡng mày: “Đừng giả vờ nữa.”
Anh vén chăn lên giường, trầm giọng nói: “Anh biết em chưa ngủ.”
“…”
Khương Thanh Thời không nói nên lời, mở to mắt nhìn anh: “Anh không thể cho em chút mặt mũi sao?”
Thẩm Ngạn rũ mắt xuống, vén tóc cô ra sau tai, cúi đầu muốn hôn cô nhưng lại bị Khương Thanh Thời tránh được, đôi mắt ướt sũng kia mang theo chút quan ngại: “Vừa rồi anh đánh răng chưa?”
Thẩm Ngạn ngước mắt lên: “Chê anh à?”
“…Không phải.” Khương Thanh Thời tựa vào gối lắc đầu, thấp giọng nói: “Em cảm thấy hơi bẩn.”
Thẩm Ngạn hiểu ý của cô, anh cúi đầu phủ lên môi cô, thậm chí còn cắn nhẹ vào môi cô, sau đó mới nói với cô: “Đánh rồi.”
Khương Thanh Thời ồ một tiếng, đảo mắt, hỏi ngược lại anh: “Anh chê em à?”
Câu nào cũng bị Khương Thanh Thời bắt lý, Thẩm Ngạn dở khóc dở cười, anh gõ nhẹ lên trán cô: “Tâm trạng tốt lên rồi đúng không?”
Khương Thanh Thời ngẩn ra, sau đó tự giác nép vào lòng anh: “Tạm thời rất tốt.”
Dù sao thì vừa rồi cũng đã trút hết trong phòng tắm rồi.
Thẩm Ngạn ôm lấy cô, xoa đầu cô, thấp giọng nói: “Anh vẫn chưa hỏi em, em muốn xử lý chuyện này thế nào?”
Bọn họ không thể cứ quên đi như vậy. <!-- vuông -->
Khương Thanh Thời nằm im trong lòng anh hồi lâu, sau đó nói: “Em cũng không biết.” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, “Nếu là anh thì anh sẽ xử lý thế nào?”
Thẩm Ngạn nhẹ giọng nói: “Nếu người ta đụng vào em, em có thể coi như cố ý gây thương tích.”
Tuy rằng Khương Thanh Thời không bị thương nghiêm trọng, nhưng hành vi của thằng nhóc kia đã cấu thành động cơ cố ý. Mặc dù cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ vị thành niên ngây thơ, nhưng chỉ cần Khương Thanh Thời muốn, luật sư bên phía Thẩm Ngạn sẽ có cách để truy cứu trách nhiệm của cậu ta.
Khương Thanh Thời hơi ngẩn ra, khẽ ừm một tiếng: “Anh để em suy nghĩ đã.”
Thẩm Ngạn đáp lại: “Em đừng lo lắng, những chuyện khác cứ giao cho anh xử lý.”
“Em biết rồi.” Khương Thanh Thời ngáp dài trong lòng anh: “Thẩm Ngạn, em có hơi buồn ngủ.”
Thẩm Ngạn xoa đầu cô, nhẹ nhàng dỗ dàng: “Ngủ đi.”
Ở trong vòng tay của Thẩm Ngạn, Khương Thanh Thời thường chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Chưa tới một chốc sau cô đã nặng nề thiếp đi.
Vốn dĩ Thẩm Ngạn vẫn còn công việc phải xử lý, nhưng thấy cô ngủ say như vậy, anh sợ đứng dậy sẽ đánh thức cô, cuối cùng đành phải bỏ cuộc.
Anh không nỡ, anh hy vọng cô có thể ngon giấc.
–
Sau một giấc ngủ ngon, ngày hôm sau khi Khương Thanh Thời tỉnh dậy, Thẩm Ngạn đã không có trong phòng.
Khương Thanh Thời vốn cho rằng anh đã đến công ty, sau khi tắm rửa xong mở cửa đi ra ngoài thì cánh cửa phòng làm việc cách đó không xa cũng mở ra.
Hai người nhìn nhau, Khương Thanh Thời kinh ngạc: “Anh không đến công ty sao?”
Thẩm Ngạn: “Vết thương còn đau không?”
Anh lo lắng cho cô, cũng không muốn cô vừa thức dậy lại chỉ có một mình ở nhà.
Khương Thanh Thời lắc đầu: “Còn một chút thôi.”
Vốn dĩ vết thương cũng không nghiêm trọng, chỉ là cô có hơi sợ đau.
Thẩm Ngạn thở phào nhẹ nhõm: “Lát nữa em có muốn đến bệnh viện kiểm tra lại không?”
“Không cần đâu.” Khương Thanh Thời từ chối, “Thật sự không sao.”
Cô không muốn đi bệnh viện, Thẩm Ngạn cũng không ép buộc cô.
Hai người ở nhà ăn cơm xong, Thẩm Ngạn phải đến công ty. Khương Thanh Thời không muốn đi đâu cả, thầm nghĩ sẽ đợi ở nhà.
Thay quần áo xong chuẩn bị ra ngoài, bước chân của Thẩm Ngạn dừng lại, nhìn người đang ngồi trong phòng khách xem tivi: “Thanh Thời.”
Khương Thanh Thời ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”
Thẩm Ngạn rũ mắt nhìn cô, đưa ra lời mời: “Em có muốn đến công ty với anh không?”
Khương Thanh Thời sửng sốt: “Hôm nay sao?”
Thẩm Ngạn gật đầu.
“…”
Im lặng vài giây, Khương Thanh Thời do dự nói: “Hình như không thích hợp lắm thì phải. Em đến đó có làm phiền anh không?”
Thẩm Ngạn: “Không đâu.” Anh rũ mắt nhìn cô, trầm giọng nói, “Em có muốn đi không?”
Khương Thanh Thời khẽ chớp mắt: “Em không trang điểm được không?”
Cô không thể trang điểm bằng một tay.
Thẩm Ngạn không ngờ cô lại lo lắng về chuyện này, anh không khỏi bật cười, thấp giọng nói: “Vợ anh không trang điểm vẫn xinh đẹp.”
Đây là sự thật.
Khương Thanh Thời có vẻ đẹp tự nhiên, lúc không trang điểm cũng rất xinh đẹp.
Không có gì bất ngờ, Khương Thanh Thời rất hài lòng với câu trả lòi của Thẩm Ngạn. Nhưng cô vẫn có hơi lo lắng: “Em đi thẳng từ bãi đậu xe ngầm lên trên được không?”
Cô vẫn không muốn những người trong công ty Thẩm Ngạn nhìn thấy khuôn mặt không trang điểm của mình.
Thẩm Ngạn: “Được.” Anh cụp mắt nhìn cô, thấp giọng hỏi, “Anh giúp em thay quần áo nhé?”
“…”
–
Thay quần áo xong ra ngoài đã làm chậm trễ không ít thời gian. Chờ đến khi hai người thật sự rời khỏi hoa viên Hải Đường thì đã là hơn nửa tiếng sau.
Thẩm Ngạn hiếm khi đến công ty vào lúc giữa trưa, lúc nhìn thấy anh và Khương Thanh Thời cùng xuất hiện, các trợ lý trong nhóm trợ lý tổng giám đốc đều trợn tròn hai mắt.
Thẩm Ngạn đảo mắt nhìn sang, Phùng Hạng Minh lên tiếng trước tiên: “Tổng giám đốc Thẩm, bà chủ.”
“…”
Đây không phải là lần đầu tiên Khương Thanh Thời được trợ lý của Thẩm Ngạn gọi như vậy, nhưng lần này không hiểu sao cô lại có chút ngại ngùng, khẽ gật đầu: “Chào buổi trưa.”
Thẩm Ngạn nắm tay cô, nhìn vành tai đỏ bừng của cô, lặng lẽ cong môi: “Mọi người làm việc đi.”
Mọi người vội vàng giải tán, nhưng sau lưng vẫn đang âm thầm thảo luận sôi nổi về chuyện Khương Thanh Thời đến công ty lần này.
“Hình như hôm nay vợ tổng giám đốc không trang điểm đúng không nhỉ?”
“Không trang điểm sao? Trông cô ấy trắng trẻo xinh đẹp quá.”
“Trời ạ, không ai phát hiện hôm nay vợ tổng giám đốc ăn mặc rất đẹp sao? Dáng người cũng rất hoàn hảo….”
“Cô ấy cười lên trông rất chói mắt.”
“….. Hu hu, các cô có thấy cô ấy và tổng giám đốc Thẩm đan tay vào nhau không? Lúc trước tôi còn nghe người ta nói tình cảm vợ chồng của tổng giám đốc Thẩm và vợ không tốt, bây giờ xem ra đó đều là giả.”
“Chắc chắn là giả, cô quên rồi sao? Sinh nhật năm ngoái của tổng giám đốc Thẩm, chị Ngu đã đặt vé máy bay đi Paris cho anh ấy, lúc đó không mua được vé hạng thương gia, anh ấy đã ngồi khoang mười hạng ghế phổ thông để đi tìm bà chủ đón sinh nhật đấy.”
“Cái gì? Sao tôi lại không biết chuyện này?”
“Tổng giám đốc Thẩm không cho nói, tôi cũng vừa mới biết được chuyện này lúc tán gẫu với chị Ngu.”
“…”
Cửa văn phòng của tổng giám đốc đóng lại, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn không hề nghe thấy chút tiếng ồn ào nào ở bên ngoài.
Vào văn phòng, Thẩm Ngạn hỏi Khương Thanh Thời có muốn uống gì không.
Khương Thanh Thời: “Nước ấm là được.”
Thẩm Ngạn nói được.
Rót nước cho Khương Thanh Thời xong, anh cởi áo khoác ra treo lên móc treo quần áo rồi quay đầu nhìn cô: “Chán thì gọi anh.”
Anh phải giải quyết công việc trước.
Khương Thanh Thời lấy máy tính bảng mang theo ra: “Anh làm việc đi, em không chán được đâu.”
Một lúc sau, Phùng Hạng Minh ôm theo một chồng tài liệu đi vào.
Khương Thanh Thời đang ngồi trên ghế sô pha xem phim, không chú ý nhiều đến Thẩm Ngạn. Cô sẽ không làm phiền đến anh, nhưng Thẩm Ngạn thì ngược lại, thỉnh thoảng anh lại ngẩng đầu nhìn về phía Khương Thanh Thời, giống như muốn xác nhận xem cô có còn ở đó hay không.
Sau khi xem xong hai tập phim truyền hình, Khương Thanh Thời cảm thấy hơi buồn chán.
Cô nghiêng đầu nhìn người đang ngồi trên ghế văn phòng. Thẩm Ngạn đang bận rộn làm việc, ánh mắt tập trung đầy nghiêm túc. Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào phòng rồi dừng lại sau lưng anh, khắc họa khuôn mặt tuấn tú với các đường nét rõ ràng của anh.
Trong lúc vô thức, Khương Thanh Thời còn cảm thấy có hơi mê mẩn.
Thẩm Ngạn vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt sáng rực của Khương Thanh Thời. Anh nhìn cô, đứng dậy đi về phía cô: “Chán rồi à?”
Khương Thanh Thời hoàn hồn, chậm rãi lắc đầu: “Đâu có chán,” Cô nói, “Mắt có hơi mỏi thôi.”
Thẩm Ngạn cười nói: “Có muốn ra ngoài đi dạo không?”
“Không phải anh còn đang làm việc sao?” Khương Thanh Thời nghi hoặc, “Làm sếp là có thể tùy ý như thế à?”
Thẩm Ngạn đang định nói gì đó thì có tiếng gõ cửa. Anh nghiêng đầu bảo vào đi, Phùng Hạng Minh mở cửa đi vào, thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Thẩm, luật sư Ngôn đến rồi.”
Thẩm Ngạn hơi khựng lại rồi đáp: “Biết rồi, đưa cậu ta đến phòng họp đi, tôi tới ngay.”
Phùng Hạng Minh: “Vâng.”
Người đi rồi, Thẩm Ngạn nhìn Khương Thanh Thời, anh còn chưa kịp nói gì thì Khương Thanh Thời đã hiểu ý gật đầu: “Anh đi làm việc đi, nếu em buồn thì sẽ ra ngoài đi dạo một vòng.”
Thẩm Ngạn đáp lại: “Tìm một trợ lý đi cùng em cũng được.”
Khương Thanh Thời: “Anh cho người ta lương gấp đôi sao?”
Thẩm Ngạn: “Cũng được thôi.”
Chỉ cần trợ lý có thể chăm sóc tốt cho Khương Thanh Thời, đừng nói là tiền lương gấp đôi, cho dù thưởng cuối năm cao gấp đôi thì anh cũng chấp nhận.
“Anh đi nhanh đi.” Khương Thanh Thời bị anh làm cho dở khóc dở cười, thúc giục anh: “Đừng để luật sư chờ.”
Cô không biết luật sư đến đây vì mục đích gì, chỉ nghĩ rằng công ty của Thẩm Ngạn có dự án gì nên muốn hỏi luật sư.
Đợi Thẩm Ngạn đi đến phòng họp, Khương Thanh Thời nhìn đồng hồ, suy nghĩ vài giây rồi gửi tin nhắn cho Tư Niệm, hỏi cô ấy có nhận một đơn hàng lớn không.
Tư Niệm trả lời cô bằng một dấu chấm hỏi.
Khương Thanh Thời: [Tớ đang ở công ty của Thẩm Ngạn, muốn mời nhân viên công ty uống cà phê.]
Tư Niệm: [Cậu muốn tớ mệt chết à?]
Khương Thanh Thời: [Cậu chỉ cần nói có nhận hay không thôi.]
Tư Niệm: [Cậu nói trước cho tớ biết xem tớ phải làm bao nhiêu ly cà phê?]
Khương Thanh Thời không biết số lượng nhân viên trong tòa nhà văn phòng này, cô cầm điện thoại ra ngoài hỏi trợ lý đang bận rộn, sau khi nhận được con số chính xác, Khương Thanh Thời liền bỏ cuộc.
Cô không muốn Tư Niệm mệt chết.
Suy nghĩ một lúc, Khương Thanh Thời nói: [Chắc chỉ giao cho nhóm trợ lý tổng giám đốc thôi, hơn mười ly, cậu làm được đúng không?]
Tư Niệm: [Không thành vấn đề, lát nữa tớ sẽ mang đến cho cậu, vết thương của cậu thế nào rồi?]
Khương Thanh Thời: [Vẫn còn hơi đau.]
Tư Niệm: [Tớ có thể mắng cậu ta không?]
Khóe miệng Khương Thanh Thời cong lên: [Đương nhiên, cậu có thể mắng, bởi vì tớ cũng rất muốn mắng, vậy lát nữa cậu tự giao hàng sao?]
Tư Niệm: [Cô chủ Khương muốn tớ tự giao tới, vậy thì tớ sẽ đích thân đi giao.]
Khương Thanh Thời: [Được.]
Tư Niệm: [Lát nữa gặp.]
……
Hai người thống nhất xong, Khương Thanh Thời đi sang phòng trợ lý hỏi mọi người muốn uống loại cà phê nào.
Một nữ trợ lý xấp xỉ tuổi cô hỏi: “Bà chủ muốn mời chúng tôi uống cà phê sao?”
Khương Thanh Thời ừm một tiếng: “Các cô có muốn uống không?”
Nữ trợ lý: “Đương nhiên muốn, đồ bà chủ mời chắc chắn sẽ ngon hơn đồ của công ty.”
Khương Thanh Thời bị chọc cười, nhướng mày nói: “Ngoại trừ cà phê còn có món ngọt, mọi người có muốn ăn món ngọt không?”
Các trợ lý trong văn phòng trợ lý cũng không khách sáo với Khương Thanh Thời, lần lượt đưa ra yêu cầu của bản thân.
Khương Thanh Thời trả lời từng người một, gọi món cho mọi người.
Gọi món xong, Khương Thanh Thời hỏi bọn họ: “Lúc ở công ty Thẩm Ngạn nghiêm túc lắm đúng không?”
Nữ trợ lý nói chuyện với cô lúc nãy vội vàng gật đầu: “Siêu cấp nghiêm túc, nói cho cô biết, tuần trước tôi vừa bị tổng giám đốc Thẩm mắng đến phát khóc.”
Khương Thanh Thời: “Hả?” Cô sửng sốt, “Anh ấy hung dữ vậy sao?”
Nữ trợ lý hắng giọng, sờ sờ mũi: “Nhưng mà cũng do tôi bất cẩn, nếu không phải tổng giám đốc Thẩm cẩn thận thì có lẽ tôi đã khiến công ty lỗ một số tiền.”
“…”
Khương Thanh Thời trông có vẻ kiêu căng nhưng thật ra không hề lên mặt chút nào.
Trong vòng chưa đầy nửa tiếng, cô đã làm quen được với vài nữ trợ lý trong văn phòng trợ lý, thậm chí còn thêm Wechat của bọn họ.
Chờ đến khi Thẩm Ngạn và luật sư nói chuyện xong rời khỏi phòng họp, cô Thẩm của anh đã bị nhóm trợ lý vây ở giữa, nói đủ chuyện trên trời dưới đất.
Trên môi cô nở nụ cười rạng rỡ, khiến Thẩm Ngạn không thể rời mắt.
“Người đó là vợ cậu sao?” Người bên cạnh nói.
Thẩm Ngạn liếc nhìn anh ấy: “Ừm, lần sau giới thiệu cho hai người làm quen.”
Người đàn ông được gọi là luật sư Ngôn nhếch môi cười, quan sát Khương Thanh Thời vài giây rồi quay sang trêu chọc anh: “Dáng vẻ rất xinh đẹp, khó trách có thể khiến cậu nhớ thương nhiều năm như vậy.”
Thẩm Ngạn lườm anh ta: “Tôi nhớ thương cô ấy không phải vì nguyên nhân này.”
“Cũng không khác lắm.” Luật sư Ngôn không thèm nghe anh nói, chỉ tò mò hỏi: “Cô ấy có biết cậu từng yêu thầm cô ấy không?”
Thẩm Ngạn: “Câm miệng.”
“Ồ…” Luật sư Ngôn nhướng mày, giống như đang xem trò vui: “Không biết à?”
Anh ấy khẽ nhếch môi, trêu chọc Thẩm Ngạn: “Cậu giấu cũng kín thật đấy.”
Thẩm Ngạn lười để ý đến anh ấy, anh đi đến gần Khương Thanh Thời, gọi cô: “Thanh Thời.”
Khương Thanh Thời đang thảo luận về chuyện trang phục với nhóm trợ lý, nghe thấy giọng nói của Thẩm Ngạn, cô ngước mắt nhìn anh, có hơi sửng sốt: “Anh bận xong rồi à?”
Các trợ lý đều giải tán.
Thẩm Ngạn ừm một tiếng, giới thiệu cho cô: “Vị này là luật sư Ngôn.”
Tuy rằng Khương Thanh Thời không hiểu tại sao Thẩm Ngạn lại muốn giới thiệu luật sư cho cô, nhưng cô vẫn mỉm cười gật đầu với đối phương: “Luật sư Ngôn, tôi là Khương Thanh Thời.”
Người đàn ông nhếch môi đầy ngả ngớn, đôi mắt đào hoa lấp lánh đặt trên người Khương Thanh Thời, quan sát cô, nhưng điều kỳ lạ là ánh mắt này không khiến Khương Thanh Thời cảm thấy khó chịu: “Cô Khương rất xinh đẹp.”
Anh ấy không gọi Khương Thanh Thời là cô Thẩm, bởi vì Thẩm Ngạn từng nói với anh ấy, Khương Thanh Thời trước tiếc vẫn là Khương Thanh Thời.
Khương Thanh Thời: “?”
Người đàn ông chỉ sang bên cạnh, làm ra vẻ tiếc nuối nói: “Thẩm Ngạn được lợi rồi.”
“…”
<!-- vuông --> <!-- vuông --> <!-- AI CONTENT END 1 -->