"Cứ nhảy xuống đi, tôi đỡ cậu."
Nhìn từ xa, bóng dáng chàng trai thấp thoáng sau những tàng cây ngân hạnh, trên người cậu vẫn mặc bộ đồng phục trường tư thục sang trọng, gương mặt tinh xảo lạnh nhạt chợt thoáng qua chút ôn hòa sáng bừng lên giữa khung cảnh chiều mùa thu dịu dàng ấm áp.
Cậu ta đưa tay lên, hai cánh tay mạnh mẽ có lực, tuy chưa rắn chắc như những người đàn ông trưởng thành nhưng vẫn đem lại cho người khác cảm giác an toàn, được chạm đến vòng tay ấy chắc hẳn sẽ là một cảm xúc tuyệt vời biết bao nhiêu.
Đôi mắt cậu nhìn thẳng vào cô gái đang đứng e dè trên bờ tường cao, hai cánh tay vẫn trong tư thế sẵn sàng.
Chỉ cần cô ấy nhảy xuống, cậu sẽ tiến tới đỡ lấy ngay lập tức.
"Còn chần chờ gì nữa? Cậu không tin tôi đỡ được cậu à?"
Nghe thấy vậy, cô gái nhỏ lại càng lúng túng, khuôn mặt trắng nõn lộ rõ vẻ sợ hãi:
"Không, không phải vậy.
Chỉ là...!cao quá, tớ sợ..."
Chàng trai thầm thở dài, bức tường bao quanh học viện phải cao đến hơn hai mét, nhưng cũng không còn cách nào khác, đây là cách duy nhất để vào trường mà không làm kinh động đến giám thị.
"Nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể rồi nhảy xuống, tôi đảm bảo sẽ không để cậu chạm đất.
Con mèo trong lòng cậu không chịu được lâu nữa đâu."
Đúng rồi, cô chợt quên mất mình còn đang bế trên tay một chú mèo ướt sũng run lẩy bẩy, tiếng kêu yếu ớt của nó làm cô càng thêm bối rối.
Lỡ như cậu ấy không đỡ được thì phải làm thế nào đây?
"Sau hai phút nữa mà cậu không nhảy xuống, tôi sẽ ném con mèo trở lại ngoài kia."
Không phải một lời đe dọa, là một câu khẳng định, chàng trai bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng đôi tay vẫn giữ nguyên vị trí.
Phải biết rằng năm phút nữa là đến giờ giám thị kiểm tra xung quanh trường, nếu cả hai người không nhanh chóng rời đi, chắc chắn chú mèo kia khó có thể sống sót.
Cô gái biết rằng người trước mặt mình không hề thích nói đùa, liền ôm lấy chú mèo vùi sâu vào lòng mình hơn.
Sau đó cô khẽ vén phần tóc lòa xòa sang tai để lộ vầng trán thanh tú, đưa mắt nhìn xuống ước lượng độ cao, hít một hơi sâu, cuối cùng để cả người rơi xuống tự do.
Ánh mặt trời quay trở lại sau cơn mưa ngắn ngủi càng làm màu ngân hạnh thêm rực rỡ, chàng trai cảm thấy trong mắt như có một tia sáng dịu dàng lướt qua, ngay sau đó, cậu đã đỡ được cô gái trong vòng tay mình.
Một ngày đẹp trời của rất lâu về sau, cuối cùng chàng trai cũng hiểu được rằng, chỉ trong một khoảnh khắc, thứ ánh sáng vụt qua tâm trí ngày ấy đã rọi thẳng vào đáy lòng cậu, làm tan chảy trái tim cứng rắn bằng tất cả tình yêu thuần khiết, đáng yêu, chân thành nhất trên thế gian này.
Ánh sáng của tình yêu tươi đẹp như vậy, mong manh như vậy, là do cậu ngu ngốc không chịu nhận ra.
Đã bao lâu trôi qua rồi? Một phút, hay hai phút? Hoặc có lẽ mới chỉ vài giây mà thôi, cô gái nằm trong vòng tay cậu nhẹ như một đám bông, rõ ràng là mỗi bữa đều ăn rất nhiều, tại sao lại vẫn nhẹ như thế?
Ánh mắt hai người đều hiện diện bóng hình của đối phương, cũng không ai dám cử động, cô gái ngắm nhìn hàng lông mi dày rủ xuống trước mặt mình, nhìn đến mức khiến chàng trai bỗng trở nên bối rối, vội vàng cụp mắt, lại làm cậu phát hiện ra sơ mi của mình có chỗ nhăn nhúm vì bị cô níu quá chặt.
"Mạn Vũ...!Tô Mạn Vũ!"
Diệp Liên Thành cao giọng làm Tô Mạn Vũ chợt tỉnh giấc, xung quanh đã không còn màu sắc vàng rực của ngân hạnh, đây là hàng ghế sau trên xe của Diệp Liên Thành.
Hóa ra cô đã ngủ quên mất.
Giấc mơ ngắn ngủi ấy chân thực đến mức Tô Mạn Vũ vẫn cảm nhận được mùi hương thanh lạnh sạch sẽ của cậu thiếu niên quẩn quanh chóp mũi mình.
"Tô Mạn Vũ, đừng ngủ nữa, về đến nơi rồi."
Cô vẫn còn chưa tỉnh táo, thậm chí còn chưa phân biệt được đây là mơ hay thực.
Hai chân giống như đổ chì cứng ngắc không muốn động đậy chút nào.
"Từ từ đã anh Diệp! Đây là khu nhà tôi rồi, cảm ơn anh nhưng tôi tự đi được!"
Chỉ ngay một giây sau đó, Tô Mạn Vũ đã tỉnh táo hoàn toàn.
Diệp Liên Thành không có một chút kiên nhẫn nào với cô gái còn ngơ ngác trên xe, lại một lần nữa đưa tay bế cô lên, tay anh khéo léo tránh chạm vào bàn chân đã được băng bó cẩn thận.
Cô hốt hoảng nắm lấy vạt áo vest của anh, miệng vẫn không ngừng cất lời kháng nghị.
"Anh Diệp, như này không tiện lắm thì phải, tôi chỉ bị thương phần mu bàn chân thôi, không cần phiền đến anh như vậy đâu."
"Ừm, bây giờ dễ ngủ hơn rồi đấy." Anh khẽ mỉm cười, vờ như không nghe thấy cô nói.
Chị Khiết Khiết, hóa ra chị nói rất đúng, Tô Mạn Vũ hai mươi sáu tuổi đúng là một cô gái ngốc nghếch mê trai hết thuốc chữa, ngay cả nụ cười của Diệp Liên Thành cũng êm ái như nước mùa xuân.
Bầu không khí yên tĩnh giữa hai người vừa mờ ám vừa kì lạ.
Trong không gian nhỏ hẹp của thang máy, Tô Mạn Vũ nghe thấy tiếng trái tim mình đập dữ dội, có lẽ ngay cả Diệp Liên Thành cũng có thể nghe thấy, hai người gần nhau như vậy cơ mà.
Trái ngược hoàn toàn với cô, mặc dù cô có áp sát vào lồng ngực anh cũng chỉ thấy tiếng tim anh đập trầm ổn vững vàng.
Anh không hề làm gì khác, nhưng toàn thân vẫn toát ra vẻ tự nhiên.
Thang máy đã lên đến tầng hai mươi, Tô Mạn Vũ lấy hết dũng khí cố gắng kháng nghị thêm một lần:
"Anh Diệp, anh có thể để tôi tự đi không? Tôi muốn bàn với anh một chút về chuyện đền bù."
Đôi mắt Tô Mạn Vũ ngước lên hiện rõ vẻ chờ mong, nhưng một lúc sau vẫn không thấy anh trả lời.
"Anh Diệp?"
"Để sau đi."
Diệp Liên Thành từ chối thẳng thừng.
"Khi nào chân của cô Tô tốt hơn thì chúng ta sẽ nói về vấn đề này sau.
Cô cứ yên tâm nghỉ ngơi, tôi chưa cần gấp."
Nhưng cô gấp có được không? Tô Việt Bân có rất nhiều tiền, nhưng tai nạn là do cô làm, sao có thể để anh ấy chịu trách nhiệm thay như thế được?
Phải biết rằng chị Khiết Khiết còn khen ngợi cô vì đã trở thành một người có trách nhiệm hơn rồi đấy.
"Anh Diệp, số tiền ấy thực sự nằm ngoài khả năng của tôi.
Liệu tôi có thể trả góp được không?"
"Ừm, trả góp à..."
Diệp Liên Thành kéo dài giọng ra vẻ suy nghĩ.
"Đúng, trả góp.
Như vậy có được không? Tôi sẽ trả anh đúng hạn mỗi tháng."
Giọng Tô Mạn Vũ nhỏ dần, ngay cả cô cũng thấy đề nghị này không hợp lý một chút nào.
"Nếu cô Tô đưa ra được một lí do chính đáng, vậy thì tôi cũng có thể cân nhắc tình hình một chút."
"Anh Diệp, điều này...!Thật ngại quá, tôi thật sự rất nghèo.
Trong một thời gian ngắn tôi không thể xoay sở được một số tiền lớn như thế."
Tô Mạn Vũ càng nói lại càng cảm thấy xấu hổ, từ khi nào cô đã có thể nói dối không chớp mắt như vậy rồi.
Mà không, điều đó đúng mà, anh trai cô mới là người có tiền, hiện giờ cô còn chẳng có đồng nào trên người.
"Hóa ra cô Tô rất nghèo?"
Diệp Liên Thành khó tin nhướng mày, thậm chí còn suýt bật cười thành tiếng.
Dù là năm năm trước hay bây giờ, cô gái này vẫn luôn có thể nghĩ ra đủ mọi lí do để đạt được mục đích như vậy.
"Tự dưng tôi biến thành chủ nợ của cô Tô thì có vẻ không được hay lắm."
Còn chưa kịp đợi Tô Mạn Vũ cất lời, thang máy đã lên đến nơi.
Rất nhanh sau đó, hai người đã đứng trước cửa nhà, Diệp Liên Thành thả cô xuống, ngay lập tức cô cảm giác mình như được giải thoát, vội vàng kéo giãn khoảng cách giữa cô và anh.
"Mật khẩu là gì?"
Tô Mạn Vũ ngơ ngác, không phải anh muốn vào nhà cô đấy chứ?"Anh Diệp, cảm ơn anh, hôm nay tôi làm phiền anh nhiều quá.
Khi nào anh Diệp có thời gian tôi nhất định sẽ mời anh Diệp một bữa cơm.
Còn về chiếc xe, tôi có thể trả góp được không?"
Diệp Liên Thành cúi đầu nhìn thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trước mặt mình.
Cô gái này chưa đạt được mục đích là chưa chịu dừng phải không?
"Để tôi nghĩ xem nào...!bắt ép người khác thành con nợ quả thực không phải là một điều nên làm.
Cô Tô là người thành phố B phải không? Vậy thì cô Tô có thể giúp tôi vài chuyện được không? Nếu cô làm tốt thì coi như đền bù xong."
Nghe đến đó, mắt Tô Mạn Vũ chợt sáng rực, điều kiện này có vẻ dễ dàng hơn rất nhiều so với việc trả góp kia.
Nhưng chị Khiết Khiết đã nói rồi, cô phải luôn luôn cẩn trọng, không thể lúc nào cũng đồng ý người lạ nhanh chóng như thế được.
"Anh Diệp có thể nói cụ thể hơn là việc gì không? Tôi không phải là người thông minh, sợ rằng sẽ làm hỏng việc của anh."
"Cô Tô yên tâm, tôi không phải lừa đảo.
Tôi đã đến thành phố B công tác được một thời gian, đây là lần đầu tiên tôi đến đây nên còn nhiều thứ chưa quen.
Liệu cô Tô có thể giúp tôi được không? Hiện tại thì chưa có việc gì, nhưng sắp tới có lẽ tôi sẽ rất cần đến cô Tô."
Nhìn xem, cũng giống như Tô Mạn Vũ, anh giỏi nhất là nói dối không chớp mắt, trước đây anh đã từng đến thành phố B không dưới năm lần, thậm chí có lần còn ở lại đây hơn nửa tháng.
Thế nhưng đôi mắt Tô Mạn Vũ vẫn hiện rõ vẻ ngờ vực.
"Chà, nói rõ hơn thì, cô Tô sẽ có trách nhiệm giống như một người bạn vậy.
Tôi là một thương nhân, việc quan trọng nhất trước mỗi lần đầu tư là phải tìm hiểu thị trường.
Nhưng tôi lại là người thành phố S, nơi đó có rất nhiều điều khác biệt so với ở đây.
Liệu cô Tô có thể giúp tôi làm quen với nơi này hơn được không?"
Trong suy nghĩ đơn giản của Tô Mạn Vũ, đây là một điều hoàn toàn hợp lý.
Diệp Liên Thành không chỉ đẹp trai mà còn rất rộng lượng, và chắc hẳn cũng là một người kinh doanh giỏi.
"Ồ, thế thì tốt quá.
Vậy khi nào có việc cần anh Diệp cứ gọi tôi nhé.
Ngày hôm nay đã làm chậm trễ công việc của anh Diệp nhiều rồi, tạm biệt."
"Đợi đã."
Diệp Liên Thành cúi thấp người đối diện tầm mắt Tô Mạn Vũ.
Xem ra cô gái này đang rất vội vàng muốn đuổi anh đi.
"Bây giờ cô Tô không thể mời tôi vào nhà uống trà ư?"
Hai gương mặt cách nhau có lẽ chưa đến mười centimet, hơi thở hai người lặng lẽ đan cài.
Ở khoảng cách gần như vậy, Tô Mạn Vũ có thể nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt Diệp Liên Thành, đôi mắt anh dịu dàng chiều chuộng tràn ngập ý cười, cả mùi hương mát lạnh nam tính của anh ập đến làm mặt cô nóng bừng, vành tai nhỏ nhắn cũng dần đỏ lên.
"Ngại quá, nhà tôi không có trà."
Diệp Liên Thành ung dung mỉm cười nhìn cô gái trước mắt đang hết sức lúng túng.
"Vậy cà phê thì sao? Hoặc nước lọc cũng được.
Đừng nói là ngay cả nước lọc nhà cô Tô cũng không có nhé."
Vành tai Tô Mạn Vũ lại càng đỏ hơn, người đàn ông trước mặt cô không hề cảm thấy xấu hổ khi nói ra những lời ấy một chút nào.
"Được rồi, cốc nước này có lẽ nên để dành cho lần tới vậy.
Hẹn gặp lại cô Tô sau.
Nếu cần cô Tô có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào."
Diệp Liên Thành đứng thẳng dậy, chỉnh lại phần áo vest hơi xộc xệch.
"Hoặc nếu cô Tô cảm thấy mình cần một tài xế, vậy thì tôi cũng rất sẵn lòng.".