"Vãn Vãn, em nói xem, tại sao anh ta lại như vậy chứ!"
Mang theo khuôn mặt vẫn còn ửng hồng, Tô Mạn Vũ vội vàng đóng sầm cửa lại, đi vào phòng khách.
Vãn Vãn nghe thấy tiếng cô liền ngóc đầu dậy kêu một tiếng.
Lúc ấy, hai người đứng sát đến mức cô có thể nhìn rõ bóng hình mình trong đôi mắt anh, giống như điều duy nhất hiện hữu trong thế giới của Diệp Liên Thành chỉ có Tô Mạn Vũ.
Cô muốn đưa tay chạm thử lên hàng mi dài, chạm lên đôi mắt dịu dàng đẹp đẽ đó biết bao.
Diệp Liên Thành càng lại gần thì cô lại càng lùi về sau hơn nữa.
Cuối cùng, người cô gần như đã dính chặt lên tường, Tô Mạn Vũ không còn cách nào khác chỉ có thể giương mắt lên nhìn anh chờ đợi.
Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, nhìn đến mức khiến trái tim Tô Mạn Vũ hoảng loạn.
Ánh mắt hai người chiếu thẳng vào nhau, nhưng lại chỉ giống như anh đang nhìn một điều gì khác thông qua bóng dáng trước mặt mình.
Đôi mắt ấy đặt trên người Tô Mạn Vũ, nhưng lại không dành cho Tô Mạn Vũ dù chỉ một giây.
Cô chợt cảm thấy đầu óc quay cuồng, lần đầu tiên gặp mặt giữa hai người xa lạ có thể xảy ra tình huống như vậy không?
Có lẽ ánh nắng ấm áp chiếu vào từ bên ngoài làm đầu óc Tô Mạn Vũ càng trở nên trống rỗng, hoặc hẳn là do sáng nay cô dậy sớm hơn bình thường tận một tiếng, bây giờ cô không muốn nghĩ gì nữa mà chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Hi vọng chỉ cần nhắm mắt lại, cô sẽ không còn nghĩ về người đàn ông ấy nữa.
Không biết đã bao lâu trôi qua, linh hồn Tô Mạn Vũ bắt đầu chu du đến một nơi khác, ở nơi ấy cũng đang là mùa thu, ngân hạnh chuyển màu vàng rực, có lẽ là đẹp hơn mùa thu ở thành phố B một chút.
Trong không gian ấy, Tô Mạn Vũ thất thần nhìn tà váy đồng phục của mình cùng mái tóc mượt dài đang khẽ đung đưa.
Bức tường cao đến mức làm cô gái nhỏ cảm thấy choáng váng, hai chân run rẩy, giống như chỉ cần một giây sau sẽ bị gió thổi ngã.
Có tiếng nói quanh quẩn bên tai cô, thúc giục cô nhảy xuống, chỉ cần nhắm mắt lại rồi nhảy xuống mà thôi.
Không, Tô Mạn Vũ lắc đầu, với độ cao này cô có thể tưởng tượng được nếu nhảy xuống đôi chân mình sẽ phải chịu đau đớn đến mức nào.
Sẽ không đau một chút nào hết, tôi hứa.
Tiểu Vũ, mau nhảy xuống đi.
Sau một vài giây, cô lại nghĩ rằng, có lẽ sẽ không đau thật, cậu ấy đâu phải một tên lừa đảo.
Tô Mạn Vũ còn đang phân vân có nên đặt trọn lòng tin vào người ở dưới mà nhảy xuống hay không, thì chú mèo trong lòng bỗng dưng cào mạnh vào cánh tay cô.
Tô Mạn Vũ giật mình, đôi chân nghiêng ngả đổ về phía trước.
Cuối cùng cô cũng không đặt niềm tin nhầm người, bức tường cao như vậy, thế nhưng nhảy xuống một lúc rất lâu mà cô vẫn chưa cảm nhận được cơn đau nào truyền đến.
Cô đang nằm trong một vòng tay ấm áp, mùi hương thanh lạnh sạch sẽ vương vấn nơi chóp mũi lấp đầy tất cả những nỗi trống trải đang kêu gào trong lòng cô.
Cô nên thở phào nhẹ nhõm cảm ơn cậu ấy.
Thế nhưng, Tô Mạn Vũ không sao nhìn rõ được gương mặt chàng trai đã đỡ lấy mình, những hình ảnh trước mắt cô bây giờ giống như đang chìm trong màn sương mù dày đặc dần trở nên mơ hồ.
Cô đưa tay lên dụi mắt, hóa ra không phải sương mù che phủ khuôn mặt cậu ấy, là do nước mắt cô đang chực chờ rơi xuống làm điều đó.
Thứ đó càng lúc càng chảy xuống nhiều hơn, từng giọt tựa như chuỗi hạt đứt dây, từ hốc mắt xuống gò má, nóng hổi lại ngưa ngứa làm cô muốn gạt chúng đi.
Tô Mạn Vũ, sao lại khóc, sao lại đau lòng, cậu ấy không phải tên lừa đảo, cậu ấy không hề hứa suông cơ mà.
Đó là một ngày cực kì tuyệt vời, cô thậm chí còn cứu được một con mèo, đừng để nước mắt xen ngang chút vui vẻ quý giá ấy.
Tô Mạn Vũ khẽ thì thầm, giọng nói nhỏ đến mức chỉ mình cô nghe thấy.
Diệp Liên Thành không lừa đảo, cũng không hề hứa suông, nhưng tất cả điều ấy cũng chỉ là những lời lừa dối.
Cô đừng để vẻ ngoài thiên thần và ánh mắt dịu dàng của cậu ấy đánh lừa.
Diệp Liên Thành là một tên tồi tệ, tồi tệ đến mức dù cho đã trở thành một bà lão tám mươi tuổi với mái tóc bạc trắng, cô cũng không muốn nhìn thấy cậu ấy xuất hiện trước mắt mình thêm một lần nào nữa.
Diệp Liên Thành rất giỏi che giấu điều đó, chỉ cần một phút sơ sẩy nghe theo cậu ấy, vậy thì cả đời này chỉ có thể định sẵn là đau thương.
Dù chỉ là một nửa đau thương cũng sẽ trở thành vết sẹo mãi mãi không lành, cả hai người đều không ai giữ được trái tim nguyên vẹn thuở ban sơ.
Là Diệp Liên Thành ư? Sao có thể là Diệp Liên Thành?
Tô Mạn Vũ chìm trong cơn mơ màng đột nhiên cất tiếng hỏi.
Không phải Tô Mạn Vũ với mái tóc mượt dài trong bộ đồng phục xám trắng, người thắc mắc là Tô Mạn Vũ đã hai mươi sáu tuổi với những mảnh ghép kí ức không trọn vẹn.
Ngay cả Thượng Đế cũng không nỡ tách rời hình bóng hai người trong không gian ấy, hơi thở thanh xuân tươi mát tràn ngập khiến Tô Mạn Vũ chua xót.
Vì cả hai còn rất trẻ, đôi cánh của tình yêu cứ thế bay cao, cao đến nỗi thời gian chưa đủ sức chạm đến.
Cho đến khi rơi xuống mới biết rằng, năm rộng tháng dài trong thế giới này có sức tàn phá biết bao.
Thế nên, trong quãng thời gian tươi đẹp ấy, là Diệp Liên Thành đã mở cửa Vườn Địa Đàng cho Tô Mạn Vũ ư?
Cô đưa tay dụi mắt, hi vọng có thể xác nhận rõ ràng gương mặt của hai người, thế nhưng tất cả những hình ảnh ảo mộng cứ dần tan biến, cô cố gắng mở to mắt nhìn xung quanh.
Lúc mới vào nhà cô quên chưa bật đèn khiến phòng khách hiện giờ bỗng trở nên tối tăm ngột ngạt.
Giấc ngủ kéo dài gần tám tiếng đồng hồ khiến trái tim Tô Mạn Vũ cảm thấy đầy mỏi mệt.
***
Trung tuần tháng chín, thành phố B bước vào mùa thu, thời tiết mát mẻ khiến lòng người dễ chịu, nhưng không vì thế mà Tô Mạn Vũ có thể yên ổn trải qua những ngày nghỉ ngơi sau tai nạn tại quán cà phê.
Xui xẻo thay, mới ngày thứ hai từ sau khi Diệp Liên Thành đưa cô trở về từ bệnh viện, Tô Việt Bân đã phát hiện ra mức độ nghiêm trọng của vết thương trên chân em gái mình, lập tức bắt cô quay trở về nhà họ Tô.
Mang theo tâm trạng miễn cưỡng cùng Vãn Vãn trở về, Tô Mạn Vũ cũng không còn tâm trí mà nghĩ đến việc mình vẫn đang gánh trên vai một món nợ không hề nhỏ.
Dù sao cô cũng không có cơ hội gặp Diệp Liên Thành, ở đây cô bị quản rất chặt, nếu như để anh trai phát hiện ra chuyện đó, có lẽ cô sẽ không thể quay về nhà mình cho tới tận năm sau.
Cuộc sống của cô chủ nhà họ Tô không có quá nhiều điều thú vị, cả ngày chỉ quanh quẩn trong dinh thự, ngay cả ông bà Tô cũng nghĩ rằng khi nào vết thương trên chân cô khỏi hẳn mới có thể ra ngoài.
Ngày hôm qua thậm chí Tạ Nghiên Dương còn không kìm được mà cười nhạo cô rằng: "Công chúa cấm cung có lẽ đang rất buồn chán, nhưng lần này tôi không thể giúp được em rồi.
Mọi người nói đúng đấy, tôi cũng mong em nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm một vài ngày nữa thì hơn."
Mỗi ngày trôi qua Tô Mạn Vũ đều âm thầm đánh dấu trên tờ lịch, mong rằng thời gian có thể trôi qua nhanh hơn một chút, hơn nữa, cô còn đang chờ đợi Bạch Lộ Khiết đi công tác trở về.
Hội thảo về sức khỏe tâm lý mà bác sĩ của Tô Mạn Vũ đang tham gia phải đến giữa tháng mười mới có thể kết thúc.
Dạo gần đây, những giấc mơ rối bời ấy thường xuyên đeo bám cô mỗi đêm, như mơ lại như thực, cô rất muốn chia sẻ cho chị Khiết Khiết biết, nhưng cũng không còn cách nào khác kể hết sự tình cho một người đang cách mình tới nửa vòng trái đất một cách rõ ràng.
So với việc chờ đợi Bạch Lộ Khiết, Tô Mạn Vũ lại càng muốn gặp Diệp Liên Thành hơn.
Chẳng phải anh là nhân vật chính trong giấc mơ của cô hay sao?
Tất cả người làm nhà họ Tô đều biết cô chủ của mình là một người dành rất nhiều thời gian trong ngày để ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ.
Có trời mới biết trong đầu cô ấy đang chứa đựng những suy nghĩ gì, quản gia nhà họ Tô đã từng bật cười nói như vậy, ông là một trong số ít người biết về bệnh tình thực sự của Tô Mạn Vũ.
Tiểu thư lá ngọc cành vàng nhà họ Tô không chỉ là búp bê sứ vô hại, mà còn là một cô bé rất đáng yêu.
Đáng yêu đến mức khiến ông nhiều khi chỉ có thể cười xòa bất lực.
Đã không ít lần cô bé ấy cố gắng lấy lòng ông để có thể trót lọt trốn ra ngoài mà không bị ngài Tô phát hiện.
Quản gia Lý nhắm mắt thở dài, lần gần đây nhất Tô Mạn Vũ đã tặng ông một chậu hoa lớn, là loài hoa mà ông thích nhất, nhưng những bông hoa mà cô ấy hái lại đến từ chính khu vườn mà ông dày công chăm sóc bao lâu nay.
Đôi mắt to lấp lánh của cô bé ấy có sức thuyết phục người khác đến bất ngờ, dù cả vườn hoa có bị hái trơ trụi thì ông vẫn mềm lòng mà nhắm mắt làm ngơ.
"Tô Mạn Vũ, chỉ duy nhất một lần này thôi nhé."
Nghĩ đến đống đồ ăn vặt còn đang cất trữ ở nhà chưa kịp ăn, nụ cười của Tô Mạn Vũ lại rạng rỡ hơn một chút.
Không mất bao nhiêu thời gian, cô đã quay về tiểu khu Hải Thành, lúc vội vàng rời đi vài tuần trước, nét mặt Tô Việt Bân u ám đến mức khiến cô không dám nấn ná lâu.
Chính vì thế mà nhân cơ hội lần này cô phải mang tất cả chỗ đồ ăn đó về nhà họ Tô mới được.
Mấy năm gần đây, tiểu khu Hải Thành luôn được coi là một trong số những khu căn hộ đáng sống nhất tại thành phố B.
Hải Thành nằm ngay tại trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng đã trở thành niềm mơ ước của biết bao người trẻ ở thành phố này.
Những người có khả năng mua nhà ở đây không giàu sang thì phú quý, hơn nữa, chất lượng cuộc sống ở Hải Thành vẫn luôn là tốt nhất, với tất cả những dịch vụ đẳng cấp có giá trên trời.
Vào sinh nhật năm hai mươi tư tuổi của Tô Mạn Vũ, Tô Việt Bân đã tặng cho cô một căn hộ tại tiểu khu Hải Thành với lí do: "Các căn hộ ở Hải Thành không quá rộng, phù hợp cho một người sống, hơn nữa an ninh cũng rất tốt.
Một cô gái ngu ngốc như em sống một mình khiến anh không thể nào yên tâm được."
Tô Mạn Vũ biết mình rất vô lý, năm ấy cô mới chỉ vừa quay trở lại cuộc sống bình thường chưa bao lâu nhưng đã một mực đòi chuyển ra ngoài sống một mình, kiên quyết đến mức khiến Tô Việt Bân cũng chỉ có thể thở dài mà thỏa hiệp, kèm theo đó là một đống các quy định như để quản lý một cô bé vị thành niên.
"Không đi chơi quá mười giờ tối."
"Không dẫn đàn ông về nhà, kể cả là bạn bè cũng không được."
"Đàn ông có rất nhiều chiêu trò ngọt nhạt để lừa gạt em vào tròng.
Tốt nhất là không nên quá thân thiết với bọn họ."
"Và tất nhiên, ngay cả Tạ Nghiên Dương cũng là một trong số những tên đàn ông đểu cáng mà anh đang nhắc tới."
Tô Việt Bân cố tình nhấn mạnh khiến Tô Mạn Vũ chột dạ.
Không rõ vì sao, cô hoàn toàn có thể bày tỏ thái độ khách sáo và giữ được khoảng cách khi đứng trước mặt đàn ông, nhưng cậu chủ Tạ có lẽ là một ngoại lệ nho nhỏ.
"Vì Tạ Nghiên Dương là anh em tốt của anh trai.
Hơn nữa, Tạ Nghiên Dương không hề đối xử tệ với cô như lời Tô Việt Bân nói."
Đây là lý do mà rất nhiều lần Tô Mạn Vũ thầm nhủ cho bản thân.
Hoặc do cô cảm nhận được sự chân thành từ anh dễ dàng khiến người khác tin tưởng,
Tô Mạn Vũ, anh không phải Tô Việt Bân.
Anh muốn được là người đồng hành cùng em cả cuộc đời, nhưng không phải với tư cách là một người anh.
Tô Mạn Vũ đã hai mươi sáu tuổi rồi, dù cho cô chỉ có kí ức của bốn năm cuộc đời từ lúc hai mươi hai tuổi, cô vẫn hiểu được tâm tư của anh qua lời nói chất chứa tổn thương ấy.
Tạ Nghiên Dương, giá như anh biết rằng em không cố ý làm anh đau lòng như vậy.
Đâu phải chúng ta chưa từng thử cơ chứ?
Tô Mạn Vũ từng nghĩ rằng nếu như trước năm hai mươi hai tuổi cô chưa từng có bất cứ một mối tình nào, vậy thì Tạ Nghiên Dương chính là người đàn ông đã cùng cô trải nghiệm nụ hôn ngọt ngào đầu tiên trong cuộc đời..