Đột ngột nhận được câu hỏi mà mình không ngờ đến, anh có chút ngạc nhiên nhưng vẫn lạnh lùng đáp:
- Sao em lại hỏi vậy?
Nhật Mai thoáng im lặng, nếu thể hiện rõ nét sự ghen tuông thái quá của mình thì chẳng khác nào càng biến bản thân thành người hèn mọn trong tình cảm.
Không đáp lại câu hỏi từ anh, Nhật Mai tiếp tục với sợ ngờ vực do chính mình đặt ra:
- Anh trả lời em biết đi, anh có tình cảm với Hạ Phong sao?
Phúc Hiên dùng chính cách né tránh câu hỏi của Nhật Mai để đáp lại:
- Em đến đây có việc gì?
Sự phớt lờ câu hỏi của anh khiến cô ấy có chút xấu hổ, lại càng khiến Nhật Mai thêm phần hoài nghi về mối quan hệ giữa anh và Hạ Phong.
- Anh Hiên, anh có thể tha cho Vũ Thị một con đường sống không?
Nhật Mai vẫn một mực bảo thủ trong suy nghĩ, chuyện về Vũ Thị đã quá rõ ràng, cớ sao cô ấy không thể nhìn nhận một cách chính xác về tình trạng thực tại.
- Nếu là chuyện này thì anh không còn gì để nói.
Em về đi.
Anh quay lưng bước đi, Nhật Mai vội vã nắm lấy cánh tay anh níu lại:
- Tại sao anh lại tàn nhẫn với Vũ Thị như vậy chứ?
Anh nhìn Nhật Mai, chẳng biết phải thế nào thì cô ấy mới có thể nhìn nhận rõ mọi chuyện:
- Em phải hiểu rằng, nếu Vũ Thị không thể chống chọi được thì việc chuyển nhượng cho Maris là giải pháp tốt nhất.
Nhật Mai im lặng, ánh mắt không chấp nhận sự thật, lòng tự tôn quá cao không cho phép cô ấy chấp nhận thất bại lớn trong sự nghiệp.
Từ một giám đốc của Vũ Thị vững mạnh, công ty do Vũ gia làm chủ, nay lại sắp trở thành nhân viên thuộc công ty con dưới trướng của người khác, Nhật Mai cảm thấy đây là một sự sỉ nhục đối với bản thân mình.
- Nếu em không còn gì để nói thì về đi.
Nhật Mai nhìn thẳng vào mắt anh, giọng điệu đau khổ lại có chút suy sụp:
- Vậy còn chuyện của chúng ta thì sao?
Anh nhíu mày, cô ấy cứ liên tục đưa anh vào tình huống khó xử, nặng lòng:
- Giữa chúng ta thì còn chuyện gì?
Vì có chút lo lắng, Chí Kiên từ trong nhà bước ra, đứng trước cửa quan sát Phúc Hiên.
Hạ Phong ngồi bên trong tuy nóng lòng nhưng lại không thể làm gì khác, cảm giác cuộc trò chuyện bên ngoài đang dần trở nên căng thẳng.
Nhật Mai bước đến gần anh, mặt đối mặt, có chút đọng lệ nơi khóe mắt bởi sự ân hận của cô gái đã đánh mất đi tình yêu chân thành:
- Anh à, em đã thật sự rất ân hận rồi.
Suốt mấy năm qua em luôn sống trong dày vò, em nhận ra bản thân mình thật sự rất yêu anh.
Xin anh, cho em thêm một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại, có được không?
Những lời nài nỉ, hy vọng hàn gắn tình cảm trong tha thiết của Nhật Mai chỉ khiến anh càng thêm mệt mỏi.
- Anh xin lỗi, anh không thể.
Chưa kịp rời đi, Nhật Mai đã vội vàng lấy trong túi áo ra chiếc nhẫn cầu hôn mà anh trao cô ấy năm xưa.
Nhật Mai đưa chiếc nhẫn ra trước mắt anh, lệ cũng bắt đầu tuôn rơi vì không thể kiềm nén thêm được nữa:
- Anh còn nhớ chiếc nhẫn này không? Ba năm trước, chính anh đã quỳ xuống cầu hôn em, em không tin anh thật sự đã hết yêu em rồi.
Là anh giận em nên mới lạnh nhạt với em như vậy.
Dẫu có nói thế nào đi chăng nữa, Nhật Mai vẫn không chấp nhận được sự thật, vì một phút cô đơn mà sa vào vòng tay của người khác, để khi nhận ra thì đã quá muộn màng.
- Anh không còn yêu em nữa.
Đó là sự thật.
Những thứ thuộc về quá khứ, hãy để chúng ngủ yên đi.
Vừa dứt lời, anh đưa tay hất chiếc nhẫn Nhật Mai đang đưa ra trước mắt anh, bất ngờ bởi hành động diễn ra đột ngột, Nhật Mai không kịp phản ứng, đến khi định thần lại đã không còn nhìn thấy chiếc nhẫn đâu nữa.
Phía sau lưng cô ấy là hồ bơi, Nhật Mai vội quay người lại, tâm trạng hỗn loạn mà ngồi xuống thành hồ:
- Chiếc nhẫn...không được...
Cô ấy với tay xuống mặt nước, anh vẫn lạnh lùng đứng đó, Nhật Mai nhìn anh, hai hàng nước mắt chảy dài trên má:
- Sao anh lại nhẫn tâm đến vậy chứ?
Lúc này giọng nói của Nhật Mai rất lớn tiếng vì cú sốc, Hạ Phong ngồi ở phòng khách nghe thấy, cô vì quá sốt ruột nên gượng đứng dậy, bước được vào bước đã ngả nghiêng, thật may khi tay cô vớ được chiếc bàn bên cạnh, lấy lại thăng bằng, cô lê từng bước khó khăn đi về phía cửa.
Chí Kiên vô tình quay qua nhìn thấy cô đang chật vật bước đi, vội bước đến hỏi đỡ lấy cô:
- Cô đi đâu vậy? Sao không ngồi nghỉ?
Cô ngước nhìn Chí Kiên:
- Tôi nghe giọng chị Nhật Mai căng thẳng quá nên muốn ra xem sao.
Chí Kiên dìu cô bước đến cửa, cô không khỏi bất ngờ khi thấy Nhật Mai đang ngồi bên thành hồ bơi, thậm chí còn có hành động như đang muốn bỏ chân xuống nước.
Hạ Phong lo lắng quan sát:
- Chị ấy...
Nhưng anh đã bước đến, nắm lấy cánh tay Nhật Mai mà kéo cô ấy đứng dậy:
- Em đừng như vậy nữa.
Những chuyện không thể thì đừng tiếp tục phí sức.
Quá đỗi nhiều lần hụt hẫng khi níu kéo mối tình trong vô vọng, Nhật Mai hiểu rõ cô ấy cố chấp, nhưng vẫn không tài nào nhìn thẳng vào sự thật rằng Phúc Hiên đã không còn yêu mình.
- Anh cứ mặt em đi, em phải tìm lại chiếc nhẫn.
Vừa lúc trời rầm lên từng hồi, chỉ trong thoáng chốc vài giọt mưa đã rơi lấm tấm.
Nhưng Nhật Mai vẫn nhất quyết muốn lao xuống hồ bơi lạnh lẽo để tìm lại chiếc nhẫn cầu hôn năm xưa.
Hạ Phong lo lắng, tình hình thêm căng thẳng, cô quay sang nói với Chí Kiên:
- Anh Kiên, phải làm sao đây, trời mưa rồi, nếu chị Nhật Mai thật sự xuống hồ bơi thì nguy mất.
Chí Kiên cũng đang rối bời, không còn thời gian để kéo dài thêm:
- Tôi sẽ cản chị ấy lại.
Phúc Hiên bước đến cạnh Nhật Mai, một lần nữa kéo tay cô ấy lại:
- Mưa rồi, em mau về đi.
Nhật Mai hét lên trong kích động, ngữ điệu nghe ra còn có cả sự bực tức vì chính sự bất lực tột cùng của bản thân.
- Em sẽ không về nếu chưa tìm được chiếc nhẫn.
Chí Kiên cũng vội bước đến ngăn cản Nhật Mai, tiếp lời để giải quyết sự việc rối ren trước mắt:
- Chị à, anh hai nói phải, mưa rồi vậy nên chị hãy về đi.
Còn chiếc nhẫn, em sẽ tìm giúp chị.
Được chứ?
Vẻ mặt Nhật Mai vẫn còn đau đáu sự nuối tiếc:
- Nhưng...không được, chị phải tìm lại chiếc nhẫn.
Trông thấy Nhật Mai vẫn còn đứng ngây người ra chần chừ, Chí Kiên thêm lời khuyên nhủ:
- Em hứa sẽ giúp chị tìm được chiếc nhẫn.
Mưa càng lúc lại thêm nặng hạt, Hạ Phong ở trong nhà, nhìn thấy dì Liên liền khẩn trương cất lời:
- Dì à, trời mưa rồi, dì có thể giúp con mang ô ra ngoài cho mọi người không?
Cô nhắc đến nên dì Liên mới chợt nhớ ra, cuộc trò chuyện giữa anh và Nhật Mai diễn ra nãy giờ vẫn chưa kết thúc.
- Dì mang ô ra liền đây.
Dì Liên vội vã mang ô ra ngoài, anh cầm ô đưa cho Chí Kiên:
- Em đưa Nhật Mai ra xe giúp anh.
Chí Kiên gật đầu:
- Được, cứ để em.
Nói dứt lời anh trở vào trong nhà, bỏ lại phía sau ánh mắt u buồn, đau khổ của Nhật Mai đang nhìn theo.
Vừa bước đến cửa anh đã nhìn thấy cô, Hạ Phong bối rối nhìn anh, thôi thì phải tỏ ra không biết gì là tốt nhất.
Trông thấy trên người anh dính lấm tấm vài giọt nước mưa, cô vội nói:
- Chú bị ướt rồi, mau thay đồ kẻo cảm lạnh.
Anh hơi nhíu hai đầu chân mày, ánh mắt có chút khó hiểu nhìn cô:
- Chân cô đang bị đau, sao lại đứng ở đây?