Mấy ngày sau, cả nhà quyết định dành thời gian đưa bé Aine đến khu lịch vui chơi.
Kiều phu nhân rất cưng đứa cháu bé bỗng đầu tiên của Kiều gia.
Anh có chút suy nghĩ về chuyến đi lần này, cốt ý muốn tìm cách để cô đồng ý cùng đi, dẫu sao cô cũng làm việc tất bật hằng ngày, lại còn rất lạ lẫm với Nam Tô, được đi đó đi đây để biết thêm nhiều điều cũng là chuyện tốt.
Nghĩ là nghĩ trong lòng, nhưng để nói thẳng thừng ý nghĩ với cô thì anh vẫn có chút khó khăn.
Vã lại, nếu không khéo léo, chắc chắn Hạ Phong sẽ không đồng ý, cô vốn dĩ là người làm việc rất chăm chỉ và nghiêm túc.
Anh đang cố gắng vắt óc suy nghĩ ra một lý do thật hợp tình hợp lý.
Từ hôm qua, dì Liên đã xin phép về quê ít ngày vì có chuyện gia đình gấp.
Tuy vẫn còn nhiều người làm khác lo toan công việc nhưng những lúc rảnh rỗi không bận việc bếp, cô cũng ra sức hỗ trợ họ.
Cô đang lau dọn cầu thang, anh bước thẳng xuống một mạch, trên tay anh còn bế theo bé Aine.
Bé vừa nhìn thấy cô đã đưa hai cánh tay nhỏ nhắn ra phía trước:
- Ma...ma...
Cô biết rằng Aine đang muốn được cô bế, Hạ Phong mỉm cười:
- Cô phải làm việc rồi, một lát sẽ chơi với con được chứ?
Nhìn Aine thân thiết với Hạ Phong, anh phải thừa nhận rằng cô tuy còn trẻ nhưng lại rất thành thạo việc chăm sóc trẻ nhỏ:
- Xem ra Aine rất yêu quý cô.
Cô vừa luôn tay làm việc vừa đáp:
- Tôi cũng rất yêu quý Aine.
Cô bé thật sự rất đáng yêu.
Quả là cơ hội tốt không gì bằng, anh thuận buồm xuôi gió nói tiếp:
- Tôi có một đề nghị này...
Cô vừa ngạc nhiên lại pha chút tò mò, dừng tay đang dở dang công việc:
- Đề nghị? Chú nói đi.
Anh không chần chừ:
- Tôi nghĩ ngày mai cô nên cùng cả nhà đưa bé Aine đi du lịch.
Aine mến cô như vậy, cô còn giỏi việc chăm sóc trẻ nhỏ, có thể giúp mẹ tôi trông bé được chu toàn hơn.
Cô thấy sao?
Đúng như những gì anh nghĩ, cô có chút chần chừ, do dự.
Hạ Phong vẫn luôn nhận định mình là phận người làm, dẫu sao cũng có ranh giới người thượng lưu:
- Tôi có thể đi cùng mọi người sao? Nhưng đây là du lịch gia đình mà?
Anh gật đầu, lời nói thuyết phục nhỏ nhẹ:
- Kiều gia luôn xem mỗi người làm như thành viên trong gia đình.
Cô đừng e ngại vì điều đó.
Có cô cùng đi, mẹ tôi sẽ yên tâm hơn rất nhiều.
Aine cũng rất muốn như vậy.
Vừa nói xong anh đã nhìn Aine mỉm cười:
- Bác hai nói đúng không con?
Kế hoạch hoàn hảo không chút lỗ hổng, lại thêm cô bé Aine chịu hợp tác đến lạ lùng, môi đỏ chúm chím nở nụ cười hồn nhiên để lộ vài ba chiếc răng sữa vẫn chưa mọc đủ:
- Ma...ma...hì
Cô chưa kịp trả lời thì một giọng nói khác đã ập vào tai, giọng điệu rõ ràng cố tình kéo dài từng chữ:
- y cha, bác hai nói đúng không con?
Chí Kiên từ trên lầu đi xuống, dừng chân lại ở bậc thang ngay cạnh Phúc Hiên sau câu nói trêu anh trai mình.
Anh hơi nhíu mày nhìn Kiên, anh ấy chưa dừng lại ở đó, ghé sát tai Phúc Hiên mà phán câu nói thẳng thừng như đi guốc trong bụng:
- Anh chiêu trò thật.
Nói rồi Chí Kiên nhanh chóng bước đi, nếu không phải đang bế Aine trên tay, có lẽ anh đã ký đầu Chí Kiên rồi cũng nên.
Cô vẫn lưỡng lự, cứ cảm thấy ngại ngùng khi đương không du lịch gia đình lại có sự xuất hiện của người ngoài như mình:
- Chú à...tôi thấy tôi vẫn nên ở nhà thì hơn.
Có lẽ Aine cũng cảm nhận được mong muốn của bác mình, cô bé lại đưa tay về phía cô, lần này phát âm rõ ràng kèm theo ánh mắt tha thiết long lanh:
- Ma...ma...bế...
Xem ra anh có đứa cháu gái rất đáng đồng tiền bát gạo.
- Aine rất mến cô, nếu cô đi cùng, mọi người cũng sẽ thêm phần yên tâm.
Hơn nữa, đây cũng là ý của mẹ tôi.
Cô có chút ngạc:
- Ý của Kiều phu nhân sao?
Thật không ngờ anh có thể viện cớ nhuần nhuyễn như vậy, trông cô cứ chần chừ, do dự, anh nghĩ chỉ còn cách này để cô không thể từ chối:
- Đúng vậy, vậy nên cô hãy đi cùng mọi người.
Nếu anh đã nói thế, quả thật cô chẳng còn lý nào để không đi.
Từ trước đến nay cũng chưa từng được biết đi du lịch là gì, coi như lần này có thể học hỏi thêm nhiều điều.
- Được, nếu Kiều phu nhân đã muốn thì tôi sẽ đi.
———————————————
Căn phòng sa hoa, được trang hoàng bởi những món đồ bài trí đắt đỏ, thậm chí còn dát vàng xa xỉ.
Người phụ nữ tuổi trung niên đang ngồi trên ghế sofa, trông dung mạo trẻ hơn tuổi thật đến vài phần.
Từng ngón tay thon dài được sơn dũa tỉ mỉ, trang sức đính kim cương sáng loá.
Tay nâng tách trà trong sự kiêu sa, quý tộc:
- Lại là toà soạn báo Kiến Văn đưa tin soi mói.
Tôi thừa biết bà giám đốc kia cứ muốn nhắm vào Triệu Nghi Thuần tôi mà.
Người nam quản lý ngồi ở phía đối diện, chẹp miệng một tiếng ngao ngán:
- Nếu là diễn viên non nớt mới vào nghề, rất nhiều người muốn được cánh báo chí săm soi, viết càng nhiều bài về đời tư của họ càng tốt.
Đằng này cô đã quá nổi tiếng, những việc như thế chỉ gây thêm phiền phức cho cô mà thôi.
Triệu Nghi Thuần đặt tách trà xuống bàn thuỷ tinh, có hơi mạnh tay tạo nên âm thanh chói tai.
Bà ấy đứng dậy, chiếc đầm dài được dịp buông xõa, vóc dáng cao ráo, thon thả lại săn chắc ở tuổi trung niên khiến các cô gái đôi mươi còn phải ganh tị.
Bước vài bước đến trước một tấm ảnh vẽ chân dung được đóng khung kỹ càng treo trên vách tường, ánh mắt Triệu Nghi Thuần sắc sảo nỗi hận thấu tâm can.
Những ngón tay thon dài chạm nhẹ vào gương mặt của đứa bé chỉ tầm vài tháng tuổi được hoạ trong ảnh:
- Bà ta nghĩ chỉ vài bài báo rác rưởi kia thì sẽ gây ảnh hưởng đến tôi được sao? Nực cười.
Rồi bà ta sẽ phải trả giá cho tất cả những gì mình đã làm.
Người quản lý thở dài, một câu chuyện ân oán nghĩ đến đã thấy đau đầu:
- Gieo nhân nào sẽ gặt quả đó.
Bà ta không thể nhởn nhơ, thanh thản cả đời được.
À phải rồi, tại sao cô lại ra quyết định tạm gác lại việc tiến hành quay bộ phim "Đường vòng đến bên em" vô thời hạn?
Triệu Nghi Thuận từ tốn, phong thái quyền quý bước đến ghế ngồi xuống:
- Vì tôi chưa chọn được nữ chính phù hợp.
Người quản lý có thắc mắc lớn:
- Tôi nghe phong phanh có tin tức nói rằng diễn viên Tú Nguyệt là người rất thích hợp, khả năng giành được vai diễn cũng rất cao.
Triệu Nghi Thuần lắc đầu, nụ cười nhạt như nói lên tất cả:
- Đó là nhận định của netizen và đạo diễn, còn tôi thì không.
Với vai trò là nhà sản xuất phim lần này, tôi muốn nữ chính phải được chọn lựa thật kỹ càng, thật phù hợp.
Không phải chỉ chạy theo độ hot và sức ảnh hưởng hiện tại như Tú Nguyệt.
Những lời Triệu Nghi Thuần nói hoàn toàn có căn cứ và lý lẽ riêng, tuy nhiên cũng không thể vì vậy mà quản lý lược bỏ quan điểm của chính mình:
- Nhưng Tú Nguyệt là gà nhà, cô dứt khoát lược bỏ cô ấy ra khỏi dự án phim lớn này, cô không nghĩ các bài báo và những trang mạng sẽ lại thổi phồng đưa tin lá cải?
Triệu Nghi Thuần lắc đầu:
- Tôi là ai chứ? Không phải kẻ non nớt mới vào nghề, sấm nào còn bất ngờ trên hàng cây đứng tuổi.
Dù là gà nhà thì đã sao? Tú Nguyệt đã có rất nhiều tác phẩm tạo được tiếng vang rồi còn gì.
Cái tôi cần là một người thật sự phù hợp, người có thể đưa bộ phim trở thành dấu ấn sâu sắc nhất có thể trong lòng khán giả.
Đây cũng là dịp để tôi chọn lựa thêm người tài mới.
Nếu làm được sẽ vẹn toàn đôi đường.
Những lời giãi bày thẳng thừng, cụ thể lại quyền lực trong từng câu chữ, mang theo sự tự tin, quyết đoán của bà ấy khiến người quản lý không còn bất kỳ lời nào để phản biện thêm:
- Nếu mục đích của cô đã rõ ràng như vậy thì tôi cũng nóng lòng chờ đợi nữ chính phù hợp có thể đảm nhận vai diễn nặng ký lần này.