Xe taxi chạy thẳng vào khoảng sân trống của cô nhi viện Thiên Sứ.
Cô và Khang Triết vừa bước xuống đã thấy các bảo cùng các bé niềm nở ra đón.
Dì Loan bước đến ôm chằm lấy cô:
- Ôi Hạ Phong, con về rồi.
Nào, để dì xem, sao dạo này trong con ốm vậy? Công việc bận quá nên ăn uống không điều độ sao?
Quả thật công việc đóng phim và làm đại sứ rất bận rộn nên đôi lúc cô ăn uống không mấy điều độ.
Nhưng chuyện chính khiến cô dạo gần đây ốm đi trông thấy là vì đang mang thai.
Nhưng Anh Sa không thể nói chuyện này ra được.
Dù bây giờ cô nổi tiếng là diễn viên Vương Anh Sa bề thế, nhưng đối với dì Loan, cô mãi mãi là Hạ Phong mộc mạc, thuần khiết mà dì ấy yêu thương.
Cô nhìn sang Khang Triết, vui vẻ giới thiệu anh ấy với mọi người:
- Đây là anh Khang Triết, bạn của con.
Hôm nay anh ấy cùng con về đây để thăm các bé cũng như mọi người.
Khang Triết gật đầu chào các bảo mẫu, anh ấy còn khuỵ chân bế một bé nhỏ đang đứng phía dưới:
- Con tên gì? Mấy tuổi rồi?
Đứa bé trai gương mặt bụ bẫm vô cùng đáng yêu, sự nhẹ nhàng của Khang Triết khiến đứa trẻ cảm thấy gần gũi, nó mỉm cười:
- Dạ cháu tên An.
Năm nay cháu sáu tuổi, sang năm là được vào lớp một rồi chú ạ.
Mọi người mỉm cười, bé An ngày nào mang bệnh thận bẩm sinh, cả người ốm yếu thường xuyên phải chạy thận hằng tuần, giờ đây đã khoẻ mạnh lém lỉnh thế này.
Tất cả là nhờ vào số tiền của Phúc Hiên năm đó đã giúp bé An có thể phẫu thuật cấy ghép thận, ngoài ra cô nhi viện cũng có thêm một khoảng chi phí trang trải đáng kể.
Từ sau khi cô nhận lại thân phận, tiền tài vật chất không thiếu thứ gì, Anh Sa đã hết lòng tài trợ chi phí sinh hoạt hằng tháng cho cô nhi viện.
Còn bỏ ra một khoảng tiền lớn để tu sửa lại nơi đây thật khang trang.
Cô muốn các bảo mẫu và các bé có một mái ấm thật tươm tất, vững chãi.
Giờ đây cô giàu sang thì tuyệt đối không để họ chịu thiệt thòi, khổ cực như xưa nữa.
Cô xoa đầu bé An, giọng nói nhỏ nhẹ:
- Lâu ngày không gặp, hôm nay trong con lớn hẳn ra.
Dì Loan vội cất lời trong sự niềm nở:
- Thôi chúng ta mau vào trong đi.
Mọi người vui vẻ quây quần bên nhau, cô cùng Khang Triết chia bánh kẹo cho tụi nhỏ.
Anh Sa bế một bé gái, trông cô bé rất yêu mến cô, Khang Triết nhìn nụ cười rực rỡ như nắng mai, vừa ấm áp lại dịu dàng của cô khiến anh ấy cảm nhận sự rung động của trái tim đến bồi hồi.
—————————————
Trong gian phòng nhỏ, dì Loan không khỏi khó hiểu nhìn cô.
Anh Sa đột ngột bảo rằng có chuyện muốn nói với dì ấy, đặc biệt cần sự có mặt của Khang Triết.
Ngồi xuống ghế, dì Loan nhẹ nhàng cất lời:
- Hạ Phong à, có chuyện gì quan trọng mà trông con căng thẳng vậy? Mau nói dì biết đi.
Cô nhìn sang Khang Triết, đâu biết sự thật phũ phàng đau lòng, nhưng cô biết rõ bản thân cần phải làm điều này, vì đây cũng là mong ước của dì Loan.
Anh Sa ngồi xuống, nắm lấy bàn tay khô ráp, chai sần của người mẹ của hàng trăm đứa con:
- Dì à, hôm nay mục đích chính con trở về, là vì chuyện liên quan đến anh Vĩnh An.
Dì Loan ngỡ ngàng khi nghe cô nhắc đến tên người con trai quá cố của bà ấy, trong khi Khang Triết vẫn đứng ngay ra đó mà không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì.
Giọng nói dì Loan lắp bắp, mỗi khi nhắc đến người con trai đoản mệnh, bà ấy liền thấy nỗi đau bủa vây tâm can người làm mẹ.
- Con...con nói chuyện có liên quan đến Vĩnh An? Là chuyện gì chứ?
Khang Triết khẽ nhíu mày, anh ấy đang bị dẫn dắt vào vòng hoang mang, chỉ biết tập trung lắng nghe triệt để.
Anh Sa nhẹ giọng, cô đã rất khó khăn để đi đến được ngày quan trọng như hôm nay:
- Điều dì mong mỏi suốt nhiều năm qua, giờ đây đã thành sự thật.
Con đã đưa người mang trái tim của anh Vĩnh An đến gặp dì.
Ánh mắt dì Loan đỏ lên, mi mắt không ngừng chớp nhẹ vì sự bất ngờ và dòng cảm xúc hồi hộp trong lòng.
Nghe cô nói vậy, Khang Triết cũng bàng hoàng, tuy chưa nhận định rõ ràng nhưng đã cảm nhận được người cô vừa nói đến chính là mình.
Không để họ chờ đợi thêm, cô đứng dậy nhìn về phía Khang Triết:
- Anh Khang Triết chính là người được cấy ghép trái tim của anh Vĩnh An.
Người mà suốt mười tám năm qua dì vẫn luôn trông ngóng từng ngày, mong được một lần gặp mặt.
Khang Triết sốc đến xém khụy chân ngục ngã, cô tiến đến Khang Triết, lúc này lời nói đến lời nói anh ấy thốt ra cũng thấy nghèn nghẹn:
- Em nói vậy...nghĩa là...
Cô lập tức nói:
- Người hiến tim cho anh chính là anh Vĩnh An, con trai của dì Loan.
Khang Triết lặng người, anh ấy rơi vào một mớ hỗn độn.
Rõ ràng bà Mai Hiền Doanh đã nói với anh ấy rằng phía gia đình người hiến tạng đã chuyển sang nước ngoài sinh sống và không để lại bất kỳ thông tin liên lạc nào.
Nhưng tại sao bây giờ sự việc lại thành ra thế này.
Dì Loan cố ghìm sự xúc động, chuyện này vốn dĩ là điều dì ấy rất mong chờ nhưng vì đến quá đột ngột nên không thể tránh khỏi hoang mang, bối rối.