Xe vừa chạy vào sân, dừng bánh trước cửa nhà, anh đã vội vã chạy lên phòng tìm cô.
Anh Sa nằm trên giường, sắc mặt tái đi, không ổn một chút nào.
Anh ngồi xuống, nắm lấy tay cô:
- Em thấy thế nào? Đau lắm sao?
Cô nắm chặt tay anh, cảm giác đau âm ỉ vùng bụng rất khó chịu.
Anh Sa gật đầu:
- Em...không biết tại sao lại đột ngột đau như vậy.
Vừa lúc Kim Châu bước vào, anh lo lắng nhìn cô ấy:
- Bác sĩ vẫn chưa đến sao?
Kim Châu rầu rĩ:
- Vẫn chưa.
Tôi đã gọi điện hối thúc nhưng vì bị kẹt xe nên bác sĩ chưa đến được.
Bất chợt nghe tiếng chuông cổng, anh vội nói:
- Có lẽ bác sĩ đến.
Kim Châu cũng khẩn trương:
- Để tôi xuống mở cổng.
Cô cố sức cất lời:
- Anh à, con của chúng ta sẽ không sao, đúng chứ?
Nghe cô nói ra lời này, anh biết cô đang rất lo lắng, Phúc Hiên khom người hôn lên trán cô trấn an:
- Em đừng lo, sẽ không sao cả.
Sau khi bác sĩ thăm khám xong, rõ ràng sức khỏe cô vẫn ổn định nhưng lại đột ngột đau bụng quằn quại đến vậy.
Hỏi ra mới biết cô đã dùng trà hoa cúc cam thảo.
Vị bác sĩ vội kê cho cô một toa thuốc, Kim Châu liền đi mua, trong lúc cô nghỉ ngơi, anh và bác sĩ đã ra phòng khách để tiện trao đổi.
- Trà hoa cúc và cam thảo vốn dĩ được khuyến cáo không nên dùng cho phụ nữ mang thai.
Cả hai loại đều mang đến nguy cơ sảy thai hoặc sinh non, ngoài ra còn thể gây ra một số dị ứng hay ảnh hưởng đến hệ tuần hoàn của thai nhi.
Vị bác sĩ nói thêm:
- Hơn nữa, khi kết hợp hai loại nguyên liệu này lại với nhau, mức độ nguy hiểm càng tăng cao.
Vậy nên trong suốt quá trình mang thai, thai phụ cần phải thật kỹ lưỡng trong ăn uống.
Hiện tại tình trạng cô ấy đã ổn, chỉ cần nghỉ ngơi, uống thuốc đúng giờ và tuyệt đối không dùng trà hoa cúc cam thảo trong thai kỳ nữa.
Anh gật đầu, tâm trạng lo lắng thấp thỏm cũng giảm bớt, nhưng song song đó trong lòng lại đang dậy sóng những hoài nghi.
- Tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ.
Anh trở lại phòng, nhìn thấy cô đang chìm vào giấc ngủ.
Anh bước vào phòng tắm, tiếng xả nước vô tình khiến cô thức giấc.
Anh Sa ngồi dậy, kiểm tra điện thoại xem có tin nhắn nào về công việc để không bỏ lỡ.
Vừa cầm điện thoại lên, đúng lúc cô nhận được cuộc gọi từ Tôn Châu.
Anh Sa bắt máy, anh ấy lập tức cất lời:
- Alo, em đã về nhà chưa? Anh sang đón em đến nhà hàng dùng bữa được không?
Nếu là trước đây thì chuyện này đối với cô rất bình thường, nhưng bây giờ Tôn Châu vẫn chưa biết chuyện của cô và Phúc Hiên nên có chút rắc rối.
Cô đang rất mệt mỏi vì sức khỏe không tốt, nhẹ nhàng đáp:
- Hôm nay chị Kim Châu nấu cơm nên em đã dùng bữa rồi.
Hẹn anh ngày khác nha.
Nghe giọng nói ỉu xìu của cô, Tôn Châu lo lắng:
- Em không khỏe sao? Nghe giọng của em khác mọi khi lắm.
Dù cô cố tỏ ra bình thường nhưng qua giọng nói cũng không thể giấu được Tôn Châu.
Anh Sa chỉ có thể nói bừa một lý do:
- Em vẫn bình thường mà, chắc do em đang buồn ngủ thôi.
Tuy vậy trong lòng Tôn Châu vẫn thể nguôi bớt sự lo lắng:
- Nếu vậy em nghỉ ngơi đi.
Nếu thấy không khoẻ nhớ nói anh biết, anh sẽ đưa em đi khám.
Cô đành nói thuận theo ý Tôn Châu:
- Em biết rồi.
Vậy em cúp máy đây.
Anh từ phòng tắm bước ra, thấy cô đã tỉnh giấc liền bước đến giường, ngồi xuống cạnh cô:
- Anh làm thức giấc sao?
Cô lắc đầu:
- Không phải, do em không ngủ được thôi.
Mà lúc nãy bác sĩ có nói vì sao em lại bị như vậy không?
Anh vòng tay ôm cô, Anh Sa tựa đầu vào ngực anh.
Phúc Hiên nói với cô về lời của bác sĩ, cũng may là đứa bé không sao, nếu không có lẽ cô sẽ rất ân hận dù cô không hề biết chuyện loại nước đó sẽ gây ảnh hưởng đến thai nhi.
- Anh có nhờ Kim Châu nấu cháo rồi.
Lát nữa anh mang lên cho em.
Cô ngước mắt nhìn anh:
- Em không muốn ăn cháo.
Dạo gần đây em cứ hay dễ bị buồn nôn, đâm ra chán ăn.
Anh hôn lên cổ cô, giọng nói dịu dàng:
- Vậy em muốn ăn gì? Anh sẽ mua cho em.
Cô cất lời có chút nũng nịu:
- Em muốn uống nước ép trái cây đóng hộp.
Anh nghe vậy liền nói:
- Không được, nước ép đóng hộp toàn chất bảo quản, em không nên uống, hơn nữa còn đang mang thai.
Cô nắm tay anh, lời nói nài nỉ:
- Nhưng mà em thèm, em muốn uống, em sẽ uống ít mà, một chút thôi.
Anh vẫn nhất quyết không thuận theo:
- Ngoan, nghe lời anh đi, nước ép đóng hộp không tốt đâu em.
Vì đang mang thai nên tính tình của cô có chút thay đổi, dễ hờn dỗi bình thường cũng là điều dễ hiểu.
Anh Sa nằm xuống giường, cô phủ chăn qua đầu, trùm kín người, rồi nhõng nhẽo:
- Em thèm, em thèm mà, anh mua cho em đi.
Anh nằm xuống cạnh cô, đưa tay kéo nhẹ chăn xuống:
- Thôi mà, em còn thèm gì khác không?
Cô muốn kéo chăn lên che mặt những bị anh chặn lại:
- Em chỉ muốn uống nước ép trái cây đóng hộp.
Anh thật hết cách, trông có thế này sao mà không siêu lòng cho được.
- Thôi được rồi, bây giờ anh mang cháo lên cho em.
Ăn rồi uống thuốc, ngày mai anh mua nước ép cho.
Cô ôm cổ anh, giọng nói nhỏ nhẹ:
- Là nước ép đóng hộp.
Anh hôn lên môi cô:
- Anh biết rồi.