Xem ra anh cũng hoàn toàn không chấp thuận chuyện này:
- Không được.
Tôi sẽ đi tìm chủ trọ.
Anh vừa định bước đi thì cô đã lo sợ mà nắm tay anh kéo lại:
- Đừng mà chú à.
Không được đâu, xin chú đừng làm vậy.
Anh khựng chân lại, cô cũng vội bỏ tay ra khỏi tay anh, cảm thấy bối rối vì hành động vừa rồi của bản thân, ánh mắt cô lo lắng, sự sợ sệt, khẩn cầu hiện rõ trên gương mặt.
- Chú mà đến gặp chủ trọ thì tôi sẽ bị đuổi mất.
Thái độ của anh rất điềm tĩnh:
- Tôi sẽ lựa lời nói chuyện, không nói bất kỳ điều gì liên quan đến cô.
Kim Châu bước đến cạnh Hạ Phong:
- Nếu anh không thể nói ra được người anh quen biết là ai trong khu trọ và vì sao anh lại đến đây thì chắc chắn anh không thể rời đi đâu.
Mà nếu anh nói ra Hạ Phong, chắc chắn con bé sẽ bị đuổi.
Trước giờ anh chẳng để tâm đến những việc như thuê trọ, cũng không rành về những chuyện thế này.
Bởi lẽ gia thế giàu có như anh thì đâu cần phí hoài thời gian tìm hiểu chuyện chẳng mấy dính líu đến cuộc đời mình.
Đối với cô, khu trọ này tuy có quy định gắt gao hơn so với những khu trọ khác, tuy nhiên giá cả rất hạt dẻ so với mặt bằng chung.
Nơi ở lại sạch sẽ, đủ rộng để sinh hoạt.
Một nơi tốt như vậy, nếu bị đuổi đi thì cô tìm đâu ra chỗ ở mới phù hợp hơn.
Anh vẫn từ tốn, không chút hấp tấp, vội vàng:
- Nghiêm trọng đến vậy sao?
Kim Châu gật đầu:
- Đúng vậy.
Tôi nghe kể trước đây chủ trọ có một khu trọ khác nữa, chỗ đó cho cả nam nữ ở cùng.
Nhưng chẳng may đã xảy ra sự cố đâm chém giành giật người tình, nghe đâu là có thiệt mạng.
Vì vậy sau khi xây cất nên khu trọ mới này, chủ trọ đã nhất quyết quản lý khu trọ an ninh tuyệt đối, không cho nam nữ ở chung, cũng như cấm kỵ nam hay nữ đưa người yêu về phòng.
Hạ Phong lo lắng, nghĩ đi ngẫm lại cũng không thấy cách nào tốt hơn ngoài cách thuyết phục anh ở lại:
- Chú à, hay như vậy đi, chú chịu khó ở lại đây một đêm thôi.
Chú nghỉ ngơi phòng của tôi đi, tôi sẽ sang ở nhờ phòng chị Kim Châu.
Không gây ảnh hưởng đến chú đâu.
Trái ngược với những gì cô nghĩ, Kim Châu đã dập tắt hoàn toàn hy vọng cuối cùng của cô.
Cô ấy bước vào trong phòng của mình rồi nói:
- Không được đâu.
Chị chỉ muốn ở một mình thôi.
Phòng của em dư sức ở hai người mà.
Vậy nha, chị đi ngủ trước đây.
Vừa dứt lời Kim Châu đã đóng cửa lại, cô ngây người đến chẳng kịp phản ứng.
Năng lượng đẩy thuyền của Kim Châu thật sự quá mạnh mẽ để bây giờ cô lại lần nữa đối mặt với tình huống khốn khó.
Cô và anh đưa mắt nhìn nhau, nếu khung cảnh xung quanh lãng mạn thêm một chút thì trông cũng rất ra gì và này nọ.
Bỗng Kim Châu hé nhẹ cánh cửa, Hạ Phong liền tỏ ra vui mừng, nhưng nào ngờ Kim Châu chỉ nói thêm vài lời nhắc nhở:
- Hai người định đứng ngoài đó đến bao giờ? Kẻo lát nữa chủ nhà hay ai trông thấy rồi mách lại thì khổ đấy.
Nói xong Kim Châu tiếp tục đóng cửa, bỏ lại Hạ Phong đang bối rối đối mặt với anh.
Cô lo lắng đến sắp đứng không vững.
Bỗng những âm thanh lộp bộp rơi liên tiếp trên mái tôn, mưa lại kéo đến, gió nổi lên lạnh lẽo.
Dường như do ảnh hưởng của bão, chỉ trong thoáng chốc mưa đã xối xả, mang theo cả sấm chớp đùng đùng.
Chẳng còn cách nào khác, cô chủ động cất lời:
- Mưa rồi, hay chú vào trong ngồi đi, đứng ở đây hoài cũng không phải cách.
Cô quay lưng đi vài bước rồi ngoái đầu lại nhìn anh.
Dường như anh cũng không còn cách nào khác, từng bước chậm rãi đi theo sau lưng cô.
Vào trong căn phòng trọ nhỏ, chẳng có bàn ghế, chỉ có một tấm nệm ngả lưng và vài ba dụng cụ nhà bếp.
Cô nhìn anh đầy ngại ngùng:
- Chú ngồi đi, có chút bất tiện vì phòng của tôi không có ghế.
Mong chú thông cảm.
Anh đưa mắt đảo một vòng căn phòng, thật sự không gian nơi này quá bé nhỏ và chật hẹp.
Trông cô còn rất trẻ tuổi, anh nghĩ rằng cô nhỏ hơn mình khá nhiều.
Cô bước đến đóng cửa phòng trọ lại, không quên nói rõ:
- Khuya rồi nên phải đóng cửa lại.
Anh có chút thắc mắc về hoàn cảnh của cô, ngồi ở một góc phòng, anh thấy không được thoải mái lại không quen, nhưng đây là tình thế ép buộc.
- Cô sống ở đây một mình sao?
Hạ Phong ngồi xuống đối diện anh:
- Đúng vậy.
Tôi ở đây một mình.
Anh tinh tế liền hiểu ra:
- Cô không phải người Nam Tô đúng chứ?
Bởi đa phần những người ở trọ đều từ tứ xứ xa xôi ở các tỉnh thành khác đến Nam Tô, một thành phố phồn vinh với vô số doanh nghiệp thịnh vượng, nơi sản sinh ra hàng loạt gia tộc giàu nứt tiếng và cũng là nơi hội tụ rất nhiều người trong giới thượng lưu.
Đặc biệt là sự hoạt động mạnh mẽ của giới văn nghệ sĩ trong ngành công nghiệp giải trí tại nơi đây.
Hạ Phong khẽ gật đầu:
- Chú nói đúng rồi.
Tôi là người ở Giang Khánh.
Quả thật anh có chút tò mò về hoàn cảnh của cô, nhưng Phúc Hiên lại là người kiệm lời với người lạ.
Anh không muốn chủ động hỏi quá nhiều, phần vì cảm thấy ngại, phần lại sợ làm phiền đến cô, dù sao cả hai cũng chỉ mới biết nhau.
Do sự cố bất ngờ nên bây giờ anh phải nán lại đây một đêm, nếu không đã ra về từ lâu.
Giữa hai người cũng chẳng ai nghĩ rằng mình sẽ có bất kỳ liên hệ gì thêm nữa với người kia sau khi anh rời khỏi đây.
Chính vì lẽ đó, họ chẳng hỏi han về nhau quá nhiều.
Cô biết bắt anh ở đây thế này thật rất làm khó anh, cô chủ động nói:
- Chú à, hay chú ngủ trên nệm ở đây đi, tôi sẽ lên gác ngủ.
Phòng trọ nhỏ có một chiếc gác lửng, dạo gần đây thời tiết nắng gắt nên cô không thể ngủ trên gác vì sát mái tôn nên rất nóng nực.
Hôm nay trời đổ mưa, chắc chắn sẽ không quá ngột ngạt.
Cô quay người định bước lên gác, anh vội đứng dậy:
- Không cần đâu, cô cứ ngủ ở đây đi, tôi...
Cô dịu dàng nói:
- Dù sao cũng phải có một người ngủ ở trên và một người ngủ ở dưới thôi.
Không lẽ chú định ngủ ngồi sao?
Đột nhiên âm thanh của một chiếc bụng đói reo lên như một lời tha thiết được lót dạ.
Cô nhìn anh, anh có chút xấu hổ, đặc biệt là trước mặt người con gái lạ, anh im lặng không nói nên lời.
Cô khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng, gần gũi:
- Chú chưa ăn gì sao?
Anh ngượng ngùng nhìn cô, đây có thể được xem là tình huống có chút mất mặt, nhưng dù sao cô cũng chẳng biết anh là ai, hết đêm nay sẽ không gặp lại nữa.
Cô bước đến bếp, nhìn sơ qua cũng biết là thức ăn ít ỏi đến mức nào:
- Chú à, phòng của tôi chỉ có mì gói thôi, chú ăn tạm được không?
Anh nhìn cô, có lẽ đây là một trong những tình huống khiến anh bối rối lẫn khó xử nhất.
Cô tinh tế liền nhận ra điều đó, vừa đưa tay cầm lấy hai gói mì, vừa nhỏ nhẹ nói:
- Tôi cũng đang đói, chú ăn cùng tôi cho vui.
Anh khẽ gật đầu, cô liền đun nước, cảm nhận bầu không khí dần bớt đi sự căng thẳng.
Thật ra cô vẫn còn no, nhưng sợ anh sẽ ngại nên đành chủ động nói rằng muốn anh ăn cùng.
Hai tô mì nóng hổi bưng ra, món ăn quen thuộc đối với cô nhưng lại là món rất ít khi anh dùng đến, bởi lẽ các bữa cơm ở gia đình đều được đầu bếp riêng chuẩn bị kỹ lưỡng, ngày nào anh cũng thưởng thức những món ngon được chăm chút từ cách bày trí đến mùi vị.
Cô có chút ngại nhưng vẫn tỏ ra thoải mái tự nhiên nhất có thể, đột ngột xuất hiện một người đàn ông ở chung phòng thì sao có thể tránh khỏi ngượng ngùng.
Nghĩ đến lại thấy Kim Châu thật "nhẫn tâm", bỏ mặc cô lại chống chọi một mình.
Nhìn sự giàu sang và phong thái đĩnh đạc, trầm tính lẫn nhã nhặn của anh, tuy không hỏi nhưng cô cũng có thể đoán ra được anh chắc chắn làm một công việc rất có quyền thế.
Có chút thắc mắc về tên của anh, nhưng sao cô lại cảm thấy không tiện hỏi thẳng, thôi thì cứ lẳng lặng cho hết đêm nay là sẽ kết thúc.
Nhưng cứ nghĩ đến chuyện làm xước xe của anh mà lại cố tình làm như mình không liên quan, cô cảm thấy bạn thân thật tội lỗi.
Vốn dĩ Hạ Phong là người rõ ràng, không muốn mắc nợ ai cả, nhưng do hoàn cảnh hiện tại quá khó khăn, xe của anh lại rất đắt tiền, thật sự cô không có khả năng chịu trách nhiệm.
Sự ôn nhu của anh khiến cô phần nào có thêm can đảm mà thừa nhận:
- Chú à, tôi có chuyện này muốn nói với chú.
Anh ngừng tay đang gấp mì:
- Cô cứ nói đi.
Hạ Phong thở nhẹ một hơi lấy tinh thần:
- Chú có nhớ chuyện xe chú bị một người làm xước không? Người đó...chính là tôi.
Anh không chút bất ngờ, thái độ điềm tĩnh ngoài cả sự tưởng tượng của cô:
- Chuyện đó tôi biết rồi..