Tống Dư lái xe về dinh thự đã là quá mười hai giờ, cô lên căn phòng dành riêng cho mình. Nghe những người thân cận bên Van nói, đây là đặc ân chưa từng có ở một ai.
Căn phòng tối thui, cô không bật điện, đôi mắt hướng ra cửa sổ.
Bảy năm trước, Tống Dư vô tình cứu một người đàn ông tên Giang Hựu rồi họ trở thành anh em kết nghĩa. Mãi về sau cô mới biết được thân phận của anh ấy, là người đứng đầu băng Xích Đạo - ông trùm thế giới ngầm châu Á, cũng là thành viên của Liên minh Á - Âu.
Giang Hựu không có người thân, không có người yêu, anh coi Tống Dư như em gái ruột thịt của mình. Ba năm trước, anh phát hiện mình bị ung thư, liền muốn chuyển hết tài sản và quyền lực anh có cho Tống Dư.
Đầu tiên anh dẫn cô đến tổng bộ, muốn cô thay thế vị trí của mình ở tổ chức.
Đó cũng là lần đầu cô được gặp Van.
Van không lộ mặt, anh đeo một cái mặt nạ màu vàng đồng, cô chỉ thấy được dáng người cao lớn của anh khi mặc vest, cùng hình xăm con mãng xà trên mu bàn tay.
" Bất cứ ai muốn gia nhập tổ chức đều phải trải qua thử thách, kể cả là người kế nhiệm"
Giọng nói lạnh lùng đầy uy nghiêm đã thu hút cô.
Cô chấp nhận trải qua thử thách để hoàn thành nguyện vọng kế thừa của Giang Hựu.
Tống Dư khép đôi mắt lại, nhớ về cuộc chiến sinh tử đáng sợ đó.
Tổ chức giao cho cô nhiệm vụ vận chuyển lô vũ khí giá trị thấp qua Uzbekistan. Đi cùng cô trong lần đó chỉ có bảy người và một chiếc trực thăng lớn chở vũ khí.
Mặc dù từng được huấn luyện dài ngày trong trại huấn luyện của Giang Hựu ở Đông Bắc Á nhưng lần đầu làm việc nguy hiểm như này, cô đương nhiên cũng có lo sợ.
Bất cứ lúc nào Khẩu beretta 92 cũng ở bên cạnh cô. Uzbekistan thời điểm đó rất loạn, các băng đảng tranh giành phạm vi ảnh hưởng gây ra xung đột lớn.
Địa điểm giao vũ khí là trên một ngọn núi cao. Ở đây không có bãi đất trống nào, bắt buộc phải đu dây từ trực thăng. Những thùng vũ khí cũng được buộc rồi thả xuống.
Đến thời gian hẹn, một đám người cầm theo súng trường từ dưới núi đi đến. Jane - người của tổ chức phái đi cùng Tống Dư, anh đưa ra cho cô xem bức hình, xác nhận khách hàng chính là bọn họ.
Mấy người đó ai cũng mặt mày căng thẳng, đám Tống Dư cũng vậy, vũ khí luôn cầm chắc trên tay.
Họ kiểm tra vũ khí một lượt, cuối cùng là một thùng thuốc nổ lớn, chưa kịp kiểm tra thì một người trong số đó bị nã một phát vào đầu, chết tươi.
Tống Dư cùng đồng đội lập tức giương súng về phía những bụi cây đằng sau, đám người Uzbekistan cũng giương súng về phía đó.
" Ai?" Thủ lĩnh Uzbekistan quát lớn.
Từ trong những lùm cây đi ra là những người mặc áo chống đạn, gương mặt hung ác.
Jane liếc sang Tống Dư, nói:" Khả năng cao là người của băng đảng nào đó đến cướp vũ khí"
Cô đã được nghe chuyện này từ trước, ở những nơi giao dịch vũ khí hay ma túy, thường sẽ xảy ra những vấn đề như vậy.
Đám người đến cướp kia cầm súng trường, toàn là hàng Mỹ, sức công phá lớn.
Còn đám Tống Dư thì chỉ mang theo mấy khẩu súng ngắn.
Đám người cướp vũ khí và đám khách hàng nhanh chóng xảy ra mâu thuẫn, bọn họ nói ngôn ngữ khác, cô không hiểu.
Tiếp theo tình hình càng căng thẳng hơn, bên phía đám người khách hàng nã súng về phía đám người đến cướp. Đám người Tống Dư núp vào sau những cái cây lớn, né mưa đạn.
Hai băng đảng kia vẫn điên cuồng nã đạn vào nhau. Chiếc trực thăng bay lượn trên bầu trời, Tống Dư dùng bộ đàm thông báo người trên trực thăng thả dây xuống để bọn họ đu lên.
Khi trực thăng thả dây xuống, có hai người leo lên trước, rồi đột nhiên đám người cướp vũ khí bắn về phía họ, khiến họ rơi từ trên cao xuống, mất hoàn toàn ý thức.
" Khốn kiếp, chúng muốn giết luôn cả chúng ta sao?" - Tống Dư đã không thể bình tĩnh nổi.
Đám cướp kia chuyển hướng, điên cuồng nổ súng về đám người Tống Dư. Cô cùng đồng đội cũng đáp trả, nhưng những khẩu súng trường kia uy lực quá mạnh, bọn họ căn bản không dám liều lĩnh.
Đám khách hàng giao dịch kia chỉ còn vài người sống sót, bọn họ cầm chắc súng đến tiếp ứng cho bọn Tống Dư. Cô nhân cơ hội cùng đồng đội chạy đến lô vũ khí cách đó không xa, mỗi người cầm lấy một khẩu súng trường, lắp đạn, phản kích lại đám cướp kia.
Kinh nghiệm thực chiến của Tống Dư không phong phú bằng những người khác trong đội, khả năng nhắm bắn của cô khi dùng súng ngắn thì tương đối tốt, nhưng đối với những khẩu súng dài thì căn bản là bắn không trúng mục tiêu.
Từ trên trực thăng người của cô nã đạn vào đám cướp kia, nhưng khoảng cách quá xa, không thể làm chúng bị thương.
Đồng đội yêu cầu Tống Dư đu dây lên trực thăng trước, bọn họ sẽ yểm hộ cô ở phía sau.
Cô không đồng ý, Jane cố gắng thuyết phục cô, bắt buộc cô phải lên.
Năm người yểm hộ cho cô, Tống Dư đu gần lên máy bay, đằng sau lại có thêm hai đồng đội ngã xuống.
Tống Dư không đu lên nữa, cô nhìn hòm thuốc nổ, cô cố gắng điều chỉnh, cầm khẩu súng ngắn trong tay, vừa đu trên dây vừa hét thật lớn
" Mọi người mau tránh ra"
Đám người Jane hiểu ý định của cô, liền chạy thật nhanh núp vào những gốc cây to.
Tống Dư điên cuồng xả những phát đạn về thùng thuốc nổ.
" Bùm" một cái, đám cướp bị nổ chết vài người.
Mấy tên còn sống thấy đồng đội mình bị nổ chết lại càng điên cuồng hơn, chúng hung tợn nhắm bắn liên hồi về cô gái đang lơ lửng trên chiếc dây.
Viên đạn xuyên qua vai phải Tống Dư, rồi lại một viên nữa găm vào chân. Cô tuột tay khỏi dây đu, ngã xuống vách núi cao.