Dịu Dàng Yêu Em


Mộc Lị Vi giận dữ cắn môi không nói tiếng nào rồi ngã vào lòng Mộc Giản òa khóc.

“Cha, con chỉ muốn cứu mọi người, đó là tấm bản đồ con nghiên cứu những vị trí có cài bom, con muốn tìm bộ điều khiển từ xa giấu dưới tầng hầm, con không có ý xấu… Mộc Dịch Triệt lại mắng con như vậy…”
“Giỏi lắm, nín đi con, cha sẽ đưa con rời khỏi đây, đừng làm những chuyện điên rồ, hai năm rồi cha con ta không gặp nhau, đừng mới gặp mặt đã khóc lóc… Lị Vi…”
“Cha … Con rất nhớ cha… Cha không biết hai năm qua con sống trên đảo khổ sở thế nào đâu..”
Ngải Ái nhìn cảnh Mộc Giản và Mộc Lị Vi ôm nhau chợt hiểu ra rằng sở dĩ Mộc Duệ Thần không muốn giết Mộc Lị Vi là vì anh không có cách nào khác cho dù cô ta đã phạm quá nhiều lỗi lầm.
Lúc này, Mộc Dịch Triệt thong thả bước tới trước mặt Mộc Duệ Thần, thấp giọng nói: “Đúng như chú dự đoán, tất cả đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể lên thuyền đi rồi”.
Ngải Ái há hốc miệng, từ lúc nào hai người có thể nói chuyện bình tĩnh với nhau như vậy?
“Mộc Dịch Triệt, cái gì thế, sao anh không nói cho tôi biết”.

Cô nhìn thấy vật trên tay mình có một cái nút lồi lên không kìm được tò mò lên tiếng hỏi chỉ nghe thấy Mộc Dịch Triệt kêu to ngăn lại.

“Đừng cử động.

Đó là bộ điều khiển hệ thống bom”.
Nghe vậy, tay Ngải Ái run run, không dám làm gì nữa.
“Đi thôi”, Mộc Duệ Thần lạnh nhạt ra lệnh, bước lên dẫn đầu, anh đi tới đâu áp suất xung quanh giảm tới đó.

[Bơ: Người không bình thường].
Ngải Ái có cảm giác lúc này khí chất vương giả trong người Mộc Duệ Thần càng lúc càng mạnh, mạnh đến mức Mộc Thận chỉ biết giương mắt nhìn Mộc Duệ Thần đi thẳng đến bờ biển…

“Duệ Thần, mày không được phép rời khỏi vùng biển, tao sẽ huy động toàn bộ lực lượng có vũ khí bắt mày quay lại”.

Một Thận kiên trì nói, giơ tay lên ra hiệu.

“Tất cả nghe đây, đem toàn lực ngăn Cậu chủ lại”.
Nhưng không có ai dám manh động, bởi vì, Ngải Ái đang nắm trong tay mạng sống của tất cả mọi người trên đảo.
Chỉ cần cô ấn nút, cả hòn đảo trong phút chốc sẽ bị hủy diệt.C
Khi Mộc Duệ Thần đưa Ngải Ái và mọi người lên thuyền, Mộc Dịch Triệt quay đầu, khẽ huýt sáo, thả tờ giấy ra cho nó bay theo gió đến đảo…
“Ông chủ, đây là bản đồ chôn giấu bom, xin ngài hãy ra lệnh cho các chuyên gia đi phá”.
Tất cả mọi người đều tranh nhau mở ra.
Trên đảo hỗn loạn, vì mạng sống mà mọi người chẳng màng đến gia tộc hay địa vị, tranh nhau tấm bản đồ…
“Bên bờ biển phía nam, có năm chiếc thuyền đã chuẩn bị sẵn”.

Mộc Duệ Thần đứng trên boong tàu nhìn xuống, giọng nói không lớn, khá bình tĩnh nhưng tất cả mọi người đều yên lặng lắng nghe”.
“Muốn sống thì đi đi, nhưng vĩnh viễn đừng quay trở lại.

Nơi này, về sau sẽ không tồn tại nữa”.
Anh chưa nói xong đã thấy trên bờ cát huỳnh huỵch những tiếng bước chân, cả đám người mặc đồ đen chạy về phía hướng nam, giành giật từng giây từng khắc.
Mộc Duệ Thần đưa mắt nhìn Mộc Thần đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích: “Tôi sẽ không để Mộc gia bị hủy trong tay tôi, nhưng nơi này, buộc phải phá hủy, ông có thể lựa chọn việc lên thuyền hay không”.
Mộc Thận cười lạnh.
Lão quay đầu nhìn khu nhà cổ, xé nát bản đồ quăng xuống biển, nhếch môi cười thê thảm.

“Tòa thành này đã sừng sững hơn một trăm hai mươi năm, hiện tại, lại bị hủy trong tay mày Mộc Duệ Thần, con trai của tao, tất cả đều là lỗi của mày.

Tại sao mày lại làm tao thất vọng”.
Mộc Duệ Thần quay lưng ra lệnh.

“Lên đường”.
Con thuyền khởi động, bắt đầu lướt sóng băng băng…
Mộc Duệ Thần, Mộc Dịch Triệt, Ngải Ái, ba người đứng trên mũi thuyền, nhìn Mộc Thận và các vị khác đi về phía tòa thành cổ kính bước qua xác Vệ Thu Ninh, không ai cúi đầu liếc mắt nhìn…
“Trung tâm nghiên cứu ở đâu?”
Để gió biển thổi vào mặt, Một Duệ Thần quay sang hỏi Mộc Dịch Triệt “Tất cả các giáo sư làm việc trong đó đều bị ông ta ép phải không?”
“Đúng vậy, đây là mục đích của ông ta, nhưng bây giờ đó đâu còn là vấn đề nan giải, tôi nghĩ tiếp theo có một vấn đề rất quan trọng đanh chờ chúng ta”.đây chính là hắn mục đích, nhưng bây giờ này đó chẳng phải nan đề, ta nghĩ muốn kế tiếp, đúng lớn hơn nữa vấn đề chờ chúng ta.”
“Nói cụ thể”.
“Đến giờ tàu ngầm đã rút, có lẽ chuyên gia phá bom đã được điều động đến, vấn đề quan trọng lúc này là…” Mộc Dịch Triệt không còn thái độ đùa giỡn, nhíu mày nói.


“Có ba tàu chiến trang bị tối tân đang chờ chúng ta ở cách đây không xa”.
“Có thắng được không?”
“Chúng tachỉ có một chiến hạm, và hai con tàu bình thường, không nắm chắc phần thắng nhưng có thể thử”.
“Tốt”
Ngải Ái bị kẹp ở giữa, lắng nghe cuộc đối thoại của Mộc Duệ Thần và Mộc Dịch Triệt hoảng hốt xua tay.

“Khoan, khoan đã, hai anh hòa thuận từ lúc nào vậy! Đang có chuyện gì xảy ra, hai anh đang bàn chuyện gì? Có gì giấu tôi đúng không? Phải thế không? Phải thế không?”
“Em bị sao vậy?”
Mộc Duệ Thần cúi đầu nhìn Ngải Ái quơ tay loạn xạ trong không khí, ôm chặt cô, cười như trẻ con.

“Gió to đấy, ngoan vào trong thuyền đi”.
“Không vào! Các anh hãy trả lời câu hỏi của em trước!”.

Ngải Ái kiên trì.
Nhưng cô chỉ thấy Mộc Duệ Thần mỉm cười không nói, quyết định quay mặt sang công kích Mộc Dịch Triệt.

“Anh họ, Mạnh nước tương, anh hãy nói cho tôi biết, nếu không tôi sẽ không để cho anh yên.

Tôi còn mối thù chưa tính với anh đâu đấy”.
“Khi nào thì hòa thuận à?”.

Mộc Dịch Triệt ngẩng đầu làm bộ đăm chiêu.

“Ừ… Đại khái là từ lúc biết cô còn sống, tôi và nó đã bắt đầu chú ý đến thằng nhóc họ Bắc Minh”.

“Lúc anh cải trang thành Mạnh Á Xuyên là người của Mộc Duệ Thần?”.

Ngải Ái hét lên.

“Cho nên anh mới đưa tôi lên… đến chỗ của anh ấy”.
Cô suýt nữa thì nói ra chữ “giường”, phồng má tức giận nhìn Mộc Dịch Triệt.

“Anh anh anh, thật uổng công tôi coi anh là bạn, sao các anh lại cấu kết với nhau làm việc xấu?”
“Cấu kết với nhau làm việc xấu?” Mộc Duệ Thần nghe mấy chữ này dĩ nhiên anh nghe không lọt tai.

“Chuyện em lên giường với anh anh hoàn toàn không biết”.
Ngải Ái tiếp tục trừng mắt nhìn Mộc Dịch Triệt, “Mộc Dịch Triệt, tôi muốn đập chết anh!”
“Tôi chỉ muốn giúp hai người một lần thôi mà, đừng tức giận như vậy chứ! Cô nói tôi mà phải cấu kết với cậu ta đi làm việc xấu à?”.

Mộc Dịch Triệt phì cười.

“Vậy cô nói đi trong hai chúng tôi, hai đẹp trai hơn, ai đàn ông hơn?”
“Cút – -!”
Ngải Ái đá cho anh một cú, thở hồng hộc lườm Mộc Duệ Thần mọt cái rồi quay người đi vào khoang thuyền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận