Dịu Dàng Yêu Em

159. CÒN CHƯA ĐỦ SAO Cằm bị bóp mạnh, Ngải Ái nghe loáng thoáng bên tai tiếng xương cằm bị gãy. Cô sụt sịt lắc đầu: “Tại sao lại là tôi? Tại sao luôn ép tôi? Tôi không muốn ở với cậu. Tôi không đồng ý đâu. Đừng nhốt tôi nữa. Tôi không muốn có liên quan tới cậu…” Anh ngậm chặt môi cô, ngăn không cho cô nói tiếp. Rồi cắn bờ môi cô mặc cho cô chống cự đem cô đặt lên bệ cửa sổ. Mộc Duệ Thần bắt đầu ngấu nghiến đôi môi cô. Ánh mắt anh không hề có chút cảm tình nào. “Không muốn liên quan tới tôi à?”. Anh rời môi cô, mỉm cười. “Muộn rồi, bé con. Em đã là người của tôi”. “Dù sao cũng chỉ là một đứa con gái bình thường, dù sao chúng ta cũng chỉ mới quan hệ có hai lần. Cậu đường đường là tổng giám đốc cao quý sao lại chú ý tới một đứa như tôi?”. Cô oán hận nói. “Tôi không đồng ý ở với cậu. Tôi ghét cậu. Tôi ghét cậu. Cậu đừng quấn lấy tôi, làm phiền tôi nữa. Tôi…” “Em… sao?”. Anh nhìn cô bằng đôi mắt sắc bén. “Nói cho tôi biết, em có thể làm được gì?” Ngải Ái cắn môi nhận ra cô hiện giờ không biết phải làm thế nào. Cô không hề có khả năng chống lại Mộc Duệ Thần, người đàn ông thích chiếm đoạt. Từ cái lúc biết chủ mưu đằng sau chuyện xảy ra với Thang Tiểu Y năm năm trước… Từ khi biết anh không muốn cứu người, càng nhận ra rằng anh chỉ coi cô như một con thú cưng không hơn… Và cô chỉ biết rằng cô phải chạy trốn, nhất định phải chạy trốn… Mộc Duệ Thần buông cằm cô ra, ôm cô vào ngực: “Em nói đi, tôi có nên trừng phạt em hay không?” Ngải Ái nắm chặt hay tay, quay mặt đi. Bàn tay to lớn của anh thò vào trong mép váy vuốt ve làn da mịn màng còn tay kia thì xé toạc áo của cô. “Không!”. Ngải Ái hét toáng, giơ tay che bờ ngực trần. “Tôi xin cậu đấy… Đừng ở đây…” Toa xe này vốn không có người nhưng lúc này đang ở trong nhà ga nhìn ra ngoài ô cửa thấy có rất nhiều người đứng trong trạm. Tiếng van nài của cô bị anh dùng miệng chặn lại. Mặc cho cô vùng vẫy chống cự, hai tay nắm lấy bầu ngực căng tròn ra sức xoa bóp, đau tới mức cô bật khóc. Ngải Ái không có cách nào có thể ngăn việc anh đưa lưỡi vào miệng mình, chỉ có biết cắn phập anh. Máu trào ra trong miệng cả hai. Lúc anh buông cô ra, cô la oái, bụm miệng máu. Cô đã cắn lưỡi của anh. Còn anh cắn môi cô. Cô đau quá khóc nức nở… Trên đôi môi dính máu, anh mỉm cười tàn nhẫn… “Em dám cắn tôi, tôi sẽ cắn cả người em”. Mộc Duệ Thần đe dọa, rồi cúi đầu cắn một cái vào cổ cô. Anh cắn lên làn da cô như muốn xẻ thịt cô ra. “Không!” Làn da quá nhạy cảm không thể chịu được đau, Ngải Ái nắm chặt vai anh. “Đừng làm thế… Đau lắm…Tôi sai rồi… Đau quá… Đừng!” Mộc Duệ Thần buông cô ra, hài lòng nhìn vết cắn lên làn da trắn nõn rướm máu, đưa mắt nhìn cô chăm chú: “Sai? Em mà biết mình sai à?” Ngải Ái nhìn người đàn ông như ma vương: “Tôi nên… làm gì đây?” “Hầu hạ tôi đi”. Anh vỗ mặt cô mấy cái, lạnh lùng nói. “Ngay tại đây cho đến khi nào tôi hài lòng mới thôi”. Cô hoảng sợ ngước mắt lên nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh, bỗng chốc cảm thấy từ đầu tới chân lạnh như băng. “Nhất định… phải ở đây sao?” “Bé con, cấm mặc cả”. Ngải Ái run rẩy ôm hông anh. Hai hàng nước mắt chảy dài hai bên má. Cô hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh: “Được… Tôi sẽ hầu hạ cậu… Cho đến khi cậu hài lòng mới thôi”. ************* Những tiếng thở hổn hển – rên rỉ vang lên trong xe lửa. Ngải Ái vòng tay qua vai Mộc Duệ Thần ôm chặt anh để che đi bờ ngực trần trụi. “Xin cậu cho tôi được kéo rèm lại… Bên ngoài có rất nhiều người”. Mặt cô đỏ ửng, giạng chân vòng qua người Mộc Duệ Thần, ôm chặt anh. “Mộc Duệ Thần, Mộc Duệ Thần, tôi xin cậu đấy”. Mộc Duệ Thần đỡ eo cô, mạnh mẽ tiến vào. Ngải Ái hét lên, ôm anh thở dốc, cả người bắt đầu nóng bừng. “Em sẽ chủ động hầu hạ tôi chứ?”. Mộc Duệ Thần vuốt ve tấm lưng trần bên trong áo. “Trừng phạt em không đơn giản như thế này.. Nếu không muốn bị người khác nhìn thấy thì em đừng nên làm những việc ngu ngốc”. Cô muốn mở miệng nói thì nhận ra cả người bị anh xoay lại cho ngồi lên trên. Mộc Duệ Thần xâm nhập vào trong cơ thể cô, trong đôi mắt mơ màng có cả cơn cuồng phong: “Dù sao cũng chỉ là một đứa con gái bình thường, dù sao chúng ta cũng chỉ mới quan hệ có hai lần. Những câu này mà em cũng dám nói với tôi sao?” Không để cho cô chống cư, anh kéo váy của cô, nhếch môi cười lạnh lẽo: “Giờ em có thể kéo rèm được rồi đấy”. Trong ghế ngồi chật hẹp, cô không thấy thoải mái chút nào, khổ sở vươn tay kép rèm cửa sổ. Anh bất ngờ hôn môi cô, cả cơ thể cao lớn đè lên trên người cô. Cô nắm chặt rèm cửa không dám thả tay ra. Mộc Duệ Thần nhìn cô vùng vằng, lên tiếng nhắc nhở: “Bé con, nếu không muốn bị người ta nhìn thấy thì nhanh đi nhưng đừng có giãy dụa nữa, nếu không… Em biết hậu quả thế nào rồi đấy”. Túm rèm cửa kéo lại, Ngải Ái cũng không giãy dụa nữa, trước sự tấn công như vũ bão của anh, đành quặp hai chân quanh hông anh, đu người theo từng động tác của anh. Một Duệ Thần mỉm cười kiêu ngạo, hôn lên má cô: “Ngoan lắm”. Cô rên rỉ một cách khổ sở. Có một luồng điện chạy dọc cơ thể. Cô sụt sịt khóc đón nhận hình phạt của Mộc Duệ Thần. “Vẫn còn chưa đủ sao…”. Cô van nài. “Tôi sẽ không chạy trốn nữa. Tôi sẽ quay về với cậu. Đừng làm vậy nữa… Dừng lại được không?” Mộc Duệ Thần cười hì: “Ngốc, tôi đang yêu em”. Hết lần này tới lần khác… Với anh… Cô không có sức chống cự. 160. BUÔNG THA CHO EM, TÔI CẢM THẤY TIẾC NUỐI Ngải Ái không biết Mộc Duệ Thần đã muốn cô bao nhiêu lần mà chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, bị anh chiếm đoạt lần thứ n… Tàn cuộc, Mộc Duệ Thần hôn cô rồi nói: “Bé con, em giống như cây thuốc phiện, tôi nghiện được ăn em, được hôn em…Buông tha cho em, tôi cảm thấy tiếc nuối…” Cô mơ màng nhìn anh, mệt mỏi cười khổ: “Đây có thể coi là cậu đang thổ lộ với tôi không nhỉ?” Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô không chớp mắt, trả lời dứt dạc: “Tất nhiên không phải”. “Này Mộc Duệ Thần, rốt cuộc tôi là ai trong cuộc đời cậu?” Anh cười: “Em chỉ có thể là người tình của tôi”. “Tới bao giờ” “Vĩnh viễn”. Cô nhắm mắt lại, không nói gì nữa. ************* Bên ngoài nhà ga đã có chiếc Cadillac màu đen đợi sẵn. Mộc Giản mặc vest đứng ngay cửa xe, bước lại gần Mộc Duệ Thần và Ngải Ái cung kính: “Cậu chủ, Ngải tiểu thư”. “Chú Giản, tôi sẽ tự lái xe đưa cô ấy về”. “Vâng, thưa cậu chủ”. Từ đầu tới cuối Ngải Ái đều im lặng không nói gì, lẳng lặng lên xe, lẳng lặng ngồi vào ghế đằng trước. Nhìn ra ngoài ô cửa xe, sương mù đã tan khiến bầu trời sáng bừng, ánh nắng chói chang chan hòa trên cảnh vật. Cô ghé sát mặt vào kính nhìn ánh nắng lung linh mà thừ người. Mộc Duệ Thần khởi động rồi cho xe chạy đi. Ngải Ái nhìn thẳng về phía trước hỏi: “Đi đâu?” “Trở lại thành phố B”. Anh trả lời hờ hững. Ngải Ái ngạc nhiên quay sang. “Không quay về New York à?” “Có vài việc cần giải quyết, tạm thời không về”. “Được thôi, thưa Tổng giám đốc Mộc”. Ngải Ái nhìn vẻ mặt lạnh băng của anh một lúc rồi dựa lưng vào ghế. Mộc Duệ Thần không nói gì nữa, cũng không quay sang nhìn cô. Ngải Ái thở dài, lẩm bẩm: “Cậu là người không nên dây vào, Mộc Duệ Thần, không nên…” Chỉ trong chốc lát, chiếc xe thể thao màu đen đã lao vù trên đường phố… Chiếc xe lao đi với tốc độ nhanh như tên bắn, biểu hiện sự tức giận của người lái xe và động cơ cực đỉnh của siêu xe. ************* Sau mấy tiếng đồng hồ, chiếc xe đỗ xịch trước khu nhà trọ của Ngải Ái. Ngải Ái bước xuống xe, đi một mạch không thèm quan tâm tới Mộc Duệ Thần. Anh cũng ra khỏi xe, theo sát cô. Lúc bước tới cầu thang, Ngải Ái ngoái đầu lại hỏi: “Đi theo tôi làm gì?” Anh cau màu: “Về nhà”. “Đây đâu phải nhà cậu”. Cô sừng sỏ. “Vả lại e rằng chỗ này không xứng cho người cao sang như tổng giám độc Mộc ở”. “Tôi không để ý lắm”. Mộc Duệ Thần tiến lên phía trước, đi qua người Ngải Ái bước lên cầu thang. “Tôi mệt rồi, hai ta về ngủ thôi”. Ngải Ái trừng mắt, đứng chôn chân tại chỗ: “Cậu làm như đây là khách sạn năm sao muốn tới thì tới hả! Cậu để tôi một mình yên tĩnh được không?” Nghe cô nói, Mộc Duệ Thần hơi nhướng mày: “Vậy là hình phạt lúc nãy vẫn không có tác dụng”. Anh bước tới gần, ôm chặt eo cô: “Mới đó mà em quên việc mình đã rối rít xin tôi tha thứ như thế nào rồi sao? Hay em để tôi phải giúp em nhớ lại?” “Tôi… Cậu định làm gì?” Eo bất ngờ bị bóp mạnh vào, sau đó chân nhẹ bẫng, cả người cô bị Mộc Duệ Thần xốc lên vai. “Mộc Duệ Thần, cậu đừng làm những chuyện dã man nữa”. “Em thấy rồi đấy thôi”. “Mộc Duệ Thần, tôi nguyền rủa cậu. Tôi ghét cậu. Hận cậu”. “Tình yêu chưa chắc đã là vĩnh cửu nhưng lòng hận thù thì sẽ khắc cốt ghi tâm”. Anh bật cười. “Nếu em đã hận tôi, được thôi”. Ngải Ái cứng họng không biết phải đáp trả thế nào. Nói thật cô chưa bao giờ thắng được Mộc Duệ Thần, đầu óc người này không bình thường. “Thả tôi xuống ngay, những người hàng xóm sẽ nhìn thấy đấy”. Cô nhỏ nhẹ nói. “Tôi ở trên lầu ba, cậu cứ vác tôi thế này không thấy mệt hả?” Mộc Duệ Thần nghĩ ngợi một lúc rồi thả cô xuống. Cô toan bỏ chạy thì lại bị Mộc Duệ Thần túm tay kéo lại, loạng choạng ngã ập vào người anh. “Cậu định làm gì vậy!”. Cô nổi cáu. Anh nhìn vào đôi mắt trong vắt tức giận của của cô thấy thích thú, liền ra lệnh: “Hôn tôi đi!” “Hả?”. Ngải Ái bối rối. “Cậu mới nói gì nhỉ?” “Hôn tôi đi!”. Mộc Duệ Thần thiếu kiên nhẫn. “Sao nào, không chịu hôn? Hay em muốn tôi và em chút nữa ôn lại chuyện xảy ra trong xe lửa?” Ngải Ái bị ép sát vào người anh, chỉ biết hít thở sâu kìm lửa giận đang bùng phát dữ dội, quắc mắt: “Hôn thì hôn nhưng Mộc Duệ Thần này, cậu cũng không còn nhỏ nữa, đừng chơi xấu như trước đây. Tôi hôn cậu rồi thì cậu phải thả tôi ra”. “Được”. Anh đồng ý, mở to mắt nhìn cô, mỉm cười: “Nhanh đi, tôi không chờ được”. Ngải Ái nhắm mắt lại, không dám ngó quanh quất nhìn những người xung quanh cũng không dám nhìn dì hàng xóm đang chơi với đứa con, gồng người hôn lên đôi môi kia. Chụt một cái, sau đó anh buông cô ra. Được Mộc Duệ Thần buông ra ngay lập tức, Ngải Ái thầm cảm ơn trời cảm ơn đất rồi quay đầu định chạy lên lầu. Vừa mới quay lại, liền chạm phải đôi mắt màu xanh lam. Cô sững sờ: “Bắc…Bắc Hàn”. “Tiểu Ái”. Bàn tay Bắc Hàn đặt lên lan can nắm chặt lại, cười gượng gạo. “Anh tưởng… Em đi rồi… Giờ quay về, quay về là tốt rồi”. “Bắc Hàn, lúc nãy anh có nhìn thấy…”. Cô rất muốn giải thích nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào, dù gì cô và anh cũng chỉ là bạn, biết phải nói thế nào đây”. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt buồn bã của Bắc Hàn, lòng Ngải Ái chợt nhói đau. “Bắc Hàn, anh đừng hiểu lầm nhé”. Cô không cam tâm. “Lúc nãy là đánh cược đấy ạ. Bọn em chỉ đùa cho vui thôi”. Hắc Hàn ngẩng đầu nhìn cô, mặt lộ vẻ hy vọng. Sắc mặt Mộc Duệ Thần tối sầm, nhìn chằm chằm vào Ngải Ái đang ra sức thanh minh. “Thật chứ?” “Đùa cho vui?” 161. GIẰNG CO “Thật chứ?” “Đùa cho vui?” Hai người đồng thanh nói. Bắc Hàn nhìn Mộc Duệ Thần lạnh lùng nói: “Này cậu bạn nhỏ, mong cậu đừng đùa cợt Ngải Ái. Đúng là cô ấy hơi ngốc, hơi ngốc một chút và thường bị người khác lừa. Nếu cô ấy đánh cược và thua tiền cậu thì cậu cứ nói với tôi, tôi sẽ đưa cho cậu, đừng quấy rầy cô ấy nữa”. Cậu bạn nhỏ ư? Không khí ảm đạm hẳn đi, dường như mùi thuốc súng đang lan tỏa. Mộc Duệ Thần nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, nheo hai mắt lại, hơi thở anh phả ra mùi nguy hiểm, miệng hơi cong lên, nở nụ cười: “Dám gọi tôi như vậy, anh là người thứ hai”. Bắc Hàn bước xuống mấy bậc cầu thang, nhìn thẳng vào mặt anh: “Ha ha… Mặc dù không phải là người đầu tiên nhưng tôi rất vinh hạnh”. “Sao?”. Mộc Duệ Thần không cười nữa, nắm chặt tay trái Ngải Ái. “Anh có biết người đầu tiên gọi tôi là cậu bạn nhỏ đã phải ở trong tù giam Aziz chưa đầy ba ngày liền tự sát. Tôi nghĩ anh cũng nên giống như anh ta, tới đó bóc lịch”. “Ồ, tù giam Aziz chính là Địa Ngục Hắc Sắc do mafia dựng nên, tù giam khủng khiếp nhất trong truyền thuyết”. Đôi mắt xanh lam của Bắc Hàn đầy khiêu khích. Anh nắm tay phải của Ngải Ái nói: “Tôi đã từng đọc qua về nhà tù đó trên báo cũng muốn tham quan cho biết nhưng rất tiếc tôi đang đảm trách công việc của tổ chức y tế thế giới, Mỹ và các quan chức cấp cao trên thế giới đều cần tôi nên tôi không đi đến đó được đâu. Thật đáng tiếc”. Mộc Duệ Thần nhếch môi cười: “Cũng khá đấy”. Từ khi nào bên cạnh bé con đã xuất hiện một người đàn ông không rõ lai lịch, có nên phái người điều tra hắn ta không đây. “Quá khen”. Bắc Hàn cười ôn hòa, không hề tỏ ra kiêu ngạo hay nịnh bợ. Anh nghĩ người đàn ông kiêu căng này với ánh mắt có thể giết người kia khiến người khác phải nể sợ… Tiểu Ái, cậu ta rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm, tại sao em lại chấp nhận đi với cậu ta. Cậu ta rõ ràng không thể bảo vệ em mà chỉ gây thương tích cho em… Ngải Ái bị kẹt giữa hai người đàn ông, hai tay đều bị cả hai nắm chặt. Mộc Duệ Thần nắm tay cô rất chặt, dường như có chết anh cũng không buông ra làm cho cổ tay Ngải Ái đỏ lên, đau rát. Bắc Hàn thì ngược lại. Anh chỉ siết nhẹ cổ tay cô để cô không bị đau, không hề dùng lực. Hai người đàn ông cao to đẹp tranh đối đầu tạo nên một luồng không khí mạnh mẽ áp đảo tới cả vạn dặm… Dì hàng xóm đang ngồi trước nhà với mấy đứa con sợ quá phải bế con chạy vào nhà. Còn lại hai người đàn ông… và cô. Ngải Ái lúng túng quay sang nhìn Bắc Hàn: “Bắc Hàn, đây là bạn của em, không phải người xấu…” Cô biết Bắc Hàn quan tâm cô nhưng cô không Bắc Hàn không thể có liên quan tới Mộc gia được. Bắc Hàn dịu dàng hỏi: “Tiểu Ái, có chuyện gì xảy ra vậy? Lại đây em. Đừng sợ. Hãy nói cho anh biết, không sao đâu…” Ngải Ái nhìn anh, đắn đo. Cô khá đắn đo. Nhìn thái độ của Ngải Ái, thấy cô hơi giật tay ra, nép người về phía Bắc Hàn, Mộc Duệ Thần rốt cuộc không thế kìm nén cơn giận dữ được nữa, nắm chặt tay cô, lạnh lùng ra lệnh: “Tới gần đây, ôm tôi”. Ngải Ái bừng tỉnh, giật bắn mình. Cô rút tay mình ra khỏi bàn tay của Bắc Hàn, khoác cánh tay Mộc Duệ Thần. “Bắc Hàn, em bận rồi, khi khác mình gặp nhau nhé. Đây là…”. Cô cắn môi im lặng một lúc rồi buột miệng nói. “Con nuôi của em”. “Con nuôi à?” “Em có giỏi thì nhắc lại lần nữa xem”. Hai người đàn ông lại đồng thanh nói. Ngải Ái lôi mạnh Mộc Duệ Thần vừa đi lên cầu thang vừa nói: “Em có việc gấp. Vậy thôi nhé Bắc Hàn. Mình gặp nhau sau”. Mộc Duệ Thần bị cô kéo vào trong nhà trọ. *** Vừa bước vào phòng, Mộc Duệ Thần đã đẩy cô ngã bịch xuống ghế nệm: “Con nuôi! Em dám nói tôi là con nuôi của em”. Anh nổi cáu. Bởi vì anh đang rất tức giận. “Em sợ gã kia biết mối quan hệ giữa tôi và em?”. Anh đè cô lún xuống ghế nệm, đôi mắt chim ưng trừng mắt nhìn cô. “Em còn mơ tưởng tới người đàn ông khác được sao hả bé con?” Anh cúi đầu cắn môi cô một cái, giọng nói trầm trầm: “Con nuôi mà như thế này à?” Chiếc áo mỏng manh bị anh xé rách vứt xuống đất, Mộc Duệ Thần mạnh bạo nằm đè lên trên cơ thể cô. “Cũng sẽ không làm thế này” Anh áp mặt vào ngực cô cắn mấy cái. Ngải Ái la nhỏ cố sức đẩy hai vai anh ra. “Cậu lại còn muốn nữa ư…” “Muốn. Thế thì sao nào? Tôi chỉ muốn chỉ cho em biết con nuôi và người đàn ông khác nhau thế nào, đúng không nhỉ, bé con của tôi?” Dứt lời, lại quan hệ tình dục… Ngải Ái mệt mỏi nằm trên ghế nệm. Mùi tinh dịch hòa quyện trong mùi hương của căn phòng cùng với mùi thuốc xì gà lan tỏa khắp nơi… Nhìn người đàn ông thanh lịch ngồi bên cạnh, cô từ từ chống tay ngồi dậy, giọng nói rất khẽ, có ý mỉa mai: “Thanh niên trai tráng khỏe quá ha, hết lần này tới lần khác”. Anh quay mặt sang, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: “Em nói vậy là có ý gì?” “Chẳng gì cả”. Cô đặt chân xuống nền nhà, từ từ đi tới phòng tắm: “Chừng nào cậu có thể quan tâm tới cảm giác của tôi, làm cho tôi không có cảm giác là món đồ chơi tình dục của cậu, thì tôi sẽ thừa nhận”. Quay người lại, Ngải Ái nhấn mạnh: “Tôi sẽ thừa nhận… Cậu là người đàn ông của tôi. Nhưng tôi nghĩ, chắc sẽ chẳng có khả năng đó đâu. Người tình chẳng qua cũng chỉ là người để thỏa mãn nhu cầu tình dục của cậu, phải không nhỉ?” Không chờ anh trả lời, Ngải Ái đóng “rầm” cửa lại, ngồi phịch xuống đất, ánh mắt vô hồn. Mộc Duệ Thần đờ người một lúc rồi dập tắt điếu thuốc. Lồng ngực bất giác nhói đau. Cảm giác này thật sự lạ lẫm với anh nhưng anh vẫn có thể nhận biết rằng mình đang đau lòng… Và vết thương của anh cũng đang rất đau…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui