Dịu Dàng Yêu Em

179. Buổi sáng thức dậy, căn phòng được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, Mộc Giản mặc đồ vest đứng trước cửa phòng ngủ mỉm cười chào Ngải Ái và Mộc Duệ Thần. “Cậu chủ, sau khi rửa mặt mời cậu chủ dùng điểm tâm đã được chuẩn bị sẵn”. [Thằng nhỏ này sướng dã man. Bà chị Ngải Ái cũng được sướng ké]. Mộc Duệ Thần gật đầu trong khi Ngải Ái đang dụi mắt ngái ngủ: “Chú Giản, sao chú vào được nhà cháu?” “Ngải tiểu thư, đây là chìa khóa mới”. Mộc Giản đưa chiếc chìa khóa ra, cười nói. “Nếu muốn tôi sẽ lắp ổ khóa được mở bằng vân tay cho tiểu thư”. Ngải Ái quay mặt nhìn về phía cửa thấy ổ khóa cũ kỹ chẳng biết từ khi nào đã được đổi thành cái mới sang trọng nhìn chẳng hợp tí nào với căn phòng cũ nát này. “Chú Giản, sao tối qua cháu không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào cả vả lại chú cũng đâu có chìa khóa sao mà lắp cái khác được ạ?” Mộc Giản giơ bàn tay phải đeo găng tay trắng lên mỉm cười: “Tôi dùng cái này!” Ngải Ái chợt nhớ ra. Đúng rồi, người của Mộc Gia đều là những người có bàn tay siêu đẳng, thứ cứng tới cỡ gì cũng bẻ gãy được, hôm qua chẳng phải Mộc Duệ Thần cũng phá hỏng cửa phòng tắm của cô đấy thôi… Ngoảnh đầu nhìn lại… Thấy phòng tắm quen thuộc cũng đã được thay khóa mới. “Chú giản, cho cháu xem bàn tay thần kỳ của chú nha…” Cô hớn hở nói nhưng chưa nói xong thì bên eo đã bị Mộc Duệ Thần ôm lấy, giọng nói của anh chàng có vẻ lười nhác: “Anh muốn đi rửa mặt”. “Thì anh đi đi!”. Ngải Ái liếc mắt. Hàng lông mày của Mộc Duệ Thần cau lại: “Em phải đi theo giúp anh chứ?” “Anh có còn là con nít ba tuổi đâu mà còn muốn chị đây rửa mặt cho”. Ngải Ái lại nhìn bàn tay phải của chú Giản,… [Lược bỏ một đoạn do không biết edit sao] “Đúng thế!”. Một lực mạnh kéo bật cô về phía sau. “Không phải em là mẹ nuôi của anh à? Giấy tờ xác nhận người giám hộ vẫn còn hiệu lực”. Tức quá! Ngải Ái đấm mấy cái vào cánh tay anh nhưng chẳng khác gì con dê non bị anh kéo đi phăng phăng. Đứng nhìn Mộc Duệ Thần đánh răng, Ngải Ái trừng mắt: “Cuối cùng thì anh cũng thừa nhận em là mẹ. Xời, vậy mà tối qua còn làm chuyện đó với em. Đúng là loạn luân. Cưỡng… Ưm ưm…” Nhét chiếc khăn mặt vào miệng cô, anh ra lệnh: “Em nhanh đi. Nếu không sẽ muộn học đấy”. Tức quá đi mất! Mới sáng sớm đã tra tấn cô! Ngải Ái giật khăn mặt ra, bất mãn đánh răng rửa mặt, nhìn hai người sóng đôi cạnh nhau trong gương, chợt cảm thấy có một luồng không khí mát lạnh bao quanh – mơ hồ không rõ là gì. Mặt cô chợt đỏ ửng lên. Mộc Duệ Thần làm vệ sinh cá nhân xong, quay sang liếc cô một cái: “Đang nhớ lại đêm qua anh mạnh mẽ thế nào sao?” “Sặc…!” Suýt nữa thì nuốt phải bọt đánh răng, Ngải Ái lau mặt rồi giơ chân đạp lên chân Mộc Duệ Thần: “Em rất muốn thăng anh thành sói già dê”. Thật ra, đôi lúc thằng nhóc này cũng rất đáng yêu. Mộc Duệ Thần mỉm cười: “Em là của anh, chạy đâu cho thoát”. Sau khi rửa mặt xong, Mộc Duệ Thần nắm tay cô: “Ăn sáng rồi đi học”. “Ừm!”. Cô không hề cự nự, từ lúc anh nắm tay cô ra ngoài phòng khách rồi ngồi ăn sáng cùng với nhau. Sau khi ăn xong, cả hai bước ra cửa để đến trường, Mộc Duệ Thần vẫn nắm tay cô. Cúi đầu nhìn bàn tay to lớn của anh, cô mới chợt nhận ra được luồng không khí ban sáng, đó giống như không khí của cặp vợ chồng mới cưới… “Sao thế?”. Thấy người sau lưng mình dừng bước chân, Mộc Duệ Thần quay đầu lại hỏi. “Chân em còn đau à?” Ngải Ái lắc đầu, nắm chặt tay anh đi nhanh ra cửa. “Đi thôi, sắp muộn rồi đấy”. Mộc Duệ Thần nói: “Có thật là em không sao chứ… hay là… Anh bế em xuống?” Cô cong môi cười: “Đồng ý!” Anh giật mình, cau mày lắc tay: “Hay là thôi vậy!” “Anh đừng có mà hai lời”. “Này cô gái, em sờ eo mình đi!” Mộc Duệ Thần nói xong câu đó, bước thật nhanh xuống dưới cầu thang. Ngải Ái một lúc lâu mới bùng phát. Thằng nhóc chết tiệt, dám chọc tức cô! Cô chạy tới trước hai bước nhìn xuống dưới thấy Mộc Duệ Thần đã đứng dưới bãi cỏ chờ cô, tức giận giậm chân: “Anh dám chê em mập! Em chê lại anh cao khều. Mỗi lần nói chuyện với anh mệt muốn chết, cổ em mà bị gì thì anh chết với em”. Mộc Duệ Thần nhìn cô nàng đang giãy nãy như đỉa phải vôi trên lầu, thản nhiên nói. “Ba mươi giây, nếu không xuống đây thì cho em chạy bộ”. Sau đó ngồi vào trong xe, đóng sầm cửa lại. Ngải Ái vừa tức hộc máu vừa ba chân bốn cẳng chạy xuống dưới. Mộc Giản đứng trước cửa nhìn hai người anh anh em em rồi còn liếc mắt đưa tình, dính nhau như sam, trong lòng vui sướng vô cùng. Cuối cùng, Ngải tiểu thư cũng không còn chống cự lại cậu chủ, có vẻ như chuyện có con nối dõi chỉ còn là vấn đề thời gian. Ở trường, mọi chuyện lại không tốt đẹp như Ngải Ái nghĩ, bởi vì vừa nhìn thấy cô đến trường cùng với Mộc Duệ Thần, Thang Tiểu Y liền tự động tránh cả hai, không muốn bắt chuyện với Mộc Duệ Thần, tỏ vẻ xa lạ với Ngải Ái. Còn các bạn khác thì xầm xì to nhỏ bàn tán về chuyện tình cảm của cả hai, nào là Ngải Ái quyến rũ Mộc Duệ Thần đẹp trai bằng tình một đêm… bla bla… Cả hai ngồi hàng cuối cùng, Ngải Ái chưa từng có cảm giác phải đè nén cảm xúc nhiều như thế này. Cô gục đầu xuống bàn, trừng mắt nhìn Mộc Duệ Thần đang an nhàn ngồi đọc cuốn sách Triết học dày cộm: “Mộc Duệ Thần, hình như anh cố tình thì phải?”. “Ừm!”. Anh gật đầu khẳng định. Ngải Ái ngồi thẳng người. “Anh cố tình tới đây với tư cách là sinh viên trao đổi, đem tới cho em cả đống rắc rối, để em phải muối mặt với mấy lời đồn đại nhảm nhí kia rồi em sẽ tình nguyện về Mỹ với anh phải không…?” Tay anh nhàn nhã lật trang sách: “Đúng vậy!” 180. “Anh đúng là…” “Em dám chửi anh là đồ điên thử xem?”. Có vẻ như anh đã biết trước mọi ngôn ngữ, cử chỉ của cô, nheo mắt. “Anh sẽ làm cho em phải hối hận”. Ngay sau câu nói đầy bức xúc của anh là giờ vào lớp. Cả phòng học đột ngột im ắng, Ngải Ái ngẩng đầu lên nhìn người mặc áo sơ mi bó sát người thẳng tưng với phong thái lịch lãm – Bắc Hàn đang tao nhã bước lên bục giảng. Bất chợt, hai ánh mắt giao nhau. Đôi mắt kia màu xanh lam mang theo vẻ ảm đạm và đau thương mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, giấu sau đó có cả sự cố chấp. Đối diện với đôi mắt đó, Ngải Ái thấy rùng mình. “Anh đang nghĩ đây hai người đang đắm đuối liếc mắt đưa tình hay nhìn nhau vì tình yêu sâu sắc đây?” Tiếng Mộc Duệ Thần nhắc nhở bên tai làm Ngải Ái hoàn hồn, cúi đầu tránh ánh mắt của Bắc Hàn… “Đâu có… Anh đó có ngồi đó mà nói bậy. Em và anh ấy, không có gì đâu”. “Nhưng ánh mắt em không có vẻ như là không có gì”. Mộc Duệ Thần lơ đãng nhìn cô, khóe môi cong lên nghiêm nghị. Ngón tay anh chỉ vào nơi trái tim đang đập loạn xạ của cô: “Đừng có đứng đông ngó tây”. Ngải Ái nắm ngón tay anh kéo xuống, cau mày: “Anh làm em đau”. “Phải để em biết rằng em là người con gái của anh, phải ý thức được điều đó”. Nghe thật bá đạo nhưng cũng giống như đang thề thốt. Ngải Ái nắm ngón tay anh, cảm nhận được hơi ấm truyền tới từ bàn tay anh, khẽ gật đầu, không nói gì nữa. “Có một vài lý do cá nhân nên tôi rất tiếc khi phải thông báo với các em từ hôm nay trở đi tôi không còn dạy các em nữa. Sẽ có giảng viên khác thay thế tôi. Hôm nay tôi tới đây là để tạm biệt các em…” Trên giảng đường vang vang giọng nói của Bắc Hàn, Ngải Ái ngạc nhiên ngước đầu lên nhìn Bắc Hàn giới thiệu giảng viên mới, ánh mắt cũng vô tình nhìn về phía cô. Cô cúi đầu xuống. Có khi nào Bắc Hàn rời khỏi trường là vì cô? “Tạm biệt các em”. Bắc Hàn nói rồi bước ra khỏi lớp. “Thầy Bắc, khoan đã…” Tiếng gọi ấy phát ra từ phía cuối lớp. Ngải Ái ngớ người. Cô nhận ra chính mình là người vừa mở miệng. Trước mặt cả lớp, cô lại đứng phắt dậy và gọi Bắc Hàn. Cô mất trí rồi. Trong phòng học vô cùng im lặng, thậm chí có thể nghe được tiếng kim đồng hồ tích tắc. Bắc Hàn quay người lại, nhìn Bắc Hàn hơi giật mình, cười nói: “Nếu bạn có vấn đề gì muốn trao đổi với tôi, thì có thể ra đây”. Ngải Ái nhích chân nhưng lại có cảm giác một luồng không khí lạnh toát đang vây lấy mình, lạnh tới mức cô không có cách nào có thể nhấc chân lên được. Cô cúi đầu xuống nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Mộc Duệ Thần đang nhìn về phía Bắc Hàn. “Ngồi xuống!”. Vờ như không để ý tới cô, Mộc Duệ Thần nói ra hai chữ. Ngải Ái nhìn Bắc Hàn vẫn đang đứng trước cửa, tự nhắc nhở bản thân đừng nhìn vào đôi mắt màu xanh lam kia nhưng ánh mắt của anh lại quá ấm áp, khiến cô không thể không ngước mắt lên nhìn. “Em chỉ muốn…”. Cô lắc đầu. “… chỉ muốn cảm ơn thầy đã dạy chúng em mấy ngày qua”. Môi Bắc Hàn nở một nụ cười như tản gió xuân, ôn hòa nói: “Không có gì!” Cô vừa ngồi xuống thì Bắc Hàn cũng quay người đi. Hốc mắt hơi cay cay, cô chẳng thiết làm gì nữa. Cô gục đầu xuống bàn. “Mộc Duệ Thần, mặc kệ em đi…” Sau đó, cô nghe người ngồi cạnh thở khá mạnh. Cô biết, anh đang cố kìm nén cơn tức giận. Sau giờ học, Mộc Duệ Thần đứng phắt dậy nhìn chằm chằm vào Ngải Ái vẫn đang nằm dài trên bàn, lạnh lùng nói: “Công ty có việc, giờ cơm tới khách sạn tìm anh, đừng có muộn”. Ngải Ái không ngẩng đầu lên, cũng chẳng buồn lên tiếng. Sự tức tối chất đầy trong lồng ngực, Mộc Duệ Thần hít vào thật sâu rất muốn trừng phạt cô. Mộc Duệ Thần, anh hãy đối xử tốt với em nhé. Lời cô lại vang vọng bên tai, anh bặm môi. Được thôi, bé con, anh sẽ đối xử tốt với em nhưng chuyện như thế này anh chỉ bỏ qua cho em lần này thôi và đây cũng là lần cuối cùng. Anh cúi người, ghé sát vào tai cô: “Tới gặp anh đúng giờ, đừng để khi gặp em anh phải nhìn thấy bộ dạng đau khổ vì đàn ông này của em”. Nói xong, anh sải bước đi ra cửa, bỏ lại đằng sau những ánh mắt ngưỡng mộ của các sinh viên nữ. “Anh chàng đáng yêu đó hình như ghen với thầy Bắc thì phải ấy nhỉ, mặt mũi đen xì…” “Hay là con nhỏ Ngải Ái kia có gì đó với thầy Bắc…” “Mày không biết hả, nghe nói vì muốn theo đuổi Ngải Ái nên thầy Bắc mới tới trường mình dạy đấy…” “Thiệt hay giả đây trời? Đã ăn trong chén còn gắp trong nồi, nó cũng tham lam quá nhể… Sao không nhường tao một người…” Mấy lời đồn nhảm lại bắt đầu xì xầm to nhỏ truyền vào tai Ngải Ái. Nhưng cô không dáng ngẩng đầu lên vì không muốn cho mọi người nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này. Vừa cảm thấy cô độc cùng bất lực, cô còn chưa tin được rằng người đó đã đi rồi… Cô cứ nghĩ mình sẽ không sao… Nhưng không thể nào ngờ rằng cô vẫn không kìm được lòng mình, nước mắt đã giàn dụa từ lúc nào. “Các cậu đừng có nói năng bậy bạ, có giỏi thì chụp được ảnh đi rồi hẵng nói”. Một giọng nói rất quen thuộc bất bình vang lên. “Để tớ nói cho mà biết, có phải các cậu đang ghen tị với cậu ấy? Cậu ấy đang ở đây, sao không tới mà hỏi cậu ấy đi”. Rầm rầm… Có mấy tiếng cười khẩy khinh thường, sau đó đám người đó tản đi. Ngải Ái ngẩng đầu lên nhìn người đang chìa khăn giấy ra trước mặt mình, cúi đầu gọi khẽ: “Thang…” “Bắc Hàn đi rồi”. “Tớ biết…”. Ngải Ái nắm tay Thang Tiểu Y. “Tớ xin lỗi…” “Sao lại xin lỗi tớ?”. Thang Tiểu Y rút tay lại, lạnh nhạt nói. “Đây là sự lựa chọn của cậu, cậu đã chọn Mộc Duệ Thần, cũng chọn việc rời bỏ tớ và… đuổi cổ Bắc Hàn đi!” Thang Tiểu Y lắc đầu. “Tớ đã kiên quyết đến như thế mà cậu vẫn không rời xa người đó sao? Tiểu Ái, cậu ta đã cho cậu uống thuốc mê gì thế hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui