Dịu Dàng Yêu - Guria

Lee Minhyung đi một lúc vẫn chưa thấy Ryu Minseok dừng lại, đầu tự hỏi.

"Gần cái quái gì? Đi nãy giờ vẫn chưa về được."

Ryu Minseok chẳng biết đang nghĩ gì trong đầu, nó cứ cười mãi.

Lee Minhyung lại đi thêm một lúc nữa, đầu cũng lơ đễnh suy nghĩ gì đó, tới lúc suýt đâm vào người trước mặt mới vội dừng lại.

"A..."

Ryu Minseok nghiêng người rồi giả bộ nhíu mày hỏi.

"Sao cậu đi theo tớ mãi thế?"

Lee Minhyung gãi đầu, nhất thời không tìm được lí do, liền chỉ đại về phía trước.

"Tôi về chỗ này."

"Nãy giờ tớ đi vòng lại chỗ này 3 lần rồi..."
5

"..."

Lee Minhyung nhìn xung quanh, lại nhìn thấy mấy quán cafe quen mắt, hình như ban nãy đã nhìn thấy. Hắn vậy mà đi theo Ryu Minseok nãy giờ mà không nhận ra mình đang đi lòng vòng.

Ryu Minseok xoay người lại.

"Đi cùng đi, đi sau trông như mấy tên biến thái theo dõi, sợ chết đi được, suýt chút nữa đã gọi cảnh sát rồi."

Lee Minhyung không đáp, nhưng vẫn đi theo sau nó, chỉ khác là khoảng cách gần hơn một chút, đi theo sát phía sau.

Ryu Minseok vừa đi vừa nhìn hai bóng người in trên mặt đường. Lee Minhyung vẫn giữ thói quen của ngày trước, thói quen chỉ cần đi sau Ryu Minseok sẽ luôn đưa tay ra để sẵn sàng đỡ mỗi khi Ryu Minseok bị ngã.

"Minhyung, cậu đã bao giờ hối hận chưa?"

Ryu Minseok đột nhiên lên tiếng.

Lee Minhyung không trả lời nó, nó cũng không quay lại, cũng không hỏi nữa.

Dưới ánh đèn đường, hai bóng người vẫn rảo bước. Trong tiếng gió nhè nhẹ, cũng chỉ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc.

Ryu Minseok đi tới cuối con đường mới dừng lại, nó xoay người nhìn Lee Minhyung một lúc.

"Có phải tớ rất đáng ghét không?"

Lee Minhyung cũng nhìn nó, lát sau mới lắc đầu.

"Không..."

Ryu Minseok cười nhìn hắn.

"Cuốn nhật kí của cậu...tớ đã đọc được rồi...Minhyung, cậu sẽ không cần phải thích tớ nữa..."

Lee Minhyung chớp mắt nhìn, nhất thời không biết nói gì.

Ryu Minseok tiếp tục nói.

"Một đứa trẻ con vô tình làm mất hộp bánh quy Pororo, nó cứ tưởng chỉ cần làm những việc thú vị khác thì sẽ quên đi hộp bánh quy đó. Nhưng mà lúc nghĩ kĩ lại thì, hình như nó vẫn thích vị bánh quy đó, nó...rất ngọt...vậy nên nó muốn đi tìm lại hộp bánh quy đó..."

Ngưng một lúc, nó mới nói tiếp.

"Hết năm nay, chúng ta cùng trở về...có được không?"

Lee Minhyung vẫn không trả lời nó. Nhưng Ryu Minseok không từ bỏ, nó cũng vẫn đứng nhìn Lee Minhyung như thế. Một lúc sau mới thấy Lee Minhyung lên tiếng.

"Chưa từng...Chưa từng hối hận..."

Ryu Minseok mỉm cười, nó vui vẻ lùi lại ba bước, cuối cùng nói với Lee Minhyung.

"Xin chào Minhyung, tớ là Ryu Minseok."

Lee Minhyung ngẩn người ra nhìn nó. Dáng vẻ hiện tại của Ryu Minseok, cũng chính là dáng vẻ của nó trong lần đầu tiên hai đứa gặp nhau khi còn bé.

Ryu Minseok hỏi Lee Minhyung có hối hận không, Lee Minhyung trả lời chưa từng hối hận, chính là chưa từng hối hận khi đã thích Ryu Minseok.

Ryu Minseok thích bánh quy Pororo. Ryu Minseok thích Lee Minhyung.

Lee Minhyung theo nó về tận trụ sở mới bắt đầu quay về. Ryu Minseok không vào trong vội, nó cứ đứng nhìn theo bóng lưng của Lee Minhyung mãi tới khi bóng hình hắn hòa vào dòng người ngoài kia, nó mới ngồi thụp xuống, dựa người vào tường.

Ryu Minseok từ sau khi đọc được những dòng nhật kí của Lee Minhyung, nó vốn định để bản thân buông bỏ. Nhưng nó thừa nhận, bản thân không thể ngừng nhớ tới Lee Minhyung. Trước đây nó chưa bao giờ như vậy, đây là lần đầu tiên nó có cảm giác như thế.

Ryu Minseok nhớ, vào cái đêm đi chơi Giáng sinh với Kim Hyukkyu, nó vừa đi trên đường vừa lơ đãng nhìn xung quanh. Cánh tay nó bỗng dưng bị ai nắm lại, nó quay sang nhìn, là một người trùm khăn che kín mặt, chẳng rõ là nam hay nữ. Tay của người đó gân guốc, thô ráp, xem chừng đã già, nắm chặt lấy cổ tay Ryu Minseok.

"Đừng chạy..."

"Dạ? Ai...ai vậy ạ?..."

Người kia vẫn không trả lời nó, lại nói tiếp.

"Đừng chạy trốn, hãy cứ đuổi theo người đó đi. Cậu không thể chạy được, cũng không thể buông bỏ được, hai người...sẽ không thể rời xa nhau được nữa...Nếu không thể tiếp tục, vậy thì hãy bắt đầu lại..."

Kim Hyukkyu phát hiện bên cạnh không thấy Ryu Minseok đâu liền quay lại, thấy nó cứ đứng yên nhìn gì đó.

"Này, đứng làm gì đấy? Sao không đi nữa?"

Ryu Minseok giật mình, nó chớp mắt lấy mấy cái, lại nhìn xuống tay mình, cổ tay đã hằn lên một vết đỏ, nhưng người ban nãy thì chẳng thấy nữa.

"Anh...anh có thấy người vừa nãy nắm tay em không?"

"Ai? Người nào? Ai nắm tay mày?"

"Anh không thấy à?"

"Ai mà biết, tự dưng thấy mày cứ đứng yên ở đây mà mãi không đi, tưởng đang nhìn gì chứ."

Ryu Minseok không hiểu chuyện gì, tới tận lúc bị Kim Hyukkyu kéo đi, nó vẫn nhìn xuống tay mình, rồi lại lẩm bẩm trong miệng.

"Không thể tiếp tục...vậy...bắt đầu lại..."

Khi hỏi Ryu Minseok có nhớ Lee Minhyung không, nếu Ryu Minseok là Ryu Minseok của trước kia, nó sẽ kiêu ngạo mà phủ nhận, nhưng bây giờ nó không thể phản bác được, nó không quên được Lee Minhyung.

Ryu Minseok muốn bắt đầu lại, nó muốn theo đuổi Lee Minhyung, như cái cách mà Lee Minhyung đã đi theo nó suốt từng ấy năm.

Nó lại nhớ tới mấy lời của Han Wangho. Khi Ryu Minseok và Lee Minhyung chia tay, nó đã được gặp Han Wangho. Han Wangho cũng muốn gọi nó lại nói chuyện. Nó lại biết được Lee Minhyung đã từng thích nó như thế nào, nó cũng biết được Lee Minhyung đã từng sợ mất đi nó đến mức nào, nó cũng biết được Lee Minhyung đã từng vì nó mà chịu tổn thương đến như nào. Han Wangho đến cuối cùng mới nói với Ryu Minseok.

"Thằng nhóc Minhyung ấy à, trông bề ngoài nó như thế thôi chứ nó cũng yếu lòng lắm...chỉ cần cho nó thời gian là được...nó nhất định sẽ quay về...Nó đã chủ động rất nhiều rồi...nếu em thật sự thích nó...vậy thì...lần này em hãy là người chủ động đi..."

Ryu Minseok ngửa mặt nhìn lên trời, nó nhìn thấy hai ngôi sao nhỏ ở cạnh nhau.

"302 ngày..."

Thật ra ngày hôm đó Ryu Minseok đã không nghe được hết mấy câu nói đó. Người bí ẩn mà Ryu Minseok nhìn thấy hôm đó, khi Ryu Minseok và Kim Hyukkyu đã đi xa, người đó chỉ đứng nhìn theo, một lát sau mới đưa tay lên nhìn rồi nói nhỏ.

"Không tách rời...sẽ không bao giờ tách rời..."
15


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui