Choi Wooje ở trụ sở nằm ngủ, nhưng lại không được say giấc, nửa đêm lại tỉnh ngủ.
Nó trằn trọc mãi lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng lại ngồi hẳn dậy, dụi dụi mắt nhìn xung quanh rồi rón rén đi xuống, ngồi bên cạnh giường của Moon Hyeonjoon.
Moon Hyeonjoon lúc ngủ hay có thói quen đắp chăn kín lên mặt y hệt nó. Choi Wooje nhè nhẹ kéo chăn xuống, mí mắt Moon Hyeonjoon khẽ động một cái, nó liền ngừng ngay lại nín thở, lúc sau mới dám bỏ tay ra.
Choi Wooje phải thừa nhận rằng Moon Hyeonjoon vô cùng đẹp trai.
Lúc trước, khi quen Lee Minhyung, nó còn nghĩ anh nó là người ngầu nhất, đẹp trai nhất. Nhưng sau này khi gặp Moon Hyeonjoon nó đột nhiên cảm thấy người anh này cũng đẹp trai không kém. Nó từng khen 1000 lần mắt của Moon Hyeonjoon rất đẹp, nó cũng từng khen 1000 lần Moon Hyeonjoon rất đẹp trai. Choi Wooje từng mạnh miệng nói rằng ngoài Lee Minhyung ra nó sẽ không bao giờ thèm khen ai hết, nhưng từ lúc gặp Moon Hyeonjoon nó cứ nửa đêm về phòng lại nhắn tin cho Lee Minhyung kể về việc nó thích Moon Hyeonjoon cỡ nào.
"Anh, anh Hyeonjoon đẹp trai thật."
[Không phải lúc trước mày khen anh đẹp nhất à?]
"Thì anh đẹp nhất, anh Hyeonjoon thứ hai. Làm sao mà có mỗi anh đẹp được."
Moon Hyeonjoon khẽ động mình một cái, lại nằm ngửa ra gác một tay lên trán.
Choi Wooje giật mình thon thót suýt chút nữa thì ngã về sau.
Ngón áp út của Moon Hyeonjoon vẫn đeo một chiếc nhẫn bạc. Choi Wooje nheo mắt nhìn, ban nãy còn ngồi xổm trên đất thì bây giờ đã ngồi bệt hẳn xuống, một tay chống cằm một tay vân vê ga giường rồi tự nói một mình.
"Moon Hyeonjoon, chính là một tên đáng ghét. Moon Hyeonjoon đúng là xấu tính. Đã nói là độc thân rồi, thế mà còn đi xem mắt, lại còn đồng ý với người ta luôn rồi. Moon Hyeonjoon xấu tính. Đánh một cái có được không nhỉ?"
"Được, đánh đê."
Moon Hyeonjoon chẳng biết tỉnh từ lúc nào, tư thế vẫn không thay đổi, giọng khàn khàn.
Choi Wooje giật nảy mình liền đứng bật dậy. Ban nãy khoanh chân ngồi sát giường, giờ đứng lên đầu gối đập vào giường lấy một cái đau điếng.
"Á."
Moon Hyeonjoon thở dài ngồi dậy rồi với tay bật công tắc điện gần giường.
Đèn vừa sáng đã nhìn thấy Choi Wooje ôm chân xuýt xoa, người vẫn còn phủ chăn, đầu tóc vẫn bù xù. Choi Wooje nhìn Moon Hyeonjoon, lại ra vẻ ấm ức.
"Đm, là tại anh."
Moon Hyeonjoon nhăn mặt rồi kéo nó lên giường, sau đấy đi ra tủ lấy một lọ dầu gió.
"Chứ không phải tại mày nửa đêm dậy lải nhải à?"
"Anh tỉnh từ lúc nào?"
"Từ lúc mày kéo chăn anh xuống."
"Đ..."
"Đưa chân ra."
Choi Wooje ngồi ôm chân trên giường, ngoan ngoãn kéo ống quần lên, đầu gối đã thâm tím. Moon Hyeonjoon nhíu mày lại, đổ một chút dầu ra tay rồi dí mạnh vào chân nó.
"Á. Anh làm cái quái gì thế?"
"Nãy đòi đánh ai?"
"..."
Choi Wooje ngồi yên lặng nhìn theo ngón tay của Moon Hyeonjoon xoa xoa dầu ở chân mình, lát sau mới nói.
"Anh ơi."
"Làm sao?"
"Anh hết đau chưa vậy?"
"Đau cái gì?"
"Thì lưng anh đó, với chân nữa."
"Chưa bao giờ đau."
Choi Wooje bĩu môi, đưa tay xuống đập nhẹ vào cái chân còn đang duỗi ra của Moon Hyeonjoon.
"Á. Mày bị điên à?"
"Thế mà kêu không đau."
"Đồ điên. Xong rồi đấy, cút về giường ngủ ngay. Một giờ sáng mày không ngủ lại lôi theo người khác mất ngủ."
"Anh..."
"Gì nữa?"
"Em đói."
Moon Hyeonjoon nhăn mặt nhìn nó. Cuối cùng vẫn là theo nó xuống phòng ăn. Thường ngày sẽ có một cô đầu bếp nấu ăn nên Choi Wooje hầu như chưa từng vào bếp lần nào. Hơn nữa bây giờ còn là nửa đêm.
Choi Wooje ngồi khoanh chân ở ghế, mắt vẫn nhìn bóng lưng Moon Hyeonjoon đang vừa lướt điện thoại vừa nấu mì cho nó. Nó len lén lấy điện thoại ra chụp một cái rồi gửi cho Lee Minhyung.
"Em nghĩ lại rồi, anh đẹp trai số hai, anh Hyeonjoon đẹp trai nhất. Anh không nấu mì cho em."
[Anh mày ở tuổi 16 đã tiêu hơn 30000 won để đưa mày đi ăn trong ngày sinh nhật mày đấy.]
"...Vậy thì cả hai anh đều đẹp trai nhất."
2
Moon Hyeonjoon đặt bát mì lấy cạch ở bàn rồi quay đi.
"Ăn nhanh, đi ngủ trước đây."
"A, anh đợi em đi, ngồi một mình sợ khiếp."
Choi Wooje kéo vạt áo Moon Hyeonjoon rồi giơ chân đẩy ghế đối diện ra. Moon Hyeonjoon nhăn mặt cốc vào đầu nó một cái rồi ngồi xuống ghế lướt điện thoại.
Choi Wooje vừa húp mấy sợi mì, vừa len lén nhìn Moon Hyeonjoon.
"Nhìn cái gì mà nhìn, ăn đi."
"Anh Hyeonjoon...nhẫn của anh..."
Moon Hyeonjoon đang lướt điện thoại tay cũng dừng lại. Từ hôm anh về trụ sở, hầu như lúc nào cũng đeo. Choi Wooje cũng nhìn thấy.
"Anh...thật sự muốn hẹn hò à?"
Moon Hyeonjoon không trả lời, mắt vẫn nhìn vào điện thoại.
Choi Wooje lại tiếp tục nói.
"Cứ cho là em nhiều chuyện đi...nhưng mà, anh hẹn hò thật sao?"
Moon Hyeonjoon tắt điện thoại, đặt lên bàn rồi nhìn Choi Wooje.
"Không được à?"
"Không."
"Tại sao?"
"..."
Choi Wooje cũng không biết trả lời kiểu gì.
Chẳng lẽ lại nói nó ghen chết đi được khi nhìn thấy cái nhẫn kia.
Moon Hyeonjoon nhìn nó định nói rồi lại thôi, sau đó lại cắm mặt xuống ăn cũng thấy buồn cười.
"Làm sao?"
"Em không thích đấy."
"Tại sao không thích?"
Choi Wooje cảm thấy người anh này chắc chắn đang muốn bắt nạt mình, liền đứng phắt dậy đem bát đi rửa. Moon Hyeonjoon cũng đứng dậy theo rồi đuổi nó ra.
"Biến ra, mày rửa bát được ba lần thì vỡ cả ba cái rồi đấy."
Choi Wooje đứng một bên lè lưỡi.
"Không nói chuyện với anh nữa."
"Ờ, thì không nói chuyện."
Nó cứ đứng vân vê vạt áo, lúc sau mới lại lên tiếng.
"Anh...hẹn hò thật à?"
"Vẫn muốn hỏi à?"
"..."
Moon Hyeonjoon nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc, lát sau mới nói.
"Không có."
"Thật không? Vậy...nhẫn..."
Moon Hyeonjoon rửa bát xong vẩy vẩy tay rồi quay sang nhìn Choi Wooje.
"Choi Wooje, có những thứ không nên biết thì tốt nhất. Anh đi xem mắt, đúng, nhẫn này là nhẫn đôi, cũng đúng luôn. Nhưng anh mày không có hẹn hò, nghe rõ chưa?"
"Nghe mâu thuẫn thế?"
"Đeo nhẫn để không bị đánh chết."
Choi Wooje vẫn còn chưa hiểu gì, đột nhiên lại nghĩ đến dáng vẻ Moon Hyeonjoon hôm trước.
"Anh là bị..."
"Bị bố mẹ đánh. Được chưa? Đi xem mắt cũng là bị ép, nhẫn này cũng là bị ép đeo, hiểu chưa? Vậy nên nếu không muốn phiền phức thì tốt nhất đừng có ở gần anh mày làm gì."
Moon Hyeonjoon đi trước về, Choi Wooje cũng lẽo đẽo theo sau.
"Em không sợ."
"Đừng có ăn nói vớ vẩn như thế..."
"Em không thích nhìn nó."
"Cái gì?"
Choi Wooje chỉ tay vào nhẫn của Moon Hyeonjoon, nhíu mày lại.
"Em bảo là em không thích nhìn thấy nó. Anh đeo để làm em tức giận rồi tránh xa anh thì có, em tức rồi đấy, được chưa?"
"..."
"Bố mẹ anh đánh chết anh thì em sẽ gọi người, còn nếu không thì đánh chết cả em cũng được."
"Choi Wooje."
Moon Hyeonjoon nhìn Choi Wooje rồi lại thở dài. Nó từ nãy giờ vẫn nắm chặt tay, giọng đầy ấm ức, sau lại cúi gằm mặt xuống.
"Anh Minhyung rõ ràng cũng biết, vậy mà cũng không nói. Cả hai người đều xấu tính."
Moon Hyeonjoon đưa hai tay nắm vai nó rồi cúi xuống.
"Nhớ ban nãy anh đã nói gì không? Có những chuyện không nên biết thì hơn."
"Nhưng..."
"Yên lặng. Nếu biết quá nhiều, không chỉ ảnh hưởng đến bản thân, mà còn ảnh hưởng đến người khác. Anh liên lụy đến một Lee Minhyung đủ rồi, không thể kéo theo mày, rồi Minseok hay anh Sanghyeok rồi mọi người được nữa, nghe rõ chưa hả?"
"Rốt cuộc gia đình anh làm sao vậy?"
Moon Hyeonjoon đưa tay vò đầu nó.
"Đừng có hỏi nhiều. Anh đã kể đến thế rồi. Đáng lẽ không nói thì tốt hơn. Ầy..."
Choi Wooje bĩu môi.
"Anh với anh Minhyung đúng là xấu tính."
"Ờ, là xấu tính được chưa? Là Lee Minhyung kêu anh mày đeo nhẫn vì không muốn liên lụy đến mày đấy."
"Liên quan gì?"
Moon Hyeonjoon bật cười rồi đẩy nó về phòng.
"Bí mật. Về phòng mình ngủ đi, cấm bén mảng sang đây nữa."
Choi Wooje đứng trong phòng vẫn nhìn ra ngoài.
"Anh không nói thì em không ngủ."
Moon Hyeonjoon bất lực nhìn nó, rồi nghĩ một chút.
"Vậy thì...để sau khi kết thúc giải sẽ nói nhé."
"Thật không?"
"Thật. Anh mày có bao giờ nói dối đâu."
"Anh nói dối suốt còn gì."
"... Cút vào ngủ."
Moon Hyeonjoon vừa định đóng cửa, Choi Wooje lại giữ lại, mở hé cửa rồi lí nhí.
"Anh ơi, anh đừng đeo nhẫn nữa được không?"
"Được."
"Anh ơi."
"Sao nữa."
"Em...thật sự rất thích anh,...không phải thích giống như thích anh Minhyung, mà là..."
1
Moon Hyeonjoon nhéo má nó một cái rồi đẩy nó vào trong.
"Được rồi, đi ngủ đi."
Choi Wooje bị đẩy vào trong phòng, bây giờ mới nhận thức được những gì mình vừa nói, hai má nó đỏ bừng lên dựa lưng vào cửa, trong miệng thầm chửi mình.
Moon Hyeonjoon đứng ở bên ngoài cũng chẳng khác gì, chỉ biết đưa tay lên ôm mặt, tai cũng bắt đầu đỏ lên.
Như này thì ngủ kiểu gì được nữa chứ?
3