Dịu Dàng Yêu - Guria

Một tuần sau chung kết giải Mùa xuân cũng là nghỉ Tết, các tuyển thủ được ưu ái cho nghỉ hẳn hai tuần.

"Xếp hàng, xếp hàng lộc đến."

Lee Sanghyeok đi vào phòng tập giơ giơ tập lì xì trên tay ra. Mấy đứa khác ngồi trong phòng vừa nhìn thấy thì sáng mắt lên chạy đến trước mặt anh xếp hàng một lượt.
1

Choi Wooje đứng cũng không yên nghiêng bên này nghiêng bên nọ nhìn Lee Sanghyeok.

"Anh Sanghyeok, phúc lợi của công ti đúng không?"

Lee Sanghyeok đập vào đầu nó một cái.

"Cả của công ti, cả của anh, cầm lấy."

Choi Wooje bày ra động tác phủi tay rồi đưa cả hai tay ra cúi gập người xuống.

"Cảm ơn anh trai."

Lee Sanghyeok lại đập vào người Moon Hyeonjoon với Lee Minhyung mỗi đứa một cái.

"Bớt nói bậy lại. Bớt khóc lại."

Cuối cùng đưa cho Ryu Minseok.

"Năm mới biết thương người một tí."

"Anh chúc gì kì vậy?"

Cả đội ai cũng về nhà, chỉ riêng có một mình Moon Hyeonjoon là ở lại. Mọi năm vẫn luôn là Lee Minhyung và Moon Hyeonjoon ở lại trụ sở, nhưng năm nay gia đình của Lee Minhyung lại về Hàn đón Tết nên cuối cùng cũng chỉ có Moon Hyeonjoon ở lại trụ sở.

Lee Minhyung mấy ngày này cũng chỉ có ăn và ngủ. Mỗi lần bị anh trai dựng dậy gọi làm việc nhà hắn lại bày ra cái giọng thèm đánh.

"Anh à, tuyển thủ vô địch LCK Mùa xuân cũng cần phải nghỉ ngơi chứ."

Lee Shinhyung đá vào người hắn một cái.

Nhưng qua được một Lee Shinhyung cũng không qua nổi Lee Haeun.

"Nghỉ cái gì mà nghỉ? Ngồi dậy dọn nhà ngay."


"A chị à, em đang đến độ tuổi già đi rồi, xương cốt cũng kém rồi, cần phải..."

"Dọn nhà hay ăn đánh?"

"Chị, em dậy ngay đây."


Gia đình Lee Minhyung có đến bảy anh chị em, Lee Minhyung là đứa áp út mà lại là đứa to cao nhất nhà.

Lee Haeun là chị cả trong nhà, cũng là người duy nhất có thể cầm chổi đánh Lee Minhyung, hồi bé hắn là đứa nghịch ngợm, ngày nào cũng đi chơi về muộn còn đem theo cái bản mặt toàn đất về, bố mẹ hắn còn chưa đánh thì đã nghe thấy tiếng của Lee Haeun mắng nó.

Lee Shinhyung là anh thứ hai. Từ lúc Lee Minhyung còn nhỏ đã lẽo đẽo theo người anh này đến mấy quán net để ngồi nhìn anh chơi game. Lee Shinhyung tham gia thi đấu từ lúc Lee Minhyung còn nhỏ nên hai người ít khi gặp nhau. Nhưng mỗi lần anh trai đi thi đấu Lee Minhyung lại đòi bố mẹ đưa đi xem cho bằng được.

Anh thứ ba là Lee Jin Hyung, cũng là người duy nhất có thể hùa theo mấy trò đùa của Lee Minhyung ở nhà. Nếu đang tắm mà thấy đèn bị tắt thì chắc chắn là Lee Jin Hyung và Lee Minhyung làm. Nếu đang ngủ mà lại thấy cái loa đang mở nhạc để bên cạnh tai thì chắc chắn là Lee Jin Hyung và Lee Minhyung để. Nếu đang ăn mà thấy đôi đũa thò vào bát gặp lấy miếng thịt hoặc miếng trứng thì một là đũa của Lee Jin Hyung, hai là đũa của Lee Minhyung. Nếu đến 9 giờ tối vẫn còn nghe thấy tiếng ồn ào ở nhà họ Lee thì chắc chắn là Lee Jin Hyung và Lee Minhyung đang bị Lee Haeun đánh.

Lee Hamyung là chị tư trong nhà, cũng là người chị mà Lee Minhyung cảm thấy dễ nói chuyện nhất. Fan của Lee Minhyung hầu hết cũng biết đến người chị này qua những bức tranh về gia đình mà cô đăng lên trang cá nhân. Lee Minhyung hồi bé mỗi lần nhìn thấy Lee Haeun cầm chổi sẽ chạy đi tìm Lee Hamyung rồi đi kè kè bên cô cả ngày không rời nửa bước.

Chị thứ năm là Lee Hayoung. Lee Hayoung từ nhỏ đã được nhận xét là thừa hưởng hết gen xinh đẹp từ mẹ, lại còn đa tài từ nhỏ. Trong kí ức của Lee Minhyung, mỗi lần đi cùng người chị này thì sẽ bị mấy bà dì hàng xóm vây kín để hỏi chuyện rồi khen nấy khen để.

Lee Minhyung là đứa áp út trong nhà, dưới hắn chỉ có một đứa em trai là Lee Han Hyung vậy nên mỗi lần về nhà là lại bày ra cái bộ dáng anh lớn giảng dạy đạo lí, tất nhiên Lee Han Hyung hoàn toàn mặc kệ.

Nhà của Lee Minhyung khá rộng, mỗi lần đến những dịp kiểu này dọn cả ngày cũng không xong nổi. Lee Minhyung một tay cầm khăn lau cửa, một tay lướt điện thoại.

Lee Hamyung đi tới gõ vào đầu hắn một cái.

"Ngồi lau cái cửa nửa tiếng rồi đấy, còn muốn ngồi đến khi nào nữa?"

Lee Minhyung nhăn mặt nhìn lên rồi ngồi dựa vào cửa.

"Em lau mấy chỗ kia hết rồi mà, đang nhắn tin với bạn."

Lee Hamyung ngó vào điện thoại.

"Minseok à? Tự dưng gửi ảnh Doongie làm gì?"

"Cậu ấy nói muốn xem."

"Chụp Doongie được rồi, mắc gì chụp cả mình nữa?"

"Em trai chị đẹp trai như vậy, đương nhiên phải khoe rồi."


[hình ảnh minh họa của bản thiết kế vĩ đại]

2

Ryu Minseok về nhà mấy ngày đều rảnh rỗi, tình cờ lại tìm được IG của cún cưng nhà Lee Minhyung liền đòi bạn cho xem ảnh.

[Òa đây là Doongie đó à? Đáng yêu vậy. Bình thường nó toàn ở nhà hả?]

"Ừm, bình thường ở nhà với em trai tớ, còn nếu không có ai ở nhà thì mang đến chỗ anh Sanghyeok."

[Khi nào mang nó đến trụ sở được không? Tớ thích mấy con cún này lắm. Phải rồi, ở nhà tớ cũng có đấy, cậu có muốn xem không?]

"Ồ."

Ryu Minseok đang ngồi cũng chạy xuống nhà bế cún con nhà mình lên rồi chụp một tấm gửi cho Lee Minhyung.

[hình ảnh minh hoạt pt.2]

1




[Nhìn này, có phải rất đáng yêu không?]

Lee Hamyung đang dọn dẹp đột nhiên nhìn thấy Lee Minhyung ôm mặt run run liền vỗ vỗ vai hắn.

"Sao thế? Bị làm sao à?"

Lee Minhyung lắc đầu ngửa mặt lên.

"Người ta đáng yêu quá em không chịu nổi."

Tất nhiên nói xong liền bị ăn một cái cốc đầu từ Lee Ha Myung.

"Có, rất đáng yêu."


Trọng tâm của Ryu Minseok là nói đến chú cún con kia, nhưng lời khen của Lee Minhyung lại hoàn toàn dành cho người trong ảnh.

Lee Minhyung đến tối đang nằm xem TV lại nhận được tin nhắn của Ryu Minseok.

[Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới.]

"Chưa năm mới mà..."

[Phải chúc trước nữa, xem pháo hoa xong tớ lại quên mất.]

"Ha ha, cảm ơn nhé. Năm mới vui vẻ nhé, sắp bắn pháo hoa rồi đấy, chỗ cậu đã có chưa?"

Ryu Minseok đứng trên sân thượng ngó ra ngoài.

[Hai phút nữa, phải bắn đúng giờ chứ, 12 giờ mới đẹp. Ở chỗ cậu xem được không? Cậu ở nhà à?]

Lee Minhyung đứng dậy đi ra ngoài ban công.

"Ừm, đứng từ ngoài ban công có thể nhìn được."

[Ồ]

"Minseokie, gọi điện được không? Chúc mừng năm mới phải nói bằng lời mới hiệu nghiệm chứ."

Ryu Minseok nghĩ ngợi một lúc, lại thấy cuộc gọi tới của Lee Minhyung, cũng bấm đồng ý.

Lee Minhyung áp điện thoại vào tai, lại nghe thấy giọng nói từ bên kia.

[Lạnh quá, nếu không phải để xem pháo hoa tớ đã không lên sân thượng rồi.]

"Sao không mặc thêm áo?"

[Đã mặc rồi đó chứ, nhưng vẫn lạnh thật. Ô, nhìn này, sắp bắn pháo hoa rồi đấy.]

"Ừm, chuẩn bị để ước đi."

[Cậu ước gì vậy?]

"À...chắc là...giành chiến thắng..."

[Đúng nhỉ, phải ước như thế chứ.]

Đồng hồ điểm chính xác 12 giờ. Người người trong thành phố đều hướng mắt lên trời, trên cầu cũng trở nên đông đúc hơn. Cả Ryu Minseok và Lee Minhyung cũng đều nhìn lên. Cùng với ánh sáng tỏa rạng và âm thanh giòn giã của pháo hoa, Lee Minhyung ghé vào điện thoại, cuối cùng cũng nói ra ba chữ.


"Ryu Minseok, tớ thích cậu, thật sự rất thích."


Ryu Minseok chăm chú nhìn theo pháo hoa, cũng quên luôn mình vẫn còn bật điện thoại. Một lúc sau mới nói.

[Hửm? Nãy cậu nói gì à?]

"Không có gì. Chúc mừng năm mới support của tớ."

Ryu Minseok nghiêng đầu, lại nhìn lên trời, giọng vui vẻ.

[Ồ, chúc mừng năm mới nhé, siêu xạ thủ.]

Lee Minhyung lúc tắt máy lại nhìn thấy Lee Hamyung đã đứng sau từ bao giờ.

Lee Hamyung cứ đứng đó nhìn hắn, biểu cảm vẫn không thay đổi. Lee Minhyung hình như biết được điều gì đó, cuối cùng vẫn là lên tiếng trước.

"Chị, lời em nói là thật, chị không nghe nhầm."

Lee Hamyung đóng cửa lại, đi đến trước mặt hắn, giọng nhỏ nhẹ.

"Không sao, là bạn bè với nhau, cũng..."

"Chị, em là thật lòng thích cậu ấy, chẳng phải lúc trước em đã nói rồi sao? Từ nhỏ đến lớn luôn là cậu ấy, chứ không phải lời nói bông đùa của trẻ con...Chị, người em thích, là con trai."

Lee Minhyung còn đang nói, lại thấy Lee Hamyung ôm chặt mình, người run run. Hắn thở dài, cũng gục mặt trên vai cô.

"Đứa nhỏ này, em phải làm sao đây? Em biết là điều này rất khó khăn mà, hai đứa là người nổi tiếng, hơn nữa...nếu sau này có người biết, làm sao có thể chấp nhận được chuyện này, khi hai đứa là con trai..."

Lee Minhyung đương nhiên biết điều này. Hắn là người biết Lee Sanghyeok và Han Wangho đã phải yêu đương trong bí mật suốt bao nhiêu năm, thậm chí ngay cả lúc đi chơi cũng phải đề phòng máy ảnh. Hắn cũng là người nhìn thấy Jeong Jihoon và Kim Hyukkyu chỉ dám lén đi cùng nhau mỗi lúc tối. Hắn cũng biết chuyện các tuyển thủ được đẩy thuyền với nhau là chuyện thường tình, nhưng nếu có một ngày tin tức đó thành sự thật thì cũng chẳng được bao nhiêu người ủng hộ.

"Chị à, chị biết là em chẳng sợ gì mà...Chị cũng đừng nghĩ đây là suy nghĩ nhất thời, em đã suy nghĩ việc này hơn 13 năm rồi...Ngay cả anh Sanghyeok cũng biết rồi. Em tự biết có chừng mực, sẽ không để bản thân phải chịu thiệt đâu."

Lee Hamyung vỗ vỗ lưng Lee Minhyung, lại thở dài nói với hắn.

"Đừng nói cho bố mẹ biết, mà...đừng nói cho ai cả. Em vẫn còn trẻ, tập trung vào công việc trước đi..."

"Chị à..."

"Không phải chị phản đối, chỉ là bây giờ chưa phải lúc thích hợp, em cảm thấy bản thân có thể đối mặt với dư luận sao? Mà nếu có đi chăng nữa, thì thằng nhóc đó cũng có thể sao?"

Lee Minhyung cũng lại thở dài. Lee Hamyung xoa lưng hắn.

"Không sao cả, cứ từ từ thôi..."

Lee Hamyung trong cùng một ngày lại có thể phát hiện ra hai bí mật của em trai mình. Lúc tối vừa tình cờ thấy bao thuốc lá trong túi áo của Lee Minhyung, bây giờ lại biết được đứa em trai này của mình...vậy mà lại thích con trai. Lee Minhyung lúc nhỏ đã từng nói với Lee Hamyung 1000 câu là thích Ryu Minseok, những tưởng chỉ là lời nói bông đùa của đám trẻ con chơi với nhau, không ngờ lại thật sự không phải đùa.

Ryu Minseok không biết, Lee Minhyung khi ấy đã có hai điều ước, một là cúp, hai là Ryu Minseok.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận