Núi Vân Ẩn, núi cũng như tên, quanh năm mây mù che phủ không có người ở. Núi chia làm hai đỉnh, một là đỉnh Âm, một là đỉnh Dương. Đỉnh Âm hàng năm không thấy ánh mặt trời, ẩm ướt âm lãnh, bởi vậy sinh ra nhiều độc vật độc thảo hiếm thấy, đều là cổ độc âm độc khó giải trên giang hồ; sơn cốc trong đỉnh Dương lại trải khắp kỳ hoa dị thảo, nhiều thánh phẩm chữa thương cứu mạng thế gian khó tìm, tương sinh tương khắc với độc tính của đỉnh Âm.
Hai đỉnh giao nhau tại một khe núi, trong đó khí độc dược vật tràn ngập. Phàm là chim bay thú chạy, xà trùng chuột kiến, không loài nào có thể tồn tại. Vì thế nơi đây được gọi là "Vô Vật cốc".
Mười năm trước có hai quái nhân đến Vô Vật cốc, lại không hề e sợ khí độc dược vật trong cốc. Vừa thấy cốc này liền quỳ xuống đất lạy trời, vui mừng không kiềm được, từ đó về sau phân cốc mà ở, hai căn nhà cỏ sơ sài được dựng lên đối diện, định cư như thế.
Ngày này, đúng là tròn mười năm kể từ khi hai quái nhân tới cốc.
"Độc lão nhân, hôm nay kỳ hạn mười năm đã hết, ngươi chuẩn bị cái gì đến giao đấu?"
Người nói là một lão nhân áo trắng, râu tóc đã bạc, hạc phát đồng nhan, đôi lông mày trắng vô cùng đặc biệt, dài đến thắt lưng. Lúc này lão đứng ở sườn núi đỉnh Dương, đối diện đỉnh Âm cao vút, kỳ hoa dị thảo phía sau tỏa ra từng đợt dị hương, thật giống như tiên nhân hạ giới.
"Hừ, Dược lão nhân, đừng tưởng rằng lần trước ngươi thắng ta là từ nay về sau có thể bất bại. Nói cho ngươi biết, hôm nay ta nhất định sẽ khiến cho ngươi mất mặt! Hừ hừ!"
Đứng ở sườn núi đỉnh Âm đối diện, một vị lão nhân khác cười lạnh trả lời. Không giống như lão nhân kia, trang phục của lão nhân này tuyệt đối vô cùng yêu nghiệt. Trường bào màu tím, bên trong là lớp áo đỏ sẫm đung đưa theo gió, lộ ra vẻ yêu dị. Tóc dài mi rậm nhưng lại có màu xanh lá, đồng nhan bất lão, gương mặt mang sắc trắng xanh.
"Được được được, ta chờ mười năm chính là chờ hôm nay, ngươi cứ xuất chiêu đi!"
Lão nhân áo trắng phất tay áo, ngón tay lộ ra dược hoàn màu nâu, mỗi viên nhỏ như quả trứng chim.
"Chẳng lẽ ta sợ ngươi sao?!"
Lão nhân áo tím cũng rút ra mấy viên kẹp vào đầu ngón tay, viên thuốc màu sắc tiên diễm lóa mắt, tựa như hình ảnh ba chiều.
Hai lão nhân đồng thời vung tay, thuốc viên trong tay đều tung ra. Lập tức tử khí trong Vô Vật cốc tăng vọt, khói trắng cuồn cuộn, tiếng động như sấm vang rền, rất náo nhiệt.
Đợi khói tan đi, hai lão nhân trong sơn cốc hệt như vừa "lột xác".
Người được xưng là "Dược lão nhân", quần áo trắng như bị tô vẽ màu mè, năm màu rực rỡ, sắc mặt phong phú, lấy đôi lông mày dài làm ví dụ, ba phần trên mang sắc đỏ thẫm, ba phần giữa màu xanh biếc, ba phần sau lại óng ánh vàng. Giống như một con thú kỳ dị lòe loẹt sặc sỡ.
Mà người được xưng là "Độc lão nhân" lại vừa vặn tương phản. Cả người như vừa chui từ dưới hang lên, từ đầu xuống chân, tính cả đầu lưỡi, lông mi, đều bị nhuộm thành màu trắng.
Hai lão đồng thời nhìn nhau, rồi lại đồng thời thoải mái cười to.
"Ha ha ha, Độc lão nhân, ngươi không hổ là "Quỷ thần Độc Thánh" mà võ lâm nhân sĩ nghe tin đã sợ mất mật, loại độc dược quái lạ như này mà ngươi cũng có thể nghĩ ra. Nói vậy hai hàng lông mày của ta từ nay về sau khó trở về nguyên hình rồi."
"Hừ hừ hừ, Dược lão nhân, danh hào "Y Tiên quỷ kiến sầu" của ngươi cũng không phải hư danh, ta hao tổn tâm cơ mới nhuộm ra một đầu tóc xanh, ngươi lại có thể dễ dàng tẩy nó trở về nguyên hình."
Dứt lời, hai lão nhìn nhau cười to. Hồi lâu, hai lão cười xong, cùng nhìn nhau thở dài.
"Ầy, nhớ lại, hai người chúng ta tranh đấu từ mười năm trước, về sau lại tinh tinh tương tích,[1] kết bạn thoái ẩn giang hồ. Hiện nay trở thành láng giềng sống trong Vô Vật cốc cũng tiêu dao tự tại. Có điều..." Y Tiên nhan sắc diễm lệ nhẹ nhàng lắc đầu, không đành lòng nói tiếp.
"Có điều... có điều đáng tiếc độc thuật và y thuật có một không hai của chúng ta lại không thể tìm nổi một truyền nhân vừa ý." Độc Thánh trắng như tuyết tiếp lời.
Hai lão lại thở dài.
"Trời đất mênh mông, chúng ta cần đi đâu tìm một đồ nhi giỏi đây?"
"Ẩn cư như bây giờ tất nhiên sẽ không muốn gặp lại cố nhân. Nhưng ở núi Vân Ẩn không thể gặp được ai, chẳng lẽ tự nhiên có một người từ trên trời rơi xuống hay sao?"
Lời còn chưa dứt, hai lão bỗng nghe thấy một loạt tiếng động lạ phía trên cao, giống như có khoảng một trăm tia sét đánh giữa không trung oanh rền. Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy vạn dặm trời quang xuất hiện rất nhiều tia chớp, quái dị hơn nữa là tia chớp hội tụ tại một chỗ, kết thành hình cầu màu lam giữa không trung. Quả cầu lam chầm chậm biến hóa, cuối cùng thành hình người, rơi thẳng xuống bên chân của hai lão nhân còn đang ngơ ngác.
"Y Tiên", "Độc Thánh" chính là Thái Sơn Bắc Đẩu trong chốn võ lâm, sóng to gió lớn nào chẳng gặp qua, nhưng tình cảnh lúc này, đừng nói là gặp qua, e rằng ngay cả nằm mơ cũng chưa từng thấy.
Một người nằm thẳng cẳng dưới đất, phục sức quái dị, không mặc áo dài, quần dài, một tấm áo trong lại mất tay áo. Tóc dài rối tung, khuôn mặt tái nhợt, mày rậm mặt tròn, một đôi mắt dài nhắm chặt. Xem ra đã bất tỉnh.
"Dược lão nhân."
Độc Thánh sờ chòm râu dài bạc trắng, đôi mắt cười cong cong híp lại,
"Bây giờ ngươi không phục ta không được. Ta chỉ thuận mồm nói hai câu, ông trời đã tặng ngay cho ta một đồ nhi giỏi."
Y Tiên không có tâm tình đối đầu đấu võ mồm với lão. Lúc này, kẻ được võ lâm xưng là y thuật xuất thần nhập hóa đang lo lắng nên sắp xếp kế hoạch tập nghệ cho đồ nhi như thế nào.
Mà vị đang nằm trên mặt đất kia, thậm chí không có quyền được kháng án đã bị hai quái nhân thu làm đệ tử nhập thất.[2]
Không biết là may mắn hay xui xẻo.
*
Kim Kiền biết mình đang nằm mơ, hơn nữa còn là mơ ác mộng.
Từ khi tham gia kỳ thi vào trường đại học, chuyện làm đề chứng minh lăn lộn mãi mà cũng chỉ được sáu điểm đã trở thành nguồn gốc cho cơn ác mộng của bản thân. Thậm chí cho đến khi tốt nghiệp đại học, đêm khuya nằm ngủ còn có thể cảm nhận được điểm sáu này đau đến khắc cốt ghi tâm.
Cho tới một ngày, khi Kim Kiền rốt cuộc không thể chịu đựng được cuộc sống làm công lênh đênh mà tham gia thi công chức, cơn ác mộng thi Toán vào trường cao đẳng cuối cùng cũng trở thành quá khứ, nhưng thay thế bằng giấc mơ viết mãi không xong thân luận.[3] Hơn nữa ác mộng gối đầu giường còn dần dà trở thành sự thực. Sau lần thứ tư bị cách ly khỏi đội ngũ nhân viên công vụ, Kim Kiền cố lấy dũng khí gõ cửa lớn của vị bạn xấu.
Nói đến vị bạn xấu tuổi còn trẻ lại có sự nghiệp ba bằng tiến sĩ Hóa học – Vật lý – Toán học này, Kim Kiền thật sự khinh thường làm bạn. Lý do không gì ngoài việc hồi xưa nói với nó chuyện muốn đi thi nhân viên công vụ, vẻ mặt cùng phản ứng của nó khi đó đủ khiến mình xếp nó vào top 3 khinh thường kết giao.
"Mày muốn thi nhân viên công vụ? Dựa vào ngoại hình mày rậm mắt nhỏ, lưng rắn eo chuột của mày á? Nếu qua được vòng phỏng vấn, tao đổi sang họ của mày! Cái gì, qua thi viết rồi? Đó là tất nhiên. Loại người tham tiền háo sắc như mày, văn vẻ viết ra hẳn là hợp khẩu vị của mấy người chấm thi!"
Câu nói này hẳn có thể đứng đầu mục "Lời bình luận Kim Kiền phẫn hận nhất trong cuộc đời này".
Mày rậm? Đó là biểu thị lông tóc tươi tốt. Mắt nhỏ? Đấy là mắt xếch, mắt mỹ nhân tiêu chuẩn của người xưa. Lưng rắn eo chuột? Lại thể hiện chiều cao tiêu chuẩn, dáng người thon thả! Tham tiền? Tham tiền cái gì? Tuy mình họ Kim tên Kiền,[4] nhưng điều này chỉ chứng minh mình có sự sùng bái thành kính mà thuần khiết với tiền tài, sao có thể đem từ ngữ thô tục như "tham tiền" ra để so? Về phần háo sắc... càng không nên nói tới, cho dù Dương quý phi ở trước mặt mình cởi áo tháo thắt lưng, mình cũng sẽ "mục bất tà thị",[5] tuyệt đối không nhìn trộm."
"Nói thừa! Đương nhiên mày sẽ không nhìn Dương quý phi!" Vị bạn xấu kia cười nhạt tiếp tục, "Đổi thành Trịnh Nguyên Sướng lộ cánh tay ở trước mặt mày thử xem? Tao dám cá nước miếng của mày có thể ngập đến thành Bắc Kinh!"
Đối mặt với kẻ độc mồm, Kim Kiền lười giải thích, đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng mình thật sự vẫn có điểm xấu này đi.
Đúng vậy, xét cho công bằng, Kim Kiền quả thực có phần tham tiền, còn có phần háo sắc. Chẳng qua, chỉ thích nam sắc.
Xin đừng hiểu lầm, chuyện này đối với Kim Kiền mà nói là rất bình thường.
Bởi vì Kim Kiền chính là sinh vật giống cái lưng rắn eo chuột, mày rậm mắt hẹp.
Cho nên, việc nàng vẫn không qua được phỏng vấn nhân viên công vụ cũng có thể hiểu được – tuy rằng, nhà ở không có cửa sau thông với thần tài mới là nguyên nhân quyết định.
Vì thế, Kim Kiền quyết tâm dựa vào lực lượng khoa học, dựa vào ngài Einstein vĩ đại để thay đổi vận mệnh.
Dựa vào máy thời gian do đứa bạn xấu kia hết lòng hết dạ chế tạo!
Lý tưởng lớn lao và cao cả của Kim Kiền là như này.
Đầu tiên, lợi dụng máy thời gian trở lại trước cuộc thi nhân viên công vụ lần thứ tư, mình đã biết đề thi, tất nhiên nắm chắc thắng lợi đứng đầu cuộc thi viết. Sau đó thuận lợi tiến vào đại quân nhân viên công vụ, từ nay về sau chỉ việc ngồi ăn chờ chết qua cả đời.
Nhưng bây giờ lại gặp trở ngại.
Mình đi tìm đứa bạn tiến sĩ ba bằng cấp kia, sau đó ngồi vào máy thời gian mà nó chế tạo, sau đó bất tỉnh vì một loạt chấn động liên tiếp, sau đó... ác mộng bắt đầu rồi.
Không phải Kim Kiền nói gở, đây thật sự là cơn ác mộng lập dị nhất từ trước tới nay.
Một lão nhân ngay cả lông mày cũng nhuộm thành phượng vĩ kê[6] đứng ở bên trái, hai mắt tỏa sáng. Một lão nhân khác có thể so sánh với tuyết sơn phi hồ[7] đứng ở bên phải, hai mắt cũng tỏa ánh sáng tương tự. Bốn tia laser bắn tới khiến Kim Kiền lạnh sống lưng từng đợt.
"Đồ nhi ngoan, rốt cuộc con đã tỉnh." Phượng vĩ kê nói.
Ánh mắt Kim Kiền trợn tròn thật lớn.
"Đồ nhi ngoan, không sao chứ?" Tuyết sơn phi hồ hỏi.
Ánh mắt Kim Kiền lại trợn lớn hơn nữa.
"Đồ nhi ngoan, mau theo chúng ta học bản sự đi."
Phượng vĩ kê cùng tuyết sơn phi hồ đồng thanh nói.
Hai cánh tay bị hai lão nhân kéo lên cùng lúc, Kim Kiền chỉ cảm thấy thân thể muốn rời ra từng khúc, mỗi đoạn xương cốt đều đang kêu gào.
Bị đau, cho nên không phải nằm mơ. Đại khái là hậu quả của du hành xuyên thời gian. Hơn nữa nhìn cách ăn mặc và nói năng của hai lão, lại quan sát hoàn cảnh xung quanh, còn cả căn nhà rơm tồi tàn.
Cuối cùng Kim Kiền đưa ra kết luận.
"Con nhỏ tiến sĩ ba bằng chết tiệt kia, thời gian lùi quá mất rồi!"
[1] Tinh tinh tương tích: Quan tâm gắn bó và khâm phục lẫn nhau trong thời gian dài.
[2] Đệ tử nhập thất: Đệ tử được chọn và bồi dưỡng để trở thành người kế thừa y bát.
[3] Thân luận: Xuất hiện từ khoảng năm 2000, là một môn thi cơ bản trong cuộc thi công chức. Cuộc thi cung cấp cho người dự thi tài liệu phản ánh về một vấn đề thực tế, yêu cầu thí sinh đọc kỹ tài liệu, sau đó khái quát vấn đề mấu chốt, đưa ra phương án giải quyết, cuối cùng là trình bày quan điểm và luận chứng của bản thân.