Linh quang hiện mời Chiêu trấn quỷ, trong phòng khách đêm thẩm ô bồn
*
Viện Tam Ban chính là nơi cư trú nghỉ ngơi của nha dịch cấp thấp. Trong Khai Phong phủ, trừ những nha dịch đã lập gia đình và có nhà trong thành Biện Lương, những người còn lại đều đang ở trong viện này. Tính ra ít nhất cũng có sáu bảy mươi người.
Lại nói lúc này, Kim Kiền vội vã chạy ra khỏi phòng ngủ, vận khí đan điền, dùng hết sức gào lên, nhất thời viện Tam Ban ào ào như tổ ong vò vẽ, tiếng mắng rộ lên không ngớt.
Phía Tây trong viện Tráng ban, vài người hô quát:
"Con bà nó, khuya khoắt như này kêu cái quỷ gì? Có quỷ? Có quỷ cái rắm! Ta thấy chính là tiểu tử ngươi giả thần giả quỷ, muốn cho đại gia ngủ không yên!"
Phía Đông Khoái ban viện cũng có người mắng: "Là tên khốn nào đang kêu! Inh ỏi om sòm thế? Sáng mai đại gia còn phải xuất môn phá án, còn làm ồn nữa ta nhốt ngươi vào đại lao!"
Mấy phòng ngủ của Tạo ban cạnh phòng Kim Kiền cũng mơ hồ truyền ra tiếng nói: "Kim Kiền... ngươi đừng ba ngày hai lần nhốn nháo, im lặng hai ngày, giúp cho lỗ tai chúng ta thoải mái hai ngày được không?!"
Kim Kiền nhất thời đứng lặng tại chỗ, từ ngữ kêu cứu nghẹn trong họng, thầm nghĩ: Bà nó, không thể ngờ người xưa còn chủ nghĩa duy vật hơn người hiện đại như ta đây, ngay cả người đến xem náo nhiệt cũng không có, chậc chậc, mấy người xưa này thật không có tí óc tưởng tượng nào cả!
Kim Kiền vừa dâng cao oán hận, chợt nghe thấy Trịnh Tiểu Liễu đứng sau cửa run rẩy kinh sợ kêu lên: "Ngươi, ngươi ngươi ngươi là thứ gì, là ma gì... Không, không cần lại đây a a a!!"
Kim Kiền chợt thấy sau lưng truyền đến từng đợt âm khí, gió lạnh tiêu điều, tóc gáy trên người đều dựng thẳng, thầm nghĩ: Tiểu Lục ơi, không phải ta thấy chết không cứu, mà ta đường đường là một người hiện đại, từ nhỏ đã tiếp xúc với tivi máy tính, việc tróc quỷ bắt yêu này thật sự không có nghiên cứu tường tận đâu! Ngươi tạm thời gắng gượng hai phút, ta đi tìm lão Bao đến đây hỗ trợ.
Mà khoan, trước kia nghe nói Ô bồn ký không biết là thật hay giả, chẳng may con quỷ kia không phải loại gì tốt đẹp, làm lão Bao bị thương thì to chuyện, đến lúc đó Công Tôn tiên sinh và Tiểu Miêu còn không cùng ta liều mạng ấy chứ ... khoan, mèo?!
Trong lòng Kim Kiền dường cho có ánh sáng lóe lên: Đúng rồi, nếu ta nhớ không nhầm, động vật họ mèo hình như đều có bản lĩnh thông linh,[1] nói vậy Tiểu Miêu kia hẳn có khả năng!
Nghĩ vậy, lập tức hai chân Kim Kiền phát lực, thân hình tựa như bóng chim nhạn, từ viện Tam Ban bay vút ra ngoài.
Chỉ thấy bóng Kim Kiền chớp nhoáng, nhảy vọt vài bước, liền lướt qua cửa chính, công đường, đi vào hậu nha, tiến vào viện Phu Tử.
Nhìn quanh các phòng trong viện Phu Tử, Kim Kiền không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, hai tay chắp trước ngực, miệng lẩm bẩm vài câu, bình tĩnh lại tinh thần, làm hình chữ thập trước ngực, mới hùng hổ đi vào Đông viện, tiến tới cửa phòng xa nhất, vừa định gõ cửa kêu cứu thì thình lình nghe thấy tiếng người từ trong phòng truyền ra:
"Là ai?!"
Kim Kiền chỉ cảm thấy hoa mắt, một tia sắc bén cùng kình phong đã đánh úp vào mặt.
Kim Kiền nhất thời kinh hãi, vội vàng nhảy ra phía sau mới miễn cưỡng tránh được hàn quang bảo kiếm đang đánh thẳng tới mặt, bàn chân lại không chống đỡ được, ngã phịch xuống đất. Thấy hàn quang lại tới, Kim Kiền vội vàng lớn tiếng kêu lên:
"Triển đại nhân, thủ hạ lưu tình nhá!"
"Kim Kiền?" Người đối diện kinh ngạc, "Sao ngươi lại ở đây?"
Kim Kiền trước gặp quỷ sau đụng kiếm, thực sự là bị dọa không nhẹ, miệng vặn vẹo nửa ngày mới phun ra nửa câu: "Triển, Triển Triển đại nhân, Bao, Bao Bao đại nhân..."
Triển Chiêu nghe vậy nhất thời kinh hãi, kêu lên:
"Phải chăng Bao đại nhân đã xảy ra chuyện?"
Kim Kiền dùng sức lắc đầu, hít một hơi rồi nói: "Là chậu rửa mặt của Bao đại nhân xảy ra chuyện!"
Triển Chiêu nhất thời ngớ người, hỏi lại: "Chậu rửa mặt?"
Kim Kiền vội vàng gật đầu: "Chậu rửa mặt của Bao đại nhân có quỷ! Triển đại nhân, ngươi mau mau theo ta đi xem!"
Triển Chiêu sửng sốt, mày kiếm nhíu lại đánh giá Kim Kiền từ trên xuống dưới, không khỏi nghĩ đến tình cảnh hồi chiều, thầm nghĩ: Kim Kiền hành vi thật quái dị, không phải là lại muốn đem thứ cổ quái gì đó tới dọa người chứ? Nhưng nhìn kỹ Kim Kiền, sắc mặt sợ hãi, cả người run rẩy, không giống như nói dối.
Kim Kiền thấy Triển Chiêu im lặng không nói, nhất thời nóng nảy nhảy dựng lên, túm lấy ống tay áo của Triển Chiêu nói: "Triển đại nhân, Trịnh Tiểu Liễu còn đang liều chết đấu với ác quỷ, ngàn cân treo sợi tóc, thuộc hạ cố gắng thoát khỏi vòng vây, sống chết đến đây cầu cứu, Triển đại nhân, ngài không thể thấy chết không cứu a!"
Dứt lời, để tăng độ biểu cảm, còn cố ý làm vẻ mặt than khóc, tiếc là công lực chưa đủ, nửa giọt nước mắt cũng không thể nặn ra nổi.
"..."
Triển Chiêu nhìn ống tay áo sắp bị túm rách của chính mình, đầu đầy vạch đen, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Kim Kiền này nghĩ rằng tên tuổi Nam hiệp chỉ là trang trí, hơi một chút là túm túm kéo kéo, còn ra thể thống gì?
Nghĩ vậy, trong lòng Triển Chiêu không vui, vừa định mở miệng bảo Kim Kiền lùi ra, lại liếc mắt thoáng thấy vẻ mặt muốn rơi lệ, trong lòng không khỏi mềm nhũn: Kim Kiền hẳn là từ nhỏ xin cơm mà sống, tất nhiên không được ai dạy dỗ, tuổi tác lại nhỏ, hành vi khó tránh khỏi lệch lạc... thôi, coi như là thêm một tiểu đệ, để hắn ồn ào một lúc là được.
"Một khi đã như vậy, Triển mỗ sẽ theo ngươi đi một chuyến, ngươi chờ một lát, Triển mỗ trước về phòng..."
"Trở về phòng? Làm gì còn thời gian cho chuyện vớ vẩn này? Cứu người như cứu hỏa, Triển đại nhân, ngài đừng cố rề rà nữa!"
Dứt lời, Kim Kiền không nói năng gì nữa, kéo Triển Chiêu ra ngoài cửa.
"..."
Triển Chiêu nhìn y phục thuần sắc trắng trên người mình, không khỏi cười khổ liên tục.
*
Đợi hai người về tới cửa phòng ngủ trong viện Tam Ban, Kim Kiền – vẫn đang dắt Triển Chiêu đột nhiên dừng bước, xoay người một cái vòng ra sau lưng Triển Chiêu, chắp tay cười nói: "Triển đại nhân, mời ngài vào trước!"
Triển Chiêu bất đắc dĩ, đành phải vào một mình. Vừa qua cửa chợt nghe trong phòng truyền đến tiếng khóc kêu: "Ngươi... ngươi ngươi đừng lại đây, ta ta ta không... không nghe, ta ta ta không giao tiếp với quỷ..."
Kim Kiền nghe vậy không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ: Ta xuất môn tìm cứu binh đã trở lại, sao vẫn chỉ là hai câu này, thật không sáng tạo chút nào!
Triển Chiêu nghe lời ấy mới thấy tình hình quả thật khác thường, lập tức vọt vào trong phòng, cao giọng quát: "Người nào?"
Kim Kiền thấy Triển Chiêu vào rồi, lá gan nhất thời lớn không ít, cũng theo sau đi vào, thuận đường đỡ Trịnh Tiểu Liễu cạnh tường lên.
Triển Chiêu mặc áo trắng dưới ánh trăng chiếu rọi, một thanh hàn kiếm ánh sáng lạnh tỏa ra bốn phía, đúng là: Một thân chính khí, yêu tà bất xâm. Mà Trịnh Tiểu Liễu, một khắc trước vẫn mang bộ dáng hoảng sợ đủ kiểu, vừa thấy bóng Triển đại nhân, tinh thần đột nhiên tỉnh táo, hai mắt tỏa sáng như hai ngọn đèn pha.
Nhìn sang u hồn màu trắng kia, dường như bị chấn kinh, trốn lùi về một góc, cúi đầu so vai, tựa hồ có việc khó nói.
Kim Kiền thấy quỷ hồn bị Triển Chiêu chấn trụ, lập tức mừng rỡ, thầm nghĩ: Ta tính toán thật quá chuẩn! Tiểu Miêu không hổ là "Ngự miêu" do hoàng thượng chính miệng sắc phong, quả nhiên không phải tầm thường! Động vật họ mèo khác chỉ có năng lực thông linh, Tiểu Miêu tứ phẩm đeo đao của Khai Phong phủ lão Bao còn có bản lĩnh trấn tà. Chậc chậc, khó trách lão Bao ngày thẩm dương, đêm phán âm còn không bị ác quỷ xâm nhập, nay xem ra, ngoại trừ mảnh trăng lưỡi liềm trên trán kia, Tiểu Miêu này cũng coi như một điều kiện tiên quyết.
Triển Triêu cầm Cự Khuyết trong tay, vững vàng tiến lên hai bước, cao giọng nói: "Yêu nghiệt phương nào, dám đến Khai Phong phủ giương oai?"
Quỷ kia vừa nghe, lập tức bổ nhào xuống đất, nước mắt ròng ròng nói: "Đại nhân, thảo dân có oan muốn nói!"
Triển Chiêu và Trịnh Tiểu Liễu nghe vậy nhất thời sửng sốt, Kim Kiền lại là nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ: May mắn, tên quỷ này thật sự đến giải oan, không phải ác quỷ.
Triển Chiêu quan sát một lúc, thấy quỷ này ngôn hành bi thiết, không giống ác quỷ, liền thu Cự Khuyết về, lại hỏi: "Ngươi có oan muốn báo? Nhưng theo Triển mỗ chứng kiến, ngươi không phải người trần, sao lại đi đến dương gian giải oan, không gặp Diêm La khóc kể?"
Quỷ kia vừa nghe, đột nhiên gào khóc, vừa khóc vừa nói: "Đại nhân, sao thảo dân không nghĩ tới điều đó chứ, có điều thảo dân không thể vào địa phủ được!"
Triển Chiêu không khỏi sửng sốt: "Vì sao lại thế?"
Quỷ kia khóc nói: "Vì thảo dân bị người sát hại, thân thể máu thịt bị đốt thành ô bồn, oan hồn bị nhốt trong đó, không thể giải thoát, dưới không thể xuống địa phủ, trên không thể lên thiên đình, sao có thể tới Diêm La điện tố cáo?"
Triển Chiêu nghe vậy không khỏi giận dữ, cao giọng: "Lại có việc như thế, ngươi mau đem tiền tình hậu quả, tỉ mỉ kể lại."
Quỷ kia lập tức lộ vẻ vui mừng, dập đầu nói cảm tạ, mới mở miệng rủ rỉ nói:
"Thảo dân họ Lưu tên Thế Xương, ở ngoại thành Đông Đô. Nhà có một vợ một con, vốn làm nghề buôn vải. Chỉ vì cưỡi lừa về nhà, hành lý nặng nề, ngày ấy trời đã tối, liền đến ở nhờ nhà của huynh đệ làm gốm. Không ngờ huynh đệ hắn thật ác độc, sát hại thảo dân, chiếm lấy của cải, còn đem huyết nhục của thảo dân đốt với bùn tạo thành ô bồn này. Nay thảo dân bị nhốt bên trong ô bồn, bỏ lại vợ con không thể gặp mặt. Chỉ xin các vị đại nhân có thể thay thảo dân nói rõ oan khuất trước mặt Bao đại nhân, báo thù rửa hận. Được như vậy, dù oan hồn ở dưới cửu tuyền cũng biết ơn vô cùng."
Mọi người nghe xong, chợt sinh ra lòng thương hại, miệng than thở không thôi.
Triển Chiêu trầm ngâm một lát, nhíu mày nói: "Lưu Thế Xương, nếu lời của ngươi là thật, Bao đại nhân biết rõ mọi việc rồi có thể trả lại công bằng cho ngươi."
Lưu Thế Xương nghe xong lại dập đầu một trận, cao giọng cảm tạ.
Triển Chiêu gật đầu, quay người nói với Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu: "Hai người các ngươi đợi đến sáng mai, lập tức cùng ô bồn đến ngoài cửa chính thay hắn thanh minh giải oan."
Trịnh Tiểu Liễu lập tức trả lời: "Thuộc hạ tuân mệnh!"
Kim Kiền thầm nghĩ không ổn: Nói đùa à, vậy chẳng phải hôm nay ta phải ngủ cùng một phòng với quỷ? Chuyện này thật quá kích thích á! Ngày mai còn muốn thay hắn giải oan? Có lầm không đó, Khai Phong phủ công đường là nơi như nào, môn thần trông coi không có mười cũng có tám gã, con quỷ này sao có thể đi vào? Đến lúc đó ô bồn đột nhiên không nói được, lão Bao tức giận, mông của ta chẳng phải là ăn trượng không lý do sao, không được, không được, việc ngu xuẩn cỡ này người hiện đại như ta sao có thể dính vào?
Nghĩ vậy, Kim Kiền hạ quyết tâm, nói với Triển Chiêu: "Triển đại nhân, việc này không ổn."
Triển Chiêu đang muốn xoay người rời đi, nghe được lời Kim Kiềm không khỏi sửng sốt, hỏi: "Sao Kim Kiền lại nói vậy?"
Kim Kiền vội vàng chắp tay nói: "Triển đại nhân, Lưu Thế Xương chính là oan hồn còn tại dương gian, công đường là nơi trọng yếu của quan phủ, hẳn dương khí rất nặng, chỉ sợ quỷ hồn không vào được." Dứt lời, Kim Kiền vội quan sát sắc mặt Triển Chiêu, thầm nghĩ: Không biết lời kịch rập khuôn phim truyền hình này có dùng được không?
Triển Chiêu hơi trầm mi, cân nhắc một lát, gật đầu nói: "Ngươi nói cũng có lý, vậy theo ngươi ô bồn này nên minh oan thế nào?"
Trong lòng Kim Kiền âm thầm thở hắt ra, lại nói: "Không bằng thừa dịp ban đêm, mang ô bồn đến phòng khách minh oan với Bao đại nhân có được không?"
Triển Chiêu lắc đầu nói: "Lúc này đêm dài, chỉ sợ đại nhân đã ngủ, nếu quấy rầy..."
"Triển đại nhân nói vậy sai rồi." Kim Kiền vội vàng xen lời: "Ô bồn có nỗi kỳ oan, người cần minh oan là quỷ hồn, tất nhiên phải tranh thủ thẩm án vào đêm. Lúc này đêm dài vắng người, đúng là thời cơ tốt."
Trong lòng lại nói: Mẹ của ta ơi, nếu để đến ngày mai, ta ở cùng quỷ hồn một đêm, cho dù không giảm thọ vài năm chỉ sợ cũng xuất hiện di chứng đau đầu nhức óc gì đó. Tốt nhất vẫn là mau đưa đến cho lão Bao, dù sao lão Bao chính khí nghiêm nghị, đối phó với một hai oan hồn nho nhỏ tất nhiên không thành vấn đề.
Triển Chiêu nghe thế không khỏi có chút kinh ngạc, thầm nghĩ: Nhìn Kim Kiền làm việc quái đản, kỳ thực lại tính toán thập phần chu toàn. Không khỏi âm thầm gật đầu: "Lời của Kim Kiền có vài phần đạo lý, vậy làm phiền hai vị đem ô bồn đến cửa phòng khách. Triển mỗ trước tạm về phòng, sau đó sẽ đi mời đại nhân."
Kim Kiền nghe thế, trong lòng không khỏi khó hiểu, thầm nghĩ: Hôm nay Tiểu Miêu uống nhầm thuốc hay là ăn nhầm thứ vậy? Sao cứ như nữ giới, hơi một tí là trở về phòng, chẳng lẽ trước khi đi gặp Bao đại nhân còn muốn về phòng che khăn, trang điểm?
Nghĩ vậy, Kim Kiền không khỏi bật hỏi: "Không biết vì sao Triển đại nhân phải trở về phòng?"
Triển Chiêu nghe lời ấy, sắc mặt trầm xuống, khóe miệng hình như còn co quắp, hồi lâu mới nói:
"Chẳng lẽ muốn Triển mỗ mặc như này đi gặp đại nhân?"
Hử?
Mặc như này? Kim Kiền sửng sốt, hai mắt không khỏi đánh giá Triển Chiêu từ trên xuống dưới, thầm nghĩ: Không có gì không ổn mà, áo dài trắng thuần, phiêu dật phi phàm. Chậc chậc, dáng người của Tiểu Miêu thật tốt, mặc cái gì cũng đẹp, tuy bình thường áo xanh, bào đỏ tất nhiên là thập phần đẹp mắt, nhưng thi thoảng thay đổi khẩu vị cũng không tệ... Chỉ là áo trắng này có vẻ đơn giản quá mức, chỉ có hai sợi dây lưng, không khỏi hơi phong phanh... a?
Kim Kiền chợt cảm thấy có chỗ không ổn, não còn chưa kịp động, Tiểu Lục bên cạnh dường như phát hiện ra điều gì ngạc nhiên to tát lắm, lớn tiếng kêu lên: "Triển đại nhân, sao ngài lại mặc tiết y[2] ra ngoài? Tuy đã đến đầu hạ, nhưng ban đêm vẫn có khí lạnh mà, Triển đại nhân ăn mặc phong phanh như vậy, nếu cảm lạnh thì làm sao bây giờ?"
Tạ y?
Kim Kiền chớp mắt, thầm nghĩ: Đây là quần áo gì? Sao nghe quen tai như vậy? ... Á!
Tức khắc Kim Kiền ứa mồ hôi lạnh: Không phải tạ y, là tiết y! Tiết y chẳng phải là áo ngủ sao? Tương đương với quần áo lót ở cổ đại... Mẹ ơi, ta lôi Tiểu Miêu chỉ mặc đồ lót ra ngoài, kích thích này ngọt ngào quá độ rồi!
Lại nhìn Triển Chiêu, một đôi môi mỏng mím chặt, sắc mặt nghiêm nghị, bình tĩnh trừng mắt nhìn mình.
Kim Kiền lập tức khoe ra gương mặt tươi cười, cúi người gật đầu nói: "Triển đại nhân, ngài muốn về phòng đương nhiên có thể, không thành vấn đề, cứ tự nhiên, tự nhiên."
*
Đợi Triển Chiêu rời đi, Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu liền mang theo ô bồn vội vàng vào phòng khách sau nha phòng. Chờ ở cửa phòng khách, không bao lâu liền thấy Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh bước nhanh tới, theo đó là Triển đại nhân ăn mặc chỉnh tề.
Mọi người lục tục đi vào, Bao đại nhân ngồi xuống chính giữa, Triển Chiêu, Công Tôn Sách đứng thẳng ở hai bên, Kim Kiền cùng Trịnh Tiểu Liễu đang ôm ô bồn đứng ở giữa phòng. Bao đại nhân mở miệng hỏi: "Trịnh Tiểu Liễu, thứ ngươi đang ôm trên tay chính là ô bồn cần giải oan?"
Trịnh Tiểu Liễu đặt ô bồn xuống đất, chắp tay trả lời: "Bẩm đại nhân, đúng vậy."
Bao đại nhân gật đầu, cúi đầu nhìn ô bồn hỏi: "Ô bồn, ngươi có nghe thấy câu hỏi của bản phủ?"
Chợt nghe ô bồn kia đáp: "Đại nhân, thảo dân nghe thấy."
Âm thanh vừa phát ra, Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh đều cả kinh, không khỏi quay sang nhìn nhau. Dừng một chút, Bao đại nhân lại hỏi: "Vậy ngươi có oan khuất gì, nhất nhất báo cho bản phủ biết đi."
Ô bồn nghe thế liền cao giọng cảm tạ, tỉ mỉ kể lại chuyện vừa nói một lần.
Công Công Tôn tiên sinh nghe xong, xoay người nói với Bao đại nhân: "Đại nhân, theo lời nói của Trần Thế Xương, hai huynh đệ giết người kia thật là lòng dạ độc ác, cần nhanh chóng bắt về quy án."
Bao đại nhân gật đầu, lại hỏi: "Lưu Thế Xương, bản phủ hỏi ngươi, ngươi có biết tên họ của hai huynh đệ giết ngươi không?"
Ô bồn yên lặng hồi lâu, mới buồn bã nói: "Bẩm đại nhân, thảo dân không biết."
Bao đại nhân sửng sốt, lại hỏi: "Hai người đó chính là hung phạm giết ngươi, vì sao ngay cả tên tuổi ngươi cũng không biết?"
Ô bồn khóc nói: "Đại nhân, thảo dân bất hạnh bỏ mình, hồn phách bị nhốt ở trong ô bồn, không biết đã trải qua bao lâu, chỉ trông vào oán khí mà giữ được hồn phách, rất nhiều sự tình thảo dân đã quên mất."
Bao đại nhân nghe vậy không khỏi nhíu mày:
"Ngươi có nhớ hai người kia ở nơi nào không?"
"Thảo dân nhớ không rõ, mang máng là ở trên một ngọn núi."
"Thế thì..." Bao đại nhân dời mắt về phía Công Tôn tiên sinh.
Công Tôn tiên sinh cũng hỏi: "Lưu Thế Xương, vậy ngươi rốt cuộc còn nhớ rõ cái gì?"
"Thảo dân nhớ rõ tướng mạo và giọng nói của hai người kia."
Mọi người vừa nghe, nhất thời bế tắc.
Kim Kiền lại vui vẻ, thầm nghĩ: Thì ra tiểu thuyết truyền hình đều gạt người, quỷ hồn này không những không phải biết tuốt, thậm chí còn có chứng hay quên. Như vậy thì phiền rồi, không biết cổ đại có kỹ thuật ghép hình nhận diện[3] hay không, ta xem tám phần là không có.
Bao đại nhân cân nhắc một lát, đưa mắt nhìn Công Tôn tiên sinh hỏi: "Theo tiên sinh, vụ án này nên bắt đầu từ đâu?"
Công Tôn tiên sinh ngẫm nghĩ rồi nói: "Đại nhân, nếu ký ức của Lưu Thế Xương không rõ, chi bằng lần theo manh mối từ lai lịch của ô bồn này."
Bao đại nhân gật đầu, quay sang Trịnh Tiểu Liễu hỏi:
"Trịnh Tiểu Liễu, ô bồn này từ đâu mà đến."
"Bẩm đại nhân, là cha của thuộc hạ mua ở chợ."
"Nnhà nào làm ra?"
"Bẩm đại nhân, thuộc hạ không hỏi."
Triển Chiêu nghe vậy, lập tức tiến lên một bước, chắp tay nói: "Đại nhân, không bằng để thuộc hạ dốc toàn lực điều tra vụ án này."
Bao đại nhân nhìn Triển Chiêu, mặt mang ý khen ngợi nói: "Một khi đã như vậy, liền khổ cực Triển hộ vệ."
"Thuộc hạ tuân mệnh."
Công Tôn tiên sinh thấy thế, vội vàng nói tiếp: "Đại nhân, Triển hộ vệ vừa phá án hồi phủ, mà án này lại khó tìm ra manh mối, nếu chỉ để một mình Triển hộ vệ đi tra xét, e rằng quá mức mệt nhọc."
Bao đại nhân gật đầu, nói: "Tiên sinh nói có lý. Triển hộ vệ, có cần bản phủ phái thêm người theo ngươi?"
Triển Chiêu vội vàng chắp tay nói: "Đại nhân, thuộc hạ không dám phiền đại nhân, thuộc hạ đã chọn được người, mong đại nhân phê chuẩn."
"Hả? Là người phương nào?" Thanh âm Bao đại nhân không khỏi đề cao vài phần, thầm nghĩ: Triển hộ vệ thường không chủ động xin người tương trợ, nay lại bẩm báo muốn người khác đi theo, đây thật là việc mới mẻ.
Chỉ thấy Triển Chiêu hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu, chắp tay trả lời: "Đại nhân, thuộc hạ muốn mời Tạo dịch Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu hiệp trợ thuộc hạ điều tra vụ án này."
Mọi người nghe vậy không khỏi sửng sốt, Trịnh Tiểu Liễu sung sướng suýt nữa nhảy dựng lên, Kim Kiền lại hoảng hốt suýt nữa nhảy dựng lên.
Yên lặng hồi lâu, Bao đại nhân mới nói: "Sao Triển hộ vệ lại chọn hai người này?"
"Bẩm đại nhân, minh oan ô bồn vốn là ly kỳ, việc quỷ hồn thần tiên ma quái tất nhiên càng ít người biết càng tốt, để tránh tạo thành lời đồn đại nơi phố phường. Nếu Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu đã biết sự việc, tất nhiên là người tốt nhất để chọn."
Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh chợt hiểu, không khỏi gật đầu.
Công Tôn tiên sinh cất lời khen: "Triển hộ vệ chẳng những võ nghệ siêu quần, xử sự cũng suy nghĩ sâu xa, Công Tôn bội phục."
"Công Tôn tiên sinh quá khen." Triển Chiêu chắp tay trả lời.
Bao đại nhân vuốt râu mỉm cười, ra lệnh cho Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu trong sảnh: "Kim Kiền, Trịnh Tiểu Liễu, bản phủ lệnh cho hai người các ngươi, bắt đầu từ ngày mai toàn lực trợ giúp Triển hộ vệ điều tra Ô bồn án."
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Hai người trăm miệng một lời đáp, chỉ là tâm tình khác nhau một trời một vực.
Trịnh Tiểu Liễu thấy mình vốn là một tiểu Tạo dịch làm mấy việc vặt vãnh, nay lại có thể xuất môn tra án như Khoái ban liền vạn phần phấn chấn, huống hồ lại còn được tra án cùng Triển đại nhân tiếng tăm lẫy lừng, càng cảm thấy vinh quang vô hạn, tất nhiên cảm tạ trời đất.
Mà Kim Kiền bên kia lại hô to không ổn: Tiểu Miêu đúng là thù dai thật dai á! Chẳng qua vừa rồi ta để Tiểu Miêu mặc tiết y đi bộ một vòng trong Khai Phong phủ, mà bộ nội y của người xưa cũng kín đáo, không hở ngực không lộ lưng, Tiểu Miêu cũng không có tổn thất gì cả, sao nhanh như vậy đã trả thù rồi. Bắt ta cần mẫn chạy rông, hứng gió phơi nắng, phí sức lao động... Chậc chậc, lần trước ta lấy thân phận nhân chứng, thức ăn coi như không tệ, lúc này đi theo con mèo keo kiệt xuất môn, không biết phải ăn cái gì đây?
Nghĩ vậy, trong lòng Kim Kiền liền động, vội bước lên phía trước chắp tay hỏi: "Công Tôn tiên sinh, thuộc hạ muốn hỏi, lộ phí ăn ở trên đường tra án có phải đều báo công trướng[4] hay không?"
"... Phải." Công Tôn tiên sinh hiển nhiên không dự đoán được sẽ có câu hỏi như thế, dừng một chút mới đáp.
Kim Kiền âm thở thở nhẹ ra, cười cười nói: "Thuộc hạ hiểu rồi."
Bao đại nhân nhìn Kim Kiền, lắc đầu khẽ cười nói: "Tốt lắm Kim Kiền, đêm nay ngươi ôm ô bồn về sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai tra án cùng Triển hộ vệ."
Da mặt Kim Kiền tức khắc run rẩy: Không phải chứ!
[1] Thông linh: Khả năng giao tiếp với người chết.
[2] Tiết y: Lớp áo trong cùng.
[3] Ghép hình nhận diện: Hình vẽ nhận dạng theo sự mô tả của nhân chứng.
[4] Công trướng: Sổ tiền của tập thể.