Đkpplnvcv Án 2 - Ô Bồn Án


Theo Ngự miêu Khai Phong tra án, núi Nam Hoa đầu mối rời đi

*

"Kim Kiền, hôm nay chúng ta phải theo Triển đại nhân tra án, mau thức dậy!"

Kim Kiền đang ngủ say, chợt nghe Trịnh Tiểu Liễu ở phòng ngoài quang quác không ngừng như gà mái già ăn thuốc kích thích, trong lòng không khỏi buồn bực, giãy dụa trong chăn hồi lâu mới miễn cưỡng mở ra một con mắt.

Sắc trời ngoài cửa sổ còn chưa tỏ, chẳng qua vừa mới tờ mờ sáng, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng gà trống gáy.

"Có nhầm không vậy?!" Kim Kiền rên rỉ một câu, quay người, tiếp tục vùi đầu ngủ nướng.

Thoáng nghe thấy Trịnh Tiểu Liễu ở gian ngoài rời giường rửa mặt, lạch cạch một lúc rất ồn ào, không bao lâu, Trịnh Tiểu Liễu lại đứng ngoài cửa hô: "Kim Kiền, ngươi còn chưa dậy sao? Nếu lỡ chuyện Triển đại nhân tra án thì làm thế nào bây giờ?"

"Ai da..."

Kim Kiền âm thầm thở dài, mơ mơ màng màng ngồi dậy, gãi gãi đầu, ngáp hai cái, xong xuôi mới mặc quần áo thắt lưng, xuống giường rửa mặt.

Đợi Kim Kiền thu thập chỉnh tề đi ra gian ngoài, đã thấy Trịnh Tiểu Liễu đứng thẳng tắp ngoài cửa, bộ dáng thỏa thuê mãn nguyện, chỉ tiếc hai tay tựa hồ xúc động thái quá, không ngừng run rẩy.

Kim Kiền liếc Trịnh Tiểu Liễu qua khóe mắt, không khỏi cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ: Tiểu tử này thật quá khoa trương, chẳng qua chỉ cùng Tiểu Miêu xuất môn tra án, đâu phải theo Chủ tịch nước xuất ngoại thăm viếng, có cần thiết phải căng thẳng đến mức này không?

"Chào..." Kim Kiền vừa ngáp vừa chào.

"Chào!" Trịnh Tiểu Liễu trả lời, vội vàng tiến lên hai bước, đứng ngay trước mặt Kim Kiền hỏi: "Kim Kiền, ngươi cảm thấy trang phục của ta hôm nay thế nào?"

Kim Kiền ngáp một cái, gật đầu: "Rất đẹp." Thầm nghĩ: Có thôi đi hay không, chẳng phải bộ đồ nha dịch hay sao, đen không ra đen, đỏ không ra đỏ, khó coi muốn chết. Chẳng biết ai thiết kế, một chút tính nghệ thuật cũng không có, so với quan bào của Tiểu Miêu quả thật là một cái trăng trên trời, một cái bùn dưới đất.

Trịnh Tiểu Liễu nghe Kim Kiền nói vậy mới an tâm vài phần, căng thẳng kéo đi kéo lại vạt áo cho phẳng phiu, nói tiếp: "Đây chính là lần đầu tiên ta xuất môn tra án, còn được cùng với Triển đại nhân, tuyệt đối không thể có sơ suất."

"Có thể nảy sinh bất trắc gì? Chỉ cần ngươi cứ cẩn thận khiêng ô bồn kia trên người là xong hết."

Trịnh Tiểu Liễu nghe vậy, lộ ra vẻ mặt xấu hổ, ngón tay xoắn góc áo nửa ngày mới buồn bã nói: "Kim Kiền, ta thương lượng với ngươi chuyện này, ngươi khiêng ô bồn kia được không?"

"Cái gì?" Tròng mắt của Kim Kiền thiếu chút nữa rơi xuống đất, thầm nghĩ: Đùa cái khỉ gì, tối hôm qua để cho ô bồn ở bên ngoài phòng cả đêm đã là cực hạn, hôm nay còn muốn ta khiêng nó? Muốn thật sự biến thành "Quỷ trên thân" sao?"

Nghĩ vậy, Kim Kiền vội vàng tươi cười nói với Trịnh Tiểu Liễu: "Tiểu Lục Ca, nhiệm vụ vinh quang cõng ô bồn sao có thể may mắn dành cho ta chứ, nói thế nào thì thời gian Tiểu Lục Ca vào cửa quan cũng hơn ta nhiều, cơ hội hiếm có này tất nhiên phải dành cho tiền bối."

Trịnh Tiểu Liễu lùi về sau vài bước, ra sức lắc đầu:

"Ta cũng muốn khiêng nó lắm, nhưng, nhưng... ta thật sự rất sợ ấy, ta... ta thật sự không dám khiêng..."

Kim Kiền nghe thế lập tức chảy vạch đen đầy đầu, nhìn lại Trịnh Tiểu Liễu kia, một cặp mắt to đen trắng rõ ràng đang tỏ vẻ đáng thương nhìn chằm chằm vào mình, chỉ thiếu mỗi cái đuôi phe phẩy qua lại là đủ bộ.

Chẹp... ngươi có giả vờ đáng yêu cũng vô dụng, người hiện đại như ta làm sao có thể bị dụ dỗ!

"Kim Kiền, ta... xin ngươi lần này đó..."

Không thương lượng! Cho dù ngươi lôi thiên hoàng lão tử ra mà nói, ta cũng không nể tình!

"Kim Kiền... có gì ta mời ngươi ăn bữa cơm..."

Khụ khụ... Đường đường một người tương lai như ta, cũng coi như hậu nhân của mấy người người xưa này, tất nhiên phải giữ đạo hiếu!

Chân mày của Kim Kiền khẽ nhếch, bình tĩnh liếc Trịnh Tiểu Liễu một cái: "Tiểu Lục, ta rút dao tương trợ lúc này, về sau ngươi chớ có quên ân tình của ta đó!"

Trịnh Tiểu Liễu vội vội vàng vàng gật đầu.

Kim Kiền thấy vậy mới chậm rãi vào phòng, chắp tay ra sau lưng đi quanh bàn tròn vài vòng, nói với ô bồn đen như mực: "Ô bồn!"

Ô bồn kia lập tức trả lời: "Thảo dân tên là Lưu Thế Xương."

"Được rồi, Lưu ô bồn." Kim Kiền khoanh tay ôm ngực, khẩu khí không vui nói: "Lúc trước ta tiếp đón ngươi rồi, hôm nay lại hạ mình mang ngươi xuất môn, nếu ngươi có cử chỉ gì gây rối, khóc sướt mướt trên đường thì đừng trách ta trở mặt vô tình, đập bồn vỡ vụn!"

Ô bồn bất đắc dĩ, thầm nghĩ: Bộ dáng của ta thế này rồi, sao có thể phá hoại gì được? Nhưng thấy sắc mặt tiểu nha dịch nghiêm túc không giống như nói đùa, đành phải thưa dạ đáp ứng.

Lúc này Kim Kiền mới nhẹ nhàng thở phào, nâng ô bồn lên, nói với Trịnh Tiểu Liễu: "Còn thất thần làm gì, mau đi tìm miếng vải đen bọc hắn vào, kẻo vừa thấy ánh mặt trời liền hồn phi phách tán."

Trịnh Tiểu Liễu lộ vẻ khâm phục nói: "Thật không ngờ Kim Kiền lại hiểu biết nhiều về quỷ hồn như thế."

Kim Kiền thầm nghĩ: Vớ vẩn, hơn hai mươi năm xem phim truyền hình của ta đâu phải vô dụng!
Đợi hai người bọc ô bồn thật kỹ, vội vàng đi vào phòng Tam Ban đưa tin cho Ban đầu, trời đã sáng rõ. Tiến vào phòng Tam Ban, Triển Chiêu đã mặc quan bào đỏ thẫm ngồi ở ghế trên từ bao giờ, Ban đầu của Tạo ban cung kính đứng ở một bên.

Thấy Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu vào cửa, Ban đầu vội bước lên trước khiến trách hai người: "Sao bây giờ hai ngươi mới đến, Triển đại nhân đã chờ ở đây lâu rồi."

Trịnh Tiểu Liễu vội vàng chắp tay tiến lên, cao giọng nói: "Thuộc hạ Trịnh Tiểu Liễu bái kiến Triển đại nhân."

Kim Kiền cũng ăn theo: "Thuộc hạ Kim Kiền bái kiến đại nhân."

Triển Chiêu nhìn thấy hai người, không khỏi sửng sốt.

Chỉ thấy Trịnh Tiểu Liễu thần sắc căng thẳng, tay chân luốn cuống, một đôi mắt báo to tròn nhìn mình lấp lánh tỏa sáng, dường như thấy thần tiên trên trời, không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Quay sang Kim Kiền, thái độ khác thường, cúi đầu xoay người, than thở, mang một bọc đen giống như mai rùa đằng sau lưng, dáng vẻ uể oải.

Ban đầu kia nhỏ giọng hỏi: "Kim Kiền, sao thái độ ngươi lại như thế?"

Kim Kiền nghe vậy mắt lập tức trợn trắng, thầm nghĩ: Nói thừa, nếu vừa sáng sớm ngày ra ngươi phải cõng theo một quỷ hồn mà đi đi lại lại, e rằng bộ dáng của ngươi còn không phong độ được như ta! Hừ... không ngờ ô bồn này nặng như thế, đổi lấy một tẹo cơm, thật sự là lỗ vốn, tính toán nhầm rồi!

Ban đầu thấy mắt Kim Kiền trợn trắng, cũng không đáp lời, không khỏi phật ý, khẩu khí cứng rắn hơn, nói tiếp: "Kim Kiền, Ban đầu hỏi ngươi, vì sao không đáp?"

Lúc này Kim Kiền tâm tư bực bội khó nhịn, nghe Ban đầu hỏi vậy cơn tức không khỏi dâng lên, vừa định cãi trả, Triển Chiêu bên cạnh liền nói: "Ban đầu, hai người này còn phải theo Triển mỗ xuất môn phá án, thời gian cấp bách."

Ban đầu nghe Triển đại nhân lên tiếng, lập tức thay đổi thái độ, xoay người cười trừ: "Triển đại nhân nói phải, thuộc hạ sẽ không trì hoãn Triển đại nhân xuất môn phá án." Quay đầu nhướng mày nhỏ giọng nói với Trịnh Tiểu Liễu và Kim Kiền: "Hai người các ngươi theo Triển đại nhân xuất môn phải làm việc cho cẩn thận, nếu ảnh hưởng đến Triển đại nhân, đánh mất mặt mũi của Tạo ban chúng ta thì... hừ hừ..."

Kim Kiền thấy vậy, nhất thời hết nói nổi, thầm nghĩ: Không ngờ kỹ xảo biến sắc mặt của Ban đầu còn tinh xảo hơn cả đại sư trở mặt[1] ở Tứ Xuyên, trở về rồi ta cần phải xin hắn chỉ dạy tử tế vài chiêu.

Trịnh Tiểu Liễu nghe thế lập tức cao giọng: "Ban đầu yên tâm, lần này chúng ta nhất định giữ hình tượng vì Tạo ban."

Ban đầu lúc này mới an tâm gật đầu, tiễn ba người xuất môn.

Ba người ra ngoài đại môn của phủ nha, Triển Chiêu liền mở miệng hỏi: "Trịnh Tiểu Liễu, nhà ngươi ở chỗ nào của thành Biện Lương?"

Trịnh Tiểu Liễu nghe Triển đại nhân hỏi mình, âm thanh kích động đến mức thay đổi, cao vút lên quãng tám mà đáp: "Bẩm Triển đại nhân, nhà của thuộc hạ ở phố Mã, cách đây không xa, đi bộ nửa canh giờ là đến."

Kim Kiền nghe thế liền trợn mắt, thầm nghĩ: Cái gì?! Nửa canh giờ, tính ra giờ hiện đại chẳng phải là đi một giờ liền? Có nhầm không đó! Đến được nhà của Tiểu Lục rồi chắc ta cũng cách điện Diêm La không xa.

Nghĩ vậy, Kim Kiền vội vàng bước lên phía trước, đi đến bên cạnh Triển Chiêu cười nịnh nói: "Triển đại nhân, nếu nhà của Tiểu Lục xa như vậy, hay là chúng ta thuê xe ngựa..."

Triển Chiêu nhíu mày, nói: "Kim Kiền, chẳng qua chỉ là một canh giờ đi bộ, việc gì phải đi xe ngựa?"

Đồ mèo ki bo! Đồ mèo keo kiệt!

Thân hình Kim Kiền cứng đờ, da mặt mất kiểm soát mà run rẩy. Trịnh Tiểu Liễu bên cạnh còn thêm dầu vào lửa: "Kim Kiền, lập tức đi thôi, không cần gọi xe ngựa, mỗi lần về nhà ta cũng toàn đi bộ."

Kim Kiền hung hăng lườm Trịnh Tiểu Liễu một cái, vốn cũng định liếc Triển Chiêu nữa, nhưng xác định lá gan của mình không lớn, đành phải thôi, thầm nghĩ: Hai đại nam nhân như các ngươi không vác cái gì trên người, giống như tản bộ. Nữ tử như ta còn phải vác theo một oan quỷ đây này!

Triển Chiêu thấy sắc mặt Kim Kiền lúc trắng lúc xanh, ánh mắt liên tiếp quay lại nhìn ô bồn phía sau, tâm tư nhất thời sáng tỏ, nhẹ lời nói: "Kim Kiền, Triển mỗ thấy ngươi dáng nhỏ gầy, e rằng không khiêng nổi ô bồn này, hay để Triển mỗ mang thay ngươi được không?"

Kim Kiền nghe vậy không khỏi sửng sốt, ngẩng lên thấy cặp mắt trong trẻo của Triển Chiêu, thân hình tuấn nhã, đứng thẳng dưới ánh mặt trời giống như một vị thần cứu thế, trong lòng không khỏi cảm động: Tiểu Miêu, ta sai rồi, ta không nên nói ngươi là con mèo keo kiệt, Tiểu Miêu chính là con mèo rất tốt, chẳng khác nào mèo Quan Âm hạ phàm, mèo Như Lai chuyển thế.

"Nếu Triển đại nhân có mệnh lệnh, thuộc hạ tất nhiên vâng theo!" Cảm động xong xuôi, Kim Kiền vội đưa ô bồn trên lưng cho Triển Chiêu.

Nào ngờ ô bồn kia còn chưa chạm đến tay Triển Chiêu, liền kêu to: "Tuyệt đối không thể!"

Ba người đều sửng sốt, Kim Kiền tức giận nói: "Lưu ô bồn, ngươi làm sao vậy?"

Ô bồn buồn bã nói: "Triển đại nhân chính khí quá mạnh, nếu thảo dân đến gần, chỉ sợ hồn phách khó giữ được!"

Lúc này Kim Kiền thật sự muốn ném ô bồn ra ngoài vũ trụ.

Chợt ô bồn nói tiếp: "Kim tiểu ca, e rằng lại phải phiền toái ngài rồi."

Triển Chiêu nghe vậy, gương mặt lộ vẻ áy nói với Kim Kiền: "Đành phiền Kim huynh."

Kim Kiền cố hết sức nặn ra một khuôn mặt tươi cười, chậm rãi đi sau Triển Chiêu cùng Trịnh Tiểu Liễu như rùa bò, từ xa nhìn thấy còn tưởng bà lão bảy tám mươi tuổi.

Quả thực như lời Trịnh Tiểu Liễu, ba người đi suốt nửa canh giờ, qua hai con phố mới đến nhà của Trịnh Tiểu Liễu: Ba gian nhà ngói, một sân vườn, cũng coi như sung túc thường thường bậc trung.
Đến trước nhà, Trịnh Tiểu Liễu đẩy cửa, lớn tiếng gọi: "Cha, mau xem ai đến."

Từ phòng trong truyền ra thanh âm một lão giả: "Tiểu Lục à, hôm qua vừa về, sao sáng sớm hôm nay đã trở lại? Không phải nhớ thịt heo của đại ca nhị ca ngươi đó chứ!"

Theo giọng nói, chỉ thấy một lão nhân tóc hoa râm chống quải trượng chậm chạp đi ra, vừa thấy ba người ngoài cửa liền sửng sốt, hướng Trịnh Tiểu Liễu hỏi: "Tiểu Lục, hai vị này là..."

Trịnh Tiểu Liễu bước vội lên trước, đỡ lấy lão nhân nói: "Cha, đây là vị Triển đại nhân con thường nói với cha."

Lão nhân nghe thế tức thì kinh hỉ vạn phần, gấp gáp hỏi: "Cái gì, vị này chính là Triển đại nhân của Khai Phong phủ ư?"

Triển Chiêu thi lễ, khẽ cười: "Trịnh lão cha."

Trịnh lão cha nhất thời thụ sủng nhược kinh,[2] tay chân luống cuống túm tay Trịnh Tiểu Liễu kêu lên:

"Tiểu Lục, ngây người làm gì, còn không mau mời Triển đại nhân vào phòng ngồi, trong nhà có trà mới, mau mau pha cho Triển đại nhân."

"Vâng, vâng, cha." Trịnh Tiểu Liễu nghe vậy, giống như có lửa đốt mông chạy vội vào nhà.

"..." Triển Chiêu bất đắc dĩ, hơi gật đầu, đành phải theo Trịnh lão cha thong thả vào phòng khách.

Kim Kiền thấy vậy, thầm nghĩ: Được rồi! Ta biến thành người vô hình rồi. Thôi, cũng không cần làm khách, không có người mời ta vẫn nên thức thời mà tự vào theo.

Ba người đi vào trong phòng, Trịnh lão cha muốn Triển Chiêu ngồi ở vị trí chủ nhà, Triển Chiêu không từ chối nổi, đành ngồi ghế trên, Trịnh lão cha ngồi xuống rồi, Kim Kiền cũng không khách khí, chọn một chỗ dựa vào bàn, cởi bọc trên lưng xuống, thoải mái ngồi.

Lúc này Trịnh lão cha mới thấy trong phòng còn một người, vội vàng hỏi: "Không biết vị tiểu ca này..."

Kim Kiền ôm quyền, bất đắc dĩ nói: "Tại hạ Kim Kiền."

"Kim Kiền!" Trịnh lão cha kêu lên một tiếng so với khi nhìn thấy Triển Chiêu còn lớn hơn: "Ngươi chính là Kim Kiền ở cùng phòng với Tiểu Lục nhà ta?"

Kim Kiền bị dọa giật mình, dừng một chút mới nói: "Đúng vậy, Trịnh lão cha biết ta ư?"

Trịnh lão cha vuốt râu cười ha ha, nói: "Đương nhiên biết. Mỗi lần Tiểu Lục về nhà, nói nhiều nhất là về Triển đại nhân, tiếp theo chính là Kim Kiền ngươi."

Kim Kiền cũng cười theo, thầm nghĩ: Tiểu Lục kia nói gì về Tiểu Miêu tất nhiên không cần hỏi chi cho phí lời, thấy Trịnh lão cha cung kính với Tiểu Miêu như Phật có thể đại khái đoán ra. Cơ mà Trịnh lão cha nhìn mình cười quỷ dị như thế, chẳng biết rốt cuộc Trịnh Tiểu Liễu nói chuyện nhảm nhí lố lăng gì.

Nghĩ vậy, Kim Kiền không khỏi hắng giọng, hỏi:

"Không biết Tiểu Lục Ca nói gì về tại hạ..."

"Tiểu Lục khen ngươi không dứt lời đó." Trịnh lão cha cười, "Tiểu Lục nói, Kim Kiền ngươi tuy tuổi còn nhỏ nhưng tài ăn nói cao không tả được, ở ngoài chợ chặt chém giá cả, thấy cá chặt cá, thấy đồ ăn chặt đồ ăn, là tay mặc cả vô địch khắp chợ! Thật sự rất lợi hại!"

"Khụ khụ khụ..." Suýt nữa Kim Kiền nói không lên lời, thầm nghĩ: Như này sao gọi là khen, quả thực coi ta như một tên cường đạo!

Nhìn sang, Triển Chiêu khẽ gật đầu, hai tròng mắt cúi thấp, thoạt như không có gì xúc động, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn thế nào cũng thấy nhức mắt.

Trịnh lão cha không biết mình nói sai chỗ nào, chỉ thấy sắc mặt Kim Kiền không tốt, Triển đại nhân cũng không nói lời nào, tất nhiên không dám nhiều lời nữa.

Lập tức không khí trong phòng thập phần quỷ dị.
May mắn Trịnh Tiểu Liễu tay chân nhanh nhẹn, chốc lát đã bưng ấm trà đi đến, rót trà vào chén cho mọi người, không khí quỷ dị mới giảm đi vài phần.

Triển Chiêu bưng chén trà, khẽ nhấp một ngụm mới nhẹ nhàng hỏi: "Trịnh lão cha, hôm qua ngài đưa một ô bồn cho Trịnh Tiểu Liễu đem vào phủ nha phải không?"

Trịnh lão cha nghe vậy liền sửng sốt, vội vàng hỏi:

"Đúng vậy, sao Triển đại nhân hỏi câu này? Chẳng lẽ ô bồn có vấn đề gì?"

Trịnh Tiểu Liễu nóng nảy, cao giọng nói: "Cha, thực ra ô bồn ngươi đưa ta..."

"Tiểu Lục!" Kim Kiền vội vàng chặn lời nói của Trịnh Tiểu Liễu, tiếp lời: "Triển đại nhân đặt câu hỏi, Tạo ban nhỏ bé chúng ta sao có thể xen mồm?" Trong lòng lại nghĩ: Trịnh Tiểu Liễu quả thực cùng với cha của hắn theo một khuôn mẫu khắc ra, nói chuyện đều không dùng đầu óc.

Nếu để lão nhân biết ô bồn mình đưa có chuyện ma quái, còn quấy nhiễu Bao đại nhân, chậc... bộ não của người cổ đại căn bản còn thiếu mấy nếp nhăn, chẳng may lão luẩn quẩn trong lòng, lại có sẵn bệnh tắc nghẽn cơ tim, cao huyết áp gì đó, lập tức lên cơn, chẳng phải ta sẽ trở thành tội nhân sao.

Nghĩ vậy, Kim Kiền vội nháy mắt với Triển Chiêu, hy vọng Tiểu Miêu phụng sự việc công không cần quá thành thật.

Triển Chiêu là người như nào, vừa thấy Kim Kiền bên cạnh chớp mắt nhướng mày, tròng mắt còn không ngừng liếc qua Trịnh lão cha bên kia, trong lòng tức thì hiểu rõ, không khỏi có chút buồn cười, dừng một lát mới nói: "Trịnh lão cha lo lắng rồi, Bao đại nhân thấy ô bồn kia dùng rất tốt, muốn mua thêm mấy cái cho phủ nên đặc biệt phái Triển mỗ đến hỏi."

Trịnh Tiểu Liễu nghe vậy, thấy kỳ quái, lại nói:

"Triển đại nhân, sao ngươi..."

Kim Kiền vội vàng bước vội mấy bước, kéo Trịnh Tiểu Liễu sang một bên, cao giọng cười nói: "Vốn là như thế, nếu không làm sao Triển đại nhân lại mang hai tiểu nha dịch như chúng ta xuất môn?" Sau đó nhỏ giọng nói với Trịnh Tiểu Liễu: "Tiểu Lục, Triển đại nhân nói vậy tất nhiên có đạo lý, ngươi hiểu không?"

Trịnh Tiểu Liễu chớp mắt mấy cái, vẫn không hiểu nhưng cũng gật đầu.

Trịnh lão cha nghe vậy mới an tâm, lại cười ha ha nói: "Kỳ thật ô bồn kia chỉ tiện đường mua ở tạp hàng của Vương gia phố sau, không đáng giá lắm."

Triển Chiêu nghe lời, vội vàng hỏi: "Gian hàng đó cách nơi này có xa không?"

"Rất gần, ra cửa chính rẽ trái, đi đến nhà đầu tiên ở hướng Nam."

Triển Chiêu gật đầu, lập tức đứng dậy nới với Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu: "Một khi đã như vậy, chúng ta mau đi xem xét."

Dứt lời, chắp tay thi lễ với Trịnh lão cha, vội vàng đi ra ngoài cửa.

Kim Kiền cũng gấp gáp ôm bọc ô bồn lên, cùng Trịnh Tiểu Liễu cáo từ Trịnh lão cha, theo sau.

Trịnh lão cha ngồi một mình ở trong phòng lẩm bẩm: "Khai Phong phủ quả nhiên là nơi có nhiều nhân tài, ngay cả mua ô bồn cũng nhanh chóng như thế, xem ra Tiểu Lục có hy vọng thành danh rồi."

*

Đúng như lời của Trịnh lão cha, chưa đến nửa khắc, ba người đã nhìn thấy tiệm đồ kia.

Gian hàng bày ngay mặt phố, treo cao một tấm bảng hiệu trên cửa, viết bốn chữ "Gian hàng Vương gia ", tuy diện tích không lớn nhưng bên trong cũng đầy đủ hàng hóa. Bình đất bồn gốm, bát sứ đĩa tròn, mọi thứ đều ngay ngắn chỉnh tề bày trên kệ.

Chưởng quầy tạp hàng vừa thấy ba người Triển Chiêu, gương mặt lập tức tươi cười, ra cửa đón mà hô: "Ôi, ba vị đại nhân cần mua cái gì? Hàng hóa ở đây đủ cả, không mua lừa bán gạt, ba vị đại nhân cứ vào trong xem."

Triển Chiêu gật đầu, bước vào trong cửa tiệm, Kim Kiền, Trịnh Tiểu Liễu cũng theo sau.

Vừa vào trong tiệm, Triển Chiêu liền nghiêm túc hỏi:

"Chưởng quầy, mấy ngày trước có phải ngài đã bán một ô bồn không?"

Chưởng quầy nghe vậy không khỏi khó chịu, nhưng thấy vị quan gia áo đỏ này phong thái bất phàm, cũng không dám thất lễ, nghĩ lại mới nói: "Bẩm đại nhân, mấy ngày trước tiểu nhân quả thực có bán một cái ô bồn."

"Ô bồn kia hình dáng ra sao?"

Chưởng quầy càng khó chịu, dừng một chút, mới hoa tay múa chân nói: "Đại khái là lớn như vậy, toàn bộ màu đen, còn phản sáng nữa."

Triển Chiêu nghe xong quay sang Kim Kiền gật đầu. Kim Kiền hiểu ý mang bọc đồ trên lưng cởi xuống, tìm đến chỗ có bóng đen, nâng ô bồn lên hỏi:

"Chưởng quầy, ngươi xem có phải ô bồn này không?"

Chưởng quầy đi đến, vừa thấy đã liên tục gật đầu nói: "Đúng là ô bồn này, chẳng lẽ ô bồn có chỗ nào bị hỏng..."

Triển Chiêu ra hiệu cho Kim Kiền bọc kỹ ô bồn, lại hỏi: "Xin hỏi chưởng quầy, ngươi còn nhớ rõ ô bồn này được đưa từ nơi nào đến đây không?"

"Chuyện này..." Chưởng quầy nhíu mày suy nghĩ: "Ô bồn đã đưa tới gần nửa năm, còn do người nào đưa tới, e rằng phải tra sổ."

"Nửa năm?!" Mọi người nghe lời không khỏi giật mình.

Triển Chiêu liếc qua ô bồn, mới chắp tay nói, "Vậy làm phiền chưởng quầy."

"Không phiền không phiền." Chưởng quầy chưa bao giờ gặp quan gia lễ phép như thế, tạm thời chưa thích ứng được, vội vàng chắp tay trả lễ, vào phòng trong tìm sổ sách.

Không bao lâu, chưởng quầy cầm một quyển sổ đi ra, vừa đi vừa giở, lật lật vài tờ, đột nhiên ngừng lại, vội vàng tới trước mặt Triển Chiêu nói: "Tìm được rồi! Quan gia, ô bồn này đưa về từ hai mươi tháng giêng, do Ngô Đại Lực đưa tới."

Triển Chiêu tiếp nhận sổ sách, nhìn thoáng qua, lại hỏi: "Ngô Đại Lực là người nào?"

Chưởng quầy trả lời: "Là một người làm nghề nung bồn gốm, hắn và đệ đệ dựa vào sản xuất bồn gốm mà sống. Mà nói cũng lạ, trước kia thường đưa đồ đến đây, nửa năm nay không biết vì sao không thấy bóng dáng."

Đám người Triển Chiêu nghe vậy đều cả kinh, ô bồn sau lưng Kim Kiền chấn động không thôi.

"Lưu ô bồn, ngươi đừng kích động, bình tĩnh một chút, lưng ta sắp bị ngươi rung đến nội thương rồi." Kim Kiền nhỏ giọng nói với ô bồn phía sau.

"Quan tiểu ca, kẻ giết ta cũng là hai huynh đệ!" Ô bồn thấp giọng trả lời.

"Biết rồi!" Kim Kiền tức giận nói, "Chẳng phải Triển đại nhân đang hỏi đó sao!"

Nghe vậy ô bồn mới dần dần yên tĩnh.

Triển Chiêu bên kia hỏi: "Chưởng quầy, ngươi có biết hai huynh đệ này ở đâu không?"

"Chuyện này... dường như trước đây hai người đó có nói qua, đại khái là ở núi Nam Hoa ngoại thành Trần Châu. Nơi đó ít người ở, thích hợp việc sản xuất bồn gốm."

Triển Chiêu nghe thế liền mừng rỡ, chắp tay thi lễ cáo từ, mang theo Trịnh Tiểu Liễu, Kim Kiền vội vàng đi đến Trần Châu.

Kim Kiền theo sau Triển Chiêu, trong lòng nơm nớp lo lắng, mở miệng hỏi Trịnh Tiểu Liễu: "Tiểu Lục Ca, núi Nam Hoa ngoại thành Trần Châu cách nơi này có xa lắm không?"

Trịnh Tiểu Liễu suy nghĩ rồi nói: "Không xa lắm, đại khái hơn mười dặm."

"À..." Kim Kiền vừa gật đầu, vừa rúm ró da mặt mà nói: "Thật đúng là gần a..."

*

Ngoại thành Đông Đô, ngoài cửa Trần Châu, núi Nam Hoa, cây cối sum suê, dấu chân thưa thớt, đường núi gập ghềnh, quanh co khúc khuỷu rất khó đi.

Sau lưng Kim Kiền là một mai rùa đen như mực, mang vẻ mặt khóc tang theo Triển Chiêu, trong lòng oán giận không thôi: Ta biết mà, đi theo Tiểu Miêu xuất môn nhất định là làm việc khổ sai, cơm trưa vừa nếm qua đã phải vượt đèo leo núi, trèo non lội suối, đi ngược lại quy tắc dưỡng sinh. Cứ vất vả thế này, ta mà bị viêm dạ dày thì biết làm sao.

Nhìn lại Trịnh Tiểu Liễu, cứ như ăn thuốc tăng lực thập toàn đại bổ không bằng, sát sao đi theo sau Triển Chiêu, còn nhanh nhẹn hơn người mang khinh công như Kim Kiền. Triển Chiêu thì khỏi nói, từ đầu đến cuối thắt lưng không hề cong xuống chút nào.

Ba người cứ đi như vậy hai canh giờ trên núi, đến lúc mặt trời ngả về Tây mới lờ mờ nhìn thấy một căn nhà.

Vừa thấy tòa nhà trong rừng, ba người tất nhiên rất vui mừng, vội vã đi đến ngoài sân, dừng chân đứng lặng.

Khu nhà này được rào quanh bằng tre, khắp nơi mọc đầy cỏ hoang, bên trong có hai gian nhà, một gian phòng đối diện, một gian phòng chếch bên hông, hình như phía sau còn có hậu viện. Quang cảnh điêu tàn không chịu nổi, có lẽ đã lâu không có người dọn dẹp.

Ô bồn vừa thấy sân này, nhất thời chấn động không ngừng, tiếng nói ồm ồm vang lên: "Chính là nơi này, chính là nơi này, ta đã bị hai huynh đệ kia sát hại đốt thi thể ở đây."

Ba người nghe vậy lập tức rùng mình. Triển Chiêu ra hiệu cho Kim, Trịnh lui ra phía sau, còn mình nhảy vào trong sân, lách người vài cái liền đi vòng quanh tiền viện hậu viện, sau đó mới quay lại ra hiệu cho hai người vào.

Ba người đẩy cửa tiến vào phòng chính, chỉ thấy trong phòng đồ đạc hỗn độn, bụi đất chồng chất, tơ nhện giăng đầy, dáng vẻ bị bỏ hoang lâu ngày.

Triển Chiêu dạo quanh phòng một vòng, trở lại nói với ô bồn: "Lưu Thế Xương, ngươi bị giết ở đây thật sao?"

Ô bồn kia nghẹn ngào nói: "Đúng vậy, bất kể thế nào thảo dân cũng không quên được nơi này!"

"Ngươi còn nhớ rõ hung khí giết ngươi không?"

"Là một cái rìu nhọn."

Triển Chiêu gật đầu, xem xét khắp nơi, lại nói với Kim, Trịnh hai người: "Xem ra huynh đệ nhà kia đã chạy trốn, e rằng nơi đây đã bị bỏ hoang lâu ngày. Chờ ta tìm xem có thể thấy hung khí hoặc manh mối nào hay không."

"Vâng, Triển đại nhân." Trịnh Tiểu Liễu cùng Kim Kiền đồng thanh trả lời.

Trịnh Tiểu Liễu nói xong, tựa như cái đuôi theo sau Triển Chiêu đi đến phòng bên, Kim Kiền chậm chạp lết ở hậu viện, miệng thì thào: "Manh mối? Cũng sắp nửa năm rồi, dù có manh mối cũng sớm bị chuột cắn hết, còn có thể lưu lại cái gì để mà tìm? Xác suất quá thấp luôn... Xem ra, ta vẫn nên tìm một chỗ để nghỉ chân, bồi dưỡng tinh thần khỏe mạnh còn xuống núi."

Kim Kiền vừa nói thầm vừa đánh giá hậu viện, chỉ thấy trong viện cỏ hoang mọc khắp nơi, ở trong góc có một lò gạch, bên ngoài bị khói ám tối đen.

Ô bồn sau lưng lập tức kêu lên: "Chính là cái lò này, huynh đệ kia đem hài cốt của ta đốt thành ô bồn ở cái lò này."

"Rồi rồi rồi, Lưu đại gia, ngài nên ở đây xem cho kỹ, thuận tiện khôi phục trí nhớ, ta cũng có thể nhân cơ hội mà nghỉ một chút."

Dứt lời, Kim Kiền đặt ô bồn xuống bên cạnh lò gạch, còn mình nhìn xung quanh, muốn tìm một chỗ sạch sẽ để ngồi.

Tìm nửa ngày cũng không thấy chỗ nào khả dĩ, nhưng lại phát hiện một cái đèn lồng ở góc sân. Kim Kiền nhặt lên nhìn, chỉ thấy giấy chụp đèn đã rách, mặt ngoài dính đầy đất sét. Kim Kiền dùng sức vỗ vài cái, dưới lớp đất sét mơ hồ hiện ra hình vẽ, nhìn kỹ, hình như là một con cá chép.

"Cũng tạm, bên trong khá sạch sẽ, dùng để lót ngồi vậy." Kim Kiền vừa lật xem giấy đèn vừa chuẩn bị xé mở.

"Không được xé!" Ô bồn đột nhiên hô to một tiếng, khiến Kim Kiền sợ tới mức suýt bổ nhào xuống đất.
Kim Kiền nghe vậy sửng sốt, thầm nghĩ: Ô bồn này bình thường không kích động như vậy, chẳng lẽ đây là vật chứng trọng yếu? Vì thế vội vàng mang theo giấy đèn, đi đến bên cạnh ô bồn."

Ô bồn kia vừa thấy, lập tức khóc nói: "Chính là cái đèn này, đây là đèn cá chép ta mua cho Bách nhi nhân dịp Tết Nguyên Tiêu, không ngờ vẫn còn."
Dứt lời liền gào khóc, từng tiếng từng tiếng truyền ra từ ô bồn, nhất thời ong tai.

Kim Kiền bên cạnh chịu khổ, ôm lỗ tai hét lên: "Ô bồn, ngươi đừng kích động, ngừng lại nói sau."

"Sao lại khóc lóc?" Triển Chiêu và Trịnh Tiểu Liễu nghe được tiếng khóc, vội vàng đi tới lớn tiếng hỏi.

"Triển đại nhân..." Ô bồn nghe được thanh âm của Triển Chiêu, dần dần dừng khóc, nức nở nói: "Đèn kia là ta mua cho con trai Bách nhi nhân Tết Nguyên Tiêu, nhìn thấy nó, nhất thời cảm thấy bi thương, cho nên không kìm nén được mà khóc."

"Đèn lồng?" Triển Chiêu nhíu mày, nhận giấy đèn trong tay Kim Kiền, hỏi: "Là đèn này ư?"

"Đúng vậy, trên đó vẽ cá chép màu vàng, là mẫu tranh mà Bách nhi muốn đã lâu."

Triển Chiêu nhìn giấy đèn trong tay hồi lâu, mới nói: "Xem ra, quả thật ngươi bị giết ở đây. Lưu Thế Xương, ngươi còn nhớ được gì không?"

"Bẩm đại nhân, lò gạch này chính là nơi đốt thi cốt của thảo dân."

Triển Chiêu nghe vậy, bước lên phía trước tỉ mỉ quan sát lò gạch, lại lắc đầu nói: "Lò gạch như vậy khắp nơi đều có, không thể làm bằng chứng."

Ô bồn vội vàng nói: "Còn đèn cá chép này..."

Triển Chiêu nhíu mày, thấp giọng nói: "Đã xem xét khắp sân, không thấy hung khí, sợ rằng cũng chỉ có đèn lồng làm bằng chứng, nhưng..." Lời còn chưa dứt, lại cau mày không nói.

Kim Kiền thấy thế, nhất thời bất đắc dĩ, thầm nghĩ: Tiểu Miêu thật thích đi vào chỗ bế tắc nhỉ, lúc này bóng dáng phạm nhân còn chưa xuất hiện đã khởi xướng vấn đề khó khăn là vật chứng, thật quá mức cứng nhắc rồi?

Nghĩ vậy, Kim Kiền không khỏi tiến lên hai bước, nói: "Triển đại nhân, nếu nơi đây không còn manh mối để tra, hay làchúng ta đi về phủ nha trước đã, thương lượng đối sách với đại nhân và Công Tôn tiên sinh cũng tốt."

Triển Chiêu nghe vậy khẽ gật đầu nói: "Với tình hình hiện tại cũng chỉ còn cách đó. Kim Kiền, Trịnh Tiểu Liễu, sắc trời đã tối, chúng ta nên mau mau về phủ."

Kim Kiền nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, vác ô bồn theo Triển Chiêu ra ngoài cửa.

*

Tuy đi nhanh như gió, nhưng khi vội vàng về đến Khai Phong phủ cũng đã gần giờ Tuất, sắc trời tối đen. Ba người còn chưa kịp uống ngụm nước, thở một hơi, Bao đại nhân đã cho người gọi đến. Cả ba lại vội vã đến phòng khách, thông báo kết quả cho Bao đại nhân.

"Dựa vào đèn lồng này để phán đoán, e rằng người giết Lưu Thế Xương quả thực là huynh đệ họ Ngô ở núi Nam Hoa." Bao đại nhân cầm theo chiếc đèn cá chép, tường tận nói.

Triển Chiêu chắp tay: "Lấy bằng chứng từ Lưu Thế Xương, hẳn là như vậy."

Bao đại nhân gật đầu, cầm đèn cá chép đưa cho Công Tôn tiên sinh, lại hỏi: "Có tìm ra hung khí không?"

"Bẩm đại nhân, thuộc hạ tìm kiếm khắp căn nhà nhưng không phát hiện được gì."

"Vậy huynh đệ họ Ngô đang ở đâu?"

"Huynh đệ họ Ngô đã sớm bỏ nhà mà chạy, gần đó lại không có căn nhà nào khác, thuộc hạ vô dụng, không thể tra được hành tung của hai người này."

Bao đại nhân khoát tay nói: "Triển hộ vệ không cần tự trách, việc đã xảy ra gần nửa năm, tất nhiên khó tra được manh mối."

Lại quay đầu nói với Công Tôn tiên sinh: "Theo ý của tiên sinh, nên làm sao cho phải?"

"Chuyện này..." Công Tôn tiên sinh do dự nói:

"Chuyện đã nửa năm, manh mối sớm đã mất, hung thủ chạy trốn, thật sự không biết xử lý thế nào."

Bao đại nhân nghe lời, cũng nặng mày không nói.

Sau một lúc lâu, mới ngẩng đầu hỏi: "Lưu Thế Xương, bản phủ hỏi ngươi, ngươi bị giết trước Tết Nguyên Tiêu, ô bồn lại có thể nói, vì sao bây giờ mới báo án?"

Ô bồn kia đáp: "Đại nhân, thảo dân cũng không biết. Hồn phách của thảo dân bị nhốt trong ô bồn, vốn không thể lên tiếng, nhưng vị Kim nha dịch này vừa gõ một cái liền có thể mở miệng nói chuyện, vì thế mới báo án."

Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người trong phòng đều cùng lúc hướng về phía Kim Kiền, khiến cho tóc gáy Kim Kiền dựng thẳng, trong lòng không khỏi kinh hãi: Không thể nào, chẳng qua ta gõ gõ vài cái, hồn của ô bồn liền trở về, có phóng đại quá mức không vậy!

Công Tôn tiên sinh trầm tư một lát liền nói: "Xem ra Kim Kiền hẳn có thiên phú dị bẩm, khả năng thông linh."

Cặp mắt của Kim Kiền nhất thời trợn to như hạt nhãn, trừng trừng muốn nhảy ra ngoài, thầm nghĩ: Công Tôn gậy trúc, không thể ăn nói lung tung nha. Tuy ta là người hiện đại, tiến hóa hơn các ngươi gần ngàn năm...

Khoan đã, chẳng lẽ vì người hiện đại tiến hóa hơn người cổ đại mấy trăm năm, hơn được mấy tế bào não nên trở lại cổ đại có bản lĩnh thông linh? Đùa... đùa cái gì vậy, việc điên rồ này không có căn cứ khoa học, sao có thể. Nhất định là tình cờ, tình cờ.

Tuy rằng Kim Kiền quyết không tin, nhưng những người khác trong phòng lại tin đến tám phần, ánh mắt nhìn Kim Kiền cũng thêm vài phần kính trọng. Trịnh Tiểu Liễu là rõ ràng nhất, cặp mắt mở to nhìn Kim Kiền tỏa ra ánh sáng.

Kim Kiền đang khổ sở nghĩ nên nói thế nào để thoát thân, lại nghe Bao đại nhân thở dài một hơi nói:

"Lưu Thế Xương, mặc dù có Kim Kiền giúp ngươi minh oan, nhưng nay đã quá muộn, không tìm được đầy đủ vật chứng và hung thủ, bản phủ không thể thay ngươi bắt hung phạm, thật sự cảm thấy hổ thẹn."

"Đại nhân..." Triển Chiêu cùng Công Tôn tiên sinh đồng thời nói.

Bao đại nhân khoát tay, cúi đầu không nói.

Ô bồn kia im lặng hồi lâu mới thấp giọng: "Đại nhân, nay thảo dân đã đem oan tình kể hết, không còn mong muốn gì, chỉ cầu xin đại nhân đáp ứng một yêu cầu của thảo dân, nếu tâm nguyện này có thể đạt thành, oan tình của thảo dân dù không thể rửa sạch cũng không sao."

Bao đại nhân nghe vậy không khỏi sửng sốt, hỏi:

"Lưu Thế Xương, yêu cầu nào lại có thể quan trọng hơn việc rửa oan cho ngươi?"

Ô bồn trả lời: "Đại nhân, thảo dân muốn về nhà thăm vợ con."

Lời vừa nói ra, cả phòng vắng lặng, hồi lâu mới nghe Bao đại nhân thở dài: "Thì ra là thế..."

Công Tôn tiên sinh đột nhiên lớn tiếng nói: "Đại nhân, huynh đệ kia giết người cướp của, tất nhiên phải bán hàng hóa đổi lấy tiền tài, thê tử của Lưu Thế Xương hẳn sẽ nhận biết được hàng hóa đó. Nếu có thể tìm được hàng hóa đặc trưng, có lẽ sẽ lần được dấu vết."

Mọi người nghe vậy đều vui vẻ.

Bao đại nhân cao giọng nói: "Triển hộ vệ, bản phủ lệnh cho ngươi ngày mai hộ tống Lưu Thế Xương về nhà."

"Thuộc hạ tuân lệnh."

"Kim Kiền, Trịnh Tiểu Liễu, ngày mai các ngươi theo Triển hộ vệ đi một chuyến."

"Tuân lệnh." Trịnh Tiểu Liễu lập tức cao giọng trả lời.

"... Tuân lệnh." Kim Kiền cũng không do dự trả lời.
Bao đại nhân nhìn Kim Kiền, gật đầu nói: "Kim Kiền, ngươi có thiên phú dị bẩm, cần tích cực hỗ trợ Triển hộ vệ."

"...Tuân lệnh."

"Vậy ngươi liền ôm ô bồn này trở về đi."

Không phải đâu?! Lại nữa?

[1] Đại sư trở mặt: Một nhân vật trong sân khấu tuồng của Trung Quốc.
[2] Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà kinh sợ.
*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui