Thái sư Trần Châu khó khâm sai, đường thẩm hầu gia gặp trở ngại
*
Sớm tháng sáu gió bay người tỉnh, ánh dương lên thổi rạng trời quang, mây mỏng như tơ liễu lay động, sương điểm trân châu lá biếc xanh.
"Oa~"
Kim Kiền ngửa mặt lên trời ngáp dài một cái, vẻ mặt đau khổ đi đến cửa chính của phủ nha.
Chậc chậc, nhân viên Khai Phong phủ đúng là mất trí cả rồi, tận tụy vì nước đến không cần tiền, không cần mạng, lại còn không cần lương tăng ca. Hôm qua quần quật cả ngày, hôm nay trời chưa sáng đã phái đứa culi số khổ ta đây đi dán cáo thị, bảo là muốn thăng đường thẩm vấn.
Ngươi nói xem, sớm tinh mơ thế này thẩm vấn cái gì chứ... Công Tôn gậy trúc thật quá mức, cứ khăng khăng bắt ta ra cửa nha mời dân chúng vào —— có nhầm không thế?! Gà trống còn chưa rời chuồng, lấy đâu ra dân chúng ở ngoài? Theo ý ta, tốt nhất vẫn nên quay về ngủ thêm mấy canh giờ rồi hẵng thăng đường, có khi lúc đấy cũng kiếm được mấy người rảnh rỗi đến xem náo nhiệt.
Nào ngờ khi Kim Kiền chậm chạp lề rề đến cửa chính của phủ nha rồi, vừa giương mắt liền không khỏi há hốc miệng.
Quái lạ, mấy người thời xưa không cần ngủ à?
Trước cửa chính của phủ nha Trần Châu, trong ba vòng, ngoài ba vòng, gần trăm dân chúng đang chen chúc, người người nghển cổ, nhà nhà kiễng chân, đều muốn ngó nghiêng vào phía trong phủ nha, miệng không ngừng hoạt động:
"Này này, ngươi nói xem chuyện này là thế nào? Vừa có người bảo Bao Thanh Thiên đã chết, bây giờ kiếm đâu ra một Bao đại nhân dán cáo thị nói muốn thăng đường vậy?"
"Nghe nói Công Tôn tiên sinh bên cạnh Bao đại nhân là một kỳ nhân, có khi có bản lĩnh cải tử hoàn sinh, cứu sống Bao đại nhân cũng nên."
"Ta đã bảo từ đầu rồi, Bao đại nhân là sao Văn Khúc hạ phàm, sao có thể muốn chết là chết như thế chứ!"
"Ầy, ngươi nói xem hôm nay Bao đại nhân thăng đường là muốn thẩm vấn ai?"
"Ai mà biết chứ?"
"Đừng làm ồn, chẳng phải chúng ta đều đang chờ coi sao."
Hai người nói thầm có lẽ sẽ nhỏ tiếng không thể nghe thấy, nhưng tiếng thì thầm của hơn trăm người tụ lại một chỗ thật giống như đánh chống khua chiêng, thủng cả màng nhĩ.
Ngoài phủ nha có mười mấy quan sai nha dịch xếp thành hàng, nắm chặt chuôi đao trong tay, ngăn dân chúng đứng ngoài cửa chính. Mấy nha dịch này ngày thường làm mưa làm gió, ai nấy uy phong tám hướng, nhưng hôm nay phải đối mặt với một số lượng lớn dân chúng tụ tập như thế cũng không tránh khỏi khiếp đảm, người người như lâm đại địch, vẻ mặt căng thẳng, luống cuống kêu gọi:
"Không được đứng trước phủ nha! Giải tán, giải tán!"
Dân chúng vốn không dám đi vào cửa nha, chỉ chen chúc ở bậc thang trước cửa chính, bàn tán không ngớt, nhưng cũng không chịu rời đi.
Mười mấy nha dịch hô vài tiếng mà không thấy hiệu quả, đang hết sức khổ não, vừa nâng mắt liền thấy Kim Kiền đang đi tới, tựa như chết đuối vớ được cọc, lập tức kêu lớn: "Tốt rồi, tốt rồi, quan sai của Khai Phong phủ tới rồi."
Dân chúng vừa nghe đã xốc lại tinh thần, đồng loạt tròn mắt ngó nghiêng vào trong cửa.
Chỉ thấy một nha dịch dáng người gầy yếu vừa ngáp dài vừa lề rề đi ra, vẻ mặt đau khổ liếc qua mọi người, đằng hắng cổ họng nói: "Khụ khụ, chư vị, Bao đại nhân nói, bất kể là người nào, chỉ cần mong muốn được xem thẩm vấn đều có thể vào dự thính."
Dân chúng vừa nghe lời ấy lập tức không hẹn mà cùng yên lặng, gương mặt sửng sốt, ngay cả mấy tên nha dịch đứng canh cũng tỏ ra kinh ngạc, mấy trăm ánh mắt đều tia chằm chằm đến nha dịch gầy gò trước cửa.
Kim Kiền bị mọi người nhìn chòng chọc cảm thấy không tự nhiên, không khỏi khó hiểu thầm nghĩ: Chậc, chẳng qua chỉ gọi bọn họ vào nha môn dự thính thôi, sao vẻ mặt cứ như thấy siêu nhân mặc quần lót bên ngoài thế?
Một gã nha dịch bước vội đến cạnh Kim Kiền, thấp giọng nói: "Vị huynh đệ này, gọi dân chúng vào phủ nha dự thính, vậy —— hình như không hợp quy củ."
"Hả?" Kim Kiền vô cùng ngạc nhiên.
Nha dịch kia nói tiếp: "Nha môn là nơi quan trọng, đâu phải ai cũng có thể vào được? Cho dù muốn dự thính thì cũng chỉ cho phép thân sĩ, người có công danh hoặc nhân vật có uy tín trong thành vào thôi, đâu đến lượt đám dân đen chứ. Hơn nữa, nếu chuyện để dân đen bình thường vào nha môn bị bại lộ, chúng ta không đảm đương nổi đâu."
Kim Kiền hấp háy mắt, lúc này mới hiểu ra, thầm nghĩ: Hóa ra người cổ đại vào tòa án dự thính còn chia ra ba bảy loại à? Ái chà, biết sớm thì có phải ta đã mở sạp thu vé vào cửa ngay ngoài cửa chính không, ít nhiều gì cũng vơ vét được chút tiền riêng.
Chậc chậc, Công Tôn gậy trúc ăn nói chẳng rõ ràng gì cả, tự nhiên phí mất một cơ hội bòn rút thiên hạ."
Nghĩ vậy, Kim Kiền không khỏi tiếc rẻ, khẽ lắc đầu, âm thầm thở dài.
Tên nha dịch kia lại nghĩ rằng Kim Kiền không yên tâm, vội vàng nói: "Vị huynh đệ, ta khuyên ngươi mau mau về báo cho Bao đại nhân một tiếng, dù sao cũng không nên phá vỡ quy củ của nha môn."
Kim Kiền nghe vậy, ngẩng đầu liếc nhìn nha dịch kia, buồn cười nghĩ: Đùa à, lời của Công Tôn gậy trúc truyền cho, trời mới biết bên trong có bao nhiêu ẩn ý, ta đây còn không thể lĩnh hội được tinh túy của nó, nào dám tự tiện bóp méo? Hơn nữa, ta tình nguyện đắc tội với lão Bao mặt đen một trăm lần, chứ không muốn đắc tội Công Tôn bụng đen(1) một lần, nếu không, chắc chắn là chạy trời không khỏi nắng, nửa đời sau khó lo chuyện áo cơm.
Nghĩ vậy, Kim Kiền thẳng lưng, khoanh tay cao giọng nói: "Mệnh lệnh của đại nhân đều có thâm ý, ta chỉ là nha dịch nhỏ bé dưới quyền, tuân lệnh là được rồi, không cần hỏi những lời thừa thãi."
Tên sai dịch kia vừa nghe xong liền líu hết cả lưỡi, chỉ đành gật đầu lùi sang một bên.
Kim Kiền nhướng nhướng mày, đang muốn cao giọng gọi dân chúng vào phủ, bỗng nghe một giọng nói già nua trầm thấp truyền đến từ đám người bên ngoài:
"Hừ, thâm ý? Chỉ sợ là không có ý tốt!"
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt.
Suy nghĩ của Kim Kiền vừa động, vội vàng nhìn sang hướng tiếng nói phát ra.
Nhìn kỹ mới phát hiện, có một chiếc xe ngựa sơn đen phía trên đường lớn ngoài đám người. Ba ngựa cùng kéo, lông ngựa đen bóng, bánh xe cao hơn ba thước, lán gấm đen nhánh, trên lán có thêu hoa văn mây khói phú quý. Nhìn thoáng qua không thấy gì đặc biệt, nhưng nếu để ý thì không khó nhận ra, phí tổn tạo chiếc xe này tất nhiên rất xa xỉ.
Sau xe ngựa có hơn mười thanh niên có vẻ là tôi tớ, tuy mặc áo xanh đội mũ nồi, nhưng thân hình cường tráng không giống người hầu bình thường. Một gã trong đám đó đi đến trước xe, kéo mành, đỡ một người xuống.
Người này mặc áo dài thô màu tối, tay áo rộng, thắt lưng phỉ thúy chạm ngọc, chân đi giầy gấm đen thêu mây, hai má ửng hồng, hai hàng tóc mai bạc rủ xuống thái dương, nhàn nhạt tỏa sáng, mày rối trắng bạc xéo đến tóc mai, một đôi mắt tam giác, đuôi mắt xếch, cằm dưới có hai chòm râu trắng rủ xuống trước ngực.
Mắt thấy người này bước đi thong thả khoan thai, không nhanh không chậm xuyên qua đám người, sát phía sau là hơn mười kẻ hầu. Chẳng qua chỉ là một bộ y phục bình thường, nhưng khí thế bất phàm, mấy trăm dân chúng bất giác dẹp người mở đường.
Vừa tới bậc thang phía trên phủ nha, người đó liếc Kim Kiền qua đuôi mắt, nói: "Vừa rồi ngươi bảo, bất kể là người nào, chỉ cần mong muốn được xem thẩm vấn đều có thể vào dự thính phải không?"
Kim Kiền đưa mắt đánh giá người này, gật đầu, trong lòng lầm bầm:
Trong khu vực Trần Châu, An Nhạc hầu bị bắt, tri phủ bị tù, phạm vi trăm dặm chỉ có lão Bao là to nhất. Nhưng không biết người này nhảy ra từ đâu, đánh giá cho cẩn thận thì có khí thế còn lớn hơn cả lão Bao. Chậc chậc, đúng là cắn hạt dưa cắn ra con bọ, người gì cũng có.
Người nọ thấy Kim Kiền gật đầu liền cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Bao Hắc Tử nhà ngươi giỏi lắm, dám đối đãi với hoàng thân như thế, hừ, hôm nay lão phu nhất định sẽ đấu với ngươi một trận!"
Dứt lời lại hừ một tiếng, phất ống tay áo tiến nhanh vào phủ nha.
Kim Kiền nghe lời tức khắc sửng sốt, lâu sau mới hoàn hồn, cũng vội vàng theo sau đến đại đường.
Dân chúng ở cửa chính thấy lão nhân ngông nghênh đi vào phủ nha mà không ai ngăn trở, lập tức lá gan lớn lên không ít. Mấy người táo bạo theo vào trước, có kẻ dẫn đầu, những dân chúng còn đang vây xem cũng hô hào ào tới phủ nha.
Lại nói Kim Kiền theo sau lão nhân, cả người cảm thấy không tự nhiên, không kìm được quan sát bóng lưng của lão, trong đầu suy nghĩ:
Chậc chậc, người này dám mở miệng nói lão Bao là "Bao Hắc Tử", nghe chừng không phải hạng tốt đẹp gì. Hơn nữa ta cứ cảm thấy như đã từng gặp người này, nhất là tiếng cười lạnh kia, cái kiểu chối tai sao mà quen thế. Nhân vật được gặp gần đây mà có sở thích cười lạnh, tính đi tính lại hình như cũng chỉ có con cua nhỏ kia thôi...
Á!
Cặp mắt hẹp dài của Kim Kiền đột nhiên trợn to.
OH MY GOD! Người này phô trương như thế, ăn mặc như thế, khẩu khí như thế, cười lạnh như thế —— chẳng lẽ lão cua già cũng sắp được đưa ra thị trường để buôn bán sao?!
"Bàng thái sư?!"
Một tiếng thét kinh hãi truyền đến từ cách đó không xa, lập tức chứng minh phỏng đoán tai họa của Kim Kiền.
Kim Kiền nâng mắt nhìn, thì ra hai người đã đi vào đại đường phủ nha từ bao giờ, Vương Triều, Mã Hán vừa lúc đứng ở cửa, mặt đầy kinh ngạc nhìn lão giả phía trước Kim Kiền, bốn tròng mắt sắp sửa rơi ra.
"Bàng, thái, sư?!"
Ánh mắt Kim Kiền rọi thẳng về phía bóng dáng trước mặt, da mặt bỗng chốc run rẩy, ánh lệ lóe ra bốn phía, hối hận đến co thắt dạ dày, trong lòng gào lớn:
Trời cao ơi, đất rộng ơi, Bắc Tống đệ nhất tham quan, gia sản nhiều hơn lão Bao không chỉ mấy chục lần, Bàng thái sư phú khả địch quốc nghênh ngang vào phủ nha nghe thẩm vấn, mà ta, ta, ta lại không bắt chẹt đến một văn tiền —— trời ạ, một người hiện đại như ta sao lại phạm phải sai lầm cấp thấp thế này...
Bên này sắc mặt Kim Kiền khó coi, bên kia sắc mặt Vương Triều, Mã Hán cũng khó nhìn đến cực điểm.
Vương Triều tiến lên một bước, ôm quyền nói với Bàng thái sư: "Thái sư..."
"Hừ!" Bàng Cát hừ lạnh một tiếng, tức giận nói:
"Còn không đi mời Bao đại nhân ra gặp lão phu?"
Vương Triều ngẩn người một chút, ôm quyền thi lễ rồi vội vàng lui ra.
Mã Hán bên cạnh cũng ôm quyền nói: "Thái sư, xin dời đến hậu đường."
"Không cần!" Bàng thái sư phất tay áo rộng, lập tức bước vào đại đường, khoanh tay đứng, đám hầu phía sau xếp hàng mà đứng, thẳng tắp theo hướng công đường, bệ vệ kiêu ngạo, tựa như ở phủ đệ của mình.
Nhìn xung quanh một vòng, Bàng Cát cười lạnh:
"Lão phu sẽ chờ Bao đại nhân ở đây!"
Sắc mặt Mã Hán trầm xuống, lùi sang một bên, im lặng không nói.
Kim Kiền đang ôm tay tự dằn vặt bản thân, cũng không nói lời nào.
Đám đông dân chúng theo sau mà đến, vừa thấy tình trạng này cũng sợ tới mức không dám cất lời.
Trong một chốc, trong ngoài đại đường vô cùng tĩnh lặng, thậm chí không khí còn hơi âm u.
Lát sau, chợt nghe thấy tiếng bước chân ồn ào từ xa tới gần, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu, Trương Long, Triệu Hổ, Vương Triều cùng vài gã nha dịch vội vàng tiến vào đại đường phủ nha.
Bao đại nhân tiến lên vài bước, ôm quyền nói: "Thái sư, Bao Chửng xin thi lễ."
Mọi người phía sau cũng cúi đầu hành lễ.
Bàng Thái Sư cười lạnh một tiếng, nói: "Bao đại nhân cần gì khách khí? Lão phu chịu không nổi!"
Thân hình Bao đại nhân khựng lại một chút: "Cớ gì thái sư nói vậy?"
"Cớ gì nói vậy?!" Bàng Cát trừng hai mắt, cao giọng quát: "Bao đại nhân, lão phu hỏi ngươi, hôm nay ngươi thăng đường thẩm vấn, định thẩm vấn người nào?"
Câu hỏi này mang khí thế phi thường, rất có ý vị "kẻ ác cáo trạng trước".(2)
Kim Kiền bên cạnh liếc nhìn, không khỏi âm thầm đổ mồ hôi lạnh vì lão Bao, trong lòng ngẫm nghĩ:
Chậc chậc, lão cua này dù gì cũng coi như hoàng thân, ở triều đình cũng gọi là có máu mặt, về sau chỉ sợ phải tiếp xúc với lão không ít dịp. Nếu hôm nay làm thịt con cua con kia, ngày tháng sau này tất nhiên không êm được —— tuy lịch sử đều viết rằng cua con chết dưới dao cầu của lão Bao, nhưng nếu cân nhắc đến tình huống thực tế, ừm... lão Bao à, vụ án hôm nay ngài cần phải suy nghĩ cho cẩn thận, vì tương lai mà giữ lại một đường lui mới là hành động sáng suốt á.
Hai mắt Bao đại nhân nheo lại, không nhanh không chậm trả lời: "Hôm nay thẩm vấn kẻ giấu diếm tình hình thiên tai không báo, hại chết vô số dân chúng; làm quan châu phủ một phương nhưng không giúp đỡ dân chúng địa phương, ngược lại còn ức hiếp dân chúng; trong mắt không còn kỷ cương, lén xây Nhuyễn Hồng đường, cướp đoạt dân nữ, chính là An Nhạc Hầu – Bàng Dục!"
Dứt lời, mày sắc nhướng lên, hai mắt như điện bắn thẳng về phía Bàng Cát.
"...!!"
Cặp mắt Bàng thái sư bỗng chốc tóe lửa, gân xanh nổi lên thái dương, ngực phập phồng kịch liệt, đôi môi run rẩy một lúc lâu nhưng nửa tiếng cũng không nói thành lời.
Tức khắc trước mặt Kim Kiền tối đen, thầm nghĩ: Xong, nghe ý tứ của lão Bao, xem ra mối thù giữa Khai Phong phủ và Thái sư phủ xác định rồi, ngày tháng sau này gay go đây...
"Thái sư, Bao Chửng sẽ thăng đường thẩm vấn, không biết thái sư..." Bao đại nhân hơi khom người, ôm quyền nói tiếp, vừa được một nửa đã bị Bàng thái sư ngắt lời.
"Bao đại nhân, không phải ngươi đã nói ai muốn cũng có thể nghe thẩm vấn sao? Hôm nay lão phu nhất định không đi, ngồi trên đại đường xem ngươi thẩm vấn đương triều quốc cữu như thế nào!"
"Nếu đã vậy ——" Bao đại nhân nâng mắt, cất cao giọng nói: "Người đâu, xếp chỗ."
Hai gã nha dịch vội vàng đem một chiếc ghế tựa đặt bên cạnh công đường, Bàng thái sư bình tĩnh ngồi xuống, bọn tùy tùng đứng hầu hai bên.
Bao đại nhân liếc nhìn Bàng thái sư một cái rồi xoay người lên bàn xử án, sau khi ngồi xuống, tam ban nha dịch cầm sát uy bổng trong tay, nhịp nhàng bước vào, đứng nghiêm túc chỉnh tề hai bên công đường; tứ đại giáo úy oai phong đứng lặng, sư gia Công Tôn tiên sinh ngồi xuống bàn bên, ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ đứng cạnh khâm sai.
Dân chúng đến nghe thẩm vấn ở ngoài đại đường cũng quy củ đứng ở cửa, bao vây đại đường khiến một con kiến cũng không bò qua được.
Đại đường phủ Trần Châu vốn không rộng bằng đại đường Khai Phong phủ, nay nha dịch đông đúc của Khai Phong phủ đứng trong, lại thêm đám người Bàng thái sư góp vui, trên đại đường bỗng chốc chật chội vạn phần.
Kim Kiền đưa mắt nhìn quanh mà chẳng tìm thấy chỗ đứng cho mình, do dự một lát, cảm thấy đứng bên cạnh Tiểu Miêu có vẻ an toàn, vì thế mon men đến sau Triển Chiêu, lấy khuỷu tay huých cánh tay của Triển Chiêu, thấp giọng nói: "Triển đại nhân, đất chật người đông, ngài xích ra một chút, cho ta xin một chỗ đặt chân."
Tuy lời nói nhỏ, nhưng cũng đủ để mấy người xung quanh nghe thấy rõ ràng.
Mọi người trên dưới công đường ngạc nhiên, tứ đại giáo úy tám mắt trừng trừng, ngay cả Bàng thái sư bên cạnh cũng không khỏi nhíu mày, mắt lạnh trông về phía Kim Kiền.
Mày kiếm của Triển Chiêu nhíu lại, cúi mắt nhìn Kim Kiền.
Kim Kiền thấy vậy mới cảm thấy không ổn, vừa động não liền gào to không tốt.
OH MY GOD! Sao ta lại quên chứ, Tiểu Miêu đường đường là quan tứ phẩm, đứng bên bàn xử án của Bao đại nhân tất nhiên là phù hợp, nhưng ta chỉ là một nha dịch cỏn con chẳng có cấp bậc gì cả, đâu thể đứng ở vị trí tôn quý như thế?! Chậc chậc, nhất định là gần đây mệt mỏi quá, ngủ không đủ, khiến cho đầu óc mụ mị mới phạm phải sai lầm cấp thấp này!
Nghĩ vậy, Kim Kiền vội vàng sửa lời, tươi cười cất giọng nói: "Khụ khụ, Triển đại nhân, thuộc hạ thấy... thấy bàn xử án của đại nhân còn ít bụi, đến giúp đại nhân lau sạch, lau xong sẽ đi ngay, thất lễ thất lễ..."
Dứt lời, Kim Kiền vội vàng dùng ống tay áo, vô cùng bợ đỡ lau chân bàn xử án của Bao đại nhân hai lần, xoay người định tranh thủ chuồn khỏi đại đường, không ngờ Bàng thái sư đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói:
"Ngay cả cấp bậc lễ nghĩa trên công đường mà thuộc hạ Khai Phong phủ cũng không biết. Bao đại nhân, ngươi thân là Khai Phong phủ doãn nhưng lại quản giáo thuộc hạ hời hợt như thế, sao có thể đảm nhiệm vai trò khâm sai? Sao có thể thẩm vấn đương triều quốc cữu trên công đường?!"
Lời này vừa ra, mọi người Khai Phong phủ đều đổi sắc mặt.
Kim Kiền giật nảy mình, bước chân lảo đảo, suýt nữa kéo tuột ống tay áo của tứ phẩm hộ vệ bên cạnh.
Không cần ngẩng đầu, Kim Kiền cũng có thể cảm giác được thân thể vị tứ phẩm đới đao hộ vệ đang căng cứng, có điềm báo nổi bão.
Ôi mẹ ơi!! Lão cua già này định hại chết ta sao? Ít nhất cũng để cho ta ra cửa chính rồi hẵng oán giận chứ, nay ta đứng gần Tiểu Miêu như thế, nếu Tiểu Miêu phát giận, ngay cả chạy thoát thân cũng không kịp mất!
Lại nhìn trộm sắc mặt của "Ngự Miêu" đại nhân, đã chuyển màu tái nhợt.
Chậc chậc... Có chết cũng phải kiếm cái đệm lưng...
Nghĩ vậy, Kim Kiền hít một hơi dài, quay người lại, nhìn thẳng vào Bàng thái sư mà cất cao giọng nói:
"Thái sư nói thế sai rồi! Mặc dù thuộc hạ mới làm ở Khai Phong phủ có vài tháng, nhưng vẫn biết được thế nào là cấp bậc lễ nghĩa trên đại đường. Huống hồ thuộc hạ vốn bên Tạo ban, có trách nhiệm giữ gìn đại đường sạch sẽ, nay thấy bàn xử án của đại nhân bị bẩn, chạy lên lau dọn chính là để bảo toàn tôn nghiêm của công đường! Thái sư đại nhân ngày ngày sống an nhàn sung sướng bên trong phủ, không rõ lễ nghi đại đường cũng là chuyện bình thường. Thuộc hạ chưa giải thích rõ ràng trước cho thái sư, quả thực là sơ xuất, nay xin nhận lỗi với thái sư!"
Dứt lời, Kim Kiền khom người ôm quyền, cung kính cúi đầu.
Lời nói của Kim Kiền chẳng những đường hoàng cứu mình thoát tội, còn một tên trúng hai đích, ngoài miệng xin lỗi Bàng thái sư, kỳ thực thầm chê thái sư chẳng biết gì cả, khiến cho sắc mặt mọi người Khai Phong phủ lại hòa hoãn; trái lại, Bàng thái sư trợn mắt lườm ngang, khóe miệng kín đáo giật giật không ngừng, hồi lâu sau mới âm trầm nói:
"Bao đại nhân —— quả nhiên —— biết cách dạy dỗ thuộc hạ!"
Bao đại nhân ngồi sau bàn xử án, khẽ gật đầu đáp lời: "Thái sư quá khen."
Bàng thái sư hung hăng trừng Bao đại nhân, sau đó dời mắt về phía Kim Kiền, ánh mắt như rắn độc nhắm con mồi tức khắc làm cả người Kim Kiền run rẩy, một dự cảm điềm xấu dường như quen thuộc bỗng xẹt qua đầu. May mà chỉ nhìn thoáng qua, giây sau Bàng thái sư đã quay đi chỗ khác, nghiêm nghị không lời.
Kim Kiền thấy vậy mới lén thở phào một hơi, thầm nghĩ: Chậc, xem ra cơ hội về sau trèo phủ thái sư làm phú hào đã vỡ mộng đến chín phần... Thôi, ít nhiều gì ở Khai Phong phủ cũng được xem là kinh tế bậc trung, ta nên thiết thực một chút, an phận thủ thường làm nha dịch vậy.
Mà nói đến thiết thực, dù sao bây giờ trên công đường không có vị trí của ta, chi bằng ra ngoài sưởi nắng một lát, bồi bổ cho vụ bị dậy sớm nghe vẻ thiết thực hơn.
Nghĩ vậy, Kim Kiền quay người thi lễ, nói: "Thuộc hạ cáo lui."
Dứt lời, Kim Kiền nhấc chân định ra cửa chính.
"Kim bộ khoái."
Giọng nói trong trẻo phía sau kêu tên Kim Kiền.
Hử?
Kim Kiền quay đầu, khó hiểu nhìn hồng y hộ vệ đang gọi mình.
Triển Chiêu thân thẳng như tùng, cặp mắt trong vắt, nghiêm mặt nói: "Kim bộ khoái không ngại thì hãy đến đứng sau Triển mỗ, nếu trên đại đường lại có vật bị bẩn, cũng tiện để lau dọn."
Hả?
"...Thuộc hạ... Tuân lệnh..."
Kim Kiền không hiểu gì cả, lơ nga lơ ngơ đi ra đứng sau Triển Chiêu, bỏ lỡ ánh sáng vừa lóe qua mắt Bàng thái sư.
Lúc này, mọi người trên công đường rốt cuộc cũng sẵn sàng.
Bao đại nhân nhìn quanh một vòng, khẽ gật đầu, giơ cao kinh đường mộc vỗ xuống, cao giọng nói:
"Thăng đường!"
"Uy vũ ——"
Đường uy chấn động, tam ban nghiêm trang, thanh thiên ngồi giữa, gương sáng treo cao, đúng là:
Đường uy hiện chính khí, gương sáng chiếu thanh thiên.
Bao đại nhân ngồi giữa công đường, cao giọng hạ lệnh:
"Người đâu, truyền An Nhạc hầu Bàng Dục."
"Truyền An Nhạc hầu —— Bàng Dục ——" giọng đưa lệnh vang xa.
Không lâu sau, hai gã nha dịch mang An Nhạc hầu lên đại đường.
An Nhạc hầu vẫn mặc bộ đồ hôm qua, áo gấm gọn gàng, có điều sắc mặt mệt mỏi, hai mắt sưng húp, búi tóc rối loạn, một vệt bầm tím kéo từ trán xuống cằm, rất dễ nhận ra.
Bàng thái sư vừa thấy con ruột liền biến sắc, nửa người nhoài ra khỏi ghế tựa, lông mày nhíu chặt, bắt gặp vết thương trên mặt Bàng Dục liền giận dữ, lập tức quay đầu quát Bao đại nhân: "Con ta chính là đương triều quốc cữu, kẻ nào lớn mật dám đánh An Nhạc hầu như vậy?!"
"Cha!" Bàng Dục vừa thấy Bàng thái sư, vẻ suy sụp nhanh chóng rũ đi, mắt phượng lại lạnh, trầm giọng nói: "Là Tiểu Miêu do Khai Phong phủ nuôi dưỡng không có mắt, làm con bị thương."
"Triển Chiêu!!" Bàng thái sư vỗ tay ghế đứng phắt lên, chỉ thẳng vào hồng y hộ vệ trước công đường quát mắng, "Ngươi chỉ là một tứ phẩm hộ vệ nho nhỏ mà dám đánh đương triều quốc cữu, chẳng lẽ muốn chết sao!!"
Triển Chiêu nhìn thẳng Bàng thái sư, thần sắc không đổi, không nói một lời.
Kim Kiền đứng sau Triển Chiêu, bị sự tức giận của Bàng thái sư truyền đến làm cả người ướt mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: Phong thủy của vị trí bên cạnh Tiểu Miêu không tốt, lần sau nên đổi chỗ nào an toàn hơn mới được.
Bỗng nghe Bao đại nhân trên công đường cao giọng: "Thái sư, chớ nên nóng nảy!"
"Chớ nên nóng nảy!? Bao đại nhân, nếu người nhà ngươi bị đánh như vậy, lão phu muốn nhìn xem Bao đại nhân làm thế nào để không nóng nảy?!"
"Thái sư, đây là công đường, xin thái sư tự trọng."
"Hừ, Bao đại nhân, nay đương triều quốc cữu bị thuộc hạ Khai Phong phủ đánh đến mức này, lão phu nhất định phải xin hoàng thượng hạch tội ngươi một lần, xử Khai Phong phủ tội khinh thường hoàng thân."
Dứt lời, Bàng thái sư vung tay áo, lập tức đến bên cạnh An Nhạc hầu, kéo tay Bàng Dục nói: "Người đâu, chuẩn bị xe về phủ hầu gia."
Nhưng vừa đi được nửa bước, nha dịch liền xông tới từ bốn phía, trong tay cầm sát uy bổng, không nhường nửa phần.
Người hầu phía sau Bàng thái sư tức thì vọt lên, vây nha dịch vào giữa.
Bàng thái sư hừ lạnh một tiếng, quát: "Lão phu chính là đương triều thái sư, kẻ nào dám ngăn cản?"
Lời còn chưa dứt đã thấy bóng đỏ đạp không mà tới, kình phong thổi qua, một vỏ kiếm đen sẫm lập tức chặn ngang trước mắt Bàng thái sư.
Thân hình thẳng như tùng, hồng y phủ ngạo khí, mày nhíu áp mắt nghiêm, vạt áo nền kiếm sắc, đúng là: Một kiếm trong tay, vạn người khó chặn.
Mấy tên hầu cận của Bàng gia đều bất giác lùi về sau nửa bước.
"Triển Chiêu!!" Bàng thái sư nghiến răng nghiến lợi.
Kim Kiền bên cạnh nhìn thấy, trong lòng thầm kêu: Trời ạ, lại muốn đấu võ sao?! Cúi người xuống định chuồn êm, nhưng vừa khom được nửa tấc đã nghe Bao đại nhân phía sau trầm giọng: "Bàng thái sư!"
Bao đại nhân chậm rãi đứng dậy, mắt sắc tỏa sáng, mở miệng nói: "Xin thái sư về chỗ ngồi."
"Bao đại nhân!" Bàng thái sư quay đầu trợn mắt nhìn: "Ngươi dám ngăn cản ta?"
Bao đại nhân đứng sau bàn xử án, thân hình vững như núi, cao giọng đáp: "Bản phủ là khâm sai phụng chỉ đi tuần, đi đến đâu cũng như thánh giá đích thân đến, chẳng lẽ Bàng thái sư muốn mạo phạm thánh giá hay sao?"
Lông mày trắng của Bàng thái sư dựng thẳng lên: "Bao đại nhân, ngươi đừng đem thân phận khâm sai ra đe dọa, lão phu đường đường là thái sư mà phải sợ ngươi ư!"
Bao đại nhân trừng hai mắt, tay ôm quyền, hướng về phía trước nói: "Không lẽ thái sư muốn bản phủ đưa Thượng Phương bảo kiếm ra mới chịu bằng lòng thuận theo?!"
"Ngươi..." Bàng thái sư bỗng chốc nghẹn lời, đứng giữa đại đường thở hổn hển vì tức giận.
"Cha." An Nhạc hầu Bàng Dục bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Cha không cần lo lắng, Bao Hắc Tử không có chứng cứ, vốn không thể làm gì được con, hôm nay con sẽ tiếp đến cùng!"
Bàng thái sư quay đầu, nhíu mày nói: "Nhưng mà..."
"Cha, cha không cần lo lắng!" Khóe miệng Bàng Dục hiện lên một tia cười lạnh, vết bầm giữa mặt vặn vẹo như một con rắn độc, tiếp tục, "Cha cứ yên tâm ngồi đi, tự con có thể giải quyết."
Bàng thái sư thấy vậy mới gật đầu, quay người ngồi xuống ghế dựa, đám hầu phía sau theo đó đứng lại chỗ cũ.
Mọi người Khai Phong phủ cũng nhất nhất trở về vị trí.
Kim Kiền thấy Triển Chiêu về rồi mới nhẹ nhõm, vội vàng lùi về sau vài bước.
Bao đại nhân chậm rãi ngồi xuống, quan sát An Nhạc hầu Bàng Dục trên công đường, bất chợt vỗ mạnh kinh đường mộc, cao giọng quát: "Bàng Dục, ngươi trấn giữ phủ Trần Châu, thế mà giấu diếm không báo nạn hạn hán của Trần Châu, hại chết vô số dân chúng, tội ác ngập trời, còn không nhận tội?!"
"Bao đại nhân!" Bàng Dục chắp hờ tay, trả lời: "Sao Bao đại nhân lại nói vậy? Bản hầu được Thánh Thượng phong thưởng chức An Nhạc hầu, vốn chỉ là chức nhàn rỗi, căn bản không có thực quyền, tình hình hạn hán ở Trần Châu đâu đến phiên bản hầu lo liệu? Cho dù dân chúng bình thường có bỏ mình vì hạn hán, Bao đại nhân có thể chất vấn tri phủ Trần Châu mà, sao lại hỏi bản hầu?"
Lời vừa nói ra, trên đại đường lập tức lặng ngắt như tờ.
Kim Kiền đứng sau Triển Chiêu, âm thầm tặc lưỡi:
Chậc chậc, con cua nhỏ này quả nhiên xảo quyệt giảo hoạt, chỉ danh hiệu "An Nhạc hầu" cũng có thể trở thành chứng cớ thoát tội. Đáng tiếc là tên tri phủ cá nheo kia đã nhận tội từ lâu, còn chịu làm nhân chứng, con cua nhỏ cứ chờ bị hạch tội đi.
Quả nhiên, Bao đại nhân cao giọng nói: "Người đâu, truyền tri phủ Trần Châu Lý Thanh Bình."
"Truyền tri phủ Trần Châu Lý Thanh Bình ——"
Lát sau, hai gã nha dịch áp giải một phạm nhân đi lên.
Người này búi tóc tán loạn, thân mặc áo tù, cằm nhọn, ba chòm râu dài nhỏ tản mát trước ngực, đúng là tri phủ Trần Châu Lý Thanh Bình.
Vừa đến đại đường, Lý Thanh Bình đã lập tức ngã nhào xuống đất, cúi hướng Thanh Thiên hô to: "Phạm... phạm quan Lý Thanh Bình khấu kiến Bao đại nhân!"
Bao đại nhân thoáng nghiêm mắt, trầm giọng hỏi: "Lý Thanh Bình, bản phủ hỏi ngươi, ngươi thân là tri phủ Trần Châu, vì sao lại giấu diếm không báo tình hình thiên tai Trần Châu, khiến cho vô số dân chúng chết đói đầu đường, vô số nạn dân trôi giạt khắp nơi?!"
"Phạm, phạm phạm phạm quan, quan..." Thân thể Lý Thanh Bình run lẩy bẩy, miệng lắp bắp nửa ngày cũng chưa được một câu hoàn chỉnh.
An Nhạc hầu Bàng Dục bên cạnh lại mở miệng trước: "Lý Thanh Bình, ngươi ngẩng đầu nhìn xem trên công đường còn có ai đang ngồi?
Lý Thanh Bình nghe vậy mới ngẩng đầu, vừa thấy Bàng thái sư ngồi bên cạnh đại đường, sắc mặt lập tức biến đổi, mồ hôi rơi xuống từng giọt.
"An Nhạc hầu gia, bản phủ vẫn chưa gọi ngươi trả lời!" Sắc mặt Bao đại nhân cứng lại, trầm giọng quát.
"Bao đại nhân," Bàng Dục cười lạnh nói, "Bản hầu chỉ nghĩ rằng Lý đại nhân có quen biết với gia phụ, cha mẹ của Lý đại nhân với gia phụ cũng thân nhau, cho nên muốn nhắc Lý đại nhân trước khi chết hãy nhìn lại cố nhân thôi."
"Bàng Dục!" Bao đại nhân bỗng nhiên phẫn nộ quát lớn, "Nếu ngươi còn nhiều lời, đừng trách bản phủ phán ngươi tội gào thét chốn công đường!"