Người hầu Trương thị kêu chủ oan, bộ khoái đành chịu đi Trần Châu
*
Lão nhân kia đột nhiên đứng giữa đường kêu oan, mọi người bỗng chốc sững sờ đương trường.
Hai vị Trương Long, Triệu Hổ dù sao cũng đã đi theo Bao đại nhân nhiều năm, thấy vậy lập tức quyết định đưa lão nhân về Khai Phong phủ, xin Bao đại nhân tự tra hỏi. Hai gã tiểu tặc trúng độc mới pha chế "phấn cương thi" của Kim Kiền, chỉ có thể chờ nửa canh giờ sau độc tự giải.
Đáng thương cho Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu, đành phải làm culi lôi hai tiểu tặc không thể cử động trở về Khai Phong phủ.
Lúc đoàn người trở lại Khai Phong phủ đã là hoàng hôn, các nha dịch tuần phố cũng trở về đầy đủ.
Trương Long, Triệu Hổ lập tức bẩm báo việc này cho Bao đại nhân. Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu giao hai tiểu tặc cho cai ngục xong liền canh giữ ở bên cạnh lão nhân, chờ Bao đại nhân gọi đến.
Phàm là những người đến Khai Phong phủ tố cáo, nếu đánh trống kêu oan ở ngoài công đường thì lập tức có thể thăng đường thẩm vấn, nếu chặn kiệu kêu oan thì tám phần là thẩm vấn ở phòng khách, sau đó mới thăng đường. Mà người chặn nha dịch của Khai Phong phủ để kêu oan... đúng là hiếm thấy, tất nhiên phải chọn thẩm vấn ở phòng khách thôi.
Quả nhiên không bao lâu sau, Bao đại nhân liền hạ lệnh cho Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu đưa lão nhân vào phòng khách.
Ba người đi đến phòng khách, vừa mới vào cửa, Kim Kiền đã vội vàng nhìn trộm bốn phía. Cho đến khi liếc mắt thấy một bóng áo đỏ thẫm vững vàng canh giữ ở bên cạnh Bao đại nhân, vẻ mặt tối tăm được duy trì suốt một ngày trời của Trương Long, Triệu Hổ sớm tiêu tan, thậm chí gương mặt còn có vẻ ấm áp, Kim Kiền mới lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Tiểu Miêu quả thật lợi hại như quạt máy, giúp hai người này hạ nhiệt vô cùng tốt.
Lão nhân tiến vào phòng khách, đưa mắt nhìn lên thì thấy một người mặt đen râu dài ngồi ở giữa phòng, trên trán ẩn hiện ánh trăng lưỡi liềm, mặc quần áo màu xanh, vô cùng nghiêm nghị chính khí.
Lão nhân lập tức quay người quỳ xuống, cúi đầu hô to:
"Thảo dân khấu kiến Thanh Thiên Bao đại nhân."
Bao đại nhân nhìn người đang quỳ, chậm rãi hỏi:
"Ngươi là ai, vì sao lại kêu oan?"
Lão nhân kia cúi đầu đáp: "Thảo dân là người Trần Châu, họ Trương tên Phúc Tùng, là người hầu của nhà họ Trương ở Trần Châu, lần này đến đây để kêu oan cho thiếu gia nhà ta."
"Thiếu gia nhà ngươi là ai?"
"Bẩm đại nhân, thiếu gia nhà thảo dân họ Trương tên Tụng Đức, là một đại phu trong thành Trần Châu."
"Đại phu?" Bao đại nhân hỏi: "Hắn có oan khuất sao không tự mình đến mà lại phải nhờ ngươi?"
Trương Phúc Tùng nghe xong tức thì hai mắt rưng rưng, thân hình run rẩy cao giọng nói: "Đại nhân, thiếu... thiếu gia nhà ta bị kẻ gian đổ oan, bị phán tội giết người, nay đang bị nhốt trong đại lao, không thể đến Khai Phong phủ kêu oan!"
Bao đại nhân hơi nhíu mày, lại hỏi: "Ngươi nói thiếu gia Trương Tụng Đức nhà ngươi bị phán tội giết người, hắn đã đồng ý nhận tội ở trên công đường chưa?"
"Chuyện này..." Trương Phúc Tùng ngừng một chút mới thấp giọng trả lời: "Thiếu gia nhà ta đã đồng ý."
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt.
Kim Kiền đứng ở góc phòng khách, lặng lẽ nhướng mày, trong lòng không khỏi hơi buồn cười: Lão nhân này uống nhầm thuốc sao? Phạm nhân nhận tội rồi còn chạy đến Khai Phong phủ để kêu oan, quả thật là lãng phí sức tiền, sức của, cộng thêm sức lao động của Khai Phong phủ.
Bỗng nghe Bao đại nhân quát lớn một tiếng: "Điêu dân lớn mật, nếu phạm nhân đã nhận tội, rõ ràng vụ án đã kết thúc, ngươi còn đến Khai Phong phủ đòi minh oan, quả thực là hoang đường!"
Trương Phúc Tùng nghe xong liền cao giọng khóc lớn: "Đại nhân, oan uổng quá. Thiếu gia nhà ta nhận tội vì bị tri phủ Trần Châu vu oan giá họa."
Bao đại nhân ngưng hỏi, cẩn thận đánh giá lão nhân đang quỳ này.
Lão nhân này búi tóc rối bù, quần áo tả tơi, mặt mày hốc hác, quỳ gối ở dưới sàn, lão lệ tung hoành, bi thương không chịu nổi.
Bao đại nhân không khỏi sinh lòng thương hại, thở dài một hơi mới nhẹ giọng hỏi: "Trương Phúc Tùng, ngươi hãy kể ngọn nguồn sự việc cho bản phủ nghe."
Trương Phúc Tùng vô cùng cảm kích, vội vàng dập đầu, lắp ba lắp bắp nói: "Lão gia và phu nhân nhà ta mất sớm, chỉ để lại một mình thiếu gia. Thiếu gia thông minh từ nhỏ, vừa qua hai mươi tuổi đã kế thừa quán thuốc Trương thị, tính đến nay mới vừa ba năm, nhưng ở thành Trần Châu cũng có chút danh tiếng."
"Nếu là thần y, vì sao lại bị cáo tội giết người?"
Trương Phúc Tùng khóc kể: "Đại nhân, chuyện này đúng là oan uổng thấu trời. Tháng trước, đồ tể Hoàng Đại Hổ ở phố bên cạnh bị bệnh phong hàn, mời thiếu gia nhà ta đến khám bệnh, chưa được mấy ngày, bệnh của Hoàng Đại Hổ đã khỏi được một nửa. Hoàng Đại Hổ nhà nghèo, không có tiền chữa bệnh, thiếu gia tốt bụng nên không thu tiền của hắn, thê tử của Hoàng Đại Hổ mang lòng biết ơn, đến cảm tạ, thiếu gia nhà ta lại cho mấy đơn thuốc điều trị. Không ngờ sau khi Hoàng Đại Hổ uống thuốc thì thất khiếu đổ[1] máu, chết ngay tại chỗ. Mẹ của Hoàng Đại Hổ liền đến công đường tố cáo thiếu gia nhà ta, vu oan thiếu gia và Hoàng thị cấu kết, độc chết chồng. Tri Phủ lão gia lại không rõ thị phi, phán Hoàng thị tội thông dâm nhốt vào đại lao, vu oan giá họa cho thiếu gia, phán tội tử hình."
Bao đại nhân và mọi người nghe xong liền im lặng, Bao đại nhân hỏi tiếp: "Tri phủ Trần Châu thẩm tra án này, có nhân chứng cho rằng công tử nhà ngươi giết người không?"
Trương Phúc Tùng trả lời: "Có nhân chứng, là người đàn bà hàng xóm của Hoàng Đại Hổ, nói là nhìn thấy thiếu gia nhà ta và Hoàng thị liếc mắt đưa tình, ám muội không rõ. Đại nhân, oan uổng quá, thiếu gia nhà ta từ nhỏ đọc sách thánh hiền, là một chính nhân quân tử, sao có thể mờ ám với thê tử của người khác chứ."
Bao đại nhân chau mày, lại hỏi: "Vậy còn vật chứng?"
Trương Phúc Tùng nghe vậy liền khổ sở, giọng cũng trở nên nghẹn ngào: "Theo kết quả khám nghiệm tử thi, nạn nhân là bị trúng thạch tín mà chết, liền nói là thiếu gia nhà ta hạ độc. Tri phủ đó kiếm được thạch tín trong hiệu thuốc của chúng ta, liền phán tội cho thiếu gia. Đại nhân, thạch tín có thể dùng làm thuốc, hiệu thuốc nào mà không có, sao có thể dùng làm vật chứng? Đại nhân, ngài nhất định phải giải oan cho thiếu gia nhà ta."
Dứt lời, Trương Phúc Tùng liền dập đầu không ngừng.
Bao đại nhân trầm tư một lát, sau đó đưa mắt về phía Công Tôn tiên sinh.
Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh chau mày, cũng mở miệng hỏi: "Trương Phúc Tùng, ngươi nói công tử nhà ngươi không dùng thạch tín để làm thuốc, ngươi có bằng chứng không?"
"Có, có, có." Trương Phúc Tùng vội vàng đặt bọc đồ đang ôm chặt trên tay xuống, lấy ra một bao vải từ bên trong, cởi từng lớp bọc một, thật cẩn thận lấy ra một tờ giấy đầy nếp nhăn, giơ lên:
"Đại nhân, đây là đơn thuốc mà ngày ấy thiếu gia nhà ta đưa cho Hoàng thị, thảo dân bốc thuốc dựa theo đơn này, thành phần tuyệt đối không có thạch tín."
Trương Long nhận phương thuốc đưa cho Bao đại nhân, Bao đại nhân nhìn lướt qua rồi đưa cho Công Tôn tiên sinh.
Công Tôn tiên sinh cẩn thận nhìn kỹ trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bao đại nhân gật đầu.
Bao đại nhân thấy vậy liền quay sang nói với Trương Phúc Tùng: "Trương Phúc Tùng, bản phủ nhận vụ án của ngươi, ngươi hãy ở đây trước đã, chờ bản phủ điều tra kỹ càng xong, nếu Trương Tụng Đức quả thật bị người đổ oan, bản phủ chắc chắn sẽ trả lại sự trong sạch cho hắn."
"Đa tạ... đa tạ đại nhân!" Trương Phúc Tùng dập đầu hô to.
Đợi đến khi Trương Phúc Tùng ra khỏi phòng khách, Bao đại nhân mới chậm rãi hỏi Công Tôn tiên sinh: "Công Tôn tiên sinh, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Công Tôn tiên sinh hơi cúi đầu, cân nhắc một chút mới trả lời: "Đại nhân, vụ án này quả thật có nhiều điểm đáng nghi nhờ, nếu chỉ nghe từ Trương Phúc Tùng chỉ sợ là không thể kết luận được."
Bao đại nhân gật đầu nói: "Bản phủ cũng nghĩ vậy, bản phủ tính phái người đến Trần Châu điều tra việc này, tiên sinh nghĩ như thế nào?"
"Vô cùng thỏa đáng."
Bao đại nhân quay sang Triển Chiêu ra lệnh: "Triển hộ vệ, Trương Long, Triệu Hổ nghe lệnh, bản phủ lệnh ba người các ngươi ngày mai lập tức lên đường, đến Trần Châu tra rõ việc này."
Triển Chiêu tiến lên mấy bước, hai tay ôm quyền, cất giọng hô to: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Trương Long, Triệu Hổ nghe vậy trong lòng vui đến nở hoa, cũng tiến lên cao giọng trả lời: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Công Tôn tiên sinh thấy vậy lại nói: "Triển hộ vệ, lần này ba người các ngươi đến Trần Châu điều tra, chỉ có thể tra ngầm chứ không thể công khai."
Lời vừa nói xong, mọi người đều ngạc nhiên.
Triển Chiêu khó hiểu nhìn về phía Công Tôn tiên sinh, Trương Long, Triệu Hổ càng không hiểu chút nào.
Bao đại nhân hơi nghiêng đầu nhìn về phía Công Tôn tiên sinh: "Sao tiên sinh lại nói vậy?"
Công Tôn tiên sinh vuốt râu chau mày nói: "Chẳng lẽ đại nhân đã quên, Trần Châu chính là địa bàn của An Lạc hầu?"
Kim Kiền nghe vậy liền kinh ngạc, thầm nghĩ: An Lạc hầu, tên này sao nghe quen tai quá?
Công Tôn tiên sinh tiếp tục nói: "An Lạc hầu Bàng Dục chính là con trai độc nhất của Bàng thái sư, em ruột của quý phi nương nương. Quan hệ của Bàng thái sư và Bao đại nhân lại không mấy thân thiết, lần này nếu lấy thân phận là quan sai của Khai Phong phủ đến điều tra, chỉ sợ An Lạc hầu sẽ gây khó dễ."
Lời này nói xong mọi người đều sáng tỏ, vô cùng bội phục mưu tính sâu xa của Công Tôn tiên sinh.
Bao đại nhân hơi gật đầu, vuốt râu cười nói: "Tiên sinh quả nhiên suy nghĩ chu đáo."
Triển Chiêu cùng Trương Long và Triệu Hổ cũng ôm quyền hành lễ.
Hai mắt Trịnh Tiểu Liễu tỏa sáng cứ như gặp được tổ tiên.
Chỉ có Kim Kiền là lông mày nhíu chặt, trong lòng âm thầm nói: Bàng Dục, con của Bàng thái sư, tiêu chuẩn cho định nghĩa của việc xấu, nếu ta nhớ không lầm, đến cuối cùng tên kia bị lão Bao "xử", chẳng lẽ chính là lần này? Không đúng á, ta nhớ vì chuyện phát lương thực Trần Châu mà hắn mới bị chặt đầu, không có tí liên hệ nào với vụ án này, tám phần là thần kinh của ta quá nhạy cảm. Có điều Bàng Dục kia cũng chẳng hay ho, dù gì cũng là quốc cữu,[2] e rằng không dễ chọc, chậc... Bây giờ Tiểu Miêu đi tra án ở Trần Châu, tiền đồ có vẻ không an ổn lắm... Hừ hừ, có trò hay để nhìn rồi đây...
Nghĩ vậy, Kim Kiền không khỏi vui sướng khi người gặp họa, đưa ánh mắt về phía Triển Chiêu. Chỉ thấy mày kiếm của Triển Chiêu nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú hiện lên thần sắc khó xử.
Bao đại nhân thấy vậy sắc mặt cũng không được tốt, mở miệng nói: "Triển hộ vệ, tuy lần này không thể công khai điều tra, quả thực có nhiều khó khăn, nhưng..."
"Đại nhân."
Triển Chiêu chắp tay cao giọng nói: "Thuộc hạ không lo lắng việc có thể công khai điều tra hay không, thuộc hạ chỉ sợ án này có liên quan đến thuốc, mà ba người thuộc hạ không ai hiểu biết về thuốc, chỉ sợ sẽ bỏ qua manh mối trọng yếu...". Nói đến đây, hai mắt Triển Chiêu đột nhiên tỏa sáng, nhìn về phía Kim Kiền.
Kim Kiền thoáng chốc thót tim, lưng lạnh buốt.
Triển Chiêu hướng về Bao đại nhân nói tiếp: "Đại nhân, bộ khoái Kim Kiền tinh thông y học, thuộc hạ muốn đưa người này đến Trần Châu tra án."
Lời vừa nói xong, Kim Kiền chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Chỉ thấy ánh mắt đa chủng loại bắn xoèn xoẹt về phía Kim Kiền.
Đồng ý ẩn chứa chút kinh ngạc, là đôi mắt hổ của Bao đại nhân.
Lửa ghen tị hừng hực thiêu đốt, là bốn tia laser của Trương Long, Triệu Hổ.
Tràn ngập ước ao và kính nể, là đôi mắt to của Trịnh Tiểu Liễu.
Tán thưởng xen lẫn chút mờ ám, là ánh mắt của Công Tôn tiên sinh.
Tóc gáy từ đầu đến chân của Kim Kiền đều dựng thẳng lên, trong lòng gào thét: Có lầm hay không vậy, đây rõ ràng là đến địa bàn của quốc cữu tìm vận đen, không cẩn thận một chút là phải trả giá đắt, Tiểu Miêu ơi, sao ngươi phải kéo ta xuống nước chứ, chẳng lẽ báo thù việc lần trước ta hại hắn rơi xuống nước sao?
Kim Kiền còn đang đấu tranh trong lòng, đã nghe thấy Bao đại nhân viết giấy chứng tử thay mình:
"Một khi đã như vậy, Kim Kiền, bản phủ lệnh ngươi ngày mai cùng Triển hộ vệ, Trương Long, Triệu Hổ đến Trần Châu."
Kim Kiền lập tức hoàn hồn, vội vàng bước lên phân trần: "Đại nhân, thuộc hạ..."
Chưa kịp nói xong đã bị Công Tôn tiên sinh ngắt lời: "Kim Kiền không cần lo lắng, lần này đi Trần Châu, phí ăn uống ở trên đường tất nhiên là báo công trướng."
"Khụ khụ..." Kim Kiền suýt chút nữa là bị nước miếng của mình làm sặc chết, nhìn xung quanh phòng, mọi người đều mang vẻ mặt ba phần hiểu rõ, bảy phần bất đắc dĩ.
Bao đại nhân khẽ lắc đầu: "Được rồi, bốn người các ngươi mau về phòng nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai lên đường."
Mọi người thi lễ xong liền lui ra, Bao đại nhân cũng đứng dậy rời khỏi phòng khách.
Kim Kiền cúi đầu, hệt như quả bong bong xì hơi, chậm chạp đi đến cửa, đầu óc hỗn loạn, lảo đảo thế nào lại đi đến trước cửa viện Phu Tử.
Chợt nghe Công Tôn tiên sinh lên tiếng gọi Triển Chiêu: "Triển hộ vệ, xin dừng bước."
"Công Tôn tiên sinh có việc gì?"
Kim Kiền giật mình vội vàng lui thân mình, thầm nghĩ: Sao hai người này lại thần bí như vậy? Chậc chậc, tục ngữ nói, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, mấy mánh khóe paparazzi này ta cứ tránh cho lành.
Nghĩ vậy Kim Kiền đang muốn bước đi, nhưng giọng nói của Công Tôn tiên truyền vào tai sinh vô cùng rõ ràng.
"Triển hộ vệ, gần đây có mật báo, Trần Châu gặp hạn hán, tình hình nghiêm trọng, nhiều dân gặp nạn. Lần này ngươi đi tra án cũng tiện điều tra xem mật báo này có thật hay không."
Triển Chiêu ghìm giọng xuống: "Vì sao tình hình hạn hán ở Trần Châu nghiêm trọng mà châu phủ lại không báo lên trên?"
"Ta cũng không biết, lớn mật phỏng đoán thì có lẽ là do An Lạc hầu nhúng tay vào. Có điều việc này vẫn chưa được kiểm tra, không tiện báo cho đại nhân. Triển hộ vệ, chuyến đi Trần Châu này vất vả cho ngươi rồi."
"Tiên sinh khách khí, Triển mỗ tất nhiên cố gắng hết sức." Âm thanh dừng một chút, rồi cao lên vài phần:
"Hơn nữa Triển mỗ còn có Kim bộ khoái tương trợ, không cần lo lắng quá mức."
Cho dù lúc này Kim Kiền không thể nhìn thấy, nhưng cũng có thể tưởng tượng được cặp mắt đen của Triển Chiêu đang nhìn thẳng ra cửa viện Phu Tử.
Kim Kiền thở dài, đành phải trưng mặt cười, đi đến bên cạnh hai người trong viện Phu Tử, chắp tay nói:
"Tất nhiên thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức hiệp trợ Triển đại nhân!"
Trong lòng lại thầm oán: Chậc chậc, nghe lén quả nhiên không có kết cục gì hay ho!
Công Tôn tiên sinh liếc mắt nhìn Kim Kiền một cái, mỉm cười, sau khi thi lễ thì quay người rời đi, Triển Chiêu cũng theo sau.
Trong viện Phu Tử chỉ còn một mình Kim Kiền đứng nghệt, cười khổ không ngừng, đột nhiên, Kim Kiền lách mình một cái, dưới chân phát lực vội vàng chạy về phía viện Tam Ban, vừa chạy vừa kêu: Con bà nó, lần này đi bảo đảm dữ nhiều lành ít, không biết thuốc giải độc, thuốc độc có đủ dùng không, thôi đi chuẩn bị sắp xếp đồ sơm sớm, nếu không có thì đành làm thêm giờ suốt đêm, chế ra tám hoặc mười cân để phòng thân... Ôi giời, sao số ta lại khổ vậy chứ...
[1] Thất khiếu: Hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, miệng.
[2] Quốc cữu: Em vợ của vua.