Đkpplnvcv Án 3 - Trần Châu Án


Tiểu nha dịch cứu nguy phòng khách, thẩm án lần ba xử hầu gia

*

Ánh trăng nhè nhẹ chiếu sáng, sắc đèn ánh vào trên cửa sổ đã buông.

Đêm dài người lặng, trăng sao thưa thớt, vốn là đang là lúc ngủ ngon, nhưng thư phòng của phủ Trần Châu vẫn rạng ngời đèn đuốc, bóng người di chuyển.

Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu cùng tứ đại hiệu úy đều tụ tập trong thư phòng, tra xét tờ giấy viết đơn thuốc kia.

"Công Tôn tiên sinh, ngươi đã xem xét nửa ngày, có phát hiện manh mối gì chăng?" Bao đại nhân nhìn Công Tôn tiên sinh ngắm nghía phương thuốc hồi lâu, hơi lo lắng hỏi.

Buông đơn thuốc trong tay ra, Công Tôn tiên sinh khẽ nhíu mày, than nhẹ một hơi mới nói: "Đại nhân, đệ tử đã cẩn thận xem xét phương thuốc này, trừ giấy dùng để viết có phần đặc biệt, căn bản là không có gì liên quan đến An Lạc hầu."

"Trang giấy này có điểm gì đặc biệt?"

"Xin đại nhân xem xét," Công Tôn đặt đơn thuốc trước ánh đèn đang chiếu sáng rực rỡ nói: "Phía trên trang giấy này hình như có một chữ "vạn"*."

"Chữ vạn?" Bao đại nhân híp mắt nhìn kĩ, chỉ thấy trang giấy dưới ánh lửa chiếu rọi, ẩn hiện năm chữ "vạn", kiểu viết bất đồng, năm chữ giao nhau tạo thành một vòng tròn.

Bao đại nhân không khỏi nhíu mày, ánh mắt dời về phía Công Tôn tiên sinh: "Tiên sinh đã từng thấy qua loại ký hiệu này chưa?"

Công Tôn tiên sinh lắc đầu nói: "Đệ tử chưa từng thấy loại dấu hiệu này, chẳng qua..." Dừng một chút, lại nói, "Loại giấy có ấn nổi này bình thường đều rất sang quý, giấy có ấn nổi lại đa dạng vô cùng, giá của nó tất nhiên xa xỉ. Đệ tử đoán là, người có thể sử dụng giấy này, chắc chắn không giàu có thì cũng cao quý."

Mày kiếm của Bao đại nhân nhăn lại: "Theo ý của tiên sinh, đơn thuốc này có thể làm vật chứng phạm tội của An Lạc hầu không?"

Công Tôn tiên sinh trầm ngâm một lúc lâu mới nói: "Đệ tử cảm thấy không ổn, mặc dù giấy viết đơn thuốc không tầm thường, nhưng cũng không có liên quan gì đến An Lạc hầu kia, cho dù trình lên trước công đường cũng không có cách nào làm bằng chứng được, nếu bị An Lạc hầu nhân cơ hội phản bác lại, chỉ sợ đại nhân lại mắc tội vu khống hoàng thân."

Bao đại nhân nhíu mày không nói, một lúc lâu sau mới chậm rãi gật đầu.

"Bản phủ cũng biết việc này, nhưng không hiểu vì sao, bản phủ vừa nhìn đến đơn thuốc, trong lòng liền cảm thấy bất an không yên."

"Loại thuốc ghi trên đơn thuốc này vô cùng có hại, đại nhân lo lắng cũng là chuyện thường tình." Công Tôn tiên sinh an ủi.

Bao đại nhân gật đầu, lại nói: "Vậy theo ý của tiên sinh, ngày mai thăng đường, án này nên xử như thế nào?"

Công Tôn tiên sinh vuốt râu đáp: "Chỉ sợ là phải dùng nhân chứng để định án."

Bao đại nhân nhíu mày một lúc lâu, mới khẽ gật đầu: "Cũng chỉ còn cách này... nhưng bản phủ e An Lạc hầu kia là người giả dối, chỉ dựa vào mỗi nhân chứng, sợ rằng khó có thể khiến hắn nhận tội, nếu An Lạc hầu một mực phủ nhận, thêm vào đó có Bàng thái sư làm chỗ dựa, đến khi ấy muốn định tội An Lạc hầu, chỉ sợ càng thêm khó khăn thôi."

"Vậy ý đại nhân thì nên làm thế nào?"

Bao đại nhân chau mày, hai mắt đột nhiên mở to, đứng lên cao giọng nói: "Bất luận như thế nào, ngày mai thăng đường, bản phủ nhất định phải đòi lại lẽ phải cho dân chúng Trần Châu."

Lời vừa nói ra, mọi người ở bên trong đều hiện vẻ mặt tôn kính, ngực đầy hào khí, không khỏi gật đầu liên tiếp.

Vương Triều, Mã Hán suy nghĩ nói: "Đại nhân, nếu đại nhân quyết định dùng nhân chứng định tội An Lạc hầu, an nguy của nhân chứng đó là quan trọng nhất, hai người thuộc hạ nguyện chờ lệnh đi bảo vệ nhân chứng."

"Việc này thì không cần đâu." Bao đại nhân xua tay nói, "Bản phủ đã nói qua, chỉ dựa vào nhân chứng sợ rằng khó có thể định tội An Lạc hầu, Bàng Dục cũng biết việc này nên mới chậm chạp không có hành động."

Công Tôn tiên sinh nghe vậy cũng lắc đầu giận dữ: "Đại nhân, An Lạc hầu kia thông minh hơn người, tất nhiên biết việc này, có điều, chỉ sợ hắn đã đoán trước được cho dù đại nhân mất đi mũ ô sa cũng muốn định tội hắn. Cho nên lúc này mới là lúc thật sự nguy hiểm, không phải đối với những nhân chứng đó, mà đối với đại nhân."

Dừng một chút, nhìn thoáng qua sắc mặt kinh ngạc của tứ đại hiệu úy, vẻ hiểu rõ của Bao đại nhân và vẻ mặt nghiêm túc của Triển Chiêu, Công Tôn tiên sinh mới thả lỏng mặt mày nói: "Chẳng qua An Lạc hầu có thể nghĩ đến, Triển hộ vệ cũng có thể nghĩ đến, nếu không, Triển hộ vệ sẽ không lệnh thêm một người để hộ vệ, chỉ là..."

Nói được giữa chừng, thanh âm của Công Tôn tiên sinh ngừng lại, đem ánh mắt dời về phía cửa thư phòng.

Mọi người cũng không hẹn mà đưa ánh mắt về phía cửa lớn.

Chỉ thấy một gã nha dịch nhỏ bé đang nghiêng người dựa lên khung cửa, miệng hé mở, từ đó truyền ra tiếng ngáy nhỏ, đầu theo cử động hô hấp mà đụng vào cửa, gõ cho khung cửa rung cạch cạch. Mọi người trong thư phòng đều âm thầm thở dài.

Bao đại nhân khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Tuổi Kim bộ khoái còn nhỏ, không tiện làm công việc hộ vệ, để hắn trở về nghỉ ngơi đi. Trương Long..."

Trương Long bước vài bước đến bên cạnh Kim Kiền, nâng tay vỗ vỗ bả vai Kim Kiền nói: "Kim bộ khoái, Kim bộ khoái? Kim Kiền!"

Kêu hồi lâu, người đứng ở cửa cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt, chớp chớp mắt mấy cái, đợi đến khi thấy rõ người đứng ở trước mặt, lập tức vui mừng hô lên : "Bao đại nhân đã kết thúc công việc sao?"

"Kết thúc công việc?" Âm thanh của Trương Long không khỏi nghẹn lại.

"Khụ khụ, ý thuộc hạ là Bao đại nhân tính đi nghỉ ngơi sao?" Kim Kiền vội vàng sửa lời.

Trương Long hơi giận dữ nói: "Vẫn chưa, Bao đại nhân bảo ngươi đi nghỉ ngơi."

Kim Kiền nghe xong liền đứng thẳng dậy, hai mắt tỏa sáng, hai tay ôm quyền vẻ mặt trung thành nói: "Thuộc hạ còn phải bảo vệ an toàn cho đại nhân, sao có thể bỏ rơi nhiệm vụ, đi nghỉ ngơi trước được?!"

Lời nói vô cùng dõng dạc, mọi người nghe xong không khỏi chấn động tinh thần.

Nhưng mọi người nào biết, Kim Kiền ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại vô cùng oán hận:

Chậc chậc, nếu không phải vị ngự tiền hộ vệ nào đó nghiêm mặt lệnh ta đứng trong thư phòng bảo vệ lão Bao, có ai ăn no rửng mỡ, không lăn vào ổ chăn ấm áp, ngược lại đứng ở chỗ này đón gió lạnh chứ?!

Hừ, bảo vệ...

Bắt ta bảo vệ...

Chậc, có lầm không đó!

Có ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ ở đây, cộng thêm tứ đại kim cương và một cây gậy trúc xảo quyệt, bên người lão Bao toàn văn võ song toàn, phòng thủ kiên cố, cần gì cái mầm đậu như ta cho chướng mắt. Nói trắng ra, còn không phải ban ngày ta giúp đỡ Công Tôn gậy trúc, gây trở ngại cho Tiểu Miêu, cho nên Tiểu Miêu mới nhân cơ hội trả đũa, bóc lột thời gian ngủ quý giá của ta...

Có điều lúc vị Triển đại nhân kia ra lệnh, mặt nghiêm giọng nghị, mười phần quan uy, cho dù ta có tim gấu gan báo cũng không dám bỏ chạy nửa đường nha.

Nghĩ vậy, da mặt Kim Kiền không khỏi rúm lại, đưa ánh mắt về hướng thị vệ áo đỏ bên cạnh Bao đại nhân.

Quả nhiên, nghe thấy Kim Kiền từ chối, gương mặt tuấn tú của Triển Chiêu mới hiện ra vẻ yên tâm.

Chậc...thêm một người cùng Bao đại nhân nhuộm thành mắt đen, Tiểu Miêu, lúc này tâm lý của ngươi thoải mái rồi chứ...

Bao đại nhân nghe Kim Kiền nói vậy, không khỏi vui mừng cười, vuốt râu nói: "Kim bộ khoái tuy còn nhỏ tuổi, nhưng hết sức có lòng!"

"Đây là bổn phận của thuộc hạ!" Kim Kiền tiếp tục ôm quyền nịnh nọt.

Bao đại nhân gật đầu, lại liếc về phía Công Tôn tiên sinh, hỏi: "Công Tôn tiên sinh, ngày mai thăng đường..."

Keng!

Một tiếng kim loại va chạm vang lên cắt ngang lời nói của Bao đại nhân.

Chỉ thấy thân hình Triển Chiêu nhoáng lên một cái, Cự Khuyết xẹt qua giữa không trung, một mũi tên ám khí bị đánh văng về vách tường phía sau Bao đại nhân, đâm sâu nửa tấc vào vách tường.

"Bảo vệ đại nhân!"

Chỉ trong chớp mắt, Kim Kiền cảm thấy một luồng gió xẹt qua hai má, màu đỏ thoáng qua trước mắt, lúc hoàn hồn lại, mình đã đứng bên cạnh Công Tôn tiên sinh, phía sau tứ đại hiệu úy. Mà người đứng đầu chính là bóng áo màu đỏ đứng thẳng kia.

Áo đỏ hơn lửa, bóng dáng như tùng, nguy nga như núi, trầm tĩnh như nước.

Tay áo tung bay, Cự Khuyết ra vỏ, thoáng chốc ánh sáng rực rỡ chiếu sáng khắp cả phòng.

Mà ở trước Cự Khuyết, không biết khi nào xuất hiện tám người áo đen, khăn đen che mặt, chỉ lộ ra hai mắt, hung quang bắn ra bốn phía, tám người này tay cầm hàn đao, sát khí khắp nơi, đúng là hình tượng nghề nghiệp sát thủ kinh điển.

"Các ngươi là ai?" Bao đại nhân cao giọng quát hỏi.

"Người đâu, bảo vệ đại nhân!" Công Tôn tiên sinh cũng cao giọng thét lên.

Không ai trả lời câu hỏi của Bao đại nhân, cũng không ai đáp lệnh của Công Tôn tiên sinh.

Không biết là ai cười lạnh một tiếng, đột nhiên, tám người kia giống như ma quỷ, im hơi lặng tiếng từ rướn lên từ mặt đất, một đội hai người, phân chia thành bốn phương hướng, lao thẳng về phía Bao đại nhân.

Một bóng đỏ di chuyển như chớp, Cự Khuyết dài ba thước lạnh thấu xương, vẽ ra một đường sáng, như trận dao lưới thép, bao vây thân hình bốn người, mà bốn người còn lại đều bị Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ ngăn chặn, giao chiến với nhau.

Chỉ thoáng chốc, đao quang kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp, bụi tanh gió lạnh đập vào mặt.

Tám gã áo đen kia võ công đều không tệ, chiêu thức gọn gàng linh hoạt, từng đao tàn nhẫn, từng chiêu trí mạng.

Triển Chiêu lấy một địch bốn, mặc dù không có dấu hiệu bại trận, nhưng chỉ có thể giằng co với nhau, khó chiếm thượng phong.

Tứ đại hiệu úy kinh nghiệm sa trường, nhưng lúc này cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, cực kỳ nguy hiểm.

Kim Kiền nhìn xem mà kinh hãi, bất giác lui về phía sau mấy bước, nhưng vừa lui được vài bước lại thấy lạnh cả người, một cỗ sát khí lạnh như băng tập kích phía sau lưng, khiến cho tóc gáy dựng đứng cả lên.
Trong lòng Kim Kiền không khỏi lạnh buốt, đột nhiên quay đầu ngước mắt, nhất thời hai mắt trợn to.

Chỉ thấy một gã áo đen thắt dây thừng bên hông, treo trên xà ngang, miệng ngậm một cái ống trúc nhắm vào đỉnh đầu của Bao đại nhân, có thể mơ hồ nhìn thấy màu xanh kỳ lạ lóe lên trong ống trúc.

Người nhện?! Không phải chứ?

Da mặt Kim Kiền co giật, miệng hét lớn một tiếng, một chân đá ghế ngồi của Bao đại nhân sang một bên, nhanh tay lẹ mắt moi bao thuốc từ trong lòng ra, cũng không nghĩ đến có hiệu quả gì, cố hết sức ném ra ngoài.

Uỳnh!

Trong phúc chốc khói thuốc nổi lên bốn phía tại nửa sau thư phòng, khói đặc cuồn cuộn, mùi vị vô cùng khó ngửi, khiến cho người ta nghẹn trong phổi.

Mấy vị đang hỗn chiến ở phía ngoài thì không sao, không lan đến, chỉ giật mình trong một lát, liền tiếp tục chiến đấu không phân thắng bại.

Còn mấy vị bị sương khói bao phủ trực tiếp này lại thống khổ vạn phần.

Bao đại nhân bị Kim Kiền đá sang một bên, lại bị khói thuốc hun sặc, sắc mặt khó chịu, chuyển sang màu đỏ tía.

Công Tôn tiên sinh lấy tay áo che mũi, cũng không dấu được một hồi ho khan.

Kim Kiền vừa chảy nước mắt vừa chảy nước mũi, vừa lấy tay che miệng mũi, vừa đạp tên sát thủ áo đen mất đi ý thức ngã từ trên xà ngang xuống, nhưng vừa đá được hai cái liền cảm nhận được một luồng gió từ phía sau, một vật nặng mang theo mùi máu tươi đập vào lưng mình, vật Kim Kiền nằm bò trên mặt đất.

"Đại nhân!" Công Tôn tiên sinh biến sắc, chạy thẳng lại đây.

Kim Kiền bị té miệng đầy bụi đất, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy, lập tức sợ hãi quá độ.

Một gã sát thủ áo đen tay cầm cương đao nhắm về hướng đỉnh đầu của Bao đại nhân chém xuống.

Trời phật ơi!!

Cũng không biết lấy sức mạnh từ nơi nào, Kim Kiền mạnh mẽ bật dậy, quăng vật nặng ở sau lưng sang một bên, thuận thế rút cương đao bên hông ra, dưới chân dùng lực, bay ra như điện...

Keng!

Cương đao bổ về phía Bao đại nhân lại bị cương đao gần như không rút ra khỏi vỏ của Kim Kiền ngăn lại giữa không trung.

Hai tay Kim Kiền nắm đao, dùng hết sức lực mới có thể ngăn cản thế đao của tên sát thủ, nhưng không được một chiêu, Kim Kiền liền cảm thấy lòng bàn tay đau nhức, bàn tay run lên, cán đao gần như rời khỏi tay, không khỏi âm thầm kêu khổ:

Chậc, thật là lúc đọc sách mới biết mình thiếu chữ![1] Tằm xuân mà chết tơ cũng hết![2] Sao ta lại không làm thêm mấy viên đạn khói để đề phòng vậy trời!

Tên sát thủ kia sắp sửa thành công, không ngờ nửa đường lại xuất hiện một tên nha dịch, tức thì sát khí nổi lên bốn phía, lưỡi đao chuyển hướng về phía Kim Kiền.

Công phu nửa vời của Kim Kiền làm sao có thể chống đỡ được, vừa nhìn thấy hàn quang lóe ra trước mắt, lưỡi đao như điện chém về phía mình, bỗng chốc trong lòng kinh hãi, thuận thế giơ cương đao trong tay chắn, cương đao cuối cùng cũng chịu không nổi, vuột khỏi tay. Lại nhìn tên sát thủ kia, cổ tay chuyển động, đao thứ hai chém đến, Kim Kiền vội vàng luồn mình trốn, phản xạ có điều kiện, dưới chân nổi phong, sử dụng mười phần mười công phu Tiêu dao du, chỉ trong nháy mắt đã chạy xa hơn một trượng.

Tên sát thủ kia thấy khinh công quỷ dị của Kim Kiền, không khỏi sửng sốt, nhưng chỉ một lát liền tỉnh táo, quay người lại, cương đao ở trong tay hướng tới Bao đại nhân không người bảo vệ...

Oh my god!

Kim Kiền chỉ cảm thấy dây thần kinh trên đầu đứt phựt một tiếng, tiểu não chưa kịp phản ứng, bàn chân đã nhanh chóng chạy vội qua...

Chỉ là việc trong nháy mắt, nhưng giống như là một đoạn phim quay chậm, trình chiếu rõ nét trước mắt Kim Kiền.

Sắc mặt Công Tôn tiên sinh trắng bệch, miệng thì hô to, nhưng Kim Kiền lại không nghe được nửa chữ.

Vương Triều, Mã Hán, Trương Long đều rút đao quay đầu, nét mặt đầy hoảng sợ.

Triệu Hổ miệng hộc máu đỏ, giãy dụa muốn đứng dậy nhưng lực bất tòng tâm. Lúc này Kim Kiền mới thấy rõ, thì ra vật nặng áp mình lúc nãy chính là kẻ lỗ mãng Triệu Hổ.

Mà thân hình đỏ thẫm kia vẫn đang đấu cùng bốn gã sát thủ áo đen, võ công cao cường, tốc độ cực nhanh, quả thực nhìn không rõ.

Khuôn mặt uy nghiêm của Bao đại nhân lộ ra trước mắt, vẻ mặt kinh hoảng... ôi, lão Bao, có tổn hại đến hình tượng nha.

Lại nhìn vị sát thủ giết người chưa thành kia, khóe miệng Kim KIền bất giác cong lên:

Chỉ thấy trong mắt sát thủ hiện lên vẻ khó tin, chậm rãi ngã xuống đất, một thanh kiếm xuyên thấu ngực, lưỡi kiếm nhiễm đỏ, hàn quang đầy sát khí, kiếm tuệ vàng tươi, từng sợi dính máu... ồ, nhìn thật quen mắt, hình như là thanh kiếm thượng cổ nổi danh.

Chậc chậc, Tiểu Miêu thật là lợi hại, lấy Cự Khuyết làm lao, phóng ra đâm người, còn có thể đâm ngay giữa trái tim, tay nghề quả nhiên siêu phàm.

Đáng tiếc tốc độ chậm nửa giây, nếu bay đến trước khi sát thủ chém xuống thì hay biết mấy...

Khóe mắt liếc qua, nhìn đến miệng vết thương thê thảm trên cánh tay mình, da thịt lẫn lộn, sâu tới tận xương, chất lỏng màu đỏ sẫm từng giọt chảy xuống như nước, Kim Kiền cảm thấy mí mắt thật nặng, tinh thần mơ hồ, lại liếc mắt thêm một lần nữa, thấy một thân hình đỏ sẫm bay đến bên cạnh mình, khóe môi Kim Kiền không khỏi mấp máy...

"Kim bộ khoái, ngươi nói cái gì?" Giọng nói lo lắng của Bao đại nhân truyền vào tai.

Đôi môi Kim Kiền mím chặt, đã không thể nói thêm nửa chữ, chỉ phải oán giận trong lòng:

Lão Bao, niệm tình ta lấy tay thay ngài đỡ đao, ngài có thể cùng vị họ mèo kia đổi chỗ được không, nói đi nói lại, nằm trong lòng Ngự Miêu so với nằm trong lòng lão Bao mặt đen, trình độ hương diễm tuyệt đối không cùng một cấp bậc đâu...

*

"Công Tôn tiên sinh, thương thế của Kim bộ khoái thế nào?" Bao đại nhân trầm giọng hỏi.

"..." Công Tôn tiên sinh nhíu mày không nói.

"Công Tôn tiên sinh!" Ba giọng nói đồng thời cất lên.

"..." Hai hàng lông mày của Công Tôn tiên sinh xoăn tít lại.

"Công Tôn tiên sinh?!!" Tiếng nói khàn khàn của Triệu Hổ vang lên.

"..." Công Tôn tiên sinh tiếp tục cau mày, cẩn thận băng bó cánh tay cho người trên giường xong mới chậm rãi đứng dậy, đối mặt với mấy người trong phòng.

Mọi người thấy sắc mặt u ám của Công Tôn tiên sinh, không khỏi thầm giật mình.

"Công... Công Tôn tiên sinh?" Trương Long giọng run run.

"Kim... Kim Kiền chắc không phải hết hy vọng rồi chứ? Khụ khụ..." Triệu Hổ vừa ho vừa hỏi, thanh âm cơ hồ mang theo tiếng nức nở.

Công Tôn tiên sinh nheo mắt lờ đờ, khẽ lắc đầu.

Mọi người đều ủ rũ, không khỏi đưa mắt về phía thân ảnh màu đỏ vẫn đứng thẳng bên giường, đồng loạt rùng mình một cái.

Người giang hồ đều biết, Nam hiệp Triển Chiêu ôn hòa nho nhã, lòng dạ khoáng đạt, cho dù đối mặt với kẻ đại gian đại ác vẫn thả cho một nửa đường sống.

Nhưng qua vụ ngày hôm nay, mọi người Khai Phong phủ đều vô cùng cảm khái: Tai nghe là sai, mắt thấy mới thật, đồn đại trên giang hồ tốt nhất không thể tin sái cổ.

Hồi tưởng hình ảnh khi nãy của vị hiệp khách trẻ tuổi nào đó được giang hồ nhân nghĩa xưng tụng là tính tình rất tốt này, cùng với các chiêu thức võ công đối phó với mấy tên sát thủ áo đen kia, trong lòng mọi người lại lạnh buốt.

Quả thật là: Chiêu thức tàn nhẫn, kiếm phong sát khí, từng chiêu trí mạng, từng kiếm rướm máu, chỉ một từ hình dung: Tinh phong huyết vũ.

Từ khi Công Tôn tiên sinh bắt đầu chữa thương cho Kim Kiền, Triển Chiêu vẫn giữ vững tư thế đó đứng bên cạnh giường, không nói một lời, không nôn nóng không giận dữ, thoạt nhìn thì tưởng không khác bình thường, nhưng mọi người trong phòng đều run cả da đầu, nhũn cả hai chân.

Tất cả chỉ vì thanh kiếm Cự Khuyết thường ngày người nào đó trân trọng như bảo vật, lúc này lại quên tra vào vỏ, thanh kiếm nắm chặt giữa khớp ngón tay tái nhợt, mặc cho từng giọt máu đỏ tươi từ những sợi kiếm tuệ rỏ xuống đất.

Mọi người đều có một ảo giác, vị tứ phẩm hộ vệ vốn trầm ổn trước mắt này dường như bất cứ lúc nào cũng có thể lao đến phòng giam, chọc cho bảy tên sát thủ chỉ còn nửa cái mạng kia thành tổ ong luôn.

Trong phòng yên tĩnh đến mức mọi người có thể nghe được rõ ràng hô hấp của nhau.

Đột nhiên, một câu độc thoại rì rầm phá vỡ sự yên lặng.

"Quái... quái! Thật sự là quái!" Công Tôn tiên sinh vuốt râu lắc đầu, đột tiêng lên tiếng.

"Sao tiên sinh nói vậy? Có phải thương thế của Kim bộ khoái quá nặng, tiên sinh không thể nào chữa khỏi không?" Bao đại nhân nhíu mày, vội vàng hỏi.

"Bẩm đại nhân," Công Tôn tiên sinh lúc này mới hoàn hồn, chắp tay đáp, "Thương thế của Kim bộ khoái không đáng lo, tĩnh dưỡng thỏa đáng thì vài ngày có thể khỏi hẳn..."

Bóng đỏ cứng ngắc trước giường dường như bớt phần căng thẳng.

Mọi người đồng thời thở phào một hơi.

"Có điều... thanh đao chém Kim bộ khoái bị tẩm kịch độc."

Cự Khuyết lại có xu hướng tác hưởng.

Tim mọi người lại nhảy tót lên tận họng.

"Có thể cứu không?" Bao đại nhân trầm giọng hỏi.

"Quái là quái ở chỗ này!" Công Tôn tiên sinh dừng một chút nói, "Kịch độc trí mạng này không hiểu sao không có tác dụng đối với Kim bộ khoái, theo phán đoán của đệ tử, hẳn là thể chất của Kim bộ khoái khác với người thường, cho nên bách độc bất xâm."

Mọi người lập tức ồ lên một tiếng.

Công Tôn tiên sinh nhìn thoáng qua Triệu Hổ, lại nói: "May mà Triệu Hổ chỉ bị thương tích do quyền cước của sát thủ, nếu không e là khó bảo toàn tính mệnh."

"Vậy sao Kim bộ khoái vẫn hôn mê bất tỉnh?" Triệu Hổ không hề để tâm đến vết thương của mình, chỉ chăm chăm hỏi han thương thế của người trên giường.

Gương mặt nho gia của Công Tôn tiên sinh hiện lên một nét cười khổ: "Không phải hôn mê bất tỉnh, mà là ngủ say bất tỉnh."

"?!"

"Chắc đã nhiều ngày làm việc vất vả quá mức, rồi vô ý bị thương, vừa mệt vừa đau, khiến cho Kim bộ khoái vừa ngủ đã không tỉnh nổi, theo tại hạ phán đoán, bình minh ngày mai có thể thức dậy."

"..."

Một trận gió lạnh đảo qua thân hình cương trực của những người trong phòng...

"Khụ khụ," Bao đại nhân đứng thẳng người, nghiêm mặt nói, "Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, dùng nước trong hắt tỉnh các nha dịch trúng mê dược trong phủ, tăng cường phòng bị, không thể xảy ra sơ xuất nữa."

"Thuộc hạ tuân lệnh." Tam đại hiệu úy nhận lệnh rời đi.

"Triệu Hổ, ngươi bị nội thương, về phòng nghỉ ngơi."

"Đại nhân, thuộc hạ..."

"Hử...?"

"Thuộc hạ tuân lệnh..." Triệu hổ không tình nguyện nói.

"Tuy bảo thương thế của Kim bộ khoái không đáng lo nữa, nhưng để đề phòng, vẫn nhờ Công Tôn tiên sinh chăm sóc Kim bộ khoái."

"Đệ tử đã biết." Công Tôn tiên sinh chắp tay đáp.

Bao đại nhân gật đầu: "Bản phủ về thư phòng trước, suy nghĩ tiếp chuyện thăng đường ngày mai."

Roẹt!

Cự Khuyết vào vỏ, bóng đỏ vọt đến cạnh người Bao đại nhân: "Triển Chiêu đi theo đại nhân."

"À..." Bao đại nhân nhìn thị vệ áo đỏ trước mắt, lại nhìn Công Tôn tiên sinh trên giường rồi mới gật đầu nói, "Cũng được."

Dứt lời liền quay người ra cửa.

Vạt áo đỏ thẫm bay ra, trong phòng lại trở về yên tĩnh.

Công Tôn tiên sinh liếc mắt nhìn người trên giường, dùng giọng nói giận dữ bé không thể nghe thấy nói:

"Tâm tư Triển hộ vệ sao có thể giấu giếm được tại hạ? Trên đường đến Trần Châu, Kim bộ khoái thường có hành động đảo nguy thành an, bộc lộ tài năng, sợ rằng đã khiến cho Bàng thị phụ tử sinh sát khí, Triển hộ vệ vẫn mang theo Kim bộ khoái đi tra án, đơn giản vì muốn bảo vệ Kim bộ khoái chu toàn, tối nay bắt Kim bộ khoái đến thư phòng chờ lệnh, chỉ e cũng vì lý do này. Ai ngờ..."

"Ầy, bình thường Triển hộ vệ toàn thích nhận trách nhiệm về mình, lần này Kim bộ khoái lại bởi vậy bị thương, Triển hộ vệ tất nhiên sẽ tự trách... thật ra Triển hộ vệ đâu cần tự trách, nhìn vào hành vi thường ngày của Kim bộ khoái, có ai dự đoán được hành động tối nay chứ..."

Dứt lời, Công Tôn tiên sinh lại thở dài, liếc mắt qua người trên giường, quay người bê bồn nước ra cửa lớn.

Còn lại một vị bị thương, toàn thân cứng đờ đang nằm trên giường, mặc cho hai mắt nhắm nghiền, cơ thịt cả mặt cũng không chịu nổi mà có phần co rúm.

Chậc chậc, ta tỉnh chẳng đúng thời điểm gì cả!!!

*

"Thăng đường!"

"Uy vũ..."

"Tùng tùng tùng..."

Đường uy từng hồi, tiếng trống âm vang.

"Truyền nhân chứng..."

Một người đang ngủ say đột nhiên nhảy phắt lên, cao giọng hô: "Hỏng rồi, đến muộn giờ làm việc!!! Ôi chao..."

Cánh tay đau nhức, Kim Kiền chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, suýt nữa lại ngã về giường.

"Vị tiểu huynh đệ này, bây giờ ngươi chưa thể dậy đâu!"

Một giọng nói xa lạ vang lên bên tai.

Kim Kiên đau đến nghiến răng, mắt nổ đom đóm, sau một lúc lâu mới nhìn rõ người đứng bên giường.
Một người mặc đồ bộ khoái trông nhanh nhẹn, cao to mặt đen.

Kim Kiền chớp mắt mấy cái: "Huynh đệ là..."

Bộ khoái cao to trả lời: "Ta là nha dịch phủ Trần Châu, nghe theo lệnh của Công Tôn tiên sinh đến trông nom tiểu huynh đệ... Ôi? Tiểu huynh đệ còn chưa cử động được mà!"

Bộ khoái cao lớn vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Kim Kiền nhảy xuống khỏi giường, đi tất xỏ giầy, rồi cởi đai lưng ra vòng lấy cánh tay, thắt nút trên cổ, quay đầu vội vàng hỏi: "Bao đại nhân đã thăng đường rồi ư?"
Bộ khoái bất giác gật đầu.

"Chậc!" Kim Kiền nhíu mày, thân hình vừa động đã lao ra cửa lớn, chạy vội về phía công đường.

Nha dịch kia nhìn thấy mà phục sát đất, vạn phần bội phục, miệng lầm bầm: "Bị thương đến thế còn nhớ thăng đường thẩm vấn, nha dịch Khai Phong phủ quả nhiên là tận trung với cương vị!"

Mà Kim Kiền vừa gấp rút chạy đến công đường, vừa suy tính không dứt:

Dựa vào lời nói của Công Tôn gậy trúc hôm qua, tám phần ta đã bị cả nhà con cua kia theo dõi, vì ta mạng nhỏ nên cứ an phận làm cái đuôi của Tiểu Miêu cho chắc.

Huống chi Công Tôn gậy trúc từng bảo, Tiểu Miêu tự trách vì vết thương, vậy từ nay về sau có thể dùng cái này để uy hiếp, hạn chế hành vi quá khích của Tiểu Miêu, càng dễ dàng hoàn thành lời căn dặn của Công Tôn gậy trúc.

Đương lúc ta bị thương, càng phải kiên trì ôm vết thương đi làm việc, như thế nhất định sẽ để lại cho lãnh đạo hình tượng chói lọi làm việc không vụ lợi, cuối năm tiền thưởng chắc chắn không ít.

Chậc chậc, một mũi tên bắn trúng ba đích, ta quá là tài giỏi!!

Tâm trạng Kim Kiền phấn khởi nhưng công phu khinh công cũng không cẩu thả, chỉ một lát đã tới công đường phủ nha Trần Châu.

Ngoài công đường, dân chúng Trần Châu xúm xít đến nghe thẩm vấn, chen chúc ngoài cửa công đường chật như nêm cối.

Kim Kiền vất vả tốn công mãi mới tách được một khe hở, yên lặng đi vào công đường, đứng lặng một bên.

Chân còn chưa đứng vững đã nghe tiếng kinh đường mộc vang lên.

Bao đại nhân trầm giọng quát: "Bàng Dục, hiện nay có đại quản gia Bàng Đại của phủ hầu gia, Trương Tụng Đức, Xuân Oanh và hơn mười nữ tử bị ngươi giam giữ làm chứng, ngươi xúi bẩy giết người, giá họa người tốt, cướp đoạt và bắt nhốt nữ tử nhà lành, bao nhiêu hành vi phạm tội nghe mà kinh hãi, còn không cúi đầu nhận tội?"

Trên công đường, Bàng đại và hơn mười nữ tử bị nhốt trong mật thất đang quỳ gối, Bàng thái sư và bọn người hầu đứng bên nghe, An Lạc hầu Bàng Dục đang quỳ thẳng ở giữa, nghe thấy lời của Bao đại nhất cũng chỉ ngước mắt cười lạnh:

"Bao đại nhân, Hoàng Đại Hổ bị Bàng Đại xúi giục giết chết, giá họa cho Trương Tụng Đức cũng là tội của Bàng Đại, có liên quan gì đến bản hầu đâu? Mà mấy nữ tử này..." Bàng Dục lại cười lạnh một tiếng, "Bản hầu vốn chưa từng gặp, sao lại bảo là nhốt?!"

"Bàng Dục, mấy nữ tử này được cứu ra từ mật thất trong hầu phủ của ngươi, sao có thể không liên quan đến ngươi?"

"Bao đại nhân, đây đúng là nỗi oan khuất to lớn!"

Bàng Dục nhướng mày nói, "Bản hầu ở trong phủ đã nhiều năm, chưa bao giờ phát hiện ra mật thất mật đạo gì hết, sao thuộc hạ của Bao đại nhân vừa đi đã tìm ra mật thất, lại còn cứu được mấy nữ tử, không khỏi quá trùng hợp nhỉ?"

"Bàng Dục!!" Mày kiếm của Bao đại nhân dựng thẳng, hai mắt cơ hồ bốc lửa.

"Bao đại nhân," Bàng thái sư bên cạnh thảnh thơi nói, "Mấy nữ tử này không rõ lai lịch, chẳng biết thân phận, sao có thể làm chứng được?"

Mọi người nghe thấy đều nổi cơn thịnh nộ, nhưng e ngại thân phận của thái sư, chỉ đành chịu đựng không lên tiếng.

Bao đại nhân tạm thời không nói, siết chặt hai hàng lông mày, đưa ánh mắt về phía Công Tôn tiên sinh bên cạnh.

Gương mặt nho gia của Công Tôn tiên sinh lạnh lùng, sau một lúc lâu mới khẽ gật đầu.

Thấy vậy Bao đại nhân mới liếc mắt đi, cao giọng:

"Người đâu, truyền Trương Tụng Đức!"

"Truyền Trương Tụng Đức..."

Không bao lâu, đã thấy một nho sinh áo xanh đi vào công đường, khom người cúi bái.

"Thảo dân Trương Tụng Đức bái kiến đại nhân."

Bao đại nhân gật đầu, ra hiệu Vương Triều đưa một tờ giấy cho Trương Tụng Đức, nhẹ giọng hỏi:

"Trương Tụng Đức, ngươi có biết đơn thuốc này không?"

Trương Tụng Đức nhìn qua một cái, trả lời: "Thảo dân nhận ra, đây chính là đơn thuốc xuân dược thảo dân đã liều mạng mang ra khỏi An Lạc hầu hầu phủ!"

"Trương Tụng Đức, sao ngươi lại có đơn thuốc này?" Bao đại nhân tiếp tục hỏi.

Trương Tụng Đức cúi người dập đầu, lặp lại lời nói đã từng nói trong phòng khách, tuy giản lược từ ngữ, nhưng trật tự rõ ràng.

Đợi Trương Tụng Đức nói xong, trừ mấy người đã biết trước thần sắc không thay đổi, những người còn lại trên công đường đều biến hóa sắc mặt, mỗi người một vẻ.

Bàng thái sư mặt mũi trắng bệch, chòm râu bạc không kiềm được rung rung, đôi mắt hình tam giác mang đầy tơ máu liếc về phía con trai độc nhất.

Dân chúng nghe thẩm vấn cùng nha dịch dưới công đường lại lộ vẻ khinh thường, gương mặt căm phẫn, cũng có vài người nghiến răng phẫn nộ.

Mấy nữ tử kia nghe xong nức nở không ngừng, nữ tử tên Xuân Oanh là xúc động nhất, thân thể run bần bật, gần như ngã sấp xuống đất.

Cạch!

Tiếng kinh đường mộc vang, Bao đại nhân gầm lên một tiếng: "Bàng Dục, ngươi còn gì để nói?!"

Từ lúc nhìn thấy đơn thuốc xuân dược, sắc mặt Bàng Dục đã thay đổi liên tục, tái nhợt lại, nay nghe thấy câu hỏi của Bao đại nhân, thân hình không khỏi run rẩy, đột nhiên nhào lên phía trước, đoạt lấy đơn thuốc trong tay Vương Triều.

Mọi người làm sao có thể dự đoán được hành động này của An Lạc hầu, đều vô cùng kinh hãi.
Kim Kiền đứng ở cửa, trong đầu kêu không ổn: Ối giời, chẳng lẽ con cua nhỏ muốn tiêu hủy chứng cứ sao!

Nhưng hành động tiếp theo của An Lạc hầu lại khiến người ta khó hiểu.

Chỉ thấy hắn nhìn thoáng qua đơn thuốc, sau đó sắc mặt trở về kiêu căng như cũ, mắt phượng nhếch lên, cười lạnh nói: "Đơn thuốc gì chứ, bản hầu chưa thấy bao giờ."

Dứt lời, đưa đơn thuốc lại cho Vương Triều, cười lạnh hai tiếng trở về chỗ quỳ lúc nãy.

Trương Tụng Đức nghe xong lập tức lo lắng, vội kêu lên: "An Lạc hầu, đơn thuốc này do ngươi tự tay đưa ta, do ta mang ra khỏi An Lạc hầu phủ, sao ngươi có thể chối cãi?!"

Mắt phượng của Bàng Dục híp lại, thản nhiên nhướng mày chậm rãi nói: "Vớ vẩn! Đơn thuốc không có nửa phần liên quan đến bản hầu, sao nói là do bản hầu đưa? Bao đại nhân anh minh, tất nhiên sẽ không nghe tên này nói lung tung, mở miệng vu khống."

Cạch!

Kinh đường mộc vang.

Hai mắt Bao đại nhân sáng như chớp, bắn thẳng về phía An Lạc hầu, thân hình hơi rung động, nửa câu cũng khó thốt.

Bàng Dục nở nụ cười, bộ dáng kiêu ngạo như muốn nói ngươi có thể làm gì được ta.

Trong khoảnh khắc, trên công đường tĩnh lặng như tờ.

"Bao đại nhân, dân nữ cũng có đơn thuốc, Bao đại nhân có thể xem không?"

Giọng nữ yếu ớt đột nhiên phá vỡ yên lặng, mọi người không khỏi sửng sốt.

Chỉ thấy sau khi nữ tử tên Xuân Oanh kia cúi đầu lạy, liền rút ra một cây trâm gỗ giữa búi tóc, "cách" một tiếng bẻ gãy làm đôi, từ trong trâm gỗ rút ra một tờ giấy được cuộn lại, đưa cho Vương Triều.
Vương Triều không dám sơ suất, vội vàng tiến lên hai bước giao cho Bao đại nhân.

Bao đại nhân từ tốn mở cuộn giấy ra, ánh mắt sắc bén dần trào lên ánh nhìn khó hiểu.

"Bao đại nhân cũng có thể thấy, trên đơn thuốc có ghi chữ "nhật" ở phía trên, chữ "lập" ở phía dưới, ghép lại chính là chữ "dục" trong Bàng Dục." Nàng giải thích.

"Cái này..."

"Ngươi!!"

Bao đại nhân và Bàng Dục đồng thời lên tiếng, nhưng giọng Bao đại nhân mang vẻ kinh ngạc, còn giọng Bàng Dục lại ngập tràn hoảng sợ.

Xuân Oanh chậm rãi đứng thẳng dậy, từ từ quay đầu nhìn Bàng Dục, đột nhiên thân hình run lên, ngửa đầu cười nói: "Ha ha ha, hầu gia ơi hầu gia, ngươi trời sinh đa nghi, đơn thuốc này ngươi không giao cho ai hết, nhưng lúc đã đưa ra lại tự mình hạ con dấu, sợ người khác giả mạo, chính điểm ấy trở thành tử huyệt duy nhất của hầu gia. Hầu gia sáng suốt tự nhiên biết điều này, cho nên canh giữ nghiêm ngặt những người luyện thuốc, nhưng ai có thể ngờ được Trương Tụng Đức lại trộm đem đơn thuốc này ra. Có điều hầu gia không biết, đơn thuốc mà hầu gia tận tâm tận lực, thậm chí giết người giá họa muốn đoạt lại ấy thật ra là đơn thuốc do Xuân Oanh sao chép lại, đơn thuốc thật đã bị Xuân Oanh giấu kín, Xuân Oanh chờ tới giờ phút này, chờ tới tận giờ phút này đây..."

"Ngươi! Ngươi, ngươi..."

Sắc mặt Bàng Dục trắng bệch, ngón tay chỉ thẳng vào nữ tử thê lương đang điên cuồng cười lớn, khó nói thành lời.

Xuân Oanh cười một trận, ánh mắt vừa đảo lại tràn ra hận ý nặng nề, oán hận nói: "Hầu gia có thấy lạ hay không, vì sao Xuân Oanh bình thường luôn nghe theo lệnh hầu gia lại như thế?... Nếu không phải bình thường Xuân Oanh nghe lời vậy, sao có thể được hầu gia thưởng cho chức vụ quản lý? Làm sao có cơ hội tìm ra chứng cứ phạm tội của hầu gia, làm sao khi tất cả nữ tử đều bị chuyển ra khỏi Trần Châu thì được lưu lại trong nơi tạm giam nữ tù, làm sao có cơ hội đưa đơn thuốc cho Bao đại nhân?!"

Ánh mắt vừa chuyển, Xuân Oanh lại nhếch miệng cười, "Hầu gia có biết vì sao bây giờ Xuân Oanh mới trình đơn thuốc lên không? Xuân Oanh muốn biết, lúc hầu gia tưởng rằng đã nắm chắc thắng lợi, bỗng nhiên bị người ta đâm cho một đao sẽ có biểu tình như thế nào!!"

Dứt lời, Xuân Oanh lại cười một tràng dài, tiếng cười thê lương chói tai, cuối cùng lại biến thành từng đợt nức nở đau thương.

Nói xong một hồi, mọi người trên công đường đều khiếp sợ đương trường, không biết nói gì.

Kim Kiền đứng ở cửa, nhớ lại những lời vừa nghe, trong lòng không khỏi lạnh buốt, thầm nghĩ: Người xưa nói quá chuẩn, có đắc tội tiểu nhân cũng đừng đắc tội nữ tử. Nhìn bộ dạng yếu đuối của Xuân Oanh, ai ngờ một khi nảy sinh ác tâm lại nham hiểm cay độc như thế.

Bao đại nhân nhìn thoáng qua Xuân Oanh quỳ gối run rẩy dưới công đường, không khỏi thở dài một hơi, mày kiếm dựng đứng, kinh đường mộc giơ cao đập xuống, quát: "Bàng Dục, nay nhân chứng vật chứng đã đủ, ngươi còn gì để nói?!"

Bàng Dục quỳ dưới công đường, mắt nghiến chặt, môi nhếch lên, không đáp lời nào.

Bao đại nhân lạnh mắt, tiếp tục quát: "Chẳng lẽ còn muốn bản phủ kiểm tra bút tích của ngươi hay sao?"

"Ha ha ha... Ha ha ha..." Một tràng cười lạnh phát ra từ miệng Bàng Dục, cười đến mức mọi người cả kinh.

Chỉ thấy An Lạc hầu Bàng Dục kia chầm chậm đứng lên, phủi áo đứng thẳng, tóc rối bay loạn, mắt phượng đột nhiên mở ra, ánh mắt như dao sắc lia về phía Bao đại nhân: "Bản hầu không còn lời nào để nói, được làm vua thua làm giặc, theo lý nên thế. Có điều chí lớn của bản hầu lại thua vào tay một tỳ nữ, bản hầu không cam lòng, không cam lòng!"

Bao đại nhân hừ lạnh một tiếng: "Ngươi làm nhiều việc ác, thiên lý không tha, đây là thiên lý báo ứng!"

Dừng một chút, Bao đại nhân trầm giọng: "Bản phủ hỏi ngươi, thuốc viết trên đơn này rốt cuộc có tác dụng gì? Xuân dược đã luyện xong đang ở đâu? Những nữ tử bị ngươi nhốt đã bị chuyển đến chỗ nào? Còn không mau mau đưa về!"

Bàng Dục nghe vậy cũng chỉ giương mày, đôi mắt phượng chuyển qua Bàng thái sư bên công đường, khóe môi cười nói: "Phụ thân, mong về sau phụ thân bảo trọng."

Từ lúc Bàng thái sư nghe xong lời Xuân Oanh, thần sắc đã hoảng hốt, ánh mắt rời rạc, nay nghe Bàng Dục gọi mới hoàn hồn, chậm rãi đứng dậy, bước về phía Bàng Dục, đôi môi tím tái run rẩy: "Dục nhi, Dục nhi, đừng sợ, có phụ thân ở đây, đừng ai dám nghĩ đến chuyện làm hại Dục nhi..."

Bàng Dục tiến lên hai bước đỡ lấy Bàng thái sư, nhướng mày cười đáp: "Phụ thân yên tâm, không ai gây thương tổn gì cho con..."

Dứt lời, lại đảo mắt về phía Bao đại nhân, "Từ nhỏ đến lớn, chuyện bản hầu không muốn làm thì không ai bắt ép được, chuyện bản hầu muốn làm cũng không ai ngăn cản nổi. Bao Hắc Tử, cái dao cầu trang nghiêm của ngươi đừng có nghĩ đến chuyện chạm vào bản hầu... hừ hừ..."

Dứt lời lại cười lạnh một trận...

Theo tiếng cười lạnh từ cao hạ thấp, chất lỏng đỏ sẫm chầm chậm chảy ra khỏi tai mắt mũi miệng của An Lạc hầu, tiếng cười dần dần biến mất, thân hình Bàng Dục cuối cùng ngã thẳng vào lòng phụ thân.

"Dục nhi? Dục nhi!"

Hai mắt Bàng thái sư đỏ sậm, tựa như muốn nứt ra, vội ôm chặt xác chết trong lòng hét lớn hai tiếng, sau đó im bặt, quả nhiên đã ngất đi.

Người hầu của Bàng gia đứng phía sau bước lên phía trước, tay chân luống cuống hầu hạ chủ nhân của mình, dân chúng đến nghe thẩm vấn thấy An Lạc hầu uống thuốc độc chết, tất cả đều hoan hô.

Trong chốc lát, toàn trường hỗn loạn đến cực điểm.
Mà Bao đại nhân trên công đường lại nhíu chặt mày kiếm, sau một lúc lâu mới nói: "Người đâu, hộ tống thái sư về phủ nghỉ ngơi... lui đường!"

Cạch!

Kinh đường mộc đập xuống, cuối cùng đã chấm dứt vụ án này.

*

Vụ án An Lạc hầu đã kết thúc được vài ngày.

Nhưng chỉ mấy ngày nay, thành Trần Châu đã thay da đổi thịt.

Cứu trợ lương thực và bạc đến đúng hạn, tình hình thiên tai ở Trần Châu đã giảm, nay trong thành Trần Châu, dân chúng đều mang vẻ mặt vui mừng, tinh thần sáng láng.

Tài sản trên danh nghĩa của An Lạc hầu đều sung công, kể qua thôi đã hơn hai mươi tửu lâu, khách sạn. Kim Kiền sau khi kê biên tài sản mới giật mình, trước đây đến Trần Châu vào Dục Lạc lâu tìm chỗ ăn cơm ngủ trọ, hóa ra cũng là tài sản của An Lạc hầu, đương nhiên còn có tất cả thanh lâu kỹ viện trong thành Trần Châu.

Chậc chậc, biết từ sớm đã ăn cơm chùa, ở khách sạn chùa, chơi kỹ viện chùa rồi.

Lúc kê biên tài sản phủ hầu gia, Bao đại nhân lại phái Triển đại nhân thăm dò mật thất, đáng tiếc không thu hoạch được gì. Mà bí mật của tờ đơn thuốc kia, cùng với tung tích xuân dược chế thành và các nữ tử bị chuyển đi cũng trở thành câu đố khó hiểu theo cái chết của con cua nhỏ.

Nghe nói Bàng thái sư bi thương quá độ, bệnh không dậy nổi, cuối cùng khẩn cấp về kinh. Nhưng theo suy đoán của Kim Kiền, chỉ sợ lão cua già kia định về sớm một bước, cáo trạng với con rể mình.
Bàng Đại, tri phủ Trần Châu Lý Thanh Bình bị phán mười năm lưu đày, đợi phát lương thực xong sẽ áp giải rời đi. Bao đại nhân hào hiệp giúp đỡ, tặng bạc cho các nữ tử, trong đó có Xuân Oanh, rồi phái người hộ tống họ về nhà.

Mà nghe nói thị vệ tứ phẩm từng cảm thấy tự trách với vết thương của người nào đó, vẫn như trước ngồi ổn như chuông, đi nhanh như gió, không hề thấy có gì bất ổn... hiển nhiên, cho dù là trí tuệ của Công Tôn tiên sinh được xưng tái Gia Cát cũng có lúc bị lừa.

Tóm lại, trong thành Trần Châu, cảnh hoang tàn đang chờ lúc hưng thịnh, mọi người đều vô cùng bận rộn... chỉ trừ một người.

"Hắt... xì."

Kim Kiền vặn lưng, giơ cánh tay đã lành được bảy tám phần lên, gõ cánh cửa sương phòng trước mắt.

"Mời vào!" Giọng nam trẻ tuổi nói.

"Trương huynh, Hoàng đại tẩu, nghe nói hai người định hôm nay về nhà?"

Kim Kiền đẩy cửa vào, cười nhìn hai người trong phòng.

Trương Tụng Đức đang ngồi cạnh giường bê bát thuốc bón cho Hoàng thị Thu Nương, vừa thấy Kim Kiền bèn đứng dậy hô: "Kim bộ khoái, mau ngồi đi."

Kim Kiền nghe lời ngồi xuống, nhìn quanh hỏi: "Sao không thấy Trương lão bá vậy?"

"Phúc Tùng đi trước, về nhà dọn dẹp một chút rồi."

"À." Kim Kiền gật đầu, nhìn Trương Tụng Đức lại về ngồi bên giường, bón thuốc cho Hoàng thị Thu Nương, thỉnh thoảng nước thuốc tràn ra, Trương Tụng Đức cũng không ngại mà giơ góc tay áo lên lau đi.

Kim Kiền không khỏi nhướng mày, thầm nghĩ: Xem ra con cua nhỏ cũng có mắt nhìn, Trương Tụng Đức này quả thực có vài phần tình ý với Thu Nương.
Quay ra nhìn Thu Nương, ánh mắt vẫn dại ra như trước, bộ dáng ngơ ngẩn.

Kim Kiền không khỏi thầm thở dài, hỏi: "Trương huynh, bệnh của Hoàng đại tẩu sao rồi?"

Trương Tụng Đức nghe vậy liền đặt bát thuốc xuống, gương mặt đầy u sầu nói: "Không có tiến triển, Công Tôn tiên sinh cũng đến xem mấy lần nhưng cũng bó tay, xem ra đời này sẽ cứ vô tri vô giác như thế. Bây giờ cũng chỉ đành uống ít thuốc bổ thanh tỉnh đầu óc... Ôi! Không biết ai lại tạo ra loại thuốc hại người như thế, khiến người ta mất hết thần trí, quả thực không có tính người!"

"Khụ khụ..." Kim Kiền ho khan hai tiếng, ngại ngùng gãi đầu, rút ra hai đơn thuốc trong lòng đưa lên: "Vừa rồi gặp Công Tôn tiên sinh, tiên sinh bảo ta đưa hai đơn thuốc này cho Trương huynh."

Trương Tụng Đức nhận đơn thuốc, gương mặt mừng rỡ nói: "Đây là..."

"Đơn thuốc phía trên ghi cách trị liệu cho Hoàng đại tẩu, đơn phía dưới là phương thuốc điều dưỡng thân thể. Công Tôn tiên sinh còn nói, thuốc giả chết gia truyền của huynh đã thương tổn đến tạng phủ, sau này nếu dùng chỉ sợ sẽ tổn thọ, tốt nhất đừng dùng nữa!"

Trương Tụng Đức vội vàng gật đầu, mở đơn thuốc tỉ mỉ nghiên cứu, gương mặt không khỏi sửng sốt, một lúc lâu sau mới ngước mắt nói: "Đơn thuốc này do Công Tôn tiên sinh viết?"

Kim Kiền gật đầu.

"Y thuật của Công Tôn tiên sinh quả nhiên xuất thần nhập hóa..."

Kim Kiền đắc ý.

"Tại hạ vốn thấy Công Tôn tiên sinh túc trí đa mưu, văn thái hơn người, không ngờ được, quả không ngờ được..."

Hai hàng lông mày của Kim Kiền bay cao, cơ hồ cười to ra tiếng.

"Không ngờ chữ viết của Công Tôn tiên sinh lại xấu như vậy..."

Hự!

Một sợi gân xanh hằn lên thái dương Kim Kiền.

"Trương huynh, tiểu đệ còn có việc quan trọng, xin cáo lui."

Dứt lời, cũng không để tâm sắc mặt kinh ngạc của Trương Tụng Đức phía sau, Kim Kiền xoay người ra cửa, thuận tay đóng cửa cái rầm, lòng căm giận nói:
Chậc chậc! Ta đường đường là đệ tử duy nhất của Y Tiên Độc Thánh phí sức lao động viết đơn thuốc cho ngươi, không thu ngươi một xu đã là ơn huệ lớn như trời, thế mà dám chê chữ ta xấu?! Có lầm không hả?!

"Kim Kiền?!"

Một giọng nói đột nhiên vang lên phía sau, Kim Kiền nhìn lại không khỏi thốt lên:

"Triệu Hổ, ngươi không dưỡng thương trong phòng, chạy ra ngoài làm gì? Ngươi không sợ Công Tôn tiên sinh lại cho ngươi hôn mê nằm tiếp ba ngày nữa à?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui