Trần Châu tra án sinh phẫn nộ, dạy dỗ đăng đồ vào lao ngục
*
Trần Châu, cách Đông Kinh Biện Lương khoảng một trăm dặm theo hướng Tây Bắc, nằm kề biên thùy, quanh năm mưa ít, mấy năm nay liên tục bị hạn hán lớn, cuộc sống của dân chúng khổ không kể xiết. Mà thiên tai chỉ là thứ yếu, tai họa từ người mà ra mới là đại nạn. Trong thành Trần Châu có một gã hoàng đế thứ hai, chức quan là An Lạc hầu, con trai duy nhất của đương triều thái sư Bàng Cát, quốc cữu đương triều – Bàng Dục.
Bàng Dục tác oai tác quái ở Trần Châu, vơ vét của cải, ức hiếp dân lành. Tuy dân chúng trong thành Trần Châu vô cùng căm hận người này, nhưng sợ thân phận quốc cữu của Bàng Dục nên giận mà không dám nói. Các quan viên chung quanh thì lại a dua, nịnh hót Bàng Dục, nói gì nghe nấy.
Lúc này vừa vào giữa trưa, trên đường lớn thành Trần Châu xuất hiện ba con tuấn mã màu nâu vội vàng chạy đến, hai con phía trước có hai người đang ngồi. Trong đó có một người áo xanh, mày kiếm mắt ngọc, khuôn mặt nho nhã, lưng ngồi thẳng tắp, một thanh kiếm cổ đeo ở ngang hông; người còn lại mày rậm mặt đen, cao to vạm vỡ, bội đao đang đeo cũng uy phong lẫm liệt; mà ở phía sau hai người này không vượt quá năm bước chân có một con ngựa đi theo, nhưng ngồi ở trên ngựa không phải một người mà là một đôi thiếu niên trẻ tuổi. Người ngồi đằng trước tay cầm roi ngựa, sắc mặt trắng nõn, khuôn mặt lộ vẻ mỏi mệt; người ngồi phía sau mặt tròn mắt nhỏ, dáng người gầy gò, mặt mày trắng bệch, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi trên lưng ngựa, đôi khi còn muốn té ngã.
Ba con ngựa này hai trước một sau đi trên đường cái, quả nhiên trở thành tiêu điểm cho người đi đường.
Thanh niên áo xanh ở phía trước vừa đi vừa nhìn, mày kiếm nhíu lại, trong lòng thầm nghĩ: Bảo là Trần Châu đang gặp đại hạn, người chết đói vô kể, nhưng theo quang cảnh trên đường lúc này, dường như không phải như vậy.
Ngã tư ở phía trước, cửa hàng san sát, con buôn đi lại, dân chúng trải rộng khắp phố, mặc dù không thể phồn hoa như Đông Kinh, nhưng vẫn giống các huyện phủ khác. Nhìn kỹ thêm lần nữa, tuy già trẻ trai gái trên phố không có hành vi gì đáng ngờ, nhưng sắc mặt lại mang nét buồn bã.
Thanh niên áo xanh giữ chặt dây cương, lập tức xoay người nhảy xuống, chặn một thanh niên, lễ phép hỏi: "Vị tiểu ca này, xin hỏi..."
Còn chưa hỏi xong thì thanh niên này đã xua tay, lắc đầu hô to: "Đừng có hỏi ta, ta... ta không biết gì hết."
Lời chưa dứt đã quay đầu bỏ chạy, tựa như ở phía sau có nước lũ hay thú dữ đuổi theo.
Thanh niên áo xanh không khỏi kinh ngạc. Vị đại hán mặt đen cũng đã xoay người xuống ngựa, đi đến bên cạnh thanh niên, cung kính hạ giọng hỏi: "Triển đại nhân, tính sao bây giờ?"
Thanh niên áo xanh khoát tay, lại chặn một người khác, nhưng lần này còn chưa kịp mở miệng hỏi thì tên kia đã lắc đầu liên tục, vội vàng rời đi, bỏ mặc hai người ngơ ngác không hiểu.
Người thứ ba đang ngồi trên ngựa thấy vậy, liền nhảy xuống ngựa đi đến bên cạnh hai người này, mặt mang nghi vấn. Chỉ có vị thiếu niên mắt nhỏ là không có hành động gì, ngồi ở trên ngựa thì thào mở miệng:
"Các vị đại nhân, nếu không phiền, chúng ta có thể đi đến tửu lâu nghỉ ngơi trước được không?"
"Kim Kiền!" Đại hán mặt đen khó chịu quát: "Dọc đường ngươi đem lại phiền toái cho bọn ta còn chưa đủ hay sao, mới đi có mấy dặm mà đã không chịu nổi rồi."
Thanh niên mặt trắng cũng đứng ở một bên hùa vào: "Trương đại ca nói đúng, đường đường là nha dịch của Khai Phong phủ thế mà không biết cưỡi ngựa, còn ốm yếu như vậy, thật không biết sao ngươi lại có thể thăng chức làm bộ khoái."
Kim Kiền ngồi ở phía trên lưng ngựa, hai mắt trợn trắng, thầm nghĩ:
Bà nó chứ, không biết cưỡi ngựa thì có gì là lạ? Ta đường đường là một người hiện đại, làm sao có cơ hội tiếp xúc với phương tiện vận tải năng suất thấp như ngựa được, chậc chậc, cưỡi ngựa chẳng những cần chỉ tiêu kỹ thuật, chỉ tiêu thể lực mà còn cần chỉ tiêu da dày – ai cưỡi ngựa tốt nhất, nghĩa là da mông người đó dày nhất... Ôi chao, quả thật là muốn mạng già của mông ta nha...
Triển Chiêu nhìn thoáng qua sắc mặt của Kim Kiền, khẽ thở dài một hơi: "Thôi chúng ta cứ đi đến tửu lâu nghỉ ngơi một chút, cũng tiện dò hỏi tin tức."
"Triển đại nhân cao kiến." Trương Long, Triệu Hổ đồng thanh.
Kim Kiền ở bên cạnh ho khan hai tiếng.
Ba người dắt ngựa đi về phía trước, không bao lâu đã đến một tòa tửu lâu cao ba tầng, mái cong cột thẳng, khí thế hoa lệ, treo một bảng hiệu đề chữ vàng ở giữa cửa lớn, trên mặt khắc ba chữ "Dự Lạc lâu". Tòa tửu lâu vô cùng khí thế, nhưng nằm giữa ngã tư đường bình dân như vậy có vẻ không phù hợp.
Ba người yên lặng nhìn nhau, dắt ngựa đi đến trước cửa tửu lâu, tiểu nhị vừa thấy liền vội vàng ra cửa tiếp đón: "Ôi, ba vị đại gia, đường xá xa xôi, mời vào trong, mời vào trong."
Lời nói chưa xong đã nghe một thanh âm yếu ớt truyền đến từ trên ngựa: "Là bốn vị..."
Tiểu nhị hoảng sợ, nhìn kỹ lại thì thấy một thiếu niên từ trên ngựa chậm rì bước xuống, đi đến trước cửa tửu lâu.
Tiểu nhị kia cũng thật thông minh, lập tức sửa lời:
"Ô, tiểu nhân vụng về, không nhìn thấy đại gia, mời đại gia đi vào."
Khóe miệng của Trương Long, Triệu Hổ có xu hướng co rúm, nhăn mày im lặng, Triển Chiêu thấy vậy đành bất đắc dĩ nói: "Tiểu nhị ca, mang ba con ngựa này ra, cho chúng ít cỏ khô."
Tiểu nhị lập tức đáp lời, gọi người chăn ngựa đến nhận ngựa, mang ba người đi lên tầng hai.
Tuy giờ đã là giữa trưa, nhưng tòa tửu lâu chỉ lác đác mấy vị khách, thưa thớt ngồi rải rác ở chung quanh, quang cảnh rất đìu hiu.
Bốn người ngồi ở một góc hướng Đông Nam cạnh cửa số, gió nhẹ phất phơ, bầu không khí dễ chịu.
"Mấy vị đại gia nhìn thật lạ mắt, lần đầu tiên đi đến Trần Châu có phải không?" Tiểu nhị vừa lau bàn vừa hỏi.
Triển Chiêu nghe xong cũng không vội trả lời, liếc mắt nhìn tiểu nhị một cái mới thấp giọng nói: "Mắt nhìn người của tiểu nhị thật tốt, bọn ta chính là thương buôn đi ngang qua, muốn tìm chỗ nghỉ chân một lúc. Tiểu nhị có biết nhà trọ nào ở gần đây không?"
Dứt lời liền lấy ra mấy đồng tiền đặt ở trên bàn.
"Có, đương nhiên là có." Tiểu nhị vừa thấy tiền lập tức tươi cười trả lời: "Đi đến đầu phố này có khách sạn Dự Lạc, điều kiện cũng không tệ lắm."
Triển Chiêu gật đầu, lại hỏi: "Không biết bây giờ đi đến còn phòng trống không?"
"Đại gia cứ yên tâm, chắc chắn là còn phòng trống, người kinh thương rất ít khi đến Trần Châu, khách sạn tất nhiên vắng khách."
"Người kinh thương rất ít đi qua ư, tại sao thế?"
Tiểu nhị nghe xong không khỏi hơi kinh ngạc, nhướng mắt trả lời: "Vị đại gia này, ngài không biết thật hay giả bộ không biết, bây giờ làm sao Trần Châu có lái buôn được, cho dù lái buôn dám đến, chỉ sợ là để mua bán quan tài thôi."
Mọi người nghe vậy ngạc nhiên không thôi.
Tiểu nhị thấy nói lỡ lời, vội vàng chuyển đề tài: "Các vị đại gia, muốn ăn món gì?"
"Tiểu nhị ca mang lên vài món thức ăn là được."
Triển Chiêu nhẹ nhàng nói.
Đợi tiểu nhị rời đi, Trương Long hạ thấp giọng:
"Triển đại nhân, ngài có cảm thấy thành Trần Châu có phần kỳ dị hay không?"
Triển Chiêu buông mắt uống trà, dừng lại một chút mới trả lời: "Triển mỗ cũng cảm thấy không ổn."
Triệu Hổ gấp giọng hỏi tiếp: "Triển đại nhân, chúng ta nên bắt đầu tra án từ đâu?"
Trương Long trừng mắt nói: "Tất nhiên là bắt đầu từ nhà của Trương Tụng Đức, Triển đại nhân, ngài nói có phải hay không?"
Triển Chiêu vẫn chưa trả lời, đưa ánh mắt về phía Kim Kiền đang gác cằm lên bàn: "Kim Kiền, ngươi có ý gì không gì?"
Kim Kiền đang bị đói mất hồn mất vía, đột nhiên nghe Triển Chiêu hỏi, lại thấy bốn ánh mắt nóng hừng hực bắn thẳng về phía mình, vội vàng chỉnh đốn tinh thần, thẳng thắn trả lời: "Thuộc hạ nghĩ nên bắt đầu từ tửu lâu này."
Ba người sửng sốt.
Trương Long trầm giọng hỏi: "Kim Kiền, vì sao lại nói như vậy?"
Kim Kiền liếc mắt nhìn Trương Long, trong lòng thầm nghĩ: Hỏi thừa, nếu không nói như vậy, chắc chắn mấy tên cực kỳ chuyên nghiệp này sẽ lật nhà của Trương Tụng Đức và từng tấc đất của thành Trần Châu lên nhìn một lần, đến lúc đó, chẳng phải ta bị liên lụy, mệt đến chết sao? Thôi, điều tra từ chỗ này có vẻ an toàn hơn, ít nhất cũng có chút thời gian nghỉ ngơi.
Tuy ý tưởng trong lòng là như vậy, nhưng tất nhiên không thể thật thà thế được.
Con mắt Kim Kiền đảo quanh, tức thì có biện pháp, mở miệng giải thích:
"Theo như lời của Trương Phúc Tùng, Trương Tụng Đức không có bằng chứng vô tội, trừ mấy đơn thuốc ra, hơn phân nửa là những phán đoán về nhân phẩm của thiếu gia mình. Trương Phúc Tùng kia luôn miệng nói thiếu gia nhà mình là một quân tử, không có khả năng làm những việc như thông dâm mưu hại, những lời đó chỉ do mình hắn nói, làm gì có bằng chứng?"
Ba người ngồi nghe không khỏi có chút kinh dị, Triệu Hổ không cam lòng hỏi tiếp: "Cho dù là như vậy, chẳng lẽ có thể tra ra manh mối ở tửu lâu này sao?"
Kim Kiền nhướng mày trả lời: "Trương Tụng Đức chính là đại phu ở Trần Châu, nay bị bỏ tù, dân chúng Trần Châu chắc chắn sẽ có bàn bạc, tửu lâu này chính là nơi nhóm người lưu động, tin tức lưu thông, ở đây tất có thể tìm được thông tin về vụ án của Trương Tụng Đức, còn có thể từ lời nói của mọi người mà biết được phẩm chất của hắn."
"Nhưng nếu không thể nghe ngóng được tình tiết vụ án thì chúng ta phải làm sao?" Triệu Hổ tiếp tục.
Kim Kiền nhún nhún vai trả lời: "Vậy thì buổi đêm đành phải đột nhập đại lao, tra hỏi Trương Tụng Đức."
Ba người nghe xong đều im lặng.
Trương Long, Triệu Hổ mặc dù âm thầm không phục, nhưng nhất thời không chỉ ra được chỗ sai. Triển Chiêu lại âm thầm gật đầu, mặt mang tán thưởng.
Đợi đến khi đồ ăn mang lên, mọi người đều yên lặng dùng bữa, chẳng qua vẫn bất tri bất giác vểnh tai lên, cẩn thận nghe người xung quanh bàn tán, chỉ có Kim Kiền là hết sức chuyên tâm đối phó với đồ ăn.
Nhưng tửu lâu tuy rộng, khách nhân lại hết sức thưa thớt, chỗ ngồi hơi phân tán, đám người nghe nửa ngày nhưng vẫn không có chút thu hoạch nào.
Mọi người đang hết sức nóng vội thì đột nhiên nghe thấy tiểu nhị ở dưới lầu cao giọng chào hỏi:
"Ôi, Bàng gia, ngài đã tới, mau vào bên trong, bàn của ngài đã chuẩn bị tốt rồi."
Theo tiếng hô của tiểu nhị, một đám người chậm rãi tiến lên lầu, tiểu nhị đi trước dẫn đường, năm, sáu người đi theo sau. Người đi đầu thân hình cao hơn một trượng, mặc trường bào gấm, chân đi giày da màu đen, mặt tròn như cái bánh, lông mày hình chữ bát, mắt híp, mũi cà chua đỏ ửng giữa mặt, vác cái bụng bia đi lên lầu hai, ngồi ở bàn bên cạnh Triển Chiêu.
Năm người phía sau hắn đều mặc trang phục đầy tớ, cung kính đứng ở bên cạnh hầu hạ.
"Bàng gia, hôm nay ngài muốn ăn món gì?"
Bàng gia vừa mở miệng liền lộ răng vàng đầy mồm:
"Vẫn như cũ đi."
"Vâng!" Tiểu nhị lên tiếng trả lời rồi chạy xuống.
Bàng gia ngồi ở bàn bên cạnh có vẻ hơi nhàm chán, nhìn trái ngó phải, lại nhìn đến bàn của Triển Chiêu.
Hắn chậm rãi đứng dậy, khệnh khạng đi đến, nhìn từ trên xuống dưới một lần mới mở miệng hỏi:
"Mấy vị thoạt nhìn hơi lạ mắt, là từ đâu đến đây?"
Trương Long nhìn thấy người này liền mười phần không vui, giọng nói bất chợt cao lên mấy phần:
"Đại gia từ đâu đến đây, còn không đến phiên ngươi quản."
"Cái gì?" Bàng gia đổi sắc mặt, kêu to: "Ngươi dám nói những lời như vậy với ta, ngươi có biết ta là ai chăng?"
Trương Long hừ lạnh: "Ta cần gì biết ngươi là ai?"
"Làm càn!" Một gã sai vặt đứng ở bên người Bàng gia kêu lên: "Vị này chính là đại quản gia của Hầu phủ, được An Lạc hầu ban thưởng họ Bàng tên Đại – Bàng quản gia! Các ngươi là mấy tên không hiểu quy củ, còn không mau chóng kêu một tiếng Bàng đại gia?!"
Kim Kiền nghe xong quá buồn cười, suýt nữa phun cơm từ trong miệng ra, thầm nghĩ: Ngài béo bự?! Thật sự còn béo vô biên cơ!
Trương Long thì không cảm thấy hài hước, vọt một cái đứng lên kêu: "Chẳng qua chỉ là tên quản gia trông cửa cho Bàng phủ, thế mà dám kiêu ngạo như vậy sao?"
"Cái gì?!" Mấy tên hầu ở chung quanh Bàng Đại lập tức vây quanh Trương Long, ai cũng mặt mày hung dữ.
Trương Long rất nghiêm túc, hai tay siết chặt, mắt thấy sắp có trận ẩu đả, Triển Chiêu ngồi ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy, chắp tay mở miệng nói:
"Bàng đại gia, chúng ta chẳng qua chỉ là thương gia đi ngang qua nơi này, không hiểu quy củ, mong ngài thứ lỗi."
Lời vừa nói xong, đừng nói là Bàng Đại, ngay cả Trương Long, Triệu Hổ cũng vô cùng ngạc nhiên, Kim Kiền thì vội vàng rót một ly nước trà uống cho thuận khí.
Bàng Đại nhất thời ngây ngẩn, nhìn kỹ người ở trước mắt.
Chỉ thấy người thanh niên này mắt đen như mực, thân thẳng như tùng, trầm như biển cả ổn tựa núi cao, kiếm tuệ đong đưa theo gió.
Bàng đại ngơ ngác nhìn hồi lâu, không biết từ đâu lấy ra một cây quạt, xoẹt một tiếng mở ra, sắc mặt mờ ám tiến đến bên cạnh Triển Chiêu, thì thầm hỏi:
"Vị tiểu ca này, có hứng thú đến hậu viện của Bàng phủ du ngoạn không?"
"Phụt..."
Cơm với nước trà từ miệng của Kim Kiền phun thẳng vào mặt của Bàng Đại.
Lại nhìn Bàng Đại, cơm và nước trà từ mặt hắn tí tách rơi xuống, sắc mặt dữ tợn, buồn cười vô cùng.
Nhưng bây giờ Kim Kiền lại không cười nổi, Trương Long, Triệu Hổ cũng cười không nổi, giận không xong, một đám người của Bàng Đại cũng không có vẻ phẫn nộ. Lúc này, mọi người chỉ có cùng một vẻ mặt – hoảng sợ.
Quần áo thuần một màu xanh, xưa nay luôn bình tĩnh ôn hòa, nay lại như bầu trời cuồn cuộn trước trận mưa gió bão bùng; đôi môi luôn có một màu hồng ấm áp, lúc này cũng tím tái, bàn tay cầm kiếm nổi lên vô số gân xanh, vỏ kiếm lạch cạch rung động.
Mọi người chỉ nhìn thấy cuồng phong ở trước mắt, một thân hình màu xanh bay ngang, chờ đến khi lấy lại tinh thần, Bàng Đại đã trợn trắng hai mắt, nằm tại chỗ không nhúc nhích.
Xung quanh yên tĩnh.
Đột nhiên, một gã hầu kêu to: "Cứu mạng, Bàng đại gia bị người giết rồi."
Sau đó, tiếng kêu gào liên tiếp vang lên.
"Bàng đại gia, Bàng đại gia..."
"Người đâu, mau đi báo quan..."
...
Hiện trường hoàn toàn hỗn loạn, nhưng ba người Kim Kiền, Trương Long, Triệu Hổ chỉ đứng ngây ngẩn ở một chỗ, trừng mắt nhìn vào thân ảnh màu xanh khiến cho lòng người sợ hãi, đang do dự có nên bước lên hay không.
Đang lúc mọi người hết sức khó xử, từ cầu thang vang lên tiếng bước chân dồn dập, vài nha sai chạy lên, cao giọng quát: "Ai, là ai báo quan?"
Một gã nha sai trong nhóm đó liếc mắt một cái liền thấy Bàng Đại đang nằm trên mặt đất, nhất thời hốt hoảng, cất cao giọng: "Ai, rốt cuộc là ai đả thương Bàng đại gia?"
Mấy gã sai vặt kia vừa thấy quan sai thì như thấy người nhà, một đám chạy sang, chỉ về phía bốn người Triển Chiêu, trăm miệng một lời: "Chính là bọn chúng."
Quan sai lập tức xông tới.
Kim Kiền vừa thấy tình huống không ổn, đang định bôi dầu lên chân, đột nhiên thấy chân cứng ngắc, ngay cả nửa bước cũng không thể di động.
Kim Kiền kinh hãi nhìn về phía Triển Chiêu. Chỉ thấy Tiểu Miêu làm gì có nửa phần phẫn nộ, vẫn là Nam Hiệp nho nhã ôn nhu như cũ, có điều trong mắt lại mang vẻ bằng lòng.
Kim Kiền thầm kêu khổ không thôi, đành trơ mắt nhìn Trương Long, Triệu Hổ đại triển uy lực, mở ra một đường máu, thoát khỏi vòng vây.
Còn chính mình bị điểm huyệt không thể nhúc nhích và Tiểu Miêu không có một chút dấu hiệu phản kháng bị nhóm bộ khoái áp ra ngoài tửu lâu, hơn nữa vô cùng rõ ràng, điểm đến chính là đại lao của phủ nha.
Đương nhiên, Kim Kiền cũng không bỏ qua cái liếc mắt đầy thâm ý của Trương Long, Triệu Hổ với Triển Chiêu trước khi rời đi.