Trấn An Bình Ngự Miêu hiển uy, thanh thiên danh thuyết phục thích khách
*
Trấn An Bình là trấn điếm lớn nhất ở ngoài thành Trần Châu, muốn đến Trần Châu tất phải đi ngang qua trấn này. Trong trấn An Bình có hơn nghìn hộ dân cư, ngã tư đường cùng đồ vật trong trấn mang hơi hướm cổ xưa. Từ lúc Trần Châu gặp đại hạn đến nay, trấn An Bình cũng ít nhiều chịu ảnh hưởng, không ít trộm cướp trà trộn vào trấn cùng với ăn xin hành khất từ Trần Châu chạy ra. Dân chúng của trấn An Bình cũng vì vậy mà một thời gian dài không lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Nhưng ngày hôm nay sau giờ ngọ, trong trấn vô cùng náo nhiệt, các cửa hàng buôn bán đều sơn sửa lại, rực rỡ hẳn lên, hai bên ngã tư đường đều có cổng cao dựng lên đón chào, giăng đèn kết hoa, già trẻ nam nữ đều mặc đồ mới, miệng cười tươi vui. Mọi người đều tụ tập trên đường, náo nhiệt còn hơn họp chợ.
Trường hợp như vậy không gì ngoài việc nghênh đón vị khâm sai Bao Thanh Thiên kia phụng chỉ tiến đến.
Từ khi Bao đại nhân bắt đầu xuất kinh, tin tức Bao Thanh Thiên muốn tới Trần Châu phát lương liền truyền ra. Mấy ngày trước, dân chúng ở trấn An Bình đã nhận được tin tức hôm nay vị khâm sai Bao đại nhân sẽ đi ngang nơi này. Cho nên dân chúng trong trấn đều vui mừng khôn xiết, sáng sớm liền tụ tập ở trên đường, chuẩn bị hoan nghênh.
Đến giữa trưa, ngã tư đường đã tràn ngập người, già trẻ gái trai, người tiếp người, lưng nối lưng, trông mòn con mắt cũng muốn thấy được vị khâm sai Bao đại nhân này để mở rộng tầm mắt.
Vừa quá trưa liền nghe thấy từ ngoài trấn truyền đến từng đợt tiếng chuông đồng, đúng là đội ngũ của Bao đại nhân đến trấn An Bình.
Dân chúng vừa nghe vừa kích động, mọi người đều vươn cổ hướng ra phía ngoài trấn.
Một đội ngũ từ xa xa đi đến, cẩn thận nhìn lại, ôi, thật là vô cùng oai phong.
Đi đầu đội ngũ là năm mươi con ngựa, bốn con một hàng, sắp xếp ngựa mỗi hàng giống màu nhau, cao thấp, béo gầy không có nhiều khác biệt lắm, màu lông sáng bóng. Cưỡi ngựa đều là những kị sĩ tuổi trẻ, người người đầu đội nón lông, thân mặc mã phục, tay cầm trường thương, đao, búa, mười tám loại binh khí.
Bởi vì ngã tư đường chật chội nên ngựa không thể chạy nhanh, chỉ phải chậm rãi bước đi, từng trận tiếng vó ngựa trùng điệp nhau, vạn phần uy vũ; đợi cho đến khi mã đội đi qua, phía sau chính là đội ngũ của Bao đại nhân, đội này không giống như mã đội ở phía trước, không phải là đi theo khâm sai, mà là đội ngũ chuyên môn bảo hộ Bao đại nhân ở Khai Phong phủ.
Đi đầu là hai vị hiệu úy Vương Triều, Mã Hán, nha dịch của Khai Phong phủ theo sau, đi giữa phần đông nha dịch cường tráng đúng là sư gia Công Tôn tiên sinh, sau đó chính là kiệu hoa tám người nâng do hoàng đế ban cho, sơn đỏ vải gấm, kiệu phu đồng loạt một thân áo xanh, tay áo màu trắng, người người thông minh tháo vát; phía sau kiệu là "đình vàng" cất chứa thánh chỉ mà Hoàng Thượng ban cho; phía sau nữa chính là ba lưỡi dao cầu, long đầu trảm, hổ đầu trảm và cẩu đầu trảm của Khai Phong phủ, đều dùng vải vàng che kín.
Bao đại nhân ngồi trong kiệu, rèm kiệu nâng cao cho dân chúng có thể nhìn thấy rõ ràng vị đại nhân thanh liêm.
Bao đại nhân mặt đen như đáy nồi, trong đen có sáng, trán rộng cằm vuông, hai hàng lông mày rậm rạp, đôi mắt sắc bén, râu dài đến ngực, giữa trán là một vòng mặt trăng; Bao đại nhân đầu đội phương sí ô sa, thân mặc áo bào màu đen, quả là không giận mà uy, uy phong tám hướng.
Dân chúng chưa từng thấy qua tướng mạo của Bao đại nhân, chỉ nghe đồn đôi chút, lúc này thấy được Bao đại nhân một thân chính khí uy nghiêm, không khỏi kính trọng trong lòng, cúi đầu làm lễ.
Nhưng vào lúc này, trong đám người truyền đến một tiếng hô to:
"Bao đại nhân, oan uổng quá!"
Một gã nam tử quần áo rách nát từ đám người lao ra, vừa vặn nằm gục ở khoảng cách giữa mã đội và đại đội.
Đừng nói là dân chúng của trấn An Bình, ngay cả ban sai nha dịch cũng vô cùng hoảng sợ.
Nhìn kỹ lại thì thấy nam tử này quần áo tả tơi, búi tóc tán loạn, trên chân một đôi giày rơm cũng không có, chân trần bước đi, cúi đầu quỳ gối ở phía trước, trong tay còn nắm chặt một bao hành lý.
Đội ngũ ngừng lại, Vương Triều, Mã Hán bước lên vài bước, cao giọng hỏi: "Là kẻ lớn mật nào, dám ngăn kiệu của khâm sai đại nhân?"
Tên nam tử kia quỳ xuống dập đầu hô to: "Đại nhân, Bao đại nhân, thảo dân bị oan."
Bao đại nhân ngồi trên kiệu cao, lúc này đây thấy được rõ ràng, liền hỏi: "Ngươi có oan khuất gì? Có mang theo đơn kiện chăng?"
Nam tử kia đáp: "Bẩm đại nhân, tiểu nhân không có đơn kiện, nhưng tiểu nhân có một phong thư."
"Trình lên đây."
Nam tử lấy ra một phong thư từ trong hành lý đưa cho Vương Triều, Vương Triều lại đem phong thư đưa cho Bao đại nhân.
Bao đại nhân tiếp nhận phong thư, mở ra đọc, không khỏi trong lòng giật mình.
Trên giấy chỉ có mấy hàng chữ thưa thớt:
Tình hình hạn hán ở Trần Châu vô cùng nghiêm trọng.
An Lạc hầu mưu đồ làm phản.
Nay mệnh người này mang chứng cớ đến.
Người có tâm.
Bao đại nhân vội vàng gọi Công Tôn tiên sinh đến, đưa thư qua.
Công Tôn tiên sinh nhận thư, đọc xong không khỏi nhíu chặt hai hàng lông mày, quay đầu nhìn về phía Bao đại nhân: "Đại nhân, chuyện này..."
Bao đại nhân sắc mặt ngưng trọng, nghĩ một lát rồi cao giọng hỏi người đang quỳ: "Thư này do người nào bảo ngươi mang đến?"
Nam tử kia trả lời: "Đại nhân, việc này trọng đại, xin Bao đại nhân cho tiểu nhân bước đến đáp lời."
Bao đại nhân gật đầu nói: "Vương Triều, Mã Hán, cho hắn tiến đến đi."
"Chậm đã!" Công Tôn tiên sinh thấy vậy liền nhanh chóng ngăn cản, thấp giọng nói: "Đại nhân, nơi đây giáp với Trần Châu, người này lai lịch không rõ, đại nhân vẫn nên cẩn thận mới được."
Bao đại nhân nghe vậy không khỏi sửng sốt, lại cẩn thận đánh giá người đang quỳ, người này từ đầu đến cuối chưa từng ngẩng đầu, cũng không nói rõ tính danh, tuy rằng đón kiệu kêu oan nhưng chỉ mang mỗi bức thư này, bộ dạng quả thật rất đáng nghi.
"Vương Triều, Mã Hán, trước mang người này đi, bản phủ sẽ tra hỏi sau."
Lời còn chưa dứt đã nghe thấy một tiếng rít gào xé gió mà đến, một Mai Hoa tiêu hướng về phía lưng của nam tử vọt tới, thê lương dị thường, mắt thấy sẽ phá thủng lưng của nam tử ngay tại đó.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, hiệu úy Mã Hán đứng ở bên người nam tử dù sao cũng là người có kinh nghiệm sa trường, phản ứng so với kị binh hay hộ vệ đều nhanh hơn vài phần. Chỉ thấy hàn quang trong tay hắn chợt lóe, đao phong xoay ngược mà lên, trong lúc nguy cấp đã chém vào ám khí đang tới.
"Có thích khách! Bảo vệ đại nhân!"
Một tiếng rống to, Mã Hán lập tức rút đao kéo nam tử đó ra sau người, nhanh chóng thối lui vào chính giữa đội ngũ.
Lúc này kị đội cùng đại đội bảo vệ Bao đại nhân đều lấy binh khí ra, bao bọc kiệu ở giữa.
Dân chúng trấn An Bình đâu từng thấy qua tình hình này, nhất thời vô cùng hoảng sợ, người người giống như ruồi bọ mất đầu, tiếng gọi, tiếng khóc ầm ĩ không chịu nổi, tiếng bước chân, tiếng sợ hãi vang thành một đống hỗn loạn, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ có người bị thương.
Bao đại nhân vừa thấy cảnh này lập tức bước ra khỏi kiệu, cao giọng quát lớn: "Không cần loạn!"
Bao đại nhân thường ngày thăng đường thẩm vấn ở trên công đường của Khai Phong phủ tất nhiên là vô cùng uy nghiêm. Tuy rằng lúc này không có đường mộc trong tay, nhưng một tiếng quát lại lấy hơi từ đan điền, uy chấn tám phía.
Ngã tư vừa mới vạn phần ồn ào nay lại yên tĩnh không tiếng động, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.
Bao đại nhân đứng ở trước kiệu, mắt hổ trừng lớn, lớn tiếng hô to: "Bản phủ tự thấy bản thân từ lúc nhậm chức đến nay chưa từng làm việc đuối lý, không biết là vị anh hùng nào muốn giết bản phủ?"
Ngã tư đường yên tĩnh như vậy, không có người đáp lại, cũng không có người hiện thân.
Bỗng nhiên lại xuất hiện vài tiếng xé gió, Mai Hoa tiêu sáu cánh phá không mà đến, tất cả đều hướng đến nam tử kia.
Mã Hán đứng ở bên cạnh vị nam tử kia nhất thời sợ hãi, xoay tròn cương đao đỡ lấy Mai Hoa tiêu, vừa chắn vừa lùi, không khỏi mang nam tử đó đi vào vòng bảo vệ ở trung tâm.
Mọi người lúc này mới hiểu được, thì ra thích khách không phải đến vì Bao đại nhân, mà là hướng về nam tử đón kiệu kêu oan.
Công Tôn tiên sinh liếc mắt một cái, vài bộ khoái ở bên cạnh liền vọt tiến lên, hỗ trợ Mã Hán mang nam tử đến trước kiệu.
Ngay lúc này đã có hơn mười Mai Hoa tiêu bắn tới, cái nào cũng nhắm trúng mục tiêu, trong đó một cái đã bay qua đầu của nam tử, tình huống vô cùng hung hiểm, tựa hồ nếu không giết chết nam tử này thề không bỏ qua.
Vương Triều, Mã Hán song song tiến lên, thi triển toàn lực, cản phá Mai Hoa tiêu bắn tới không ngừng, hộ vệ ở chung quanh như lâm đại địch, sợ bị thương Bao đại nhân, người người tiến lên vây Bao đại nhân ở chính giữa, mà tên nam tử kia cũng được bảo hộ ở trung tâm.
Mai Hoa tiêu bay đến hệt như mưa phùn, phần đông hộ vệ chỉ lo đối phó với ám khí ở trước mắt, ai cũng không chú ý đến tên nam tử đi chân trần kia trong lúc hỗn loạn đã bước đến bên cạnh Bao đại nhân, cách Bao đại nhân không đến năm bước.
Đột nhiên, tên nam tử chân trần kia trong giây lát rút ra một thanh chủy thủ từ trong bao quần áo, thân hình xoay chuyển hướng về phía cổ họng của Bao đại nhân đâm vào.
Một đao này thập phần dữ dội, mang theo âm phong, mắt thấy Bao đại nhân sẽ trúng độc thủ, bỗng nhiên lại bị một bóng người bổ nhào về phía trước chặn lại, nhìn kĩ chính là Công Tôn tiên sinh.
Thì ra trong lúc hộ vệ tranh đấu, ánh mắt của Công Tôn tiên sinh chưa từng rời khỏi tên nam tử này.
Mai Hoa tiêu bay đến vô cùng kỳ quái, tuy rằng thoạt nhìn hung hiểm vạn phần, nhưng vị nam tử này lại lông tóc vô thương, như thể muốn mang tên nam tử đến gần Bao đại nhân mới bắn như vậy.
Quả nhiên, nam tử này vừa đến gần Bao đại nhân toàn thân liền tỏa sát khí, hướng Bao đại nhân hạ sát thủ. Công Tôn tiên sinh cách Bao đại nhân gần nhất nhìn thấy rất rõ ràng, tình thế cấp bách không kịp la lên, lập tức vọt về phía trước người Bao đại nhân, lấy thân làm lá chắn, bảo vệ Bao đại nhân.
Nam tử chân trần kia thấy vậy, cổ tay vừa chuyển thuận thế hướng chủy thủ ra phía bên ngoài, Công Tôn tiên sinh lui lại một bước miễn cưỡng tránh đi đao phong, không ngờ thân hình của nam tử chuyển theo thế đao, một bước đá bay Công Tôn tiên sinh, sau đó hệt như con quay vòng tới trước, thân hình vừa định đã cách Bao đại nhân không đến một thước.
"Đại nhân!" Công Tôn tiên sinh bị đá ngã xuống đất, vừa thấy cảnh này sắc mặt đại biến hô to.
Vương Triều, Mã Hán lúc này mới thấy không ổn, quay đầu nhìn lại lập tức mặt xám tro, muốn tiến đến nhưng cũng đã muộn.
"Đại nhân! Mau tránh!"
Trong lúc hết sức hung hiểm, Bao đại nhân vẫn lâm nguy không loạn, thân hình bất động, mắt hổ trừng trừng, bình tĩnh nhìn nam tử ở trước mắt, tựa như không thấy hàn đao đối diện.
Nam tử kia mắt thấy sẽ đắc thủ, chủy thủ theo gió thẳng tắp vọt về trước ngực Bao đại nhân, nhưng thoáng nhìn qua mặt đen của Bao đại nhân cùng ánh mắt nghiêm nghị, trong lòng không khỏi chấn động, động tác cũng hơi bị trì hoãn, ngay lúc này đây, một thân kiếm hàn quang xuyên qua khe hở nhỏ bé giữa Bao đại nhân và thanh chủy thủ, mũi kiếm đúng lúc thành công ngăn cản đại họa.
Nam tử đi chân trần nhất thời vô cùng sợ hãi. Phải biết rằng có thể lấy kiếm cứu người trong khe hở như vậy là kiếm pháp tinh diệu cỡ nào, thân thủ thế này phải đứng số một, số hai trong giang hồ.
Nam tử đưa mắt nhìn theo hướng trường kiếm, thấy một người cầm kiếm đứng ở phía trên đỉnh kiệu, một thân áo xanh theo gió tung bay, ánh mặt trời sau giờ ngọ bao phủ toàn thân người này hệt như một vị thần giáng thế, khiến người ta không dám trực tiếp nhìn thẳng.
Tuy nam tử không biết người này, nhưng lại biết được bảo kiếm, danh khí từ thời thượng cổ: Cự Khuyết. Lập tức xác nhận được thân phận của người tới, không khỏi cả kinh mở miệng kêu to: "Triển Chiêu!"
Thân kiếm của Triển Chiêu vừa động, đưa chủy thủ sang một bên, thân mình nhẹ như yến lại dữ dội tựa cung tên, bức thẳng về phía nam tử.
Nam tử chỉ cảm thấy hàn quang bao phủ trước mắt, sát khí nổi dậy khắp nơi, kiếm phong như thiên la địa võng ép bản thân không thở nổi, đành phải lui lại từng bước, vung lên chủy thủ miễn cưỡng chống đỡ.
Ba mươi chiêu đi qua, trên trán của nam tử đã đổ đầy mồ hôi, hít thở nặng nề. Bước chân vừa khựng lại một chút hàn quang đã lóe mắt theo sau, đợi cho tới khi hoàn hồn thì Cự Khuyết đã đặt trên cổ, không thể nhúc nhích nửa phần.
Triển Chiêu sừng sững đứng trên phố, Cự Khuyết chĩa thẳng vào cổ họng của tên thích khách, trầm giọng quát: "Còn chưa chịu dừng tay?!"
Một câu này không phải nói với nam tử, mà chính là hướng đến người đang ném ám khí.
Quả nhiên, Mai Hoa tiêu vốn đầy trời đột nhiên dừng lại, trên nóc nhà hiện ra một bóng đen chật vật chạy trốn.
Triển Chiêu lại quát một tiếng: "Vương Triều, Mã Hán!"
Vương Triều, Mã Hán thả người nhảy lên, hướng về phía tên đồng lõa chạy trốn mà truy đuổi.
Vài tên hộ vệ tiến lên, trói nam tử lại rồi dẫn đi, Triển Chiêu lúc này mới thu lại Cự Khuyết, xoay người thi lễ: "Thuộc hạ đến chậm, khiến đại nhân chịu chấn kinh."
Bao đại nhân gật đầu nói: "Nhờ vào Triển hộ vệ, không cần đa lễ."
Công Tôn tiên sinh đứng thẳng thân mình, đi đến bên người Bao đại nhân nói: "Nhờ Triển hộ vệ đúng lúc đuổi kịp, nếu không lần này đại nhân tất dữ nhiều lành ít."
Triển Chiêu ôm quyền: "Công Tôn tiên sinh quá khen."
Công Tôn tiên sinh nhìn nhìn xung quanh Triển Chiêu, lại hỏi: "Triển hộ vệ không phải là đang ở Trần Châu tra án sao, sao lại xuất hiện ở đây? Sao không thấy Trương Long, Triệu Hổ và Kim bộ khoái?"
Nghe xong Triển Chiêu mới giật mình, hướng xung quanh tìm kiếm một phen, khó hiểu trả lời: "Trương Long, Triệu Hổ có lẽ vẫn chưa đến, nhưng Kim bộ khoái đến cùng Triển mỗ, sao bây giờ lại không thấy bóng dáng?"
Lời còn chưa dứt, trong đám người vây xem chợt thò ra một cái đầu, xem xét xung quanh, vừa xem vừa nói: "Ở đây!"
Chỉ thấy người này cố sức chen vào đám người, lại chen đến trước mặt Bao đại nhân, tươi cười chắp tay nói: "Bao đại nhân, nhìn thấy người bình an vô sự, Kim Kiền thật là cảm tạ ông trời."
Toàn bộ đội ngũ chìm trong yên lặng.
Sau một lúc lâu, mới nghe Triển Chiêu hỏi: "Kim Kiền, sao người lại trà trộn vào dân chúng?"
"Chuyện này..." Kim Kiền gãi gãi đầu, con mắt chuyển động vòng vo, nghiêm mặt nói: "Lúc nãy thuộc hạ lo lắng thích khách trốn trong đám đông, mới xả thân đi tìm hiểu một chút."
Mọi người nghe xong nhất thời cảnh giác, dò xét khắp nơi, có mấy tên hộ vệ còn rút vũ khí ra.
Công Tôn tiên sinh vội vàng hỏi: "Có người khả nghi không?"
Kim Kiền thấy phản ứng của mọi người, nhất thời sau lưng đổ mồ hôi lạnh, gượng cười hai tiếng nói:
"Bẩm đại nhân, không có nhân vật khả nghi."
Bao đại nhân gật gật đầu, xoay người nhìn vào đám dân chúng chung quanh phố, tuy rằng mọi người sắc mặt hoảng sợ nhưng không thấy có người bị thương, trong lòng yên ổn không ít, quay sang nói khẽ với Công Tôn tiên sinh: "Nhìn xem dân chúng có ai bị thương hay không, nếu có phải lập tức đưa đi chữa trị."
Lúc này vừa mới bắt được thích khách, dân chúng còn đang khiếp sợ không thôi, mặc dù người ở ngã tư vô số kể nhưng lại im lặng vô cùng. Tuy Bao đại nhân nói nhỏ nhưng vẫn truyền đi rất xa. Dân chúng trên phố nghe được rõ ràng, trong lòng vô cùng xúc động.
Nghĩ đến vị thanh thiên Bao đại nhân này phụng chỉ đi tuần, giúp thiên tai Trần Châu, trên đường gặp phải thích khách, bản thân bị nguy hiểm nhưng vẫn tâm tâm niệm niệm lo lắng cho an nguy của dân chúng, quan tốt như vậy, thiên hạ khó cầu.
Chợt nghe từng tiếng hô vang trong đám người:
"Bao đại nhân, xin ngài yên tâm, không có ai bị thương."
"Bao đại nhân, ngài phải lo lắng cho bản thân."
"Bao đại nhân, ngài nhất định phải bảo trọng thân thể a."
....
Tiếng hô hoán hệt như sóng lớn trong biển, truyền đi từng trận.
Lại nhìn vào đội hộ vệ, người người đỏ hốc mắt, vô cùng vinh quang.
Mặt của Bao đại nhân vẫn đen như trước, nhưng trong mắt lại toát ra vài phần cảm động.
Công Tôn tiên sinh cùng Triển Chiêu vô cùng vui mừng, mời Bao đại nhân lên kiệu, hai người bảo vệ ở hai bên sườn kiệu, đội ngũ tiếp tục chậm rãi bước đi.
Mà Kim Kiền đi theo sau kiệu phu, vừa đi vừa lẩm bẩm: "May mắn không ai phát hiện ta mới trốn trong đám đông vì sợ liên lụy! A men..."
*
Khâm sai phụng chỉ đi tuần, đến nơi nào, tựa như thánh giá đích thân tới, cho nên tất nhiên không thể thiếu sự phô trương. Đội ngũ khâm sai đại thần này ít nhất cũng gần trăm người, cho nên hành quán dọc theo đường đi cũng cần tìm chỗ rộng rãi.
Trong Trấn An Bình, kiến trúc lớn nhất chính là Hỏa Thần miếu, phòng miếu rất nhiều, viện miếu rộng lớn, tất nhiên trở thành lựa chọn hành quán cho đội ngũ Bao đại nhân nghỉ tạm.
Đội ngũ tiến vào Hỏa Thần miếu, mọi người được thu xếp thỏa đáng, Bao đại nhân chưa đổi quần áo liền sai người đưa thích khách kia đến hỏi.
Không bao lâu, tên thích khách kia bị trói gô mang tiến vào phòng.
Vừa rồi đánh nhau hỗn loạn một phen, tất cả mọi người chưa thấy rõ tướng mạo người này, nay nhìn kỹ, thấy người này có làn da ngăm đen, đầu to cằm rộng, cặp lông mày rậm rạp, đôi mắt nhỏ hẹp, để râu quai nón, xem tuổi lại chưa quá ba mươi.
Lúc này mặc dù hắn phải quỳ trên mặt đất, gương mặt cũng lộ nét khinh thường, vẻ mặt vênh váo.
Bao đại nhân đánh giá cao thấp một lát, mở miệng hỏi: "Ngươi là người phương nào, vì sao ám sát bản phủ?"
Thích khách kia không đáp lời, chỉ yên lặng trừng mắt nhìn Triển Chiêu, bĩu môi nói: "Triển Chiêu, ngươi đừng tưởng rằng lần này bắt được ông nội đây là do công phu của ngươi lợi hại, nếu không phải ngươi đánh úp, hạ ám chiêu, ông đây cũng không bị túm trong tay người. Có bản lĩnh liền cởi dây thừng trên người ông đây, lại đại chiến ba trăm hiệp cùng ta!"
Lời nói này mười phần mạnh mẽ, nghe thấy mấy câu đó, còn ngỡ như công phu người này quả thực không thấp hơn Nam hiệp.
Triển Chiêu chỉ im lặng đứng ở bên cạnh Bao đại nhân, ánh mắt không chếch đi chút nào, vẫn không hé miệng.
Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh quay sang nhìn nhau, cũng thấy tốt nhất không nên đáp lời.
Nhưng Kim Kiền bên cạnh lại cười lạnh một tiếng, thấp giọng nói: "Ba trăm hiệp? Nếu không phải Triển đại nhân vừa nghe nói có thích khách muốn tới ám sát đại nhân, sống chết chạy ba ngày ba đêm không ngủ, cánh tay bị thương cũng không có thời gian chẩn trị, ngươi cho là vừa rồi có thể đỡ mấy chiêu của hắn?"
"Cái gì?!" Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh đồng thời thất thanh kêu lên.
Thích khách kia vừa nghe, nhất thời hai mắt trừng lớn, kinh ngạc nhìn về phía Triển Chiêu.
Mọi người thấy vậy mới lưu ý đến, tuy Triển Chiêu vẫn giống như bình thường, thân hình thẳng tắp, khuôn mặt bình tĩnh, nhưng không che được sự mệt mỏi trong ánh mắt, một cặp mắt đen bóng, lúc này tựa như mất đi sáng rọi. Còn cả ống tay áo bên kia, mang màu đen trầm, tuy rằng phía trên bị bụi đất che kín, nhưng vẫn có thể nhìn rõ đó chính là màu bị vết máu nhuộm.
"Kim Kiền!" Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ liếc Kim Kiền một cái, "Không cần nhiều lời!"
"Cái gì mà không cần nhiều lời!" Kim kiền đột nhiên nhảy dựng kêu lên, đi vài bước đến giữa phòng, giơ hai ngón tay chỉ vào mí mắt của chính mình, căm giận kêu lên: "Nhìn mắt ta toàn là tơ máu, còn khoa trương hơn cả mạng nhện lâu năm!"
Lại hô một tiếng vọt tới bên cạnh người Triển Chiêu, kéo tay áo Triển Chiêu kêu lên: "Có thấy không, toàn bộ tay áo đều bị máu làm ướt sũng, miệng vết thương còn dài hơn chủy thủ vừa rồi!"
Trong lòng lại nói: Bà nó chứ, nhớ ngày ta thi vào trường cao đẳng cũng không liều mạng như vậy, ba ngày ba đêm không ngủ được, đã có thể trở thành kỉ lục thế giới rồi, sự tích tăng ca cảm động như thế đương nhiên phải tuyên truyền bốn phía, ít nhiều gì cũng phải xin được chút phí tăng ca mới hiệu quả!
"Triển hộ vệ... ngươi..." Bao đại nhân lộ ra vẻ mặt thương tiếc, khẽ lắc đầu, nói nửa câu, lại khó tiếp lời.
Công Tôn tiên sinh cũng cúi đầu không nói, dừng nửa ngày mới thốt ra một câu: "Triển hộ vệ, trước về phòng để tại hạ nhìn xem vết thương của ngươi."
Triển Chiêu lắc đầu, thản nhiên nói: "Đại nhân, Công Tôn tiên sinh, thuộc hạ không có gì đáng lo, vẫn nên thẩm vấn người này trước đã."
Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh nhìn cặp mắt đen kiên định của Triển Chiêu, âm thầm thở dài.
Lúc quay lại nhìn thích khách, trong mắt Bao đại nhân thêm vài phần sắc bén, thanh âm cũng uy trầm không ít: "Rốt cuộc là người phương nào phái ngươi đến ám sát bản phủ? Còn không mau nói, chẳng lẽ muốn bản phủ dùng đại hình?"
Thích khách kia vừa nghe, nhất thời thân hình chấn động, lại ngẩng đầu liếc nhìn Triển Chiêu, trên mặt bỗng xuất hiện vài phần kính nể, cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng nói: "Bẩm Bao đại nhân, thảo dân tên là Hạng Phú, là An Lạc hầu phái ta đến ám sát đại nhân!"
Bao đại nhân nghe lời, nhất thời kinh hãi, cao giọng hỏi: "Vì sao An Lạc hầu lại muốn dồn bản phủ vào chỗ chết?"
"Bởi vì đại nhân muốn đi Trần Châu trợ tai phát lương."
"Vậy thì sao?"
Hạng Phú thở dài, do dự một hồi mới tiếp tục nói ra chuyện An Lạc hầu ở Trần Châu như vua chúa, muốn làm gì thì làm, lén xây Nhuyễn Hồng đường, giấu giếm tình hình thiên tai.
Bao đại nhân nghe xong, nhất thời tức giận đến sắc mặt tái đen, cả người phát run, đột nhiên vỗ bàn đứng lên, cao giọng quát: "Quả thực là trong mắt không có vương pháp, sâu mọt của quốc gia! Loại bại hoại như thế, nhất định bản phủ phải đem hắn trị tội theo vương pháp!"
Lời nói như thế này, Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu cùng Kim Kiền ở bên cạnh đã tập mãi thành thói quen. Càng biết Bao đại nhân cương trực ngay thẳng, tính cách ghét cái ác như kẻ thù, tất nhiên đã nói làm làm, không có gì kinh ngạc. Nhưng Hạng Phú không như vậy, hắn từ nhỏ lớn lên từ giang hồ, từ khi đi theo làm việc cho An Lạc hầu, mắt thấy tai nghe đều là những kẻ dựa vào quyền quý ức hiếp người hay hạng nịnh nọt, nay nghe được lời này tất nhiên khiếp sợ vạn phần, không khỏi bật thốt lên:
"Đại... đại nhân, An Lạc hầu gia kia là đương triều quốc cữu, là hoàng thân quốc thích đó!"
Bao đại nhân hai mắt lạnh băng, nói: "Vậy thì sao? Hoàng tử phạm pháp chịu tội như thứ dân!"
Hạng Phú há hốc miệng, ánh mắt dần dần dời về phía Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu và Kim Kiền đang đứng bên người Bao đại nhân.
Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh hơi ngưng mi, miệng thì thào lẩm bẩm: " Nếu đã vậy, nhất định phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn mới được..."
Thân hình Triển Chiêu thẳng tắp, hai mắt như điện, mệt mỏi vừa nãy còn đọng trên khuôn mặt tựa hồ trở thành hư không, giống như khí phách của thiên quân ngưng tụ trên một thân.
Chỉ có Kim Kiền là nhấc tay lên day trán, sắc mặt hơi bất đắc dĩ, nhìn Hạng Phú thấp giọng nói: "Đừng ngạc nhiên, trong Khai Phong phủ cái gì không có, chứ loại liều mạng chuyên môn chống đối quyền quý như này thì nhiều vô kể, làm quen dần là tốt rồi."
Lúc này Hạng Phú chợt thấy một cỗ hào khí ứng cảnh trào ra, tràn đầy trong lồng ngực, hốc mắt ẩn ẩn nóng lên, cảm thấy mình sống hơn hai mươi năm qua hoàn toàn uổng phí, đã đi theo An Lạc hầu kia làm ra nhiều việc hoang đường như thế, còn phụng mệnh muốn ám sát một thanh thiên khó thấy trên đời, thật sự là hổ thẹn với trời đất.
Nghĩ vậy, Hạng Phú đột nhiên cúi người vái đầu, trán đập uỳnh uỳnh, cao giọng la lên: "Bao đại nhân, Hạng Phú tự biết tội không thể tha, mong rằng Bao đại nhân trị tội theo lệ!"
Bao đại nhân thấy sắc mặt Hạng Phú thành khẩn, hai mắt thanh thản, biết được người này quả thực có lòng ăn năn, nhất thời vui vẻ, gật đầu nói với Công Tôn tiên sinh: "Tiên sinh nghĩ như thế nào?"
Công Tôn tiên sinh vuốt râu trầm ngâm một lát, mở miệng hỏi: "Hạng Phú, ngươi có nguyện lập công chuộc tội?"
Hạng Phú hơi sửng sốt, ngẩng đầu hỏi: "Lập công chuộc tội như thế nào?"
"An Lạc hầu kia ở Trần Châu nhiều năm, cắm rễ đã sâu, mà chúng ta mới đến, nếu muốn đối địch hắn e rằng chỉ nhận thế bất lợi. Mà ngươi ở bên người An Lạc hầu nhiều năm, tất nhiên hiểu biết hắn, không bằng lưu lại, bày mưu tính kế cho chúng ta được không?"
Hạng Phú vừa nghe, nhất thời trong lòng cảm động không thôi. Nghĩ chính mình chỉ là một tên lỗ mãng giang hồ, theo An Lạc hầu làm điều ác nhiều năm, thậm chí còn ám sát Bao đại nhân, nhưng hôm nay lại được đối đãi như thế, e rằng phúc khí ba đời tu luyện cũng không hơn thế này.
Hạng Phú lập tức dập đầu nói: "Hạng Phú tất nhiên nguyện thịt nát xương tan!"
Bao đại nhân gật đầu mỉm cười, ra hiệu cho Kim Kiền cởi dây thừng trói Hạng Phú.
Hạng Phú được cởi ra, cũng không đứng dậy, ngược lại dập đầu nói: "Đại nhân, thảo dân còn một việc muốn nhờ."
"Việc gì?"
"Người hôm nay bắn Mai Hoa tiêu là huynh đệ của thảo dân, tên là Hạng Phổ. Bản tính của hắn không xấu, chỉ là nhận nhầm chủ nhân, mong đại nhân tha cho hắn một con đường sống."
Bao đại nhân nhíu mày: "Nhưng Vương Triều, Mã Hán đã..."
Hạng Phú vội vàng nói: "Thảo dân biết đại ca ở nơi nào, nguyện ý đi chiêu hàng."
Bao đại nhân gật đầu: "Một khi đã như vậy, ngươi mau chóng đi thôi."
"Tạ đại nhân!" Hạng Phú dập đầu, đứng dậy xuất môn.
Đợi Hạng Phú rời đi, Công Tôn tiên sinh mới nói:
"Đại nhân, ngài không sợ Hạng Phú vừa đi sẽ không trở về sao?"
Bao đại nhân cười nói: "Tiên sinh lo lắng quá rồi, xem người trước xem ánh mắt, cặp mắt của Hạng Phú thanh thản như vậy, không giống hạng người nói dối."
Công Tôn tiên sinh cũng cười nói: "Đệ tử thụ giáo." Dừng một chút, lại quay sang Triển Chiêu: "Không biết thương thế của Triển hộ vệ..."
Bao đại nhân cũng vội vàng nói: "Công Tôn tiên sinh, vẫn nên mau mau chẩn trị thương thế cho Triển hộ vệ thôi."
Triển Chiêu theo trực giác thốt lên: "Không cần phiền tiên sinh, thương thế của Triển Chiêu đã được Kim bộ khoái..." nói nửa câu, không biết Triển Chiêu nghĩ tới cái gì, sắc mặt khẽ biến, sửa lời nói: "Vẫn làm phiền tiên sinh."
Kim Kiền ở bên cạnh nghe vậy, nhất thời da đầu run lên từng cơn.