Cải trang xuất hành ngầm tra xét,
đêm dò y quán gặp cố nhân.
* * *
Triển Chiêu dẫn theo Bạch Ngọc Đường vào phòng khách, Bạch Ngọc Đường lập tức mang những việc lạ gặp được trên đường kể lại cặn kẽ cho Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh, trong phòng khách Khai Phong phủ nhất thời không một ai lên tiếng.
Công Tôn tiên sinh bày ra thư giản nói: "Tại hạ vừa nhận được báo cáo của Huyện thừa Thanh Tập trấn, nhiều y quán trong Thanh Tập trấn không hiểu vì lý do gì thường xuyên mất trộm dược liệu, tại thôn Du Lâm cách Thanh Tập Trấn chưa đến mười dặm, thôn nhân trong thôn đều nhiễm phải bệnh lạ, không biết việc này với việc Bạch thiếu hiệp gặp được trên đường có phải là cùng một chuyện hay không?"
Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Đúng vậy, đích xác chính là thôn Du Lâm và Thanh Tập trấn."
Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh liếc nhau, như đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc lâu sau, Bao đại nhân lên tiếng hỏi: "Công Tôn tiên sinh nghĩ như thế nào?"
Công Tôn tiên sinh cân nhắc một lát đáp: "Đại nhân, Thanh Tập trấn và thôn Du Lâm này chính là manh mối duy nhất có can hệ tới Thanh Long Châu, cần phải lập tức phái người đến đó điều tra."
"Bản phủ cũng cho rằng như thế." Bao đại nhân gật đầu, lại quay qua nói với Triển Chiêu và Kim Kiền: "Triển hộ vệ, Kim giáo úy, bản phủ mệnh cho hai người các ngươi mau đến Thanh Tập trấn và thôn Du lâm điều tra." Ngừng một chút, lại trầm giọng nói: "Hạn bảy ngày đã qua hai ngày, Triển hộ vệ đi lần này nếu có chút manh mối, cấp tốc hồi báo, nếu không có bất cứ tin tức gì nhanh chóng hồi phủ, bên trong phủ nếu có tin tức gì khác, cũng sẽ thả bồ câu đưa tin."
"Thuộc hạ tuân mệnh." Triển Chiêu, Kim Kiền ôm quyền.
Bạch Ngọc Đường híp đôi mắt hoa đào lại, tiến lên một bước nói: "Bao đại nhân, Bạch Ngọc Đường cũng nguyện góp chút sức lực."
Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh lại liếc nhau, gật đầu vui vẻ nói: "Như thế rất tốt, vậy làm phiền Bạch thiếu hiệp."
Công Tôn tiên sinh quan sát ba người, khẽ chau mày: "Án Thanh Long Châu mờ mịt khó đoán, kẻ trộm châu thân phận khó dò, mục đích không rõ, những suy luận của chúng ta hiện tại đều là phỏng đoán theo lẽ thường, đến nay vẫn chưa tìm được bằng chứng xác thực, ba người đi lần này con đường phía trước mịch mù không rõ, hung hiểm khó lường, theo như học trò thấy, tốt hơn hết không nên để bại lộ thân phận, bí mật điều tra mới tương đối thỏa đáng."
"Công Tôn tiên sinh nói chí phải." Bao đại nhân nói.
"Thuộc hạ tuân mệnh." Triển Chiêu ôm quyền thi lễ, quay người định bước ra ngoài.
"Triển hộ vệ khoan đi đã." Công Tôn tiên sinh mở miệng gọi Triển Chiêu lại, có chút buồn cười nhìn Triển Chiêu: "Chẳng lẽ Triển hộ vệ muốn ăn mặc như vậy để xuất hành bí mật điều tra ư?"
Triển Chiêu liếc nhìn trang phục tố lam trên người một cái, hơi khó hiểu: "Có gì không thể?"
Công Tôn tiên sinh thở dài một hơi, Bao đại nhân, Trương Long, Triệu Hổ cũng lắc lắc đầu.
Trương Long ở một bên không nhịn được nữa, mở miệng xen vào một câu: "Triển đại nhân, tình hình hiện tại không giống với trước kia, nếu Triển đại nhân ăn mặc như thường lệ xuất hành, chỉ sợ còn chưa kịp ra khỏi cửa thành, tất cả dân chúng trong phạm vi hai mươi dặm ở Đông Kinh Biện Lương đều biết Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu của Khai Phong phủ ra ngoài tra án, như vậy còn gọi gì là điều tra bí mật?"
Triển Chiêu nghe vậy hết sức kinh ngạc: "Trương đại ca nói vậy là sao?"
Trương Long vỗ cái đầu quả dưa: "Ai da, này, này này..."
"Triển hộ vệ." Công Tôn tiên sinh ở một bên nghiêm mặt tiếp lời: "Hiện nay danh hiệu 'Ngự Miêu' nhà nhà đều biết, ngay cả bách tính bình dân trong thành Biện Kinh khi nhắc đến "Ngự Miêu" đều có thể kể ra vanh vách từ tướng mạo, quần áo, cách ăn mặc, cách nói năng, Ngự Miêu thích mang đôi hài nào nhất, thắt lưng mấy tấc, Triển hộ vệ vừa ra khỏi phủ nha, tự nhiên sẽ thu hút ánh mắt của vạn người, như thế thì làm sao có thể che giấu hành tung?"
Sắc mặt Triển Chiêu đen lại.
Bạch Ngọc Đường xì một cái phụt cười ra tiếng: "Ôi chao! Tiểu Miêu, nghe xong ta thấy ngươi có thể so với hoa khôi có tiếng chấn động Biện Kinh rồi đó!"
"Cẩm Mao thử Hãm Không đảo cũng rất nổi danh mà..." Triệu Hổ một bên nói thầm.
"Cái gì?" Bạch Ngọc Đường sửng sốt.
"Bạch thiếu hiệp!" Công Tôn tiên sinh hé ra sắc mặt nghiêm túc, nói với Bạch Ngọc Đường: "Đoạn tử kể lại việc Cẩm Mao thử đột nhập cấm cung quyết đấu với Ngự Miêu đã lan truyền ngàn dặm trong thành Biện Lương mấy tháng nay, tướng mạo, quần áo, cách ăn mặc, cách nói năng, và cây quạt 'Phong lưu thiên hạ một mình ta' của Bạch thiếu hiệp cũng là đề tài tán gẫu không ngớt của dân chúng Biện Kinh, nay Bạch thiếu hiệp muốn ra ngoài bí mật điều tra với nhóm của Triển hộ vệ, e rằng cũng không phải là chuyện dễ dàng."
Khuôn mặt tươi cười của Bạch Ngọc Đường tức thì cứng đờ.
"Công Tôn tiên sinh." Sắc mặt Triển Chiêu không tốt, trầm giọng hỏi: "Không biết vì sao danh hào của Triển mỗ và Bạch huynh lại thành như thế..."
"Việc này..." Công Tôn tiên sinh khẽ chuyển mắt phượng, ngắm hướng cái người ngay từ khi bắt đầu bàn luận đã rúc vào một góc kia, ho khan hai tiếng.
Hai người Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đồng loạt nhìn về phía Kim Kiền, hai cặp mắt lóe ra thứ ánh sáng khó hiểu.
Kim Kiền bỗng cảm thấy sức ép tăng lên gấp bội, lập tức lủi phắt ra khỏi góc tường, gấp gáp xua tay nói: "Không có quan hệ tới ta! Tuyệt đối không có quan hệ!"
Trương Long bĩu môi: "Cũng không biết là tòng lục phẩm giáo úy nào đem tình hình quyết chiến của Triển đại nhân với Bạch Ngọc Đường biên thành chín chín tám mốt đoạn bán cho ngõa tứ..."
Triệu Hổ gãi gãi đầu: "Không phải mấy ngày trước Kim Kiền ngươi còn hỏi ta Triển đại nhân ngày thường thích ăn điểm tâm gì sao, ngay ngày hôm sau mấy đại cô nương tiểu tức phụ lập tức mang đến đây vài sọt, các huynh đệ trong phủ chúng ta đều chia nhau ăn mà..."
Sắc mặt của Triển Chiêu càng đen, đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường càng tròn.
"Trương đại ca...Triệu đại ca..." Kim Kiền chỉ cảm thấy toàn thân rét run, không khỏi rùng mình một cái, ánh mắt ngó về phía thủ tịch chủ bộ Khai Phong phủ, nghĩ thầm:
Công Tôn gậy trúc, điểm tâm này ông cũng ăn không ít nha! Còn tiền bán Bình thư đoạn tử, ngoài một phần trăm tiền hoa hồng trích ra cho ta, thì chín phần còn lại đều sung công hết mà!
Dường như cảm nhận được ánh mắt cầu cứu của Kim Kiền, Công Tôn tiên sinh cuối cùng mới chịu mở miệng vàng dời đi lực chú ý của mọi người: "Cho nên, Triển hộ vệ, Bạch thiếu hiệp nếu việc này muốn điều tra bí mật, tốt nhất phải cải trang xuất hành."
Triển Chiêu cuối cùng cũng hoãn hạ sắc mặt: "Toàn bộ đều thỉnh Công Tôn tiên sinh an bài."
Bạch Ngọc Đường cũng gật gật đầu.
Công Tôn tiên sinh gật đầu: "Mời Bạch thiếu hiệp, Triển hộ vệ theo tại hạ đến Tây sương phòng một lúc." Dừng một chút, lại nói: "Kim giáo úy cũng đi cùng đi."
"Thuộc hạ tuân mệnh." Kim Kiền vội vàng theo sau ba người.
Nửa nén hương sau, Kim Kiền liền từ Tây sương phòng về lại phòng khách.
Chỉ thấy Kim Kiền mặc một bộ trường bào màu gai rộng thùng thình, cứ như đang mắc trên người cái bao tải lắc lắc đong đưa, đỉnh đầu níu chặt một búi tóc, trên người thừa ra một cái tráp thuốc, trên tay cầm lấy một cây gậy trúc, trên cây gậy trúc còn treo một lá cờ vải, mặt trên có bốn chữ to "Diệu thủ hồi xuân."
Triệu Hổ giật mình: "Kim giáo úy ăn mặc như vậy...đúng là đóng vai một thầy thuốc vân du bốn phương."
Bao đại nhân gật đầu: "Như thế rất tốt, việc ở Thanh Tập trấn và thôn Du Lâm đều liên quan đến bệnh tật dược lí, giả trang như thế, cũng là hết sức hợp lý."
Trương Long nhíu mày: "Nhưng khuôn mặt của Kim giáo úy không thay đổi chút nào, chẳng lẽ không sợ có người nhận ra sao?"
Bao đại nhân khoát tay: "Không sao, xét về tướng mạo của Kim giáo úy, bản phủ tin tưởng chỉ cần Kim giáo úy thay ra trang phục giáo úy Khai Phong phủ, người bên ngoài tuyệt đối khó nhận ra thân phận này."
Trương Long, Triệu Hổ lập tức gật đầu tới tấp: "Lời của đại nhân rất chí lý, Kim giáo úy thật sự là hảo tướng mạo ..."
Da mặt Kim Kiền hơi co rút.
Hự, không phải là có ý nói ta lớn lên đã có khuôn mặt đại chúng sao? Lão Bao, lão ngài đây làm tổn thương người khác cũng —- quá có bài bản đi!
"Đại nhân, Triển hộ vệ và Bạch thiếu hiệp đều đã cải trang xong." Công Tôn tiên sinh đi vào ôm quyền nói.
Mọi người giương mắt nhìn, thấy rằng phía sau Công Tôn tiên sinh có hai người, người bước chân vào phòng trước toàn thân áo ngắn bằng vải bông đen kịt, đai lưng đen, giày vải đen, sau lưng mang một bọc đồ cũng màu đen nốt, bọc đồ dài chừng ba thước, hình dạng như cây gậy gỗ, rõ ràng bên trong bọc chính là thanh phong bảo kiếm, hướng nhìn lên mặt, tóc đen chấm thắt lưng, mày kiếm mắt sáng, còn có...Một bộ râu rậm rạp che khuất nửa khuôn mặt...Chính là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu.
"Đây là..." Trương Long, Triệu Hổ đương nhiên chưa kịp thích ứng với bộ râu mới dài ra của Triển đại nhân nhà mình.
Bao đại nhân trái lại vô cùng vừa lòng nói: "Rất tốt, Triển hộ vệ cải trang như thế, nhất định sẽ không bị người khác nhìn ra thân phận."
Kim Kiền nháy mắt mấy cái, nói thầm: Tiểu Miêu giả dạng kiểu này, nhìn thế nào cũng có chút quen mắt.
"Công Tôn tiên sinh...Bạch mỗ cải trang như vậy..." Bạch Ngọc Đường bước vào phòng sau, trong giọng nói có điểm kỳ quái.
Mọi người lúc này mới chú ý, quay lại nhìn Bạch Ngọc Đường.
Một cái nhìn này, lập tức làm mọi người thất kinh ngay tại chỗ.
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường cũng toàn thân hắc y, cách ăn mặc so với Triển Chiêu không khác biệt lắm, nhưng cách hóa trang khuôn mặt thì —–
Da mặt mọi người không khỏi hơi hơi run rẩy.
Chỉ thấy một cái nốt ruồi bự chảng đen thui rõ ràng đang dán ở bên cánh mũi phải của Bạch Ngọc Đường, công bằng mà nói là dán ngay tại vị trí của "nốt ruồi bà mối", trên nốt ruồi còn thò ra một sợi lông, nói dài không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, chí ít cũng phải nửa tấc, thuận theo hô hấp của Bạch Ngọc Đường mà trái lay động, phải cản lại, đúng là không biết dùng từ gì để diễn tả được hết độ phong tình vạn chủng, lả lướt thướt tha.
"Cái, cái này..." Trương Long, Triệu Hổ mặt đầy kinh ngạc, trợn to mắt nhìn Bạch Ngọc Đường khó phát được một lời.
Bao đại nhân ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, Công Tôn tiên sinh, Bạch thiếu hiệp hóa trang kiểu này..." Nói nửa câu, cũng không biết nên hình dung thế nào.
Còn cái mặt đầy râu của Triển Chiêu thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, phảng phất như đang tiêu diêu thế ngoại.
Kim Kiền cũng rùng mình một cái, không tự chủ được sờ sờ da mặt mình.
Bạch Ngọc Đường vừa thấy vẻ mặt của mọi người, đôi mắt hoa đào như muốn lọt thẳng ra ngoài, sắc mặt đen kịt, đưa tay định gỡ bỏ nốt ruồi trên mặt, nhưng tay còn chưa chạm tới da mặt, liền nghe Công Tôn tiên sinh bên cạnh không mặn không nhạt nói:
"Thế nào? Chẳng lẽ Bạch thiếu hiệp không hài lòng với kỹ thuật của Công Tôn Sách ư?"
Công Tôn tiên sinh híp nửa đôi mắt phượng, mặt giở ra nụ cười nho nhã, trong chốc lát, ngàn dặm đóng băng, vạn dặm tuyết bay, trong ngoài phòng khách, đóng băng toàn cảnh.
Mọi người đồng loạt run lên trong lòng.
Bạch Ngọc Đường bị cảnh này làm giật mình một cái, vội vàng xua tay nói: "Không có, không có, Ngọc Đường đối với kỹ thuật của Công Tôn tiên sinh...Hết sức hài lòng, hết sức hài lòng!"
Công Tôn tiên sinh lúc này mới gật gật đầu.
Hai người Trương Long, Triệu Hổ yên lặng thối lui về bên cạnh Kim Kiền, nói nhỏ: "Kim giáo úy, may cho ngươi là có mặt mũi bình thường!"
Kim Kiền lòng còn sợ hãi liếc mắt một cái qua sợi lông dài trên "Nốt ruồi bà mối" của Bạch Ngọc Đường, gật gật đầu: "May mắn, may mắn."
May mắn ta sinh ra đã có gương mặt đại chúng, a di đà phật!
Chợt nghe Công Tôn tiên sinh nói: "Nay Kim giáo úy sẽ đóng vai y giả vân du bốn phương, Triển hộ vệ và Bạch thiếu hiệp sẽ đóng vai trợ thủ của đại phu, ra bên ngoài làm việc cần chú ý cẩn thận, chớ thái quá làm mọi việc bại lộ."
Ba người ôm quyền lĩnh mệnh.
Khóe mắt Kim Kiền ngắm ngắm qua một thân đen kịt và vẻ mặt đại thổ phỉ của Triển Chiêu bên này, lại nhìn sang nốt ruồi bên cánh mũi, trên nốt ruồi còn thò ra sợi lông dài của Bạch Ngọc Đường bên kia, lập tức bừng tỉnh đại ngộ:
Thảo nào mình thấy cách cải trang gai mắt của hai người này hơi quen quen, cái này mà gọi là đại phu vân du bốn phương gì chứ, rõ ràng chính là tạo hình một đám xã hội đen ra ngoài thu phí bảo kê thì có...
*
Tiếng người xen vui vẻ, bóng phố ngã tầng tầng, ánh tà chiều Tập Trấn, mây ráng lượn mái cong.
Thời gian mặt trời chiều đổ về phía Tây, trên đường phố trong Thanh Tập trấn, ngựa xe như nước, buôn bán, bày hàng, mua đồ đạc này nọ, người kéo xe, dẫn ngựa, đầu người rộn riệp, huyên náo lạ thường.
Trên con phố phía chính nam Thanh Tập trấn, một tửu quán nhỏ dựng ở sát đường, nằm chếch ngang phía đối diện chính là nhà y quán lớn nhất trấn —– "Lã Thị y quán", lúc này đúng vào giờ cơm tối, trong tửu quán tiếng người ồn ào, tiếng uống rượu, vung quyền (*), nói chuyện phiếm, nói cười từng chập, còn có hai cha con hát rong nói khúc, tăng thêm vài phần náo nhiệt.
(*) trò chơi oẳn tù tì; trò chơi đố số; đố nhau (khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thi hoà)
"Đại gia, chọn một khúc đi!" Tiểu cô nương hát rong đi đến một bàn phía trước, lên tiếng nài nỉ.
Bốn người đàn ông ngồi trên bàn, trong đó có một người không kiên nhẫn khoát tay áo nói: "Không chọn, không chọn."
"Đại gia, ngài liền chọn một khúc đi, khúc nhạc gì khuê nữ nhà ta cũng đều biết xướng cả." Cụ già cầm tỳ bà thỉnh cầu.
"Lão gia à, lão cứ nhìn đi, nhìn xem chúng ta có giống bọn người dư dả tiền bạc không? Hay là lão qua bàn khác hỏi đi!" Một người đàn ông khác nói.
"Đừng để ý tới họ làm gì, chúng ta bàn chuyện chính đi!" Một người đàn ông khác thần thần bí bí nói: "Nghe gì chưa, thôn Du Lâm vừa xảy ra chuyện lớn!"
"Việc đó đương nhiên là có nghe qua, nghe nói mọi người trong thôn đều mắc phải bệnh lạ, mặt mày xanh xao, cả người không còn sức lực, mạch đập kỳ quái, ngươi nói xem chắc không phải là bệnh dịch chứ?"
"Không thể nào! Bệnh này cũng hơn nửa tháng rồi, mà ngoại trừ người trong thôn Du Lâm ra, các vùng lân cận không có người nào mắc phải loại bệnh này, theo ta thấy thì không phải là bệnh dịch đâu."
"Nói đúng, nói đúng."
"Nói đến tận thôn Du Lâm làm gì cho xa, ngay trong trấn của chúng ta cũng vừa xảy ra chuyện này! Nghe nói dược liệu quý giá của mấy hiệu thuốc, y quán trong trấn đều mất sạch hết, chuyện này các ngươi có biết không?"
"Có nghe nói, có nghe nói, chuyện lớn như vậy tám thôn lân cận trong vòng mười dặm ai mà không biết?"
"Điều kỳ quái nhất là y quán Lã Thị phía đối diện kia kìa, đã mất trộm dược liệu hai ngày liên tục rồi, vậy mà hết lần này tới lần khác cũng không bắt được kẻ đến trộm đồ, mọi người đều nghi là có cái gì không sạch sẽ đến quấy phá."
"Đáng kiếp, tên chủ cửa hiệu này ngày thường ức hiếp không ít người cùng khổ, chịu chút giáo huấn cũng đáng lắm."
Một bàn bốn người lập tức rộ lên một trận cười vang.
Cô nương hát rong thấy rằng những người này không hề có ý định chọn khúc tử, đành phải chuyển qua bàn khác, nhưng quay quanh một vòng lớn, cũng chưa bán được một khúc nào.
"Cha, làm sao bây giờ đây?" Tiểu cô nương hát rong hai mắt rưng rưng, nhìn qua phụ thân mình.
Lão hán vội vàng mở miệng an ủi: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, khuê nữ, chúng ta đi qua nhà khác..."
"Này, tiểu cô nương, bàn này chọn một khúc tử!" Đột nhiên một giọng nói trong trẻo truyền đến từ trong góc tửu quán.
"A! Đến đây! Đến đây!" Hai người nghe vậy mừng rỡ, vừa nói đã vội chạy qua.
Đến trước bàn nhìn vào, trên bàn lúc này có ba người, người nọ ở giữa, dáng người gầy yếu, thân mặc trường bào, phía sau lưng cắm đứng một lá cờ bằng vải, trên mặt lá cờ viết bốn chữ "Diệu thủ hồi xuân", bấy giờ người này đang chôn đầu vào trong bát cháo húp sùm sụp, còn hai người bên cạnh, đen kịt từ đầu tới chân, sau lưng cả hai đều buộc một bọc vải bông hình dáng tương tự với cây gậy gỗ, người bên trái, ngồi thẳng tắp như tùng, thu mắt buông mi, râu ria um tùm, không thấy rõ mặt mũi; người bên phải, mặt nhuận như ngọc, một đôi mắt hoa đào dụ hoặc, sắc môi như mật, quả thực vốn là một bộ tướng mạo khiến cô nương nhà người ta vừa nhìn thấy liền đánh mất hồn trí, nhưng ngẫu nhiên thế nào chếch bên cánh mũi lại thừa ra một nốt ruồi màu đen sì dài lông, dứt khoát mang khuôn mặt tuấn tú bậc nhất đánh tuột xuống ba cấp.
"Cha, ba người này ăn mặc như vậy, có khi nào là người xấu không?" Tiểu cô nương hát rong thì thào.
"Đừng nói bậy!" Lão hán vội vã lên tiếng cắt ngang lời của tiểu cô nương, lại quay đầu cười với ba người trên bàn: "Không biết các vị đại gia muốn nghe khúc tử gì?"
"Tiểu cô nương, nàng biết xướng khúc tử gì?" Nam tử nốt rùi đen cười hì hì hỏi lại, cũng chính là chủ nhân của giọng nói trong trẻo vừa gọi hai người lúc nãy.
Nếu không có cái nốt rùi đen sì phá hoại phong cảnh kia làm nền, thì khi nam tử này mỉm cười, nhất định là mê hoặc lòng người vô hạn, nhưng mà bây giờ nhìn vào, nụ cười dắt theo nốt ruồi đen lại quỷ dị đến không thốt nên lời.
"Ta, ta..." Tiểu cô nương hát rong hoảng sợ, lập tức lùi lại phía sau một bước, cong thắt lưng lủi trốn ra sau lưng phụ thân mình.
Nam tử nốt ruồi đen đang cười vui vẻ tức thì đông đá, cứ như bị cái gì đó đả kích, vặn vẹo đầu, quay qua vỗ bốp vào người đang húp cháo kế bên.
Người ở giữa liền nhấc đầu lên theo bát cháo, bây giờ cô nương hát rong mới nhìn rõ, hóa ra người này chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi mắt hẹp.
"Cái gì, có chuyện gì?" Thiếu niên mở cái miệng đang nhồi đầy cháo ra ú ớ hỏi.
"Bạch huynh bảo ngươi giúp hắn chọn một khúc tử." Nam tử râu quai nón vẫn ngồi yên lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, giọng nói trong trẻo như tiếng gõ vào ngọc bích, rất êm tai, làm cho hai cha con kia thoắt cái đưa mắt nhìn chòng chọc vào người này, đáng tiếc đám râu um tùm che mất nửa khuôn mặt, thật sự là không thể nhìn rõ dung mạo.
"Chọn khúc tử?" Thiếu niên mắt hẹp khó hiểu hỏi: "Ngũ gia, ngươi tự chọn không được sao?"
"Tướng mạo của Bạch huynh quá quái dị, sợ là vị cô nương này khó thể chấp nhận được." Nam tử râu rậm lên tiếng trả lời thay.
Nam tử nốt ruồi đen hừ lạnh một tiếng.
"A..." Thiếu niên mắt hẹp lập tức tỉnh ngộ, nhíu lông mày nói: "Ừm, tướng mạo quả thật quái dị..."
Nam tử nốt ruồi đen tức thì lườm mắt với thiếu niên mắt hẹp.
Thiếu niên mắt nhỏ nhất thời rụt cổ lại, gấp gáp chuyển đề tài: "Chọn khúc tử! Để ta chọn khúc tử cho!" Thiếu niên sờ đầu suy nghĩ cả buổi, cuối cùng thuận miệng tuồn ra một câu: "Vậy hát bài mười tám điệu sờ đi!"
Lời vừa nói ra, hai người bên cạnh tức thì bốn mắt trợn trừng, cha con hát rong lại càng kinh hoàng hơn vạn lần.
"Mười tám điệu sờ? Kim huynh quả là quá hăng hái rồi! Chẳng lẽ..." Nam tử nốt ruồi đen nhếch mày lên, liếc mắt qua nam tử râu rậm bên kia nói: "Chẳng lẽ đây là sở thích chung trong nhà hay sao?"
Giọng của nam tử râu rậm trầm xuống: "Đổi bài khác!"
Thiếu niên mắt nhỏ lại rụt cổ vào, giọng nói lí nhí đến khó thể nghe được: "Ta chỉ biết có mỗi tên bài này thôi..."
"Đổi bài khác!" Giọng của nam tử râu rậm lại cao hơn vài phần.
"Đổi! Đổi ngay!" Thiếu niên quáng quàng đáp lời, lại vò đầu nghĩ ngợi thêm nửa ngày, rốt cuộc bỏ ra một câu: "Cứ tùy ý xướng đại một khúc đi."
Lúc này, hai cha con hát rong mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, tùy hứng xướng lên một điệu hát dân gian, nghe vào tai cũng thật thú vị.
Xướng xong một khúc, hai cha con hát rong mới quay qua ba người làm lễ, nói: "Ba văn tiền, đa tạ ba vị đại gia."
Nói xong một hồi, nhưng cả ba người trên bàn vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, không một ai có ý định bỏ tiền ra.
Thiếu niên mắt nhỏ liếc qua nam tử nốt ruồi đen một cái: "Ngũ gia, người ta đang chờ ngài trả tiền kìa."
Nam tử nốt ruồi đen uốn éo đầu thản nhiên đáp: "Khúc tử này là do Kim huynh chọn, có can hệ gì tới cái người 'tướng mạo quái dị' như ta đâu?"
Da mặt của thiếu niên giật giật, lại xoay đầu nhìn qua nam tử râu rậm, vẻ mặt chờ đợi.
Chỉ thấy nam tử râu rậm kia vẫn ngồi im bất động như chuông đồng, không chút xê dịch.
"Đại, đại gia..." Trong giọng của cô nương hát rong đã bắt đầu mang theo nức nở.
"Hự!" Thiếu niên mắt nhỏ nhăn mày, dáng vẻ không tình nguyện nâng tay lấy một văn tiền từ trong lòng ra, lại lần mò trong thắt lưng rút ra thêm một văn tiền, cuối cùng mò mẫm dưới băng bó chân lôi ra một văn nữa, xếp từng cái lên trên bàn thật cẩn thận.
"Tạ ơn đại gia, tạ ơn đại gia!" Hai cha con vội vàng hành lễ đáp tạ, đưa tay nhận lấy tiền rồi quay người đi khỏi bàn.
"Ba văn tiền ơi..." Ngay khi hai cha con hát rong vừa đi khỏi, thiếu niên mắt nhỏ, cũng chính là Kim Kiền lập tức nằm úp sấp xuống bàn tiến hành mặc niệm cho ba văn tiền dự trù vừa theo người ta đi mất, vẻ mặt mất mát.
Triển Chiêu nhìn thoáng qua sắc mặt Kim Kiền, thở dài một hơi nói: "Trở về Triển mỗ sẽ nói với Công Tôn tiên sinh, ba văn tiền này đều báo công trướng."
"Đa tạ Triển...Công tử!" Kim Kiền lập tức tỉnh táo tinh thần.
Bạch Ngọc Đường đảo vòng đôi mắt hoa đào sang hai người bên cạnh, ngạc nhiên nói: "Chẳng qua chỉ có ba văn tiền, nhị vị không cần phải như thế chứ!"
Triển Chiêu nhướng mày: "Bạch huynh nói vậy sai rồi..."
"Tiền cho vào trong túi, văn văn đều vất vả!" Kim Kiền vụt thẳng người dậy, nói xen vào một câu.
Bạch Ngọc Đường hết sức kinh ngạc: "Tiểu Kim Tử thật có tài văn chương!"
"Ngũ gia quá khen!" Kim Kiền ôm quyền.
Triển Chiêu khẽ lắc đầu, ánh mắt lại dời về phía y quán Lã Thị ở con phố đối diện, sắc mặt hơi trầm xuống.
Bạch Ngọc Đường lia mắt qua Triển Chiêu, nói: "Tiểu Miêu, ngươi nghĩ sao về việc dược liệu của y quán Lã Thị hai ngày liên tiếp đều bị mất trộm?"
"Hai ngày tiên tục đều bị mất trộm, ngày thứ ba này sợ là cũng khó tránh khỏi."
"Ý của Tiểu Miêu ngươi là sau khi đêm xuống lén lút lẻn vào y quán Lã Thị ôm cây đợi thỏ, chờ tên trộm thuốc kia xuất hiện sao?"
"Bạch huynh đã sớm nghĩ ra rồi, thì hà tất phải hỏi nhiều như vậy?"
"Ngũ gia ta chỉ hiếu kỳ đường đường là hộ vệ Khai Phong phủ mà cũng phải làm cái việc trộm gà bắt chó ở hiệu buôn thôi."
"Đến cẩm mao thử đỉnh đỉnh đại danh mà cũng có thể làm quân tử leo xà nhà (*), thì Triển mỗ đây có gì không thể?"
(*) Vào thời nhà Hán, ban đêm trong nhà Trần Thực có một tên trộm nấp trên xà nhà, nên Trần Thực đã gọi hắn là quân tử leo xà nhà, cũng để ám chỉ bọn đầu trộm đuôi cướp.
Kim Kiền thở dài một hơi, tiếp tục gục đầu húp cháo:
Haizz, lại bắt đầu nữa, cái tiết mục đấu võ mồm suốt đường đi này còn chưa chịu hạ màn, thực là hãm hại thần kinh thính giác của ta, ngươi nói xem tuổi tác của một con mèo với một con chuột này cộng lại cũng gần hơn nửa thế kỷ rồi chứ ít gì, vậy mà tại sao còn giống như mấy anh bạn nhỏ nói nhao nhao suốt ngày không để cho người ta yên vậy hả?
"Mười tám điệu sờ, hôm nay ngoại trừ mười tám điệu sờ ra các khúc tử khác đại gia ta đều không muốn nghe!"
Đột nhiên, một tiếng quát oang oang cả tửu quán.
"Phụt..." Đống cháo mà Kim Kiền vừa mới cho vào miệng thẳng tắp văng ngược trở ra.
Bạch Ngọc Đường hất mày: "Xem ra cũng có người có cùng sở thích với Tiểu Kim Tử nhỉ!"
Chỉ thấy ở sườn Nam tửu quán, trên một chiếc bàn vuông đặt bên cạnh cửa sổ có một đám người đang ngồi, mấy người này đều ăn mặc theo kiểu gia đinh, ở ghế trên là một nam tử mặc trên người bào gấm đỏ thẫm, đai lưng cũng một màu đỏ sậm vòng qua cái bụng phình, trên eo treo một xâu ngọc bội phỉ thúy, ngũ quan cũng tạm tính là cân đối, tóc tai bóng loáng phát sáng, đầu túm lên một búi tóc to, phía trên cột lại bằng dây cột tóc xanh biếc, một tay bưng chén rượu, một tay phe phẩy quạt xếp, mắt nhìn về phía hai cha con bán nghệ kia lớn tiếng la lối: "Hôm nay đại gia ta chỉ muốn nghe mười tám điệu sờ, xướng mau lên!"
"Đại, đại gia, khuê nữ nhà ta còn nhỏ dại, loại khúc tử này..." Lão hán hát rong cúi đầu năn nỉ.
"Không xướng, không xướng thì..." Tên nam tử kia hí mắt cười, đột nhiên duỗi tay ra kéo tiểu cô nương hát rong vào trong lòng, cười cợt nói: "Thì phải tiếp Lã đại thiếu ta đây uống rượu!"
Bọn gia đinh xung quanh cười toáng lên hùa vào: "Đúng đúng đúng, mau tiếp các thiếu gia ta uống rượu!"
Chợt nghe có ai đó trong tửu quán nhỏ giọng hỏi: "Tên đó là ai vậy?"
"Ngươi không biết sao? Người đó chính là đại thiếu gia của y quán Lã Thị phía đối diện, tiếng tăm không ít đâu."
"Chính là cái tên ác bá gọi Lã đại thiếu đó hả..."
"Đúng đúng đúng, chính là hắn!"
"Ôi trời, bây giờ thì gay rồi."
"Đại gia, đại gia!" Lão hán hát rong vội vội vàng vàng xông lên phía trước, sụp đầu chắp tay không ngừng với Lã đại thiếu: "Xin ngài thương xót, khuê nữ của ta tuổi vẫn còn nhỏ, không thể..."
Lã đại thiếu vẻ mặt chán ghét liếc lão hán một cái rít lên: "Cút!"
"Đại gia, đại gia, ta van xin ngài!" Lão hán cũng nóng nảy trong lòng, lập tức xông lên cố tách hai tay Lã đại thiếu ra khỏi khuê nữ nhà mình, nhưng còn chưa chạm được đến góc áo của Lã đại thiếu, đã bị đám gia đinh bên cạnh đạp cho một cước té nhào ra đất.
"Đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cô nương nhà ngươi cũng chỉ có chút nhan sắc tầm thường, có thể được thiếu gia nhà ta coi trọng đã là phước mấy đời, vậy mà còn không biết điều." Một tên gia đinh nhổ phẹt một bãi nước bọt vào người lão hán trên mặt đất.
Mọi người thấy việc xảy ra trước mắt mà sục sôi lửa hận trong lòng, hai hán tử làm nông ở bàn bên cạnh xắn tay áo định đứng lên can thiệp, lại bị một người ngồi kế bên ngăn lại:
"Đừng làm chuyện dại dột, Lã đại thiếu này là chủ nhân của một nhà rất có máu mặt, nếu bây giờ ngươi đắc tội với hắn, về sau không tránh được phiền phức đâu."