Liên hoàn mỹ nhân kế bước đầu xuất trận,
Quần Phương lâu giáo úy dương oai.
* * *
Sớm mai chim hót rộn phố thành, nắng nhạt trời quang khí trong xanh.
Thời gian sáng sớm, trong Quần Phương lâu ở phía Tây Nam Thanh Tập trấn vô cùng yên ắng.
Tú bà và các cô nương bận bịu cả buổi tối, lúc này sau khi tiễn bước khách nhân, liền quay về phòng ngủ bù, chỉ chừa lại một tên quy nô ở lại đại sảnh quét tước bãi chiến trường đêm qua.
Đột nhiên, bên ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa dồn dập, quy nô ngáp một cái, tức giận quát lên: "Gõ cái gì mà gõ, đóng cửa rồi, buổi tối lại đến đi!"
Nhưng tiếng đập cửa còn không chịu dứt, ngược lại càng dồn dập hơn mấy lần.
"Con bà nó, là tên không có mắt nào nóng vội như vậy, mới rạng sáng đã đến chơi kỹ viện..."Quy nô vừa ngáp dài, vừa lầu bầu lải nhải đi tới cửa, mở cửa ra nói: "Tới đây, tới đây, khỏi cần gõ nữa, đòi mạng ta, rõ thật là!"
Ván cửa chậm rãi mở ra, chỉ thấy ở ngoài cửa có hai người đang đứng, đều phục trang như kẻ sai vặt, một người bên trái, dáng người gầy gò, mắt nhỏ mày rậm, bộ dáng cực kỳ không đáng để vào mắt, mà người bên phải kia, tuy rằng nhìn qua chỉ mới mười một mười hai tuổi, đỉnh đầu chỉ đứng tới lỗ tai của gã sai vặt bên cạnh, nhưng dáng vẻ còn đoạt mắt nhìn hơn cả gã sai vặt kia, một đôi mắt to sáng ngời trong suốt, cứ như quả nho tươi ngon mọng nước, làn da như thể bôi quét phấn hương, vừa trắng vừa mịn, tuy biểu cảm trên mặt có hơi khó ngửi, nhưng với dáng vẻ nhỏ nhắn này, muốn so với Xuân Đào tỷ tiền thưởng nhiều nhất Quần Phương lâu, thì cũng không phải điều gì khó khăn.
"Nhị vị là..." Quy nô do dự hỏi.
"Vị tiểu ca này, chỗ này là Quần Phương lâu đúng không?" Gã sai vặt mắt nhỏ tươi cười hỏi.
"Không phải trên cửa viết rất rõ sao?" Quy nô mất hứng đáp.
Gã sai vặt mắt nhỏ kia lại cười nói: "Quả nhiên là Quần Phương lâu, kỹ viện lớn nhất Thanh Tập trấn, lợi nhuận cao nhất, cô nương xinh đẹp nhất, ngay cả tiểu ca trông cửa cũng có khí thế như vậy, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy mà!"
Gã sai vặt mắt to bên cạnh liếc gã sai vặt mắt nhỏ, trong mũi hừ lạnh một tiếng.
Quy nô kia vừa nghe thấy thế, tức thì vui vẻ ra mặt, cảm tình đối với tên mắt nhỏ dung mạo xấu xí này tăng lên không ít: "Ôi, vị gia đây thực có con mắt tinh tường, quá khen, quá khen! Không biết sáng sớm vị gia đây đến Quần Phương lâu là muốn..."
"Ầy, xem vị tiểu ca này hỏi kìa, đến Quần Phương lâu tự nhiên là tìm cô nương để vui vẻ rồi!" Gã sai vặt mắt nhỏ híp mắt cười.
"Tìm cô nương vui vẻ?" Quy nô trợn to hai mắt, quan sát hai người, nghi hoặc nói: "Nhìn tuổi của nhị vị, với cách ăn mặc..."
"Tất nhiên không phải hai ta, mà là công tử nhà ta!" Gã sai vặt mắt nhỏ nói.
"Công tử?" Quy nô thò đầu ra xem xét chung quanh: "Không biết công tử nhà ngươi là..."
"Công tử nhà ta không phải ở phía sau ta sao..." Gã sai vặt mắt nhỏ quay đầu nhìn, chỉ thấy phía sau không một bóng người, mắt nhỏ hơi nhíu lại, đột nhiên hai tay chống nạnh, lớn tiếng kêu: "Đến Quần Phương lâu rồi, công tử, chớ để lỡ đại sự —–"
Một tiếng quát này, lập tức khiến cho tên quy nô kia hoảng sợ, nghĩ thầm trong lòng: không thể tin được gã sai vặt này thoạt nhìn gầy bẹp, mà giọng lại to như vậy, một tiếng quát này, phỏng chừng mọi người ở ba con phố lân cận cũng có thể nghe được.
Tiếng quát còn chưa dứt, tên quy nô liền thấy mắt hoa lên, thoáng cái trước mặt đã xuất hiện thêm một bóng người.
"Ta ở đây được chưa."
Giọng nói của người mới tới như hương mỹ tửu đệ nhất của Quần Phương viện, vương vương say lòng người.
Quy nô vừa nhìn rõ lại, tức thì trợn mắt há hốc mồm.
Vị công tử trước mắt này, toàn thân là áo bào tơ lụa trắng thuần như tuyết, không vương hạt bụi, chân giẫm giầy đế bạc, như thể bước trên mây nguyệt, tóc đen như mực, đai trắng như trăng, đôi mắt hoa đào, lúc mắt đưa mày giương, ý xuân dào dạt, phong tình không kể sao cho hết, hệt như tiên tử bước ra từ trong tranh.
Quy nô bị công tử tuấn tú trước mắt mê hoặc tâm thần, không phát hiện ra cái gã sai vặt mắt to kia cũng có cùng một vẻ mặt chấn kinh.
Gã sai vặt mắt nhỏ vừa thấy bộ dáng hai người này, ý cười trên mặt càng rõ hơn, lại quay qua nói với quy nô: "Vị tiểu ca này, công tử nhà ta đến đây để bàn chuyện mua bán lớn, làm phiền vị tiểu ca đây mời ma ma Quần Phương lâu ra đón khách."
Lúc này quy nô kia mới hồi phục lại tinh thần, cúi đầu khom lưng nói: "Vâng vâng vâng, tiểu nhân đi ngay, đi ngay!"
Nói xong, liền nhanh như chớp chạy trở vào.
Công tử áo trắng quan sát khắp nơi một lượt, không khỏi có phần cười khổ, hướng tới gã sai vặt mắt nhỏ nói: "Tiểu Kim Tử, ngươi bắt Bạch mỗ sửa soạn chỉnh tề một phen, mặc cho ngươi sai phái, chẳng lẽ là muốn dẫn Bạch mỗ đến dạo chơi kỹ viện à?"
Kim Kiền lúc này đang cải trang thành gã sai vặt ôm quyền nói: "Ngũ gia sáng suốt."
Ý cười khổ trên mặt Bạch Ngọc Đường càng rõ thêm: "Xin hỏi Kim giáo úy, dạo chơi kỹ viện này có liên quan tới 'Mỹ nhân kế' mà Kim giáo úy nói ư?"
"Tất nhiên liên quan." Kim Kiền ra sức gật đầu.
Con ngươi Bạch Ngọc Đường vừa chuyển, ngẫm nghĩ một chút, gật gật đầu: "Cũng đúng, ở nơi hoang vu hẻo lánh này, nếu muốn tìm vài mỹ nhân hỗ trợ, e rằng cũng chỉ có thể đến nơi yên hoa này."
"Ngũ gia hiểu được là tốt rồi, hiểu được là tốt rồi." Kim Kiền tiếp tục gật đầu: "Mỹ nhân kế này thành bại ra sao, đều trông cậy cả vào bản lĩnh của Ngũ gia!"
"Bản lĩnh của ta?" Trong đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường chợt lóe lên tia chớp, thẳng tắp nhìn chòng chọc Kim Kiền, trầm giọng nói: "Tiểu Kim Tử, ngươi sẽ không nghĩ ra cái cách bậy bạ gì để hãm hại Ngũ gia chứ?"
"Ngũ gia thật biết đùa!" Kim Kiền vội vàng xua tay nói: "Cho dù ta có mượn mười tám cái lá gan cũng không dám! Chút nữa, Ngũ gia ngài không cần quan tâm gì cả, chỉ cần ngồi đó uống trà, nhìn ngắm mỹ nữ là được rồi."
"Thật là chỉ đơn giản như thế?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
"Thật, thật!" Kim Kiền ra sức gật đầu khẳng định: "Nếu thỉnh thoảng Ngũ gia ngài có thể phụ họa thêm hai ba câu thì còn tốt hơn."
Bạch Ngọc Đường ổn định nhìn Kim Kiền, thật lâu sau, mới nửa tin nửa ngờ gật đầu.
"Đa tạ Ngũ gia!" Kim Kiền ôm quyền nói.
Lúc này Bạch Ngọc Đường mới dời ánh mắt khỏi Kim Kiền, lại trừng mắt nhìn gã sai vặt mắt to bên cạnh còn đang trong trạng thái khiếp sợ, giơ tay gõ vào cái đầu run run của hắn một cái thật mạnh nói: "Tiểu Dật, phát ngốc cái gì?"
Tiểu Dật bị bộp mạnh vào đầu một cái mới thoát khỏi khiếp sợ, đầu hướng tới Kim Kiền, lên tiếng xác nhận lại sự thật: "Chẳng lẽ hắn...hắn, hắn chính là cái tên trên mặt có nốt ruồi đen..."
"Ôi chao?" Kim Kiền cải trang thành gã sai vặt chợt có vẻ mặt ù ù cạc cạc, chớp chớp mắt nhỏ, lúc này mới nhớ ra đây chính là lần đầu tiên Tiểu Dật nhìn thấy tướng mạo vốn có của Bạch Ngọc Đường, nghĩ thầm trong lòng: chậc chậc, vốn đang là tạo hình tú bà nốt ruồi đen, nhoáng lên một cái liền biến thành dáng điệu hằng nga giáng thế, loại đả kích tâm lý này có lẽ hơi vượt mức quy định, chậc, đáng lẽ ra không nên để cho tiểu chính thái này tạo thành gánh nặng tâm lý gì đó mới tốt.
"Tên trên mặt có nốt ruồi đen cái gì?" Bạch Ngọc Đường lại vỗ lên trán Tiểu Dật một cái bốp: "Gọi ta là Ngũ gia!"
Tiểu Dật ôm đầu, căm giận xoay đi, thấp giọng nói: "Một đại nam nhân mà còn xinh đẹp hơn cô nương nhà người ta, cũng không sợ mất mặt, lại còn đi rêu rao khắp nơi..."
"Ngươi – nói – cái – gì –hả?" Bạch Ngọc Đường giơ hai tay lên nhéo má Tiểu Dật, dùng sức kéo sang hai bên nói: "Có gan thì lặp lại lần nữa!"
Tiểu Dật ngó khuôn mặt tuấn tú giống như la sát trước mắt, lời đến bên miệng rốt cuộc lại nuốt trở vào.
Đúng lúc này, một tiếng hô to truyền ra từ bên trong Quần Phương lâu.
"Ôi, các vị khách quý đây sao? Coi đi tiểu tử thối này rõ là không biết cách tiếp đãi khách mà, lại có thể bỏ mặc ba vị khách quý ở ngoài cửa thế này, mau mau, mời vào bên trong, mời vào bên trong!"
Theo giọng nói truyền ra, chỉ thấy một người đàn bà tròn vo lòe loẹt lao thẳng tới, trong tay phe phẩy một cái khăn đỏ tươi, trái phất phải vẫy, mùi hương đổ ngập bốn phía, xộc thẳng vào óc.
"Ôi ôi ôi, ba vị gia, mời vào..." Tú bà đang bổ nhào vào ba người trước mặt vừa trông thấy tướng mạo của Bạch Ngọc Đường, nửa câu sau nhất thời mắc kẹt, khăn tay cũng rớt, người cũng đờ ra, chỉ không ngừng trợn mắt nhìn chòng chọc Bạch Ngọc Đường.
Lúc tú bà này sửng sốt chết lặng, ba người mới có thể nhìn rõ ràng bộ dáng của bà ta.
Chỉ thấy tú bà này, đầu đội hoa hồng đỏ tươi, mặt bôi ba lớp phấn trắng, trên mặt ịn hai cục tròn tròn đỏ choét mỗi bên một cái, toàn thân lòe loẹt diêm dúa, thật là vui mắt, mà vui mắt nhất chính là ở phía trên môi, cạnh mũi tú bà còn đậu một cái nốt ruồi đen nhẻm, trên nốt ruồi vừa khéo dựng thẳng một sợi lông dài, từ vị trí, hình dạng, màu sắc, kích cỡ, độ quyến rũ, đến cả độ lắc lư phong tình của sợi lông dài kia theo hô hấp của tú bà, cũng đều giống như đúc với cái thứ dán trên mặt của Bạch Ngọc Đường lúc trước, không chút kém cỏi.
Bạch Ngọc Đường cứng ngắc toàn thân, da mặt co rút không ngừng.
Hai mắt Tú bà loang loáng, hai vệt đỏ ửng phá vỡ lớp phấn dầy nổi lên hai gò má.
Một người là công tử tuấn tú, một người là tú bà kỷ viện, đứng yên bất động ở trước của lớn của Quần Phương viện, bốn mắt nhìn nhau, mặt mày đưa tình.
"Phụt!" Kim Kiền phun ra cười được nửa tiếng, vội vàng che miệng lại, cả người run run không ngớt.
"Phụt —- ha ha..." Tiểu Dật vừa cười được hai tiếng, lại bị Bạch Ngọc Đường dùng ánh mắt giết người trừng ngược trở lại.
Nhưng hai âm thanh kỳ lạ này, thật ra lại đánh vỡ cục diện bế tắc.
"Ôi, xem vị công tử thanh tú này, cả điệu bộ cử chỉ cũng hơn người!" Tuy khăn trên tay tú bà đã rớt, nhưng một đôi tay so ra còn uốn éo hơn cả cái khăn kia, quấn quấn lượn lượn định thò tới sờ soạng trên người Bạch Ngọc Đường.
Đáng tiếc, đầu ngón tay còn chưa chạm tới mép áo Bạc Ngọc Đường, đã thấy thân hình trước mắt chớp lên, bấy giờ Bạch Ngọc Đường đã lắc mình vào trong Quần Phương lâu, phía sau hình như còn tung lên một trận khói bụi.
Tú bà nhất thời chết đứng ở cửa.
Kim Kiền nhịn cười, nhịn đến mức cơ thể co rút, vội vàng đuổi bước lên xoa dịu: "Vị ma ma này, công tử nhà ta đến đây để bàn việc mua bán lớn, còn thỉnh ma ma đi mời chư vị cô nương xuống dưới lầu tiếp khách."
"Hả! Phải phải phải!" Tú bà vội vã gật đầu, gập ngươi nhặt chiếc khăn rơi trên đất lên, vừa chạy vào trong đại sảnh, vừa vẫy khăn kịch liệt, hô to: "Các cô nương, khách quý đến, tất cả đi ra tiếp khách mau!"
Tiếng hô cao quãng tám nhất thời vang vọng mọi ngóc ngách trong Quần Phương lâu.
Một lát sau, chợt nghe trên lầu dưới lầu, trong viện ngoài viện, giọng nũng nịu oán giận vang lên liên tiếp.
"Hôm nay làm sao vậy? Thế nào mà mới sớm tinh mơ đã có người đến rồi?"
"Khó khăn lắm mới ngủ được một chút, lại kêu dựng người ta dậy, còn muốn để người ta sống không hả!"
"Đây là tên quỷ nào chứ? Còn nóng vội như vậy."
Không bao lâu, đã thấy hơn mười nữ tử tuổi thanh xuân đi ra từ trong viện, ai cũng mặc áo yếm hở hang che nửa bộ ngực mềm, búi tóc rối loạn, hai mắt ửng đỏ, vẻ mặt không tình nguyện.
Bạch Ngọc Đường, Kim Kiền nhìn tới từ xa xa, nhất thời sững sờ.
Đây, đây là tiêu chuẩn cô nương của thanh lâu bậc nhất Thanh Tập trấn sao? Nhiều lắm cũng chỉ được tính là ngũ quan cân đối mà thôi.
Kỳ thật các cô nương của Quần Phương viện này cũng được cho là có vài phần tư sắc, chí ít cũng không có mắt lệch miệng méo, mũi tẹt răng đen, nhưng lúc này dưới hào quang của nhân vật phong tư như Bạch Ngọc Đường lấn át, khiến cho những cô nương kia dường như biến thành những bà cô nông thôn tầm thường dung tục.
Tiểu Dật lia mắt từ nhóm các cô nương tới Bạch Ngọc Đường, cười nhạo nói: "Người mua vui so với kẻ bị mua vui còn xinh đẹp hơn, thói đời rõ thật là..."
Sắc mặt Bạch Ngọc Đường cứng đờ, trừng mắt liếc Tiểu Dật một cái, lại dùng khóe mắt lườm qua Kim Kiền, nghĩ thầm: tư sắc cỡ này cũng có thể dùng "Mỹ nhân kế" sao?
Kim Kiền xoa cằm nhìn quét một vòng, lẩm bẩm: "Quả nhiên là thanh lâu kỹ viện ở chỗ hẻo lảnh, mức độ này thật sự cũng có thể tạm chấp nhận, bất quá quan trọng là ở số lượng đông đảo, một tốp lớn cô nương như vậy mà hợp lực, coi như là đủ sức..."
Da mặt Bạch Ngọc Đường run lên, đang muốn nói gì đó, lại bị tiếng kêu gọi của tú bà cắt ngang:
"Làm sao mà đều ỉu xìu hết vậy hả? Còn không mau chạy nhanh xuống chiêu đãi khách quý?"
"Hứ, sớm như vậy có thể có khách quý gì chứ? Còn không phải là đến quậy phá đi." Một cô nương vận y phục màu hồng vừa dùng quạt tròn che miệng ngáp, vừa tức giận nói.
"Xuân Đào xinh đẹp của ta, ngươi mở to hai mắt ra mà xem cho rõ, nếu vị này không được tính là khách quý, thì Quần Phương viện chúng ta sẽ không còn khách quý nữa đâu." Tú bà chỉ vào Bạch Ngọc Đường đang ngồi phẩm trà ở giữa sảnh chính.
"Hứ — khách quý nào có thể..."
Tất cả tiếng phàn nàn của các cô nương đều ngưng bặt, sau khi quét mắt nhìn tới cái người áo trắng kia.
Chỉ thấy người nọ trong sảnh, bạch sam trắng hơn tuyết, khuôn mặt như tranh, ngọc thần quỳnh thụ (*), quả thật là tiên nhân giáng trần.
(*) Chỉ những người có dung mạo xuất trần.
"Công tử!!"
Đột nhiên, hàng loạt giọng yêu kiều nhất tề vang lên, trong chớp mắt, chúng cô nương cứ như một trận bão cuốn về phía Bạch Ngọc Đường, tốc độ cực nhanh, hành động cực mau, thân thể cực mạnh mẽ, như thể hổ dữ xuống núi, thuồng luồng ra khơi, chen chúc hất bay cả tú bà và quy nô đang đứng ở trước mặt Bạch Ngọc Đường.
Dù Bạch Ngọc Đường được xung là phong lưu thiên hạ một mình ta, cảnh xuân tươi đẹp gặp qua không phải ít, nhưng lúc này vừa thấy đại quân son phấn quần áo không ngay ngắn, hai mắt hừng hực đỏ rực, giương nanh múa vuốt ra sức bổ nhào về phía mình, cũng không thoát khỏi khủng hoảng tâm thần, trong khoảnh khắc bằng vận tốc của ánh sáng, đưa tay chộp tới, lôi Kim Kiền từ phía sau ra trước mặt làm lá chắn, mới coi như miễn được vận rủi bị đông đảo nữ tử thanh lâu ép cho ụp mặt xuống đất.
Đáng thương cho Kim Kiền, còn chưa kịp nhận ra đây là chuyện gì, đã bị một đám cô nương dồn đống vào trung tâm, trước mắt xanh xanh đỏ đỏ, mùi son phấn nghẹt đầy trong mũi, suýt nữa bị chèn tới tắt thở.
"Khụ khụ khụ, chư, chư vị cô nương, chớ kích động, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ!" Cố sức rút đầu ra khỏi đại quân son phấn, Kim Kiền một mặt hớp lấy không khí, một mặt duy trì trật tự.
Hự, mấy cô nương làng chơi này tuy rằng tướng mạo không tính là đứng đầu, nhưng tính cách không cần kiềm chế này thật đúng là...Có quyết đoán...
Nhưng hơn mười vị cô nương này làm sao nghe được vào tai, vẫn liên tục bổ nhào về phía trước, trong miệng còn duyên dáng gọi to:
"Công tử, ta chờ chàng đã lâu!"
"Công tử, là lần đầu tiên đến đây sao, để cho ta hầu hạ chàng là tốt nhất."
"Công tử..."
"Công tử, người ta..."
Lại một trận sóng son phấn tấn công ào ạt, Kim Kiền chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngộp thở đến muốn té xỉu, ngay tại lúc Kim Kiền sắp sửa mất đi ý thức, chợt nghe thấy tú bà gấp giọng hô:
"Được rồi, đều lui ra đi, tranh đến tranh đi còn ra bộ dáng gì nữa!"
Đại quân cô nương đang chôn lấp Kim Kiền rốt cuộc cũng chấm dứt công kích, lui xuống.
"Khụ khụ..." Kim Kiền ho khan cả buổi, hai mắt dần dần khôi phục trong sáng.
"Khiến cho vị công tử đây chê cười." Tú bà phất khăn quét lên mặt Kim Kiền, lại làm cho Kim Kiền phụt ra thêm mấy cái hắt xì hơi: "Thanh Tập trấn chúng ta là địa phương nhỏ, chưa thấy qua cảnh đời, nay nhìn thấy công tử giống như thiên nhân thế này, khó tránh khỏi...Ha ha, công tử độ lượng, bao dung, bao dung."
"Không sao." Bạch Ngọc Đường khoát tay chặn lại, một tay bật mở quạt xếp, quạt bay mồ hôi lạnh ở thái dương, một tay nâng chung trà lên nhấp một ngụm dằn xuống kinh hãi.
Chỉ một động tác nhỏ, lại khiến cho bên trong Quần Phương lâu rộ lên một trận gọi to duyên dáng.
"Công tử quả nhiên đại nhân đại lượng." Tú bà vui vẻ ra mặt nói: "Không biết vị công tử đây xưng hô thế nào, hôm nay đến Quần Hương lâu là —–"
Bạch Ngọc Đường ngừng quạt, mắt hoa đào dời về phía Kim Kiền.
"Khụ khụ, hắt xì!" Kim Kiền quệt mũi, thông thông cổ họng nói: "Danh hào của công tử nhà ta không tiện nói rõ, hôm nay đến đây là muốn làm một cuộc mua bán lớn với Quần Phương lâu."
"Mua bán lớn?" Đôi con ngươi của tú bà sáng lên.
"Công tử nhà ta muốn bao hết Quần Phương lâu đêm nay để mở tiệc chiêu đãi vài bằng hữu."
"Bao, bao hết?"
Kim Kiền gật đầu.
Đôi mắt tú bà càng sáng rực, ánh mắt nhìn Bạch Ngọc Đường thật giống như nhìn thấy nén bạc, trong miệng lại nói: "Ấy, việc này thật không dễ dàng đâu, Quần Phương lâu ta nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng dù sao cũng được coi là thanh lâu lớn nhất nhì Thanh Tập trấn, khách quen đêm nay đều..."
"Bạc thì không cần lo lắng." Kim Kiền khẽ nhấc đầu, lấy trong lòng ra một tấm ngân phiếu đập xuống bàn, khí thế ngàn vạn lần nói: "Đây là một trăm lượng tiền đặt cọc, bà cứ nhận trước đi!"
Một trăm lượng ngân phiếu này đập xuống bàn cũng không quá mạnh, nhưng lại khiến hai người phía sau sợ tới choáng váng.
Tiểu Dật thất thanh kinh hô, một miệng nước trà của Bạch Ngọc Đường suýt nữa phun thẳng ra.
"Nè! Ngươi!" Tiểu Dật một phen túm lấy Kim Kiền, trợn mắt nhìn.
"Khụ khụ, Tiểu Kim Tử..." Bạch Ngọc Đường mở quạt xếp ra, cản lại tầm mắt của mọi người Quần Phương viện, hạ giọng nói với Kim Kiền: "Một trăm lượng này là toàn bộ tài sản của chúng ta, nay ngươi lại dùng hết ở kỹ viện, làm sao còn bạc để mua thuốc chứ?"
Kim Kiền cúi đầu, cũng hạ giọng nói với hai người: "Cái này gọi là không nỡ bỏ đứa nhỏ không thể tìm được sói (*), chi tiêu cơ bản, tuyệt đối không thể ít!"
(*) Câu này có nghĩa là muốn đạt được mục đích phải bỏ ra thứ có giá trị tương ứng. Nguyên văn của câu này là "xá bất đắc hài tử sáo bất hoa lang". Từ "Hài tử" ở đây lúc đầu vốn chỉ chiếc hài, nhưng vì chữ "Hài tử" – chiếc hài trong tiếng Trung đồng âm với "Hài tử" – đứa nhỏ, nên trong quá trình truyền miệng câu này đã biến thành "Không nỡ bỏ đứa nhỏ không thể tìm được sói"..
"Nhưng mà..." Bạch Ngọc Đường cắn răng.
"An tâm đi, ta đóng dấu cam đoan, tuyệt đối không có chuyện gì!" Kim Kiền vỗ ngực một cái trấn an, song lại quay đầu nói với tú bà: "Thế nào, tiền đặt cọc này bà hài lòng chứ?"
"Hài lòng, hài lòng!" Tú bà cầm ngân phiếu lên, hí hửng cất vào trong áo: "Nhìn khí phái của ngài, đêm nay chắc chắn sẽ chuẩn bị long trọng, tuyệt đối làm cho ngài vừa lòng."
Kim Kiền gật gật đầu: "Nếu là đêm nay thì rất tốt, công tử nhà ta nhất định sẽ không bạc đãi trên dưới Quần Phương viện, còn có trọng thưởng!" Dừng một chút, sắc mặt trầm xuống, lại nói: "Nhưng nếu hầu hạ không tốt, thì thì..."
Tú bà vừa nghe tới đó, nhất thời nóng nảy, mở miệng chặn lại: "Xem vị tiểu ca này làm sao nói được lời ấy, nếu Quần Phương lâu Thanh Tập trấn chiếm ngôi đệ nhị, thì không ai dám xưng đệ nhất đâu, trên dưới Quần Phương lâu chúng ta nhất định sẽ hầu hạ công tử và bằng hữu công tử thỏa thỏa đáng đáng."
"Công tử nhà ta cũng là vì ngưỡng mộ danh tiếng của Quần Phương lâu nên mới đến, nay vừa tạng mặt, cô nương của Quần Phương lâu thật là quốc sắc thiên hương, chỉ có điều..." Kim Kiền nhíu mày.
"Chỉ có điều gì?" Tú bà và các cô nương đều mười phần khẩn trương nhìn chằm chằm Kim Kiền.
"Chỉ có điều, mùi son phấn trên người chư vị cô nương..." Kim Kiền miết mắt qua Bạch Ngọc Đường: "Công tử nhà ta từ nhỏ đã có tật xấu, không thể ngửi được mùi son phấn, vừa ngửi thấy liền ho khan không ngừng."
"Ôi chao?" Trên dưới Quần Phương lâu đều ngạc nhiên vạn phần: "Có loại bệnh này ư?"
"Hả?" Bạch Ngọc Đường trừng thẳng đôi mắt hoa đào về phía Kim Kiền, nghĩ thầm: Ngũ gia ta bị loại bệnh này khi nào?
"Hứ!" Giọng Tiểu Dật giễu cợt: "Ngay cả tật xấu cũng giống nữ nhi."
Kim Kiền sáp lại bên cạnh Bạch Ngọc Đường, vẻ mặt lo lắng nói: "Công tử, ngài cũng đừng nhịn nữa, muốn ho thì ho đi, tránh bị nghẹn làm hại thân mình."
Nói xong, mắt nhỏ nhíu lại, bắn thẳng đến Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường chớp mắt mấy cái, không chút động đậy.
Kim Kiền trừng mắt nhỏ, ánh mắt sắc bén: Ngũ gia, nếu làm lỡ đại sự, ngươi có gánh nổi không!
Mày kiếm nhướng lên, lúc này Bạch Ngọc Đường mới không tình không nguyện nâng cây quạt lên che ở bên miệng, không đau không ốm ho khan hai tiếng.
Kim Kiền quay đầu lại nói với mọi người Quần Phương lâu: "Công tử nhà ta lúc ho là vô cùng kịch liệt, thông thường là mặt mày sung huyết (nhấn giọng), ruột gan đảo lộn (nhấn giọng), vô vàng khổ sở."
Nói xong, lại quay đầu trừng mắt với Bạch Ngọc Đường.
Góc mày của Bạch Ngọc Đường khẽ giật, đành phải ngầm vận công bế khí, ép máu huyết dồn lên mặt, dùng sức ho lên.
Trong lúc nhất thời, chỉ có tiếng ho khan tê tâm liệt phế của Bạch Ngọc Đường vang thấu cả Quần Phương lâu.
Sau một lúc lâu, tiếng ho khan dần dần yếu xuống, chỉ thấy tuấn nhan của Bạch Ngọc Đường ửng đỏ, trong đôi mắt hoa đào tô điểm ánh nước mông lung mờ ảo, đôi môi cánh hoa khép hờ, hơi thở gấp gáp hỗn độn, mọi người chợt nhận thấy trong bụng kêu "Ực" một tiếng, đều không tự giác nuốt nuốt nước miếng.
"Vị, vị công tử này, không có việc gì chứ?"
"Công tử..."
"Công tử..."
Các cô nương Quần Phương lâu vừa thấy bộ dáng của công tử trước mắt như thế, ai nấy đều nhíu mày ôm ngực, đau lòng khôn xiết, hận chính mình không thể thay công tử áo trắng kia chịu đựng nỗi thống khổ này, hơn mười cặp mắt rưng rưng, thầm kín đưa tình nhìn Bạch Ngọc Đường, nhìn đến mức Bạch Ngọc Đường cụp đầu co ngực, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, trong lòng thầm ân cần thăm hỏi tám đời tổ tông của Kim Kiền.
Kim Kiền thì trái lại hết sức vừa lòng với biểu hiện của Bạch Ngọc Đường, đảo qua sắc mặt của mọi người, thần sắc nặng trĩu nói: "Cho nên, bên trong Quần Phương lâu tuyệt đối không thể có mùi son phấn."
Tú bà vội vàng gật đầu như nện tỏi nói: "Đúng đúng đúng, tuyệt đối không thể có mùi son phấn..." Nói tới nửa, lại đột nhiên sực nhớ, vẻ mặt khó xử nói: "Nhưng chỗ này là Quần Phương lâu, mùi son phấn này..."
"Tú bà không cần phải quá lo lắng, ta có một bài thuốc xông hương, chỉ cần rắc một ít trong Quần Phương lâu kể từ bây giờ, bốn canh giờ sau trong Quần Phương lâu bảo đảm không còn ngửi thấy nửa mùi son phấn." Kim Kiền lấy từ trong lòng ra một bài thuốc nhét vào tay tú bà.
"Ôi, đa tạ vị tiểu ca đây." Tú bà vội vã đáp tạ, lại quay qua nói với tên quy nô bên cạnh: "Chạy nhanh nhanh, tới y quán bốc thuốc theo đơn này."
Quy nô nhận đơn thuốc, phóng như bay ra ngoài.
Kim Kiền gật gật đầu, quay qua hướng Bạch Ngọc Đường ôm quyền thi lễ nói: "Công tử, tiểu nhân cùng chư vị cô nương đi các nơi xem thử, coi có gì cần bài trí thêm hay không, về phần món ăn đêm nay, vẫn phải phiền công tử thương lượng với tú bà."
Bạch Ngọc Đường đang bị ánh mắt của chúng cô nương nhìn chòng chọc đến khó chịu cả người, lúc này vừa nghe thấy thế đương nhiên mừng rỡ không thôi, vội vàng khoát tay đồng ý: "Được."
Nhưng các cô nương Quần Phương lâu vừa nghe vào tai đã có ý không vui, người nào cũng không nguyện rời khỏi vị công tử anh tuấn này, để đi dạo quanh với một gã sai vặt gầy bẹp.
"Ôi ôi, người ta đau chân, không muốn đi đâu."
"Nước trà của công tử lạnh rồi, để ta châm thêm trà cho công tử."
"Người ta..."
"Khụ khụ, chư vị mỹ nữ tỷ tỷ —-" Kim Kiền bỗng nhiên cười nịnh nọt, đi hai bước đến trước mặt các cô nương, hạ giọng nói: "Tiểu nhân đi theo tháp tùng công tử nhiều năm, công tử thích cái gì, không thích cái gì, quả thực tiểu nhân đều biết rõ ràng tường tận....." Nói đến đây, còn hết sức thần bí chớp chớp mắt nhỏ.
"Ôi ôi, chân người ta tự nhiên không đau nữa, để người ta bồi vị tiểu ca đây đi thăm thú một vòng Quần Phương lâu cho."
"Trà của công tử mới thêm còn nóng lắm, tiểu ca theo ta đến đây đi."
"Tiểu ca, người ta..."
Rầm rập, một đống các cô nương lập tức bao vây quanh Kim Kiền, tiền hô hậu ủng mời Kim Kiền vào hậu viện Quần Phương lâu.
Để lại Bạch Ngọc Đường, tú bà và Tiểu Dật, ba mặt nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là tú bà lấy lại tinh thần trước nhất: "Vị công tử đây, người xem món ăn đêm nay nên chuẩn bị thế nào..."
Bạch Ngọc Đường khoát tay, chặn đứng nửa câu sau của tú bà, song ngửa tay ra sau vẫy Tiểu Dật đến bên cạnh, phân phó: "Tiểu Dật, ngươi đi xem với Tiểu Kim Tử đi."
"Ta?" Tiểu Dật chỉ vào mình cả kinh nói.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, lại kéo Tiểu Dật đến kế bên mình, thấp giọng nói: "Một mình tiểu tử kia, ta thật sự rất lo."
"Lo?" Tiểu Dật sửng sốt, lập tức khịt mũi nói: "Có cái gì để lo? Ta thấy tiểu tử kia rất quen thuộc mấy chỗ loại này, căn bản không cần lo lắng."
Bạch Ngọc Đường trợn trắng mắt, bấu lấy da mặt Tiểu Dật: "Nói nhiều như vậy làm gì, còn không đi mau!"
"Hừ, chẳng lẽ còn sợ mấy cô nương này ăn thịt hắn sao?" Tiểu Dật vẻ mặt không cam lòng, càm ràm đi về phía hậu viện.
Bạch Ngọc Đường thở dài, nhìn theo bóng lưng Tiểu Dật, mở xoạch quạt xếp ra, vừa đong đưa vừa lầu bầu nói thầm: "Nếu không phải thối miêu kia ngàn dặn vạn dò, bắt ta nhất định phải trông chừng Kim giáo úy Khai Phong phủ của bọn họ, Ngũ gia ta cũng chẳng hơi đâu đi quản việc vớ vẩn."
*
Tiểu Dật biết mình sai lầm rồi, hơn nữa cái sai này còn thật quá đáng.
Hóa ra Bạch Ngũ gia ẻo lả kia bắt mình đến xem chừng tiểu tử này, không phải vì sợ họ Kim này bị các cô nương Quần Phương lâu ăn thịt, mà là sợ mấy cô nương Quần Phương lâu này bị tiểu tử họ Kim gặm đến cả xương cốt cũng không nhả ra.
Vốn là không tình nguyện, còn thêm hậu viện của Quần Phương lâu này quanh co khúc khuỷu, đợi đến lúc Tiểu Dật vào tới hậu viện, cũng đúng lúc bắt gặp Kim Kiền đang buông lời giáo huấn các cô nương.
Sở dĩ dùng từ giáo huấn này, là vì hình tượng của Kim Kiền lúc đó thật sự là cực kỳ...Ờ...có khí thế.
"Chư vị mỹ nhân tỷ tỷ, công tử nhà ta mắc bệnh chắc mọi người cũng thấy được, cho nên chỉ có thể làm phiền chư vị mỹ nữ tỷ tỷ, bây giờ quay về khuê phòng mình lấy son, mật phấn, huân hương đến đây, sau đó mở cửa sổ cho tán khí thông gió, lát nữa tiểu nhân sẽ dạo qua khuê phòng của chư vị tỷ tỷ một lượt, xem xét xem có chỗ nào quên sót hay không."