Đkpplnvcv Án 9 - Phiến Trung Phiến


Đường thẩm oan Cẩm thử nhập lao,

Liên hoàn kết giáo úy xuất chiêu

*


Bóng liễu quạ kêu, thu tàn gió thổi.

Mái tràn sắc trắng, sương hóa mây đen.

Mới sáng sớm, bên ngoài công đường của huyện nha đã tụ tập hơn trăm bách tính. Không vì lí do gì khác mà bởi hửng sáng, huyện lão gia đã ban bố cáo sáng nay sẽ thẩm vấn tên dâm tặc bắt nạt nam nhân, chòng ghẹo nữ nhân. Đây vốn không phải điều gì mới lạ, nhưng đặc biệt ở chỗ "tên dâm tặc" kia lại chính là vị công tử tài mạo song toàn mấy ngày trước đã làm náo động cả trấn, họ hàng xa của Đinh thị song hiệp Mạt Hoa thôn – Vân Quân Thiện, Vân công tử.

Vị công tử này mấy ngày trước vẫn còn là tâm điểm bị mọi người mang ra bàn tán say sưa, sao tự dưng hôm nay lại thành tù nhân? Thật khiến người khác không thể tưởng tượng được.

Vì thế mới sớm ngày ra dân chúng trong trấn Quảng An đã nhốn nháo tụ tập, chen chúc nhau trước cửa huyện nha, muốn tìm tòi đến tận gốc rễ câu chuyện.

Giờ Thìn, huyện nha thăng đường. Tiếng đại trống vừa dừng, huyện lão gia ngồi ngay ngắn trên công đường, quát to đường uy, vung thẻ sai người đưa bị cáo vào.

Không bao lâu sau chợt nghe một hồi tiếng "leng keng" , chỉ thấy một vị nam nhân mặc tuyết y bị bốn gã sai dịch áp chế bước vào công đường.

Lại thấy người nam tử này, thân như ngọc thụ, mày mặt như hoạ, mặc dù chân tay bị những cái xích thô to trói buộc nhưng tuyết y lại không hề dính chút bụi trần, ánh mắt vẫn sắc bén, bước đi thong dong. So với phạm nhân bị xét xử thì người này lại càng giống khách quý được mời đến hơn.

Dân chúng vây xem dưới công đường không khỏi xôn xao.

"A ôi, vị kia đúng là Vân công tử!"

"Chậc chậc, nói xem một vị công tử xinh đẹp như vậy có thể phạm phải cái chuyện gì chứ?"

"Chát!" Huyện lệnh kịp thời đập kinh đường mộc, cao giọng quát: "Dưới công đường không được ồn ào!" Lại quay ra quát hỏi Vân Quân Thiện: "Dưới công đường kia là kẻ nào? Vì sao không quỳ xuống?"

Trả lời Huyện lệnh là một cái liếc mắt hoa lệ khinh thường của Vân công tử.

Khóe mắt huyện lệnh khẽ kéo, dùng ánh mắt ra hiệu, lập tức có bốn gã bộ khoái tiến lên muốn cưỡng chế Vân Quân Thiện quỳ xuống. Nhưng còn chưa đến gần đã thấy mày kiếm Vân Công Tử nhướng lên, đôi mắt hoa đào bắn ra những tia hàn quang lạnh lẽo, khiến bốn gã sai dịch run rẩy, không dám bước thêm nửa bước.

"Hừ!" Vân Quân Thiện cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường nhìn lướt qua huyện lệnh trên công đường.

Nửa khuôn mặt của huyện lệnh bắt đầu vặn vẹo rất không bình thường.

Dân chúng dưới công đường lại bắt đầu khe khẽ thì thầm:

"Ta nói này, Vân công tử quả nhiên phẩm giá thật cao, căn bản không thèm để huyện lão gia vào mắt!"

"Há há, trông mặt của huyện lão gia kìa, tức giận đến nỗi mặt sắp thành màu đen rồi, chuyện này hay rồi đây."

Huyện lệnh giữ mặt đen một hồi, gặp phải Vân Quân Thiện cứng mềm đều không xong (nguyên văn: du diêm không tiến), đành nghiến răng nghiến lợi cầm kinh đường mộc nói: "Mang nguyên cáo vào!"

Tiếng nói vang lên không lâu đã thấy hai người một già một trẻ vội vàng bước lên, bịch một tiếng quỳ xuống, hướng huyện lệnh khóc lóc: "Thanh thiên đại lão gia, ngài nhất định phải làm chủ cho thảo dânnnnnn!"

Đúng là hai người Mạnh Hoa Thư và Mạnh Thu Lan.

Huyện lệnh vuốt râu, gật đầu nói: "Hai người các ngươi hãy mau kể tội của người này."

"Vâng!" Mạnh Hoa Thư quỳ đáp: "Nửa tháng trước, tiểu nữ của thảo dân trên đường trở về phủ thì ngựa tự dưng nổi điên kéo xe đi loạn xạ, chính vị Vân Quân Thiện này đã chế ngự ngựa điên, cứu tiểu nữ của thảo dân."

Hầu hết dân chúng phía dưới đều đã nhìn thấy hoặc nghe qua màn "Anh hùng cứu mĩ nhân" kia nên đều gật đầu xác nhận.

Mạnh Hoa Thư tiếp tục nói: "Tiểu nữ của thảo dân vì cảm kích ân nhân nên đã thỉnh vị Vân công tử này về phủ dùng bữa, chẳng ngờ được là vị Vân công tử này thấy thảo dân cũng có chút ít của cải, lại thấy tiểu nữ của thảo dân cũng xinh đẹp, liền nổi tâm tư ác độc."

Nói đến đây, vẻ mặt Mạnh lão gia tràn đầy căm phẫn, hung hăng trừng Vân Quân Thiện, nói: "Vậy đấy, Vân công tử cái gì chứ, hắn ỷ mình có chút võ nghệ nên ép thảo dân phải, phải gả tiểu nữ cho hắn! Tiểu nữ nhà ta mệnh thật là khổ!"

Nói xong, Mạnh lão gia bắt đầu tự đánh vào mặt mình, khóc thét.

Mạnh Thu Lan bên cạnh cũng gạt lệ nói: "Tiểu nữ đối với Vân công tử là sự cảm kích vô cùng, tuyệt đối không có tình ý nam nữ nên đã sớm khéo léo từ chối hắn, nhưng kẻ này, kẻ này bên ngoài ra vẻ đạo mạo nhưng bên trong lại là tiểu nhân đê tiện, hắn dùng thủ đoạn xấu xa để ép hôn! Cha con tiểu nữ bị quấy nhiễu không chịu nổi mới đành phải trốn đi nhân lúc đêm khuya, không ngờ kẻ này lại gọi quan phủ đến truy bắt cha con tiểu nữ. Nếu không phải, nếu không phải thanh thiên lão gia anh minh thấu hiểu cho, sợ rằng cha con tiểu nữ đã bị tên ác nhân này bức chết!"

Dứt lời liền che mặt khóc không ngừng.

Dân chúng xung quanh nghe được thì không ngừng kinh ngạc:

"Không phải đâu, ta nhìn tướng mạo Vân công tử đường hoàng như thế này, không giống hạng người đi cưỡng bức dân nữ chút nào!"

"Ha, cái này gọi là biết mặt biết người mà không biết lòng!"

"Chát!" Huyện lệnh hung hăng đập kinh đường mộc, dựng mắt trừng "Vân công tử" quát: "Vân Quân Thiện, ngươi còn gì để nói?!"

Công tử áo trắng với cái tên giả Vân Quân Thiện tất nhiên chính là Bạch Ngọc Đường, đứng thẳng phía trên công đường, đối mặt với tố cáo của cha con họ Mạnh cũng chỉ cười lạnh một tiếng, mắt hoa đào như có điện bắn thẳng đến huyện lệnh:

"Cẩu quan, ngươi che chở cho cha con lừa đảo này như thế, chẳng lẽ không sợ có báo ứng?!"


Lời vừa nói ra, trên dưới công đường nhất thời một mảng tĩnh mịch.

Dân chúng hai mặt nhìn nhau, sắc mặt huyện lệnh biến thành màu đen.

"Ngươi, ngươi, ngươi lại dám gầm gừ trên công đường! Nhục mạ mệnh quan triều đình?!" (Ry: Ta KHINH!!) Huyện lệnh chỉ vào Bạch Ngọc Đường, tức giận đến nỗi mũi xiêu vẹo.

"Ta vừa chửi gì cơ?" Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói: "Rõ ràng cha con lừa đảo này trước đây có ý đồ lừa tài sản của Vân mỗ, bây giờ chuyện xấu bị bại lộ, lẩn trốn suốt đêm, Vân mỗ đến báo quan nhưng tên cẩu quan nhà ngươi chẳng những không làm chủ cho Vân mỗ, ngược lại bao che, để mặc cho hai người kia vu cáo vô lí, nói lung tung. Hạng người tốt xấu cũng không phân biệt được như ngươi chẳng phải là cẩu quan ư, tại sao ta lại không được chửi?!"

Lời vừa nói ra, dân chúng đang chờ xét xử ở dưới liền ồ lên.

"Nói hươu nói vượn, ngậm máu phun người!" Mạnh Thu Lan đang quỳ gối ở bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên, hướng Bạch Ngọc Đường lớn tiếng quát: "Hai cha con ta đều là lương dân thành thật chất phác, làm sao có thể cùng nhau lừa lấy ngân lượng của ngươi?!"

"Nói đúng lắm, Vân Quân Thiện, ngươi nói cha con họ lừa tiền tài của ngươi, có bằng chứng không?" Huyện lệnh nghiêm mặt, trừng mắt hỏi Bạch Ngọc Đường.

Ngươi một câu, ta lại một câu, rõ ràng rất có âm hưởng của kẻ xướng người họa.

Mắt hoa đào nheo lại, lạnh lùng đánh giá huyện lệnh cùng cha con họ Mạnh, đuôi lông mày khẽ động, hơi nghiêng đầu nhìn phía gốc cây đại thụ bên ngoài công đường.

Bên ngoài vòng tròn dân chúng đang vây xem là một gốc cây bách thụ (trăm tuổi) vững chắc cao vút lên trời, cành lá rậm rạp, xanh um tươi tốt, đột nhiên nhìn qua cũng không thấy có gì kì lạ nhưng nếu nhìn kĩ thì cũng không khó phát hiện trên chạc cây toàn lá có bóng dáng của năm người: một vị thanh niên áo lam đỡ một vị thiếu niên gầy yếu ngồi ở mé phía đông, một vị thiếu hiệp mắt to cùng một vị thiếu niên mặt lạnh đỡ một vị thư sinh áo trắng đục ngồi ở mé phía tây, không ai khác chính là năm người Triển Chiêu, Kim Kiền, Ngải Hổ, Vũ Mặc với Nhan Tra Tán.

Lúc này, Kim Kiền đang hướng về phía hai vị khâm sai và hộ vệ, tỏ vẻ hoài nghi với tính đúng đắn của quyết định ngày hôm qua.

"Nhan đại nhân, Triển đại nhân, thuộc hạ cảm thấy quyết định để Bạch Ngũ gia khoanh tay chịu trói dường như.... Cái ấy..." Kim Kiền trừng đôi mắt nhỏ nhìn hai người: "Có vẻ không đúng..."

Triển Chiêu nhìn thoáng qua Kim Kiền rồi đem ánh mắt dời về phía Nhan Tran Tán, thấp giọng nói: "Đại nhân, xem ra huyện lệnh này quả nhiên có vấn đề."

Sắc mặt Nhan Tra Tán hơi trầm xuống, gật gật đầu: "Tối hôm qua tại hạ đã để ý lời nói và hành động khác thường của huyện lệnh, liền ra hiệu cho Bạch huynh tạm thời đừng phản kháng, đợi hôm nay lên công đường rồi tìm hiểu thực hư, xem ra bây giờ, e là huyện lệnh với cha con họ Mạnh kia đã sớm thông đồng với nhau rồi."

"Vậy chẳng phải tình hình của Bạch Ngũ gia đang không ổn rồi?" Kim Kiền cả kinh nói.

"Có gì không ổn chứ?" Ngải Hổ ở một bên chen mồm vào: "Xét thân thủ của Bạch huynh thì cho dù tất cả nha dịch trên công đường cùng lúc xông lên cũng không bằng một ngón tay Bạch huynh, cùng lắm đến lúc đó thì đánh chúng rồi thoát ra, lúc ấy tên huyện lệnh kia có thể làm gì?"

"Việc này không đơn giản vậy đâu." Nhan Tra Tán lắc đầu nói. "Cha con họ Mạnh này đã đi lừa đảo khắp các châu, huyện nhưng đều bình yên lui thân, Nhan mỗ đã sớm nghi ngờ rằng trong quan phủ có nội gián tiếp ứng, chẳng hạn như bây giờ, cha con họ Mạnh đến trấn Quảng An này không quá nửa tháng nhưng lại có thể thông đồng với huyện lệnh để đối đáp rất hợp lí, chắc chắn có điểm kì quái."

"Ý của Nhan đại nhân là..." Triển Chiêu nhíu mày: "Bối cảnh của cha con họ Mạnh này quả nhiên như Bao đại nhân đã phỏng đoán từ trước—- không hề tầm thường?"

"Không chỉ là không tầm thường, phía sau hai người này, chỉ e đúng là..." Nói đến đây, Nhan Tra Tán có ý trông mong liếc mắt nhìn Triển Chiêu với Kim Kiền: "Chỉ sợ huyện lệnh của trấn Quảng An cũng có liên quan tới người nọ."

Kim Kiền liền thông suốt, "người nọ" ở đây chắc chắn ám chỉ Tương Dương vương.

Đợi đã, nếu như ngẫm kĩ thì, đầu tiên, dựa theo tổng hợp các tuyến đường mà cha con họ Mạnh kia đã đi lừa mà phỏng đoán thì nanh vuốt của Tương Dương vương đã rải khắp Đại Tống, cực kì rắc rối! Tiếp theo, một tên huyện lệnh nho nhỏ của trấn Quảng An cũng có thể bị Tương Dương vương khống chế thì chẳng phải trên triều đình cũng thế sao, từ địa phương đến trung ương đều có những tên quan tay chân của Tương Dương vương? Ôi chao nãi nãi của ta ơi! Tình thế này cực kì không ổn nha!

"Các người rốt cuộc đang nói gì vậy?" Ngải Hổ gãi đầu, vẻ mặt không hiểu: "Cái gì mà không tầm thường, rồi thì bối cảnh, tại hạ không tin, lão già họ Mạnh đó đã viết giấy vay nợ còn in cả dấu tay, giấy trắng mực đen rõ ràng lão còn có thể bao biện được ư?"

Ba người liếc mắt nhìn Ngải Hổ một cái.

Triển Chiêu gật đầu: "Bạch huynh chắc chắn sẽ lấy giấy nợ làm chứng."

Nhan Tra Tán cũng nói: "Hãy đợi xem sau đó cha con họ Mạnh còn giở chiêu gì, nói tốt thế nào."

Nói xong, phất nhẹ tay.

Ở trung tâm công đường phía xa xa, Bạch Ngọc Đường thoáng nhìn thấy ám hiệu của Nhan Tra Tán, lúc này mới lấy từ trong ngực ra giấy vay nợ Mạnh lão gia viết lúc trước, cao giọng nói: "Đây là giấy vay nợ chính tay Mạnh Hoa Thư viết, ở trên còn có dấu tay của Mạnh lão gia, tên quan thối nhà ngươi hãy mở to mắt chó ra mà nhìn!"

Huyện lệnh trừng mắt, liếc nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, ra hiệu cho nha dịch bên cạnh mang tờ giấy đó đến, tỉ mỉ xem xét một lúc lâu sau, lại nói với Mạnh lão gia: "Mạnh Hoa Thư, ngươi giải thích thế nào về giấy vay nợ này?"

Mạnh Hoa Thư hai mắt đẫm lệ, mặt đầy oan ức nói: "Oan uổng quá thanh thiên đại lão gia ơi, lão già này chưa bao giờ viết cái gọi là giấy nợ đó, rõ ràng là Vân Quân Thiện cho người khác làm giả để vu hại lão!"

"Ngươi nói hắn vu hại ngươi, có chứng cớ không?" Huyện lệnh nói.

"Lão già này nguyện viết lại, cũng sẽ ấn dấu tay, mong thanh thiên đại lão gia so sánh để chứng thực!" Mạnh lão gia mãnh liệt lớn giọng.

"Người đâu, mang giấy mực ra." Huyện lệnh ra lệnh.

Chỉ thấy một nha dịch đem đầy đủ bút, mực, giấy, nghiên đưa cùng với bùn đỏ giấy trắng đưa cho Mạnh lão gia. Mạnh Hoa Thư quỳ rạp trên mặt đất, nghiêm túc chép lại giấy nợ kia, lại lấy từng ngón tay một, ấn dấu rõ ràng trên giấy nợ vừa chép, cung kính đưa cho nha dịch.

Nha dịch đem hai tờ giấy đưa tới cho huyện lệnh, huyện lệnh gọi sư gia (trợ lí) ra cùng nhau cẩn thận so sánh, một lúc sau, bỗng đập kinh đường mộc chát một tiếng, lớn tiếng quát: "Vân Quân Thiện, hai tờ giấy nợ này chữ viết với dấu tay hoàn toàn khác nhau, rõ ràng là ngươi đã làm giả!"

Bạch Ngọc Đường đuôi lông mày khẽ động, lộ vẻ sửng sốt.

Dân chúng vây xem lại một trận xôn xao.

Kim Kiền ngồi trên cây thì kinh ngạc không thôi: "Sao lại thế? Nếu chữ viết không giống thì thôi, trên đời thiếu gì người có thể viết nhiều kiểu chữ, nhưng vân tay—- dấu tay mỗi người đều khác nhau mà? Tại sao lại không giống? Chẳng lẽ dấu tay trên giấy nợ không phải của Mạnh Hoa Thư?"

"Không thể nào!" Ngải Hổ lắc đầu nói: "Tại hạ tận mắt chứng kiến Mạnh Hoa Thự tự tay viết giấy nợ, ấn dấu tay, không thể nào là giả mạo."

"Vậy là tên huyện lệnh kia cố ý bao che?" Triển Chiêu nhíu mày nói.

"Nói đúng lắm, dấu tay có giống nhau hay không là do huyện lệnh quyết định, nhất định là hắn trợn mắt nói dối!"


Mấy người bên ngoài không ngừng suy nghĩ mà Bạch Ngọc Đường bên trong lại không hề để ý.

Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường nhướng mày kiếm, nói với huyện lệnh: "Đem hai tờ giấy đó cho ta xem."

Khẩu khí như thể khắp chân trời góc bể này chỉ có duy nhất mình ta là đại gia.

Huyện lệnh tự giật mất hai sợi râu, trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một lúc lâu sau mới không tình nguyện đưa tờ giấy ra: "Được, cho ngươi xem rõ ràng!"

Bạch Ngọc Đường nhận giấy nợ nha dịch đưa tới, tỉ mỉ so cái này với cái kia, hai hàng lông mày không khỏi nẩy lên cao, lại quay đầu liếc nhìn năm người trên cây.

"Này, chẳng lẽ không giống thật? Đúng là quái lạ!" Kim Kiền kinh ngạc.

"Chẳng lẽ lại là..." Triển Chiêu trầm ngâm một lát: "Có kẻ ở bên ngoài giúp..."

"Có kẻ bên ngoài giúp?" Nhan Tra Tán ngẩn ra: "Ý Triển hộ vệ là Mạnh Hoa Thư bây giờ với Mạnh Hoa Thư lần trước không phải một người mà là còn có kẻ khác giả trang thành?"

"Không thể nào!" Ngải Hổ liên tục lắc đầu: "Gương mặt thì có thể giả mạo nhưng Mạnh Hoa Thư trên công đường so với Mạnh Hoa Thư những ngày trước thì từ thân hình cho đến giọng nói, cách đối đáp, thậm chí ngay cả hô hấp cũng giống nhau như đúc, rõ ràng là cùng một người!"

"Triển mỗ cũng thấy là cùng một người, nhưng tại sao..."

"Cái này..." Kim Kiền đưa ý tưởng vào thăm dò: "Thuộc hạ tùy tiện hỏi thôi, nếu như có người ngoài trên giang hồ giúp đỡ, liệu có thể làm ra một cái bao tay da người không?"

Lời vừa nói ra, mọi người liền giật mình.

"Kim huynh thật lợi hại!" Ngải Hổ vỗ vỗ bả vai Kim Kiền: "Tại hạ không hề nghĩ đến chuyện này! Nếu đúng là Mạnh lão gia dùng cái bao tay da người đó, tất nhiên dấu tay sẽ không giống!"

"Nói như vậy nghĩa là cha con họ Mạnh còn có cao nhân giang hồ chống đỡ phía sau?" Nhan Tra Tán liếc nhìn Triển Chiêu.

Hai hàng lông mày của Triển Chiêu nhíu chặt, sắc mặt nghiêm nghị.

"Có phần khó giải quyết rồi!" Ngải Hổ gãi gãi đầu.

Kim Kiền thầm than một tiếng, nghĩ ngợi:

Cha con lừa đảo này không chỉ cấu kết với quan phủ mà còn có mối liên hệ chặt chẽ với người giang hồ, nếu bọn họ thật sự là tay sai của Tương Dương vương thì chẳng phải tầm ảnh hưởng của thế lực Tương Dương vương đã mở rộng đến trên giang hồ rồi, hai phía hắc bạch còn liên kết với nhau, này này, có cần phải khoa trương đến vậy không?!

"Vậy làm sao bây giờ?" Kim Kiền chăm chú nhìn Nhan Tra Tán.

"Còn làm gì được nữa?!" Ngải Hổ nắm chặt đấm: "Tên huyện lệnh thối tha này chắc chắn không phải người tốt (nguyên văn: hảo điểu – chim tốt – mang ý chửi :v ), các vị cũng không thể Bạch huynh chịu thiệt được, phải mau mau cứu huynh ấy ra mới được!"

"Không vội." Nhan Tra Tán lắc đầu, giơ tay trấn an Bạch Ngọc Đường ở trên công đường.

"Sao?" Ngải Hổ vẫn nóng nảy: "Còn không vội? Nếu không nhanh lên, Bạch huynh sẽ bị bắt nhốt vào đại lao, lúc đó cướp ngục sẽ rất phiền toái."

"Ngải huynh, huynh cũng vừa nói đấy thôi, với võ công của Bạch Ngũ gia thì trong huyện nha này cơ bản là không ai có thể làm hắn bị thương dù chỉ một chút. Vậy nên đừng có nôn nóng nữa, cứ an tâm để còn nghe chỉ thị của đại nhân." Kim Kiền ra vẻ người từng trải an ủi.

"Chỉ thị cái gì nữa?" Ngải Hổ trợn tròn mắt: "Bạch huynh đã bị bắt, còn bị nắm thóp như vậy, chẳng lẽ chúng ta lại không làm gì?"

"Chính là vì Bạch huynh đã bị nắm thóp, chúng ta lại càng phải làm việc cẩn trọng hơn." Triển Chiêu nói.

"Lần này Bạch thiếu hiệp làm mồi câu dụ địch, diễn xuất hoàn hảo, kế hoạch cũng chu đáo chặt chẽ nhưng lại bị cha con họ Mạnh nhìn ra sơ hở..." Nhan Tra Tán nhíu mày: "Có thể thấy được cha con bọn chúng lòng dạ vô cùng kín đáo." Dừng một chút, lại nói: "Nhưng lần này Bạch thiếu hiệp bị bắt, đối với chúng ta mà nói, đúng là một cơ hội."

"Vậy là sao?" Ngải Hổ vò đầu, liếc mắt nhìn Triển Chiêu cùng Nhan Tra Tán, nhưng chỉ thấy hai người này cúi đầu trầm tư, nhíu mày cân nhắc, không rảnh để đáp lời mình, đành phải đem ánh mắt nghi hoặc dời về phía Kim Kiền: "Kim huynh..."

Nhưng lại thấy mắt nhỏ của Kim Kiền híp lại, hai tay vặn vẹo, điệu bộ đa mưu túc trí, đột nhiên, nắm tay đập một cái, nói:

"Ta hiểu rồi, ý của Nhan đại nhân là tạm thời cứ để Bạch Ngũ gia ngoan ngoãn vào trong nhà lao, khiến cha con họ Mạnh thả lỏng cảnh giác, sau đó chúng ta sẽ dùng ngụy kế (kế giả) lừa cha con họ Mạnh với lão huyện lệnh và tên cao nhân không rõ danh tính kia vào tròng, đến lúc đó chắc chắn sẽ bắt được chúng." Kim Kiền nói xong, hướng Nhan Tra Tán cười nịnh nọt: "Nhan đại nhân,Triển đại nhân, phỏng đoán của thuộc hạ có đúng không?"

Nhan Tra Tán nhìn lướt qua Kim Kiền, gật đầu.

Triển Chiêu lộ vẻ vui mừng.

"A ôi tại hạ thật ngốc —– kế này đúng là thần thánh." Ngải hổ vỗ đùi. "Tại hạ hỏi này Kim huynh, vì sao Nhan đại nhân cùng Triển huynh chưa ai nói gì nhưng huynh lại có thể biết được suy nghĩ của họ vậy?"

Kim Kiền ra vẻ người từng trải, vỗ vỗ bả vai Ngải Hổ: "Ngải huynh, lần sau ta sẽ dẫn huynh đến chỗ một vị cao nhân, chỉ cần huynh ở cùng với người đó một thời gian ngắn thôi, đừng nói chuyện nhỏ như đoán tâm tư của cấp trên, chỉ cần nhận thức của huynh cao, chuyện tiên đoán về thiên cơ sau này huynh cũng có thể mang ra bàn được!"

"Cao nhân lợi hại đó là ai?!" Ngải Hổ kinh hãi.

"Gậy trúc phúc hắc." Kim Kiền híp mắt.

"Hả?!" Ngải Hổ trừng mắt.

"Kim giáo úy." Nhan Tra Tán cắt ngang lời đề cử của Kim Kiền đối với gậy trúc, vẻ mặt lo lắng nói: "Tuy Bạch thiếu hiệp võ nghệ cao cường không đối thủ, nhưng nếu bọn chúng âm mưu hạ độc Bạch thiếu hiệp..."

"Nhan đại nhân không cần lo lắng!" Kim Kiền lấy từ trong túi áo ngực ra một viên thuốc nhỏ: "Đây là viên Vạn sự đại cát đã được cải thiện do thuộc hạ mới chế ra, chỉ cần uống viên thuốc này, trong vòng ba ngày tới, bất luận loại độc nào cũng không thể gây một chút thương tổn cho Bạch Ngũ gia!"


"Lợi hại đến vậy?!" Ngải Hổ trừng to mắt nhìn viên thuốc đến nỗi suýt nữa lồi cả con ngươi, lại nhìn về phía Kim Kiền với ánh mắt sùng bái, lời nói tràn đầy tình cảm: "Kim huynh lại có thể chế được loại thuốc này, thật đúng là cao nhân!"

"Vậy thì tốt quá..." Nhan Tra Tán nhẹ nhàng thở ra, dừng một chút, lại nhìn Kim Kiền: "Chỉ là, Bạch huynh hiện giờ bị giam trong nhà lao, ngộ nhỡ có chuyện, Nhan mỗ thực sự khó có thể an tâm, nếu như có dụng cụ truyền tin thì..."

Ặc, Nhan thư sinh, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta phát minh ra điện thoại sao?

Kim Kiền đầu đầy hắc tuyến.

Nhan Tra Tán vẫn giữ nguyên ánh mắt, cố chấp nhìn Kim Kiền.

Chậc!

Kim Kiền thầm than một tiếng, lại lấy từ túi áo ngực ra hai viên đạn dược một đỏ một vàng: "Vậy thì... Mang hai viên dược này, được cải tiến từ dược đạn thối, đưa cho Bạch Ngũ gia. Tuy rằng mùi có chút hắc nhưng thuộc hạ đã nâng cấp sao cho lúc ném lên chúng sẽ nổ rất lớn, ảnh hưởng rất xa, còn có cả khói màu đỏ hoặc vàng, vừa hay có thể dùng cho việc gửi thư tín, à... Sử dụng làm đạn tín hiệu."

"Cái này quá lợi hại!" Vẻ mặt Ngải Hổ vô cùng hứng thú mở to mắt nhìn đạn thối trong tay Kim Kiền: "Hai viên dược này dùng như thế nào?"

"Đơn giản thôi." Kim Kiền vung tay miêu tả một chút: "Cứ thế ném ra, viên màu vàng sẽ có mùi như nhà xí, khói có thể lan xa hơn năm trượng, còn màu đỏ mùi còn hơn cả "bom" chồn, khói có thể bay cao và bay xa hơn sáu trượng."

"Tại hạ hiểu rồi, màu vàng báo hiệu tình thế nguy cấp, màu đỏ là tình thế cực kì nguy cấp." Ngải Hổ lập tức suy một ra ba.

"Ừm, đúng thế." Kim Kiền nghiêm trang gật đầu.

Chậc chậc, cái phiên bản cải tiến của đạn thối này thực ra là tác phẩm thất bại, ai ngờ đánh bậy đánh bạ lại có công năng như vậy.

"Vậy thì tốt!" Nhan Tra Tán thở nhẹ một hơi: "Nếu vậy, đành phiền Ngải thiếu hiệp đưa viên Vạn sự đại cát với đạn tín hiệu đến cho Bạch huynh, nếu có chuyện xảy ra ngoài ý muốn thì ta có thể dùng đạn tín hiệu để liên hệ."

"Đành khiến Ngải tiểu huynh đệ chịu oan ức vào nhà lao cùng với Bạch huynh, ở trong đó hai người có thể tương trợ lẫn nhau." Triển Chiêu bổ sung.

"Tại hạ ư?!" Ngải Hổ chỉ vào mũi mình, vẻ mặt kinh ngạc.

Nhan Tra Tán cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, rồi bốn ánh nhìn đồng thời bắn về phía Kim Kiền.

Da đầu Kim Kiền tê rần, động cơ trong đại não bắt đầu nhanh chóng xoay chuyển.

Chẳng lẽ là để Ngải Hổ bảo vệ cho chuột bạch?

Cho dù xét từ võ công hay kinh nghiệm bôn ba giang hồ cho đến khả năng vừa đùa giỡn vừa mắng chửi người khác không chớp mắt thì chuột bạch phải cách Ngải Hổ đến vài con phố. Phải nói là chuột bạch bảo vệ cho Ngải Hổ thì đúng hơn.

Vậy vì sao hai người này lại nói như vậy?

Hình như là... hẳn phải là...

Đúng rồi, chắc chắn là thế!

Nếu nói chuyện quan hệ của cha con họ Mạnh cùng huyện lệnh của trấn Quảng An với tên phản nghịch nghiệp lớn Tương Dương vương kia, chắc chắn là cơ mật quốc gia rồi nha. Tuy rằng nhân cách của Ngải Hổ không tồi nhưng dù sao cũng là người ngoài, việc cơ mật mức này tất nhiên không thể để hắn biết được.

Cho nên, Tiểu Miêu cùng Nhan thư sinh cử Ngải Hổ đi là để tránh tiết lộ cơ mật.

Nhất định là như thế!

Nghĩ vậy, Kim Kiền vội thay bộ mặt nghiêm trọng, vỗ vỗ bả vai Ngải Hổ, nói: "Đúng vậy, trọng trách lớn như thế chỉ mình Ngải huynh có thể đảm đương!"

"Hả?" Ngải Hổ còn đang ngây ngốc.

"Huynh xem đi—-" Kim Kiền hít vào một hơi: "Triển đại nhân còn phải bảo vệ Nhan đại nhân, không thể rời đi, còn võ công của ta thì... Khụ, cũng tàm tạm, về phần Vũ Mặc..." Kim Kiền liếc mắt nhìn một cái đã muốn hòa tan vỏ cây với vị mặt liệt nào đó làm một khối: "Huynh cảm thấy hắn có thể làm được sao?"

Dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Quan trọng hơn là huynh phải báo cho Bạch Ngũ gia biết kế hoạch chúng ta vừa bàn bạc, để hắn yên tâm đợi trong nhà lao, tránh việc hành động thiếu suy nghĩ làm đánh rắn động cỏ."

Nhan Tra Tán nhướng mày, khóe miệng Triển Chiêu khẽ câu, chỉ là động tác đó của hai người biên độ lại vô cùng nhỏ, trừ mắt nhìn siêu tốt của vị lục phẩm giáo úy ra thì tất nhiên là Ngải Hổ chất phác tự nhiên không thể phát hiện.

"Thì ra là thế!" Ngải Hổ vỗ ngực: "Tại hạ nhất định hoàn thành sứ mệnh!"

"Ngải huynh, đi thôi!" Kim Kiền thò tay đưa mấy viên dược đạn cho Ngải Hổ, cổ vũ.

Ngải Hổ cẩn thận cất vào trong túi áo ngực, đang định nhảy xuống đất thì đột nhiên khựng lại, quay đầu hỏi: "Cái này, tại hạ, tại hạ vào công đường kiểu gì đây?"

"Đi thẳng vào thôi." Kim Kiền nói.

"Chỉ là... cái kia..." Ngải Hổ gãi đầu: "Cứ thế mà đi vào, rất kì quái... Lỡ huyện lệnh đuổi tại hạ ra, tại hạ lại không thể động thủ với nha dịch..."

"Ặc!" Kim Kiền cũng gãi đầu, mắt nhỏ láo liên: "Đơn giản thôi, huynh cứ gào rống khóc lóc thảm thiết mà chạy vào công đường, sau đó ôm đùi Bạch Ngũ gia nói gã sai vặt này đối với Bạch Ngũ gia trung thành tận tâm chết cũng không thay đổi, lòng kính ngưỡng đối với hắn như nước sông cuồn cuộn chảy không ngừng, thề cùng sống cùng chết với Bạch Ngũ gia. Huyện lệnh thấy huynh đáng thương sẽ không đuổi đánh ra ngoài đâu."

"Khụ..." Nhan Tra Tán cùng Triển Chiêu đồng thời quay đầu đi vội ho một tiếng.

Vũ Mặc trở mặt xem thường.

Chỉ có Ngải Hổ là bộ dạng khiêm tốn, vô cùng cẩn thận nghe sự nhắc nhở của Kim Kiền, tỉ mỉ ghi nhớ, nắm chặt đai lưng, thả người nhảy xuống.

Mọi người không hẹn mà cùng thò đầu nhìn theo bóng dáng Ngải Hổ. Chỉ thấy Ngải Hổ ưỡn ngực ngẩng dầu, bộ dạng ồn ào cố chấp đi đến trước cửa công đường, gân cổ gào:

"Công tử, tiểu nhân tới đây!"

Một câu này lập tức khiến tất cả mọi người trong công đường hoảng sợ.

Ngải Hổ lộ mặt đen, sát khí bao phủ khắp người, bộ dạng của hung thần ác sát, cứ thế uỳnh uỵch thân hình to lớn đi tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường.

Trên dưới công đường đều bị khí thể của Ngải Hổ dọa cho sợ ngây người, không ai dám tiến lên ngăn cản.

Bạch Ngọc Đường quay đầu liền nhìn thấy Ngải Hổ, đuôi mắt hoa đào khẽ kéo: "Ngươi tới làm gì?"

"À... Cái đó—-" Ngải Hổ vò đầu bứt tai, miệng lắp bắp, đầu lưỡi thắt lại, mãi lúc sau mới thốt ra được một câu: "Công tử, tiểu nhân đối với ngươi... là... cuồn cuộn nước sông, có chết cũng không thay đổi.... Tiểu nhân không đi đâu hết, tiểu nhân muốn cùng với công tử!"

Tiếng hô có khí thế vô cùng, trên dưới công đường nghe được đều là một mảng yên ắng, mà bốn người ngồi xem ở trên cây phía xa xa—


"Khụ!" Nhan Tra Tán ho nhẹ một tiếng.

Triển Chiêu rũ mi mắt, vai run run, Kim Kiền đập cái ót vào thân cây, Vũ Mặc thân hình ngã lệch một bên.

Lại nhìn Bạch Ngọc Đường ở bên trong, da mặt tuấn mĩ như bị bệnh động kinh, cứ không ngừng co rút loạn xạ, đỉnh đầu gân xanh mọc lên liên tiếp như nấm, môi mỏng hé ra phun đúng một chữ: "Cút!"

"Tiểu nhân không đi! Tiểu nhân cùng công tử— là... cùng sống chết!" Ngải Hổ liếc nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, nuốt nước bọt, đột nhiên lủi đến ôm đùi Bạch Ngọc Đường.

"Ngươi làm gì thế?!" Lông chuột lập tức dựng đứng ba thước, tay chân bắt đầu đá văng Ngải Hổ.

Tiếc rằng Ngải Hổ trời sinh thần lực, đôi tay cứng như vòng sắt, cho dù Bạch Ngọc Đường vận hết võ công toàn thân cũng nhất quyết không buông lỏng nửa tấc.

Trên cây, Nhan Tra Tán và Triển Chiêu quay đầu đi, không đành lòng nhìn nữa.

Kim Kiền tiếp tục dán đầu vào thân cây.

Thân hình vừa dựng thẳng của Vũ Mặc lại tiếp tục vẹo sang một bên.

Trong ngoài huyện nha, từ huyện lệnh, nha dịch rồi cha con họ Mạnh đến dân chúng đứng xung quanh đều nghẹn họng nhìn trân trối. Một lúc lâu sau, huyện lệnh mới hồi phục thần trí, chỉ vào Ngải Hổ gầm lên: "Ngươi là kẻ nào mà dám gào thét trên công đường?! Người đâu, vứt hắn ra ngoài cho ta!"

"Mau tới vứt hắn ra ngoài đi!" Bạch Ngọc Đường cũng đỏ mặt tía tai quát.

"Tiểu nhân không đi, tiểu nhân phải cùng một chỗ với công tử!" Ngải Hổ nghểnh cổ lên, khí thế khắp người càng tăng mạnh.

Nha dịch vừa tiến lên sợ quá lập tức lùi về phía sau.

Đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường tràn đây tơ máu, gắt gao trừng mắt với Ngải Hổ:

Tiểu tử thối, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!

Ngải Hổ đáp lại bằng vẻ mặt bất đắc dĩ, gắng sức bĩu môi, ý bảo:

Ta cũng không biết nữa, đáng lẽ bọn họ không nên sai ta tới đây.

Bạch Ngọc Đường hung hăng hướng về phía cây đại thụ chỗ bốn người kia, phóng ra những tia tức giận ngút trời. Bốn người kia dị thường ăn ý, lập tức dịch mông đến chỗ tán lá rậm rạp.

Phía trên huyện nha, huyện lệnh bị thái độ không coi ai ra gì, ngang nhiên mắt đưa mày lại của Ngải Hổ cùng Bạch Ngọc Đường chọc tức, bực đến nỗi cả người phát run, hung hăng đập kinh đường mộc, tức giận quát: "Đem cả hai tên này ra đánh rồi nhập đại lao cho ta!"

Vì thế mà hai vị hiệp khách nổi tiếng giang hồ vừa không ngừng đấu mắt nhìn nhau, vừa bị một đám nha dịch đùn đẩy đưa vào nhà tù của huyện nha.

_______________________________________

Trong lầu trên cùng của khách điếm Phúc Thụy là một khung cảnh ảm đạm.

Bốn người Nhan Tra Tán, Triển Chiêu, Vũ Mặc ngồi bốn phía xung quanh chiếc bàn vuông, khuôn mặt đều lộ chút phiền muộn.

Nhan Tra Tán nhìn mọi người, tiên phong đưa ra phương châm chỉ đạo: "Ta chờ việc này với mục đích là làm rõ thực hư chuyện Tương Dương vương, hiện giờ, nếu nghi ngờ án của cha con họ Mạnh có liên quan tới hắn thì chúng ta nhất định phải tra được án này."

Triển Chiêu gật đầu, Vũ Mặc vẫn bộ mặt liệt.

Kim Kiền âm thầm kêu khổ:

Lời này phiên dịch ra chính là: bây giờ là có điều kiện thì tiến lên, không có điều kiện thì cũng phải tạo ra điều kiện để mà tiến tiếp, vấn đề là— tiến kiểu gì đây hả?

"Không biết Nhan đại nhân có gì an bài?" Triển Chiêu mở miệng hỏi.

"Kế sách để Bạch thiếu hiệp làm mồi nhử địch đã thất bại là do ta đã khinh thường bọn chúng, may mà thân phận chúng ta chưa bại lộ, chắc chắn sẽ có cách xoay chuyển tình thế." Nhan Tra Tán nói.

Kim Kiền âm thầm gật đầu.

Đúng thế, nếu chúng ta hết thảy đều bị bại lộ thân phận khâm sai thì hôm nay lên sân khấu không phải chiến đấu với huyện lệnh mà sẽ là đấu với quân đoàn cương thi của Tương Dương vương!

"Nhan mỗ cứ suy nghĩ mãi vẫn cảm thấy chúng ta không nên bỏ qua án này, trì hoãn sẽ sinh biến, lỡ như cha con họ Mạnh kia nhận ra thân phận chúng ta, bỏ trốn mất dạng, như thế có muốn bắt bọn chúng lại sẽ càng như mò kim đáy bể, đã khó lại càng thêm khó." Nhan Tra Tán lại nói.

"Ý Nhan đại nhân là—" Hai tròng mắt Triển Chiêu sáng ngời: "Tốc chiến tốc thắng?"

Nhan Tra Tán gật đầu.

"Không biết đại nhân có diệu kế gì?" Triển Chiêu hỏi.

Đúng vậy, có cách gì để tốc chiến tốc thắng đây? Chẳng lẽ lại đến cửa Mạnh phủ cầm dao uy hiếp cha con kia nói ra kẻ chống đỡ đằng sau và nhận tội luôn ư?

Kim Kiền thầm nghĩ.

Nhan Tra Tán trịnh trọng nói: "Nhan mỗ nghĩ rằng, nếu muốn phá được án này và bắt giam, tìm được người đứng sau, chỉ còn cách—" Nói đến đây, Nhan Tra Tán dừng một chút, con ngươi trong suốt lóe lên, kiên định nói: "Chỉ còn cách lấy được lòng tin của cha con họ Mạnh, xâm nhập vào trong lòng địch mới có thể thăm dò được một phần âm mưu đằng sau."

Lời vừa nói ra, mọi người ở đây —- thậm chí cả Vũ Mặc —- sắc mặt đều biến đổi.

Hóa ra là nằm vùng! Này này, Nhan thư sinh, ngài không thể nghĩ đến việc nào mà hệ số nguy hiểm thấp hơn à?

Kim Kiền đột nhiên có dự cảm rất không ổn.

"Nhưng cha con họ Mạnh này thái độ, hành xử vô cùng cẩn thận, quanh năm đi lừa đảo, khôn khéo mọi phương diện, kiến thức rộng rãi, nếu muốn lừa được lòng tin của hai người này thì đúng là nói dễ hơn làm." Triển Chiêu khẽ chau mày kiếm.

"Đúng vậy, đúng vậy, quá khó khăn!" Kim Kiền phụ họa.

Kế sách này không tốt, rất không tốt, cực kì không tốt, trăm ngàn lần không tốt!

Lại nhìn đội hình nhân viên hiện tại một chút: Nhan thư sinh thân là khâm sai, thân phận cao quý, tất nhiên không thể đứng ra mạo hiểm thân mình; Vũ Mặc... Bỏ qua đi, cho dù hắn có mang gương mặt đó đi rêu rao khắp nơi thì với chức năng ngôn ngữ gần như tàn phế, nói một chữ thành hai chữ thì tất nhiên không thích hợp cho việc nằm vùng; vậy người còn lại — chẳng phải chính là người có gương mặt quần chúng kiêm phá gia chi tử ta đây sao?!

"Nói khó thì cũng không hẳn là khó, nhưng nói dễ cũng không hẳn là dễ." Nhan Tra Tán chậm rãi nói lên suy nghĩ: "Để đối phó với những mánh khóe bịp người cao siêu của cha con họ Mạnh thì phải tìm được nhược điểm của chúng, trực tiếp công kích thì mới có thể phá được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận