[đm] Ai Ai Cũng Thèm Tiểu Mỹ Nhân Mềm Mại

Chương 2: Bị giáo bá nhìn lồn

Editor: Mây Vu Sơn

Beta: 27/10/2022

------------

Diệp Nhất Sâm sợ bác sĩ ở phòng y tế nghỉ trưa cho nên chạy vội đi. Trán cậu bị mồ hôi mỏng tẩm ướt, da thịt cũng phiếm hồng.


Cậu thử thăm dò, hé miệng thở dốc: "Chào... Chào thầy ạ..."

Nam nhân đứng thẳng ở quầy thuốc nghe vậy liền quay đầu lại nhìn Diệp Nhất Sâm, ôn thanh nói: "Vào đi."

Bác sĩ mặc áo blouse trắng cười nhạt, phát ra khí chất ôn nhu lại thân thiết như anh trai nhà hàng xóm đem lại cho người ta cảm giác an tâm. Cả ngày Diệp Nhất Sâm đều không quá an ổn. Giờ phút này được ánh mắt bác sĩ trấn an, bả vai căng chặt lơi lỏng xuống, đi đến trước mặt bác sĩ.

"Ngồi đi." Bác sĩ nói.

"Không cần ạ..." Diệp Nhất Sâm có chút khó xử: "Mông em... hơi đau."

Trước mặt hai nam nhân thành niên nói ra chuyện này, Diệp Nhất Sâm vẫn cảm thấy thẹn như cũ.

May mắn rằng thần sắc bác sĩ tự nhiên, không lộ ra biểu tình gì kỳ quái, chỉ nói: "Cậu lên giường cởi quần ra cho tôi xem."

"Không, không cần đâu ạ. Ban nãy em bị ngã, chỉ hơi bầm một chút, bác sĩ cho em chút thuốc bôi ngoài da được không?" Diệp Nhất Sâm thật sự không muốn lại phải cởi quần trước mặt người thứ hai.

Bác sĩ khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ ra sự lo lắng: "Thật sự không có việc gì sao?"

"Không sao ạ."

"Được thôi." Bác sĩ cũng không miễn cưỡng cậu, cho cậu một lọ thuốc: "Dùng cái này bôi lên chỗ bị thương, xoa một lát là được, một ngày hai lần."

"Cảm ơn bác sĩ." Diệp Nhất Sâm thực sự cảm kích sự săn sóc của anh.

Khi Diệp Nhất Sâm đưa tay cầm lọ thuốc, bác sĩ giơ ra tay nắm lấy cánh tay thọn gọn một vòng cũng có thể cầm hết của cậu.

"Bác sĩ?" Trong lòng Diệp Nhất Sâm lộp bộp một chút, ngẩng đầu phát hiện bác sĩ cách cậu rất gần, cậu có thể nhìn thấy hàng lông mi xinh đẹp của anh.

Thanh âm bác sĩ nhu hòa như gió xuân: "Nếu dùng thuốc vẫn không thoải mái, lần sau lại tới tìm tôi."


"Vâng."

Diệp Nhất Sâm rời đi trước. Khi quay đầu lại liền nhìn thấy bác sĩ liếc mình một cái.

Bác sĩ nhìn cậu rời đi, mỉm cười như cũ.

Diệp Nhất Sâm nghĩ: "Bác sĩ ôn nhu như vậy, nếu nhìn thấy thân thể kỳ quái của cậu nhất định cũng sẽ hiểu thôi"



Trên đường về kí túc xá, hệ thống nhắc nhở Diệp Nhất Sâm tiến độ trước mắt.

"Chúc mừng cậu đã bước đầu tiếp cận ba khí vận tử ở thế giới này! Trước mắt cậu hấp thu 10% khí vận nha ~ Mong cậu tiếp tục cố gắng."

Diệp Nhất Sâm kinh ngạc: "Tất cả bọn họ?"

Hệ thống: "Đúng vậy, bọn họ đều là nhân vật có khí vận vô cùng kiệt xuất."

Diệp Nhất Sâm gật đầu.

Chỉ cần nhìn bề ngoài là có thể nhìn ra ba người này không giống như những người khác, không thể nghi ngờ rằng họ cực kỳ lóa mắt, tựa như nhân vật chính trong truyện.

Sau khi trở lại ký túc xá, Diệp Nhất Sâm liền vội vàng muốn bôi thuốc trước khi ba người bạn cùng phòng ăn cơm xong.

Bởi vì bị thương ở trên mông, Diệp Nhất Sâm xoay người qua cũng không nhìn thấy gì, đành phải đi đến chỗ kính toàn thân cố định ở trên mặt tường ký túc xá. Suy nghĩ một hồi, cậu kéo bức màn ban công lên, lúc này mới cởi một nửa quần ra.

Thuốc bôi lên đầu tiên hơi lạnh, xoa nhẹ vài cái liền bắt đầu nóng lên. Cậu duy trì tư thế này một lát liền cảm thấy có chút mệt mỏi, vặn vẹo eo. Diệp Nhất Sâm nhìn bốn phía, dùng chân câu ghế đến trước người.

Không ngờ rằng cánh tay cậu mới vừa chống được trên ghế, cửa đột nhiên bị mở ra.

Lâm Dã đối diện với Diệp Nhất Sâm. Không gian yên lặng đến đáng sợ.

"Aizz, anh Lâm, mau vào đi!" Người ở phía sau thúc giục.

Lâm Dã đẩy hắn ra, đóng cửa lại, ném xuống một câu: "Đi vào tao liền đánh gãy chân của mày."

Người nọ cảm thấy không thể hiểu được, nhưng không dám có dị nghị.

"Cậu..." Diệp Nhất Sâm sau khi phản ứng lại nhanh chóng kéo quần định đứng lên, đáng tiếc bởi vì tư thế không tiện, còn phải chú ý thuốc trên tay nên không cẩn thận té ngã.

Đau đớn trong tưởng tượng không ập xuống vì Lâm Dã đã đỡ lấy cậu.


Lâm Dã vốn dĩ không định trở về nhanh như vậy, nhưng hôm nay sau khi ăn cơm xong, trong lòng luôn nghĩ đến Diệp Nhất Sâm liền cảm thấy thật sự bực bội, ăn không được hai miếng liền quay về.

Hắn chợt nhớ tới khi mình vừa mới vào cửa, nhìn thiếu niên ghé vào trên ghế, mông trần đối diện với gương, thân thể liền toát ra một luồng nhiệt.

"Buông tớ ra!" Người trong ngực đánh cánh tay hắn, tránh thoát, lui về phía sau vài bước, giống như thỏ con giận giữ trừng mắt với hắn.

"Gan to rồi?" Lâm Dã thấy cậu như vậy liền cười nhạo một tiếng.

Hệ thống: "Cảnh cáo OOC!"

Diệp Nhất Sâm rùng mình, hoảng loạn thu hồi tầm mắt, cúi đầu, cắn răng xin lỗi: "Xin lỗi."

Thật ra Lâm Dã cảm thấy cái liếc mắt vừa nãy rất thú vị. Nếu như trước kia đối phương dám nói như vậy, hắn đã sớm động thủ.

"Vậy còn mày làm cái gì? Mông trần soi gương?" Lâm Dã ngồi ở trên ghế: "Không nhìn ra mày còn tự luyến như vậy. Dâm đãng thật."

Diệp Nhất Sâm tức giận đỏ mặt, nhỏ giọng cãi lại: "Không phải, tại vì tớ bôi thuốc thôi."

"Ohh..." Lâm Dã nhìn về phía mông cậu: "Đúng thật là bị ngã ha."

Hắn dĩ nhiên biết con thỏ này không phải soi gương tự luyến, chỉ là định trêu cậu, cảm thấy chơi như vậy rất vui.

Lâm Dã nói: "Tao là một người có trách nhiệm, nếu tao làm mày ngã, đương nhiên là phải phụ trách rồi."

Diệp Nhất Sâm liếc thiếu niên kiệt ngạo khó thuần trên ghế, trong lòng thầm nghĩ: "Nói không biết ngượng mồm."

"Tớ bôi xong rồi."

"Xong rồi?" Một bên mi Lâm Dã hếch lên: "Tao đây cũng phải nhìn xem, xác nhận mày thật sự không có việc gì mới yên tâm."

"Không cần..." Diệp Nhất Sâm định trốn đi.

Nhưng Lâm Dã làm sao sẽ bỏ qua cho cậu?

Hắn duỗi tay bắt lấy cánh tay cậu, ôm người vào trong lòng, nhẹ nhàng kéo quần cậu xuống.

"Không cần!" Diệp Nhất Sâm như cá trên thớt, làm đủ mọi cách cũng không thoát khỏi lòng bàn tay Lâm Dã.


"Thuốc rõ ràng chưa được bôi xong." Lâm Dã nhìn thấy quần cậu dính hơn một nửa thuốc do mới vừa rồi Diệp Nhất Sâm không chờ khô thuốc đã cuống quít mặc vào lại: "Tới đây, tao bôi thuốc cho mày."

Lâm Dã cướp thuốc trong tay Diệp Nhất Sâm, ấn cậu nằm bò trên đùi mình.

"Buông tớ ra! Cậu... A!" Diệp Nhất Sâm bị Lâm Dã đánh mông. Tiếng "Bang" thanh thúy vang lên trong ký túc xá.

Lâm Dã cảm thán xúc cảm co dãn trên tay: "Không ngoan liền đánh mày, đừng nhúc nhích."

Diệp Nhất Sâm làm sao đấu lại được với hắn? Một cử động nhỏ cũng không dám làm, ủy khuất nằm yên.

"Đúng rồi, anh trai giúp mày bôi thuốc là ban ân, hiểu không?" Lâm Dã vui sướng hài lòng đảo thuốc trong tay, xoa cho nóng lên rồi mới bôi cho Diệp Nhất Sâm.

Ngón tay dán đến trên mông tạo thành những hõm nhỏ, theo lòng bàn tay thúc đẩy, hai luồng thịt như nước mật đào phiếm hồng, tựa hồ chỉ cần dùng một chút lực là có thể véo ra nước. Được xoa thuốc như vậy, da thịt cậu phủ lên một tầng ánh sáng, càng thêm mê người.

Lâm Dã không chớp mắt nhìn chằm chằm, xoa xoa, tay liền bôi trật.

Toàn bộ quá trình Diệp Nhất Sâm khẩn trương cực kỳ, sợ Lâm Dã phát hiện cái gì không đúng, kẹo hai chân thật chặt.

Ma trảo của Lâm Dã đẩy hai luồng thịt ra các hướng khác nhau, nhìn thấy cúc hoa nhỏ đang khẩn trương co lại, buột miệng thốt ra: "Sh, nơi này vì sao cũng hồng như vậy?"

Diệp Nhất Sâm sợ tới mức vùng dậy, cho rằng hắn phát hiện: "Buông tớ ra!"

Lâm Dã nhất thời không ôm chắc cậu, trơ mắt nhìn Diệp Nhất Sâm ngã xuống đất, sau đó lại cúi người bế cậu lên: "Làm sao thế..."

Bởi vì tư thế ôm công chúa, chân Diệp Nhất Sâm bị nhấc lên, bí mật ngoài ý muốn bại lộ trước mắt Lâm Dã.

"Không!" Diệp Nhất Sâm nhanh tay che lại, không nhịn được khóc lên.

Cậu bị phát hiện rồi phải không?

Thân thể này bị bố mẹ gọi là quái vật, cậu che lấp, trốn tránh cả đời, bây giờ tự nhiên lại bị người khác thấy.

"Mày..." Lâm Dã hoài nghi đôi mắt mình xảy ra vấn đề, thoáng nhìn khi nãy làm hắn hoảng hốt: "Diệp Nhất Sâm, tao thấy --"

Diệp Nhất Sâm: "Cậu không thấy cái gì hết!"

Thỏ con thật to gan, phản ứng càng là kịch liệt càng khiến người khác nghi ngờ.

Kinh ngạc qua đi là tò mò nồng đậm, tim Lâm Dã đập nhanh cực kỳ: "Tao thấy cả rồi."

Hắn tách tay chân Diệp Nhất Sâm ra, Diệp Nhất Sâm dùng lực phản kháng, cỡ nào cũng không chịu buông tay. Sau khi tách được hai chân, Lâm Dã hướng đầu, ghé mặt vào sát vị trí giữa hai chân Diệp Nhất Sâm.

Chỗ bí mật lần đầu tiên lộ trước mắt người khác, e lệ mà trốn tránh. Lâm Dã dùng sức trên tay, mở chân Diệp Nhất Sâm rộng hơn nữa, bỏ ngoài tai tiếng cậu kêu đau, chỉ lo tìm tòi đến cùng.

Hai cánh thịt theo chân mở ra, nở rộ vài phần. Lâm Dã thấy chỗ kia không có một chút lông tơ nào, hồng hào như thịt trai, đỉnh thịt trai còn ẩn giấu một viên trân châu nhỏ, môi âm hộ phía dưới cũng giống như cánh hoa non mềm.


Không phải Lâm Dã chưa từng thấy bộ phận kia nhưng diễn viên phim nhựa* không ai có được nụ hoa như của Diệp Nhất Sâm...

*Phim nhựa: phim sẽ

"Thật đẹp." Lâm Dã không nhịn được cảm thán.

Lời bình luận khiến Diệp Nhất Sâm kinh ngạc, quên cả khóc.

Cậu từng nghĩ đến rất nhiều loại tình huống, tỷ như bị cha mẹ ruột mắng là quái vật, hoặc là bất nam bất nữ, yêu nhân, nhưng trước nay không nghĩ tới sẽ có người tán thưởng thân thể khiếm khuyết này của cậu.

Nước mắt Diệp Nhất Sâm lại lần nữa bừng lên, lần này không phải đơn thuần bởi vì sợ hãi, mà là hỗn loạn rất nhiều tình cảm phức tạp.

Cảm xúc kỳ quái tràn ngập trái tim Diệp Nhất Sâm, cậu quên mất tình cảnh của chính mình, càng không phát hiện bụng nhỏ bị đỉnh một cái.

Cậu nghe thấy Lâm Dã nói: "Diệp Nhất Sâm, tao có thể sờ không?"

Diệp Nhất Sâm không đáp lại hắn.

Lâm Dã coi như cậu ngầm đồng ý, đương nhiên nếu như bị cự tuyệt hắn cũng vẫn làm như vậy.

Hắn vươn một bàn tay để sát vào chỗ kia, chỉ dùng một ngón tay đụng vào thật cẩn thận. Khi đầu ngón tay đụng tới cánh hoa, cả người Diệp Nhất Sâm đều run rẩy. Tiếp theo, Lâm Dã ấn chỗ kia, bẻ ra bên ngoài, xem cho rõ ràng hơn.

Phía dưới lồn có một cái miệng nhỏ, vừa ướt vừa mềm mại, cất giấu đi cảnh đẹp.

Lâm Dã vô ý thức nuốt nước miếng, hầu kết hoạt động lên xuống.

Khi ngón trỏ rời khỏi chỗ kia, Lâm Dã nghĩ đến những bộ phim từng xem. Hắn nhớ rõ... Chạm vào nơi này sẽ lập tức khiến nữ nhân chảy nước.

Đầu ngón tay ấn trên hạt đậu nhỏ, mềm nhẹ trêu đùa.

"Ưm...!" Diệp Nhất Sâm không biết chuyện này là như thế nào, nơi bị chạm vào thật kỳ quái... Trước kia cậu chưa bao giờ dám chạm vào nơi đó, cho nên cũng không biết chính mình sẽ phản ứng lớn như vậy.

"Lâm Dã... Lâm Dã, cầu xin cậu đừng sờ nữa." Cậu nức nở cầu xin Lâm Dã.

Lâm Dã không cho cậu cơ hội khép hai chân lại, một tay khác cường ngạnh bóp bắp đùi cậu: "Không thích tôi chạm vào như vậy sao?"

"Tớ..." Diệp Nhất Sâm không nói nên lời.

Ngón trỏ Lâm Dã vòng quanh hạt đậu nhỏ, làm hạt đậu sưng đỏ lên, hé đầu khỏi lớp da mỏng. Lâm Dã ngừng tay quan sát một chút, ở thời điểm Diệp Nhất Sâm lơi lỏng, dùng ngón trỏ cùng ngón cái ấn vào.

"A!" Diệp Nhất Sâm chưa từng gặp chuyện như vậy, nước mắt từng đợt chảy xuống, không nhịn được phát run.

Lâm Dã đột nhiên cười: "Diệp Nhất Sâm, cậu chảy nước."

1/7/2022

_______


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận