Chương 7: Cho kim chủ xem bướm qua điện thoại, chảy nước trước màn hình
Hai ngày sau khi phát sóng trực tiếp bị cấm, Diệp Nhất Sâm mang đôi mắt khóc đến sưng đỏ đi làm.
Đêm qua, cậu đã khóc rất lâu, khóc lóc mệt mỏi, bất tri bất giác ngủ mất khiến sáng nay bị đau đầu, hơi khó chịu.
"Làm như vậy được chưa ạ?" Diệp Nhất Sâm đưa văn kiện đã làm xong cho giám đốc, giọng nói mang theo giọng mũi nồng đậm.
Giám đốc vừa thấy văn kiện có vẻ như miễn cưỡng được làm xong, nhíu mày đang muốn ngẩng đầu giáo huấn lại thấy bộ dạng vừa mất tinh thần, vừa khó chịu của cậu, sửng sốt một chút: "Cậu làm sao thế?"
Mấy ngày gần đây, Diệp Nhất Sâm luôn bị mắng, theo bản năng cho rằng giám đốc lại muốn mắng mình, nhỏ giọng nói: "Tôi xin lỗi, tôi lập tức làm lại một lần nữa."
"Không phải..." Giám đốc muốn nói lại thôi: "Thôi được rồi, tạm chấp nhận được, không thoải mái thì tan làm sớm đi, kéo theo thân thể không khỏe mạnh đến chỗ làm mới là chậm trễ thời gian, trở về nghỉ ngơi tốt thì quay lại."
Diệp Nhất Sâm sửng sốt: "Vâng... Cảm ơn giám đốc."
Cậu quay trở về chỗ làm việc thu dọn một chút đồ, lúc đi lại nghe thấy đám đồng nghiệp đang buôn dưa lê.
"Cậu ta tan làm sớm làm gì nhỉ? Bộ dạng còn kỳ lạ như vậy, bị bồ đá à?"
"Phốc, nói không chừng là làm tiểu tam bị chính cung đánh đấy."
Diệp Nhất Sâm hít sâu một hơi, bước nhanh rời đi.
Tuy rằng cậu biết rõ người bọn họ nghị luận chính là nguyên chủ chứ không phải mình nhưng vẫn bị ảnh hưởng tới.
Cảm xúc vốn dĩ đã không tốt lại càng trở nên tồi tệ.
Sau buổi livestream hôm qua, cậu cũng chưa dám lên mạng, sợ đọc được những bình luận ác ý che trời lấp cùng khinh thường, hôm nay đi làm còn sợ hãi sự việc ấy sẽ truyền tới hiện thực, nhưng thật may mắn trước mắt vẫn không có.
Cậu mất hồn mất vía đi vào thang máy, dựa đến góc.
"Cậu muốn đến tầng mấy?" Bỗng nhiên có người hỏi.
Diệp Nhất Sâm hoàn hồn: "A... Tầng một, cảm ơn."
Thang máy chậm rãi khép lại, người vừa mới hỏi cậu lại mở miệng: "Có vẻ như cậu đang không thoải mái, cần tôi giúp gì không?"
Nghe thấy đối phương dùng ngữ khí ôn nhu lại hiền lành thăm hỏi, Diệp Nhất Sâm nhịn không được ngẩng đầu đánh giá đối phương.
Nam thân mặc một thân tây trang đen trắng. Tuy nhiên, khác với cảm giác nghiêm túc như người bình thường, bộ tây trang khoác lên người hắn lại có vài phần nho nhã, hơn nữa trên mặt còn mỉm cười cực kỳ ôn nhu, rất có lực hấp dẫn.
"Cảm ơn, tôi không sao." Diệp Nhất Sâm lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày.
Nam nhân gật gật đầu, không nói nữa, giữ khoảng cách với người xa lạ.
Sau khi thang máy dừng lại, Diệp Nhất Sâm tạm biệt hắn rồi rời đi.
Hệ thống: "Hey, đó là Nghiêm Hàn."
"Hắn chính là người cậu nói là khí vận tử trong công ty hả?" Diệp Nhất Sâm có chút kinh ngạc, lại không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc đuổi kịp một giấy cuối cùng trước khi thang máy khép lại, đối diện với ánh mắt ôn hòa của nam nhân.
Hình như... Là một người không tồi.
Nếu là người như vậy, cậu rất nguyện ý chủ động đi tiếp cận để làm nhiệm vụ.
-
Gặp được người ôn nhu như vậy làm tâm tình Diệp Nhất Sâm hơi ấm lại, nhưng khi về đến nhà, nhận được tin nhắn của Dương Vũ Thăng lại xuống dốc không phanh.
【 Dương: Hôm nay còn live không? 】
Diệp Nhất Sâm không đoán ra tâm tư của người này. Từ lúc phòng phát sóng trực tiếp bị phong sát, hắn không hề liên hệ gì với mình, còn tưởng rằng bởi vì thân thể đặc thù của mình mà rời xa, lúc này hắn lại chạy tới xoát sự tồn tại làm cái gì?
【 Diệp Nhất Sâm: Phòng phát sóng trực tiếp bị cấm rồi. 】
Bây giờ phòng livestream bị cấm, xem như trong họa có phúc đi.
【 Dương: Chỉ cần em muốn, anh có thể giúp em. 】
Diệp Nhất Sâm nghĩ hắn có tiền như vậy, khẳng định là có bối cảnh, nhưng cậu mới không thèm người khác hỗ trợ đâu!
【 Diệp Nhất Sâm: Không cần, cảm ơn, trước mắt em chưa có tâm tình phát sóng trực tiếp. 】
【 Dương: Bởi vì bị thấy sao? 】
Diệp Nhất Sâm không trả lời, đáp án đã rõ ràng.
【 Dương: Không cần sợ, tin tức đã được anh chặn rồi, tạm thời chỉ là truyền ra ngoài trong phạm vi nhỏ thôi. 】
【 Dương: Các fan vẫn thích em như cũ. 】
【 Dương: Ừm, thật ra là sau khi bọn họ biết lại càng thích em. 】
【 Dương: Em cũng thấy rồi đấy, đêm qua có rất nhiều người điên cuồng tặng quà đó thôi? 】
【 Dương: Còn có một tên không biết tốt xấu đoạt vị trí nhất bảng của anh, anh vẫn chưa có cơ hội đập tiền trở về đâu. 】
Diệp Nhất Sâm: "...?"
Là như thế này sao?
Cậu không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, đi lên Weibo, những bình luận gần nhất trên Weibo hầu như đều là thổ lộ, đương nhiên trong đó cũng có một số là quấy rối tình dục, còn kèm theo mấy lời nhục mạ, nhưng những comment trả lời lại những lời độc ác ấy đều là của các fan bảo vệ cậu.
Diệp Nhất Sâm bỗng nhiên cảm thấy gánh nặng trên vai trở nên thật nhẹ nhàng, dường như mây đen trong lòng đã bị thổi tan.
Thì ra... Trên thế giới này thật sự sẽ có rất nhiều người thích cậu, không thèm để ý đến thân thể dị dạng này, thậm chí còn theo đuổi cuồng nhiệt đến vậy.
【 Sâm Sâm không phải sợ! Bạn nhỏ không kỳ quái một chút nào, cậu không phải quái vật. Nhất định là thiên thần quá yêu thương cậu mới cho cậu sủng ái gấp đôi như vậy. Sâm Sâm rất xinh đẹp, là bảo bối đặc biệt nhất. 】
Diệp Nhất Sâm lấy tài khoản chính cảm ơn bình luận này.
Dương Vũ Thăng lại nhắn tin tới nữa.
【 Dương: Em đang đọc sao? Tâm tình khá hơn chút nào không? 】
【 Diệp Nhất Sâm: Vâng. 】
【 Dương: Vậy em có muốn sửa chủ ý, tiếp tục phát sóng trực tiếp không? 】
【 Diệp Nhất Sâm: Tạm thời không nghĩ đến. 】
Sự việc đột nhiên diễn ra như vậy, kể cả là nguyên chủ cũng cần thời gian điều chỉnh tâm tình mà, cho nên cái này không tính là OOC.
Diệp Nhất Sâm xác nhận với hệ thống.
Hệ thống: "Thì đúng là không có tính, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ, tui vẫn hy vọng ký chủ nên phát sóng trực tiếp nhiều hơn, như vậy mới có thể tạo quan hệ tốt với Dương Vũ Thăng, không phải sao?"
Diệp Nhất Sâm: "Ừmm."
Diệp Nhất Sâm do dự, lâm vào rối rắm.
【 Dương: Ừ, cũng được. 】
【 Dương: Vậy em quay video riêng cho anh vẫn được chứ nhỉ? 】
【 Dương: Năm phút thôi, anh sẽ không ghi hình, không chụp ảnh, chỉ đơn thuần muốn nhìn một chút. 】
【 Dương: Một vạn thế nào? 】
【 Diệp Nhất Sâm: ...】
【 Diệp Nhất Sâm: Nhìn cái gì? 】
Lần này đối phương gửi giọng nói tới. Diệp Nhất Sâm click mở, nghe được thanh âm cực kỳ dễ nghe của nam nhân khẽ cười một tiếng, sau đó nói: "Đương nhiên là muốn xem đóa hoa nhỏ của Sâm Sâm."
Diệp Nhất Sâm không nói gì.
Làm người kiểu gì vậy!!! Một giây trước còn giống anh trai nhà bên tận tình an ủi, giây tiếp theo lại lột xác thành tên biến thái!
Diệp Nhất Sâm thở phì phì ném điện thoại lên trên sô pha, nghe thấy âm báo cũng mặc kệ.
Hệ thống nói: "Êy êy, nếu hắn cho cậu gấp đôi, cậu cần phải đáp ứng."
Diệp Nhất Sâm xoay ngón tay: "Tôi... Không đáp ứng chính là OOC sao?"
Hệ thống: "Đúng vậy nha ~ Ký chủ!"
-
Coi như là phát sóng trực tiếp, chỉ cho một người xem còn hơn cho một đám người xem.
Diệp Nhất Sâm chỉ có thể an ủi chính mình như vậy, tự trấn an bản thân.
"Như vậy... Có thể chứ?" Diệp Nhất Sâm ngồi dựa trên sô pha ở phòng khách, đặt điện thoại ở bàn trà đối diện.
Là cuộc gọi video, Dương Vũ Thăng quay cameras vào vách tường trong nhà, không quay bản thân hắn.
Giọng nói từ di động truyền đến: "Cởi quần trước đi."
"Ohh..." Diệp Nhất Sâm cởi quần jean tối màu dưới thân, lộ ra một đôi chân dài trắng nõn.
Cậu đỏ mặt, kéo áo thun ngắn tay xuống che quần lót đi.
Dương Vũ Thăng cười nhẹ: "Đừng che nha, cởi cả quần trong nữa."
"..." Diệp Nhất Sâm cọ bàn tay dính chút mồ hôi vào quần áo, hơi nâng eo, cọ tới cọ lui cũng cởi được quần lót ra.
Vạt áo vẫn che được phần hông, Dương Vũ Thăng nói tiếp: "Tự mình mở chân ra cho anh trai xem chút nào."
"Vâng..." Diệp Nhất Sâm lên tiếng, nhẹ nhàng cọ xát phần bên trong đùi.
Cậu nghe thấy tiếng cào cửa của bé Samoyed bị nhốt ở trong phòng ngủ, lại không có cách nào quan tâm đến nó.
Samoyed sẽ không biết rằng, chủ nhân mình yêu quý đang thong thả mở chân ra từng chút một.
"Banh rộng ra một chút, dùng tay tách ra."
Theo mệnh lệnh của Dương Vũ Thăng, một tay Diệp Nhất Sâm nâng đầu gối bên trái lên: "Em, như vậy..."
Trước màn hình, lồn non ngượng ngùng đóng mở theo hô hấp của chủ nhân, dương vật gục xuống lệch qua một bên.
Cho dù đêm qua lúc phát sóng trực tiếp thoáng nhìn thấy cũng là cách một tầng vải dệt nửa trong suốt, hoàn toàn không bằng cảm quan* trong giờ phút này.
*Cảm quan: nhận thức, cảm nhận trực tiếp bằng các giác quan.
Tiếng hít thở càng trầm nặng của Dương Vũ Thăng đều bị Diệp Nhất Sâm nghe được.
"Anh..."
Cậu muốn hỏi xem hắn nhìn đủ chưa, Dương Vũ Thăng lại nói: "Lại gần một chút."
"..."
"Anh nhìn không rõ lắm." Dương Vũ Thăng nói: "Cầm điện thoại lại đây, để sát màn ảnh cho anh ngắm kỹ hơn."
Diệp Nhất Sâm cắn môi, hầu kết lăn lộn một chút, duỗi tay cầm lấy di động: "Được chưa ạ?"
"Lại gần chút nữa."
"......" Diệp Nhất Sâm cầm điện thoại đến đầu gối.
"Lại gần tiếp đi."
Theo từng tiếng thúc giục, điện thoại Diệp Nhất Sâm sắp áp cả vào lồn rồi, khóc lóc nói: "Gần... Gần hết cỡ rồi ạ."
"Ừ, bây giờ đã thấy rất rõ ràng."
Diệp Nhất Sâm nghe được tiếng Dương Vũ Thăng nuốt nước miếng.
"Hoa nhỏ của Sâm Sâm còn hồng hơn vú nữa, non thật... Thật sự có thể nuốt được dương vật nam nhân sao? Có khi nào sẽ đâm nát nó không?" Âm thanh của Dương Vũ Thăng cực nhẹ, tiếng hít thở lại rất nặng.
Diệp Nhất Sâm vừa nghe những lời thô tục này liền xấu hổ muốn chết, nhỏ giọng nói: "Anh... Đừng nói như vậy."
"Được thôi, vậy Sâm Sâm đã từng sờ qua chưa? Có thoải mái giống như nữ nhân không? Khi thủ dâm, em thích sờ dương vật hay lồn nhỏ nhỉ?" Dương Vũ Thăng truy hỏi, cảm xúc trở nên có chút kích động, giống như ở trong đầu đã tràn ngập hình ảnh Diệp Nhất Sâm đang tự an ủi.
Diệp Nhất Sâm khó có thể trả lời.
Loại câu hỏi như thế này... Cậu phải trả lời như thế nào đây?
"Đậu nhỏ còn đang run nè, bây giờ Sâm Sâm căng thẳng lắm hả?"
Đương nhiên là căng thẳng rồi...
Diệp Nhất Sâm nhấp môi, không định trả lời, sợ lời nói cũng run rẩy theo.
"Le của Sâm Sâm múp thật, lúc tự sướng có sờ nó không? Xúc cảm nhất định sẽ tuyệt lắm đúng không... Anh trai cũng muốn tự mình sờ thử. Thật sự vô cùng xinh đẹp, nếu chịch vào, cũng không biết là tư vị như thế nào... Nhỏ như vậy, chắc chắn sẽ rất chặt, rất bót ha, thật muốn địt vào thử."
Dương Vũ Thăng không bủn xỉn ngôn ngữ của mình một chút nào, không ngừng ca ngợi bướm nhỏ của Diệp Nhất Sâm. Diệp Nhất Sâm cảm thấy giờ phút không phải đang show hàng trước màn hình, mà là trước một đôi mắt thật sự.
Tầm mắt kia cực nóng, như muốn ăn tươi nuốt sống cảnh đẹp trước mặt vào bụng.
"Lỗ nhỏ chảy nước rồi, động của Sâm Sâm có nguồn suối sao?" Dương Vũ Thăng cười nói: "Có cảm giác rồi hả?"
Diệp Nhất Sâm kinh ngạc cúi đầu.
Sao lại...
Cho người ta xem hàng, sao mình lại có thể có cảm giác...
"Nếu anh ở đó là có thể giúp Sâm Sâm." Dương Vũ Thăng thập phần tiếc hận, thở dài: "Vậy vất vả cho Sâm Sâm tự mình dùng tay đi."
"Gì ạ...?" Diệp Nhất Sâm hồng cả mắt: "Em không làm đâu."
Cậu cầm lấy điện thoại, khép hai chân lại, lẩm bẩm: "Em cho anh nhìn xong rồi, tạm biệt."
Cậu nhanh chóng tắt video đi, đáp điện thoại trên sô pha, nghĩ một hồi lại cầm lấy gối che lại, như vậy mới có cảm giác an tâm.
Điện thoại bị đè nặng phát ra tiếng vang, Diệp Nhất Sâm liếc mắt một cái, hờn dỗi đi lấy khăn giấy trên bàn trà lau phần háng ướt át.
"Ưm..."
Lồn nhỏ non mềm bị khăn giấy cọ qua, nổi lên một đợt tê dại.
Trong đầu Diệp Nhất Sâm vang lên tiếng Dương Vũ Thăng nói.
Hình như đã lâu rồi mình chưa móc lồn...
Tay không tự chủ được duỗi xuống, nhưng mới vừa đụng phải, lại nghe thấy tiếng di động vang lên.
Nhất định là Dương Vũ Thăng.
Không thể hiểu được mà, rõ ràng đã kết thúc video rồi, di động còn bị che lại, sao lại vẫn có cảm giác bị người nào đó nhìn.
Cuối cùng Diệp Nhất Sâm vẫn thu tay, kiềm nén cảm giác, lấy điện thoại về.
【 Dương Vũ Thăng: Không cần thẹn thùng, anh đây cũng rất có cảm giác. 】
【 Dương Vũ Thăng: [ hình ảnh ]】
Hình được gửi tới, dương vật nam nhân thoải mái dựng lên trước màn hình, gân xanh nổi lên, hình dạng vừa thô vừa dài, dường như một tay cũng không cầm hết, vừa nhìn đã thấy bị nó chịch sẽ rất phê.
Diệp Nhất Sâm cả kinh vứt điện thoại sang một bên khác trên sô pha, gương mặt cùng lỗ tai đỏ ửng vừa lặn xuống chút lại lần nữa bò lên.
Đồ biến thái không biết xấu hổ này!!
1/10/2022
________
Cho mí người một sự kinh hỉ~