Chương 11: Gặp si hán tàu điện ngầm lúc đi làm, được đồng nghiệp giải cứu
Editor: Mây Vu Sơn
Beta: chưa
------
Hệ thống: "Chúc mừng ký chủ ~ Thu hoạch được 40% giá trị vận khí!"
Thanh âm trong trẻo của hệ thống vang vọng trong đại não làm Diệp Nhất Sâm thanh tỉnh, thoát khỏi khoái cảm sau khi phun nước và bắn tinh.
Nam nhân mang khẩu trang rõ ràng cũng phát hiện những biến đổi trong huyệt đạo, Diệp Nhất Sâm dừng lại một chút làm hắn có chút không vui. Sau đó liền gia tăng, cố ý đâm thọc điểm mẫn cảm của Diệp Nhất Sâm.
"Ô hừ ——!" Diệp Nhất Sâm nhăn mày lại, gương mặt ửng hồng, nhỏ giọng nói, "Nhẹ, nhẹ một chút..."
Nam nhân nghe thấy cậu nhỏ giọng cầu xin, dương vật mới vừa bắn xong lại to hơn một vòng, tách hai mép thịt ra.
Diệp Nhất Sâm đong đầy nước mắt: "Sao... Sao lại?"
Nam nhân thở dài, dường như cũng cảm thấy bất đắc dĩ: "Em sắp đến trạm."
Diệp Nhất Sâm: "Hả?"
Diệp Nhất Sâm vốn tưởng rằng còn phải bị xâm phạm một lần nữa liền ngẩn người, cảm nhận được việc nam nhân rút dương vật ra, lỗ thịt cũng mẫn cảm co rụt một chút như đang lưu luyến.
Không có dương vật chặn lại, dâm dịch bên trong liền chảy xuống. Nam nhân thong thả lấy khăn giấy từ trong túi ra lau cho Diệp Nhất Sâm.
Hắn nhẹ nhàng xoa, môi cách khẩu trang cọ xát cần cổ trắng tuyết của Diệp Nhất Sâm tựa như đôi tình lữ đã xong việc, vừa ôn tồn lại ái muội, lưu luyến.
"Được rồi, đi thôi." Khăn giấy lau không sạch sẽ lắm, nam nhân giúp cậu lau đến khi dịch nhầy không còn nhỏ giọt nữa, tiếp đó thì chỉnh trang lại váy: "Đi đường cẩn thận."
"Anh..." Diệp Nhất Sâm không kịp nói gì liền nghe được âm thanh thông báo của tàu điện ngầm, bỗng nhiên thanh tỉnh khỏi không khí ôn nhu ái muội này.
Mình còn phải nói những lời vô nghĩa với hắn làm gì? Hiện tại, rời đi mới là lựa chọn chính xác nhất.
Cậu dẫm lên giày cao gót, nhanh chóng rời đi, không quay đầu lại.
Diệp Nhất Sâm gần như là chạy chậm về đến nhà, vừa tới cửa liền ngồi phịch xuống dưới đất.
Samoyed chạy tới đón, đạp lên trên đùi rồi lại liếm mặt cậu.
"Bối Bối." Diệp Nhất Sâm đẩy cục lông xù xù ra, đỡ tường, khập khiễng đi vào phòng.
Khi cởi giày quả nhiên phát hiện có mấy ngón chân bị rách da, chạm vào liền đau.
Diệp Nhất Sâm vào phòng khách liền cởi hết đám váy áo vướng víu ra. Lúc chỉ còn lại mỗi tất chân, cậu ngồi trên sô pha đang muốn cởi nốt xuống, vừa cúi đầu liền có chút sửng sốt.
Tất chân bao vây lấy hạ thân bị xé ra thành một lỗ hổng, động dâm sưng đỏ, dính đầy dâm dịch cùng tinh dịch, nhìn kiểu gì cũng thấy dâm đãng.
Mặt Diệp Nhất Sâm lập tức đỏ lên, sau đó bỗng nhiên nhớ tới gì đó, đột nhiên ngẩng đầu liền thấy Samoyed ngồi xổm ngồi bên cạnh, thở phì phì nhìn cậu, đôi mắt đen bóng dừng ngay giữa chân tâm có vẻ như đang rất tò mò.
Diệp Nhất Sâm vơ vội lấy quần áo che người lại. Cảm giác thẹn khi bị vây xem làm cậu vội vàng trốn vào phòng tắm.
Khi ngâm mình ở trong nước, thân thể cuối cùng cũng thoải mái hơn chút. Nhìn điện thoại thì lại thấy tin nhắn của Dương Vũ Thăng.
【 Dương Vũ Thăng: Về đến nhà chưa? 】
Cậu trả lời lại: "Về rồi ạ".
Dù cậu trả lời muộn nhưng Dương Vũ Thăng vẫn đáp lại nhanh như cũ.
【 Dương Vũ Thăng: Đi ngủ sớm một chút. 】
【 Diệp Nhất Sâm: Vâng. 】
Diệp Nhất Sâm buông di động, chuyên tâm rửa sạch cơ thể, dùng tay moi tinh dịch sót lại. Chất lỏng vẩn đục làm ô uế làn nước trong vắt. Diệp Nhất Sâm rửa sạch đến mức rên rỉ liên tục, suýt nữa trượt khỏi bồn tắm, cường ngạnh đứng dậy.
------------
Cậu ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, mềm mại trốn trong chăn không muốn nhúc nhích. May mà cậu không cần livestream mỗi ngày giống như lúc còn ở khu sủng vật nữa, có thể nghỉ ngơi mấy ngày. Mặt khác, chủ bá trong khu người lớn cũng ít khi phát sóng trực tiếp mỗi ngày. Dù sao đây cũng là một việc tiêu hao rất nhiều tinh lực, có tâm cũng chưa chắc có lực, fans đương nhiên cũng thông cảm.
Dương Vũ Thăng cũng cho phép Diệp Nhất Sâm ba ngày mới phát sóng trực tiếp một lần, có lẽ là sợ cậu không thích ứng được.
Chơi ở nhà thoải mái một ngày, đến tối, Diệp Nhất Sâm trầm mê một trò chơi nhỏ, ngày hôm sau thiếu chút nữa ngủ quên nên bị đi làm trễ.
Sau khi bước ra cửa, cậu định ngồi xe điện ngầm đi làm nhưng ngay lập tức lại hồi tưởng lại chuyện mới xảy ra. Tuy nhiên, nếu bây giờ mà bắt taxi thì sẽ bị kẹt xe, không bằng ngồi xe điện ngầm đi cho nhanh.
Cậu khẽ cắn môi, lúc đi lên tàu điện ngầm, thần hồn nát thần tính xem xét khắp nơi, thấy người mang khẩu trang liền nhìn thêm vài lần, xác nhận người nọ không ở đây cũng không dám lơi lỏng.
Hai lần bị xâm phạm đều ở góc xe khiến Diệp Nhất Sâm không dám đi đến đó nữa, đứng ngay ở chỗ gần cửa, cầm vòng tay đứng trong đám đông.
Cậu không dám thả lỏng một giây phút nào, lại không biết bản thân mình nghi thần nghi quỷ như vậy mới dễ hấp dẫn sự chú ý của người khác nhất.
Diệp Nhất Sâm hỏi hệ thống: "Hắn không ở đây nhỉ?"
Không nghe thấy hệ thống trả lời. Ngay sau đó, cậu liền cảm nhận được có người không biết là cố ý hay vô tình chạm vào mông cậu từ sau lưng một chút.
Vốn còn tưởng rằng là ảo giác, cứng đờ hai giây, chờ người kia đụng vào lại lần nữa mới xác định.
Thật sự tới rồi...
Sao cậu lại xui xẻo như vậy? Lần nào cũng gặp phải hắn, cái tên biến thái này ở luôn tại tàu điện ngầm luôn à?
Hoa nhỏ bị dày xéo hôm qua hình như cũng vì nhớ lại mà sợ hãi... Còn có khoái cảm, có chút phản ứng.
Diệp Nhất Sâm nuốt nước miếng, phát run, điên cuồng tìm đối sách.
Khi cậu còn đang mờ mịt liền có một thân ảnh đẩy đám người ra, đi tới bên cạnh cậu.
"Là cậu?"
Diệp Nhất Sâm nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, đôi mắt long lanh chứa đầy nước mắt nhìn người tới, phát hiện người này chính là đối tượng nhiệm vụ đã từng có cơ hội được gặp mặt một lần, đôi mắt lập tức sáng ngời, dùng ánh mắt xin giúp đỡ.
"Bên kia ít người, qua bên kia đi." Nghiêm Hàn giữ chặt cổ tay cậu, kéo người rời đi.
Chờ khi đến một thùng xe khác, anh quay đầu lại nhìn, thở ra một hơi: "Không sao chứ?"
Diệp Nhất Sâm nhận được ánh mắt đầy quan tâm, cũng nhận ra hành động thân sĩ khi ngay lập tức bỏ tay ra của anh, lắc đầu.
Nghiêm Hàn cau mày nói: "Cũng may là tôi nhìn thấy. Xã hội không biết vì sao lại thế này, một người đàn ông lớn tuổi lại muốn bắt nạt một thanh niên cùng giới tính với mình."
Diệp Nhất Sâm ngơ ngẩn: "Người lớn tuổi?"
"Ừ, có vẻ như khoảng 70 tuổi. Quả nhiên không phải là già đổ đốn, mà là do đổ đốn mới thành già." Nghiêm Hàn nói.
Diệp Nhất Sâm quay đầu nhìn lại, quả thật là người già, không phải là người kia.
Thì ra không phải hắn.
"Thật sự không sao chứ?" Nghiêm Hàn thấy cậu phát ngốc, hỏi nhiều thêm một câu, ánh nhìn dừng trên lông mi đong đưa nước mắt.
"Không sao, cảm ơn anh." Diệp Nhất Sâm cảm kích cười.
Nghiêm Hàn bị nụ cười bỗng nhiên nở rộ làm lung lay ánh mắt, không nhịn được lại dùng dư quang trộm đánh giá cậu. Đôi mắt trong sáng, môi đỏ hơi nhấp, quần áo bình thường mặc ở trên người cũng không che giấu được đường cong quyến rũ.
Vừa xinh đẹp lại nói chuyện ngọt ngào như vậy, khó trách sẽ gặp phải biến thái, còn luôn bị công ty nghị luận.
"Ừm, tôi là Diệp Nhất Sâm, còn anh?" Diệp Nhất Sâm hỏi.
Nghiêm Hàn bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt: "Tôi là Nghiêm Hàn."
Anh đưa danh thiếp ra, Diệp Nhất Sâm luống cuống tay chân tiếp nhận, lúc này mới nhớ tới việc trao đổi danh thiếp là lễ nghi cơ bản nhất, cũng lập tức lấy danh thiếp của mình ra.
Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua danh thiếp mang tên cùng với chức vị giám đốc của Nghiêm Hàn.
Hệ thống: "Hế nhô ~ Đừng quên thân phận của Nghiêm Hàn cùng thiết lập của nguyên chủ nha."
Dưới sự nhắc nhở, Diệp Nhất Sâm lộ ra một nụ cười càng thêm nóng bỏng: "Anh chính là Nghiêm thiếu* mới đến công ty gần đây sao?"
*Ai có đề xuất thay "Nghiêm thiếu" là gì không, tui không biết nên để kiểu gì cho nó sát nữa.
Thân là kẻ chuyên nịnh nọt như nguyên chủ, nhất định là đã sớm nghe thấy việc này, đương nhiên cũng sẽ nổi lên vài tâm tư nhỏ.
Tuy rằng việc cố tình đi lấy lòng một người nào đó có chút khó khăn đối với Diệp Nhất Sâm nhưng tiếp cận Nghiêm Hàn cũng có lợi cho việc làm nhiệm vụ. Hơn nữa, làm thân với người vừa không làm cao, vừa nhiệt tình, tâm địa lại thiện lương như Nghiêm Hàn cũng khiến Diệp Nhất Sâm vui vẻ.
"Cậu biết tôi?" Ánh mắt Nghiêm Hàn khẽ động, nụ cười không thay đổi.
Diệp Nhất Sâm hỏi: "Phải, nhưng sao anh lại ngồi tàu điện ngầm?"
Không phải là có xe chuyên dùng đón đưa sao?
"Bởi vì đi muộn, đi tàu điện ngầm tiện hơn." Nghiêm Hàn cúi đầu xem đồng hồ, để ý thấy Diệp Nhất Sâm cũng nhìn theo.
Đồng hồ trên cổ tay không giống như tính cách Nghiêm Hàn biểu hiện ra ngoài. Trên mặt đồng hồ nạm một vòng kim cương, hoa lệ lại phô trương, nhìn qua liền biết có giá trị xa xỉ.
Diệp Nhất Sâm ngơ ngác nhìn, kỳ thật trong đầu lại mang suy nghĩ khác.
Hiện tại, mình dựa vào phát sóng trực tiếp cũng coi như là kẻ có tiền, sau này hẳn là cũng có thể mua nổi hàng xa xỉ như vậy nhỉ? À đúng rồi... Nếu mình đã có tiền như vậy, sao còn phải mệt mỏi chen chúc trên tàu điện ngầm để đi làm?
Dựa theo thiết lập của nguyên chủ, vứt bỏ công việc có tiền lương quá ít cũng là hợp lý ha?
"Tôi đi trước." Thanh âm Nghiêm Hàn đánh gãy suy nghĩ của Diệp Nhất Sâm.
"Oh, vâng." Diệp Nhất Sâm chậm nửa nhịp, chờ anh đi cũng đi theo thì thấy Nghiêm Hàn đã cách xa một khoảng, không có ý muốn cùng đồng hành với cậu.
Diệp Nhất Sâm não nhỏ căn bản không để ý, còn mải hưng phấn vì ý tưởng mới bộc phát.
"Hệ thống hệ thống! Tôi có thể từ chức không?"
Hệ thống: "Cậu từ chức thì làm sao tiếp xúc được với Nghiêm Hàn mà làm nhiệm vụ?"
Một câu như một thùng nước lạnh dập tắt tâm tình vui vẻ của Diệp Nhất Sâm.
"Được rồi..."
28/10/2022
__________
"Bình thường chỉ có việc chọn người chứ người bình thường không ai lại chọn đi làm cả."~
Mỏi mắt ẻ, nhưng vẫn phải beta vì Mây edit như quạc.