Âm thanh của đám đông dần dần lắng xuống, tôi đợi một vài phút rồi đi lại xung quanh đám đông, đeo cặp sách trên lưng, tôi tìm đến một phòng chờ vắng người, bắt đầu làm bài tập.
1
Không ai ngăn cản hay nói chuyện với tôi dọc đường đi, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng có rất nhiều ánh người đang nhìn chằm chằm vào tôi với những ánh mắt không mấy thiện cảm, soi mói, bàn tán, tò mò, thậm chí còn quấn lấy tôi.
Những lời nói mơ hồ lọt vào tai tôi, tôi không muốn nghe, nhưng những lời xấu hổ đó đã ghi dấu trong tâm trí tôi, chúng sẽ tự động tràn đến trước mặt tôi mà không cần cố ý tìm kiếm.
"... Tháng trước ... Red F1 ..."
Đóng cửa, tắt những tiếng đó, tôi lại có chút buồn nôn.
Trước đây tôi chỉ đơn giản là không thích nó ở đây, nhưng bây giờ tôi cảm thấy ghê tởm.
Tất cả mọi thứ ở đây, bao gồm cả Quan Trừng, đều khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
Chỗ đậu xe hơi tư nhân ở đây là do Quan Trừng và mấy người thuộc thế hệ thứ hai giàu có khác mua lại, tôi thuộc về Quan Trừng, nên không ai dám quấy rầy tôi.
Tôi hoàn thành bài tập ở phòng khách, tiếp tục xem trước cho lớp học ngày mai.
Cửa phòng chờ bị gõ hai lần, tôi ngạc nhiên nhìn lên cửa nhưng không nói gì, vài giây sau tôi thấy có người ra mở cửa.
Đứng ở cửa là một thanh niên mà tôi chưa từng gặp bao giờ, cậu ta mặc áo khoác và quần tây, vẻ ngoài đẹp trai dịu dàng hơn Quan Trừng rất nhiều, cậu giống như một giáo thảo trong trường bình thường, vừa học vừa chơi bóng rổ.
Tôi lạnh lùng liếc nhìn, khi thấy cậu bước vào, tôi nhận ra cậu ta có vẻ muốn sử dụng căn phòng này nên đặt bút xuống, cất sách giáo khoa vào cặp sách, định đổi sang một phòng trống khác.
Nhưng trước khi tôi có thể dọn dẹp nó, cậu ta đã bước đến gần, nhìn tôi chăm chú.
Nhìn bằng con mắt đánh giá như thế này thật là bất lịch sự nhưng đám người ở đây ai cũng kiêu căng ngạo mạn, một ruột với nhau.
Tôi lười nói chuyện cùng cậu ta, vì vậy tôi kéo cặp sách của mình lại, ôm vào ngực, đứng dậy bước ra ngoài.
Một cánh tay bất ngờ chặn ngang đường, bàn tay trắng muốt với các khớp rõ ràng đang giữ điện thoại cùng màn hình vừa bắt đầu phát video.
Cậu ta làm bộ như chỉ đang thắc mắc, hỏi tôi: "Đây có phải là cậu không?"
Trong đoạn phim một khoảng không đen nhánh mờ mờ ảo ảo, chắc hẳn lúc đó rất là khuya, nhưng đèn của trường đua vẫn sáng như ban ngày.
Phối cảnh quay là đám đông người xem, đứng rất cai, ngoại trừ những bóng người rung chuyển ở các góc chắn ngang tầm nhìn, tâm điểm quay vẫn có thể quay rõ cảnh phía trước xe đua cách đó không xa. .
Thân xe là một màu đỏ rực, phía trước và thân xe đều được phun bính âm tên của Quan Trừng, thể hiện quyền sở hữu của hắn.
Đó là một trong những chiếc xe yêu thích của Quan Trừng, tôi không hiểu nhãn hiệu, nhưng nhìn thân xe mượt mà cùng điêu luyện kia, tôi biết rằng nó phải rất đắt tiền, Quan Trừng cũng rất quý nó, chiếc xe này chỉ là được sẵn sàng chơi trong các cuộc đua quan trọng.
Hắn ta thuê cả người trông xe, không cho một ai động vào nhưng trong đoạn video hắn còn tạt đầy sâm panh lên nó, cũng chẳng thèm quan tâm.
Hắn ta chỉ lo tập trung xô đẩy, đè một người lên đầu xe.
Đối phương chống cự quyết liệt, nhưng Quan Trừng rất khỏe, một tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của người kia, rồi dùng tay kia cởi quần đối phương xuống.
Những người xem video bắt đầu phấn khích, tiếng huýt sáo hò hét inh ỏi nhanh chóng vang lên khắp căn phòng đóng kín từ màn hình phẳng của điện thoại, khiến tôi choáng ngợp.
Tôi giật điện thoại trên tay cậu ta, đóng video bằng những ngón tay run rẩy rồi ném mạnh xuống đất.
Không thèm nhìn sắc mặt của cậu ta, tôi lướt qua, đi thẳng ra ngoài.
F1 là giải đua xe vô địch thế giới công thức 1. Quan Trừng và nhóm người thích đua xe của hắn cũng kiểu vịt vờ chơi cùng một cuộc đua, mỗi năm một lần, mỗi lần mở trận tranh tài này cuộc đua này là thời điểm đông người nhất.
Quan Trừng cũng đã đưa tôi đến đây vào năm ngoái, tôi đứng đó nhìn hắn ta chiếm vị trí đầu tiên.
Trước năm ngoái, lúc tôi chưa quen biết Quan Trừng, nhưng nghe nói qua danh hắn ta đã 3 năm liên tiếp vô địch, cho nên sau khi năm nay lại giành được ngôi vị quán quân, hắn đã rất phấn khích khi được trở thành người đứng đầu năm năm liên tiếp.
Đêm đó không chỉ uống sâm panh ăn mừng mà những người xung quanh còn mua trước rất nhiều rượu với nồng độ cồn cao.
Họ ăn mừng đến tận sáng sớm, tôi ngủ mệt mỏi ngủ ở phòng khách, bởi rất muốn về nhà nên đã ra ngoài tìm hắn, hỏi khi nào hắn ta có thể về.
Tìm được hắn tôi liền hối hận, bởi lúc đó hắn ta đang say.
Nghe thấy thanh âm của tôi, thời điểm hắn quay đầu lại, tôi lại có cảm giác kinh hoảng như bị hắn dùng đinh xuyên thủng.
Hắn ta không uống rượu thường xuyên, khi hắn say, sẽ trở thành một kẻ mất trí thực sự, vì vậy tôi không muốn ở cạnh khi hắn ta say khướt như vậy, tôi lui chân muốn rời đi, nghĩ bụng tìm tạm một căn phòng xong ngủ qua đêm nay, rồi sáng mai dậy rời đi là ổn rồi.
Nhưng hắn ta bỗng chồm tới, nắm lấy cánh tay, kéo tôi vào lòng.
Những người xung quanh đều là người quen của hắn, họ đều biết rõ sự tồn tại của tôi, còn Quan Trừng thì thường không bao giờ che giấu mối quan hệ của hai người, vì vậy khi chân chân nhìn hắn hôn tôi, cũng không khiến ai bất ngờ, trái lại chúng bật ra điệu cười cợt nhả.
Hắn ta biết tôi rất ghét quá thân mật với hắn trước mặt người ngoài nên thường chỉ ôm tôi hoặc hôn nhẹ lên má tôi, nhưng lần này dường như hắn đã quên mất sự tồn tại của người khác, quên mất rằng đây là trường đua xe nơi trăm mối công khai, quên mất sự phản kháng của tôi, đẩy lưỡi của tôi vào một cách mạnh mẽ.
Tôi nghe thấy những tiếng động lớn xung quanh mình, mọi con mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Tôi không thể đẩy nó ra và tôi cũng không dám đẩy nó ra, tôi bị mùi rượu nồng của hắn làm cho tâm tình hoảng loạn, tôi không muốn chọc tức hắn, sợ hắn sẽ lên cơn điên, bởi vậy tôi phải cố gắng chịu đựng.
Nhưng không ngờ chính sự rụt rè rụt rè ấy lại khiến tôi mất đi cơ hội phản kháng duy nhất, phải đến khi hắn ta say khướt đè tôi lên thùng xe màu đỏ, cởi quần tôi ra thì tôi mới không hiểu hắn định làm gì. .
Hắn ta muốn làm tôi.
Hắn ta định hãm hiếp tôi trước mặt tất cả mọi người, bất chấp sự vùng vẫy van xin lòng thương xót của tôi.
Những gì xảy ra đêm đó là một cơn ác mộng đối với tôi, một cơn ác mộng khủng khiếp đã làm tôi bẽ mặt đến nỗi không bao giờ có thể nhìn lên.
Nhưng đối với tất cả những khán giả đã đứng xem, đây là cảnh 18 cấm thú vị, một cung điện khiêu dâm trực tiếp khiến máu cùng tim của họ đập nhanh hơn.
Tôi nhớ rất nhiều điện thoại di động được giơ lên, giống như những đôi mắt thèm thuồng khổng lồ đang nhìn nỗi đau của tôi, thưởng thức sự khóc lóc vật vã của tôi.
3
Ngay cả sau đấy, họ vẫn bàn đi bàn lại cảm giác phấn khích của đêm đó.
Nhưng đối với Quan Trừng, đó chỉ là sự không kiềm chế được bản thân khi say.
Hắn ta rất tức giận vì có quá nhiều người nhìn thấy tôi khoả thân ngoài hắn, mặc dù hắn đã yêu cầu người khác xóa tất cả các video mà họ quay, nhưng chắc chắn đâu phải ai cũng tuân theo ý hắn hết, nó đã được lan truyền nhanh chóng.
Đó là điều mà hắn ta không thể kiểm soát, hắn cũng có chút hối hận, nhưng hắn không xin lỗi tôi một lời...vì hắn không nghĩ mình đã làm gì sai.
Đúng vậy...hắn ta chưa bao giờ cảm thấy mình đã làm bất cứ điều gì sai.
____________
Mị lười quá :-:-:...Mắ cha nội công nầy trẩu zl 💔👊