Khi tôi bước ra khỏi phòng, đám người đứng dải rác lối đi không tự chủ nhìn sang.
Ánh mắt bọn họ chiếu thẳng vào người tôi, cảm giác có chút hít thở không thông, tôi liền tránh né khỏi tầm mắt bọn họ, tránh phải lãng phí thời gian vô dụng không mục đích này, bước dọc theo con đường ít đông đúc hơn.
May mắn thay, sau khi chờ đợi một lúc lâu, tôi mơ hồ nghe được tiếng động cơ tiếp cận, đám đông rải rác như thấy điều gì rất hưng phấn, lập tức tụ tập xung quanh một lần nữa.
Tôi nhìn bóng lưng lít nha lít nhít dày đặc, do dự một lúc, nhưng vẫn quyết định chen vào.
Những người xung quanh khi thấy tôi đến liền tự động tránh né không dám lại gần, nhưng những ánh mắt lướt qua hệt như muốn khoét sâu vào cơ thể tôi.
Tôi siết chặt quai túi, cố gắng hết sức để phớt lờ tầm nhìn không liên quan, đứng ở hàng đầu tiên trong đám đông đang chờ ở vạch đích.
Quan Trừng quay lại, chiếc mô tô quen thuộc đang băng qua vạch đích rồi đột ngột phanh gấp.
Mọi người đang cổ vũ hắn ta cổ vũ cho vị trí số một, hắn ta nhảy xuống chiếc xe máy vẫn đang rít ga ồn ào của mình, với tinh thần phấn khích sải bước về phía tôi.
Hắn dùng tay gắt gao ôm tôi, cánh tay cường tráng ôm chặt tôi vào lồng ngực, lòng bàn tay vuốt ve gáy của tôi, sau đó cúi đầu, nóng nảy hôn lên trán tôi.
Có tiếng tim đập thình thịch từ lồng ngực rung rung, tim tôi tê dại vì chấn động, đầu lưỡi có chút co rút giật giật, không nói nên lời.
Tôi không thể hiểu được tình yêu của Quan Trừng dành cho môn thể thao điên cuồng này, cũng giống như tôi không thể hiểu được sự cuồng tín của hắn ta dành cho tôi.
Sau khi quen biết hắn, tôi đã từng nghe được rằng trước đây hắn đã chơi qua rất nhiều người, cả nam lẫn nữ đều ăn tất, nhưng hắn lại không duy trì được lâu, vì bởi cái tính có mới nới cũ và thích thú sự mới lạ hấp dẫn nên vậy.
Tôi đã nghĩ rằng hắn ta sẽ chán chơi với tôi sớm thôi, nhưng Quan Trừng đã giữ tôi lại trong một thời gian dài không vì lý do gì, cho đến tận bây giờ.
Lần này Quan Trừng không ở lại lâu mà đưa tôi đi, khoảng mười giờ hắn mới trở về nhà hắn.
Người hầu đợi chúng tôi trở về rồi rời đi, tôi đặt cặp sách xuống, bước thẳng vào bàn ăn bắt đầu dùng cơm, Quan Trừng mồ hôi nhễ nhại đi vào phòng ngủ, mang đồ đi tắm.
Ăn được nửa bữa, hắn bước ra ngoài với chiếc quần lót duy nhất trên người, cơ bắp cuồn cuộn cường tráng một cỗ hoóc-môn nam tính phả vào mắt, tóc tai chưa khô, những giọt nước đọng trên đuôi tóc nhỏ giọt tong tỏng .
Hắn ta ngồi đối diện với tôi, một bên ăn cơm một bên lơ đễnh lướt điện thoại.
Sau mười phút im lặng, bụng cũng sắp no căng, tôi liếc nhìn hắn.
Thấy hắn không để ý đến mình, tôi vô tư đặt đũa xuống, đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Tôi bước nhanh và nhẹ như một con mèo đang nhón gót vì sợ bị ánh mắt của chủ nhân bắt gặp, nhưng thật may là hắn ta không gọi tôi lại.
Tôi tìm quần áo rồi vào phòng tắm, nhẹ nhàng khóa cửa lại, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng cởi quần áo định đi tắm, hy vọng có thể tắm rửa sạch sẽ rồi mặc quần áo ngay ngắn trước khi Quan Trừng vào phòng ngủ. Điều này ít có thể làm hắn nổi lên ham muốn.
Dòng nước ấm áp cuốn đi sự mệt mỏi của cả ngày, lỗ chân lông trên toàn thân mở ra, thần kinh căng thẳng trở nên lười biếng, mất đi sự cảnh giác thường ngày.
Mãi cho đến khi eo bị cánh tay lạ ôm lấy, mới bừng tỉnh như mơ, hoảng hốt quay đầu lại.
Quan Trừng không biết đã vào đây từ lúc nào, vừa rồi cửa đã bị khóa chặt, nên tôi chẳng rõ hắn ta vào bằng cách nào.
Hắn bị nước từ vòi hoa sen làm ướt đẫm một mảng, mái tóc đen của hắn đang chảy nước, hắn nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt như một con thú hoang ẩn nấp trong rừng rậm.
Cánh tay dang rộng choàng qua người tôi, tắt vòi hoa sen, giọng hắn ta rõ ràng lạ thường.
"Khóa cửa làm gì?"
Cả người tôi trần trụi ướt nhẹp, da thịt trơn bóng dưới lớp vải quần lót cọ sát vào đường may khiến tim tôi loạn nhịp.
Tôi muốn đẩy hắn ra, lại phải kiềm chế để không thể hiện sự ghê tởm dưới đáy lòng, chỉ có thể đặt tay lên cánh tay hắn cự tuyệt từ lời chào đón.
"Em vẫn chưa tắm xong."
Hắn ta không cố ý nhấn mạnh chủ đề mà anh ta tiến lại gần, liếm dái tai tôi, ân cần trả lời.
"Các cửa ra vào ở cái nhà này đều được định vị bằng khóa vân tay."
Hắn ta cảm nhận sự run rẩy của tôi, biết rằng tôi có lỗi, rồi không nhịn được bật cười.
"Quạ Quạ, còn em, tại sao lại khóa cửa, ai cho phép em khóa cửa?"
Tôi cúi đầu không nói gì, nhìn thấy đầu gối của hắn đang tách ra hai chân của tôi.
Khe mông bị lớp vải quần cọ sát khiến da thịt hơi đau, nhất là khi hắn cứ hướng khe mông mà chen vào, nó cộm cộm thô ráp thật giống như vó một vũng cát trong đó.
1
Hắn biết tôi không thích cảm giác bị vải vóc nhét vào ruột thịt, khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, cho nên lời cầu xin thực mau sẽ thoát ra khỏi miệng tôi, tôi thực sự chịu thua, vặn vẹo eo hông muốn tránh đi.
"Đừng vào thế này, khó chịu lắm."
Cầu xin hắn ta đừng làm vậy cũng vô ích. Tôi trước đây đã từng bị hắn lừa, vừa giúp hắn khẩu giao vừa cố gắng kẹp chặt mông để hắn ta thoải mái hơn, miễn là tôi ngoan ngoãn, nhu cầu tình dục của hắn sẽ giảm đi chút ít, nhưng sau đó...hắn ta lại lém lỉnh giả vờ mình chưa từng nói nói gì cả.
Ngay cả khi tôi phản kháng chửi mắng hắn đã thất hứa, đáp lại tôi là một nụ cười thản nhiên của hắn.
"Vậy thì sao."
Đã nói dối tôi, vậy thì sao.
Trên danh nghĩa, tôi là bạn trai của hắn ta, nhưng ai cũng biết tôi chỉ là người yêu mới thích gần đây của hắn, nhưng sự thật còn tưởng không được mà được không tưởng khiến người ta phải đỡ trán, hắn ta dùng tiền mua tôi.
Tôi bán mình cho hắn vì tiền, tôi muốn nhận được giá trị tốt nhất cho đồng tiền của hắn, tôi phải thỏa mãn hắn ta, và hắn cũng không cần quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Hàm răng cắn chặt dái tai của tôi, tôi co rụt lại, nghe thấy Quan Trừng nói với giọng điệu ân cần.
"Vậy thì em muốn anh vào như thế nào, hay tự em vào đi."
Trong hầu hết các trường hợp, hăm ta thích làm ở vị trí hoàn toàn thống trị đối phương, nhưng đôi khi, hắn cũng thích thú xem sự chủ động của chính tôi.
Nhất là khi hắn nhìn tôi với vẻ xấu hổ và tủi nhục không thể che giấu, đôi mắt hắn ta lúc nào cũng ánh lên ...đầy sự thương hại.
Tình yêu đó giống như nhìn một con bướm què quặt cánh trong lòng bàn tay, nhìn một thứ yếu ớt gấp mấy lần bản thân đang giãy giụa trong vô vọng mà không ra tay giúp đỡ, lại còn được chiêm ngưỡng một cách run rẩy như vậy mới là gọi khoái cảm thao túng, nếm trải nỗi đau của người khác.
Ngây thơ mà bướng bỉnh, tàn nhẫn mà lạnh lùng.
Tôi đã quen với việc nhìn thấy cử chỉ của hắn, tôi rất hận chính mình cũng không thể kìm nén được tâm tình cảm kích của mình.
Sau khi hắn đã triệt để nô lệ hoá tôi, sử dụng những hình phạt buộc tôi phải phục tùng nhất, chỉ cần hắn hơi hơi nhân từ một chút, là tôi sẽ biết ơn sẽ cảm kích.
Bàn tay ướt đẫm nước chạm lại, chạm vào mép quần lót rồi kéo ra.
Dương vật nóng hổi cứng ngắc lập tức chui vào lòng bàn tay tôi, căng bóng khiến tôi không cầm được, dịch nhầy chảy ra dường như chẳng thể bị nước rửa trôi.
Quan Trừng hô hấp trở nên nặng nhọc, hắn ta vội vàng xốc lên phía trước, dương vật hắn tuột khỏi lòng bàn tay tôi, chọc thẳng vào đường nối giữa hai đùi của tôi.
Tôi hơi bất ổn loạng choạng , hắn ta nắm lấy eo tôi, lòng bàn tay rộng lớn của hắn ép chặt vào chỗ lõm chỗ vùng bụng phẳng lì, khiến cho tôi ảo tưởng rằng khắc sau hắn sẽ bóp chết tôi.
Những ngón tay co lên, chạm vào đường may của đùi rồi mở mạnh những nếp gấp bên cạnh cái lỗ để nuốt lấy quy đầu.
Thật dễ dàng để đi vào phía trước, nhưng hơi mất công chỉ việc bám vào phía sau và từ từ nuốt phần còn lại.
Tôi không nhịn được dựa vào tường, hai chân có chút phát run, nghiến răng nghiến lợi, hít ra thở vào rất khẽ.
Thấy tốc độ của tôi chậm lại, Quan Trừng không đợi được nữa, lao thẳng về phía trước mà không hề báo trước.
Tôi bất ngờ kêu lên một tiếng, đập đầu vào tường, một chút chua xót thoát ra từ mũi, xẹt qua mắt.
Tay hắn ta chạy dọc theo bên chân tôi đến đầu gối, dùng sức kéo tôi đứng thẳng lên.
Cơ thể đột nhiên trống không liền ngã xuống, dương vật của hắn đút vào gần như lút cán, vừa sâu vừa sưng tấy, tôi không khỏi giãy dụa kịch liệt muốn tránh ra, nhưng cũng không có làm được.
Không cho tôi thời gian thích ứng, Quan Trừng cử động rất nhanh, hai cái túi thịt nhanh chóng mạnh mẽ vỗ về nơi hậu huyệt, tôi đã sớm cảm thấy hạ thể vừa đau vừa sưng, hậu huyệt bị cọ xát mà sung huyết.
Sau ngần ấy thời gian, tôi vẫn không thể chấp nhận việc ở chung, bởi vì ngay từ đầu tôi không phải là gay, và việc quan hệ với Quan Trừng chỉ khiến tôi khổ sở.
Hắn ta là một sinh viên thể thao, cao lớn khoẻ mạnh, năng động và nhu cầu tình dục tương đối cao.
Vóc dáng của tôi gầy hơn so với những thanh niên cùng tuổi và tôi thường không thích tập thể dục.
Về sau cường độ huấn luyện của hắn càng ngày càng mạnh, cuối tuần cũng chỉ có thể nghỉ ngơi mới có thể hít thở một hơi, nếu không mỗi ngày đều phải cùng hắn lên giường, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị hắn giày vò mà chết trên giường mất.
___________
Cmt ik mấy cọu :')))