“…Anh à…”. Nghe anh nói anh làm thế là vì cậu thì cậu vui lắm. Anh làm chuyện đó là vì cậu, dù chuyện đó có không tốt cho lắm nhưng anh vẫn làm vì cậu. Dù cậu cũng không thích việc anh làm nhưng nếu cậu nói cậu không vui thì là giả. Sao không vui cho được cơ chứ!? Anh ấy vì muốn bao bọc, bảo vệ cậu nên mới làm vậy mà.
Với lại chính Black cũng đã làm vậy, còn hơn thế nữa để bảo vệ cậu cơ mà.
Biết Tiểu Dạ sẽ không trách mình làm như vậy nên Bạch Nhiên nhẹ giọng nói tiếp. “Em đừng suy nghĩ nhiều. Tên đó cũng đã gây sự với nhiều người rồi, hắn làm rất nhiều người căm ghét nên anh làm như vậy cũng có một phần có ích cho ‘xã hội’ đúng không. Nếu không thì em hãy cứ coi như hắn bị đuổi để sau này không ai bị hắn gây sự nữa đi.”.
“…”. Hình như Bạch Nhiên nên đi theo một nghề nữa là luật sư thì phải. Bởi vì nghe anh nói như vậy, Dạ đã bắt đầu lung lay.
Anh… nói cũng có lý. Tên đó vốn luôn bị các thầy cô và nhiều học sinh hay sinh viên khác coi là cái gai trong mắt, muốn nhổ bỏ từ lâu rồi. Nhưng ngại vì sau lưng tên đó còn có người ba côn đồ của hắn nên mới không động đến hắn. Nhưng mà bây giờ Bạch Nhiên lại vì trả thù chuyện của Tử Dạ mà nhân tiện giúp họ nhổ cái gai này đi rồi, học viện đã mất đi một phần tử xấu rồi. Thế chẳng phải tiện cả đôi đường ư?
“Dạ à, em…”. Bạch Nhiên cười cười, đang định cố ‘dụ dỗ’ Dạ tiếp thì cậu lên tiếng chặn lại.
“Nhưng mà làm vậy cũng không đúng. Anh không nói gì với em mà đã đuổi học anh ta rồi.”. Cậu thấy việc anh làm hợp cả đôi đường nhưng không có nghĩa là cậu chấp nhận việc anh đã làm đâu nhé.
Không ngờ tâm can bảo bối lại khó ‘dụ’ như vậy, Bạch Nhiên đành cười hề hề giải thích. “Anh đâu dám nói với em cơ chứ? Nói rồi chắc chắn em sẽ không đồng ý cho mà xem.”. Nói rồi anh khẽ liếc mắt nhìn bầu trời đêm bên ngoài. Thật nhiều sao, rất sáng. Nhưng không sáng bằng đôi mắt tròn biết cười của cậu. Anh thật nhớ đôi mắt đó mà.
Cơ mà không sao! Mấy tháng nữa là anh kết thúc khóa học rồi. Khi đó anh có thể về bên cậu rồi.
Vì thế Bạch Nhiên mày phải kiên trì chờ đợi đi! Đợi mấy năm rồi, bây giờ sao lại không đợi được thêm mấy tháng cơ chứ?
Còn về phía Tử Dạ, cậu không dễ dàng tha cho anh đâu. “Anh biết như vậy rồi sao vẫn muốn làm cơ chứ?”.
“Vì anh lo cho em mà Dạ!”. Lo chết đi được ấy chứ! Lúc anh nghe tin đó thì anh chỉ muốn đập nát cái bản mặt của tên đó thôi! Tên đó ăn gan hùm hay sao mà dám động vào em yêu của anh cơ chứ!?
Haizzz, anh lại bắt đầu làm nũng giống trẻ con rồi. Nhưng mà thật sự cậu không thể trách anh được. Anh làm việc đó là vì cậu mà.
Liếc mắt nhìn về nhóm Lạc Thần đang ngồi dưới gốc cây, đúng lúc Lạc Thần quay ra nhìn cậu, anh khẽ cười với cậu rồi gật nhẹ một cái ý bảo cậu cứ nói chuyện tiếp đi.
Cậu khẽ cười đáp lại rồi nói với Bạch Nhiên. “Được rồi, nhưng lần sau anh đừng làm vậy nữa nhé.”. Cậu không muốn chuyện đó lại xảy ra lần nữa đâu.
“Tuân lệnh bảo bối!”. Anh biết ngay mà! Cậu sẽ không trách móc anh đâu.
Tử Dạ nghe anh gọi nhìn như vậy thì nhanh chóng cháy khét. Cái gì mà bảo bối chứ!? Anh nói linh tinh gì đó? “Anh này! Đừng gọi em như thế! Mau mau ngủ đi.”. Vì cậu mà anh mất giấc ngủ rồi.
“Ừ, bye em.”. Vấn đề quan trọng đã được giải quyết nên anh lại thấy bắt đầu buồn ngủ rồi.
“Goodnight!”.
* *
*
{1 tháng sau}
Thành phố chiều tối thực rực rỡ, từng ánh đèn lấp lóe sáng cả một góc trời. Xanh, đỏ, tím, vàng,… đủ loại màu sắc lung linh.
Từng tốp người dạo bước trên vỉa hè, bàn tán nhau những câu chuyện lý thú. Những tiếng chào hàng của những quán bên đường vang lên, tiếng nhạc giao hưởng ở một góc phố, tiếng nhạc dance ở quảng trường,... cùng với tiếng của động cơ xe cộ trên đường hòa trộn vào với nhau. Thật náo nhiệt!
Và càng đến đêm, thành phố càng rực rỡ và náo nhiệt hơn nữa.
Nhưng Tử Dạ không thể chú tâm đến cái rực rỡ và náo nhiệt đó được rồi. Bởi vì cậu đang vật vã, chật vật bước ra từ công ty giải trí hàng đầu, The Star.
Hôm nay cậu không phải đi học nên đã đến công ty để luyện tập. Và cậu đã luyện tập từ sáng đến trưa rồi từ trưa đến tận bây giờ- 1h sáng. Tuy trong lúc tập cậu có nghỉ ngơi nhưng theo như cách cậu tập luyện thế này thì đúng là bán mạng mà.
Nhưng Tử Dạ chính là vậy, một khi cậu đã nghiêm túc, quyết tâm làm một việc gì đó thì cậu nhất định sẽ làm được. Dù có phải luyện tập đến mức vắt kiệt sức lực như hôm nay cậu cũng muốn làm. Cậu muốn nhanh chóng thực hiện được ước mơ của mình.
Chính vì biết Tử Dạ là như vậy nên thi thoảng, những lúc cậu luyện tập, Black sẽ lượn về công ty để xem cậu có nghỉ ngơi đàng hoàng không. Hoặc không thì họ sẽ gọi điện nhắc nhở cậu phải nghỉ ngơi cho đầy đủ. Chứ nếu không thì chắc cậu sẽ vì luyện tập quá độ mà ngất ra đấy mất!
Cơ mà cậu chỉ ‘ngoan ngoãn’ đi nghỉ khi có Black nhắc nhở thôi chứ những lúc không có họ, cậu lại ‘điên cuồng’ như vậy.
Và hôm nay chính là ví dụ điển hình.
Tử Dạ mệt mỏi chào bác bảo vệ ở cửa rồi đi ra ngoài.
A, thành phố rực rỡ thật nha! Sáng như ban ngày vậy! Mọi người vẫn đi lại rất tấp nập, vui nhộn. Điều đó làm Tiểu Dạ lấy lại được chút sức lực.
Liếc nhìn xung quanh, ở trước cửa công ty, vẫn còn có vài fans đứng đó. Cậu không biết họ là fans của ai nhưng cậu phải công nhận là họ kiên trì thật. Bây giờ cũng là 1h sáng rồi mà họ vẫn có thể đứng ở đây được. Đó còn chưa kể là đã vào đông rồi, trời rất lạnh nha!
Tử Dạ vừa đi ra vừa nghĩ xem họ là fans của ai. Của Black? Của Lạc Hy? Hay là của 4A?,… Cũng có thể là của 4A lắm nha! Bốn cô nàng đó rất nổi tiếng mà. Họ còn vừa nhận được hợp đồng từ một nhãn hàng thời trang nổi tiếng bên Thụy Điển nữa cơ mà.
Mặc dù vậy… tính cách họ chả tốt tý nào.
“A!? Tử Dạ kìa!”. Đang suy nghĩ vẩn vơ thì cậu nghe tiếng người gọi. Là từ nhóm fans kia?
Còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì thì họ đã chạy đến chỗ cậu. Tử Dạ vốn rất sợ đám đông nha! Nên họ chạy đến thế này làm cậu có chút sợ nha.
Tử Dạ còn đang mải suy nghĩ xem có nên chạy hay không thì họ đã chạy đến chỗ cậu, vui sướng nói. “Dạ. em hâm mộ anh lắm, cho em xin chữ ký đi.”, “Chụp ảnh với em nhé?”, “Lúc nào anh debut vậy?”,..
Hả? Họ đang nói gì vậy cà? “Mọi người… là…?”. Tử Dạ ngơ ngác hỏi.
“Tụi em là fans của anh nha!”.
Tử Dạ nghe vậy thì đơ mặt. “Aha, vậy à…”. Không phải là Tiểu Dạ không vui đâu mà là cậu chưa kịp tiêu hóa thông tin này.
Họ nói họ là fans của cậu? Họ nói họ là fans của Tử Dạ cậu? Vậy nghĩa là cậu đã được mọi người công nhận, được mọi người yêu thích rồi ư? Mọi người đã chấp nhận để cho cậu bước chân vào showbiz rồi ư?...?
Vô vàn câu hỏi vụt chạy qua trong đầu cậu. Nhiều lắm! Rất nhiều! Nhiều đến mức cậu không kịp hiểu xem xem cậu đang nghĩ gì trong đầu nữa.
Cậu chỉ biết là cậu đang rất sung sướng.
Tử Dạ vừa ‘lâng lâng, phê phê’ vừa ký tên cho những người kia, xong cậu còn cười một cách ‘ngu ngốc’ với họ, cùng họ chụp ảnh nữa.
Mãi đến khi chụp xong kiểu ảnh cuối cùng thì cậu mức doawload xong.
“Mọi người thật sự là fans của tôi?”. Cậu vẫn chưa thể tin được chuyện này nha. Cậu không tin được là cậu đã có fans hâm mộ rồi đâu. Thật unbelievable!
“Vâng ạ, không chỉ bọn em đâu, còn rất nhiều người nữa cơ.”. Ahihi. Nhìn biểu cảm của Tử Dạ thật dễ thương nha! Đúng là tiểu mỹ thụ của Black có khác! (What!?) Bọn họ biết là bọn họ không sai khi quyết định làm fans của Tử Dạ mà.
“Nhiều người nữa cơ á?”. Tiểu Dạ bé bỏng không tin vào tai mình nữa rồi. Cậu không chỉ có người yêu thích mà còn có rất nhiều người nữa cơ á?
Nhìn khuôn mặt đáng yêu của Dạ thì họ có xúc động nhẹ, muốn véo véo khuôn mặt này quá. “Đúng vậy, rất nhiều. Còn có cả fanpage rồi đấy, tất cả đều lập từ lần anh xuất hiện cũng Black ở buổi họp báo.”. Từ lần đó, mọi người đều đã say nắng vẻ đẹp của Tử Dạ rồi, nên lúc đó đã có nhiều người lập ra fanpage về cậu, sau đó số lượng fans càng ngày càng nhiều thêm khi mà công ty đăng tải những đoạn video quay lúc cậu hát, lúc cậu nhảy. Bây giờ tính sơ sơ cũng phải mấy trăm nghìn rồi.
“A? Thật ư?”. Tử Dạ vẫn là không tin vào tai mình nha.
“Anh không…”. Mọi người thấy Tử Dạ có vẻ vẫn không tin nên đang định lấy điện thoại ra, bật các fanpage đó lên cho Tử Dạ xem thì không hiểu từ đâu lại có ánh sáng chiếu về phía bọn họ, quay đầu lại thì thấy từ đầu đường bên kia có vật gì đó phóng vụt đến chỗ họ, như xé gió mà đến vậy.
Vật đó càng đến gần, ánh sáng chiếu vào bọn họ càng chói mắt, dần dần họ phải lấy tay che mắt lại.
Con cái nhà ai mà đêm hôm khuya khoắt phóng xe bạt mạng ngoài đường xong lại còn chiếu đèn vào mắt người ta thế hả? Mất nết quá!
-Cạch- Cứ tưởng ‘thằng trời đánh thánh đâm’ đó sẽ phóng qua bọn họ, ai ngờ ‘nó’ lại dừng ở chỗ họ, chống chân xuống rồi tắt đèn đi.
Lúc này Tiểu Dạ cũng như những fans xung quanh mới mở mắt ra được, và tầm mắt họ đều dừng ở trên người ‘mất nết’ kia.
Đó là một tràng trai mặc quần jean đen cool ngầu, áo khoác da rất mốt, trên tai có một chiếc khuyên tai bạc sáng lấp lánh. Người đó vươn đôi tay đeo bao da của mình lên tháo mũ bảo hiểm xuống. Lộ dưới ánh đèn đường vàng ấm áp chính là chàng trai chuẩn soái ca, da trắng, cằm thon, mũi cao, môi mỏng, mắt đen cùng mái tóc đen rất kiểu cách.
Ờ mà… Đây chẳng phải Vương Hàn sao?
“A!!! Anh Hàn!”. Mọi người sung sướng reo lên. Khung cảnh này thật ‘soái’ nha! Một anh chàng đẹp trai ngời ngời cũng như khí thế đầy người đang hiên ngang ngồi trên một chiếc moto ‘sang choảng’, phủ lên cả người và vật chính là ánh đèn vàng lấp lánh.
Đẹp thế này mà không chụp lại thì chỉ có phí thôi. Thế là mọi người đua nhau chụp lia lịa.
Vương Hàn thấy có người chụp hình mình thì không có phản ứng gì, vẫn thản nhiên để mũ lên đầu xe, xoay người xuống xe rồi khoanh tay tựa vào xe của mình, cười cười nhìn về phía Tử Dạ. “Về thôi!”.
Ôi cha mẹ, ông bà, tổ tông của con ơi! Đây chẳng phải là phúc hắc, bá đạo, trung khuyển, mỹ công đang bất chấp thời gian cũng như địa điểm, một mình phóng xe đi đón tiểu mỹ thụ manh manh nhà mình trong truyền thuyết ư?
Thật không sai lầm khi bất chấp giá lạnh đứng đợi Tiểu Dạ ở cửa công ty mà. Nếu không thì sao có thể chụp được khung cảnh ‘lung linh, kỳ ảo’ đầy ‘tình phu phu’(???) thế này chứ?
Tử Dạ thì không có năng lực đọc suy nghĩ của người khác nên không thể biết họ đang nghĩ cái gì cả. Nhưng lúc này cậu biết cậu đang rất bức bối nha!
Cậu đang được rất nhiều người vây quanh, tự nhiên tên này đên ‘cướp’ hết của cậu. Bảo cậu không tức sao được cơ chứ!?
Hậm hực bước lại gần chỗ Vương Hàn, nhưng vẫn cách hắn ba bước, Tử Dạ nắm chắc dây đeo balo rồi phụng phịu chìa môi nói vậy hắn. “Ai cần anh đến đón cơ chứ?”. Anh đến làm fans chả quan tâm đến tôi gì cả.
Nhưng tất nhiên vế sau cậu không nói ra rồi. Nói ra thì chẳng khác nào cậu đang thừa nhận với Vương Hàn là cậu ghen tỵ với hắn.
Mọi người xung quanh nhìn cảnh đó thì nhất loạt phụt máu mũi.
Chu choa! Hóa ra không phải tiểu mỹ thụ manh manh của tiểu công mà là nữ vương, ngạo kiểu, toạc mao thụ ư?
Cơ mà không sao! Ta thích!!!o(>∇