[ĐM] Hey Stupid! Do You Love Me!?

“Được rồi, sau một hồi thảo luận, chúng tôi đã quyết định được ai sẽ là người chiến thắng và sẽ là thành viên chính thức của Black.”. Cuối cùng thì sau 15 phút thảo luận về vấn đề ai sẽ là người chiến thắng, phía ban giám khảo cũng đã chọn ra được người chiến thắng.

Và người chiến thắng không ai khác sẽ là: “Tử Dạ và Lãng Du.”.

“Yeah! Làm được rồi!”. Lãng Du nghe giám đốc thông báo như vậy thì vui sướng nhảy lên. Biết ngay mà, không phải hai người tự kiêu nhưng hai người không thắng thì ai thắng vào đây cơ chứ?

Không vui sướng bộc lộ ra bên ngoài như Lãng Du, Tử Dạ chỉ nhẹ nhàng quay sang nhìn Lạc Thần và Vương Hàn đang đứng đằng sau cánh cửa kính, cười nói. “Em làm được rồi.”.

Vì không được vào nên Lạc Thần và Vương Hàn đang đứng ở bên ngoài, nhìn thấy Tử Dạ như vậy thì Thần khẽ mỉm cười gật đầu với cậu như muốn chúc mừng cậu, còn Vương Hàn thì cười khoe hàm răng trắng của hắn và giơ ngón cái lên với cậu như muốn nói làm tốt lắm nhóc!

Nhìn hai người đó cũng đang vui mừng chúc mừng cho mình như vậy thì cậu như được tiếp thêm động lực mà bước về phía trước, đứng đối diện với những thực tập sinh kia. Im lặng vài giây rồi nói. “Có thể trong các bạn, có người vẫn không phục chúng tôi, nghĩ rằng chúng tôi không xứng đáng, cho rằng chúng tôi không đáng được đi cùng Black, nói chuyện cùng Black, biểu diễn chung một sân khấu của Black.

Nhưng mà chẳng phải cuộc thi giữa chúng ta đã kết thúc rồi sao? Và người chiến thắng cuối cùng vẫn là chúng tôi, điều đó chứng tỏ rằng, ít nhất về thực lực chúng tôi hơn các bạn rất nhiều.

Thế nên, dù bây giờ các bạn có không phục đi chăng nữa thì sự thật vẫn là sự thật, chúng tôi vẫn là người chiến thắng, người được biểu diễn chung với Black trong thời gian sau này sẽ là chúng tôi, Tử Dạ và Lãng Du.

Còn nếu các bạn vẫn không phục, ok, tôi sẵn sàng tiếp nhận lời thách thức của các bạn.”.

Lắng nghe những lời đó của cậu, tất cả thực tập sinh, ban giám khảo, Lạc Thần, Vương Hàn và Lãng Du đều giật mình.

Người vừa nói ra những câu nói mạnh mẽ đó là ai vậy? Là Tử Dạ thật ư? Là người con trai luôn rất thân thiện cởi mở với những người xung quanh đấy ư? Là người mà không bao giờ lớn tiếng cãi vã hay gây ra xung đột xích mích với bất kỳ ai đấy ư? Là người mà luôn được nhiều người yêu quý đấy ư?

Thật không thể tin vào tai và mắt của bản thân nữa rồi.

Nhưng không sao!

Điều đó chẳng phải chứng minh cậu nhóc Tử Dạ ngây ngây ngô ngô ngày xưa đã trưởng thành rồi sao? Điều đó càng tốt chứ sao?

Và như thể chứng minh điều đó, cả Lạc Thần và Vương Hàn đứng ngoài kia đều khẽ mỉm cười và thầm nghĩ: “Cậu bé của chúng ta thực sự trưởng thành rồi.’.

Còn Tiểu Dạ trong kia, sau khi nói xong, liếc nhìn những thực tập sinh có tức giận, có bất mãn, có không phục, có buông bỏ, có thất vọng,… thì cậu khẽ thở dài một cái rồi tiếp tục nói. “Thật ra… lúc khi biết được mình được làm thành viên của Black tôi cũng bất ngờ và cảm thấy tự ti lắm, tôi không nghĩ mình sẽ làm được điều đó đâu.

Nhưng mà… chẳng phải tôi đã làm được rồi hay sao? Tôi đã chiến thắng các bạn, tôi có thể đường đường chính chình làm thành viên của Black mà không phải bị các bạn khinh thường rồi hay sao?

Nói thật ra, trước khi xuống đây, tôi cảm thấy rất thiếu tự tin, nhưng nhờ có anh Thần, Vương Hàn và cả Lãng Du nữa, họ đã tiếp thêm động lực cho tôi để tôi có thể thi đấu với các bạn.

Nhưng không chỉ có điều đó thôi đâu, điều đã làm tôi có thêm động lực to lớn hơn nữa chính là… những lời xì xào bàn tán, những ánh mắt không thiện cảm mà các bạn dành cho tôi.

Đúng vậy, chính nó, chính nó đã làm cho tôi quyết tâm phải chiến thắng các bạn, để các bạn phải thật sự tin tưởng vào khả năng thật sự của tôi, phải tin rằng tôi làm được như vậy là vì chính thực lực của tôi chứ không phải đi cửa sau hay nhờ Black giúp đỡ như các bạn đã nói.”.

Sau câu nói đó của Tử Dạ, những thực tập sinh kia đều không thể nói được gì cả, họ đều im lặng chấp nhận sự thật rằng họ đã thua Tử Dạ và Lãng Du.

Nhìn những thực tập sinh đó không còn lời gì muốn nói nữa thì giám đốc thông báo vài việc rồi kết thúc cuộc thi.

“Làm tốt lắm nhóc!”. Tử Dạ và Lãng Du vừa đi ra thì Vương Hàn đã nhăn răng cười nói với cậu.

Tử Dạ lúc này không còn giữ được vẻ mặt kiên cường như vừa nãy nữa mà yếu đuối như sắp ngã mà túm lấy áo Lạc Thần, mắt rưng rưng nói. “Anh ơi, vừa nãy em sợ chết đi được!”.

Đây là lần thứ hai trong cuộc đời sau lần họp báo kia là cậu đứng trước nhiều người như vậy để nói chuyện. Thật sự là áp lực rất lớn nha, không thể bình tĩnh được, tim cứ đập bình bịch không à. Thật sự rất sợ!

“Hahaha!”. Nhìn Tiểu Dạ như vậy thì không hiểu sao cả Lạc Thần, Vương Hàn và Lãng Du đều bật cười.

Đứa trẻ này thật sự chưa trưởng thành chút nào đâu.

* *

*

Khi màn đêm buông xuống, phố xá như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Ngoài đường người người đi lại tấp nập, các cửa hiệu bật đèn sáng trưng rực rỡ, từng âm thanh từ đâu đó vang lên tạo thành bản nhạc ồn ã nhưng quen thuộc.

Và nghe đâu đây mùi ngái ngái của đất, của gió, của bụi và cơ thể con người…

-Kít- Như không để ý tới những điều đó mà ba chiếc siêu xe một bạc một trắng một đỏ nối tiếp nhau lướt trên con đường tấp nập và nhanh chóng dừng lại trước của một hộp đêm sang chảnh.

Rồi từ trong ba xe bước ra chính là bốn người con trai anh tuấn đẹp giai và một người con gái xinh đẹp mỹ miều.

Ba trong số họ tung chìa khóa cho bảo vệ rồi lần lượt đi vào trong hộp đêm mà không hề để ý đến những con mắt láo liếc thèm muốn, tò mò của những người xung quanh.

“Này, anh bảo đưa tụi tôi đến chỗ nào chơi vui cơ mà? Sao lại đưa đến chỗ này?”. Đi qua cánh cửa huy hoàng rực rỡ là một hành lang lát kính thú vị. Nhưng một người con trai không để ý điều đó mà đi lên kéo tay một người con trai khác.

“Thì chỗ này chơi rất vui mà.”. Người con trai bị kéo kia thấy cậu hỏi vậy thì cười cười đáp lại.

Nhìn nụ cười cà chớn đó của hắn thì cậu tức giận nhìn người đi bên cạnh tố cáo. “Anh, Vương Hàn lừa em.”.

“Em không thích chơi ở đây ư?”. Người con trai đó cười cười hỏi cậu.

“À thì cũng không hẳn, chỉ là em chưa đến những nơi như này bao giờ thôi.”. Cậu gãi gãi đầu trả lời. Thật ra là hôm nay lúc biết được cậu với Lãng Du chiến thắng cuộc thi nên Vương Hàn đã nảy lên ý định đưa hai cậu đi chơi coi như là để ăn mừng chiến thắng.

Lúc đầu quản lý Hùng không chịu đâu nhưng do Vương Hàn cùng Lạc Thần nói mãi thì anh ấy mới đồng ý. Anh ấy còn nói coi như đây là buổi đi chơi cuối cùng trước khi bước vào bốn tháng luyện tập nên mọi người hãy cố tận hưởng cho hết.

Nghe anh ấy nói vậy mà cậu cảm giác như cậu sắp đi chết đến nơi luôn rồi ấy chứ. Ghê thật!

“Hầy, nếu như vậy thì hôm nay cậu phải chơi hết mình đi.”. Trong lúc cậu đang suy nghĩ vẩn vơ thì Lạc Hy đi tới quàng cổ cậu rồi lôi cậu nhanh nhanh chóng chóng đi về phía trước, để lại ba chàng trai chậm rãi đi đằng sau.

Khi nhìn thấy hai người họ đã khuất sau hành lang lát kính đó thì Lãng Du mới lên tiếng. “Anh? Em phải nói ra sao?”.

“Ừ, đằng nào em ấy cũng sẽ biết mà thôi.”.

“Vâng…”.



Phía sau cánh cửa cuối hành lang chính là một thế giới tách biệt với bên ngoài.

Ồn ào, náo nhiệt và sôi động.

Nhưng đối với một người chưa đến những nơi như này bao giờ như Tử Dạ thì làm sao cậu chịu nổi âm thanh lớn như vậy. Thế nên cậu cảm thấy thật choáng váng. Nhưng rất nhanh cậu liền tỉnh táo tại là mà đi theo Lạc Hy đến một góc rồi ngồi đó đợi mấy người Vương Hàn đi vào.

Nhóm năm người họ chọn một khu vực ở trong góc, không quá tối tăm nhưng cũng đủ để quan sát mọi hoạt động xung quanh.

Hộp đêm này quả thật rất sôi động và náo nhiệt! Đủ loại ánh sáng nhấp nháy muôn màu, đủ loại người nhảy nhót xung quanh, âm thanh của DJ liên hoàn không dừng lại.

“Anh chị dùng gì ạ?”. Mấy người vừa ổn định chỗ ngồi thì phục vụ với bộ đồng phục gọn gàng đi tới hỏi.

“Whisky trắng.”. Lạc Thần nhẹ giọng trả lời rồi nhìn Tử Dạ và Lãng Du. “Hai em dùng gì?”.

Lãng Du được hỏi thì im lặng suy nghĩ rồi cười cười. “Như mọi người đi ạ.”.

“Dạ? Em thì sao?”.

Tử Dạ thì không giống Lãng Du, cậu gãi gãi đầu. “Em không biết.”. Cậu đã đến những nơi này bao giờ đâu mà biết được ở đây có những cái gì. Với lại cậu cũng không rành về mấy thứ đồ uống này lắm nên cậu không biết nên gọi cái gì. “Không thì em cũng uống như mọi người vậy.”.

Nghe Tử Dạ nói vậy thì Lạc Thần suy nghĩ một chút rồi quay đầu nói với phục vụ. “Bốn Whisky trắng, một cocktail bạc hà.”.

Đợi khi phục vụ đã đi rồi thì Lạc Thần mới quay ra cười nhẹ nói với Tử Dạ. “Em uống cocktail nha, anh sợ em uống whisky không quen sẽ say mất.”. Đúng là Lạc Thần đồng ý với Vương Hàn là cho cậu đến đây chơi nhưng không có nghĩa là Lạc Thần muốn cậu uống rượu bừa bãi được, nhỡ đâu cậu say thì làm sao? Đúng là có Thần và Vương Hàn ở đây thật đấy nên cậu không cần phải lo lắng gì cả nhưng đâu ai biết được tiếp theo sẽ có chuyện gì? Vậy nên cứ như vậy đi.

“Vâng.”. Với cậu thì uống gì cũng được mà, đằng nào thì cậu cũng đã uống mấy thứ đó bao giờ đâu.

“A! Anh Thần, anh Hàn!”. Tử Dạ vừa trả lời xong thì nghe thấy tiếng gọi vang lên từ đâu đó trong biển người kia. Sau đó một nhóm người đi tới chỗ họ đang ngồi.

“Hiếm à nha, hôm nay hai anh lại đến đây chơi.”, “Các anh đến lâu chưa?”, “Hai anh đã gọi đồ uống chưa?”,…

Nhóm người đó vừa đi tới thì liền thân thiết quàng vai bá cổ hai người Lạc Thần và Vương Hàn nói chuyện. Lạc Thần và Vương Hàn cũng rất tự nhiên mà cười nói với họ.

Có vẻ họ rất thân thiết với nhau thì phải?

“Ô, còn cả Lạc Hy với Lãng Du.”. Có lẽ do băng ghế họ ngồi ở trong cùng nên khi những người kia đi tới mới nhìn thấy bọn họ.

Nhưng mà… bọn họ quen biết Lạc Hy thì là chuyện bình thường nhưng sao lại quen cả Lãng Du nữa?

Tử Dạ ngơ ngác nhìn nhóm người đó đi tới ngồi đầy khu cực cậu đang ngồi rồi vui vẻ nói chuyện chào hỏi với Lạc Thần, Vương Hàn, Lạc Hy và cả Lãng Du nữa.

Cảm giác gì đây nhỉ? Cứ như cậu đang ở một thế giới riêng so với bọn người họ.

“Ể, đây chẳng phải Tử Dạ sao?”. Rồi không hiểu sao lại có người nhận ra cậu mà kêu lên. Lúc này những người khác mới chú ý tới cậu mà tới gần bắt chuyện.

“Em là Tử Dạ à?”, “Anh nghe mọi người nói nhiều về em lắm, bây giờ mới được gặp.”, “Trông em đẹp hơn trên TV nha!”,…

Tử Dạ đang bơ vơ một góc bỗng nhiên được nhiều người vây quanh như vậy thì cậu cảm thấy hơi bối rối. Dù sao cậu cũng chưa quen với đám đông mà. “A, vâng, em là Tử Dạ, các anh chị là…?”.

Bạn bè của Lạc Thần và Vương Hàn ư?

“Ô, em không biết à? Bọn này là thành viên của Black nha.”. Một anh khá điển trai khi nghe cậu hỏi vậy thì ngạc nhiên rồi chỉ vào chiếc khuyên tai hình thành giá đen của mình.

Ồ, những người này ai cũng có thánh giá đen cả, thế mà cậu không nhận ra. Có lẽ vì trong này khá tối nên cậu không nhìn rõ đi. “A, em không nhận ra, xin lỗi ạ.”.

“Haha, bé con này đáng yêu quá cơ.”. Sao phải xin lỗi cơ chứ? Lại còn biểu cảm như vậy nữa. Cậu nhóc này quả thật quá đáng yêu đi.

Đang định vươn tay xoa xoa đầu của nhóc đó thì nhóc đó đã bị kéo đi.

Anh ta ngơ ngác nhìn tay mình rồi nhìn về phía Tử Dạ lúc này đang ngồi.

Ô, là Vương Hàn.

“Xoa cái gì mà xoa, nhóc này là của anh mày đấy!”. Vương Hàn trợn mắt đe dọa người ta rồi siết chặt vòng tay lại. Hứ, Cừu Ngốc này là của hắn chứ đâu phải đồ chơi của mấy tên này mà xoa xoa?

“Haha, vâng thưa đại ca, em biết rồi ạ.”. Người kia thấy vậy thì cười cười rồi ngồi xuống.

Tử Dạ lúc này mới hết ngỡ ngàng khi bị Vương Hàn kéo vào lòng như vậy mà giẫy ra khỏi cái ôm của hắn. “Tôi là của anh bao giờ thế hả?”.

“Haha, lâu rồi.”. Vương Hàn không để ý tới khuôn mặt rõ chi là biểu cảm của Tử Dạ mà xoa xoa đầu cậu.

“Hứ, còn lâu nhá!”. Mới không có chuyện đó đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui