Trong lúc nói chuyện, hai sư huynh đã đẩy gã ăn mày đần độn kia càng lúc càng xa.
Trần Thượng nấp sau cửa sắt, tim đập như trống, đầu óc lùng bùng, hơi thở nghẹn lại, bên tai như có tiếng gió vù vù.
Hắn một lòng khổ tu chẳng màng gì khác, đột nhiên phát hiện sư huynh và sư tôn thường ngày thân cận với mình có vẻ như đang che giấu một bí mật lớn, nhất thời tâm hoảng ý loạn.
Thậm chí bí mật này còn liên quan đến mạng người nữa.
Trần Thượng hít sâu mấy hơi, bị lòng hiếu kỳ muốn tìm hiểu sự thật thôi thúc nên rón rén lách mình đi ra cửa sắt rồi âm thầm bám theo hai sư huynh.
Hai sư huynh dẫn gã ăn mày kia đi sâu vào địa cung, chỉ giây lát sau đã tới một chỗ mà Trần Thượng chưa bao giờ đến.
Đó là một hành lang cực kỳ âm u quỷ dị, một sư huynh niệm chú làm phép khiến vách tường xoay chuyển, tảng đá lớn xê dịch phát ra âm thanh nặng nề.
Hai sư huynh thô lỗ đẩy gã ăn mày kia vào cửa ngầm bên trong, sau đó cũng theo vào.
Cửa ngầm từ từ khép lại.
Trần Thượng sợ bị phát hiện nên không dám tùy tiện tiến lên, đợi hồi lâu mới rón rén tới gần.
Vách đá kín kẽ nên không tìm ra cơ quan ở đâu.
Trần Thượng nhìn kỹ cả bức tường, chợt phát hiện trên một miếng gạch có khắc một chữ.
Hồn (魂).
Có lẽ ghép lại từ chữ Vân (云)và Quỷ (鬼).
Mà bản tông tên là Vân Quy Tông.
Trần Thượng bỗng toát mồ hôi lạnh, hắn khiếp đảm quay lưng bỏ chạy, khi chạy đến góc hành lang thì nghe thấy giọng sư tôn.
Trần Thượng vội vàng thắng lại rồi hoảng sợ tìm chỗ nấp.
Góc bên kia hành lang vọng đến tiếng nói chuyện.
Đầu tiên là giọng của một nam tử trung niên xa lạ: "Sau khi sinh ra trong người con ta không có linh căn, có chắc là ghép được không?"
"Đương nhiên là được rồi." Một người trả lời, Trần Thượng nhận ra đó là giọng sư tôn, "Ta đã ghép linh căn cho người khác hơn mười năm rồi còn gì."
"Có hậu quả gì không?"
"Nếu uống đan dược có thể sẽ xuất hiện triệu chứng choáng đầu nóng não, sinh ra nhiều bệnh, tùy từng người mà khác nhau."
"Đan dược này chính là thứ ngươi luyện ra từ mạng của đám ăn mày ngu đần vô gia cư mà ngươi tìm khắp nơi đấy à?"
"Môn chủ đừng nên hỏi nhiều như vậy."
"Ta lắm mồm quá, đừng trách nhé, chẳng hay có cách nào không để lại hậu quả về sau không?"
"Có, mổ kim đan."
"Mổ kim đan?"
"Giờ tông môn của ta có mười hai đệ tử, ngươi có thể tùy ý chọn một người đem đi."
"Nhưng tụi nó còn nhỏ mà, làm sao đạt tới bậc Kim Đan được chứ?"
"Cứ cho uống đan dược mạnh thôi, dù sao cuối cùng cũng chết nên đâu cần quan tâm hậu quả làm gì, ta sẽ nói cho ngươi cách thức cụ thể, nhưng đem người nào đi thì các ngươi phải tự chịu trách nhiệm."
"Vậy......"
"Khoan đã, tạm thời đừng nói gì hết."
Môn chủ Vân Quy Môn đột nhiên "à" một tiếng.
Chữ này của hắn hệt như tiếng sét giáng xuống làm Trần Thượng rùng mình, cả người run như cầy sấy.
Trần Thượng không biết có phải mình bị phát hiện rồi không, hắn co rúm lại rồi bắt đầu cầu trời cho mình thoát được tai kiếp này.
Nhưng nếu trời thật sự có mắt thì sao hắn lại bị người ta ném xuống vực sâu vạn kiếp khó quay lại này chứ.
Trần Thượng chỉ nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, sau đó một bóng đen ập xuống che đi tất cả ánh sáng, bóng tối hắt vào khuôn mặt rúm ró vì sợ hãi của Trần Thượng, hắn không dám ngẩng đầu lên, cũng không sao mở miệng được, vốn là thiếu niên kiêu ngạo nhưng giờ khắc này mạng hắn lại không do hắn làm chủ.
Môn chủ Vân Quy Môn lắc đầu thở dài: "Tiếc thật, ngươi là hạt giống tốt, lẽ ra có thể bán được giá cao."
Sau đó Trần Thượng bị môn chủ Vân Quy Môn lôi vào cửa ngầm trong hành lang kia.
Cửa ngầm nối với một cầu thang xoắn bằng đá, cuối cầu thang là một cái đỉnh khổng lồ bằng đồng tỏa ra ánh sáng xanh lục.
Bất chấp Trần Thượng gào khóc xin tha, môn chủ Vân Quy Môn vẫn tàn nhẫn ném hắn vào đỉnh.
Gã ăn mày lúc nãy bị hai sư huynh kia đẩy vào cửa ngầm cũng ở trong đỉnh, ánh sáng quỷ dị từ đại đỉnh quấn quanh người gã ăn mày làm tay chân vặn vẹo hết sức đáng sợ, hắn không ngừng la hét vì đau đớn.
Trần Thượng hoảng sợ lui lại rồi bám vào thành đỉnh cố leo lên, nhưng một khắc sau thân thể hắn bị ánh sáng quấn lấy, hệt như dây thừng tẩm độc siết chặt cổ và tay chân hắn, Trần Thượng cảm thấy sức lực và linh khí trong cơ thể dần rút đi.
Trong nỗi khiếp sợ tột độ, Trần Thượng mau chóng ngất xỉu.
Khi tỉnh lại lần nữa, Trần Thượng phát hiện mình đang ở trong một căn phòng đá kín mít, toàn thân mọc ra lông đen kỳ quái.
Hắn sụp đổ gào khóc đánh vào tường đá nhưng chẳng ai đáp lại.
Từ sau hôm đó, Trần Thượng như đang sống trong địa ngục, chờ đợi hắn chỉ có tra tấn vô biên vô tận.
Cứ bảy ngày một lần, người trước đây từng là sư huynh của hắn sẽ túm cổ hắn ném vào đại đỉnh, mỗi lần như vậy hắn càng thêm tiều tụy, lông trên người ngày càng dày, mấy tháng sau hắn đã không còn hình người.
Phòng đá kia không chỉ có Trần Thượng mà còn có đám ăn mày ngu đần vô gia cư bị môn chủ Vân Quy Môn bắt về, nhưng thân thể họ quá yếu nên chết rất nhanh.
Khi Trần Thượng đã hoàn toàn tuyệt vọng chỉ còn chờ chết thì bỗng một ngày nọ, cửa phòng đá mở ra khi chưa tới ngày vào đại đỉnh.
Một người đứng trước cửa, ánh nến trên hành lang làm bóng y đổ dài, hắt vào phòng đá lạnh lẽo.
Trần Thượng đã biến thành quái vật lông dài ngẩng đầu nhìn, thấy người tới là một thiếu niên áo trắng khoảng mười tám mười chín tuổi, gương mặt thanh tú đáng yêu nhưng đôi mắt lại u tối không tương xứng với bề ngoài của y.
Ở bên cạnh, Lận Khinh Chu giống như linh hồn vô hình bị cuốn vào hồi ức của Trần Thượng đột nhiên sợ hãi.
Y đã từng thấy người này.
Trong trí nhớ của Mục Trọng Sơn.
Người này là Lan Tự Quân, Ứng Phục Tâm.
Sao y lại xuất hiện ở đây?
Ứng Phục Tâm bình tĩnh nhìn Trần Thượng rồi thản nhiên nói: "Đáng thương thật."
Nói xong Ứng Phục Tâm quay lưng bỏ đi, Trần Thượng do dự một lát rồi rón rén đi tới hành lang, lúc này mới phát hiện dọc hành lang này có rất nhiều phòng đá, mà bây giờ tất cả cửa phòng đều mở toang, mấy chục con quái vật lông dài e dè ra khỏi phòng đá.
Một lát sau, Ứng Phục Tâm lại trở về.
Lần này y kéo theo một người.
Chính là môn chủ Vân Quy Môn.
Hiển nhiên môn chủ đã bị tra tấn dã man, xương bánh chè hai chân bị khoét ra, một mắt bị đâm mù, mũi miệng đầm đìa máu.
Ứng Phục Tâm túm gáy áo hắn lôi xềnh xệch như một con chó ghẻ.
"Tha mạng, cái gì ta cũng nói với ngươi, cái gì cũng cho ngươi hết, tha mạng." Môn chủ sợ hãi luôn miệng xin tha.
Ứng Phục Tâm cười nhạt, buông hắn ra rồi hờ hững hỏi: "Trước kia gạt ta ở Vân Quy Môn, ngươi có bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay không? Lúc trước bán ta cho người khác làm vật chứa kim đan, ngươi có bao giờ nghĩ sẽ gặp lại ta không?"
"Là lỗi của ta, ta sai rồi, tha cho ta." Môn chủ Vân Quy Môn dập đầu như giã tỏi làm trán đầm đìa máu.
Ứng Phục Tâm ngẩng đầu cao giọng nói với đám quái vật lông dài: "Oan có đầu nợ có chủ, chính hắn đã hại các ngươi ra nông nỗi này, giờ các ngươi có thể hoàn trả gấp bội rồi."
Nói xong Ứng Phục Tâm ném môn chủ Vân Quy Môn vào đám quái vật lông dài.
Hành lang im ắng giây lát, sau đó một con quái vật lông dài nhào tới.
Khi một con nhào tới, cả bầy quái vật lông dài như phát điên lên.
Chúng xông tới giẫm đạp môn chủ Vân Quy Môn, móng nhọn chọc vào con mắt còn lại của môn chủ, đánh gãy mũi hắn, trong tiếng kêu gào thê thảm của môn chủ Vân Quy Môn, vô số móng vuốt sắc nhọn đâm vào bụng hắn lôi ruột ra ngoài, cực kỳ tàn nhẫn đẫm máu.
Ứng Phục Tâm bình tĩnh quan sát, sau khi biết chắc môn chủ đã chết thì quay người bỏ đi.
Trần Thượng không tham gia vào trận giết chóc, thấy Ứng Phục Tâm rời đi thì âm thầm bám theo.
Trần Thượng theo Ứng Phục Tâm rời khỏi hành lang đại điện âm u.
Trong đại điện la liệt xác chết, có vẻ như vừa trải qua một trận ác đấu.
Trần Thượng nhìn thấy Triệu Nghiêu, xác hắn bị kiếm chém đứt đôi.
Những thiếu niên này đến chết vẫn không biết mình bị lừa mà còn xua đuổi khách không mời của kẻ mình gọi là sư tôn, thậm chí không chịu nghe bất kỳ lời chỉ trích nào về sư tôn mình.
Ứng Phục Tâm thờ ơ bước qua đống xác trong đại điện rồi đến một căn phòng đá.
Phòng đá này vô cùng xa hoa, có lẽ là phòng ngủ của môn chủ, sát tường đặt giá sách bằng gỗ đàn hương, phía trên chất rất nhiều thư tịch.
Ứng Phục Tâm tìm hết quyển này đến quyển khác, cuối cùng tìm ra hai cuốn sách.
Y xem cuốn đầu tiên, đọc thấy gì đó nên ánh mắt lạnh đi, đáy mắt cuồn cuộn sát ý.
Y khinh thường vứt sách xuống đất rồi lật quyển còn lại ra đọc.
Ứng Phục Tâm nhìn chằm chằm một trang sách hồi lâu, cuối cùng lẩm bẩm: "Thì ra người thi chú phải có tu vi Đại Thừa, thảo nào mình không làm được......"
1
Y xé toạc mấy tờ cuối sách, xếp lại cẩn thận cất đi rồi tiện tay vứt sách xuống đất, sau đó rời khỏi đây.
Một lát sau, Trần Thượng thò đầu nhìn vào phòng đá, thấy hai quyển sách trên sàn thì do dự chốc lát rồi cuộn chúng lại nhét vào ngực.
Sau đó Trần Thượng chợt ngửi thấy mùi khét nồng nặc.
Cháy rồi!