Nghe vậy, Lận Khinh Chu lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, vỗ mạnh xuống bàn: "Đúng rồi, sao ta không nghĩ ra nhỉ."
Sau lúc kích động, Lận Khinh Chu chợt nghĩ hành động lần này cần có Lạc Trường Xuyên hỗ trợ, hắn thông minh như vậy chắc chắn sẽ hoài nghi quan hệ giữa y và Vẫn Uyên.
Nghĩ đến đây, Lận Khinh Chu từ mừng chuyển sang lo.
Thấy vẻ mặt Lận Khinh Chu thay đổi, Ôn Cầm đoán được y đang lo chuyện gì nên nói ngay: "Đừng lo, ta sẽ nói chuyện với Trường Xuyên."
"Nhưng nếu vậy đại sư huynh sẽ hỏi ngươi tại sao lại giúp Vẫn Uyên, thậm chí còn không chịu hợp tác vì không hiểu được ngươi nữa." Lận Khinh Chu nhắc.
Ôn Cầm: "Không sao, nếu Trường Xuyên không chịu giúp thì chúng ta sẽ đổi cách khác."
Lận Khinh Chu: "Ngươi không sợ việc này làm tổn hại thanh danh của mình à?"
Ôn Cầm mỉm cười, ánh mắt lộ ra vẻ hiền hòa của năm tháng lắng đọng, nàng nói: "Sống qua hai đời, từ lâu ta đã không còn để ý những thứ phù phiếm đó nữa rồi."
Lận Khinh Chu có thể cảm nhận được thái độ của Ôn Cầm đối với Mục Trọng Sơn đã thay đổi, không còn căm thù hắn đến tận xương tuỷ như trước nữa.
Ôn Cầm nhìn sang Lận Khinh Chu, thấy ánh mắt y hoang mang khó hiểu, trong lòng nghĩ thầm: Lận Khinh Chu đúng là không biết che giấu cảm xúc, tâm tư quá dễ đoán, sau đó giải thích: "Hôm nay chuyện của cô nương con rối kia đã giúp ta hiểu ra một đạo lý, những gì nghe thấy đều là giả, cũng đừng nên áp đặt định kiến."
Nàng áy náy nói: "Nhưng đạo lý này ta đã hiểu quá muộn rồi."
Lận Khinh Chu vội an ủi: "Không muộn đâu! Nhất định chúng ta sẽ tìm ra chân tướng Xuân Hoa Tông bị diệt môn thôi."
Nói đến đây, Lận Khinh Chu lại thấy may mắn vô cùng.
May mắn vì nhiệm vụ của mình có liên quan đến Mục Trọng Sơn, may mắn vì từ nơi sâu xa mình và Mục Trọng Sơn có thể gặp nhau, may mắn vì mình có cơ hội sóng vai đồng hành với Mục Trọng Sơn, tìm hiểu hắn, làm bạn với hắn, thậm chí......
Thậm chí là thích hắn nữa.
Thỉnh thoảng những lúc đêm khuya thanh vắng, Lận Khinh Chu lại lấy thẻ ngọc ra khỏi túi càn khôn rồi nhìn chằm chằm hàng chữ tỏa sáng mờ nhạt trên thẻ ngọc.
Bốn chữ "Vẫn Uyên Ma Tôn" trên nhiệm vụ thường xuyên khiến y vui vẻ, để y tin chắc rằng mình và Mục Trọng Sơn có mối nhân duyên không ai sánh được.
"Hy vọng là sẽ tìm được, cũng mong giấc mộng kia của ta không phải là mộng tiên tri." Trong lòng Ôn Cầm ấp ủ hy vọng, "À phải rồi, ngươi đã nhìn thấy gì ở cung điện dưới lòng đất, kể cho ta nghe đi."
Lận Khinh Chu gật đầu rồi kể lại mọi chuyện mình chứng kiến, ngoại trừ sự xuất hiện của Ứng Phục Tâm.
Nghe xong Ôn Cầm biến sắc, bàng hoàng thốt lên: "Lại có chuyện kinh khủng tàn nhẫn đến vậy sao, chỉ sợ môn phái và số người liên quan vượt xa tưởng tượng của chúng ta, nếu điều tra sâu hơn chắc chắn sẽ cực kỳ khó khăn." Nói đến đây, sắc mặt nàng chợt thay đổi, "Nguy rồi......"
"Sao thế ạ?" Lận Khinh Chu vội hỏi.
Ôn Cầm đứng dậy định rời khỏi phòng để đến núi sâu tìm đệ tử, vội vã nói: "Ta và Bắc Minh đạo quân cũng không giấu chuyện tới thôn này, nhất định tin tức đã lọt ra ngoài, e là đã có người tới đây quyết tâm ngăn cản Kinh Hồng Tông tiếp tục điều tra địa cung."
Nàng vừa dứt lời thì ngọn núi đột nhiên rung chuyển, tường nhà nứt ra như sắp sụp đổ.
Lận Khinh Chu ngã nhào xuống đất, bị Ôn Cầm túm dậy lôi ra khỏi quán trọ.
Ngoài quán trọ đông nghịt thôn dân hoảng sợ chạy ra khỏi nhà, có người hét to: "Núi lở! Núi lở!"
Lận Khinh Chu nhìn về hướng địa chấn, chỉ thấy núi lở ầm ầm, nước bùn thi nhau tràn ra, bụi đất cuồn cuộn, trời đất mù mịt như tận thế.
Ôn Cầm mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng bay vút lên không rồi lao về hướng núi sập, bóng dáng bị cát vàng bao phủ trong nháy mắt.
Lận Khinh Chu không đứng yên mà theo Ôn Cầm phóng tới rừng núi cứu người.
Trong rừng sâu cách chỗ núi lở một ngọn núi, năm người mặc áo bào đen tuyền gặp nhau ở một nơi hoang tàn vắng vẻ.
Một kẻ trong đó lạnh lùng mở miệng, giọng nói ồm ồm như nam tử trung niên: "Sau khi tông chủ Vân Quy Tông bị giết, ta đã nhắc các ngươi không được giữ lại địa cung mà có ai nghe lời ta đâu."
"Giờ còn nói chuyện này làm gì?" Một người khác mở miệng, "Bao năm nay vẫn chưa tìm được kẻ giết tông chủ Vân Quy Tông, nhất định tên kia đang nắm thóp chúng ta!"
Một người nói: "Đã nhiều năm như vậy mà việc này vẫn chưa khơi lên sóng gió gì, biết đâu kẻ giết tông chủ Vân Quy Tông cũng như chúng ta, là người mua đan dược hoặc vật chứa kim đan, vì nảy sinh mâu thuẫn xung đột nên mới diệt môn Vân Quy Tông thôi."
"Việc này không thể tuỳ tiện kết luận được, tóm lại vẫn phải tiếp tục điều tra cẩn thận, nếu không danh tiếng của chúng ta và tông phái xem như mất sạch!"
"Đám quỷ trong cung điện dưới lòng đất đã xử lý chưa?"
"Yên tâm, chẳng còn ai sống sót cả."
"Vậy là tốt rồi, mau giải tán đi, tuyệt đối đừng để Kinh Hồng Tông phát hiện manh mối."
Nói xong, năm người lặng yên không một tiếng động rời đi.
Ở chỗ đất lở, Lận Khinh Chu kéo Hạ Phái lấm lem bùn sình bị đá nện ngất xỉu từ khe núi nguy hiểm đến nơi an toàn, sau đó định xông lên núi.
Lạc Trường Xuyên cản y lại: "Sư đệ đừng đi! Mọi người được tông chủ cứu ra hết rồi!"
Lận Khinh Chu ngồi phịch xuống đất, vừa định thở phào thì sực nhớ ra chuyện gì, bỗng nhiên nhảy dựng lên hỏi Lạc Trường Xuyên: "Còn những người trong cung điện dưới lòng đất thì sao! Có ai cứu họ không?"
Lạc Trường Xuyên nghiêm mặt lắc đầu: "Không cứu được."
Lận Khinh Chu nhất thời như ngã xuống mặt băng cứng, lạnh đến thấu xương, y nhìn về phía rừng núi mênh mông bạt ngàn nay chìm dưới hố sâu, chợt hiểu ra tại sao người bình thường ở thế giới này lại khát khao tu đạo đến vậy.
Có được sức mạnh tuyệt đối mà lại bị kẻ mất nhân tính chà đạp sinh mệnh xương máu.
Không ai cam tâm làm sâu kiến mà đều muốn sánh ngang trời đất.
-
Dù gặp phải thảm họa nhưng may là Kinh Hồng Tông không có người nào bị thương trí mạng, những người bị thương nặng được Thượng Thiện Nương Nương chữa trị đều nhanh chóng hồi phục.
Nhiệm vụ của mọi người từ điều tra địa cung biến thành trấn an thôn dân và khôi phục sức sống cho rừng núi.
Hủy diệt chỉ cần một giây, khôi phục lại mất biết bao tâm huyết.
Nhưng lần này người đến đây đều là đệ tử bản tông Kinh Hồng Tông nên có được trí tuệ và linh lực khác xa người thường, không cần tông chủ đôn đốc mà mọi việc vẫn tiến triển thuận lợi.
Năm ngày sau, Ẩn Thôn đã trở lại như trước khi núi lở, tấp nập phồn vinh.
Cũng vào hôm đó, Thượng Thiện Nương Nương tuyên bố với các đệ tử rằng mình quyết định nhận Lạc Trường Xuyên làm đệ tử thân truyền.
Mọi người hết sức vui mừng, đệ tử Kinh Hồng Tông từng có thành kiến với Lận Khinh Chu đều thân thiện trở lại với y.
Dù sao bọn họ cũng chỉ muốn bênh vực đại sư huynh chứ không phải cố ý làm khó dễ Lận Khinh Chu.
Hôm nay là đêm cuối cùng họ ở lại Ẩn Thôn, tông chủ quyết định sáng mai sẽ lập tức về núi U Đô.
Năm ngày qua Lận Khinh Chu miệt mài trấn an thôn dân, sửa sang nhà cửa, sau khi về phòng thấy hơi mệt nên quyết định đi ngủ sớm.
Y vừa ngồi xuống mép giường thì linh tước xòe cánh bay vào ngực y, đôi mắt long lanh mở to, kêu hai tiếng chíp chíp.
Lận Khinh Chu đưa tay xoa đầu nó rồi lẩm bẩm: "Chẳng biết Mục Trọng Sơn đi đâu nữa, năm ngày rồi mà vẫn chưa xuất hiện, chắc không phải xảy ra chuyện gì đấy chứ...... Phi phi phi, không được nói xui, phải rồi, uống thuốc thôi......"
Y ngáp một cái rồi lấy hồ lô ngọc ra khỏi túi càn khôn, đổ ra một viên thuốc hợp hoan bỏ vào miệng nhai, sau đó bắt đầu tính đây là ngày thứ mấy mình uống thuốc.
Bấm đốt tay một hồi, Lận Khinh Chu sững sờ tại chỗ.
Hôm nay là ngày thứ bốn mươi chín y uống thuốc rồi.
4