Giọng nói máy móc của đám sương mù tím kia chẳng có chút cảm xúc nào, ngữ điệu đều đều không hề lên xuống, nói về sự sống và cái chết nhẹ như giấy khiến người ta không rét mà run.
1
Toàn thân Lận Khinh Chu run rẩy, tay chân lạnh toát, cố dằn xuống nỗi lo sợ bất an, muốn nghe tiếp Ôn Cầm nói chuyện với sương mù tím, nhưng đúng lúc này dưới chân y đột nhiên bị hẫng, cả người bỗng dưng rơi thẳng xuống như ngã từ độ cao trăm mét, y vùng vẫy loạn xạ nhưng xung quanh chẳng có vật gì để bám vào.
Nỗi sợ hãi vì rơi tự do bóp chặt trái tim Lận Khinh Chu, tiếng hét vô thức bật ra khỏi cổ.
Tiếng hét vừa phát ra thì cảm giác không trọng lượng đột ngột biến mất.
Y mở choàng mắt, phát hiện mình được ai đó ôm trong ngực, vòng tay người kia vững vàng mạnh mẽ như tường đá, cản lại gió núi gào thét ập tới từ vách đá Tầm Đạo Đài khi bầu trời trở nên âm u.
Lận Khinh Chu ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt Mục Trọng Sơn, trong con ngươi đen như mực chỉ có mỗi hình bóng y.
"Ta...... Khụ khụ...... Xảy ra chuyện gì vậy? Sao ta lại ngã xuống." Lận Khinh Chu che miệng ho sặc sụa, giọng nói đứt quãng, y cảm thấy tình trạng hiện giờ của mình giống như chạy marathon mãi không nghỉ, toàn thân bủn rủn, phổi chỉ hít vào chứ không thở ra, trong cổ họng còn thoang thoảng mùi rỉ sắt.
Mục Trọng Sơn cau mày nói: "Sau khi Thượng Thiện Nương Nương chạm vào tia sáng xanh kia thì nó hòa vào thân thể ngươi, sau đó ngươi ngã xuống đất hôn mê, gọi thế nào cũng không tỉnh."
Ôn Cầm bình tĩnh ngồi xổm xuống trước mặt hai người, ngón trỏ và ngón giữa đặt trên mạch đập của Lận Khinh Chu, y cảm thấy một làn khí lạnh buốt lan ra từ cổ tay khiến mình không còn khó thở nữa.
Ôn Cầm nhẹ giọng hỏi: "Ngươi đã thấy gì vậy?"
Lận Khinh Chu nhìn Ôn Cầm, trong đầu hiện lên bóng lưng cô bé gầy gò ngồi làm bài tập trong căn nhà lụp xụp kia.
Y nhớ lại lần trước Ôn Cầm từng nói mình không muốn trở về.
Lúc đó Lận Khinh Chu không thể nào hiểu được tại sao có người không muốn trở lại quê hương.
Giờ ngẫm lại đó chỉ là góc nhìn phiến diện của y mà thôi.
Thế giới cũ đối với Ôn Cầm hoàn toàn không phải là nhà.
Giọng Lận Khinh Chu rất nhẹ, tự dưng cảm thấy hổ thẹn, nói với Ôn Cầm: "Ta nhìn thấy ngươi lúc còn bé."
Con ngươi Ôn Cầm mở to rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, nàng nói: "Khi ta nắm lấy chùm sáng thì trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ, không biết ngươi có thể nhìn thấy quá khứ của ta không, chắc là có liên quan với nhau đấy."
"Vậy là có thể chọn xem thời khắc nào đó trong quá khứ đúng không?" Lận Khinh Chu nắm lấy điểm mấu chốt, giãy giụa muốn đứng dậy, "Chúng ta thử lại lần nữa đi."
Ánh mắt Mục Trọng Sơn nghiêm nghị, vẻ mặt cương quyết, hai cánh tay như gọng thép siết chặt người trong ngực: "Không được."
Lận Khinh Chu: "Ta không sao, ta khỏe rồi mà, ngươi nhìn này, ta đâu còn thở gấp nữa."
Mục Trọng Sơn thấp giọng kề vào tai người trong ngực nói: "Nếu ngươi muốn thở thì giờ ta sẽ làm ngươi thở ngay."
1
Lận Khinh Chu: "......"
Ôn Cầm cũng không tán thành Lận Khinh Chu thử lại việc này, nàng đứng lên nói: "Không cần vội, về nghỉ ngơi trước đã, ngày mốt chúng ta sẽ lên đường về Xuân Hoa Tông."
Thượng Thiện Nương Nương đã nói vậy thì Lận Khinh Chu cũng không tiện phản bác, y gật đầu rồi bám cánh tay Mục Trọng Sơn đứng dậy.
Ôn Cầm nói: "Trường Xuyên, ngươi dẫn vị đạo hữu này đến Nghênh Khách Các đi."
"Không cần đâu." Mục Trọng Sơn cong mắt cười nói, "Ta có chỗ rồi."
Chỗ của hắn tất nhiên là phòng Lận Khinh Chu.
-
Ban đêm, ánh trăng mờ nhạt, mấy ngôi sao thưa thớt phản chiếu trên cửa sổ.
Trong tay Lận Khinh Chu cầm quyển sách, ngồi cạnh bàn gỗ, mượn ánh nến bập bùng nghiêm túc học niệm chú, bỗng nhiên có người ôm chầm y từ phía sau, tựa đầu vào vai y cười nói: "Không còn sớm nữa, mau ngủ đi, ngươi học cả đêm rồi còn gì, bỏ mặc vi phu lẻ loi nhìn trăng, trong lòng bi ai thê lương biết mấy."
Lận Khinh Chu làm ngơ, dán mắt vào sách: "Chờ chút, để ta đọc xong đoạn này rồi ngủ." Thật ra y rất để ý chuyện mình chỉ có linh lực chứ pháp thuật gì cũng không biết.
Mục Trọng Sơn nhíu mày, cướp đi quyển sách trong tay Lận Khinh Chu rồi bế y lên khỏi ghế gỗ.
"Ê, ngươi!" Lận Khinh Chu phản kháng giãy giụa không có kết quả, trong lòng thầm khiển trách hành vi ngang tàng này của Mục Trọng Sơn.
Mục Trọng Sơn đặt Lận Khinh Chu xuống giường rồi cởi giày y, sau đó lại đưa tay tháo dây lưng y.
"Khoan đã!" Lận Khinh Chu cuống quýt đè tay hắn lại, khuôn mặt đỏ bừng, "Sư huynh đang ở ngay bên cạnh mà! Sẽ bị nghe thấy cho xem!"
Mục Trọng Sơn bỏ ngoài tai rồi tiếp tục lột đồ Lận Khinh Chu.
Đây là lần đầu tiên Lận Khinh Chu thấy Mục Trọng Sơn tỏ thái độ kiên quyết như vậy, y mờ mịt luống cuống, cảm nhận được nỗi bất lực để mặc người chém giết, hệt như thú nhỏ vừa sập bẫy, hoảng hốt nói rối rít: "Mục Trọng Sơn, đêm nay thật sự không được, đang ở Kinh Hồng Tông thật sự không được đâu, lần sau ta bù cho ngươi, ngươi muốn làm thế nào cũng được hết."
Mục Trọng Sơn ngoảnh mặt làm ngơ, lột y đến khi chỉ còn đồ lót, sau đó......
Mục Trọng Sơn nhét người vào chăn, sửa sang bốn góc cho kín rồi hôn trán y một cái, cuối cùng nghiêm nghị thốt ra ba chữ: "Mau ngủ đi."
1
Lận Khinh Chu: "......"
Y giống như người đang rơi xuống vực đột nhiên bị kéo lại, bỗng có ảo giác trở về từ cõi chết, ngơ ngác nằm trên giường, thật lâu sau vẫn không nói nên lời.
Sau khi định thần lại, y nghiến răng tức giận: "Ngươi cố ý đúng không? Dọa ta vui lắm à?"
Mục Trọng Sơn cười nói: "Cũng không hẳn, dù đang ở Kinh Hồng Tông nhưng ta có thể lập kết giới, cho nên ta không ngờ ngươi sẽ phản ứng mạnh như vậy."
Lận Khinh Chu: "......"
Mẹ, y đã quên mất chuyện có thể lập kết giới!
Mục Trọng Sơn nằm xuống cạnh Lận Khinh Chu rồi đưa tay kéo người vào lòng như thường lệ, cảm nhận hơi ấm rõ ràng trong ngực, hắn cười nói: "Những lời lúc nãy ta sẽ nhớ kỹ, lần sau song tu ta làm thế nào cũng được, chính ngươi nói đấy nhé."
Lận Khinh Chu: "......"
Ở chung với Mục Trọng Sơn lâu như vậy, Lận Khinh Chu đã sớm hiểu rõ tính nết hắn, y biết nếu giờ phút này mình ra sức thanh minh thì sẽ chỉ bị Mục Trọng Sơn lừa gạt nói ra nhiều câu tương tự hơn.
Y hậm hực một lát rồi dứt khoát bỏ qua chuyện này, nói việc chính với Mục Trọng Sơn: "Ngày mốt về lại Xuân Hoa Tông, ngươi có sợ không?"
Mục Trọng Sơn mở mắt nhìn y, đôi mắt đen như mực ẩn chứa ánh sáng mờ nhạt, hắn nói: "Có ngươi bên cạnh chắc sẽ không sợ đâu."
"Yên tâm đi, nhất định chúng ta sẽ tìm ra sự thật để giải oan cho ngươi." Lận Khinh Chu đưa tay vỗ lưng Mục Trọng Sơn trấn an rồi hỏi, "Ngươi có nghĩ sau khi lấy lại danh dự sẽ làm gì không?"
Mục Trọng Sơn thốt lên: "Song tu."
Lận Khinh Chu kéo chăn che kín nửa mặt: "......Sao ngươi...... nói gì cũng vòng về chuyện này vậy......"
Khóe miệng Mục Trọng Sơn hơi cong lên: "Ta nói nghiêm túc đấy, chẳng phải ngươi muốn đến Loạn Tinh Thiên Vực à? Ta và ngươi cùng đi."
Lời hắn nói tựa như ném Lận Khinh Chu từ nơi ấm áp đến một vùng đất băng giá, năm ngón tay Lận Khinh Chu vô thức cuộn lại, một lát sau rũ mắt thì thầm: "...... Buồn ngủ rồi, ngủ đi."
"Ừm?" Mục Trọng Sơn nhận ra tâm trạng y không tốt, đang định hỏi thì Lận Khinh Chu dụi đầu vào ngực hắn rồi vòng tay ôm hắn.
Người trong ngực dựa sát vào khiến tâm tình Mục Trọng Sơn vui vẻ, khóe miệng khẽ cong lên, hưởng thụ khoảnh khắc yên bình này, không muốn nói thêm gì nữa.
-
Ngay lúc này, ở Tương Ngự Tông cách đó ngàn dặm.
Trước vách tường treo bức tranh Hi Hòa Dục Nhật trong đại điện Đông Hi kê một chiếc bàn gỗ lê và một giá nến bằng đồng, một người đang ngồi viết cạnh bàn, chính là tông chủ Tương Ngự Tông Nhiếp Diễm.
Một lát sau, Nhiếp Diễm làm xong việc hôm nay, đặt bút lông sói trong tay vào ống đựng bút sứ men xanh, vừa đứng dậy vừa mệt mỏi xoa trán.
Hắn đi ra ngoài đại điện, nhìn thấy bóng đêm nặng nề, ánh trăng vằng vặc.
Đã là đêm hôm khuya khoắt, Nhiếp Diễm lấy từ túi càn khôn ra một chiếc áo khoác màu đỏ phủ lên người, sau đó ngự khí bay lên, vội vã bay tới núi Côn Luân.
Trên núi Côn Luân tuyết trắng mênh mang, gió lạnh quất vào mặt có thể cắt da gọt thịt.
Nhiếp Diễm đứng trên núi đá cheo leo màu xám đen, hai tay chắp sau lưng, ngóng nhìn về nơi nào đó rồi lẩm bẩm: "Phục Tâm à, mấy hôm nữa là ngày giỗ sư tôn và mọi người, dạo này ta cứ mơ thấy Xuân Hoa Tông hôm đó hệt như biển máu dưới địa ngục, hoảng hốt lo sợ."
"Không biết ngày nào đệ mới có thể xuất quan, ta vừa mong đệ mau xuất quan gặp ta lại vừa mong đệ đừng xuất quan sớm quá, vì ta vẫn chưa diệt được ma đầu tội ác chồng chất kia."
"Lúc đệ bế quan ta từng thề với lòng tuyệt đối sẽ không để đệ gặp lại kẻ khiến mình thường xuyên gặp ác mộng kia nữa, nhưng ta vô dụng quá nên đến giờ vẫn chưa thể thực hiện lời hứa."
Nhiếp Diễm thở ra khói trắng, vừa bay lên không trung thì lập tức bị gió lạnh thổi tan, hoàn toàn không chống lại được gió lốc, tựa như sự bất lực trong giọng nói của hắn, chỉ mới nói vài câu mà đầu tóc và bả vai Nhiếp Diễm đã phủ một lớp tuyết dày.
Nói xong những lời này, Nhiếp Diễm không nói nữa mà im lặng như tảng đá bên vách núi, chờ đợi sương tuyết mịt mù bao trùm lấy mình.
Chẳng biết qua bao lâu, thân thể Nhiếp Diễm khẽ nhúc nhích, chuẩn bị rời khỏi đây.
Ngay khi hắn quay người, mặt đất đột nhiên rung chuyển, một tiếng sấm vang dội vọng đến từ dốc núi, sau đó tuyết lăn xuống ồ ạt như một con rồng trắng gầm thét, giương nanh múa vuốt lao về phía Nhiếp Diễm đang đứng.
Nhiếp Diễm sợ hãi, vội vàng ngự khí bay lên cao để tránh tuyết lở, cúi đầu nhìn chỉ thấy mặt đất nứt toạc.
Nhiếp Diễm hiểu ra gì đó nên cấp tốc bấm quyết niệm chú, quanh người hắn lập tức xuất hiện một con rồng lửa tỏa ra nhiệt độ cực nóng, quấn quanh bảo vệ hắn, Nhiếp Diễm bất chấp hiểm nguy xông vào tuyết lớn để tìm cửa hang vốn bị băng dày che kín, nhưng vì địa thế đột nhiên thay đổi nên không thấy hang núi đâu nữa.
Nhiếp Diễm điên cuồng dọn tuyết khiêng đá rồi hét to: "Phục Tâm! Đệ ở đâu! Có nghe ta nói gì không! Phục Tâm! Sư đệ!"
Trong lúc hắn tìm người, tuyết lở ngừng lại, trận tuyết lở này tới nhanh mà đi cũng nhanh, thật ra Nhiếp Diễm chỉ cần nghĩ kỹ một lát là có thể tìm ra nguyên nhân, nhưng giờ phút này đầu óc hắn bị nỗi sợ hãi làm mụ mẫm nên chỉ lo bới tuyết tìm cửa hang.
Nhiếp Diễm đang hoảng loạn thì chợt có một giọng nói hiền hòa vang lên sau lưng.
"Sư huynh đang tìm đệ à?"
2