Nghe tiếng kêu cứu, Mục Trọng Sơn không còn để ý cơn đau ở ngực và nỗi khó chịu trong người, lau đi vết máu ở khóe miệng rồi cố trấn tĩnh lại, bỏ dở việc tu luyện rời khỏi hang núi sau thác nước.
Ngoài hang, một đệ tử mặc áo gấm thêu hình mặt trăng và lá trúc của Xuân Hoa Tông bụm tay quanh miệng hét to, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ bừng vì hoảng loạn, vừa thấy Mục Trọng Sơn thì giống như người sắp chết đuối vớ được khúc gỗ nổi, níu chặt cánh tay hắn, móng tay suýt ghim vào thịt Mục Trọng Sơn.
Giọng hắn run rẩy vì sợ, không nói được một câu trọn vẹn: "Mục sư huynh, tông chủ, tông chủ......"
"Bình tĩnh, nói từ từ thôi." Mục Trọng Sơn luôn miệng trấn an hắn, giơ tay lên rồi hạ xuống ra hiệu cho hắn hít sâu, "Thả lỏng đi."
Đệ tử Xuân Hoa Tông gấp rút hít vào thở ra, thoáng bình tĩnh lại, vừa khóc vừa nói với Mục Trọng Sơn: "Mục sư huynh, tông chủ bị điên rồi, ngươi mau đến xem đi."
"Cái gì? Sư tôn ta điên rồi? Làm sao có thể!" Mục Trọng Sơn định ngự khí bay đến Xuân Hoa Tông ngay lập tức, nhưng khi tụ linh lực trong cơ thể thì chợt thấy đau dữ dội vì lúc tu luyện bị rối loạn kinh mạch, hắn đành phải ổn định lại linh lực, nhân tiện truy hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
Đệ tử Xuân Hoa Tông nức nở kể một tràng dài, Mục Trọng Sơn kiên nhẫn lắng nghe rồi cẩn thận sắp xếp lại, lúc này mới hiểu chuyện gì xảy ra.
Kỳ Lân hiện thế, Hàn Mộc Tán Nhân vì muốn cứu sống hàng vạn người mà để Kỳ Lân nhập vào mình, ai ngờ mấy ngày sau Hàn Mộc Tán Nhân đột ngột phát điên, tàn sát cả Xuân Hoa Tông! Trước đó Xuân Hoa Tông mở kết giới để nhốt Kỳ Lân nên bây giờ hoàn toàn đóng kín, muốn tìm người giúp cũng không được.
Mục Trọng Sơn nghe vậy thì hoảng hốt, chẳng đoái hoài gì đến kinh mạch và linh lực hỗn loạn mà nhịn đau ngự khí bay lên, cùng đệ tử kia vội vàng trở lại Xuân Hoa Tông.
Xuân Hoa Tông xưa nay trời quang mây tạnh mà giờ phút này mây đen giăng kín không một tia sáng, Mục Trọng Sơn và đệ tử kia đáp xuống, vừa đi mấy bước thì gặp một xác chết dưới đất.
Mục Trọng Sơn lập tức ngồi xuống lật người kia lại, thấy một vết đao trí mạng chạy dài từ cổ xuống ngực, trên mặt còn lộ rõ vẻ khiếp đảm, chết không nhắm mắt.
Đệ tử gọi Mục Trọng Sơn về thấy cảnh này thì ngã gục tại chỗ, khóc không thành tiếng.
Mục Trọng Sơn bảo đệ tử tìm chỗ vắng ẩn nấp, sau đó chuẩn bị phóng linh thức tìm xem Hàn Mộc Tán Nhân ở đâu, hắn đang định làm vậy thì một tiếng động lớn đột nhiên vọng đến từ phía Tây Nam, giống như có thứ gì đó sụp đổ.
Mục Trọng Sơn chẳng chút do dự đi về hướng Tây Nam, trên đường xác người la liệt, máu chảy thành sông nhìn hết sức thê thảm.
Mới nãy Mục Trọng Sơn vừa gặp trở ngại trong lúc tu luyện, giờ phút này bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động, dạ dày bắt đầu cuộn lên, bỗng nhiên nghe tiếng đánh nhau kịch liệt, ngẩng đầu lên thì thấy hai bóng người dây dưa trên không trung, chính là phó tông chủ và Hàn Mộc Tán Nhân!
Lần trước phó tông chủ đấu với Kỳ Lân đã bị thương nặng, giờ phút này đối đầu với Hàn Mộc Tán Nhân linh lực tăng vọt hoàn toàn không thể chống cự, khóe miệng phó tông chủ chảy máu, cắn răng chém đứt dây leo quất vào mặt rồi tuyệt vọng hét to: "Sư huynh, mau tỉnh lại đi! Sư huynh!!"
Trước mặt phó tông chủ, đôi mắt vô hồn của Hàn Mộc Tán Nhân xám ngoét như phủ một làn sương dày, hệt như con rối gỗ bị giật dây, làm ngơ tiếng kêu tê tâm liệt phế của phó tông chủ rồi giơ bàn tay tỏa ánh sáng xanh mờ nhạt lên, pháp trận to lớn hỗn loạn sau lưng sáng rực, chín sợi dây leo độc xông ra khỏi pháp trận lao thẳng về phía phó tông chủ.
Phó tông chủ cắn răng liều chết chém đứt năm sợi dây leo, bị bốn sợi còn lại đâm xuyên qua ngực và bụng.
Con ngươi phó tông chủ lập tức co lại bằng mũi kim, khuôn mặt thống khổ vặn vẹo, tựa như không tin được mình lại chết dưới tay vị sư huynh ôn hòa dễ mến kia.
Bỗng nhiên một tia sáng bạc lóe lên chém đứt dây leo.
Thân hình phó tông chủ mất đi lực đỡ, rơi thẳng xuống dưới như con diều rách.
Một người đỡ lấy ông, là Mục Trọng Sơn.
"Phó tông chủ!" Mục Trọng Sơn đỡ vai phó tông chủ, bàn tay tỏa ra ánh sáng bạc áp vào vết thương, thử chữa trị cho ông.
Phó tông chủ níu tay áo Mục Trọng Sơn, hai mắt mở to, trong lúc nói chuyện máu ồ ạt tuôn ra từ miệng nhuộm đỏ vạt áo, dùng hết chút sức lực cuối cùng thều thào nói: "Sư tôn ngươi...... bị Kỳ Lân nhập xác...... Đừng trách ông ấy...... Đừng trách......"
Còn chưa dứt lời thì hai mắt phó tông chủ mất đi ánh sáng, bàn tay nắm chặt tay áo Mục Trọng Sơn rơi xuống.
Một nỗi đau khôn cùng dâng lên trong ngực Mục Trọng Sơn, chưa kịp lan ra toàn thân thì một sợi dây leo xé gió quất về phía hắn, Mục Trọng Sơn vội vàng nghiêng người né tránh nhưng không kịp đem xác phó tông chủ đi, thi thể ông bị dây leo chém đứt đôi, chết không toàn thây.
Mục Trọng Sơn vừa đứng vững lại thì cảm nhận được sát ý ập tới, hắn lập tức rút bội kiếm bên hông ra cản, cánh tay vừa giơ lên thì một sợi dây leo quất vào lưỡi kiếm của hắn.
"Sư tôn! Là con đây!" Mục Trọng Sơn hét lớn về phía dây leo, Hàn Mộc Tán Nhân đứng trong bụi mù, thờ ơ hờ hững.
Mục Trọng Sơn vung kiếm cắt đứt dây leo quấn quanh trường kiếm, vừa bước nhanh đến chỗ Hàn Mộc Tán Nhân vừa niệm chú gọi ra kiếm trận để ngăn cản đám dây leo tấn công liên tục như bầy rắn kia, nhưng hắn vừa ngưng tụ linh lực thì lồng ngực bỗng nhiên đau nhói vì lúc nãy cưỡng ép gián đoạn tu luyện, linh lực mới tụ lại bỗng chốc tan rã.
Chỉ sơ hở một giây, Mục Trọng Sơn đã bị dây leo quấn quanh cổ.
Ánh mắt Hàn Mộc Tán Nhân vô hồn, bàn tay nắm hờ, dây leo lập tức siết chặt như muốn lấy mạng Mục Trọng Sơn.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, hai mắt Hàn Mộc Tán Nhân lóe lên ánh sáng vàng, ông giành lại ý thức trong giây lát, bối rối lùi ra sau nửa bước.
Mục Trọng Sơn giật dây leo trên cổ ra rồi khuỵu xuống đất, ôm cổ ho dữ dội.
"Trọng...... Trọng Sơn......" Hàn Mộc Tán Nhân thì thào nhìn quanh, ánh mắt rơi vào thi thể phó tông chủ bị chém đứt đôi, toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, ngữ khí sụp đổ, tựa như chỉ cần chạm nhẹ thì cả người sẽ lập tức vỡ vụn, "Ta đã làm gì...... Ta đã làm gì......"
"Sư tôn...... Khụ......" Mục Trọng Sơn nắm chặt chuôi kiếm, lấy trường kiếm làm gậy khó nhọc đứng lên rồi đi tới chỗ Hàn Mộc Tán Nhân.
Hàn Mộc Tán Nhân sực nhớ ra chuyện gì nên nhìn Mục Trọng Sơn hét lên: "Trọng Sơn, túi thơm, Trọng Sơn, a......" Còn chưa dứt lời thì đầu ông đau như sắp nứt, thân thể bắt đầu mất khống chế run rẩy.
1
"Không, không." Ông thống khổ lắc đầu, một người bình thường hiền lành như vậy mà giờ phút này gào khóc ầm ĩ như kẻ điên, ra sức giật tóc mình, "Không, đừng làm vậy, ai đến......"
"Sư tôn!" Mục Trọng Sơn chạy tới đỡ Hàn Mộc Tán Nhân đang lảo đảo rồi hét to, "Ngài bình tĩnh lại đi!"
"Trọng Sơn......" Hàn Mộc Tán Nhân níu lấy Mục Trọng Sơn, hơi thở mong manh như sợi tóc nhưng ánh mắt vừa tàn nhẫn vừa kiên quyết, "Con mau...... mau......"
Hồi lâu sau Mục Trọng Sơn vẫn chưa nghe được ông nói gì, nhưng ngay khi nghe rõ, hắn rùng mình một cái, sống lưng lạnh toát.
Hàn Mộc Tán Nhân nói: "Giết ta đi."