[đm] Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Mục Trọng Sơn hỏi với vẻ nghiêm túc, ánh mắt trầm tĩnh không giống ngày thường.

"Muốn chứ." Lận Khinh Chu vẫn như trước đây, trả lời chẳng chút do dự.

Mục Trọng Sơn cười: "Nếu ngươi muốn thì đi thôi, nhưng......" Hắn nói nửa chừng lại nhìn chằm chằm Lận Khinh Chu.

"Nhưng cái gì?" Lận Khinh Chu ngờ vực.

"Lần trước ta đã nói muốn mở ra Loạn Tinh Thiên Vực phải có tu vi bậc Đại Thừa, mà ngươi......" Mục Trọng Sơn ngập ngừng.

"Ta, ta, ta có thể tu mà." Lận Khinh Chu hơi chột dạ, y hoàn toàn chẳng biết gì về tu đạo cả, chỉ có bầu nhiệt huyết và lòng kiên trì mà thôi.

"Được, vậy trước hết để ta xem trong cơ thể ngươi có linh căn không đã." Mục Trọng Sơn nói.

Lận Khinh Chu: "Xem thế nào...... Ưm!"

Y còn chưa dứt lời thì đã bị ngón cái và ngón trỏ của Mục Trọng Sơn bóp mặt, ba ngón còn lại đỡ hàm dưới nâng đầu y lên, Mục Trọng Sơn cười nói: "Há miệng ra."

Lận Khinh Chu nhịn không được nghĩ thầm: Mẹ nó sao lại là kiểu khám răng cho gia súc này nữa.

Trong lòng phàn nàn nhưng y vẫn ngoan ngoãn há miệng ra.

Tay phải Mục Trọng Sơn bấm quyết, đầu ngón tay nổi lên ánh sáng bạc xoay tít rồi chui vào miệng Lận Khinh Chu.

Y chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ trong miệng lan ra khắp người mình, sau khi quét qua toàn thân mới trở lại miệng y.

Khí lạnh kia quấn quanh đầu lưỡi Lận Khinh Chu rồi nhảy nhót giữa lưỡi và răng, đụng lên hàm trên khiến miệng y tê dại.

Lận Khinh Chu cảm thấy có gì đó không đúng nên nhìn Mục Trọng Sơn.

Vẻ mặt Mục Trọng Sơn hết sức nghiêm túc, hoàn toàn không nhìn ra có gì bất thường.

Cuối cùng ánh sáng bạc phủ lên môi Lận Khinh Chu rồi từ từ biến mất.

Mục Trọng Sơn buông Lận Khinh Chu ra, kinh ngạc nói: "Ngươi thế mà......"

Lận Khinh Chu: "Hả?"

Mục Trọng Sơn tặc lưỡi: "Trong cơ thể chẳng có chút linh khí nào cả, y như đá cuội ven đường vậy."

Lận Khinh Chu: "......"

Gương mặt suốt ngày cười tủm tỉm của ngươi đừng có tỏ ra kinh ngạc thế chứ!!!

Mau chấp nhận thiết lập người bình thường của ta đi!!!

Gây sốc lắm đấy biết không!!!

Mục Trọng Sơn: "Thể chất này của ngươi có thể gọi là nhân tài kiệt xuất trong đám phế nhân đấy."

Lận Khinh Chu: "......"

Đừng ghép từ mâu thuẫn vậy chứ!!!

"Vậy ta có tu đạo được không?" Lận Khinh Chu chán nản hỏi.

Mục Trọng Sơn cười nhạt: "Đừng lo, chẳng phải có ta sao? Đi theo ta."

Lận Khinh Chu theo Mục Trọng Sơn vào phòng nằm bên trái ngôi nhà, Mục Trọng Sơn mở tủ gỗ lớn đơn sơ trong phòng, từng dãy sách ố vàng hiện ra trước mặt hai người.

Tuy sách đã cũ nhưng rất sạch sẽ, nhìn là biết thường xuyên được lau dọn.

"Nhiều sách quá vậy!" Lận Khinh Chu đứng cạnh hắn trầm trồ.

Mục Trọng Sơn nhìn lướt qua rồi rút ra một quyển có tựa đề "Linh Duyên" đưa cho Lận Khinh Chu.

"Đây là gì vậy?" Lận Khinh Chu tiện tay lật ra, thấy mỗi trang đều viết một câu khẩu quyết.

"Ngươi biết được bao nhiêu về tu đạo?" Mục Trọng Sơn không trả lời mà hỏi lại.

Lận Khinh Chu cũng không che giấu: "Cái gì cũng chẳng biết hết."

Y đáp hùng hồn làm Mục Trọng Sơn nhếch miệng cười nhẹ, hắn bảo y ngồi xuống ghế dài bị mẻ một góc rồi giảng giải: "Thiên địa có Ngũ Hành, sinh ra vạn vật chính là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ."

Lận Khinh Chu thuận miệng nói tiếp: "Thiên Vương cưỡi hổ, gà con hầm nấm."

Nói xong y lại sửng sốt.

Khoan đã, sao câu này không bị biến âm thành Aba Aba chứ!

Hệ thống à rốt cuộc tiêu chuẩn biến âm của mi là gì vậy hả?

Sau khi Lận Khinh Chu thốt ra câu này mới kịp phản ứng.

Y lập tức ảo não vô cùng, trong lòng thầm trách mình tài lanh ngắt lời người khác, rụt rè nhìn Mục Trọng Sơn muốn xin lỗi.

Mục Trọng Sơn lại cười: "Đối đáp không tệ nhỉ."

Lận Khinh Chu: "Xin lỗi, xin lỗi, ngươi nói tiếp, nói tiếp đi, ta không chen miệng vào nữa đâu."

Mục Trọng Sơn tiếp tục giảng giải, khi hắn nghiêm túc hệt như một vị công tử nho nhã khiến người ta mê muội, hắn nói: "Trời đất bao la linh lực dồi dào, thật ra người có linh căn chính là người có thể tụ linh, linh căn không phân biệt ưu khuyết, cứ có linh căn thì sẽ điều khiển được Ngũ Hành."

"Kim." Mục Trọng Sơn xòe tay ra, ánh sáng bạc nổi lên, chỉ giây lát sau thanh đao ở kho củi đã bay vào cửa làm Lận Khinh Chu giật mình kêu lên.

Thanh đao lơ lửng trên lòng bàn tay Mục Trọng Sơn, lúc thì uốn éo, lúc thì biến thẳng, cuối cùng bay ra khỏi phòng về lại chỗ cũ.

Mục Trọng Sơn nói tiếp: "Thủy." Trong tay hắn chợt dâng lên một cột nước hiện ra ánh sáng bạc, nước trong veo xoay tròn nhảy múa như có sinh mệnh.

"Hỏa." Lòng bàn tay Mục Trọng Sơn bùng lên lửa cháy hừng hực, sức nóng sôi trào như có thể nuốt chửng vạn vật trên đời.

"Thổ." Bùn đất ngoài phòng bay tới bao quanh bàn tay Mục Trọng Sơn tạo thành một lớp vỏ bọc cứng rắn không sao phá nổi.

Lận Khinh Chu trợn mắt há hốc mồm.

Nhưng khi nói đến Mộc, Mục Trọng Sơn chỉ nói: "Mộc có thể thúc đẩy hoa cỏ thực vật sinh trưởng, có thể làm cây khô sống lại."

"Ồ." Lận Khinh Chu nhớ tới năng lực của Bạch Niệm Phùng nên lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

Mục Trọng Sơn nói tiếp: "Tu đạo tổng cộng có bảy giai đoạn, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Đại Thừa, phi thăng, chỉ cần đạt tới Trúc Cơ là có thể điều khiển Ngũ Hành đơn giản, sau đó chọn một hướng để tu luyện sâu hơn, tuy linh căn không phân biệt ưu khuyết nhưng mỗi người am hiểu linh duyên khác nhau, nếu chọn sai thì đến hết đời cũng không đột phá nổi bậc Kim Đan, nhưng vẫn có thể lấy cần cù bù thông minh, từng có người không am hiểu linh duyên nhưng vẫn đột phá tới bậc Hóa Thần, nghe hiểu không?"

Lận Khinh Chu gật đầu: "Hiểu."

Tức là tất cả mọi người thi đại học đều có cơ hội ngang nhau, nhưng nếu bạn học khối D mà lại chọn khối A thì mặc dù có thể dự thi nhưng sẽ không đạt điểm cao bằng những người chuyên khối A.

Nhưng nếu bạn không giỏi các môn khối A mà cố gắng hết mình thì vẫn có thể thi tốt hơn những người học khối A mà lười biếng.

"Vậy ngươi am hiểu linh duyên nào?" Lận Khinh Chu hỏi Mục Trọng Sơn.

Mục Trọng Sơn: "Ta đều biết hết."

"A, lợi hại vậy sao." Tuy đã sớm đoán trước nhưng nghe Mục Trọng Sơn chính miệng nói ra Lận Khinh Chu vẫn thấy kinh ngạc, "Ngươi biết được bao nhiêu?" Hỏi xong y lập tức xua tay, "Không, ngươi đừng trả lời, ta đoán được rồi."

Nhất định phải là một triệu điểm!

Mục Trọng Sơn: "Kim Thủy Hỏa Thổ, ngươi chọn một cái đi."

"Ừm, vậy thì, vậy thì...... Thủy đi." Lận Khinh Chu thuận miệng nói.

"Được." Mục Trọng Sơn gật đầu rồi đột nhiên đổi chủ đề, "Hình như ta chưa hỏi ngươi có nghe kể về sự tích của ta không?"

"Hả?" Lận Khinh Chu hơi bối rối vì chủ đề thay đổi đột ngột, lặp lại lời Mục Trọng Sơn: "Sự tích?"

Mục Trọng Sơn cười nhạt: "Vậy ta đổi cách nói nhé, biết hàng loạt tội ác của ta không?"

Lận Khinh Chu sững sờ tại chỗ, y không rõ Mục Trọng Sơn có ý gì nên chẳng biết trả lời thế nào.

"Nhìn vẻ mặt ngươi chắc đã nghe rồi chứ gì." Mục Trọng Sơn thản nhiên nói, ý cười không hề giảm bớt, "Còn nhớ hôm đó chúng ta ở chỗ tạp dịch của Tương Ngự Tông, khi bạn ngươi nhắc đến ta đã nói ta giết người, phóng hỏa, ăn thịt con nít."

Bảy chữ cuối cùng Mục Trọng Sơn nói rất chậm, nói xong mỗi từ còn dừng lại một hồi, cực kỳ chậm rãi như đang nghiền ngẫm.

"Đó là...... Đó là vì bọn họ không hiểu rõ ngươi thôi." Lận Khinh Chu ấp úng.

"Không hiểu rõ?" Mục Trọng Sơn cười nhạo, hắn cong mắt cười nói, "Giết người phóng hỏa tạm thời khoan nhắc tới, nhưng ta......" Hắn nhắm mắt lại rồi ung dung nói, "Ăn thịt con nít thật đấy."

Lận Khinh Chu cười khan: "Ngươi lại đùa ta rồi...... Á!!!"

Y chưa kịp nói hết thì đã kêu toáng lên vì đau.

Bởi vì Mục Trọng Sơn đột ngột chụp cánh tay y kéo lên miệng cắn cổ tay một cái.

"Mục Trọng Sơn! Làm gì vậy! Đau!" Lận Khinh Chu giật mình giãy dụa nhưng phí công vô ích, đau đến nỗi ứa nước mắt.

Mục Trọng Sơn cắn rất mạnh làm cổ tay Lận Khinh Chu chảy máu, những giọt máu đỏ tươi thi nhau tràn ra từ vết thương, Mục Trọng Sơn hào hứng liếm máu ngai ngái rồi ngẩng đầu cười nói: "Ta làm gì? Chẳng phải nhìn qua là thấy ngay à, tất nhiên đang ăn thịt con nít rồi."

Lận Khinh Chu đau đến xuýt xoa, nhưng Mục Trọng Sơn quá mạnh nên cánh tay bị hắn nắm không thể động đậy, Lận Khinh Chu cũng chẳng biết tại sao hắn đột nhiên nổi điên, khó hiểu nhìn hắn cố đoán ra lý do.

Mục Trọng Sơn cười, tay phải bấm quyết làm ánh sáng bạc nổi lên, sương lá trên mái hiên bay đến ngưng tụ ở đầu ngón tay hắn, hắn nói: "Nước là mạnh nhất, nước tưới nhuần vạn vật, nếu ngươi chọn Thủy linh duyên, sau khi đột phá Trúc Cơ lên bậc Kim Đan sẽ chữa được những vết thương và bệnh tật thông thường, tu luyện càng lâu khả năng chữa trị càng mạnh, như thế này chẳng hạn."

Nói xong hắn ấn ngón tay có sương bạc lên cổ tay chảy máu của Lận Khinh Chu, cơn đau từ từ biến mất rồi vết thương dần khép lại.

Lận Khinh Chu từng thấy Mục Trọng Sơn chữa trị vết thương cho người khác mấy lần nhưng giờ mới hiểu được sự liên quan với Thủy linh duyên.

Lận Khinh Chu xoa cổ tay không còn dấu răng lẩm bẩm: "Thần kỳ thật, nhưng nói đi cũng phải nói lại......"

Lận Khinh Chu ngẩng đầu phẫn uất nhìn Mục Trọng Sơn: "Ngươi có cần phải cắn ta vậy không?!?!"

Mục Trọng Sơn vẫn cười mà chẳng có chút áy náy nào: "Ta thích ngươi thế cơ mà, sao có thể nói chuyện suông với ngươi được chứ."

Lận Khinh Chu: "Diêm Vương cũng phải vỗ đùi cảm khái một câu ôi ngài nói nhảm thật đấy!"

Mục Trọng Sơn cười khẽ, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng: "Hôm nay tới đây thôi, ngươi cố nhớ những lời ta nói nhé, cái khác để sau này nói tiếp."

"Ngươi đi đâu thế?" Lận Khinh Chu vội vàng đứng lên đuổi theo hắn.

"Sao? Không nỡ để ta đi à?" Mục Trọng Sơn cong mắt cười.

"Ta...... Ta......" Lận Khinh Chu lắp bắp, "Ta chỉ sợ không canh chừng ngươi thì ngươi lại đi tìm chết thôi."

Mục Trọng Sơn đưa tay xoa cằm trầm ngâm suy nghĩ, sau đó lộ ra vẻ mặt chán chường: "Ngươi nói vậy làm ta chợt cảm thấy thế gian này thật ảm đạm tối tăm, hầy, chẳng có gì thú vị cả." Hắn thở dài thườn thượt.

"Đừng mà!" Lận Khinh Chu hốt hoảng níu cánh tay Mục Trọng Sơn, nghĩ thầm lẽ ra mình không nên nhắc đến chuyện này mới đúng.

Mục Trọng Sơn cười: "Thế này đi, nếu ngươi nói không nỡ thì ta sẽ không tìm chết nữa."

"Ngươi làm sao......" Lúc này Lận Khinh Chu mới phát hiện mình bị trêu đùa nên ảo não không thôi, muốn trách Mục Trọng Sơn sao có thể lấy cái chết ra đùa được chứ.

Nhưng y không nói nên lời, bởi vì trong lòng có một thanh âm đột nhiên vang lên.

Nếu Mục Trọng Sơn không phải nói đùa thì sao?

Thế là lời ra đến miệng lại thay đổi, Lận Khinh Chu nói: "Không nỡ, ta không nỡ để ngươi đi, ngươi tuyệt đối đừng tìm chết nhé."

"Được rồi." Mục Trọng Sơn chậm rãi gật đầu, mặt trời sắp lặn, chim chóc về rừng, hắn giấu ánh hoàng hôn và vẻ lo lắng của Lận Khinh Chu vào đáy mắt sâu thẳm rồi mỉm cười nói khẽ: "Dù sao cũng có người không nỡ mà."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui